Ma Thần Trời Sinh - Chương 1046: C1047: Hải đường tiên tử

Ma Thần Trời Sinh

Chương 1046: C1047: Hải đường tiên tử



Đệ tử Thần Trữ Cung Kỷ Phàm, Tu Thần Tử, mong Ninh sư huynh hãy chỉ giáo nhiều!

Hai nam tử bên cạnh Thiên Đình chi chủ, khẽ cung tay với Ninh Tiểu Xuyên, đồng thanh nói.

Hai nam tử này nhìn đều rất trẻ, anh tuấn, toàn thân phát sáng, sau lưng còn có quầng bảo quang.

- Họ chính là đệ tử mà Thiên Đình chi chủ đặc cách thu nhận. Hai thiên tài thần bí đệ nhất đệ nhị của Thần Trữ Cung?

Tử Hàn Yên nói.

- Ừm, chắc vậy.

Tuyết Linh Hư nói.

Ngừng một chút Tuyết Linh Hư lại nói:

- Họ ít nhất cũng là thiên kiêu cấp vạn năm khó gặp, hơn nữa sinh linh vạn năm khó gặp bình thường cũng không thể sánh được. Người tên Kỷ Phàm có Nhân Hình Tâm Cung, tu vi cũng là Tạo Hoá Cảnh. Còn Tu Thần Tử thì càng siêu phàm, đến ta cũng không nhìn thấu được tu vi của hắn. Hắn còn là nhi tử của thần linh, có Tiên Thiên Chí Tôn Thể.

Con trai thân linh thể chấn vô cùng cường đại, vừa ra đời đã có tu vi Chí Tôn, không chỉ vậy còn có cả Tiên Thiên Chí Tôn Thể.

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi sao vậy?

Tiểu Hồng hỏi nhỏ.

Từ khi quen biết Ninh Tiểu Xuyên đến nay Tiểu Hồng chưa bao giờ thấy hắn thất thần như vậy. Hắn cứ nhìn chăm chăm vào nữ tử che mạng kia, hoàn toàn không để tâm Kỷ Phàm và Tu Thần Tử.

- Trúng tà à?

Tiểu Hồng kết luận. Chắc chắn là Ninh Tiểu Xuyên trúng tà rồi.

- Không phải hắn trúng tà mà là trúng độc!. Hãy‎ 𝑡ì𝓂‎ đọc‎ 𝑡rang‎ chính‎ ở‎ (‎ 𝑡rù𝓂𝑡r𝑢yện.vn‎ ‎ )

Nhạc Minh Tùng nói.

- Trúng độc? Sao cha nuôi lại trúng độc được chứ?

Tiểu Linh Nhi hỏi.

- Ha ha!

Nhạc Minh Tùng cười.

- Độc này không phải độc đó. Ngươi trẻ con biết gì?

- Ồ!

Tiểu Linh Nhi gật đầu nửa hiểu nửa không.

- Đệ tử Thần Trữ Cung, Kỷ Phàm, Tu Thần Tử, mong Ninh sư huynh chỉ giáo nhiều!


Hai người lại cung tay nói.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn nữ tử kia hỏi:

- Ngươi là Nguyệt Danh Hoa?

- Nguyệt Danh Hoa gì chứ? Không phải Ninh huynh hồ đồ rồi chứ?

Kỷ Phàm cười.

Kỷ Phàm tưởng Ninh Tiểu Xuyên bị sóng âm của Tuyệt thiên Lão Tổ phát ra chấn động tổn thương tới não bộ.

Ninh Tiểu Xuyên không bận tâm đến Kỷ Phàm, hỏi lại:

- Ngươi là người quen ở Ngọc Lam Đế Quốc, Nguyệt Danh Hoa đúng không?

- Xin lỗi, ta không phải. Ta là Hải Đường, công tử nhận nhầm người rồi.

Nữ tử kia nói. Người ngoài hoàn toàn không nhìn ra được nét mặt của nàng.

- Nghe rồi chứ? Hải Đường Tiên Tử nói nàng không phải cô nương Nguyệt Danh Hoa mà huynh biết đâu.

Kỷ Phàm châm chọc nói. Hắn cứ cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên đang cố tình bắt chuyện với Hải Đường Tiên Tử.

- Lẽ nào ta nhận nhầm người?

Ninh Tiểu Xuyên nghĩ bụng.

Không, ta không nhìn nhầm đâu. Ánh mắt đó, khí tức, thậm chí cả động tác cũng giống hệt Ngân Trì phu nhân – Nguyệt Danh Hoa. Chắc chắn đó là Nguyệt Danh Hoa.

- Vậy có thể gỡ mạng xuống không? Nếu không phải đương nhiên ta sẽ không làm phiền nữa.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Đủ rồi!

Từ trong Lăng Tiêu Thánh Điện đột nhiên toả ra một luồng khí tức, giống như ngọn Ngũ Chỉ sơn đè xuống vai Ninh Tiểu Xuyên.

Một lão đạo mặc đạo bào vàng chậm rãi tiến lại chỗ Ninh Tiểu Xuyên. Hắn chính là vị Đạo Môn Thần Tổ từng xuất hiện ở Lăng Tiêu Thánh Điện, Ngọc Hư Đạo Tổ.

Nghe nói phần lớn đạo quan ở Đại Diêm đều do Ngọc Hư Đạo Tổ dựng nên. Mười đạo quan thì có tới chín cái thờ phụng Ngọc Hư Đạo Tổ. Từ rất lâu trước kia ngài đã tu luyện thành Thứ Thần, đến giờ một thân tu vi cao thâm khó lường.

Mỗi khi Ngọc Hư Lão Tổ tới gần một bước, áp lực đè lên Ninh Tiểu Xuyên lại tăng gấp mười lần, cuối cùng hắn buộc phải kích phát năng lượng của Thần Ma Chí Tôn Thể.

Năng lượng Thần Ma Chí Tôn thể truyền khắp toàn thân, một nửa người Ninh Tiểu Xuyên màu trắng, một nửa màu đen. Nhưng vẫn không thể ngăn nổi áp lực Thứ Thần, ngay cả mặt đất cũng xuất hiện vô số vết nứt.

- Tiểu tử ngươi muốn ức hiếp người sao?

Đạt Ma Thần Phật nói rồi vung tay tung ra một đạo kim quang.


Trên người Ninh Tiểu Xuyên cũng lập tức phát kim quang bảo vệ.

Áp lực đè nặng lập tức biến mất.

- Ngọc Hư Lão Tổ, ngươi làm gì phải đọ sức với hậu bối? Hắn muốn nhìn thì cứ để hắn nhìn cũng chẳng sao, chỉ là một nữ tử thôi mà.

Đế Hậu từ nãy tới giờ không nói, bỗng lên tiếng.

Đế Hậu, thê tử của Thiên Đình chi tử, tu vi cao thâm khó lường.

Ngọc Hư Đạo Tổ dần chuyển ánh mắt sang Hải Đường, nói với mọi người:

- Không được, Hải Đường là sư muội của ta, lẽ nào phàm nhân có thể báng bổ?

- Sư muội của Thứ Thần?

Mọi người kinh ngạc.

Ngay cả Long Tổ chưa hề nói gì cũng hơi hé mắt. Long Tổ lúc này đã biến thành hình người, giống một lão nhân gia gần đất xa trời, nhưng khí tức toả ra thì không thể coi thường.

- Sao có thể như vậy? Đó thật sự là sư muội của ngươi?

Đạt Ma Lão Tổ kinh ngạc hỏi.

- Ừm. Hải Đường đúng là đồ đệ mà sư tôn của ta mới thu nhận.

Ngọc Hư Đạo Tổ bình tĩnh nói.

- Tiểu Xuyên, sao vậy?

Tử Hàn Yên nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi của Ninh Tiểu Xuyên, dịu dàng hỏi.

- Thật sự là sư muội của Ngọc Hư Đạo Tổ sao? Ta thật sự nhận nhầm người sao?

Ninh Tiểu Xuyên lúc này vô cùng giằng xé.

Khí tức đó, ánh mắt đó, trên thế gian này có người giống được sao?

Nhưng nếu người đó thật sự là Nguyệt Danh Hoa thì tại sao lại không biết ta? Lẽ nào có điều gì khó nói?

- Ngươi là Hải Đường đúng không?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi dò.

- Đúng. Công tử đúng là đã nhận nhầm người rồi. Ta thực sự không phải người mà công tử quen.

Hải Đường bình tĩnh nói. Giọng nói của nàng dịu dàng tựa tiếng sáo trời.


- Nguyệt Danh Hoa, nàng còn muốn giả bộ với ta tới bao giờ?

Ninh Tiểu Xuyên dám khẳng định Hải Đường chính là Nguyệt Danh Hoa.

Hắn chắc chắn mình không nhận nhầm người, nhìn chăm chăm vào mắt Hải Đường, nói:

- Vậy nàng có thể gỡ mạng che mặt ra để ta thấy dung mạo không? Nếu không phải cố nhân đó thì ta sẽ đưa hai quả Đại Lục Chi Tâm coi như đền tội. Được chứ?

- Tiểu Xuyên, ngươi có Đại Lục Chi Tâm thật sao?

Thiên Đình chi chủ tim hơi run lên.

Thiên Đình chi chủ cảm thấy không tin nổi. Cả Thiên Đình thu thập mấy trăm triệu vạn năm mà mới được tám quả Đại Lục Chi Tâm. Còn Ninh Tiểu Xuyên chỉ là một hậu bội, hắn làm thế nào vậy?

- Sư tôn, người đừng bị Ninh Tiểu Xuyên lừa. Hắn chỉ là bị vẻ đẹp của Hải Đường Tiên Tử cuốn hút mà thôi.

Kỷ Phàm nói.

Đàn Càn hoà thượng cũng nhìn Ninh Tiểu Xuyên với hai con mắt phát sáng. Đại Lục Chi Tâm đó là thứ tốt mà.

- Im mồm! Không được nói bừa. Tiểu Xuyên không phải loại người đó.

Thiên Đình chi chủ trừng mắt với Kỷ Phàm, rồi nói:

- Ngươi nên học tập sư huynh ngươi cho tử tế. Tu đạo phải tu tâm trước, đạo lý đó ngươi không hiểu sao?

- Sư tôn dạy bảo rất đúng ạ, đồ nhi xin nhận giáo huấn!

Kỷ Phàm cung kính nói.

Kỷ Phàm nói rồi lùi xuống cạnh Tu Thần Tử, thật quá mất mặt.

Hắn cảm thấy là Ninh Tiểu Xuyên khiến hắn mất mặt trước bao nhiêu người, trợn mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nghĩ bụng:

- Nếu Hải Đường Tiên Tử gỡ mạng xuống, Ninh Tiểu Xuyên không lấy ra được Đại Lục Chi Tâm thì ta phải sỉ nhục hắn cho đã.

- Ừm. Mấy hôm trước ta vô tình có được hai quả Đại Lục Chi Tâm.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Nếu ta nói không thì sao?

Hải Đường Tiên Tử bình tĩnh nói. Nàng hoàn toàn không bị Đại Lục Chi Tâm hấp dẫn.

- Hải Đường sư muội, muội không suy nghĩ thử xem sao?

Tô Táng Thiên tiếc nuối nói.

Đó là hai quả Đại Lục Chi Tâm cơ mà!

Ngọc Hư Đạo Tổ và Tô Táng Thiên đều cùng đẳng cấp, Hải Đường Tiên Tử lại là sư muội Ngọc Hư Đạo Tổ, nên Tô Táng Thiên xưng hô sư huynh muội với Hải Đường Tiên Tử cũng không có gì lạ.

- Không cần suy nghĩ. Ta từ chối yêu cầu vô lý của Ninh Tiểu Xuyên. Ninh Tiểu Xuyên, ngươi là hậu bối thì phải học cách tôn trọng trưởng bối trước đi.

Hải Đường Tiên Tử nói.

Giá trị của Đại Lục Chi Tâm tương đương với một món thứ thần khí, hai quả Đại Lục Chi Tâm là hai món thứ thần khí.


Ninh Tiểu Xuyên cũng không ngờ Hải Đường Tiên Tử lại không hề suy nghĩ mà cự tuyệt thẳng thừng ngay. Điều này không đúng lẽ thường gì cả. Mềm mỏng không được, xem ra phải dùng biện pháp mạnh thôi!

Ninh Tiểu Xuyên cũng từng nghĩ dùng sức mạnh tâm thần để thăm dò dung mạo đằng sau tấm mạng kia của Hải Đường Tiên Tử, nhưng tâm thần của hắn khi tới cách Hải Đường Tiên Tử hai mét đã bị một tầng năng lượng vô hình chặn lại.

- Nếu Hải Đường Tiên Tử không chịu gỡ mạng xuống thì ta cũng không tham gia chiến đấu.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Nghe thế Tử Kim Hoàng Chủ chau mày:

- Tiểu Xuyên, việc này vô cùng quan trọng, không thể tùy tiện như vậy.

- Ta đã nghĩ kỹ rồi, tiền bối không cần phải khuyên giải!

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Nếu Hải Đường Tiên Tử không gỡ mạng che mặt xuống thì Nhạc mỗ cũng không tham gia nữa. Cũng chẳng có lợi gì cho ta Nếu được thấy tuyệt sắc dung nhan của Hải Đường Tiên Tử thì...hì hì...ta có thể suy nghĩ. Ninh Tiểu Xuyên, ngươi không hổ là bằng hữu của ta, suy nghĩ giống ta vậy.

Nhạc Minh Tùng cười.

Nhạc Minh Tùng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Ninh Tiểu Xuyên, thu nụ cười lại, đột nhiên hỏi:

- Ninh Tiểu Xuyên, Hải Đường Tiên Tử không phải thật sự là vị tình nhân trước kia của ngươi đấy chứ?

Ninh Tiểu Xuyên không nói gì.

- Các ngươi đang uy hiếp ta sao?

Hải Đường Tiên Tử nói.

- Đúng vậy. Chính là uy hiếp!

Ninh Tiểu Xuyên không hề nhân nhượng. Hắn biết nếu bỏ lỡ hôm nay thì sau này muốn gặp lại nàng chắc chắn không dễ.

- Nếu ngươi đã cố chấp như vậy thì ta sẽ gỡ mạng che. Hy vọng ngươi có thể thực hiện lời hứa.

Hải Đường Tiên Tử nói.

- Được, chỉ cần Hải Đường Tiên Tử chịu gỡ mạng xuống, ta nhất định sẽ giúp Đại Diêm thắng một trận!

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Sư muội thật sự làm vậy sao?

Ngọc Hư Đạo Tổ nói.

- Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, họ đã muốn nhìn thì cứ nhìn đi!

Hải Đường Tiên Tử nói xong, tay nhẹ nhàng gỡ tấm mạng xuống, lộ ra gương mặt trắng nõn không chút tì vết.

Đôi mắt nàng giống như vì sao trên trời lấp lánh ánh sáng. Lông mi dài, chiếc mũi cao, làn da trắng mịn, làn môi mỏng đỏ ửng, ngũ quan tinh tế, hoàn toàn không giống nữ tử trần gian, giống như tiên nữ trong truyền thuyết vậy.

Im lặng!

Toàn bộ im lặng!

Ngay cả bảy vị Thứ Thần cũng trầm mặc nhìn Hải Đường Tiên Tử.


Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận