Ảnh Đế Và Nữ Hoàng Scandal - Chương 29
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7: chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15: chương 15
- Chương 16: chương 16
- Chương 17
- Chương 18: chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: chương 31
- Chương 32: chương 32
- Chương 33: chương 33
- Chương 34: chương 34
- Chương 35: chương 35
- Chương 36: chương 36
- Chương 37: chương 37
- Chương 38: chương 38
- Chương 39: chương 39
- Chương 40: chương 40
- Chương 41: chương 41
- Chương 42: chương 42
- Chương 43: chương 43
- Chương 44: chương 44
- Chương 45: chương 45
- Chương 46: chương 46
- Chương 47: chương 47
- Chương 48: chương 48
- Chương 49: chương 49
- Chương 50: chương 50
- Chương 51: chương 51
- Chương 52: chương 52
- Chương 53: chương 53
- Chương 54: chương 54
- Chương 55: chương 55
- Chương 56: chương 56
- Chương 57: chương 57
- Chương 58: chương 58
- Chương 59: chương 59
- Chương 60: chương 60
- Chương 61: chương 61
- Chương 62: chương 62
- Chương 63: chương 63
- Chương 64: chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: chương 69
- Chương 70: chương 70
- Chương 71: chương 71
- Chương 72: chương 72
- Chương 73: chương 73
- Chương 74: chương 74
- Chương 75: chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: chương 80
- Chương 81: chương 81
- Chương 82: chương 82
- Chương 83: chương 83
- Chương 84: chương 84
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ảnh Đế Và Nữ Hoàng Scandal
Chương 29
Buổi sáng tại trung tâm thành phố, không khí vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Nhưng trong một căn hộ cao cấp, Thẩm Dịch và Tô Minh Hà đang ngồi trước màn hình máy tính, phân tích những tài liệu vừa thu thập được.
“Tôi đã nhờ một chuyên gia bảo mật kiểm tra. Các giao dịch mà Trần Hạo Nam thực hiện được ngụy trang rất tinh vi. Hắn sử dụng một chuỗi các công ty ma và tài khoản ẩn danh để rửa tiền” Thẩm Dịch nói, chỉ vào màn hình.
Tô Minh Hà nghiêng người lại gần hơn, ánh mắt sắc bén. “Nếu có thể lần ra ai đứng sau các công ty này, chúng ta sẽ nắm được bằng chứng quyết định.”
“Tôi đang truy dấu qua các giao dịch quốc tế. Nhưng cần thời gian, anh đáp.
“Thời gian là thứ chúng ta không có nhiều, cô nói, giọng trầm. “Họ sẽ không để yên cho chúng ta thêm một ngày nào nữa.”
Cùng lúc đó, ở một góc tối trong thành phố, một nhóm người mặc đồ đen đang tập trung quanh bàn họp.
“Chúng ta đã theo dõi hai người họ suốt mấy ngày qua, người cầm đầu nói, giọng lạnh như băng. “Đã đến lúc ra tay”
“Còn chờ lệnh gì nữa?” một người khác lên tiếng.
“Hãy nhớ, không được để lại bất kỳ dấu vết nào. Và đặc biệt, không được làm hỏng kế hoạch lớn của Trần tổng,” người cầm đầu nhấn mạnh.
Chiều hôm đó, khi Tô Minh Hà lái xe về nhà, cô nhận ra có một chiếc xe đen đang bám theo mình.
“Chúng bắt đầu hành động rồi,” cô lẩm bẩm, nhấn ga tăng tốc.
Chiếc xe phía sau cũng lập tức tăng tốc, bám sát cô trên từng đoạn đường.
Nhưng Tô Minh Hà không phải là kiểu người dễ bị dồn vào chân tường. Cô nhanh chóng điều khiển xe lách qua các ngã rẽ nhỏ, dẫn đối thủ vào một khu vực ít người qua lại.
Khi chiếc xe đen vừa tiến gần, cô bất ngờ phanh gấp, khiến đối phương không kịp phản ứng và va mạnh vào đuôi xe cô.
Cô mở cửa bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai gã đàn ông đang bước xuống từ xe kia.
“Các người là ai?” cô hỏi, giọng đầy uy lực.
Một trong hai gã bật cười. “Cô nghĩ mình có thể thoát khỏi chúng tôi sao?”
Chưa kịp để hắn nói thêm, Tô Minh Hà lao tới, một cú đá thẳng vào người hắn khiến hắn ngã nhào xuống đất.
Tên còn lại xông tới, nhưng cô đã nhanh chóng hạ gục hắn chỉ bằng vài đòn tự vệ điêu luyện.
“Gửi lời đến Trần Hạo Nam, cô nói, cúi xuống nhìn kẻ đang quằn quại dưới đất. “Nếu hắn muốn chơi, tôi sẵn sàng. Nhưng hãy nhớ, đây chỉ mới là bắt đầu.”
Khi trở về căn hộ, cô kể lại sự việc cho Thẩm Dịch.
“Bọn chúng ngày càng táo tợn,” anh nói, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Nhưng chúng không biết tôi đã chuẩn bị sẵn sàng” cô đáp, giọng lạnh lùng. “Tôi sẽ không để hắn tiếp tục lộng hành”
Thẩm Dịch nhìn cô, ánh mắt vừa lo lắng, vừa ngưỡng mộ. “Minh Hà, chúng ta đang ở trong một trận chiến nguy hiểm. Tôi muốn em cẩn thận hơn.
Cô mỉm cười nhẹ, ánh mắt kiên định. “Cẩn thận là bản năng. Nhưng đối đầu với kẻ thù, tôi không bao giờ chùn bước.”
Đêm hôm đó, khi cả hai đang bàn bạc kế hoạch tiếp theo, chuông cửa bất ngờ reo lên.
Thẩm Dịch ra mở cửa, và người đứng trước mặt anh là một người đàn ông lạ mặt, với ánh mắt sắc lạnh.
“Anh là ai?” Thẩm Dịch hỏi, giọng nghiêm túc.
“Tôi đến để giúp các anh chị” người đàn ông đáp. “Tên tôi là Hạ Vũ, từng là trợ lý của Trần Hạo Nam. Và tôi có thông tin quan trọng về hắn.”
Liệu Hạ Vũ có thực sự là đồng minh, hay chỉ là một quân cờ khác trong trò chơi của Trần Hạo Nam? Bóng tối đang ngày một áp sát, và cuộc chiến này sẽ còn nguy hiểm hơn bất cứ điều gì họ từng đối mặt.
“Tôi đã nhờ một chuyên gia bảo mật kiểm tra. Các giao dịch mà Trần Hạo Nam thực hiện được ngụy trang rất tinh vi. Hắn sử dụng một chuỗi các công ty ma và tài khoản ẩn danh để rửa tiền” Thẩm Dịch nói, chỉ vào màn hình.
Tô Minh Hà nghiêng người lại gần hơn, ánh mắt sắc bén. “Nếu có thể lần ra ai đứng sau các công ty này, chúng ta sẽ nắm được bằng chứng quyết định.”
“Tôi đang truy dấu qua các giao dịch quốc tế. Nhưng cần thời gian, anh đáp.
“Thời gian là thứ chúng ta không có nhiều, cô nói, giọng trầm. “Họ sẽ không để yên cho chúng ta thêm một ngày nào nữa.”
Cùng lúc đó, ở một góc tối trong thành phố, một nhóm người mặc đồ đen đang tập trung quanh bàn họp.
“Chúng ta đã theo dõi hai người họ suốt mấy ngày qua, người cầm đầu nói, giọng lạnh như băng. “Đã đến lúc ra tay”
“Còn chờ lệnh gì nữa?” một người khác lên tiếng.
“Hãy nhớ, không được để lại bất kỳ dấu vết nào. Và đặc biệt, không được làm hỏng kế hoạch lớn của Trần tổng,” người cầm đầu nhấn mạnh.
Chiều hôm đó, khi Tô Minh Hà lái xe về nhà, cô nhận ra có một chiếc xe đen đang bám theo mình.
“Chúng bắt đầu hành động rồi,” cô lẩm bẩm, nhấn ga tăng tốc.
Chiếc xe phía sau cũng lập tức tăng tốc, bám sát cô trên từng đoạn đường.
Nhưng Tô Minh Hà không phải là kiểu người dễ bị dồn vào chân tường. Cô nhanh chóng điều khiển xe lách qua các ngã rẽ nhỏ, dẫn đối thủ vào một khu vực ít người qua lại.
Khi chiếc xe đen vừa tiến gần, cô bất ngờ phanh gấp, khiến đối phương không kịp phản ứng và va mạnh vào đuôi xe cô.
Cô mở cửa bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai gã đàn ông đang bước xuống từ xe kia.
“Các người là ai?” cô hỏi, giọng đầy uy lực.
Một trong hai gã bật cười. “Cô nghĩ mình có thể thoát khỏi chúng tôi sao?”
Chưa kịp để hắn nói thêm, Tô Minh Hà lao tới, một cú đá thẳng vào người hắn khiến hắn ngã nhào xuống đất.
Tên còn lại xông tới, nhưng cô đã nhanh chóng hạ gục hắn chỉ bằng vài đòn tự vệ điêu luyện.
“Gửi lời đến Trần Hạo Nam, cô nói, cúi xuống nhìn kẻ đang quằn quại dưới đất. “Nếu hắn muốn chơi, tôi sẵn sàng. Nhưng hãy nhớ, đây chỉ mới là bắt đầu.”
Khi trở về căn hộ, cô kể lại sự việc cho Thẩm Dịch.
“Bọn chúng ngày càng táo tợn,” anh nói, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Nhưng chúng không biết tôi đã chuẩn bị sẵn sàng” cô đáp, giọng lạnh lùng. “Tôi sẽ không để hắn tiếp tục lộng hành”
Thẩm Dịch nhìn cô, ánh mắt vừa lo lắng, vừa ngưỡng mộ. “Minh Hà, chúng ta đang ở trong một trận chiến nguy hiểm. Tôi muốn em cẩn thận hơn.
Cô mỉm cười nhẹ, ánh mắt kiên định. “Cẩn thận là bản năng. Nhưng đối đầu với kẻ thù, tôi không bao giờ chùn bước.”
Đêm hôm đó, khi cả hai đang bàn bạc kế hoạch tiếp theo, chuông cửa bất ngờ reo lên.
Thẩm Dịch ra mở cửa, và người đứng trước mặt anh là một người đàn ông lạ mặt, với ánh mắt sắc lạnh.
“Anh là ai?” Thẩm Dịch hỏi, giọng nghiêm túc.
“Tôi đến để giúp các anh chị” người đàn ông đáp. “Tên tôi là Hạ Vũ, từng là trợ lý của Trần Hạo Nam. Và tôi có thông tin quan trọng về hắn.”
Liệu Hạ Vũ có thực sự là đồng minh, hay chỉ là một quân cờ khác trong trò chơi của Trần Hạo Nam? Bóng tối đang ngày một áp sát, và cuộc chiến này sẽ còn nguy hiểm hơn bất cứ điều gì họ từng đối mặt.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7: chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15: chương 15
- Chương 16: chương 16
- Chương 17
- Chương 18: chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: chương 31
- Chương 32: chương 32
- Chương 33: chương 33
- Chương 34: chương 34
- Chương 35: chương 35
- Chương 36: chương 36
- Chương 37: chương 37
- Chương 38: chương 38
- Chương 39: chương 39
- Chương 40: chương 40
- Chương 41: chương 41
- Chương 42: chương 42
- Chương 43: chương 43
- Chương 44: chương 44
- Chương 45: chương 45
- Chương 46: chương 46
- Chương 47: chương 47
- Chương 48: chương 48
- Chương 49: chương 49
- Chương 50: chương 50
- Chương 51: chương 51
- Chương 52: chương 52
- Chương 53: chương 53
- Chương 54: chương 54
- Chương 55: chương 55
- Chương 56: chương 56
- Chương 57: chương 57
- Chương 58: chương 58
- Chương 59: chương 59
- Chương 60: chương 60
- Chương 61: chương 61
- Chương 62: chương 62
- Chương 63: chương 63
- Chương 64: chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: chương 69
- Chương 70: chương 70
- Chương 71: chương 71
- Chương 72: chương 72
- Chương 73: chương 73
- Chương 74: chương 74
- Chương 75: chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: chương 80
- Chương 81: chương 81
- Chương 82: chương 82
- Chương 83: chương 83
- Chương 84: chương 84
- bình luận