Loạn Nhịp Vì Người - Chương 131

Loạn Nhịp Vì Người

Chương 131

Đồ tồi, làm mình tìm khó muốn chết.

Trong căn hộ hai phòng được trang trí tinh xảo, Trần Hi Trúc kinh ngạc lồm cồm từ trên người Doãn Phồn Lộ xuống, vô thức nín thở: "Cậu nói cái gì?"

Cô ấy hoài nghi bản thân mình xuất hiện ảo ảnh thính giác.

Thời Ý lặp lại một lần nữa: "Mình gặp Tư Điềm rồi."

Trần Hi Trúc cầm di động, há miệng, hơi lộ ra nụ cười, lại không thật sự hoàn toàn cười lên, tựa như vui mừng lại tựa như kinh hãi.

Doãn Phồn Lộ nhìn bộ dạng này của người mình yêu, cũng gạt tâm tư tiếp tục sang một bên, chống khuỷu tay ngồi dậy từ trên ghế sofa.

Trần Hi Trúc nhìn Doãn Phồn Lộ một cái, túm tay Doãn Phồn Lộ đặt trên đùi tỏ ý vỗ về, bật loa ngoài điện thoại, hỏi: "Ở đâu? Hải Thành sao? Cậu ấy có ổn không?"

Âm thanh rõ nét của Thời Ý truyền đến, có chút trầm: "Ừ, ở Hải Thành. Thoạt nhìn không tồi."





"Thoạt nhìn?"

"Ừ. Công ty có hạng mục hợp tác với nhà hàng, mình với bạn đi qua cùng nhau, tình cờ phát hiện chủ nhà hàng là cậu ấy. Những chuyện khác, mình không có hỏi nhiều."

Doãn Phồn Lộ lờ mờ biết được bọn họ đang nói về ai, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn. Cô ấy biết Trần Hi Trúc không thể buông bỏ người bạn thân này đến nhường nào.

Nhưng Trần Hi Trúc nghe Thời Ý nói như vậy, thoáng cái nhớ đến mối quan hệ giữa Thời Ý cùng Phó Tư Điềm, và cả cuộc chia tay vô cùng thê thảm của bọn họ năm đó. Giọng điệu cẩn thận quan tâm: "Vậy... Cậu có ổn không?"

Thời Ý khẩu khí thản nhiên: "Mình vẫn ổn."

"Cậu..." Trần Hi Trúc rất muốn hỏi tiếp, nhưng lại không biết có thích hợp hay không. "Vậy... Cậu có thông tin liên hệ của cậu ấy không? Có tiện cho mình không?"

Thời Ý giống như đang đợi Trần Hi Trúc ở chỗ này, không chút do dự đồng ý: "Có. Mình chuyển qua cho cậu."



"Được."

Cúp điện thoại, Trần Hi Trúc mở Wechat, quả nhiên Thời Ý đã chuyển danh thϊếp của Phó Tư Điềm qua. Thoạt nhìn là một tài khoản công việc rất thuần túy, ảnh đại diện là logo của nhà hàng Nam Nguyên, nickname là một biểu tượng cảm xúc hình ngôi sao ngắn gọn.

Trần Hi Trúc nhìn chằm chằm vào danh thϊếp này, lâu thật lâu lại không bấm vào nút "Thêm vào sổ địa chỉ".

Trong lòng Trần Hi Trúc có một loại cảm xúc như xa quê lâu ngày đến khi sắp về lại sợ hãi, rất phức tạp.

Mấy năm nay, Trần Hi Trúc thường xuyên nhớ đến Phó Tư Điềm, khi rửa chén thuê bán thời gian ở nước ngoài, khi tâm trạng không tốt nằm trên sân thể dục ngắm sao, khi quyết định đăng ký kết hôn với Doãn Phồn Lộ, khi trông thấy những cô gái cười lên có lúm đồng tiền... Cô ấy sẽ luôn đột nhiên nhớ đến Phó Tư Điềm, nhớ đến những năm tháng thanh xuân bọn họ cùng nhau đi qua, nhớ đến cuộc chia tay không mấy vui vẻ trong lần gặp cuối cùng, nhớ đến từ sau khi tốt nghiệp, Phó Tư Điềm như bốc hơi khỏi nhân gian.



Muốn biết, mấy năm nay, Phó Tư Điềm sống có tốt không.

Trong mấy năm nay, hễ nhớ đến Phó Tư Điềm là Trần Hi Trúc lại rơi vào tiếc nuối. Cô ấy không biết có phải lần gặp mặt cuối cùng mình nói năng quá nặng lời hay không, khiến cho Phó Tư Điềm hoàn toàn gạt cô ấy ra khỏi cuộc đời mình. Nếu Trần Hi Trúc biết lần gặp mặt kia, chính là phán định của Phó Tư Điềm dành cho cô ấy, là lần gặp mặt cuối cùng trong đời bọn họ, vậy cô ấy nhất định sẽ không nói những lời giận dỗi, nhất định sẽ ôm Phó Tư Điềm một cái, gửi cho cô lời chúc phúc chân thành nhất, chúc cho cô, dù có thế nào, đều có thể được sống một cuộc sống mà cô thật sự mong muốn.

"Hi Trúc?" Doãn Phồn Lộ nghi hoặc gọi cô ấy.

Trần Hi Trúc nghiêng mặt qua nhìn Doãn Phồn Lộ, ngồi xổm người, khẽ hôn lên trán Doãn Phồn Lộ, mặc quần áo lại cho Doãn Phồn Lộ, im lặng hai giây mới nói: "Lộ Lộ, mình muốn đến Hải Thành một chuyến."
Bộ dạng Doãn Phồn Lộ cũng không bất ngờ, cong môi cười nói: "Được chứ, vậy thì đi thôi. Mình với cậu cùng đi."

Đôi mắt Trần Hi Trúc sáng rỡ.

Doãn Phồn Lộ kéo Trần Hi Trúc ngồi lên đùi mình, nói: "Mình cũng nhớ các cậu ấy. Huống hồ, không phải cậu vẫn luôn nói muốn ra ngoài chơi sao? Đúng lúc hạng mục này của mình kết thúc được nghỉ mấy ngày, đi Hải Thành xong rồi lại đi dạo chơi xung quanh nhé?"

Kinh hỉ đến quá bất ngờ! Trần Hi Trúc cảm thấy cả thế giới đều bừng sáng, ôm lấy cổ Doãn Phồn Lộ, vui sướng ngất ngây, vùi đầu lên hõm cổ Doãn Phồn Lộ hết hôn rồi lại cọ.

"Cô giáo Trần, đoan trang một chút được không?" Doãn Phồn Lộ làm ra vẻ ghét bỏ muốn đẩy Trần Hi Trúc ra, trong đôi mắt lại tràn đầy ý cười. Bao tuổi rồi, là người làm gương cho người khác, lúc phấn khích lại hệt như một đứa trẻ.
Trần Hi Trúc mới không thèm nghe. Phải biết rằng, từ sau khi bọn họ về nước, cô ấy vào Pháp Đại dạy môn Pháp luật quốc tế, Doãn Phồn Lộ vào ngân hàng đầu tư đến nay, bọn họ chưa có một kỳ nghỉ chân chính nào cùng nhau. Doãn Phồn Lộ quá bận, quanh năm suốt tháng, nếu không phải đi công tác thì chính là đang trên đường đi công tác, nghẹn chết Trần Hi Trúc.

Doãn Phồn Lộ ôm Trần Hi Trúc, ngẩng cổ dựa vào tay vịn ghế sofa, xoa đầu Trần Hi Trúc, phì cười để mặc cho Trần Hi Trúc.

Tối thứ sáu cùng tuần, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ lên máy bay đi thẳng đến Hải Thành, Thời Ý đến đón.

Vừa ra khỏi cổng, nhìn thấy Thời Ý vô cùng nổi bật đứng trong đám người trước mặt, Trần Hi Trúc liền trêu ghẹo: "Wow, tổng giám đốc Thời, một thời gian không gặp, sao cậu lại còn hấp dẫn hơn so với trong trí nhớ của mình thế này."
Thời Ý liếc Trần Hi Trúc một cái, không chút động lòng hỏi Doãn Phồn Lộ: "Cô giáo Trần nhà các cậu mỗi ngày ở bên ngoài đều là tác phong này, không sao chứ?"

Doãn Phồn Lộ cười khẽ: "Không sao, không phải ai cậu ấy cũng khen. Tự tin lên."

Trần Hi Trúc hùa theo: "Chứ gì nữa."

Thời Ý bị vợ vợ bọn họ kẻ xướng người họa chọc cười, bật ra tiếng cười khẽ từ xoang mũi. Cô ấy giúp bọn họ kéo một vali, hỏi: "Đi ăn trước được không?"

"Được." Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ cũng không khách sáo.

Ba người đi đến nhà hàng Âu ven sông ăn cơm. Sau khi ăn xong, bọn họ đậu xe ở bãi đỗ xe của khách sạn, từ khách sạn rẽ qua phố đi bộ và đường ven sông đi một vòng, Đi thẳng về đài ngắm cảnh bên sông, mới dừng bước, ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa của Hải Thành, tán gẫu đến cái tên muốn tránh cũng không thể tránh.
"Ngày mai... Cậu đi qua cùng sao?" Trần Hi Trúc dò hỏi.

Vốn Trần Hi Trúc do dự có nên nói cho Thời Ý biết chuyện đến Hải Thành gặp Phó Tư Điềm không, là Doãn Phồn Lộ khuyên Trần Hi Trúc nói với Thời Ý một tiếng, cũng nói, Thời Ý... có lẽ cũng đang chờ đợi cơ hội này.

Bằng không, dựa theo tính cách của Thời Ý, căn bản không có khả năng sẽ đặc biệt vì chuyện này mà gọi một cuộc điện thoại báo cho Trần Hi Trúc.

Thời Ý ngắm nhìn mặt sông, bóng đêm chiếu rọi lên gương mặt cô ấy khiến nó trông rất quạnh quẽ, "Mình cho người đưa các cậu qua đó, mình không đi."

Đôi mắt Trần Hi Trúc lấp lóe, gọi cô ấy: "Thời Ý..."

Thời Ý nghiêng đầu: "Ừ?"

"Hiện tại cậu có suy nghĩ gì với cậu ấy?" Chần chừ, Trần Hi Trúc vẫn nói ra miệng.

Cánh mi Thời Ý run run, nhếch môi tự giễu, quay đầu nhìn những con tàu chở khách tới tới lui lui trong bóng đêm, trong mắt không có chút ánh sáng nào. Thời Ý nói: "Mình không biết cậu ấy có suy nghĩ gì."
Gió thổi làm âm thanh cô ấy khe khẽ, làn tóc đen như mực tung bay. Dường như Trần Hi Trúc lại nhìn thấy cô gái nhốt mình trong căn nhà thuê, hình dung gầy guộc, tiêu điều vắng lặng vào cái năm vừa mới chia tay kia. Trái tim Trần Hi Trúc bỗng có chút chua xót.

Vốn Trần Hi Trúc vẫn còn nửa tin nửa ngờ với lời của Doãn Phồn Lộ.

Nhiều năm như vậy, Thời Ý cũng không còn nhắc đến cái tên này trước mặt bọn họ nữa. Bọn họ đều cho rằng, cái tên này, sẽ là một cái gai trong lòng Thời Ý, vì vậy ngầm biết nhưng không nói ra, không ai dám nhắc tới.

Nhưng hóa ra, nhiều năm như vậy, Thời Ý chưa từng thật sự buông bỏ sao?

"Mình nghe ngóng giúp cậu." Trần Hi Trúc buột miệng.

Thời Ý nhìn Trần Hi Trúc, yên lặng, vẻ mặt dường như đã nhu hòa hơn, nhưng vẫn không khẳng định trực diện, một lúc lâu sau, mới sâu kín nói: "Cậu đừng có nói lung tung."
Trần Hi Trúc vừa đau lòng vừa buồn cười, người phụ nữ này không thể thẳng thắn hơn chút được hay sao?

Trần Hi Trúc muốn thay đổi bầu không khí, cố ý chọc cô ấy: "Chậc, vậy để mình nghĩ xem nói lung tung là nói cái gì. Bạn cũ ôn chuyện, chuyện càng mất mặt càng chật vật mới càng dễ nhích lại gần nhau hơn. Lộ Lộ, cậu mau nghĩ cùng mình, chúng ta vạch trần hết vốn liếng của tổng giám đốc Thời một lần đi."

Thời Ý híp mắt, ánh mắt trở nên vô cùng hiền hòa, thấp giọng gọi: "Cô... giáo... Trần..."

Trần Hi Trúc nở nụ cười, dáng vẻ cực kỳ sợ hãi trốn sau lưng Doãn Phồn Lộ, ôm eo Doãn Phồn Lộ nũng nịu kêu: "Lộ Lộ, cứu mình!"

Doãn Phồn Lộ hết sức phối hợp dang hai tay ra, như đại bàng giương cánh "Hây" một tiếng.

Ánh mắt của những người xung quanh ngay lập tức bị hành động của bọn họ thu hút, nhìn ba người phụ nữ ăn vận đẹp đẽ với một biểu cảm như nhìn thiểu năng.
Thời Ý hiếm khi đỏ mặt, quay đầu làm bộ như không muốn quen biết bọn họ, nhưng khóe môi đã nhếch lên nụ cười vô thức.

Trong ký ức, cũng từng có rất nhiều đêm thỏa sức nô đùa như thế.

Màn đêm cũng đẹp như thế, gió cũng mát lạnh như thế, Thời Ý nắm tay lại.

Ngoại trừ lòng bàn tay cô ấy, trống vắng.

Cô ấy lại nhìn Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đang ôm ấp nhau, trong ánh mắt dần nhuộm lên vẻ hâm mộ.

*

Mười giờ hơn sáng ngày tiếp theo, bắt kịp trước giờ cơm trưa, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đến được nhà hàng Nam Nguyên.

Trần Hi Trúc đứng trước cửa nhà hàng, trực giác bản thân mình còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên đứng trên bục giảng, tim đập bùm bùm loạn xạ như nhét một con nai hoang vào.

Đã quá nhiều năm. Thực ra Trần Hi Trúc không chắc lắm Phó Tư Điềm của hiện tại sẽ có thái độ gì, dáng vẻ gì khi đối mặt với mình.
Doãn Phồn Lộ buồn cười, cười nhạo cô ấy: "Cậu có muốn đi sang một bên nghỉ giải lao không? Sắp sửa tắt thở rồi đó."

Trần Hi Trúc giận dỗi nhìn Doãn Phồn Lộ một cái, lập tức hất tay Doãn Phồn Lộ ra, thẳng eo thẳng lưng, dáng vẻ điềm nhiên như không, ưu nhã đĩnh đạc đi vào trong.

Doãn Phồn Lộ cười đuổi theo cô ấy, cũng mặt không biến sắc mà xoa dịu lại nhịp tim.

Nhà hàng đã bắt đầu buôn bán, trong sảnh lớn đã có lác đác vài bàn ngồi.

Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy bọn họ bèn lễ phép tiếp đón: "Đi hai người ạ? Mời sang bên này."

Trần Hi Trúc vừa định nói chuyện, hỏi thử "Bà chủ các cô đâu", liền nhìn thấy trước nhà bếp theo phong cách mở ở trung tâm cách đó không xa, một người phụ nữ tóc dài mặc váy, trắng nõn, mảnh mai xinh đẹp đang nghiêng một bên đối diện với bọn họ, vô cùng tập trung nói chuyện với đầu bếp trước quầy bếp.
Sườn mặt cô, có thể nói là ba điểm một đường hoàn mỹ, đôi môi đỏ không cười cũng tự giương lên, mái tóc màu hạt dẻ nhẹ nhàng tỏa sáng dưới ánh đèn, bên trong thanh thuần tự mang theo nét dịu dàng.

Trái tim hỗn loạn của Trần Hi Trúc chợt yên ổn lại rất nhiều.

Phó Tư Điềm trổ mã càng thêm chói mắt. Nhưng Trần Hi Trúc lại đột nhiên cảm thấy, khoảng thời gian ngăn cách, những bồn chồn thấp thỏm không rõ tâm ý nhau này, đều tan biến trong khoảnh khắc nhìn thấy Phó Tư Điềm.

Trần Hi Trúc cất bước, phớt lờ vẻ kinh ngạc của nhân viên phục vụ, bước chân nhẹ nhàng mà lại ổn định thong thả đi đến phía sau Phó Tư Điềm.

Giống như đã từng nô đùa rất nhiều lần như vậy trong quá khứ, Trần Hi Trúc đứng bên trái Phó Tư Điềm, vươn tay, vỗ nhẹ lên vai phải cô.

Không biết có phải do quá nhiều năm rồi không ai chơi trò như vậy với Phó Tư Điềm nữa, làm cho cô trở nên ngốc nghếch hay không. Cô quay đầu nhìn sang bên phải theo phản xạ, sau đó mới phát giác ra mà chuyển sang bên trái.
Trần Hi Trúc đứng trước mặt cô, đôi mắt bất giác đỏ lên. Trần Hi Trúc nghiêng nghiêng đầu, tinh nghịch cười lên: "Điềm Điềm."

Đôi môi Phó Tư Điềm hơi hé ra, nhìn Trần Hi Trúc, lại nhìn Doãn Phồn Lộ bên cạnh Trần Hi Trúc, giống như không kịp phản ứng, ngẩn người hai giây mới nở nụ cười, gọi bọn họ: "Hi Trúc? Phồn Lộ?"

Giọng nói cất cao, là sự ngạc nhiên mừng rỡ thuần khiết, là sự dịu dàng hệt như năm ấy.

Trần Hi Trúc đã hoàn toàn yên lòng, ngay sau đó, là cái mũi chua xót không cách nào tự áp chế được.

Cô ấy nhịn không được kéo tay Phó Tư Điềm qua, nắm chặt trong lòng bàn tay, giống như đang trừng phạt cô, không chút xa lạ vỗ hai cái, âm thanh nghẹn ngào lên án: "Đồ tồi, làm mình tìm khó muốn chết."

Rõ ràng không đau chút nào.

Phó Tư Điềm lại bị vỗ đến cổ họng cũng thô ráp.
-----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Hi Trúc ôm Doãn Phồn Lộ chống nạnh: Mối thù ăn chanh năm đó đã được báo!

Thời Ý im lặng không hé răng, âm thầm ghi tạc trong lòng.

Không lâu sau, Thời Ý ôm thỏ con chút chít ngày ngày ân ân ái ái làm này làm kia, đăng lên vòng bạn bè chỉ cho một mình Trần Hi Trúc nhìn thấy.

Trần Hi Trúc cô đơn lẻ bóng: ...

Block đi, có chuyện gì thì thả chai liên lạc.jpg

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận