Ma Thần Trời Sinh - Chương 543: C544: Củi khô và lửa cháy bừng bừng

Ma Thần Trời Sinh

Chương 543: C544: Củi khô và lửa cháy bừng bừng



Vô Nguyệt công tử trầm giọng nói:

- Thân pháp của ngươi có bảy bước, sau bảy bước, nguyên khí sẽ ngừng lại. Ngươi tối đa cũng chỉ có thể trốn được bảy chiêu của ta mà thôi.

Vô Nguyệt công tử có thể được xưng là đệ nhất thiên tài Cửu Việt Cương, nhãn lực tất nhiên không phải tầm thường, lúc Ninh Tiểu Xuyên thi triển Thất Thải Na Di, hắn đã nhìn thấu số bước. Cho nên, lúc Ninh Tiểu Xuyên di chuyển tới bước thứ bảy, làn da toàn thân của hắn đã biến thành màu đỏ thẫm, tính đúng vị trí mà Ninh Tiểu Xuyên hạ xuống, một chưởng đánh tới.

Sau bảy bước, nguyên khí của Ninh Tiểu Xuyên quả nhiên đã ngừng nghỉ trong chốc lát, thân thể giống như một chiếc lá cây, từ từ hạ xuống mặt đất.

Khóe miệng Vô Nguyệt công tử khẽ nhếch lên, chưởng ấn đỏ thẫm đánh về phía ngực Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không hoảng loạn, một tay ôm Tử Hàm Yên, một tay đánh ra thiểm điện lưu quang, liều mạng nghênh đón một chưởng của Vô Nguyệt công tử.

Phành...

Hai chưởng đồng thời va chạm.

Hai người cũng bay ngược về phía sau.

Sau khi bay ra hơn mười trượng, bàn chân Ninh Tiểu Xuyên giẫm mạnh lên mặt đất một cái, cưỡng ép thay đổi phương hướng, thân hình phóng lên, vẫn ôm Tử Hàm Yên trong tay, hóa thành một đạo lưu quang bảy màu, xông vào trong một cái hẻm nhỏ.

Sau vài lần nhấp nhô, hắn đã biến mất trong Cửu Việt Thiên Thành.

Vô Nguyệt công tử cũng thối lui xa hơn mười trượng mới đứng vững chân, cánh tay cảm thấy đau đớn, giống như một kích vừa rồi đánh lên một tòa thiết sơn vậy.

- Lực lượng thật mạnh, trong đám người thế hệ trẻ tại Cửu Việt Cương, từ lúc nào lại xuất hiện một nhân vật mạnh mẽ như vậy?

Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên đeo mặt nạ, thế nhưng khí chất giữa người trẻ tuổi và lão nhân, luôn luôn khác nhau. Vô Nguyệt công tử tất nhiên cũng có thể nhìn ra được, nam tử mặc áo xanh kia là một thiếu niên tài tuấn.

- Công tử, có cần điều động lực lượng Ma Liêu Điện để phong tỏa toàn thành, bắt bọn chúng trở về hay không?

Một tên giáp sĩ quỳ gối trước mặt Vô Nguyệt công tử.

Vô Nguyệt công tử nhìn thoáng qua tên đầu lĩnh võ giả hắc y, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười đáp:

- Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần Tử Liên Sơn ở trong tay ta, cũng không sợ nàng không ngoan ngoãn trở thành đỉnh lô của ta. Đưa lão già kia trở về Nam Cung phủ cho ta, tống giam vào địa lao. Mặt khác, phái người đi chỉnh Tử tộc một phen, ta cũng không tin là tên Xuyên công tử kia không có quan hệ gì với Tử tộc.


Vô Nguyệt công tử tức giận đằng đằng leo lên xa giá Long Tượng hoàng kim, Long Tượng kéo xe rời đi, dẫn theo những cống phẩm còn lại biến mất tại cuối ngã tư đường.

Sau khi người của Ma Liêu Điện rời đi, toàn bộ tu sĩ trên đường đều chấn động, tất cả mọi người bắt đầu nghị luận chuyện vừa phát sinh.

- Cống nữ để tiến cống cho Liêu Vương đại nhân, không ngờ lại có người dám cướp, lá gan của Xuyên công tử gì đó cũng lớn quá rồi.

- Ai bảo tên lớn mật kia có vốn liếng chứ, không ngờ ngay cả Vô Nguyệt công tử cũng không làm gì được hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đem thiên chi kiều nữ của Tử tộc dẫn đi. Tu vi Võ Đạo như vậy, cho dù là bá chủ thế hệ trước cũng không thể đuổi kịp.

Trên đường phố, Yến Thủy Nhất và Yến Minh Châu trên lầu các nhìn Ninh Tiểu Xuyên dẫn theo Tử Hàm Yên chạy đi, các nàng liền lập tức đuổi theo.

Ninh Tiểu Xuyên dẫn theo Tử Hàm Yên chạy đi, cũng không rời khỏi Cửu Việt Thiên Thành, ngược lại trốn vào một trang viên ở trong thành.

Thế lực của Ma Liêu Điện tại Cửu Việt Thiên Thành quá lớn, nếu lúc này ra khỏi thành, ngược lại càng dễ bị bọn họ phát hiện ra hành tung.

Tòa trang viên này đã bị vứt bỏ mấy chục năm, cỏ dại mọc hắp nơi, có nhiều gian phòng ốc sụp đổ, mạng nhện giăng đầy, khắp nơi trên mặt đất đều là gạch nát ngói vụn.

Két…

Ninh Tiểu Xuyên mở một cánh cửa gỗ cũ nát ra, tiến vào trong phòng, buông vòng eo nhỏ nhắn của Tử Hàm Yên ra, nói:

- Có lẽ đã tạm thời an toàn rồi.

Tử Hàm Yên cúi đầu với Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Đa tạ ân công xuất thủ cứu giúp, chỉ là, ân công đắc tội với Nam Cung Vô Nguyệt, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, tốt nhất là ân công nhanh chóng rời khỏi Cửu Việt Thiên Thành, trốn càng xa càng tốt.

- Ngươi không cần cảm ơn ta, ta cứu ngươi là bởi vì lúc trước ngươi đã giúp ta mà thôi.

Ninh Tiểu Xuyên tháo cái mặt nạ màu vàng xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi tuấn tú, khẽ cười với Tử Hàm Yên.

Sau khi Tử Hàm Yên nhìn thấy gương mặt của Ninh Tiểu Xuyên, liền kinh ngạc đến không khép miệng được, vốn dĩ tâm tình của nàng đang thập phần phiền muộn, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên vui vẻ hơn vài phần.

Nàng hơi cúi đầu, mím môi nói:

- Thì ra là Ninh công tử, thật ra, ân tình mà ta từng giúp ngươi, ngươi đã trả xong rồi, căn bản không cần vì tiểu nữ tử như ta mà đắc tội với Nam Cung Vô Nguyệt.


Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Không sao, với ta mà nói, chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi. Tử cô nương, bây giờ ngươi có dự định rời khỏi Cửu Việt Thiên Thành hay là trở về Tử tộc?

Ánh mắt của Tử Hàm Yên có chút buồn bã, nói:

- Nam Cung Vô Nguyệt muốn ta làm đỉnh lô cho hắn, thừa nhận Cửu Dương Chi Hỏa mà hắn tu luyện, giúp hắn trùng kích Thiên Nhân cảnh, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta. Bây giờ hắn nhất định đã an bài rất nhiều người giám thị nhất cử nhất động của Tử tộc, một khi ta trở lại Tử tộc, tuyệt đối không thể thoát khỏi vận mệnh trở thành đỉnh lô cho hắn. Thế nhưng, nếu ta rời khỏi Cửu Việt Thiên Thành, ta cũng không biết phải đi về đâu?

Nàng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, bờ môi khẽ giật giật, lộ ra vẻ nhu tình điềm đạm đáng yêu.

- Nếu đã như vậy, không bằng tạm thời nán lại vài ngày, đợi phong thanh tại Cửu Việt Thiên Thành lắng xuống, rồi có dự định tiếp theo cũng không muộn.

Ninh Tiểu Xuyên khoanh chân ngồi xuống bãi đất tràn ngập cỏ dại, bắt đầu tu luyện.

Mặc dù chỉ giao thủ vài chiêu với Vô Nguyệt công tử, thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại cảm thấy lý giải của bản thân đối với “Vô Địch kiếm ý”, đã sâu sắc hơn vài phần.

Cho dù là đối diện với đối thủ có cảnh giới cao hơn mình thì vẫn có thể bảo trì sự bình tĩnh thong dong, tin tưởng bản thân vô địch bất bại.

Ninh Tiểu Xuyên điều động ra bảy cái tâm thần, toàn lực tiêu hóa những điều vừa lĩnh ngộ, muốn chuyển hóa những lĩnh ngộ này kiếm ý, biến thành kiếm đạo của mình.

Đến lúc trời tối.

Tử Hàm Yên đốt một đống lửa trong phòng, ôm đầu gối ngồi bên cạnh đống lửa, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên cách đó không xa, trong lòng hiện ra rất nhiều suy nghĩ trước nay chưa từng có.

Ngay cả Tử tộc cũng không thể che chở nàng, chính bản thân nàng cũng đã nhận mệnh, thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên lại có thể cứu nàng từ trong tay Ma Liêu Điện. Đêm nay, nam tử này đã khắc sâu ấn ký vào trong lòng nàng, khiến cho trái tim nàng không thể bình tĩnh nổi nữa.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, nếu như có thể đi theo hắn, cho dù chỉ là một thị nữ thì cũng đã là chuyện rất vui vẻ rồi.

- Tử Hàm Yên à Tử Hàm Yên, ngươi dù sao cũng là thiên chi kiều nữ của Tử tộc, bao nhiêu tài tuấn trẻ tuổi truy cầu ngươi, vậy mà ngươi đều không để vào mắt, ngươi là người tâm cao khí ngạo, tại sao lại dễ dàng bị hắn chinh phục như vậy chứ?

Đột nhiên, Ninh Tiểu Xuyên bỗng mở bừng hai mắt, nhìn về phía nàng, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.

Tử Hàm Yên bị dọa cho giật mình, tâm hồn thiếu nữ run lên, cố giả vờ trấn định, nói:


- Ninh công tử đã tu luyện xong rồi?

Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:

- Cảnh giới đã đạt tới bình cảnh, rất khó đột phá. Tu vi của ngươi cũng đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ tám rồi ư?

Tử Hàm Yên khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên có chút ảm đạm, nói:

- Cho dù đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ tám thì thế nào? Cho dù là cháu gái của Tộc Vương Tử tộc thì đã sao? Dưới sự uy hiếp của Ma Liêu Điện, cuối cùng không phải vẫn không thể chi phối được vận mệnh của mình hay sao? Người khác muốn ngươi làm đỉnh lô, ngươi ngay cả lực lượng phản kháng cũng không có.

Ninh Tiểu Xuyên trầm tư một lát, nói:

- Ngươi cũng không cần bi quan như thế, với tuổi của ngươi mà có thể tu luyện đến Địa Tôn cảnh tầng thứ tám thì tương lai hoàn toàn có cơ hội trùng kích đến Thiên Nhân cảnh.

Tử Hàm Yên nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, do dự một lát, thấp giọng hỏi:

- Ngươi có nữ tử yêu mến chưa?

- Ồ?

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy nghi hoặc.

- Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.

Tử Hàm Yên hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đống lửa trên mặt đất, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi nói xem, tình cảm giữa nam và nữ là sinh ra như thế nào?

Khóe miệng Ninh Tiểu Xuyên khẽ lộ ra nụ cười, nói:

- Nam nhân là củi, nữ nhân là lửa cháy bừng bừng, vừa tiếp xúc liền bốc cháy.

- Vậy nếu như ta chạm vào ngươi, ngươi có cháy không?

Tử Hàm Yên ngượng ngùng nói, ngón tay ngọc không ngừng vân vê góc áo, trong lòng khẩn trương không gì sánh nổi.

Đã ám chỉ rõ ràng đến như vậy không biết hắn có hiểu hay không?

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy nao nao, nói:

- Chuyện này… Vấn đề này ta chưa từng nghĩ đến…


Ninh Tiểu Xuyên thật sự không có chút kinh nghiệm nào giao tiếp với nữ tử, cũng không ngờ một thiên chi kiều nữ như Tử Hàm Yên lại nảy sinh tình cảm mờ ám với hắn. Nói thực ra, loại cảm giác này cũng khiến cho Ninh Tiểu Xuyên có một loại cảm giác ưu việt nhàn nhạt, trong lòng không cao hứng mới là chuyện lạ.

Chẳng qua, Ninh Tiểu Xuyên quả thật chưa từng nghĩ tới việc phát sinh bất kỳ chuyện gì với Tử Hàm Yên, dù sao thì hắn cũng chỉ đến Cửu Việt Cương để lịch lãm rèn luyện, không lâu nữa sẽ rời đi, tương lai còn có thể gặp lại nàng hay không, vẫn là một dấu chấm hỏi rất lớn.

Có thể nói, nàng đối với Ninh Tiểu Xuyên, chỉ là một sinh mệnh trong hàng ngàn hàng vạn người qua đường mà thôi.

- Ha ha, thật sự không ngờ rằng, thiên chi kiều nữ của Tử tộc vốn luôn tâm cao khí ngạo, lại ở trong một viện tử hoang tàn vắng vẻ cùng với một nam nhân nói chuyện củi lửa cháy bừng bừng.

Trong bóng đêm, chợt vang lên tiếng cười của một nữ tử.

Ngoài phòng, chợt vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên trầm xuống, ống tay áo vung lên, cánh cửa gỗ liền bị mở ra, chỉ thấy cách đó không xa, trong sân mọc đầy cỏ dại có một nữ tử mặc nguyệt trường bào màu trắng, tóc dài tới eo, sóng mắt câu hồn.

- Loan phu nhân.

Ninh Tiểu Xuyên và Tử Hàm Yên gần như đồng thời nhận ra đối phương.

Bịch bịch…

Trong bóng tối, lại có một nam tử có gương mặt trắng bệnh đi tới, cười lạnh lùng liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên và Tử Hàm Yên, trong miệng phát ra tiếng cười “khằng khặc”.

Đây chính là phu quân của Loan phu nhân, nhi tử của Tộc Vương Tư Đồ tộc – Tư Đồ Liên.

- Ta còn tưởng rằng là người của Ma Liêu Điện tìm tới, thì ra là người của Tư Đồ tộc các ngươi, các ngươi làm sao biết ta đến Cửu Việt Thiên Thành? Làm thế nào biết ta cứu đi Tử Hàm Yên?

Ninh Tiểu Xuyên vẫn ngồi bên cạnh đống lửa, không hề nhúc nhích chút nào.

Dáng người của Loan phu nhân rất đầy đặn, mặc dù dung nhan không khuynh quốc khuynh thành như Tử Hàm Yên, thế nhưng cũng có thể xem là mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một người, trong sóng mắt có vài phần khiêu khích, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi và tiểu nha đầu Tử Hàm Yên này nói chuyện củi lửa cháy bừng bừng, còn không bằng để tỷ tỷ dạy ngươi cái gì gọi là củi lửa cháy bừng bừng chân chính.

Bàn tay trắng nõn của Loan phu nhân khẽ động, trường bào màu xanh liền từ trên người rơi xuống, lộ ra thân thể mềm mại đầy đặn, chỉ có một cái hung y màu tím nhạt che trước ngực, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, đùi ngọc thon dài tiến vào trong phòng.

Trong tay Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện một thanh Ma kiếm huyết khí đằng đằng, kiếm khí vung lên, chém thẳng về phía cửa ra vào.

Vụt...

Loan phu nhân đã sớm phát giác nguy hiểm, ngay khoảnh khắc Ninh Tiểu Xuyên xuất kiếm, liền lập tức thối lui về phía sau.

Mặc dù phản ứng nhanh như vậy, nhưng xương quai xanh của ả vẫn bị chém trúng một vệt máu dài, hung y bị chém đứt, từ trên thân thể trượt xuống, rơi xuống dưới chân.


Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận