Loạn Nhịp Vì Người
Chương 40
"Chụp lén ảnh của nữ sinh lại còn đăng lên mạng xã hội, không lịch sự cũng không chu đáo."
"Nếu thích thật, hẳn là lúc ấy nên đứng trước mặt cậu mà xin thông tin."
"Làm như vậy rõ ràng là không thẳng thắn cũng không dũng cảm."
Có vẻ như Thời Ý thực sự nghiêm túc phân tích cho cô nghe lí do vì sao cảm thấy nam sinh này không tốt, không khác gì một người bạn bình thường, một người bạn thân thiết...
Trái tim vừa lên cao của Phó Tư Điềm lại rơi xuống.
Thậm chí rơi vô cùng thấp, "Thời Ý, cậu thích người dũng cảm sao?"
Dựa theo những gì Thời Ý nói, người không thẳng thắn cũng không dũng cảm – mình cũng như vậy.
Dường như Thời Ý hơi khó hiểu với câu hỏi của cô, dừng vài giây mới trả lời lại, "Định nghĩa của thích là gì?"
"Dùng từ đánh giá cao thì thích hợp hơn, phẩm chất dũng cảm, ai mà không đánh giá cao chứ."
Phó Tư Điềm dừng ở hai chữ "dũng cảm" này, ánh mắt dần tối lại.
Vậy thì, định nghịa của dũng cảm lại là gì? Nếu cô lấy hết can đảm để theo đuổi giấc mộng đẹp này, thì đó là tham lam, hay là dũng cảm?
Trần Hi Trúc vẫn còn đang quan tâm diễn biến tiếp theo, Phó Tư Điềm kể vắn tắt phản ứng của Thời Ý cho cô ấy nghe, Trần Hi Trúc lại bắt đầu tạo ra giấc mơ cho cô: "Phản ứng của Thời Ý tuyệt đối vượt qua giới hạn của một người bạn bình thường!"
Trái tim Phó Tư Điềm loạn cả lên, dựa vào tường ngồi yên trong chốc lát, xoa trán rồi ngồi vào bàn học, ép bản thân tập trung ôn bài.
Không thể nghĩ linh tinh. Diễn quá nhiều rồi. Cô cảnh cáo chính mình. Nhưng tâm tư vẫn không khống chế được mà bay tới bay lui.
Kết cục của việc suy nghĩ nhiều chính là môn này cô ôn không tốt, có vài câu chọn đáp án không chắc chắn lắm. Thi xong cô đùa với Trần Hi Trúc, bắt cô ấy chịu trách nhiệm. Trần Hi Trúc đùn đẩy sạch trách nhiệm, cười nhạo cô rằng cô ấy không chịu trách nhiệm được, hồ nước mùa xuân này của thiếu nữ, ai khuấy động thì tìm người đó chịu trách nhiệm.
Phó Tư Điềm cắn môi cười, nói không lại cô ấy.
Sinh viên năm tư đã ra trường, lịch phân bổ lại ký túc xá đã được đưa ra trước kỳ nghỉ. Giản Lộc Hòa và Doãn Phồn Lộ muốn đợi đến ngày hôm sau sau khi thi xong mới chuyển ký túc xá, Phó Tư Điềm và Thời Ý đều không có ý kiến, chỉ đến lấy chìa khóa ký túc xá bên chỗ dì quản lý, thỉnh thoảng sang sắp xếp trước một ít đồ đạc.
Xế chiều ngày 2 tháng 7, còn hai ngày trước khi thi môn cuối cùng – lịch sử cận đại. Thời Ý mang theo tài liệu ôn tập đã in đi đến ký túc xá mới, cô ấy phát hiện ban công ký túc xá mới chưa có người ở này có tầm nhìn trống, đối diện phía xa xa là biển rộng bao la, thích hợp ôn bài một mình, cũng thích hợp để thả lỏng tâm tình.
Cô ấy đi thang máy đến lầu 15, cửa ký túc xá 1510 khép hờ. Đẩy cửa ra, mượn ánh sáng ngoài hành lang, cô ấy nhìn thấy một bóng dáng gầy gò đứng im trên ban công quay lưng về phía mình.
Là Phó Tư Điềm.
Sao không bật đèn? Thời Ý khép cửa, sợ dọa đến Phó Tư Điềm, vì vậy lên tiếng gọi cô trước: "Tư Điềm?"
Có vẻ như Phó Tư Điềm đang vô cùng thất thần, không có phản ứng.
Thời Ý mò mẫm đi đến phía sau cô, lại gọi thêm một tiếng, "Tư Điềm."
Phó Tư Điềm rõ ràng bị giật mình. Cả người cô run lên, quay đầu, mắt trợn tròn, đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, vừa hốt hoảng vừa đáng yêu.
Giống một con thỏ con đang hoảng sợ.
Thời Ý nhẹ giọng, "Là mình."
Phó Tư Điềm vẫn chưa hết bàng hoàng, nhìn thấy rõ là Thời Ý, mặt càng bị thiêu đốt hơn, "Mình xin lỗi... có phải mình làm cậu giật mình không?"
Thời Ý buồn cười, "Không phải là mình làm cậu giật mình hay sao?"
Đôi mắt Phó Tư Điềm ướŧ áŧ, "Là do mình phản ứng thái quá."
Khóe môi Thời Ý có ý cười ẩn hiện, đột nhiên hỏi, "Cậu biết không, con thỏ rất dễ bị hù chết."
"Hả?"
"Lần sau nhớ bật đèn."
Cô ấy nở nụ cười như có như không, đứng bên cạnh Phó Tư Điềm, ngắm nhìn mặt biển đen kịt phía xa, thuận miệng hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Phó Tư Điềm lướt qua sườn mặt cô ấy nhìn về nơi bóng tối như muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ phía sau kia, cảm xúc mãnh liệt từ từ lắng xuống, "Mình đang tìm sao." Cô nhẹ nhàng nói.
Thời Ý ngẩng đầu, "Đêm nay có sao không?"
Phó Tư Điềm ngẩng đầu lên theo, "Không có, đêm nay cũng không có sao."
Sao lại dùng từ "cũng"? Thời Ý còn đang thắc mắc, Phó Tư Điềm lặp lại lần nữa, "Thời Ý, đêm nay cũng không có sao đâu."
Giọng trầm thấp như đang thì thầm.
Thời Ý ngẩn người, lúc sau bỗng nhận ra, có phải Phó Tư Điềm... đang buồn không?
Trong tầm nhìn không có ánh đèn, cô ấy không nhìn thấy rõ nét mặt của Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm cũng không nhìn cô ấy. Cô chỉ ngẩng đầu, mi mắt nhẹ rung trong bóng tối, giống như con bướm đang vẫy vùng lần cuối trong cơn lốc lớn.
Nụ cười bên môi Thời Ý tan biến, môi mỏng mím lại thành một đường.
Đứng lặng một lúc, cô ấy vươn tay, chạm vào đầu ngón tay lành lạnh của Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm theo phản xạ run lên, Thời Ý càng nắm lại chặt hơn.
"Thời Ý?" Tim Phó Tư Điềm đập nhanh.
Thời Ý nói: "Có muốn tâm sự với mình không?"
Tâm sự cái gì cơ? Tim Phó Tư Điềm đập nhanh như trống đánh.
"Tâm sự chuyện khiến cậu không vui." Giọng Thời Ý bình thản.
Nhịp tim Phó Tư Điềm chậm lại, nhất thời không biết nên cảm thấy may mắn hay là nên cảm thấy thất vọng. Bàn tay nắm lấy tay cô rất mềm, rất nóng, không hề giống với bề ngoài của chủ nhân nó, cô hoàn toàn không nỡ rút tay về.
Cô ngẩng đầu nhìn Thời Ý, Thời Ý nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt như có ánh sao, nghiêm túc đến thế, dịu dàng đến thế.
Tim Phó Tư Điềm run lên, tâm trạng lại suy sụp trở lại.
Cô vốn cho rằng mình sẽ không nói cho bất kỳ ai nghe những cảm xúc vô bổ này nữa, nhưng cô vẫn nghe thấy chính mình mở miệng: "Thời Ý, có đôi khi mình nghĩ, nếu ngay từ đầu mình không tồn tại thì tốt biết mấy."
Như một khúc dạo đầu, những chuyện phía sau cũng trở nên dễ dàng hơn.
"Bà nội mình thường nói, nếu mình không tồn tại, cha mình biết đâu chừng sẽ không cưới mẹ mình, sẽ không đi vào con đường tăm tối. Mọi thứ có lẽ sẽ khác so với bây giờ."
"Em gái mình cũng nói, nếu không có mình, chú... ba mẹ mình hiện tại cũng sẽ không cãi nhau thường xuyên, bọn họ sẽ sống rất tốt."
"Mới vừa rồi em gái mình ở nhà khóc lóc, vì thi đại học không tốt, không đăng ký nguyện vọng được, không có trường nào em ấy muốn vào mà có thể đăng ký được. Mà khởi đầu của sai lầm này hình như là mình. Lúc thi cấp 3, nếu như không có mình, được cộng thêm hai điểm theo diện con một, em ấy sẽ có thể vào được trường trung học tốt nhất huyện." Chỉ bởi vì hai điểm này, cô bé không đậu được nguyện vọng một, rớt xuống trường trung học bình thường, phải vất vả lắm mới có thể thi qua được tuyến một.
Giờ phút này trong nhà lại là một cơn cuồng phong bão táp, còn cô thì trốn ở đây.
"Mình làm vướng chân nhiều người quá." Cô gần như hòa vào bóng đêm.
Thời Ý nắm chặt tay cô, siết chặt đến nỗi làm cho Phó Tư Điềm cảm thấy hơi đau.
"Nhưng đó cũng không phải là lỗi của cậu. Nhân quả ở đời cũng không thể suy diễn theo cách này." Cô gái dùng giọng nói lạnh lùng đòi lại công bằng cho cô, "Mọi kết quả trong cuộc sống chẳng qua đều là do con người tự mình chọn lấy. Nếu đã lựa chọn thì phải tự gánh chịu, không liên quan đến người khác."
"Sự tồn tại của cậu, không phải là kết quả do cậu lựa chọn, có liên quan gì đến cậu chứ?"
Tựa như một câu mà nhiều năm trước cô ấy đã từng nói, "Người làm chuyện xấu là ba của bạn, đâu phải bạn, đâu có liên quan gì đến bạn đâu?", cô ấy luôn dùng ngữ khí bình thường như vậy, lại thốt ra những câu không tầm thường như thế.
Phó Tư Điềm cắn môi, bỗng nhiên có một cảm giác yếu đuối khó đè nén thổi qua cô.
Cô vội quay phắt đầu sang phía khác, nhẫn nhịn đến run rẩy cả cằm, không muốn để Thời Ý nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và đẫm nước mắt của mình.
Trong lòng Thời Ý khó chịu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, vờ như chưa thấy gì, chỉ dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô.
Trong không khí, hơi thở của Phó Tư Điềm trở nên nặng nề hơn.
Thời Ý mở miệng: "Nếu cậu không tồn tại, chúng ta đã không thể gặp được nhau."
Trái tim Phó Tư Điềm như bị thứ gì đó đâm vào, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn khóc, cổ họng đau rát. Cô thu hết can đảm, cong đầu ngón tay cảm thụ nhiệt độ của Thời Ý, cúi đầu hỏi: "Thời Ý, việc chúng ta gặp được nhau, là một chuyện rất quan trọng sao?"
Hô hấp cũng vô thức ngừng lại.
Thời Ý từ trong mũi bật ra tiếng cười khẽ, giọng điệu rất nhẹ nhàng, "Nếu không gặp nhau, vậy thì mình đang ngắm sao cùng với cậu giờ phút này cũng sẽ không tồn tại."
"Là chuyện rất quan trọng."
Tuy rằng không phải câu trả lời muốn nghe nhất trong lòng. Nhưng Phó Tư Điềm cũng thỏa mãn.
Cô ngẩng đầu cùng Thời Ý nhìn lên đêm đen. Vẫn là một mảnh tối đen, nhưng đã không phải là bóng tối u ám như trước nữa.
"Nếu thật sự có sao thì hay quá." Cuối cùng cô cũng lấy lại chút tâm trạng nở nụ cười.
Thời Ý liếc nhìn cô, trong mắt có gợn sóng, "Cậu rất thích sao à?"
"Ừm, lúc còn nhỏ khi không ngủ được mẹ sẽ dạy mình đếm sao, kể cho mình nghe câu chuyện về những vì sao. Mẹ nói mỗi một ngôi sao đều tượng trưng cho một lời chúc tốt đẹp từ vũ trụ gửi đến thế giới này. Vì vậy mỗi khi mình nhìn vào đó, sẽ luôn có cảm giác được quan tâm bởi những điều tốt đẹp. Tuy là xa ngoài tầm với."
Thời Ý nghe ra được hương vị hoài niệm.
"Sao rồi sẽ có lúc xuất hiện thôi." Cô ấy an ủi.
Phó Tư Điềm cười, không trả lời, cho dù có thì cũng không thuộc về mình.
Một lát sau, cô đã hoàn toàn ổn định được cảm xúc, chuyển chủ đề quan tâm Thời Ý, "Cậu sang đây ôn bài à?" Cô quan sát tài liệu trên tay Thời Ý.
"Ừ." Thời Ý thả lỏng tay ra.
"Vậy... vậy cậu tranh thủ ôn đi, mình không làm phiền cậu nữa." Phó Tư Điềm thức thời nói.
Thời Ý hiểu được cô không muốn hai người gặp nhau dưới ánh đèn, ít nhất thì tối nay không muốn. Cô ấy không giữ cô lại, gật đầu, cho phép cuộc trò chuyện này kết thúc trong bóng tối.
Phó Tư Điềm chuẩn bị đi ra ngoài, Thời Ý đột nhiên hỏi cô: "Ngày mai vào giờ này cậu có thời gian không?"
Phó Tư Điềm ngẩn người, "Có."
"Vậy giờ này ngày mai, cậu sang đây."
"Ôn bài hả?"
"Ngắm sao." Vẻ mặt Thời Ý bình thản.
Phó Tư Điềm chớp mắt, biết rõ trong lời nói của Thời Ý hoàn toàn không mang ý nghĩa lãng mạn mà cô muốn, tâm trạng vẫn phấn chấn lên, "Được."
*
Ngày hôm sau sau khi trời tối, Phó Tư Điềm dọn dẹp tài liệu ôn tập, đến nơi như đã hẹn.
Ánh đèn trong ký túc xá 1510 sáng trưng, Thời Ý đã đến rồi, đang cúi đầu lật xem tài liệu. Nghe thấy tiếng động, cô ấy nghiêng đầu, nở nụ cười nhàn nhạt xem như chào hỏi, đứng lên đi ra ngoài.
Phó Tư Điềm vừa định hỏi cô ấy đi đâu, "Tách" một tiếng, đèn tắt.
Thời Ý quay lại.
Phó Tư Điềm đứng như phỗng cạnh bàn học, ngơ ngác hỏi: "Sao... vậy?"
Thời Ý cười một tiếng, không trả lời. Cô ấy cúi người mò mẫm tìm gì đó trên chiếc ghế giữa lối đi.
Phó Tư Điềm vẫn đang chìm trong thắc mắc, căn phòng ngủ tối tăm trước mắt bỗng chốc biến thành biển sao mênh mông. Trên nền trời màu xanh lam, hàng vạn vì sao lấp lánh, tỏa sáng, soi sáng cho cô.
Như trên đồng hoang, như trong giấc mộng.
Phó Tư Điềm cảm thấy choáng váng trong giây lát, cảm giác như bước trên đám mây không có trọng lượng, còn cả cảm giác ngạt thở đến quên hô hấp.
Cô nghi ngờ bản thân mình gặp ảo giác.
Giọng nói của Thời Ý lại chân thực vang lên bên tai: "Đêm nay, có sao."
Cổ họng cô thắt lại nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Dưới bầu trời đầy sao, Thời Ý nhìn cô chăm chú, nét mặt ẩn trong ánh sao sáng rực rỡ, thật mơ hồ, dịu dàng lại rất rõ nét.
"Lúc này đây, tất cả những vì sao đều thuộc về cậu."
"Cậu muốn đếm không?"
Phó Tư Điềm nghe thấy trái tim mình hòa vào máu nổi lên một cơn sóng lớn, nuốt chửng lấy tứ chi và trăm xương của cô. Lý trí của cô đang khó khăn ngụp lặn trong sóng dữ.
Có một khát vọng đang không ngừng hỏi đi hỏi lại.
Nếu những vì sao thuộc về mình.
Vậy mình có thể thuộc về cậu không?