Loạn Nhịp Vì Người - Chương 130

Loạn Nhịp Vì Người

Chương 130

Cô vẫn còn thích cô ấy?

"Cho cô ấy vào đi." Thời Ý đáp lại bằng giọng căng chặt.

Cô ấy buông điện thoại, không động đậy vài giây. Phó Tư Du tìm cô ấy, ngoại trừ vì Phó Tư Điềm, cô ấy không nghĩ ra được lý do nào khác nữa. Nhưng mà, sẽ là vì cái gì của Phó Tư Điềm đây?

Cô ấy không thể phủ nhận, dưới đáy lòng cô ấy có một sự chờ mong không cách nào kiểm soát được.

Nhưng quan hệ hiện tại của Phó Tư Du và Phó Tư Điềm rốt cuộc là thế nào? Là thân thiết thật sự? Hay là, có ẩn tình gì khác?

Thời Ý nghe thấy tiếng bước chân đang ngày một đến gần.

Cô ấy thu bàn tay đang đặt trên ống nghe điện thoại, xoa nhẹ ấn đường, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.

Sau khi ba tiếng gõ cửa "Cộc cộc cộc" vang lên, là giọng thông báo như dự liệu: "Tổng giám đốc Thời, cô Phó Tư Du đến rồi."





Thời Ý đáp lời: "Mời cô ấy vào." Khẽ vén tóc dài bên tai, đứng lên.

Kiều Mạn mở cửa ra, gương mặt trẻ tuổi quen thuộc của người phụ nữ xuất hiện trước cửa. Hôm nay Phó Tư Du mặc váy ngắn, nửa chi giả từ đầu gối đổ xuống không che không giấu lộ ra trong không khí.

Thời Ý không kinh ngạc, chỉ nhìn Phó Tư Du, mỉm cười, từ phía sau bàn làm việc đi đến bên cạnh sofa, chào hỏi Phó Tư Du: "Mời ngồi." Không quá thân thiện, cũng không quá lạnh nhạt, là sự khách sáo rất thỏa đáng của một người lõi đời từng trải.

Tao nhã khéo léo, lạnh lùng quý phái. Chỉ đứng đó thôi, đã là sự tồn tại đủ để cảnh đẹp ý vui.

Phó Tư Du không khỏi cảm khái. Khó trách bản thân chị cô là một người xuất chúng như thế cũng không thoát khỏi kiếp nạn.

Phó Tư Du gật đầu cười nhẹ đáp lại Thời Ý, vừa đi vào trong vừa lịch sự hỏi thăm: "Cũng không đánh tiếng trước mà đã mạo muội đến đây, hi vọng không quấy rầy tổng giám đốc Thời."



Thời Ý cười nhạt nói: "Không có gì." Cô ấy nhìn Phó Tư Du ngồi xuống, mới ngồi xuống cùng, hỏi: "Uống trà hay là cà phê?"

Phó Tư Du cười: "Nước lọc được không?"

"Đương nhiên là được." Thời Ý quay đầu nhìn Kiều Mạn một cái, Kiều Mạn bèn hiểu chuyện đi đến máy lọc nước rót hai ly nước đem qua, sau đó im lặng rời khỏi văn phòng.

Thời Ý không chủ động hỏi han nữa, bình thản nhìn Phó Tư Du, rõ ràng là đang chờ Phó Tư Du chủ động nói rõ ý định.

Phó Tư Du cầm ly giấy dùng một lần, có chút căng thẳng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Phó Tư Du nhìn Thời Ý, thoải mái tự nhiên nói: "Hôm đó gặp ở bệnh viện vẫn chưa tự giới thiệu, tôi là em gái của Phó Tư Điềm, Phó Tư Du."

Thời Ý gật đầu: "Tôi biết. Minh Nhược có giới thiệu với tôi, lúc trước học đại học, cũng từng nghe chị cô nhắc mình có một người em gái."



Phó Tư Du bình tĩnh quan sát biểu cảm của Thời Ý, khi Thời Ý nói đến đại học, nói đến Phó Tư Điềm, biểu cảm vẫn điềm đạm thong dong như trước, Phó Tư Du không bắt được bất kỳ thông tin nào.

Phó Tư Du thuận theo câu chuyện, giả vờ không chắc chắn tiếp lời: "Chị tôi có nhắc đến tôi à. Cho nên tổng giám đốc Thời quả thật là bạn đại học của chị tôi."

Thời Ý gật đầu.

Phó Tư Du bèn ngượng ngùng nói: "Thật không dám giấu giếm, tổng giám đốc Thời, hôm nay tôi mạo muội đến đây là muốn hỏi thăm chút chuyện."

Thời Ý hơi nhướng mày: "Cô nói đi."

Phó Tư Du thăm dò: "Liên quan đến chị của tôi."

Biểu cảm của Thời Ý vẫn không có gì thay đổi, ánh mắt lẳng lặng chờ đợi câu tiếp theo của Phó Tư Du.

Phó Tư Du nói thẳng: "Tôi muốn hỏi một chút cô có biết chuyện về mối tình của chị tôi hồi đại học không?"
Thời Ý nhàn nhạt "Hử?" một tiếng, ánh mắt mang theo chút nghiền ngẫm, tựa như nghi hoặc, nhưng vẫn không mảy may dao động.

Phó Tư Du không rõ lắm bản thân mình hôm nay bất chấp Phó Tư Điềm dặn đi dặn lại mà lén đến đây có phải là đúng hay không. Người phụ nữ trước mặt này, thật sự quá khiến người ta nhìn không thấu.

Phó Tư Du thở dài, vẫn tiếp tục diễn, dáng vẻ rất lo lắng mà giải thích: "Cô là bạn thân thời đại học của chị tôi, nói ra cũng không sợ cô chê cười. Là thế này, hai năm nay sự nghiệp của chị tôi phát triển rất tốt, thoạt nhìn bề ngoài đều cảm thấy vẻ vang sáng loáng, nhưng trên thực tế, mọi người trong nhà tôi ai cũng biết thật ra chị ấy trải qua không tốt lắm. Tốt nghiệp đại học mấy năm, cũng có không ít người giới thiệu đối tượng cho chị tôi, hoặc là theo đuổi chị tôi, nhưng chị ấy không gặp ai, không chịu ai hết, thậm chí còn thẳng thừng đeo nhẫn vì sợ phiền phức. Chị ấy nói với người trong nhà là do công việc bận rộn, sự nghiệp đang trong giai đoạn thăng tiến, không có thời gian suy xét, nhưng tôi biết, chị ấy có người trong lòng, nhung nhớ mãi, không bước ra được."
Nói xong, Phó Tư Du nhìn chằm chằm Thời Ý.

Tim Thời Ý đập rất nhanh rất gấp, nhưng trên mặt vẫn không mảy may lộ ra chút gì: "Cho nên cô nghi ngờ cô ấy vẫn còn đắm chìm trong mối tình thời đại học kia?"

Phó Tư Du cảm thấy thất vọng. Thời Ý quá khách quan bình tĩnh. Nếu không phải từng nhìn thấy bức ảnh Phó Tư Điềm đặt dưới gối, từng nghe thấy cái tên "Thời Ý" Phó Tư Điềm gọi trong mơ, Phó Tư Du đã phải hoài nghi rằng liệu mình có tìm lầm người hay không.

"Đúng vậy." Phó Tư Du cố nén nỗi thất vọng, nhưng vẫn truyền đạt ra những thông tin muốn nhắn nhủ: "Tôi cảm giác chị ấy vẫn còn thích người kia, chưa từng buông bỏ. Chị ấy có một chiếc đồng hồ đeo tay rất yêu quý, mấy năm qua gần như là vật bất ly thân. Tôi biết đó là của người yêu thời đại học tặng cho chị ấy."
Chị của cô là một cái hũ nút, lúc nào cũng suy nghĩ quá nhiều cho người khác. Phó Tư Du hoài nghi việc Phó Tư Điềm vẫn còn thích, có thể chị cô cũng chưa từng nói cho Thời Ý biết. Phó Tư Du không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại chia tay, chia tay lúc nào, nhưng cô muốn tranh thủ chút cơ hội cho Phó Tư Điềm. Dù cho thái độ hiện giờ của Thời Ý là gì, thì chí ít, cũng phải để Thời Ý biết được thái độ của chị cô.

Trong lòng Thời Ý nổi lên sóng to gió lớn, suy nghĩ hỗn loạn, nhưng lời trong miệng, lại vẫn chỉ là bình tĩnh mà hỏi: "Cô có từng hỏi thẳng cô ấy chưa?"

Phó Tư Du thất bại: "Hỏi rồi, chị ấy chỉ có lệ với tôi."

Màu mắt Thời Ý trầm lặng, giọng điệu bằng phẳng: "Nếu là chuyện cô ấy không muốn bị người khác biết, tôi đây cũng không có quyền tiết lộ cái gì thay cô ấy. Xin lỗi, chuyện này tôi cũng không rõ lắm, sợ là không giúp được gì cho cô."
Vấn đề xu hướng tính dục này, ở bất kỳ gia đình nào đều là chuyện lớn làm dấy lên cuồng phong bão táp. Thời Ý không tin được Phó Tư Du, lại càng không xác định được rốt cuộc ý đồ thực sự của Phó Tư Du là gì khi đến đây hỏi chuyện này.

Phó Tư Du bị sự lãnh đạm trong lời nói của Thời Ý làm cho nghẹn lời. Những lời còn lại, những chuyện còn lại, bỗng nhiên Phó Tư Du không biết có nên nói hay không. Cô thật sự không đoán ra được thái độ của Thời Ý. Lần trước ở bệnh viện Thời Ý thật sự quá lạnh nhạt, hôm nay cô ấy cũng không thả ra một tơ một hào cảm xúc khác thường nào đối với chị cô, đối với chuyện cũ. Nếu thái độ Thời Ý đối với chị cô thực sự chỉ giống như chị cô nói, sớm đã là thời gian qua đi, cảnh cũng thay đổi, là người không nên xuất hiện, vậy cô lôi nỗi khổ, vết thương máu chảy đầm đìa của chị cô ra cho Thời Ý xem, ngoại trừ làm tăng thêm khó xử cho chị cô, cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.
Phó Tư Du im lặng, nở nụ cười hơi ngượng ngùng: "Cũng đúng nhỉ, là do tôi quá khẩn trương, không suy nghĩ chu toàn."

Thời Ý đan hai tay đặt lên đùi: "Quan tâm tắc loạn, có thể hiểu được. Tôi đề nghị, chi bằng cô tìm cơ hội hỏi cô ấy lại thử."

Thật sự giống hệt như người ngoài cuộc hoàn toàn khách quan. Phó Tư Du nhíu mày đáp: "Được."

Thời Ý nhìn Phó Tư Du chăm chú, bỗng nhiên nói: "Tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi cô."

Phó Tư Du gật đầu để cô ấy nói.

Thời Ý hỏi: "Quan hệ của cô và chị cô vẫn luôn tốt như vậy sao?"

Phó Tư Du sửng sốt một chút, ngay sau đó, khàn giọng trả lời: "Không phải."

Thời Ý hơi nghiêng đầu.

Phó Tư Du nói: "Là tôi, trưởng thành rồi."

Một năm kia, sau khi Phó Tư Điềm bị sốc do viêm đường mật tắc nghẽn cấp tính dẫn đến hôn mê đưa đi cấp cứu, Phó Kiến Đào mang về một tờ giấy không biết Phó Tư Điềm viết từ lúc nào, không biết giấu trong ví đã bao lâu, ba dòng chữ "Xin lỗi", "111437", "Tiểu Ngư, khỏe lên" cùng hai câu nói của ba khi đặt tay lên vai cô: "Tiểu Ngư, nên trưởng thành rồi."
"Chị con cũng biết mệt."

Phó Tư Du suốt đời khó quên.

Có dạo Phó Tư Du không rõ dãy số kia có ý nghĩa gì, cho đến một ngày cô nghe được cái tên "Thời Ý" từ trong miệng Phó Tư Điềm khi Phó Tư Điềm ngủ mơ, mới chợt hiểu ra.

Đó là người Phó Tư Điềm từng nói qua, là giấc mộng Phó Tư Điềm cầu mà không được, vĩnh viễn không thể vẹn toàn.

Phó Tư Du nhìn khuôn mặt lạnh lùng tự chủ của Thời Ý trước mắt, một cảm giác chán nản cùng uất ức bỗng nhiên tràn ngập trong lòng. Vì sự gò mình không dám ra khỏi phạm vi quy định của Phó Tư Điềm, vì sự thờ ơ của Thời Ý.

Phó Tư Du không có ý định giải thích thêm. Cô đã dẫn lửa rồi, có thêm nữa, hiện tại cũng không cần thiết phải nói. Phó Tư Du đứng lên từ biệt: "Là do tôi suy nghĩ đơn giản quá, tôi sẽ trở về cân nhắc lại. Không làm chậm trễ thời gian của tổng giám đốc Thời nữa, tôi về trước đây."
Thời Ý đáp lời, cũng không giữ lại.

Cô ấy tự mình tiễn Phó Tư Du ra đến cửa văn phòng, mở cửa ra, mắt thấy Phó Tư Du sắp đi xa, rốt cuộc vẫn nhịn không được gọi một tiếng: "Cô Phó."

Phó Tư Du dừng chân, quay đầu lại nhìn cô ấy.

Cổ họng Thời Ý động đậy, hỏi ra miệng: "Kết quả nội soi dạ dày của chị cô có ổn không?"

Phó Tư Du hơi ngẩn ra , sau đó nở nụ cười chân thành nhất kể từ khi gặp mặt đến giờ: "Rất ổn." Dừng một chút, Phó Tư Du mời: "Một thời gian nữa tôi kết hôn, thiệp cưới vẫn đang được làm theo yêu cầu, đến lúc đó nếu như tổng giám đốc Thời có thời gian, vinh hạnh mời cô đến uống rượu mừng nhé."

Thời Ý gật đầu.

Phó Tư Du không nói gì nữa, xoay người hơi tập tễnh đi xa.

Thời Ý im lặng đứng đó, tay từ từ chống lên khung cửa, cả người run rẩy gần như không thể phát giác.
Những lời của Phó Tư Du, lượng thông tin quá lớn. Phó Tư Điềm không xem mắt? Không yêu đương? Không cúi đầu trước thế tục? Cô vẫn còn thích cô ấy? Cô ấy không phân biệt rõ được bản thân mình là đang vui mừng quá đỗi, hay là đang sợ hãi. Sợ lại là công dã tràng, sợ lại là một lần nữa tự mình đa tình.

Lời của Phó Tư Du nói có thể tin được không? Cô ấy rất muốn tin, rất muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này. Nhưng cô ấy cũng quá sợ hãi.

Người kia trong lời Phó Tư Du là cô ấy phải không? Là cô ấy đi. Nhưng mà, nếu cô vẫn còn thích cô ấy, vẫn còn để ý cô ấy, vì sao không cho cô ấy một câu giải thích, một câu hối hận nào.

Từ khi gặp lại đến nay, cô ấy bấu víu lấy chút may mắn kia, mượn cái cớ lừa mình dối người như vậy, hết lần này đến lần khác chủ động tiếp cận cô, dây dưa với cô, đâu phải cô chưa từng có cơ hội để mở miệng.
Rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì?

Có đồng nghiệp đi ngang qua, nhìn thấy sắc mặt Thời Ý khó coi đến vô cùng cực, kinh ngạc nói: "Tổng giám đốc Thời? Chị sao vậy ạ? Không thoải mái sao?"

Làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, đồng nghiệp chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của tổng giám đốc Thời như thế bao giờ.

Đôi môi Thời Ý khẽ run, lắc đầu, xoay người vào văn phòng, đóng cửa lại.

Cô ấy tựa lên cửa, không biết vì sao lại rất muốn khóc, rất uất ức, uất ức chưa từng thấy. Cô ấy ngẩng đầu lên không muốn cho nước mắt chảy xuống, nhưng nước mắt vẫn không đè nén được mà rơi dọc theo hai bên má.

Thời Ý nhanh chóng lau khô, hít một hơi thật sâu, không nhịn được nữa, đi đến bàn làm việc nhấc túi xách lên, ngay cả đánh tiếng cũng không, đi thẳng ra khỏi văn phòng, đến bãi đỗ xe, lái xe về hướng đường Hoài Bắc.
Suốt dọc đường, những suy nghĩ ngổn ngang ngập tràn trong đầu cô ấy đều là, cho dù thế nào, hỏi lại một lần cuối, cho cô ấy thỏa thích một lần cuối đi. Cô ấy chịu đủ rồi, cứ giày vò nửa vời, sống không bằng chết như vậy.

Nhưng cuối cùng, khi xe đến đường Hoài Bắc, có thể nhìn thấy nhà hàng Nam Nguyên cách đó khoảng trăm mét, Thời Ý vẫn chùn bước.

Cô ấy dừng xe ở vị trí từng dừng xe lần trước, nhìn chăm chú vào nhà hàng Nam Nguyên, nỗi sợ hãi lấn át sự chờ mong, bóp nghẹt trái tim cô ấy.

Đời này, mọi sự hèn nhát, tự ti, chật vật, dường như đều dành hết cho Phó Tư Điềm.

Không phải cô ấy chưa từng gặp may, không phải không có ai khăng khăng không tin rằng Phó Tư Điềm không yêu cô ấy nữa. Doãn Phồn Lộ, Trần Hi Trúc đều từng chắc như đinh đóng cột nói với cô ấy, không thể nào, bọn họ sẽ đến gặp Phó Tư Điềm để tìm hiểu thử, nhất định là có hiểu lầm hoặc có nỗi khổ riêng, cô ấy tin, cô ấy mong đợi, nhưng cuối cùng, bọn họ đều chỉ đáp lại mong đợi của cô ấy bằng sự im lặng và cảm thông.
Cô ấy đã phải thừa nhận trong những mong đợi tan vỡ, tự rước lấy nhục năm lần bảy lượt kia, rằng sự thật là Phó Tư Điềm thật sự không còn yêu cô ấy nữa, muốn rời bỏ cô ấy rồi.

Như xương nghiền thành tro, câu nói "Chưa từng" của Phó Tư Điềm không lâu trước đó vẫn còn văng vẳng bên tai.

Đây là cọng rơm cuối cùng rồi.

Thời Ý không chắc liệu bản thân có thật sự vẫn còn khả năng chịu được sự chối bỏ của Phó Tư Điềm một lần nữa hay không.

Màn đêm dần buông xuống, cô ấy quay đầu xe, trở về nhà.

Không bật đèn, cô ấy ôm thỏ bông yên lặng ngồi trên ghế sofa Phó Tư Điềm từng ngồi. Cô ấy biết cách hiệu quả nhất nhanh gọn nhất là gì, nhưng cô ấy vẫn không có cách nào làm như thế với Phó Tư Điềm.

Cô ấy thoát khỏi giao diện ghi chú số liên lạc của thám tử tư, trượt lên trên, bấm vào tên Trần Hi Trúc.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói véo von của Trần Hi Trúc truyền ra: "Thời Ý?"

Thời Ý động đậy cổ họng, ép giọng:

"Hi Trúc, mình gặp Tư Điềm rồi."

---------------------------------------------------

Chú thích:

111437: 11 là Thời Ý, 1437 là I love you forever.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận