Ma Thần Trời Sinh - Chương 392: C393: Chí tôn thể thức tỉnh

Ma Thần Trời Sinh

Chương 392: C393: Chí tôn thể thức tỉnh



- Cơ Hàn Tinh chính là đệ tử của Nhạc Vũ Dương, nàng sao có thể làm chứng cho ngươi được?

Long Tượng Hầu cười lạnh nói.

Long Tượng Hầu quản lý toàn bộ Long Tượng Thần Võ doanh, chin là một trong 18 vị Vương Hầu thế tập, cho nên biết rõ Cơ Hàn Tinh chính là đệ tử của Nhạc Vũ Dương.

Thật ra, Long Tượng Hầu và Nhạc Vũ Dương đều là nhân vật trọng yếu trong trận doanh của Ngọc Lam Đại Đế, cho nên mới biết rõ rất nhiều chuyện bí ẩn.

Ninh Tiểu Xuyên thở dài, nói:

- Thực không dám giấu diếm, Cơ cô nương đã qua đời rồi. Trong lòng Cơ cô nương chỉ có giang sơn xã tắc, cương trực ghét xu nịnh, cái gì đúng là đúng, sai là sai, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên sau khi nàng phát hiện Nhạc Vũ Dương thả cho đám phản nghịch Thiên Âm Tông trốn thoát, liền kiên quyết muốn vạch rõ giới hạn với Nhạc Vũ Dương, muốn ngăn cản Nhạc Vũ Dương, thế nhưng cuối cùng lại chết trong tay Nhạc Vũ Dương.

Ngọc Lam Đại Đế nói:

- Cho dù Nhạc Vũ Dương thả cho đám phản nghịch Thiên Âm Tông chạy thoát, vậy thì ngươi cũng nên trước tiên bẩm báo cho Chủ soái trong quân, Chủ soái trong quân tự nhiên sẽ trị tội hắn. Tại sao ngươi phải đuổi về Hoàng thành, tự tay giết chết hắn, rốt cuộc ngươi muốn che giấu chân tướng gì?

Ngọc Lam Đại Đế nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, giống như muốn nhìn thấu mỗi chi tiết trên người hắn.

Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên thoáng có chút mơ hồ, cực kỳ ưu sầu nói:

- Thực không dám giấu diếm, ta và Cơ Hàn Tinh cô nương đã từng có một đoạn tình cảm.

Trong đại điện lập tức phát ra hàng loạt thanh âm xôn xao.

Ngự Thiến Thiến đứng dưới đại điện thì há hốc miệng, tức giận tới mức dậm chân, muốn chạy về phía Ninh Tiểu Xuyên, nhưng lại bị Đại Kim Bằng Vương kéo về, chữ chặt nàng, không cho nàng đi làm loạn.

Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục nói:

- Lúc nàng chết trong lòng của ta, ta đã bị cừu hận che mờ hai mắt, chỉ muốn liều mạng giết chết Nhạc Vũ Dương, báo thù cho nàng.

Thanh Bằng Hầu thở dài một tiếng, nói:

- Nghiệt duyên a, tức giận vượt ải vì hồng nhan (*), lại một anh kiệt tự hủy cuộc đời mình. Ninh Tiểu Xuyên, ngươi thật sự không hối hận ư?

(*) Điển tích: trùng quan nhất nộ vi hồng nhan. Câu này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế khởi binh tạo phản vì Trần Viên Viên

Ninh Tiểu Xuyên quả quyết nói:

- Có thể giết chết loại chỉ mưu cầu lợi ích cá nhân mà bất chấp đại cục của triều đình như Nhạc Vũ Dương. Thần dù chết cũng không hối hận. Chỉ cần có thể vì giang sơn xã tắc Đế quốc mà làm ra cống hiến, hi sinh tính mạng của một mình Ninh Tiểu Xuyên ta thì có đáng là gì? Chỉ tiếc… chỉ tiếc là Hàn Tinh nàng đã không thể sống lại.

Thanh Bằng Hầu khẽ khom người cúi đầu với Ngọc Lam Đại Đế, nói:


- Ninh Tiểu Xuyên vì giang sơn xã tắc Đế quốc, vì nữ nhân mình yêu mà phạm sai lầm lớn, kính xin Thánh Thượng pháp ngoại khai ân.

Lần lượt có người đứng ra cầu tình cho Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Đại quân Ma Môn vượt qua tất cả đại châu vực tập kết, một mực dòm ngó Hoàng thành, đã uy hiếp đến an nguy xã tắc. Hiện nay chính là lúc dùng người, kính xin Thánh Thượng cho Ninh Tiểu Xuyên một cơ hội lấy công chuộc tội.

- Tổ tiên Kiếm Các Hầu Phủ đã vì Đế quốc mà lập nhiều công lao hãn mã, kính xin Thánh Thượng mở cho một con đường sống.

Bất kể Ninh Tiểu Xuyên có nói hưu nói vượn gì thì Ngọc Lam Đại Đế cũng không tin, lại càng không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, liền trầm giọng nói:

- Tội của Ninh Tiểu Xuyên chính là trong mắt không có quân thượng, một mình xử tử một Vương Hầu triều đình. Nếu như mở ra tiền lệ này, về sau chẳng phải là người nào cũng có thể giết Vương Hầu của triều đình sao?

- Khục khục…

Đại Kim Bằng Vương ho khan hai tiếng, nói:

- Bổn Vương có một câu, không biết có nên nói ra hay không.

- Hoàng huynh, có chuyện gì cứ nói, đừng ngại.

Ngọc Lam Đại Đế đáp.

Đại Kim Bằng Vương nói:

- Vừa rồi Thánh Thượng nói tội của Ninh Tiểu Xuyên là trong mắt không có quân thượng, tự mình xử tử Vương Hầu triều đình. Thế nhưng bổn Vương nhớ rõ, trong tay Ninh Tiểu Xuyên có Hoàng quyền lệnh, trên có thể phế hôn quân, dưới có thể trảm tội thần. Có thể nói, hắn làm như vậy… hình như cũng không có tội a.

Lời nói của Đại Kim Bằng Vương, tất nhiên vẫn có phân lượng nhất định.

Mí mắt của Ngọc Lam Đại Đế thoáng giật.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức lấy Hoàng quyền lệnh ra, cầm trong tay, nói:

- Đúng vậy. Học Cung Chi Chủ đã trao Hoàng quyền lệnh cho vãn bối, chính là muốn ta dùng lệnh bài này đối phó với những Vương Hầu làm loạn triều cương, nếu như không thể thanh lọc triều đình, chẳng phải ta sẽ phụ lòng cất nhắc của tiền bối sao?

Những người muốn xem Ninh Tiểu Xuyên bị xử tử đều lui xuống, ai bảo trong tay Ninh Tiểu Xuyên nắm giữ Hoàng quyền lệnh chứ?

Đây chính là lệnh bài đại biểu cho Hoàng quyền, người nào dám chối bỏ Hoàng quyền chứ?

- Tốt, tốt, rất tốt. Bãi triều!


Trên người Ngọc Lam Đại Đế phát ra một trận kim quang, lúc kim quang tán đi, hắn đã biến mất khỏi ghế rồng.

Ngọc Lam Đại Đế đã rời đi, điều này chứng tỏ hắn cũng không làm gì được Ninh Tiểu Xuyên, chuyện này tám chín phần mười sẽ kết thúc như vậy rồi.

Tất cả Vương Hầu và Quốc Sư đều rời khỏi Đế cung.

- Đa tạ Vương gia xuất thủ tương trợ.

- Ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn Thiến Thiến đi, có điều bổn Vương phải nhắc nhở ngươi, hiện tại chính là thời điểm mấu chốt, giết chết Vương Hầu trong triều quả thật quá không lý trí.

Đại Kim Bằng Vương cố ý để cho Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến có cơ hội ở cùng, cho nên rời đi trước một bước.

Mặc dù Đại Kim Bằng Vương rất muốn cướp lấy Đế vị của Ngọc Lam Đại Đế, thế nhưng, hắn tuyệt đối sẽ không đem căn cơ quốc gia, vận mệnh của Ngọc Lam Đế quốc ra đùa giỡn, trước khi đánh lui Ma Môn, Đại Kim Bằng Vương thật sự không hi vọng trong triều đình sẽ phát sinh đại biến cố gì.

Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến đều im lặng đứng ngoài cửa cung, hai mặt nhìn nhau.

Ngự Thiến Thiến khẽ cắn môi, có chút u oán, nói:

- Ngươi và Cơ Hàn Tinh, thật sự có một đoạn tình cảm?

Đôi mắt của nàng vừa sáng lại vừa trong, hàm răng trắng tinh, gương mặt tinh tế như ngọc thô mài dũa thành, tạo thành nét đối lập với mái tóc đen trên đầu.

Ninh Tiểu Xuyên ôn nhu nói:

- Đương nhiên là không phải rồi, ta và Cơ cô nương chỉ có thể xem là giao tình bình thường, ngay cả tay còn chưa từng nắm.

- Vậy có giao lưu tâm hồn không?

Trong lòng Ngự Thiến Thiến cũng thoáng dễ chịu hơn một chút, thật ra, nàng cũng đoán được Ninh Tiểu Xuyên không có liên quan gì đến Cơ Hàn Tinh.

Nàng cũng từng gặp Cơ Hàn Tinh, biết rõ Cơ Hàn Tinh là một tòa băng sơn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thích một nam nhân nào đó.

Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc một lát, cũng không muốn lừa dối nàng, nói:

- Có lẽ có một chút.

Ngự Thiến Thiến lại lần nữa trợn tròn mắt, nói:

- Một chút? Là bao nhiêu?


Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Trước khi chết, nàng đã nói cho ta biết là nàng yêu ta. Sau khi nàng chết, ta cũng rất thương tâm. Ngươi nói xem một chút này là bao nhiêu?

Ngự Thiến Thiến tức giận đến mức thở dốc, nói:

- Như vậy còn không phải là thích? Căn bản là do ngươi không thỏa mãn dục vọng. Cơ Hàn Tinh dù sao cũng mỹ mạo động lòng người, chỉ cần ngươi ngoắc ngoắc ngón tay thì nàng đã trở thành nữ nhân của ngươi. Bây giờ thì hay rồi, người cũng chết rồi, ngươi cái gì cũng không được, đương nhiên sẽ cảm thấy thương tâm rồi.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Ngự Thiến Thiến, không nói câu nào, nhìn đến mức Ngự Thiến Thiến cũng cảm thấy có chút không ổn.

Ngự Thiến Thiến mím miệng, cũng biết vừa rồi mình đã nói quá lời, liền nói:

- Thực xin lỗi, dù sao thì Cơ cô nương cũng đã qua đời, ta không nên nói nàng như vậy.

Có thể khiến cho Thiến Thiến quận chúa cao cao tại thượng chủ động nói lời xin lỗi, e rằng cũng chỉ có Ninh Tiểu Xuyên mới có thể làm được mà thôi.

Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên lại trở nên nhu hòa, nói:

- Không nói chuyện này nữa. Thiến Thiến, lần này ta vẫn phải cảm ơn ngươi. Nhưng bây giờ ta cảm thấy rất mệt, phải trở về Hầu Phủ thôi.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, lập tức thi triển thân pháp, biến mất khỏi cửa cung, không lâu sau đã đi tới bên ngoài Hầu Phủ.

Từ sau khi thi triển ra Lĩnh Vực tầng thứ nhất của Thiên Đế Nhận, Ninh Tiểu Xuyên liền phát hiện thân thể mình đã xảy ra biến hóa vi diệu, cho nên muốn lập tức tìm một chỗ yên tĩnh, cẩn thận xem xét tình huống thân thể.

Sau khi trở lại Hầu Phủ, Ninh Tiểu Xuyên liền báo bình an cho Ninh Hinh Nhi, sau đó lập tức bắt đầu bế quan.

Ninh Tiểu Xuyên vận chuyển "Thiên Địa Huyền Khí", trong Võ Đạo Tâm Cung tự động hình thành chín cái vòng xoáy, huyết dịch bắt đầu vận chuyển, tốc độ vận chuyển càng lúc càng nhanh.

Chỉ khi toàn lực vận chuyển công pháp thì mới có thể phát hiện được thân thể rốt cuộc xảy ra biến hóa gì.

Lúc Ninh Tiểu Xuyên đang thi triển lực lượng tầng thứ nhất của Thiên Đế Nhận, nguyên khí Võ Đạo trong cơ thể gần như bị rút sạch, sau đó, cốt châu màu trắng tại mi tâm liền biến thành một cái linh huyệt, phóng xuất một lượng lớn Huyền Khí, bù đắp tổn hao của thân thể.

Cũng chính lúc đó, Ninh Tiểu Xuyên đã phát hiện thân thể của mình phát sinh biến hóa.

Ầm...

Trong cơ thể của Ninh Tiểu Xuyên, mỗi một giọt huyết dịch đều giống như một đầu Huyết Long, thế nhưng, lúc vận chuyển huyết dịch tới cực hạn, Huyết Long không ngờ bắt đầu hòa tan, ngưng tụ thành huyết kiếm.

Nên biết rằng, “huyết khí như rồng” đã là cảnh giới huyết khí cao nhất của Võ giả.

Nhưng bây giờ, huyết dịch trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên, không ngờ lại tiến thêm một bước, hóa rồng thành kiếm, mỗi một giọt huyết dịch trong cơ thể, đều giống như một thanh kiếm.

Huyết dịch vận chuyển, quả thực tựa như “vạn kiếm tề phi”.

- Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… thể chất thật sự còn có thể càng cường đại hơn? Chí Tôn Thể?


Ninh Tiểu Xuyên chấn kinh.

Thiên Đế Nhận bên trong Huyền Thú Giám cũng cảm nhận được biến hóa trong thân thể Ninh Tiểu Xuyên, run rẩy nói:

- Huyết khí ngưng kiếm, mỗi một giọt huyết dịch đều là một thanh kiếm… Cái này… cái này… cái này… con mẹ nó, trên thế gian này thật sự tồn tại Chí Tôn Thể sao?

Ninh Tiểu Xuyên đình chỉ vận chuyển "Thiên Địa Huyền Khí", tốc độ huyết dịch vận chuyển trong cơ thể dần chậm lại, huyết dịch vốn dĩ ngưng tụ thành kiếm, lại trở về trạng thái như cũ.

- Còn chưa tu luyện thành Chí Tôn Thể, chẳng qua xem như đã tìm được manh mối rồi, cứ tiếp tục tu luyện theo con đường này, sớm muộn cũng có một ngày thân thể sẽ phát sinh biến hóa, cho dù không tu luyện thành Chí Tôn Thể thì cũng tuyệt đối mạnh hơn thể chất “vạn năm khó gặp”.

Ninh Tiểu Xuyên siết chặt nắm tay, huyết dịch trong cơ thể lại lần nữa sôi trào.

Hiện nay, thế cục trong Hoàng thành thay đổi bất ngờ, Ngọc Lam Đại Đế đã nảy sinh sát tâm với hắn, tùy thời đều có thể động thủ với Kiếm Các Hầu Phủ.

Ninh Tiểu Xuyên bây giờ là tu vi Địa Tôn cảnh tầng thứ ba, thể chất thiên phú “vạn năm khó gặp”, nhưng trong lòng vẫn có một loại cảm giác ức thiết, muốn nhanh chóng đề thăng thiên phú thêm một bậc.

Muốn trong thời gian ngắn đột phá đến Địa Tôn cảnh tầng thứ tư, thì chỉ có hai biện pháp:

Thứ nhất, luyện chế Địa Võ đan.

Thứ hai, quay trở về Thiên Đế học cung, tiến vào “Thiên Cung” tu luyện.

Ninh Tiểu Xuyên dự định kết hợp cả hai bước, bởi vậy mới nhờ Ninh Hinh Nhi hỗ trợ mua sắm hai loại chủ dược cần thiết để luyện chế Địa Võ đan là “Thất Thải Chi bát phẩm” và “Cam Lâm Thảo cửu phẩm”, còn hắn thì trở lại Thiên Đế học cung trước.

Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên vừa mới đi ra khỏi Hầu Phủ thì lại gặp Sửu bà bà.

Bên ngoài Hầu Phủ có rất nhiều hạ nhân, tất cả đều thối lui thật xa, dùng ánh mắt hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Sửu bà bà, đang châu đầu ghé tai nghị luận.

Sửu bà bà quả thật vừa già vừa xấu, trên mặt đầy nếp nhăn, trên đầu còn có mấy sợi tóc trắng, hốc mắt hõm sâu, cho dù đang trời trưa nắng, nhưng nhìn phải nàng cũng bị dọa cho vỡ mật, thậm chí còn tưởng ban ngày gặp quỷ.

Mà trên thực tế, sau lưng Sửu bà bà còn có vài người tử khí dày đặc, thân hình cứng đờ, vẻ mặt ngờ nghệch, có người toàn thân phóng ra kim quang, có người toàn thân đều là máu tươi, trong đó còn có một nữ tử vóc dáng rất đẹp, chẳng qua nàng đứng ở sau cùng, cho nên Ninh Tiểu Xuyên cũng không nhìn thấy rõ diện mạo của nàng.

- Tiểu Hầu gia, bà lão này… nói là muốn gặp ngài, ta thấy không bằng đuổi bà ta đi, không những xấu xí mà dáng vẻ còn dọa người như vậy, quả thật khiến người khác sợ hãi mà.

Ninh Đồng Nam khom người cúi đầu với Ninh Tiểu Xuyên, chỉ chỉ chỏ chỏ về phía Sửu bà bà sau lưng, còn thấp giọng nói:

- Hơn nữa bà ta còn mang theo một đám người chết, quả thật là xui xẻo mà.

Ninh Tiểu Xuyên trừng mắt một cái, nói:

- Có muốn ta cũng đuổi ngươi luôn không?

- Vậy thì ta sẽ phái người đem bà ta ra ngoài đánh… Ặc… Không, không, tiểu Hầu gia, lão bộc không có ý tứ đó…

Ninh Đồng Nam kịp thời phản ứng, liền bị dọa cho quỳ trên đất.

Với địa vị của Ninh Tiểu Xuyên bây giờ, nếu muốn đuổi hắn thì chỉ cần một câu nói là đủ.


Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận