Ảnh Đế Và Nữ Hoàng Scandal - Chương 84: chương 84
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7: chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15: chương 15
- Chương 16: chương 16
- Chương 17
- Chương 18: chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: chương 31
- Chương 32: chương 32
- Chương 33: chương 33
- Chương 34: chương 34
- Chương 35: chương 35
- Chương 36: chương 36
- Chương 37: chương 37
- Chương 38: chương 38
- Chương 39: chương 39
- Chương 40: chương 40
- Chương 41: chương 41
- Chương 42: chương 42
- Chương 43: chương 43
- Chương 44: chương 44
- Chương 45: chương 45
- Chương 46: chương 46
- Chương 47: chương 47
- Chương 48: chương 48
- Chương 49: chương 49
- Chương 50: chương 50
- Chương 51: chương 51
- Chương 52: chương 52
- Chương 53: chương 53
- Chương 54: chương 54
- Chương 55: chương 55
- Chương 56: chương 56
- Chương 57: chương 57
- Chương 58: chương 58
- Chương 59: chương 59
- Chương 60: chương 60
- Chương 61: chương 61
- Chương 62: chương 62
- Chương 63: chương 63
- Chương 64: chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: chương 69
- Chương 70: chương 70
- Chương 71: chương 71
- Chương 72: chương 72
- Chương 73: chương 73
- Chương 74: chương 74
- Chương 75: chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: chương 80
- Chương 81: chương 81
- Chương 82: chương 82
- Chương 83: chương 83
- Chương 84: chương 84
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ảnh Đế Và Nữ Hoàng Scandal
Chương 84: chương 84
Cuộc đối đầu của Minh Hà và Thẩm Dịch với Triệu Khang và đám tay sai của hắn đang đến hồi gay cấn. Những tiếng súng nổ dồn dập, phá vỡ không khí tĩnh lặng của buổi chiều. Mọi thứ đã không còn là cuộc chạy trốn, mà là cuộc chiến quyết định.
Minh Hà và Thẩm Dịch nhanh chóng tìm vị trí che chắn sau những chiếc xe và những vật cản gần đó. Họ bắn trả chính xác vào những kẻ đang lao về phía mình, nhưng số lượng địch quá đông khiến không khí trở nên ngột ngạt.
"Cẩn thận!" Thẩm Dịch hét lên, thấy một tên lính của Triệu Khang sắp vây ráp Minh Hà.
Minh Hà nhanh chóng lăn người qua một bên, bắn súng về phía tên lính vừa lao tới. Nhưng trong khoảnh khắc đó, một loạt đạn từ phía bên phải khiến cô phải vội vàng nấp vào sau một chiếc xe.
"Chết tiệt!" Minh Hà thầm mắng trong lòng, nhưng không để mình rơi vào hoảng loạn. Cô cần phải hành động nhanh chóng.
Thẩm Dịch cũng không kém phần cảnh giác, anh nhìn về phía trước, xác định phương hướng và bắt đầu di chuyển. Mỗi bước đi của anh đều được tính toán kỹ lưỡng, đạn vẫn bay vèo vèo xung quanh, nhưng anh không hề lùi bước.
Bất ngờ, một chiếc xe tải lớn từ phía ngoài lao vào, chặn hết mọi đường thoát của Minh Hà và Thẩm Dịch.
"Chạy không thoát đâu!" Giọng của Triệu Khang vang lên từ trên chiếc xe, hắn đứng vững ở đó, tay cầm súng, nhìn hai người đang cố gắng chiến đấu.
Minh Hà bặm môi, không muốn thừa nhận sự thật rằng họ đang bị ép vào thế khó. Cô nhìn Thẩm Dịch, ánh mắt cô không hề có chút hoảng loạn nào, mà chỉ là sự kiên quyết.
"Không có đường lùi. Chúng ta phải thắng!" Minh Hà nói, mắt không rời khỏi kẻ thù.
Thẩm Dịch gật đầu, rồi bất ngờ ném một quả lựu đạn về phía xe tải. Tiếng nổ vang lên, khói bụi mù mịt, nhưng chỉ vài giây sau, một nhóm kẻ địch lại tràn vào từ phía sau.
"Còn không đi là chết!" Thẩm Dịch quát.
Minh Hà biết, cơ hội không còn nhiều. Cô nắm chặt khẩu súng, bắn những phát cuối cùng về phía đám tay sai còn lại, và ra hiệu cho Thấm Dịch. Hai người lao về phía trước, nhanh như chớp, tìm lối thoát. Nhưng tình huống trở nên tồi tệ khi một tên đột ngột xuất hiện trước mặt họ, chĩa súng thẳng vào Minh Hà.
Minh Hà dừng lại trong một tích tắc, kịp thời kéo Thẩm Dịch xuống, tránh được loạt đạn. Cả hai ngã xuống đất, nhưng không có thời gian nghỉ ngơi.
"Bám theo tôi!" Thẩm Dịch ra lệnh, lôi Minh Hà đứng dậy và chạy về phía một cửa thoát hiểm nhỏ mà anh đã nhìn thấy từ đầu.
Sau vài phút căng thẳng, Minh Hà và Thẩm Dịch rốt cuộc cũng chạy được vào một khu vực tối tăm phía sau khu vực của Triệu Khang. Đây là nơi ít người lui tới, và cũng là nơi duy nhất có thể giúp họ tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi.
"Chúng ta phải chờ đến lúc họ buông tha," Minh Hà thở hổn hển, dựa lưng vào tường.
Thẩm Dịch không nói gì, anh biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Địch đang dồn lực lượng mạnh mẽ, và lần này, chỉ có cách chiến đấu đến cùng mới có thể chiến thắng.
"Cần phải liên lạc với ba mẹ em," Thẩm Dịch nói, lấy điện thoại từ trong túi ra. Anh bấm dãy số nhanh chóng.
Một lúc sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Tần Nguyệt, mẹ của Minh Hà. "Minh Hà, con sao rồi?"
"Con ổn, mẹ, nhưng chúng ta không thể ở đây lâu. Chúng ta phải rời khỏi khu vực này càng sớm càng tốt," Minh Hà nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Tần Nguyệt lo lắng: "Chúng ta đã chuẩn bị xe rồi, con và Thẩm Dịch phải nhanh chóng đến địa điểm an toàn.
Đừng để mình bị mắc bẫy nữa."
Minh Hà nghe vậy, nắm chặt tay Thẩm Dịch. Cô có thể cảm nhận được mối nguy hiểm đang bao vây quanh mình.
Mọi thứ đang trở nên phức tạp, và Triệu Khang không phải là kẻ dễ dàng bỏ cuộc.
Giữa lúc mọi thứ tưởng như đã sắp kết thúc, một bóng người xuất hiện từ bóng tối. Minh Hà quay lại, chỉ thấy một người đàn ông quen thuộc bước ra - là Hạ Vũ.
Nhưng lần này, ánh mắt của hắn không còn vẻ thân thiết, mà lạnh lùng và vô cảm.
"Hạ Vũ?" Minh Hà không tin vào mắt mình. Cô không ngờ rằng chính Hạ Vũ, người bạn thân nhất của cô, lại đứng đây đối diện với cô trong lúc này.
Hạ Vũ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt. "Cô đã quá ngây thơ nếu nghĩ rằng Triệu Khang sẽ tha cho cô. Tôi là người của hắn ta bây giờ."
Minh Hà cảm thấy nghẹn đắng trong cổ họng, nhưng cô vẫn giữ vững thái độ, không để lộ bất kỳ sự yếu đuối nào.
"Vậy sao? Nhưng tôi sẽ không để hắn ta thắng đâu, Hạ Vũ."
Thẩm Dịch bước lên một bước, đối diện với Hạ Vũ, đôi mắt anh toát lên vẻ căng thẳng. "Vậy thì chúng ta sẽ xem ai mới là người thắng cuối cùng."
Cuộc chiến này không chỉ là sự sống còn của Minh Hà và Thẩm Dịch, mà còn là sự phản bội đau đớn của những người bạn, và những lựa chọn mà mỗi người phải trả giá.
Minh Hà và Thẩm Dịch nhanh chóng tìm vị trí che chắn sau những chiếc xe và những vật cản gần đó. Họ bắn trả chính xác vào những kẻ đang lao về phía mình, nhưng số lượng địch quá đông khiến không khí trở nên ngột ngạt.
"Cẩn thận!" Thẩm Dịch hét lên, thấy một tên lính của Triệu Khang sắp vây ráp Minh Hà.
Minh Hà nhanh chóng lăn người qua một bên, bắn súng về phía tên lính vừa lao tới. Nhưng trong khoảnh khắc đó, một loạt đạn từ phía bên phải khiến cô phải vội vàng nấp vào sau một chiếc xe.
"Chết tiệt!" Minh Hà thầm mắng trong lòng, nhưng không để mình rơi vào hoảng loạn. Cô cần phải hành động nhanh chóng.
Thẩm Dịch cũng không kém phần cảnh giác, anh nhìn về phía trước, xác định phương hướng và bắt đầu di chuyển. Mỗi bước đi của anh đều được tính toán kỹ lưỡng, đạn vẫn bay vèo vèo xung quanh, nhưng anh không hề lùi bước.
Bất ngờ, một chiếc xe tải lớn từ phía ngoài lao vào, chặn hết mọi đường thoát của Minh Hà và Thẩm Dịch.
"Chạy không thoát đâu!" Giọng của Triệu Khang vang lên từ trên chiếc xe, hắn đứng vững ở đó, tay cầm súng, nhìn hai người đang cố gắng chiến đấu.
Minh Hà bặm môi, không muốn thừa nhận sự thật rằng họ đang bị ép vào thế khó. Cô nhìn Thẩm Dịch, ánh mắt cô không hề có chút hoảng loạn nào, mà chỉ là sự kiên quyết.
"Không có đường lùi. Chúng ta phải thắng!" Minh Hà nói, mắt không rời khỏi kẻ thù.
Thẩm Dịch gật đầu, rồi bất ngờ ném một quả lựu đạn về phía xe tải. Tiếng nổ vang lên, khói bụi mù mịt, nhưng chỉ vài giây sau, một nhóm kẻ địch lại tràn vào từ phía sau.
"Còn không đi là chết!" Thẩm Dịch quát.
Minh Hà biết, cơ hội không còn nhiều. Cô nắm chặt khẩu súng, bắn những phát cuối cùng về phía đám tay sai còn lại, và ra hiệu cho Thấm Dịch. Hai người lao về phía trước, nhanh như chớp, tìm lối thoát. Nhưng tình huống trở nên tồi tệ khi một tên đột ngột xuất hiện trước mặt họ, chĩa súng thẳng vào Minh Hà.
Minh Hà dừng lại trong một tích tắc, kịp thời kéo Thẩm Dịch xuống, tránh được loạt đạn. Cả hai ngã xuống đất, nhưng không có thời gian nghỉ ngơi.
"Bám theo tôi!" Thẩm Dịch ra lệnh, lôi Minh Hà đứng dậy và chạy về phía một cửa thoát hiểm nhỏ mà anh đã nhìn thấy từ đầu.
Sau vài phút căng thẳng, Minh Hà và Thẩm Dịch rốt cuộc cũng chạy được vào một khu vực tối tăm phía sau khu vực của Triệu Khang. Đây là nơi ít người lui tới, và cũng là nơi duy nhất có thể giúp họ tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi.
"Chúng ta phải chờ đến lúc họ buông tha," Minh Hà thở hổn hển, dựa lưng vào tường.
Thẩm Dịch không nói gì, anh biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Địch đang dồn lực lượng mạnh mẽ, và lần này, chỉ có cách chiến đấu đến cùng mới có thể chiến thắng.
"Cần phải liên lạc với ba mẹ em," Thẩm Dịch nói, lấy điện thoại từ trong túi ra. Anh bấm dãy số nhanh chóng.
Một lúc sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Tần Nguyệt, mẹ của Minh Hà. "Minh Hà, con sao rồi?"
"Con ổn, mẹ, nhưng chúng ta không thể ở đây lâu. Chúng ta phải rời khỏi khu vực này càng sớm càng tốt," Minh Hà nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Tần Nguyệt lo lắng: "Chúng ta đã chuẩn bị xe rồi, con và Thẩm Dịch phải nhanh chóng đến địa điểm an toàn.
Đừng để mình bị mắc bẫy nữa."
Minh Hà nghe vậy, nắm chặt tay Thẩm Dịch. Cô có thể cảm nhận được mối nguy hiểm đang bao vây quanh mình.
Mọi thứ đang trở nên phức tạp, và Triệu Khang không phải là kẻ dễ dàng bỏ cuộc.
Giữa lúc mọi thứ tưởng như đã sắp kết thúc, một bóng người xuất hiện từ bóng tối. Minh Hà quay lại, chỉ thấy một người đàn ông quen thuộc bước ra - là Hạ Vũ.
Nhưng lần này, ánh mắt của hắn không còn vẻ thân thiết, mà lạnh lùng và vô cảm.
"Hạ Vũ?" Minh Hà không tin vào mắt mình. Cô không ngờ rằng chính Hạ Vũ, người bạn thân nhất của cô, lại đứng đây đối diện với cô trong lúc này.
Hạ Vũ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt. "Cô đã quá ngây thơ nếu nghĩ rằng Triệu Khang sẽ tha cho cô. Tôi là người của hắn ta bây giờ."
Minh Hà cảm thấy nghẹn đắng trong cổ họng, nhưng cô vẫn giữ vững thái độ, không để lộ bất kỳ sự yếu đuối nào.
"Vậy sao? Nhưng tôi sẽ không để hắn ta thắng đâu, Hạ Vũ."
Thẩm Dịch bước lên một bước, đối diện với Hạ Vũ, đôi mắt anh toát lên vẻ căng thẳng. "Vậy thì chúng ta sẽ xem ai mới là người thắng cuối cùng."
Cuộc chiến này không chỉ là sự sống còn của Minh Hà và Thẩm Dịch, mà còn là sự phản bội đau đớn của những người bạn, và những lựa chọn mà mỗi người phải trả giá.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7: chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15: chương 15
- Chương 16: chương 16
- Chương 17
- Chương 18: chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: chương 31
- Chương 32: chương 32
- Chương 33: chương 33
- Chương 34: chương 34
- Chương 35: chương 35
- Chương 36: chương 36
- Chương 37: chương 37
- Chương 38: chương 38
- Chương 39: chương 39
- Chương 40: chương 40
- Chương 41: chương 41
- Chương 42: chương 42
- Chương 43: chương 43
- Chương 44: chương 44
- Chương 45: chương 45
- Chương 46: chương 46
- Chương 47: chương 47
- Chương 48: chương 48
- Chương 49: chương 49
- Chương 50: chương 50
- Chương 51: chương 51
- Chương 52: chương 52
- Chương 53: chương 53
- Chương 54: chương 54
- Chương 55: chương 55
- Chương 56: chương 56
- Chương 57: chương 57
- Chương 58: chương 58
- Chương 59: chương 59
- Chương 60: chương 60
- Chương 61: chương 61
- Chương 62: chương 62
- Chương 63: chương 63
- Chương 64: chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: chương 69
- Chương 70: chương 70
- Chương 71: chương 71
- Chương 72: chương 72
- Chương 73: chương 73
- Chương 74: chương 74
- Chương 75: chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: chương 80
- Chương 81: chương 81
- Chương 82: chương 82
- Chương 83: chương 83
- Chương 84: chương 84
- bình luận