Loạn Nhịp Vì Người
Chương 162
Lúc đến trạm Thân Thành đã là bảy giờ tối, dù là tháng 12 ở phương Nam, nhưng ban đêm vẫn lạnh thấu xương. Phó Tư Điềm và Thời Ý xuống trạm đều không khỏi run cầm cập, đeo khăn choàng cổ giúp nhau xong mới tiếp tục đi về hướng lối ra.
Phương Nhược Hoa đích thân đến đón.
Bởi vì là trạm cuối, lại còn cận ngày nghỉ lễ, người ra trạm có hơi đông, cả đoạn đường đều chật ních người là người, Phó Tư Điềm và Thời Ý đi nhanh liên tục đến cổng soát thẻ mới nhìn thấy Phương Nhược Hoa.
Phương Nhược Hoa đứng trong đám người, tóc cắt thẳng dài ngang vai, mặc áo khoác nỉ dài màu be, tao nhã trí thức, nổi bật hơn người, khí chất còn hơn cả năm xưa.
Một cảm giác căng thẳng quen thuộc bất giác dâng lên trong ngực Phó Tư Điềm.
Thời Ý hiển nhiên cũng thấy được, mặt không biến sắc nắm chặt tay cô, nhíu mày nói: "Trời lạnh như vậy, sao bà ấy còn dắt Gia Gia theo."
Lúc bấy giờ Phó Tư Điềm mới phát hiện còn một bé gái đứng bên cạnh Phương Nhược Hoa. Bé gái khoảng chừng sáu bảy tuổi, tóc đen như mực dài đến vai, đường nét khuôn mặt cân đối, trắng tươi mịn màng, dáng vẻ vô cùng được, có vài phần giống với Thời Ý lúc còn nhỏ.
Trái tim Phó Tư Điềm trong nháy mắt đã bị bắt làm tù binh.
"Gia Gia nhìn giống cậu quá." Cô nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy trìu mến.
Thời Ý bị lây nhiễm cũng nở nụ cười, nói: "Rất nhiều người cũng nói như vậy, có thể là vì mình với em ấy đều khá giống mẹ?"
Phó Tư Điềm nghe vậy lại dời tầm mắt lên người Phương Nhược Hoa, muốn đánh giá tỉ mỉ một phen, nào ngờ Phương Nhược Hoa cũng đã nhìn thấy cô, bất ngờ không kịp phòng bị, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Ai cũng sững sờ, Phó Tư Điềm phản ứng lại trước, đè nén nhịp tim đập dồn dập, cong cong mặt mày, cười ngọt ngào với bà.
Trái tim Phương Nhược Hoa thả lỏng ra chút, cười lại với cô bằng nụ cười ấm áp. Xem ra, có vài chuyện lo lắng có thể sẽ không xảy ra.
Bà nắm tay bé con đi vài bước về phía trước, Phó Tư Điềm và Thời Ý cũng đi vài bước về phía trước, quẹt thẻ lên máy để mở cổng, bốn người đối mặt đứng cùng nhau.
"Mẹ, Gia Gia." Thời Ý vừa chào hỏi, vừa khom người dùng bàn tay lạnh lẽo áp lên má bé con.
Bé con gọi "Chị hai", cười ngọt ngào, cũng không né, trái lại còn vươn tay dùng bàn tay bé nhỏ nóng hôi hổi của mình đặt lên tay Thời Ý, giúp Thời Ý làm ấm tay.
Vốn là dáng vẻ của một bà cụ non trong trẻo lạnh lùng, bỗng chốc biến thành một cô bé mềm mại đáng yêu.
Phó Tư Điềm cười nhìn bọn họ, thật tự nhiên hỏi thăm Phương Nhược Hoa: "Dì, dì chờ lâu chưa ạ? Lạnh quá."
Cô và Phương Nhược Hoa không tính là quen thuộc, nhưng cũng không tính là không quen, hồi đại học ở chung có gặp qua vài lần. Có điều lúc đó, bởi vì cô từng nói dối trước mặt Phương Nhược Hoa, trong lòng hổ thẹn, lại cảm thấy khí chất Phương Nhược Hoa mạnh mẽ, khá là nghiêm túc, vì vậy mỗi khi tiếp xúc với Phương Nhược Hoa đều vô cùng dè dặt, cẩn thận từng li từng tí, nói cũng ngại không dám nói nhiều.
Phương Nhược Hoa đương nhiên cũng phát hiện ra.
Hiện tại cô có thể ung dung như vậy, quả thực Phương Nhược Hoa có phần bất ngờ, lại có phần thưởng thức, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Bà lắc đầu nói: "Cũng bình thường, tàu của mấy đứa rất đúng giờ." Nói rồi, bà đưa hai túi giấy đang xách trên tay cho Phó Tư Điềm và Thời Ý, "Trên xe ăn cơm chưa? Trà sữa nóng với hamburger vừa mới mua, ăn trước một miếng cho ấm người."
Phó Tư Điềm nhận bằng hai tay: "Cảm ơn dì."
Thời Ý một tay khoác lên vai Gia Gia, một tay tiếp nhận, hỏi: "Sao mẹ lại dắt Gia Gia theo?"
Mặt Phương Nhược Hoa lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhìn con gái nhỏ một cái, nói: "Để nó tự mình nói."
Ánh mắt đen láy bé nhỏ nhìn Thời Ý rồi lại nhìn Phó Tư Điềm, giọng có chút non nớt, ngượng ngùng nói: "Là tự em đòi đi theo. Em muốn gặp chị hai với chị Điềm Điềm sớm hơn tí."
Phó Tư Điềm kinh hỉ, nhìn Thời Ý một cái, ngồi xổm xuống để tầm mắt ngang với bé con, mềm giọng trêu bé con: "Gia Gia biết chị à?"
Gia Gia như thể có chút mắc cỡ, né tránh ánh mắt Phó Tư Điềm vài giây, rồi mới lại ngước mắt nhìn cô nói: "Dạ biết."
Bé con nói: "Chị hai có cho em xem ảnh chụp của chị. Mẹ cũng nói, chị cũng là một thành viên trong gia đình chúng ta. Người cùng một nhà đương nhiên phải biết người nhà của mình."
Phó Tư Điềm ngẩn người, Thời Ý cũng khẽ giật mình. Hai người cùng nhìn về phía Phương Nhược Hoa, Phương Nhược Hoa thản nhiên cười, như không có việc gì mà lên tiếng: "Đi thôi, chúng ta lên xe, đứng ở đây quả thật hơi lạnh."
Cổ họng Thời Ý động đậy, nhất thời trong lòng không nói rõ được là cảm giác gì. Phó Tư Điềm nhìn Phương Nhược Hoa, trong ánh mắt dần toát ra sự cảm động và vui mừng. Cô kề sát lại hôn lên trán Gia Gia, dịu dàng đáp: "Gia Gia nói đúng, người cùng một nhà đương nhiên phải biết nhau, chị cũng biết Gia Gia. Đi thôi," Cô nắm tay Gia Gia, "Chúng ta cùng nhau về nhà."
Gia Gia chớp chớp đôi mắt đen láy, hai má ửng hồng gật đầu dạ vâng.
Khóe môi Thời Ý giương lên, xoa nhẹ lên đầu bé con, nắm tay còn lại của bé con, để bé con đi chính giữa mình và Phó Tư Điềm.
Phương Nhược Hoa nhìn bọn họ, đáy mắt nổi lên ý cười thư thái. Bà xoay người, đi phía trước dẫn đường cho bọn họ.
Vì ghế an toàn của Gia Gia ở hàng sau, Thời Ý đành phải ngồi ghế phó lái, để Phó Tư Điềm ngồi hàng sau với Gia Gia.
Gia Gia cũng không nghịch ngợm ồn ào như những đứa trẻ khác, ngoan ngoãn lễ phép, Phó Tư Điềm ngồi cùng bé con, thỉnh thoảng trả lời mấy câu hỏi ngây ngô đáng yêu của bé con, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu vụn vặt của Phương Nhược Hoa, một sự quan tâm thân thiết tự nhiên, không hề khó khăn.
Gió lạnh rít gào ngoài xe, bên trong xe, lời nói thỏ thẻ nhỏ nhẹ, ấm áp hòa thuận. Tựa như những chia lìa ngăn cách bao năm chưa từng tồn tại, tựa như cô và Thời Ý thực sự chỉ là một cặp đôi bình thường trong gia đình này ở xa về nghỉ phép, thăm hỏi cha mẹ.
Phó Tư Điềm cầm trà sữa nóng trong tay, nhìn bóng lưng Thời Ý và Phương Nhược Hoa ở hàng trước, nhấp một ngụm, cảm thấy có một dòng nước ấm xuôi theo yết hầu, truyền khắp tứ chi xương cốt.
Ngay cả mùa đông cũng không thấy lạnh nữa.
Mãi cho đến khi về đến biệt thự nơi Hướng Nghiệp và Phương Nhược Hoa đang ở hiện tại, bốn người cùng nhau ăn cơm chiều kiêm ăn khuya, cùng Gia Gia trang trí cây thông Noel một lúc, sau đó tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi, Thời Ý đều không cho Phương Nhược Hoa và Phó Tư Điềm có cơ hội ở riêng với nhau.
Phó Tư Điềm không nhận ra, nhưng Phương Nhược Hoa lại cảm nhận được, có chút chua xót lại có chút buồn cười.
Ôi đứa con gái này của bà.
Mà thôi. Bà cũng không vạch trần, chỉ giúp các cô chuẩn bị tươm tất những vật dụng sinh hoạt cần dùng, chăn nệm để đắp cho buổi tối, sau đó, đoán chừng các cô hẳn là đã tắm xong đi ra, mới phái con gái nhỏ vẫn chưa ngủ đi đến phòng các cô đưa tất Giáng Sinh.
"Cộc cộc cộc", sau ba tiếng gõ cửa ngoan hiền, âm thanh non nớt của bé con vang lên: "Chị hai, chị Điềm Điềm, các chị ngủ chưa?"
Thời Ý và Phó Tư Điềm vừa tắm xong, đang ngồi tựa vào giường tán gẫu, nghe tiếng bèn đáp lại thật tự nhiên: "Chưa, sao vậy em?"
Phó Tư Điềm khoác áo ngủ Phương Nhược Hoa chuẩn bị cho bọn họ, xuống giường đi mở cửa.
Bé con đứng ngoài cửa phòng, nhìn thấy người đến là Phó Tư Điềm, vẫn có chút mắc cỡ, lại chứa đựng nụ cười, chân thành nói: "Chị, em đến đưa tất Giáng Sinh cho các chị. Mẹ bảo, cứ treo lên cây thông nhỏ kế bên cửa là được rồi."
Thời thơ ấu Phó Tư Điềm không có điều kiện, chưa từng được đón Giáng Sinh một cách chân chính, nhưng xem tập làm văn, xem báo tường cũng biết không ít những câu chuyện cổ tích có liên quan. Cô không cố ý phá vỡ huyễn tưởng hồn nhiên của trẻ thơ, chỉ là có hơi tò mò: "Nhưng mà tất Giáng Sinh chẳng phải tối ngày mai mới treo hay sao?"
Ngày mai mới là đêm Bình An.
Bé con nghiêm túc trả lời: "Mẹ nói treo sớm một ngày cũng không sao. Em ngẫm nghĩ, cảm thấy mẹ nói rất có lý. Như vậy thì tối nay ông già Noel có thể tặng quà cho một vài người trước, tối mai lại tặng cho một vài người, không cần phải vất vả như vậy nữa."
Thật là có lý. Phó Tư Điềm bị sự ngây ngô của bé con đả động, khều nhẹ lên mũi bé con nói: "Gia Gia nói đúng, thật là chu đáo quá. Vậy chị học hỏi em, lát nữa sẽ treo tất lên cây thông nhỏ được không?"
Gia Gia gật đầu, mỉm cười, nói một tiếng "Vậy chị hai, chị Điềm Điềm ngủ ngon nha", giả vờ bình tĩnh trở về phòng mình.
Thời Ý đại khái có thể đoán được tâm tư của Phương Nhược Hoa, có chút buồn cười lại có chút mềm lòng. Xem ra mẹ cô ấy đã nhận được lời nhắc nhở của cô ấy trong vòng bạn bè.
Cô ấy đè nén ý cười đi xuống giường, đến bên cạnh cửa nhìn Phó Tư Điềm treo tất Giáng Sinh.
Phó Tư Điềm ngồi xổm bên cây thông, đôi mắt trong veo, điều chỉnh vị trí tất Giáng Sinh, vẻ mặt nghiêm túc hệt như một đứa trẻ, vừa vụng về vừa đáng yêu.
Thời Ý rung động rồi lại đau lòng. Từ sau khi ở bên nhau, bọn họ có đón Giáng Sinh, nhưng cô ấy chưa từng nghĩ đến việc dùng cách thức ban sơ nhất này để tặng quà Giáng Sinh cho cô, bù đắp lại thời thơ ấu mà cô đã bỏ lỡ.
Cô ấy tự kiểm điểm, cô ấy vẫn làm chưa đủ.
Cô ấy xoa nhẹ sau gáy mềm mại của Phó Tư Điềm, ngồi xổm xuống cùng cô treo tất Giáng Sinh.
"Gia Gia thật sự rất đáng yêu." Phó Tư Điềm mềm giọng khen.
Thời Ý cười nhạt: "Dù sao cũng giống mình."
Phó Tư Điềm bị sự tự kỷ kinh người ngẫu nhiên của cô ấy đánh bại, cười nhẹ thành tiếng: "Vậy lúc nhỏ cậu cũng tin là có ông già Noel giống em ấy sao?" Cô tò mò.
Thời Ý nhìn cô, sóng mắt xao động, giảo hoạt nói: "Qua ngày mai cậu cũng sẽ tin."
Phó Tư Điềm kinh ngạc.
Thời Ý lại không chịu nói nữa.
Đêm khuya thanh vắng, kiều diễm tràn ngập căn phòng, Thời Ý thấy Phó Tư Điềm thực sự có gánh nặng tâm lý, không chịu phát ra tiếng, nhịn thật cực khổ, bèn kiềm chế chỉ đến hai lần rồi buông tha cho cô.
Hai người cấp tốc vọt đi tắm, trở lại giường, ôm nhau sưởi ấm. Thời Ý chơi với tay Phó Tư Điềm, câu được câu chăng trò chuyện cùng cô.
Phó Tư Điềm nhớ lại cảm khái: "Hình như mẹ cậu thay đổi rồi."
Thời Ý hỏi: "Sao?"
Phó Tư Điềm nói: "Hình như trở nên mềm mại hơn." Phương Nhược Hoa của trước đây mang theo cảm giác áp bách hơn, nghiêm túc hơn chút, hôm nay ở chung với nhau, cảm giác bà đã mềm mỏng đi nhiều.
Thời Ý lơ đễnh nói: "Chắc vậy." Cô ấy lo Phó Tư Điềm là sợ hai mẹ con cô ấy vì chuyện trước đây mà có khoảng cách, muốn hàn gắn lại mối quan hệ cho mẹ con cô ấy nên mới cố tình nói vậy, dặn dò cô: "Qua hai ngày, nếu cậu cảm thấy bà ấy thay đổi, cảm thấy bà ấy lại không dễ ở chung như lúc trước cũng không sao, chúng ta có thể không ở nơi này."
Phó Tư Điềm biện bạch: "Lúc trước mình cũng không có nói bà ấy không dễ ở chung."
Thời Ý cười khẽ: "Rồi, cậu không có nói, là mình nói."
Phó Tư Điềm cũng cảm thấy bản thân mình giấu đầu hở đuôi, ngượng ngùng dụi dụi vào Thời Ý, thẳng thắn nói: "Thật ra dì cũng không phải là người khó sống chung, đối xử với mình cũng không có gì là không tốt, là vấn đề của riêng mình, khiến mình có hơi sợ bà ấy."
Có một số chuyện, thời gian đã qua lâu, có lật ra nói lại cũng không có ý nghĩa gì. Chuyện Phương Nhược Hoa từng đến tìm cô, cô chưa bao giờ có ý định để cho Thời Ý biết.
Dù sao đi chăng nữa, ước nguyện ban đầu của Phương Nhược Hoa đều là yêu thương Thời Ý, cô có thể hiểu được.
Cô nói: "Nhưng bây giờ mình không sợ bà ấy nữa, mình cũng có thể cảm nhận được thiện chí và sự dịu dàng của bà ấy dành cho mình. Cục cưng, dù có thế nào, dì cũng rất yêu cậu, vô cùng vô cùng yêu cậu, giống như mình vậy. Cho nên, mình muốn trở thành người một nhà chân chính với dì ấy."
"Khó có dịp trở về, chúng ta cứ ở cùng dì nhiều nhiều đi."
Thời Ý rung động, lòng mềm như nước. Đồ ngốc lúc nào cũng chỉ biết lấy ơn báo oán này, làm sao mà cô ấy không thích cho được đây.
Thời Ý ôm siết lấy eo cô, tựa lên trán cô, đồng ý: "Được, nghe theo cậu hết."
Lúc bấy giờ Phó Tư Điềm mới nhẹ nhõm, vui vẻ hôn nhẹ lên cằm cô ấy, an tâm nép vào lòng cô ấy, chìm vào giấc ngủ.
Bọn họ không ai nghe thấy, rạng sáng năm giờ, Phương · bà già Noel · Nhược Hoa ngáp một cái, rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng bọn họ, tháo hai chiếc tất Giáng Sinh xuống, bỏ một chiếc vòng ngọc phỉ thúy tinh xảo đặc sắc, chất lượng cực tốt vào trong một chiếc tất, gói lại đặt dưới cây thông, đánh giá một lúc lâu, mới hài lòng thỏa ý mà rời đi.