Ma Thần Trời Sinh - Chương 299: C300: Hóa long thành

Ma Thần Trời Sinh

Chương 299: C300: Hóa long thành



Ninh Tiểu Xuyên đi đường liên tục trong nửa tháng trời không ngừng nghỉ.

Tốc độ của Song Đầu Thạch Thú vốn không chậm, lại được ôn dưỡng trong Huyền Thú Giám nên càng trở nên nhanh hơn, sau nửa tháng đã cách hoàng thành khá xa, không dưới vạn dặm.

- Theo tốc độ của chúng ta có lẽ đã tới Thanh Mông Vực, Vân Trung Hầu và thái tử chắc không thể đuổi tới.

Vân Trung Hầu và thái tử đều là nhân vật quan trọng của triều đình, không có nhiệm vụ đặc biệt thì không thể rời khỏi hoàng thành quá lâu.

Ninh Tiểu Xuyên thu Song Đầu Thạch Thú vào Huyền Thú Giám, tiến vào một tòa cổ thành bằng đá, định mua một số huyền dược và đồ ăn.

Tòa thành này nằm ở phía bắc Thanh Mông Vực, gần rừng Mẫu Đằng, so với hoàng thành thì không gọi là phồn hoa, nhưng lịch sử cũng rất lâu đời, đã từng có không ít cường giả võ đạo qua đây.

- Nghe nói một vị tiểu vương gia trong triều suýt nữa đã thu phục được một con Tiểu Dực Long. Nhưng đáng tiếc cuối cùng không thành công. Một con Tiểu Dực Long trưởng thành xuất hiện, phun một ngụm lửa là thiêu cháy cả sơn mạch. Cao thủ của vương phủ tử thương nghiêm trọng.

- Muốn thu phục một con rồng đâu có dễ. Thu phục được một con long tượng đã rất cừ rồi.

Ninh Tiểu Xuyên mua huyền dược xong tới một tửu lầu ngồi ăn trưa, nghe mọi người bàn tán toàn chuyện liên quan đến rồng với long tượng.

Không phải thiếu chủ của tông môn nào đó thu phục một con long tượng thì đại tướng quân nào đó chiến đấu và thu phục một con rồng làm tọa kỵ.

Nghe thấy chữ rồng là Tiểu Hồng không an phận, từ trong ống tay Ninh Tiểu Xuyên chui ra ngồi lên bàn dỏng tai nghe.

- Thu phục long tượng khá dễ, chỉ cần đủ mạnh là có thể biến nó thành tọa kỵ. Còn rồng thì khác. Trí tuệ của một con chân long thậm chí còn hơn cả con người, có long tính, chỉ chọn những võ giả có thiên phú cường đại để cùng chiến đấu.

Một lão giả nói.

- Nhưng Long tộc đã ký hiệp ước nghìn năm với triều đình. Chỉ có nhân tài của triều đình có thể tới Long Cốc tìm chân long làm tọa kỵ, hơn nữa tỷ lệ thành công vẫn khá thấp.

- Thật ra chỉ cần đủ may mắn, thế lực đủ lớn vẫn có thể thu phục được chân long.

Tiểu Hồng ngồi trên bàn, lưng tựa vào cái đ ĩa to, đôi vuốt ôm cốc rượu thử mùi rượu, dường như loại rượu này rất hợp khẩu vị, khiến nó không thể dừng lại được.

- Thanh Mông Vực lẽ nào đến gần rừng Mẫu Đằng rồi?

Ninh Tiểu Xuyên có phần ngạc nhiên.


Rừng Mẫu Đằng là khu rừng cổ lớn nhất Ngọc Lam đế quốc, chiếm diện tích của hơn nửa Thanh Mông Vực, bao phủ một vùng đất có bán kính vạn dặm. Ở đây nhân khẩu ít, rừng cổ dày đặc, có rất nhiều di tích cổ xưa.

Đương nhiên, quan trọng nhất là trên bảy mươi phần trăm chân long của Long tộc đều sống trong rừng Mẫu Đằng.

Đây là địa vực dành riêng cho Long tộc ở Ngọc Lam đế quốc, ở đây Long tộc là kẻ thống trị.

Ngoài Long tộc ra, trong rừng Mẫu Đằng còn có rất nhiều long tượng, huyền thú hung mãnh. Trong đó sức mạnh của một số loài có thể nâng cả ngọn núi lớn, thậm chí có thể chiến đấu với chân long.

- Ủa, vị huynh đài, chiến sủng huyền thú của ngươi rất giống với thần long.

Một nam tử tươi cười tiến lại, tay phe phẩy quạt ra vẻ rất phong độ.

Gương mặt hắn tròn xoe, lông mày đen rậm, nhưng mắt nhỏ tí, rất tự nhiên ngồi đối diện Ninh Tiểu Xuyên, nhìn Tiểu Hồng, ánh mắt lóe tinh quang.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Vậy sao? Ngươi từng thấy loại thần long nhỏ thế này rồi sao? Nó chẳng qua chỉ là một con dã thú vớ vẩn, chẳng liên quan gì tới thần long cả.

- Grừ grừ...

Tiểu Hồng đương nhiên hiểu lời Ninh Tiểu Xuyên nói, tỏ ra rất tức giận, đứng thẳng dậy ôm ấy cốc rượu rất muốn ném vào người Ninh Tiểu Xuyên. Dáng vẻ của nó như muốn nói, ngươi mới là dã thú, cả nhà ngươi là dã thú.

Nam tử cầm quạt thấy thế càng mừng rỡ, nói:

- Tại hạ Sử Tiến Vu, không biết nên xưng hô với huynh đài thế nào?

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Đinh Tiểu Tam.

Sử Tiến Vu cười:

- Thì ra là Đinh huynh, đúng là ngưỡng mộ đại danh từ lâu. Thực không dám giấu, tại hạ thấy con tiểu dã thú của Đinh huynh thì vô cùng thích. Không biết Đinh huynh có thể bán cho ta không?


Grừ grừ!

Tiểu Hồng nghiến răng, hất rượu trong cốc vào thẳng mặt Sử Tiến Vu.

Xong nó lăn ra bàn cười.

Ninh Tiểu Xuyên cười nói:

- Sử huynh cũng thấy đấy, Tiểu Hồng tuy chỉ là một tiểu dã thú nhưng cũng có linh tính. Ta không thể bán nó đi được.

Sử Tiến Vu dùng tay áo lau mặt, không chỉ không giận mà còn mừng hơn, nói:

- Đinh huynh đừng vội từ chối, giá cả có thể thương lượng.

Sử Tiến Vu nhận ra Tiểu Hồng rất không tầm thường, muốn dùng giá cao để mua.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Sử huynh không cần nói nhiều. Tiểu Hồng đã là bạn với ta, dù đưa giá cao ta cũng không thể bán.

- Oa, con rồng đáng yêu quá. Đúng là một con rồng này.

Một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi bước vào quán, trên thắt lưng tơ vàng treo một chuỗi chuông huyền khí, làn da trắng muốt, mắt sáng, mày ngài. Cô cũng chú ý tới Tiểu Hồng, vội chạy tới.

Tu vi của thiếu nữ này không tầm thường, tốc độ rất nhanh, dường như chỉ trong tích tắc đã đứng cạnh bàn, đôi mắt sáng ngời nhìn Tiểu Hồng, chuông đeo bên mình phát âm thanh không ngừng.

Phía sau là hơn mười cao thủ, có thiếu niên anh kiệt trẻ tuổi tuấn lãng, cũng có trưởng bối tóc bạc. Không ai không khí chất bất phàm, khiến võ giả trong quán vô cùng kinh ngạc.

Ánh mắt của hơn mười cao thủ này đều tràn ngập sự tôn kính đối với thiếu nữ kia.

Từ đó có thể thấy địa vị của thiếu nữ này rất cao, lai lịch không đơn giản.


- Hộ pháp trưởng lão của Thúy Vân Tông, Trương Lâm Tây. Đây là bá chủ võ đạo của đời trước, đã mấy chục năm không ra ngoài, vậy mà lại tới đây.

Trong quán vang lên những tiếng kinh hô, lập tức khiến các võ giả bàn tán sôi nổi.

- Đệ nhất thiên tài tuấn kiệt của Mặc gia, Mặc Triều Long. Đây là một trong số ít các cao thủ trẻ tuổi, khó tìm được địch thủ ở Thanh Mông Vực.

- Thái thượng trưởng lão Diễn Hóa Tông, Vương Đạo Nhất, lại là một lão quái vật nhiều năm không hành tẩu.

- Thiếu nữ kia rốt cuộc thân phận gì? Sao Trương Lâm Tây, Mặc Triều Long và Vương Đạo Nhất đều theo phía sau? Cao thủ của tam đại thế lực Hóa Long Thành lại trở thành tay sai của cô ta?

Thúy Vân Tông, Mặc gia và Diễn Hóa Tông chính là tam đại thế lực cường đại nhất khu vực này. Uy chấn bát phương, cao thủ nhiều như lá mùa thu, các tán tu võ giả khác chỉ có thể ngưỡng vọng đệ tử của ba thế lực này.

Có người nói nhỏ:

- Nghe nói thiếu nữ này tới từ Thiên Âm Tông, là đệ tử đích truyền của một đại nhân vật trong Thiên Âm Tông.

- Cái gì Thiên Âm Tông? Quái vật.

Giới võ đạo ở Ngọc Lam đế quốc, tông môn vô số, có không dưới một vạn tông môn.

Trong đó một số thế lực cường đại cũng không hề thua kém Kiếm Các Hầu phủ.

Thiên Âm Tông xếp hạng hai trong số các tông môn, có uy danh rất cao trong giới võ đạo, có thể sánh ngang với sự ảnh hưởng của Đại Kim Bằng vương phủ trong triều đình.

Đệ tử của Thiên Âm Tông xuất hành, cao thủ tông môn ở các nơi đương nhiên sẽ tới hộ giá.

Thiếu nữ kia tuy tuổi còn nhỏ nhưng môi đỏ, mắt sáng, eo thon, vừa nhìn là biết một mỹ nhân. Trên người cô bao phủ một tầng linh khí, nhìn chăm chăm vào Tiểu Hồng, vô cùng thích thú:

- Ta muốn mua con rồng nhỏ này, ngươi ra giá đi.

Ninh Tiểu Xuyên dứt khoát nói:

- Không bán.

Ninh Tiểu Xuyên đặt một miếng bạc lại trên bàn, nhấc đuôi Tiểu Hồng định rời đi.

Một người trẻ tuổi mặc hắc bào chặn đừng, lạnh lùng nói:

- Ngươi thật to gan, Nhiếp tiểu thư nhìn trúng chiến sủng của ngươi, đó là phúc khí mấy đời ngươi tu được. Tiểu tử ngươi biết điều một chút.


Ninh Tiểu Xuyên căn bản không muốn lý luận với họ, đầu không ngoảnh lại đi thẳng ra ngoài.

Sắc mặt của Mặc Triều Long có phần khó voi, trên địa bàn của Mặc gia lại có kẻ dám không nể mặt Mặc Triều Long hắn.

Nhiếp tiểu thư của Thiên Âm Tông là đệ tử của một vị võ tôn, địa vị tôn quý, Mặc Triều Long vẫn luôn muốn lấy lòng được người đẹp.

Nhiếp tiểu thư đã thích con rồng này thì đương nhiên Mặc Triều Long phải giúp.

Vút!

Huyền khí cổ kiếm sau lưng Mặc Triều Long bay ra khỏi bao, huyền khí bao quanh ngay lập tức chém ra mười lăm đạo hư ảnh kiếm khí.

Mặc Triều Long là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Mặc gia, tu vi võ đạo đương nhiên vô cùng thâm hậu, từ nhỏ chưa từng thua ai, có danh tiếng không nhỏ ở Thanh Mông Vực.

Ninh Tiểu Xuyên dừng bước, thiên địa huyền khí xung quanh người hình thành một vòng xoáy chặn lại kiếm khí của Mặc Triều Long, nghiền nát chúng thành vô số hạt huyền khí nhỏ li ti.

Ninh Tiểu Xuyên quay lại liếc nhìn Mặc Triều Long:

- Lần này ta không tính toán với ngươi. Nếu ngươi còn vô cớ gây sự thì đừng trách ta không khách khí.

Mặc Triều Long cười lớn:

- Khẩu khí lớn thật, đừng tưởng có vài phần thực lực là giỏi. Loại người như ngươi ta gặp nhiều rồi. Nói thực với ngươi, vừa rồi ta chỉ dùng một thành công lực. Nếu hết sức thì ngươi căn bản không chặn nổi.

- Vậy ngươi thử xem.

Ninh Tiểu Xuyên nói

- Đinh huynh, đừng đấu với họ. Thế lực của họ ở Hóa Long Thành rất mạnh, nhường một bước trời yên bể lặng.

Sử Tiến Đinh định làm người giải hòa.

- Người trẻ tuổi, bán cho họ đi, cậu đấu không lại đâu. Dù ngươi có đấu lại được Mặc Thanh Long thì có thể đấu lại Mặc gia sao? Dù đấu lại Mặc gia thì đấu lại được Thiên Âm Tông sao?

- Khi thực lực không đủ thì vẫn nên nhịn một chút. Đừng vì tranh giành nhất thời mà mất mạng.

Rất nhiều người đều khuyên Ninh Tiểu Xuyên. Dù sao họ cũng thấy hắn còn rất trẻ, lại từ nơi khác tới, không cẩn thận có thể chết trong tay Mặc Triều Long.

Mặc gia nhà to nghiệp lớn, truyền thừa lâu đời, cao thủ vô số, giết một hai võ giả cũng chẳng có gì kỳ lạ.


Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận