Loạn Nhịp Vì Người - Chương 100

Loạn Nhịp Vì Người

Chương 100

Cháu chào dì.

Có vẻ Phương Nhược Hoa là nhất thời tâm huyết dâng trào, ngay cả Thời Ý cũng rất bất ngờ.

Khi đó Thời Ý vừa mới đón Phó Tư Điềm, vẫn đang trên đường về, đang bàn xem tối nay ăn cái gì, ăn ở nhà hay ra ngoài ăn, thì điện thoại của Phương Nhược Hoa gọi đến.

"Nhất Nhất, con không có ở nhà à?" Giọng Phương Nhược Hoa truyền ra từ loa xe hơi.

Thời Ý hơi ngẩn ra, trả lời: "Vâng, con ra ngoài rồi." Trong lòng cô ấy dâng lên một dự cảm.

Quả nhiên, Phương Nhược Hoa đáp: "Mẹ đang ở chỗ con. Mẹ dẫn Gia Gia đi tiêm phòng, tiện đường mang hai hộp yến sào với một hộp đào vàng sang cho con."

Trong lòng Thời Ý "lộp bộp" một tiếng, nhìn về phía Phó Tư Điềm theo bản năng, Phó Tư Điềm cũng đang nhìn cô ấy không chớp mắt, thở mạnh cũng không dám, căng thẳng không lời nào diễn tả được – mẹ Thời Ý sẽ không phát hiện ra cái gì đi?! Mẹ Thời Ý biết hiện tại Thời Ý đang ở cùng bạn học, nhưng hai người họ chưa kịp chuẩn bị gì cả, mấy món đồ đôi trong nhà có lộ quá hay không?





Thời Ý đại khái đoán được Phó Tư Điềm đang nghĩ gì, nhưng cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, cô ấy không có thời gian bàn bạc với Phó Tư Điềm, chỉ đành cau mày, tỏ ra bình thản nói: "Nóng quá, mẹ còn dắt Gia Gia theo nữa. Vậy giờ con về ngay."

"Không sao, con bận gì thì làm trước đi. Đào vàng và yến sào mẹ để vào tủ lạnh cho con."

Thời Ý vuốt ve tay lái, trả lời: "Không có việc gì hết, đúng lúc con cũng đang trên đường về. Mẹ với Gia Gia ở đó chơi chút, con sắp đến rồi." Cô ấy không có sự lựa chọn, hoặc là về, hoặc là không về.

Cô ấy cúp máy, bất đắc dĩ giải thích với Phó Tư Điềm: "Hai ngày trước mẹ mình có nói bạn của chú tặng rất nhiều yến sào và đào vàng cho bọn họ, kêu mình qua lấy một ít. Trời nóng quá mình không thích ra khỏi nhà, cứ nhây mãi vẫn chưa qua. Không ngờ bà ấy lại qua thẳng đây luôn mà không báo trước."



Phó Tư Điềm như đang đối mặt với quân thù, nhưng vẫn thấu hiểu: "Chắc là dì nhớ cậu, nôn nóng muốn cho cậu ăn đồ ngon."

Ánh mắt Thời Ý vừa buồn cười vừa mềm lòng, cái người này, giờ mà vẫn còn tâm trạng nói thay cho mẹ cô ấy. Cô ấy nói: "Tuy bình thường mẹ không có thói quen lục lọi đồ đạc của mình, nhưng không có gì đảm bảo bà ấy không vào phòng mình để dọn dẹp giúp. Mình không yên tâm, cho nên phải về một chuyến."

Thay vì hoàn toàn bị động, cô ấy thà tích cực ứng biến còn hơn.

"Cậu muốn về với mình không?" Cô ấy hỏi một cách rất bình thường, "Hoặc nếu cậu cảm thấy vẫn chưa sẵn sàng, mình cũng có thể thả cậu xuống ở Tân Hối trước mặt, đi xem phim ăn uống gì đó."

Phó Tư Điềm do dự nhìn Thời Ý, cố gắng phân biệt xem những lời của Thời Ý có ẩn ý hay cảm xúc nào khác hay không.



Vừa lúc đèn đỏ, Thời Ý ngừng lại. Cô ấy quay đầu sang, Phó Tư Điềm có thể nhìn thấy rõ trong mắt cô ấy là sự dịu dàng và quan tâm đơn thuần: "Không sao đâu, cậu không cần phải gượng ép bản thân."

Trái tim Phó Tư Điềm nóng lên, bỗng lấy được dũng khí vô hạn từ trong ánh mắt cô ấy. Cô gượng cười, lắc đầu nói: "Đây là cuộc chiến của hai người, sao có thể để cậu đi một mình được."

Thời Ý nhìn cô chăm chú, ôn hòa hỏi: "Không sợ hay sao?"

Lông mi Phó Tư Điềm run run, thẳng thắn thành khẩn nói: "Sợ chứ, nhưng mà, cũng không sợ đến vậy."

Thời Ý thật sự rất thích cũng rất say mê loại cảm giác đối lập này trên người cô – rõ ràng rất nhút nhát, nhưng lại thường rất dũng cảm. Cô ấy nhịn không được giơ tay xoa lên má cô, trấn an cô: "Đừng sợ, mẹ mình không phải người khó chung đụng. Cậu chỉ cần là chính mình, những chuyện khác cứ giao cho mình là được."
Phó Tư Điềm yên lặng nhìn cô ấy, đôi mắt xao động, cúi đầu hôn vào lòng bàn tay cô ấy, "Ừm."

Cho dù có thật sự dễ chung đụng hay không, cô đều muốn cố gắng cùng Thời Ý. Cô tin Thời Ý sẽ bảo vệ cô, nhưng cô cũng biết với Thời Ý mà nói, Phương Nhược Hoa quan trọng ra sao, nếu có thể, cô hoàn toàn không muốn Thời Ý phải khó xử một chút nào.

May mà Phương Nhược Hoa quả thật có vẻ không phải người khó tiếp xúc. Thoạt nhìn bà ấy và Thời Ý vẫn có mấy phần giống nhau, tao nhã trí thức, lúc không cười sẽ có cảm giác hơi xa cách, nhưng cũng không gây bức bách, ngược lại càng thêm ý vị, là dáng vẻ thành thục chín chắn mà rất nhiều cô gái trẻ muốn hướng tới.

Phó Tư Điềm đi bên cạnh Thời Ý, lắng nghe Thời Ý vừa đi vừa chào hỏi Phương Nhược Hoa, vừa nghe thấy Thời Ý giới thiệu mình xong, cô liền lộ ra nụ cười ngọt ngào, câu nệ khom lưng cúi chào: "Cháu chào dì."
"Đừng câu nệ, ngồi đi, trước đây có nghe Nhất Nhất nói về cháu." Phương Nhược Hoa nhìn chằm chằm cô hai giây, cười nói: "Hình như dì đã gặp cháu rồi."

Nụ cười của Phó Tư Điềm đọng lại bên môi, lưng cứng đờ. Chưa mà? Trong ấn tượng của cô, lúc còn bé bọn họ hẳn là chưa từng gặp nhau.

Thời Ý khom người chọc chọc lên mặt em gái đang nằm trên sofa, cũng khó hiểu: "Lúc nào cơ?"

Phương Nhược Hoa nói: "Lúc đi đăng ký vào năm nhất, là cô bé nhặt bóng trong siêu thị, phải không?"

Phó Tư Điềm thở phào nhẹ nhõm, mặt lại đỏ bừng lên. Vậy là ấn tượng đầu tiên đi tong rồi sao? Cô ngượng ngùng gật đầu: "Là cháu. Trí nhớ của dì tốt quá ạ."

Phương Nhược Hoa cười nhạt: "Là do cháu xinh đẹp làm người ta ấn tượng sâu sắc."

Mặt Phó Tư Điềm càng đỏ hơn, nịnh nọt theo bản năng: "Dạ không không, Thời Ý đẹp hơn." Thời Ý ngẩng đầu nhìn cô một cái, Phó Tư Điềm chột dạ, cho rằng câu trả lời này không tốt, vội vàng bổ sung thêm: "Dì cũng rất đẹp."
Thời Ý khẽ cười thành tiếng, giải vây giúp cô: "Gia Gia xinh nhất, đúng không nè?" Cô ấy vừa nựng mặt cục bột nhỏ, cục bột nhỏ liền cười lên.

Quả nhiên lực chú ý của Phương Nhược Hoa bị hút qua. "Con bé rất thích con." Vẻ mặt Phương Nhược Hoa mang theo sự dịu dàng nhàn nhạt, "Bình thường không thích cười vậy đâu."

"Thật à?" Thời Ý nảy sinh ý muốn đùa giỡn.

Phó Tư Điềm ăn ý đi đến bên cạnh cô ấy, ngồi xổm xuống ló đầu ra nhìn cục bột nhỏ xinh xắn đáng yêu, nhẹ giọng gọi tên bé con: "Gia Gia ơi?"

Cục bột nhỏ lại cười rạng rỡ, còn hưng phấn khua tay múa chân.

"Có vẻ như Gia Gia thích chị Tư Điềm hơn?" Thời Ý nhìn Phương Nhược Hoa.

Phương Nhược Hoa cười gật đầu, "Xem ra là vậy."

Phó Tư Điềm hơi lui người lại, chuẩn bị đứng lên, không ngờ sắc mặt bé con nói thay đổi là thay đổi, ngay khi cô vừa lui ra, cục bột nhỏ khua khoắng tay chân, đột nhiên bật khóc "oe oe".
Thời Ý và Phó Tư Điềm đều giật mình, tay chân luống cuống, không ai bảo ai cùng nhìn về phía Phương Nhược Hoa.

Phương Nhược Hoa đưa tay vỗ vỗ cục bột nhỏ, cục bột nhỏ không cảm kích mà cứ khóc chít chít mãi. Phương Nhược Hoa nhìn Phó Tư Điềm nói: "Chắc là con bé muốn cháu bế nó."

Phó Tư Điềm được yêu thương mà lo sợ, nửa tin nửa ngờ. Đối diện với ánh mắt Phương Nhược Hoa, cô đành ngoan ngoãn hỏi: "Cháu có thể bế em được không ạ?"

Phương Nhược Hoa gật đầu, "Được chứ."

Dưới sự trợ giúp của Thời Ý, Phó Tư Điềm đưa tay ra, cẩn thận bế cục bột nhỏ đang quấy khóc lên. Lúc cục bột nhỏ vừa được bế lên, quả thật ngừng quấy khóc mấy giây. Ngay sau đó, nép vào lòng Phó Tư Điềm, lại bắt đầu khóc tiếp.

Phó Tư Điềm luống cuống đến đờ đẫn, chỉ biết vỗ nhè nhẹ lên bé con không ngừng.
Ngược lại Phương Nhược Hoa rất bình tĩnh, lấy bình sữa ra đưa cho Thời Ý, "Lấy cho mẹ 120ml nước ấm 40 độ."

Thời Ý không yên tâm để Phó Tư Điềm ở một mình với Phương Nhược Hoa, nhưng lại không thể lộ liễu quá, không cách nào tránh được, đành phải nhận lấy bình sữa bước nhanh vào phòng bếp.

Sau khi Thời Ý đi khỏi, Phương Nhược Hoa xoa xoa lưng cục bột nhỏ, đón lấy cục bột nhỏ từ trong tay Phó Tư Điềm. Có lẽ do mùi trên người mẹ khiến người ta an tâm, lúc bấy giờ cục bột nhỏ mới thật sự ngừng khóc.

Phó Tư Điềm vừa định thở phào một hơi, Phương Nhược Hoa liền bắt chuyện với cô: "Tư thế bế bé con của cháu còn chuẩn hơn cả Nhất Nhất. Trong nhà cũng có em trai em gái nhỏ tuổi hay sao?"

Phó Tư Điềm vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, trả lời: "Dạ có một em gái, nhưng tuổi tác không cách nhau nhiều, năm nay cũng tốt nghiệp cấp ba rồi."
"Cũng thi vào Thân Đại à?"

Phó Tư Điềm nói: "Không ạ, ghi danh vào Nịnh Đại." Tuy Nịnh Đại không phải 985, nhưng cũng là 211.

Phương Nhược Hoa khen: "Vậy ba mẹ cháu rất giỏi, dạy dỗ ra được hai đứa con đứa nào cũng ưu tú như vậy."

Phó Tư Điềm mất tự nhiên ngay tức thì. Hai tay cô níu lấy ống quần, bắt đầu sợ Phương Nhược Hoa đi sâu vào chủ đề này.

Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó tới, Phương Nhược Hoa tự nhiên thuận miệng nói: "Để dì đoán xem, bọn họ là giáo viên à? Có vẻ trong ấn tượng chung thường cảm thấy giáo viên sẽ rất giỏi trong việc giáo dục con trẻ."

Phó Tư Điềm như ngồi trên bàn chông. Nếu cô và Thời Ý muốn đi tiếp cùng nhau, cô không thể nào cứ giấu diếm hoàn cảnh thật sự trong nhà mình với Thời Ý mãi được. Nhưng mà cô vẫn luôn không nói nên lời, Thời Ý cũng không hỏi đến, cho nên cô may mắn chưa cần đối diện với chuyện này.
Nhưng Phương Nhược Hoa hỏi cô, cô không thể không trả lời.

Thốt ra khỏi miệng câu trả lời giả dối, chính là cố tình lừa gạt; câu trả lời chân thật, cô nghĩ, dù cho cô có là con trai đi chăng nữa, cha mẹ của bất kỳ cô gái nào cũng đều rất khó mà chấp nhận.

Phó Tư Điềm luôn tự mình hiểu lấy như vậy.

Phương Nhược Hoa vẫn đang dùng ánh mắt chờ đợi câu trả lời của cô.

Phó Tư Điềm không dám nhìn thẳng vào mắt bà ấy, khó khăn mở miệng: "Không phải ạ, ba mẹ cháu đều chỉ là công nhân bình thường."

Vừa dứt lời, âm thanh không vui của Thời Ý từ sau lưng vang lên, "Mẹ, mẹ đang tra hộ khẩu à?"

Cả trái tim Phó Tư Điềm run lẩy bẩy, đầu óc nhất thời trống rỗng, trong lỗ tai chỉ có tiếng ù ù, Phương Nhược Hoa trả lời cái gì cô cũng không nghe rõ. Thời Ý cũng nghe thấy lời nói dối của cô rồi sao? Thời Ý sẽ xem là thật hay sao? Làm sao bây giờ? Đợi lát nữa Phương Nhược Hoa đi rồi, cô phải giải thích rõ ràng với cô ấy ngay mới được.
Phó Tư Điềm buộc mình phải trấn tĩnh lại như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đối đáp với Phương Nhược Hoa, nhưng toàn bộ thời gian kế tiếp, cả người cô vẫn cảm thấy nóng ruột như bị người ta đặt lên chảo nướng.

Không có cách nào lừa mình dối người vờ như chưa có gì xảy ra, nhưng cũng không có cách nào tưởng tượng được, rốt cuộc phải mở miệng nói chuyện này với Thời Ý ra sao. Cô thậm chí không rõ, vì sao càng kéo dài chuyện này, lại trở nên càng ngày càng khó mở miệng.

Cũng có lẽ là trong tiềm thức cô biết rõ. Thật ra cô không hoàn toàn xác định được Thời Ý có để ý chuyện này không. Càng hạnh phúc, cô lại càng sợ một khi nói chuyện này ra, sẽ giống như câu thần chú mở phong ấn, thả ra tất cả những con mãnh thú mang đến khốn khổ trong quá khứ, xé toạc mọi sự giả tạo đẹp đẽ của hiện tại. Cơn ác mộng rồi sẽ lại đến, cô rồi sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng một lần nữa.
Rất muốn... rất muốn đợi muộn thêm chút nữa mới đối mặt với thực tại bất lực này, quá trân trọng, quá trân trọng những tháng ngày thuần túy không lo nghĩ của hai người hiện tại, sợ hãi bất kỳ khả năng nào có thể phá tan sự tồn tại bình yên đẹp đẽ này.

Nhưng điều này lại không công bằng với Thời Ý.

Phương Nhược Hoa rời khỏi trước bữa ăn tối, trước khi đi ba người chuyện trò với nhau rất vui, khi đi cũng bình thản thân thiện, cực kỳ giống như một cuộc gặp mặt thông thường. Thời Ý đoán hẳn là bà ấy chưa phát hiện ra cái gì, vì bế Gia Gia trên tay cũng không tiện lắm, xem ra bà ấy vẫn chưa đi vào phòng ngủ và phòng tắm.

Tuy Thời Ý thật ra cũng không loại trừ việc bà ấy đã phát hiện được gì đó, cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nhưng Phương Nhược Hoa chưa phát hiện được gì, cô ấy cũng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại quả thật chưa phải thời cơ tốt nhất.
Phó Tư Điềm lại không vực dậy nổi hứng thú thả lỏng cùng cô ấy.

Cô áy náy bất an, cảm thấy bản thân mình vừa hèn hạ vừa vô liêm sỉ. Nhưng đứng trước bồn rửa chén, nghe tiếng nước chảy rào rào, thỉnh thoảng trộm nhìn sườn mặt thấp thoáng mang theo ý cười của Thời Ý đứng bên cạnh, một câu "Thời Ý, mình có chuyện muốn nói với cậu" quanh đi quẩn lại trong cổ họng, không tài nào thốt lên thành tiếng được.

-------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ván cờ nói thật kết thúc, Phó thỏ con dè dặt: Dì ơi, dì thấy cháu còn cơ hội không?

Phương Nhược Hoa: ???!

Hiện tại xuống núi còn kịp không?

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận