Loạn Nhịp Vì Người - Chương 148
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65 + 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165: Ký sự nhỏ sinh nhật Điềm Điềm
- Chương 166: Thông báo kịch truyền thanh
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Loạn Nhịp Vì Người
Chương 148
Cậu về rồi.
Thời Ý không nói với Phó Tư Điềm chuyện Phó Tư Du đến tìm mình buổi trưa, dính lấy Phó Tư Điềm hồi lâu, ôm Phó Tư Điềm ngủ hơn một tiếng trên chiếc giường nhỏ trong phòng nghỉ, mới lưu luyến mà rời khỏi Nam Nguyên. Buổi tối Thời Ý có tiệc xã giao, Phó Tư Điềm lo cô ấy bụng rỗng sẽ hại dạ dày, đúng lúc chạng vạng cố ý bảo nhân viên đi đưa thức ăn nhẹ cho cô ấy lót dạ. Thời Ý vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, ẩn nhẫn tình ý lúc nhận được hộp thức ăn, suýt chút nữa là làm mù mắt trợ lý Kiều Mạn.
Móa! Có phải tổng giám đốc Thời càng ngày càng ngọt không!
Kiều Mạn vân vê ví tiền của mình, cảm giác bản thân sắp sửa bắt đầu chuẩn bị quà kết hôn cho sếp luôn rồi.
Cũng không biết có phải vì tâm trạng tốt hay không, buổi tối xã giao Thời Ý hiếm có khi dễ nói chuyện, gần như ai đến cũng không từ chối, uống không ít rượu.
Kiều Mạn thấy mặt Thời Ý đỏ gay, lo lắng Thời Ý say rồi, sau khi cùng tài xế đưa cô ấy về tiểu khu, định đưa lên lầu như trước giờ, pha cho cô ấy tách trà giải rượu, chờ cô ấy ngủ rồi đi, nào ngờ Thời Ý từ chối.
"Tôi không sao." Âm thanh Thời Ý trong trẻo lành lạnh, "Không cần phiền em, em về nghỉ ngơi đi."
Kiều Mạn thấy trong mắt Thời Ý tuy có chút mỏi mệt, nhưng quả thực vẫn còn tỉnh táo, bèn yên tâm, không tự tìm phiền toái nữa.
Thời Ý nhìn theo xe Kiều Mạn biến mất trong bóng đêm, xoa nhẹ ấn đường, làm dịu bớt chút mơ màng, xoay người đi về phía chốt bảo vệ.
Mười giờ rưỡi, nhà hàng đóng cửa, Phó Tư Điềm vẫn còn trong phòng bếp điều chỉnh mùi vị chocolate chuẩn bị tặng cho Thời Ý vào Thất Tịch, di động đặt trên quầy bếp vang lên.
Hiển thị người gọi đến là "Cục cưng".
Phó Tư Điềm tươi cười rạng rỡ, lập tức cởi bao tay, nhận điện thoại.
"Alo, cục cưng." Cô thật tự nhiên thốt ra khỏi miệng.
Thời Ý như thể ngây ra chốc lát mới đáp: "Tư Điềm?" Cách nhả chữ của cô ấy lộ ra chút mơ hồ khác với mọi khi: "Hình như mình gọi nhầm số rồi."
Phó Tư Điềm vừa nghe liền biết cô ấy uống nhiều, hàng mi thanh tú nhíu lại: "Cục cưng, cậu vẫn còn ở khách sạn à?"
Thời Ý nói: "Không có, mình về nhà rồi. Có hơi khó chịu, không tìm thấy mật ong để pha nước, định gọi cho cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu đưa một bình lên. Bọn họ mở cửa 24/7. Sao lại gọi nhầm số vậy ta... Kỳ lạ thật... Kỳ lạ thật đó."
Cô ấy càng nói càng mơ hồ.
Cả trái tim Phó Tư Điềm đều nhấc lên. Cô trực tiếp cởi tạp dề, ngắt nguồn điện dụng cụ trong phòng bếp, tắt đèn đi ra ngoài. "Không có gọi nhầm." Cô vỗ về Thời Ý: "Cậu ngoan nhé, đừng gọi cho bọn họ, mình đưa cho cậu được không?"
Thời Ý say như vậy rồi, sao cô có thể yên tâm để cô ấy gọi người lạ đến cửa giờ này.
Giọng Thời Ý lộ ra chút men say, vừa mang theo chút tỉnh táo, nói: "Đừng, cậu qua đây xa lắm, phiền lắm."
Phó Tư Điềm vừa ấn thang máy vừa dỗ dành: "Không xa, mình đến ngay đây. Cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại một chốc, mở mắt ra là mình đến rồi."
Thời Ý hỏi: "Cậu có cánh cửa thần kỳ hở?"
Âm thanh hơi cao lên, non nớt, là vẻ ngây thơ đáng yêu từ trước đến nay Phó Tư Điềm chưa từng nghe qua.
Trái tim Phó Tư Điềm thoáng cái mềm nhũn không chịu nổi, đáng yêu quá. Cô đi vào thang máy, nói: "Đúng rồi, mình có cánh cửa thần kỳ nè, mình còn có chong chóng tre nữa..." Lời vẫn chưa nói xong, thang máy đã đi xuống, cuộc trò chuyện "Tít" một tiếng tự ngắt.
Phó Tư Điềm không khỏi nhíu mày.
Cũng may khoảng cách chỉ có hai tầng lầu, thang máy nhanh chóng đến bãi đỗ xe. Phó Tư Điềm vừa ra khỏi thang máy liền gọi lại cho Thời Ý ngay lập tức.
Qua một lúc lâu Thời Ý mới nghe máy, thấp giọng "Alo" một tiếng.
Phó Tư Điềm vừa mở cửa xe vừa dịu dàng giải thích với Thời Ý: "Vừa nãy mình ở trong thang máy, điện thoại bị mất tín hiệu."
Dường như Thời Ý còn say dữ hơn, trông như căn bản không nghe được cô đang nói cái gì, chỉ thấp giọng lẩm bẩm: "Cậu cúp điện thoại của mình......"
Tủi thân vô cùng.
Phó Tư Điềm nào có nghe qua giọng điệu cô ấy như vậy bao giờ, trái tim thắt lại. "Mình không có, là... là điện thoại không nghe lời." Giọng cô mềm đến nỗi có thể nhỏ ra nước, bật loa ngoài, khởi động xe.
Thời Ý vẫn tủi thân: "Cậu bảo mình mở mắt ra là cậu đến, mình chớp mắt những mấy lần luôn rồi."
Trong lòng Phó Tư Điềm vừa đau vừa mềm, gần như không biết phải dỗ cô ấy như thế nào, Thời Ý lại nói: "Trong nhà tối quá à."
Âm thanh Thời Ý nhẹ như đang nỉ non: "Lai Lai... Mình..."
Im bặt.
Điện thoại lại tự động ngắt.
Tim Phó Tư Điềm run lên, vội vàng gọi lại, không ai nghe máy. Lại gọi, điện thoại tắt.
Khớp ngón tay cầm vô lăng của Phó Tư Điềm cũng run cả lên, lòng nóng như lửa đốt. Bỗng nhiên cô thấy hối hận, mình thật sự quá cố chấp rồi. Vì sao lại không đồng ý dọn qua ở cùng Thời Ý, vì sao lại không ở nhà chờ cậu ấy, vì sao lại không ở bên cậu ấy khi cậu ấy cần được chăm sóc nhất.
Rõ ràng băn khoăn đắn đo cái gì đều không quan trọng bằng việc Thời Ý vui vẻ, an toàn.
Lần trước qua đây mất 20 phút, lần này cô giảm còn 15 phút là đến. Vì không chắc Trung Bách Vân Đình có cho phép xe bên ngoài vào hay không, thế nên cô chỉ thử chạy đến cổng tiểu khu, hạ kính xe xuống hỏi thăm, không ngờ bảo vệ rất dễ nói chuyện, bảo cô đăng ký khách thăm, cũng không cần cô phải gọi điện thoại xác nhận, trực tiếp mở cổng cho cô đi vào.
Một đường thuận lợi, Phó Tư Điềm tìm được một vị trí trống trong chỗ đỗ xe có thu phí, xách túi, một bên lại gọi cho Thời Ý lần nữa, một bên vừa đi vừa chạy cấp tốc di chuyển đến tòa nhà nơi có nhà Thời Ý.
Gió đêm thổi loạn mái tóc cô, cũng thổi loạn lòng cô, cô không quan tâm bất cứ điều gì, tràn ngập cõi lòng chỉ còn lại suy nghĩ muốn nhìn thấy Thời Ý.
Tiếng bước chân dồn dập đất trời, vang vọng trong tòa nhà.
Phó Tư Điềm thở hổn hển, đi vào thang máy, lên đến tầng Thời Ý ở.
2302 tòa nhà 3, cô cũng không biết vì sao, chỉ mới qua một lần, cô lại nhớ kỹ như thế; chỉ mới qua một lần, giờ đây khi đứng trước cánh cửa màu xám bạc này lần nữa, cô lại cảm thấy thân thiết như vậy, hoài niệm như vậy.
Như thể ở trong mơ, cô đã từng bồi hồi dừng chân trước cánh cửa này vô số lần.
Chỉ là khi đó, ngay cả trong mơ, cô cũng không có tư cách bước vào.
Phó Tư Điềm thở dốc một hơi, lại gọi điện thoại cho Thời Ý, vẫn là trạng thái tắt máy. Không còn cách nào, cô đành bấm chuông cửa nhà Thời Ý trong đêm khuya thanh vắng.
Một lúc lâu sau, vẫn không có ai trả lời.
Trái tim Phó Tư Điềm treo lên, tay cũng hơi nhũn ra, lại ấn thêm hai lần nữa.
Trong nhà vẫn không có động tĩnh.
Thời Ý ngủ rồi hay sao? Chắc là cậu ấy không có gọi người chỗ cửa hàng tiện lợi đi lên sau khi cúp điện thoại đâu nhỉ?
Phó Tư Điềm bị suy nghĩ của mình dọa sợ, ngay lập tức hoảng hốt, lại ấn chuông cửa thêm hai lần, vô tình chọc vào nút mở khóa bằng mật mã bên cạnh.
Giao diện chữ số nhảy ra, Phó Tư Điềm ngẩn người nhìn giao diện đã từng rất quen thuộc này.
Lần đầu tiên khi ở chung với Thời Ý, căn nhà kia của Thời Ý cũng là khóa số mật mã như thế này.
Ma xui quỷ khiến, cô chìa tay chạm vào bảng phím chữ số.
"5, 2, 0", cổ họng khô khốc, ngập ngừng, ấn xuống từng chữ số một, "1, 0, 1".
"Tít tít tít", tiếng khóa cửa mở ra.
Phó Tư Điềm mở to mắt, cánh tay cứng đờ, cảm giác mừng rỡ khi cửa mở xen lẫn với nỗi xót xa khó mà phân biệt bất thình lình nhấn chìm cô.
520101
Mật mã này, là năm đó vào ngày đầu tiên bọn họ chính thức ở chung, Thời Ý đã đặc biệt thay đổi. Lúc đó cô hỏi Thời Ý sao lại đổi mật mã, Thời Ý chỉ vui vẻ khẽ nhếch môi, hỏi ngược lại: "Cậu đoán xem là vì sao?"
Mình yêu cậu, Thời Ý. Hài âm thế này quá rõ ràng. Sóng mắt cô xao động, chỉ cho rằng Thời Ý đang tán tỉnh cùng mình, vùi vào bả vai cô ấy rì rầm, thẹn thùng không trả lời.
Rất lâu về sau, nhân lúc động tình, thân mật khăng khít, Thời Ý mới nói thẳng: "520101, không phải 520, 101, mà là 52, 0101."
0101, là sinh nhật của Phó Tư Điềm, là kỉ niệm ngày họ bên nhau, cũng là, ngày mà Phó Tư Điềm cho cô ấy có được gia đình một lần nữa.
520101, có nghĩa là tôi yêu Phó Tư Điềm.
Mỗi lần nhập mật mã, Phó Tư Điềm thích nhập 520, 101, Thời Ý thích nhập 52, 0101, tựa như, mỗi lần mở cửa nhà ra, là một lần hai người họ thổ lộ tình yêu dành cho nhau.
Phó Tư Điềm cực kỳ yêu chuỗi mật mã này, cũng cực kỳ yêu sự lãng mạn không phô ra ngoài, bình thản ung dung của Thời Ý.
Thời Ý đổi lại mật mã này vào lúc nào? Hay là, cậu ấy vẫn luôn dùng mật mã này.
Cổ họng Phó Tư Điềm như tắc nghẹn.
Cô đẩy cửa ra, bước vào bóng tối trống vắng bên trong.
Trong nhà, thật sự quá tối......
"Thời Ý......" Cô đóng cửa lại, âm thanh khàn khàn gọi Thời Ý.
Trong nhà im ắng, không có ai đáp lại.
Phó Tư Điềm bật đèn, không thay giày, tiếng trước nhu hòa hơn tiếng sau, tiếng trước lại gấp gáp hơn tiếng sau mà gọi: "Thời Ý... Nhất Nhất... Cục cưng...", nhanh chóng tìm qua phòng khách, phòng bếp không người, đi tới trước một cách cửa đang khép hờ.
"Cục cưng..." Cô gõ cửa.
Bên trong cửa dường như có một âm thanh vô cùng khẽ.
Thần kinh Phó Tư Điềm bỗng căng thẳng, cấp tốc đẩy cửa ra.
Bên trong cửa cũng không bật đèn, một mảng tối mịt, ánh sáng ngoài lối đi xuyên qua cánh cửa mở rộng, chen lấn nhau tràn vào trong phòng. Nương theo ánh sáng yếu ớt, Phó Tư Điềm nhìn thấy căn phòng rất lớn, cũng rất trống trải, có một cái giường, hẳn là phòng ngủ. Khoảng cách từ cuối giường đến vách tường, trên mặt đất đầy những chú thỏ đáng yêu, tinh xảo – Búp bê thỏ, mô hình thỏ, hộp nhạc thỏ, máy xông tinh dầu con thỏ...
Thời Ý cũng ngồi dưới đất, cô ấy xõa tóc, mặc váy ngủ, ngồi cạnh chân giường đối diện với Phó Tư Điềm, lặng lẽ nhìn các thể loại thỏ trên sàn nhà. Dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng dáng cô ấy, cao ngạo mà lại nhỏ bé yếu ớt, hiu quạnh, tựa như nữ vương cô độc bị nhốt trong tòa lâu đài cổ tích.
Trái tim Phó Tư Điềm thoáng chốc như bị thứ gì đó siết chặt, đau đến khó mà hít thở.
Cô bước đi nhẹ nhàng, khẽ gọi "Cục cưng", đến gần Thời Ý.
Thời Ý nghiêng người nhìn sang phía cô.
Lúc bấy giờ Phó Tư Điềm mới thấy rõ, thì ra Thời Ý đang ôm một con thỏ bông trong lòng – Là con thỏ mà Thời Ý đã tặng cho cô vào kỳ nghỉ hè năm nhất, sau khi chia tay cô lại không thể mang theo được.
Phó Tư Điềm đứng ngẩn người tại chỗ.
Đôi mắt đen của Thời Ý ngà say, giống như đã nhận ra là cô, đáy mắt lất phất nổi lên ánh nước, mỉm cười, khàn khàn nỉ non một tiếng: "Cậu về rồi."
Tựa như đang nói với Phó Tư Điềm ở đối diện, lại tựa như đang nói với người yêu đã bao năm không về.
Thân thiết mà lại đau thương.
Trong tích tắc, lục phủ ngũ tạng Phó Tư Điềm cũng đau nhói.
Nước mắt tràn mi.
Rốt cuộc, cô đã để bảo bối của mình phải cô độc bao lâu rồi.
--------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là Thời Nhất Nhất vừa non nớt vừa phúc hắc.
Quần chúng ăn dưa: Gian xảo lươn lẹo!
Không tuân thủ võ đức!
Lên án!
Giang Lai Lai xấu hổ: Mình... Mình có thể... Thích lắm.
Thời Ý không nói với Phó Tư Điềm chuyện Phó Tư Du đến tìm mình buổi trưa, dính lấy Phó Tư Điềm hồi lâu, ôm Phó Tư Điềm ngủ hơn một tiếng trên chiếc giường nhỏ trong phòng nghỉ, mới lưu luyến mà rời khỏi Nam Nguyên. Buổi tối Thời Ý có tiệc xã giao, Phó Tư Điềm lo cô ấy bụng rỗng sẽ hại dạ dày, đúng lúc chạng vạng cố ý bảo nhân viên đi đưa thức ăn nhẹ cho cô ấy lót dạ. Thời Ý vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, ẩn nhẫn tình ý lúc nhận được hộp thức ăn, suýt chút nữa là làm mù mắt trợ lý Kiều Mạn.
Móa! Có phải tổng giám đốc Thời càng ngày càng ngọt không!
Kiều Mạn vân vê ví tiền của mình, cảm giác bản thân sắp sửa bắt đầu chuẩn bị quà kết hôn cho sếp luôn rồi.
Cũng không biết có phải vì tâm trạng tốt hay không, buổi tối xã giao Thời Ý hiếm có khi dễ nói chuyện, gần như ai đến cũng không từ chối, uống không ít rượu.
Kiều Mạn thấy mặt Thời Ý đỏ gay, lo lắng Thời Ý say rồi, sau khi cùng tài xế đưa cô ấy về tiểu khu, định đưa lên lầu như trước giờ, pha cho cô ấy tách trà giải rượu, chờ cô ấy ngủ rồi đi, nào ngờ Thời Ý từ chối.
"Tôi không sao." Âm thanh Thời Ý trong trẻo lành lạnh, "Không cần phiền em, em về nghỉ ngơi đi."
Kiều Mạn thấy trong mắt Thời Ý tuy có chút mỏi mệt, nhưng quả thực vẫn còn tỉnh táo, bèn yên tâm, không tự tìm phiền toái nữa.
Thời Ý nhìn theo xe Kiều Mạn biến mất trong bóng đêm, xoa nhẹ ấn đường, làm dịu bớt chút mơ màng, xoay người đi về phía chốt bảo vệ.
Mười giờ rưỡi, nhà hàng đóng cửa, Phó Tư Điềm vẫn còn trong phòng bếp điều chỉnh mùi vị chocolate chuẩn bị tặng cho Thời Ý vào Thất Tịch, di động đặt trên quầy bếp vang lên.
Hiển thị người gọi đến là "Cục cưng".
Phó Tư Điềm tươi cười rạng rỡ, lập tức cởi bao tay, nhận điện thoại.
"Alo, cục cưng." Cô thật tự nhiên thốt ra khỏi miệng.
Thời Ý như thể ngây ra chốc lát mới đáp: "Tư Điềm?" Cách nhả chữ của cô ấy lộ ra chút mơ hồ khác với mọi khi: "Hình như mình gọi nhầm số rồi."
Phó Tư Điềm vừa nghe liền biết cô ấy uống nhiều, hàng mi thanh tú nhíu lại: "Cục cưng, cậu vẫn còn ở khách sạn à?"
Thời Ý nói: "Không có, mình về nhà rồi. Có hơi khó chịu, không tìm thấy mật ong để pha nước, định gọi cho cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu đưa một bình lên. Bọn họ mở cửa 24/7. Sao lại gọi nhầm số vậy ta... Kỳ lạ thật... Kỳ lạ thật đó."
Cô ấy càng nói càng mơ hồ.
Cả trái tim Phó Tư Điềm đều nhấc lên. Cô trực tiếp cởi tạp dề, ngắt nguồn điện dụng cụ trong phòng bếp, tắt đèn đi ra ngoài. "Không có gọi nhầm." Cô vỗ về Thời Ý: "Cậu ngoan nhé, đừng gọi cho bọn họ, mình đưa cho cậu được không?"
Thời Ý say như vậy rồi, sao cô có thể yên tâm để cô ấy gọi người lạ đến cửa giờ này.
Giọng Thời Ý lộ ra chút men say, vừa mang theo chút tỉnh táo, nói: "Đừng, cậu qua đây xa lắm, phiền lắm."
Phó Tư Điềm vừa ấn thang máy vừa dỗ dành: "Không xa, mình đến ngay đây. Cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại một chốc, mở mắt ra là mình đến rồi."
Thời Ý hỏi: "Cậu có cánh cửa thần kỳ hở?"
Âm thanh hơi cao lên, non nớt, là vẻ ngây thơ đáng yêu từ trước đến nay Phó Tư Điềm chưa từng nghe qua.
Trái tim Phó Tư Điềm thoáng cái mềm nhũn không chịu nổi, đáng yêu quá. Cô đi vào thang máy, nói: "Đúng rồi, mình có cánh cửa thần kỳ nè, mình còn có chong chóng tre nữa..." Lời vẫn chưa nói xong, thang máy đã đi xuống, cuộc trò chuyện "Tít" một tiếng tự ngắt.
Phó Tư Điềm không khỏi nhíu mày.
Cũng may khoảng cách chỉ có hai tầng lầu, thang máy nhanh chóng đến bãi đỗ xe. Phó Tư Điềm vừa ra khỏi thang máy liền gọi lại cho Thời Ý ngay lập tức.
Qua một lúc lâu Thời Ý mới nghe máy, thấp giọng "Alo" một tiếng.
Phó Tư Điềm vừa mở cửa xe vừa dịu dàng giải thích với Thời Ý: "Vừa nãy mình ở trong thang máy, điện thoại bị mất tín hiệu."
Dường như Thời Ý còn say dữ hơn, trông như căn bản không nghe được cô đang nói cái gì, chỉ thấp giọng lẩm bẩm: "Cậu cúp điện thoại của mình......"
Tủi thân vô cùng.
Phó Tư Điềm nào có nghe qua giọng điệu cô ấy như vậy bao giờ, trái tim thắt lại. "Mình không có, là... là điện thoại không nghe lời." Giọng cô mềm đến nỗi có thể nhỏ ra nước, bật loa ngoài, khởi động xe.
Thời Ý vẫn tủi thân: "Cậu bảo mình mở mắt ra là cậu đến, mình chớp mắt những mấy lần luôn rồi."
Trong lòng Phó Tư Điềm vừa đau vừa mềm, gần như không biết phải dỗ cô ấy như thế nào, Thời Ý lại nói: "Trong nhà tối quá à."
Âm thanh Thời Ý nhẹ như đang nỉ non: "Lai Lai... Mình..."
Im bặt.
Điện thoại lại tự động ngắt.
Tim Phó Tư Điềm run lên, vội vàng gọi lại, không ai nghe máy. Lại gọi, điện thoại tắt.
Khớp ngón tay cầm vô lăng của Phó Tư Điềm cũng run cả lên, lòng nóng như lửa đốt. Bỗng nhiên cô thấy hối hận, mình thật sự quá cố chấp rồi. Vì sao lại không đồng ý dọn qua ở cùng Thời Ý, vì sao lại không ở nhà chờ cậu ấy, vì sao lại không ở bên cậu ấy khi cậu ấy cần được chăm sóc nhất.
Rõ ràng băn khoăn đắn đo cái gì đều không quan trọng bằng việc Thời Ý vui vẻ, an toàn.
Lần trước qua đây mất 20 phút, lần này cô giảm còn 15 phút là đến. Vì không chắc Trung Bách Vân Đình có cho phép xe bên ngoài vào hay không, thế nên cô chỉ thử chạy đến cổng tiểu khu, hạ kính xe xuống hỏi thăm, không ngờ bảo vệ rất dễ nói chuyện, bảo cô đăng ký khách thăm, cũng không cần cô phải gọi điện thoại xác nhận, trực tiếp mở cổng cho cô đi vào.
Một đường thuận lợi, Phó Tư Điềm tìm được một vị trí trống trong chỗ đỗ xe có thu phí, xách túi, một bên lại gọi cho Thời Ý lần nữa, một bên vừa đi vừa chạy cấp tốc di chuyển đến tòa nhà nơi có nhà Thời Ý.
Gió đêm thổi loạn mái tóc cô, cũng thổi loạn lòng cô, cô không quan tâm bất cứ điều gì, tràn ngập cõi lòng chỉ còn lại suy nghĩ muốn nhìn thấy Thời Ý.
Tiếng bước chân dồn dập đất trời, vang vọng trong tòa nhà.
Phó Tư Điềm thở hổn hển, đi vào thang máy, lên đến tầng Thời Ý ở.
2302 tòa nhà 3, cô cũng không biết vì sao, chỉ mới qua một lần, cô lại nhớ kỹ như thế; chỉ mới qua một lần, giờ đây khi đứng trước cánh cửa màu xám bạc này lần nữa, cô lại cảm thấy thân thiết như vậy, hoài niệm như vậy.
Như thể ở trong mơ, cô đã từng bồi hồi dừng chân trước cánh cửa này vô số lần.
Chỉ là khi đó, ngay cả trong mơ, cô cũng không có tư cách bước vào.
Phó Tư Điềm thở dốc một hơi, lại gọi điện thoại cho Thời Ý, vẫn là trạng thái tắt máy. Không còn cách nào, cô đành bấm chuông cửa nhà Thời Ý trong đêm khuya thanh vắng.
Một lúc lâu sau, vẫn không có ai trả lời.
Trái tim Phó Tư Điềm treo lên, tay cũng hơi nhũn ra, lại ấn thêm hai lần nữa.
Trong nhà vẫn không có động tĩnh.
Thời Ý ngủ rồi hay sao? Chắc là cậu ấy không có gọi người chỗ cửa hàng tiện lợi đi lên sau khi cúp điện thoại đâu nhỉ?
Phó Tư Điềm bị suy nghĩ của mình dọa sợ, ngay lập tức hoảng hốt, lại ấn chuông cửa thêm hai lần, vô tình chọc vào nút mở khóa bằng mật mã bên cạnh.
Giao diện chữ số nhảy ra, Phó Tư Điềm ngẩn người nhìn giao diện đã từng rất quen thuộc này.
Lần đầu tiên khi ở chung với Thời Ý, căn nhà kia của Thời Ý cũng là khóa số mật mã như thế này.
Ma xui quỷ khiến, cô chìa tay chạm vào bảng phím chữ số.
"5, 2, 0", cổ họng khô khốc, ngập ngừng, ấn xuống từng chữ số một, "1, 0, 1".
"Tít tít tít", tiếng khóa cửa mở ra.
Phó Tư Điềm mở to mắt, cánh tay cứng đờ, cảm giác mừng rỡ khi cửa mở xen lẫn với nỗi xót xa khó mà phân biệt bất thình lình nhấn chìm cô.
520101
Mật mã này, là năm đó vào ngày đầu tiên bọn họ chính thức ở chung, Thời Ý đã đặc biệt thay đổi. Lúc đó cô hỏi Thời Ý sao lại đổi mật mã, Thời Ý chỉ vui vẻ khẽ nhếch môi, hỏi ngược lại: "Cậu đoán xem là vì sao?"
Mình yêu cậu, Thời Ý. Hài âm thế này quá rõ ràng. Sóng mắt cô xao động, chỉ cho rằng Thời Ý đang tán tỉnh cùng mình, vùi vào bả vai cô ấy rì rầm, thẹn thùng không trả lời.
Rất lâu về sau, nhân lúc động tình, thân mật khăng khít, Thời Ý mới nói thẳng: "520101, không phải 520, 101, mà là 52, 0101."
0101, là sinh nhật của Phó Tư Điềm, là kỉ niệm ngày họ bên nhau, cũng là, ngày mà Phó Tư Điềm cho cô ấy có được gia đình một lần nữa.
520101, có nghĩa là tôi yêu Phó Tư Điềm.
Mỗi lần nhập mật mã, Phó Tư Điềm thích nhập 520, 101, Thời Ý thích nhập 52, 0101, tựa như, mỗi lần mở cửa nhà ra, là một lần hai người họ thổ lộ tình yêu dành cho nhau.
Phó Tư Điềm cực kỳ yêu chuỗi mật mã này, cũng cực kỳ yêu sự lãng mạn không phô ra ngoài, bình thản ung dung của Thời Ý.
Thời Ý đổi lại mật mã này vào lúc nào? Hay là, cậu ấy vẫn luôn dùng mật mã này.
Cổ họng Phó Tư Điềm như tắc nghẹn.
Cô đẩy cửa ra, bước vào bóng tối trống vắng bên trong.
Trong nhà, thật sự quá tối......
"Thời Ý......" Cô đóng cửa lại, âm thanh khàn khàn gọi Thời Ý.
Trong nhà im ắng, không có ai đáp lại.
Phó Tư Điềm bật đèn, không thay giày, tiếng trước nhu hòa hơn tiếng sau, tiếng trước lại gấp gáp hơn tiếng sau mà gọi: "Thời Ý... Nhất Nhất... Cục cưng...", nhanh chóng tìm qua phòng khách, phòng bếp không người, đi tới trước một cách cửa đang khép hờ.
"Cục cưng..." Cô gõ cửa.
Bên trong cửa dường như có một âm thanh vô cùng khẽ.
Thần kinh Phó Tư Điềm bỗng căng thẳng, cấp tốc đẩy cửa ra.
Bên trong cửa cũng không bật đèn, một mảng tối mịt, ánh sáng ngoài lối đi xuyên qua cánh cửa mở rộng, chen lấn nhau tràn vào trong phòng. Nương theo ánh sáng yếu ớt, Phó Tư Điềm nhìn thấy căn phòng rất lớn, cũng rất trống trải, có một cái giường, hẳn là phòng ngủ. Khoảng cách từ cuối giường đến vách tường, trên mặt đất đầy những chú thỏ đáng yêu, tinh xảo – Búp bê thỏ, mô hình thỏ, hộp nhạc thỏ, máy xông tinh dầu con thỏ...
Thời Ý cũng ngồi dưới đất, cô ấy xõa tóc, mặc váy ngủ, ngồi cạnh chân giường đối diện với Phó Tư Điềm, lặng lẽ nhìn các thể loại thỏ trên sàn nhà. Dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng dáng cô ấy, cao ngạo mà lại nhỏ bé yếu ớt, hiu quạnh, tựa như nữ vương cô độc bị nhốt trong tòa lâu đài cổ tích.
Trái tim Phó Tư Điềm thoáng chốc như bị thứ gì đó siết chặt, đau đến khó mà hít thở.
Cô bước đi nhẹ nhàng, khẽ gọi "Cục cưng", đến gần Thời Ý.
Thời Ý nghiêng người nhìn sang phía cô.
Lúc bấy giờ Phó Tư Điềm mới thấy rõ, thì ra Thời Ý đang ôm một con thỏ bông trong lòng – Là con thỏ mà Thời Ý đã tặng cho cô vào kỳ nghỉ hè năm nhất, sau khi chia tay cô lại không thể mang theo được.
Phó Tư Điềm đứng ngẩn người tại chỗ.
Đôi mắt đen của Thời Ý ngà say, giống như đã nhận ra là cô, đáy mắt lất phất nổi lên ánh nước, mỉm cười, khàn khàn nỉ non một tiếng: "Cậu về rồi."
Tựa như đang nói với Phó Tư Điềm ở đối diện, lại tựa như đang nói với người yêu đã bao năm không về.
Thân thiết mà lại đau thương.
Trong tích tắc, lục phủ ngũ tạng Phó Tư Điềm cũng đau nhói.
Nước mắt tràn mi.
Rốt cuộc, cô đã để bảo bối của mình phải cô độc bao lâu rồi.
--------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là Thời Nhất Nhất vừa non nớt vừa phúc hắc.
Quần chúng ăn dưa: Gian xảo lươn lẹo!
Không tuân thủ võ đức!
Lên án!
Giang Lai Lai xấu hổ: Mình... Mình có thể... Thích lắm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65 + 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165: Ký sự nhỏ sinh nhật Điềm Điềm
- Chương 166: Thông báo kịch truyền thanh
- bình luận