Ma Thần Trời Sinh - Chương 381: C382: Duyên phận

Ma Thần Trời Sinh

Chương 381: C382: Duyên phận



- Tất cả Võ giả của đại Tông môn đều đang hỗn chiến, truy binh của triều đình từ bốn phương tám hướng tụ hội đến, khắp nơi vang lên tiếng trống trận, chiến kỳ bị gió thổi bay phất phới.

Có chiến xa được huyền thiết luyện chế thành, được Huyền thú kéo đi, điên cuồng xông lên.

Trong chiến xa phóng ra mũi tên như mưa.

Mũi tên đều là do Hỏa Thiết luyện chế mà thành, trên tên khảm một viên Huyền thạch, một khi bắn ra, mũi tên liền biến thành một khối sắt nung đỏ, có thể dễ dàng phá vỡ Huyền Khí hộ thể của Võ giả.

- Sắp đến Quy Nguyên thành rồi, chỉ cần vượt qua là chúng ta có thể trốn vào Thiên Đô vực, đến lúc đó sẽ có cường giả của Thiên Âm Tông tới tiếp ứng chúng ta, không sợ bị quân đội của triều đình truy sát nữa.

Trên lưng của Lam Tiêu điện chủ có một một vết thương, lúc ở Huyền Cơ Sơn, chính là bị một đao của Lạc Thần Hầu đánh trọng thương.

Nguyên khí Võ Đạo của Lạc Thần Hầu xâm nhập vào cơ thể nàng, khiến cho miệng vết thương đến bây giờ còn chưa khép lại, mỗi thời mỗi khắc đều có máu tươi nhỏ giọt ra ngoài.

Nhiếp Lan Chi cũng chạy trốn trong đám Võ giả Tông môn, mặc dù nàng còn nhỏ tuổi, nhưng tu vi Võ Đạo lại rất cao, ngón tay mảnh khảnh điểm lên bầu trời, từng đạo hào quang từ đầu ngón tay phóng ra, phá tan tầng mây, bay đến vực ngoại.

Tinh quang đầy trời cảm ứng được lực lượng của nàng, tinh quang lập tức bộc phát hào quang sáng ngời không gì sánh được, từng tia ánh sáng không ngừng chiếu xạ xuống.

Đây chính là mượn lực lượng “Cửu Cung Chiêm”, triệu hoán lực lượng tinh thần (*), bổ trúng mười Thiên Không Kỵ Sĩ.

(*) ngôi sao

Trong miệng bọn hắn phát ra tiếng hét thảm thiết, từ trên bầu trời rơi xuống, huyết nhục biến thành mơ hồ.

Grào...

Phía xa, chợt truyền đến thanh âm Long Tượng gào rống.

Còn chưa nhìn thấy bóng dáng Long Tượng thì một thanh Long Tượng Kích Thương đã bay tới, đâm vỡ huyền cương hộ thể của Nhiếp Lan Chi, giống như muốn xuyên thủng trái tim của nàng.

Vụt...

Nhiếp Lan Chi hóa thành một đạo bạch ảnh phá không mà đến, đứng chắn trước người Nhiếp Lan Chi, chiến kiếm vung lên, chém trúng Long Tượng Kích Thương, đánh bật Long Tượng Kích Thương nặng nề trở về.


- Tỷ tỷ.

Trong lòng Nhiếp Lan Chi vẫn còn sợ hãi, vừa rồi suýt chút nữa đã bị Long Tượng Kích Thương đâm xuyên người, quả thực quá nguy hiểm.

Tu vi Võ Đạo của Nhiếp Lan Tâm đã bước vào Địa Tôn cảnh, người thường không thể sánh kịp, liền nhìn chăm chú về phía Long Tượng Thần Võ Doanh, nói:

- Triều đình đã sớm phong tỏa các yếu đạo quan khẩu rồi, chúng ta muốn chạy trốn ra ngoài còn khó hơn lên trời.

Gần 50 vị Long Tượng Thần Võ đã có lực lượng đánh tan mười vạn đại quân, cho dù là Võ Tôn cũng không dám chính diện giao phong với bọn họ.

Sau có truy binh, trước có cường địch.

Võ giả của tất cả đại Tông môn chém giết suốt một ngày, đã sớm tâm mỏi lực kiệt, chỉ muốn giết ra khỏi vòng vây lớp lớp, không ngờ lại có đại quân triều đình đang chờ đợi bọn hắn ở phía trước.

Rất nhiều người đều tuyệt vọng.

Bọn họ biết rõ hôm nay nhất định lành ít dữ nhiều, rất có thể tất cả mọi người đều sẽ chết ở đây.

Long Tượng Kích Thương bay trở về trong tay Cơ Hàn Tinh, nàng bắt lấy trường thương, thân hình đột nhiên phóng ra, hóa thương thành côn, đánh thẳng xuống Nhiếp Lan Tâm.

Nàng cũng nhìn ra được tu vi Võ Đạo của Nhiếp Lan Tâm rất cao, cũng là một vị Võ Tôn.

Sau khi Nhiếp Lan Tâm đạt được Địa Võ đan, tu vi đã đột phá đến Địa Tôn cảnh tầng thứ hai, thế nhưng nguyên khí Võ Đạo trong cơ thể nàng đã tiêu hao rất lớn, cho nên không thể phát huy được hoàn toàn chiến lực ra ngoài.

Hai nữ Võ Tôn bắt đầu giao chiến, không ngờ lại tạo thành cục diện thế lực ngang nhau.

Long Tượng Thần Võ Doanh giết tới, mạnh mẽ trùng kích, thế như chẻ tre, giết người giống như cắt cỏ.

- Là Long Tượng Thần Võ Doanh… Á…

- Lần này chết chắc rồi…






Võ giả của tất cả đại Tông môn đều gào thét thảm thiết, đối mặt với Long Tượng Thần Võ Doanh cường đại, bọn họ quả thật không có bất kỳ sức chống cự nào.

Quân sĩ Long Tượng Thần Võ Doanh xông tới, gần như chỉ trong một hiệp, đã có một đám Võ giả bị giết chết, đám còn sống sót cũng nằm trong vũng máu, biến thành hấp hối.

Có Long Tượng Thần Võ Doanh gia nhập, trong lòng Võ giả của tất cả đại Tông môn đều bị đả kích trầm trọng, phối hợp với những mũi tên mà “Thiên Không Kỵ Sĩ Doanh” trên bầu trời bắn ra, quả thực giống như đang bức Võ giả của tất cả đại Tông môn vào trong tuyệt cảnh sinh tử.

Gần như chỉ trong một phút, ngoại trừ hơn 20 cường giả Võ Đạo của Thiên Âm Tông ra, những Võ giả của Tông môn khác, đều đã chết sạch.

- Đa tạ các bằng hữu Long Tượng Thần Võ Doanh đã đến tương trợ, nữ đệ tử của Thiên Âm Tông người nào cũng đều là thiên chi kiêu nữ tài mạo song toàn, nếu như giết chết các nàng thì thật đáng tiếc, tốt nhất vẫn nên bắt sống a!

Một tên giáo úy của Thiên Không Kỵ Sĩ Doanh miệng đầy râu ria, đứng trên lưng Huyền thú, từ trên cao nhìn xuống những nữ đệ tử Thiên Âm Tông đang mệt mỏi thở dốc, trên mặt lộ ra ý cười dâm đãng.

Nữ đệ tử của Thiên Âm Tông đã trải qua chiến đấu cả ngày, Huyền Khí Võ Đạo trong cơ thể đã tiêu hao rất nhiều, cho dù là Lam Tiêu điện chủ cấp bậc Võ Tôn, cũng cảm thấy mệt đến thở dốc, trên trán ứa ra mồ hôi dày đặc.

Long Tượng Thần Võ vây quanh bốn phía, trong tay cầm trường thương, lạnh lùng như băng, không khác gì một bức tường thành bằng sắt.

Chỉ cần thêm một hiệp nữa là bọn họ có thể giết sạch những người còn lại.

Một tên tiểu đội trưởng của Thiên Không Kỵ Sĩ Doanh cười lớn, nói:

- Nghe đồn, “Nhiếp thị song mỹ” xinh đẹp như tiên, bây giờ đã thành vật trong tay chúng ta, bắt các nàng lại, để cho mấy trăm huynh đệ chúng ta hưởng thụ một phen, sau đó tặng cho các vị Hầu gia làm nữ nô.

Thiên Không Kỵ Sĩ Doanh đều hưng phấn, tất cả bọn hắn đều đã nghe qua danh hiệu “Nhiếp thị song mỹ”, có thể xem là mỹ nhân cao cấp trong Tông môn.

Nếu như có thể ngủ với nàng một lần, xem như cả đời sống không uổng phí rồi.


Đám thiên chi kiêu nữ của Thiên Âm Tông đều bị dọa cho run rẩy, bình thường lúc các nàng hành tẩu trong thiên hạ, đều được Võ giả tôn xưng là tiên tử, đó là bởi vì các nàng có Thiên Âm Tông cường đại làm hậu thuẫn, thế nhưng, bây giờ các nàng đã trở thành tù binh của triều đình, há có thể giữ được địa vị cao thượng nữa?

Nếu như thật sự bị quân đội triều đình bắt được, vậy thì kết cục tuyệt đối rất bi thảm, rất có thể sẽ biến thành quân kỹ, bị ngàn người gối, vạn người cưỡi, muốn chết không được, muốn trốn không xong.

Nhiếp Lan Chi cực kỳ sợ hãi, ngón tay run rẩy, nói:

- Sư tôn, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Thương thế trên người Lam Tiêu điện chủ lại càng nhiều hơn, nguyên khí Võ Đạo trong cơ thể chỉ còn lại không đến một thành, nếu như nàng không bị Lạc Thần Hầu đả thương, nói không chừng còn có thể mang các nàng giết ra ngoài. Thế nhưng, bây giờ ngay cả nàng cũng khó bảo toàn bản thân, càng không nói đến việc dẫn đầu đệ tử Thiên Âm Tông đào tẩu.

- Ông trời đã quên chúng ta rồi… Đệ tử Thiên Âm Tông chúng ta có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể rơi vào tay quân đội triều đình.

Lam Tiêu điện chủ kiên định nói.

- Muốn chết? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

Tên giáo úy Thiên Không Kỵ Sĩ Doanh này tên là Hoắc Bất Phàm. Hắn lấy từ trong tay áo một hạt châu màu xanh, ném ra ngoài.

Hạt châu này tên là “Định Hồn châu”, thuộc Huyền Khí thất phẩm đỉnh phong.

Một khi lực lượng của Định Hồn châu bạo phát ra, có thể chặn đứng tinh hồn và huyết dịch trong cơ thể Võ giả.

Một viên Định Hồn châu rơi lên đầu, cho dù là Võ Tôn cũng bị ép đến không thể nhúc nhích được, ngay cả tự sát cũng vô phương.

Định Hồn châu bay ra ngoài, lơ lửng trong hư không, tản mát ra hào quang lóa mắt, trấn áp tất cả nữ đệ tử Thiên Âm Tông bên dưới, ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động nổi.

Hoắc Bất Phàm từ trên lưng Huyền thú nhảy xuống, vừa vuốt râu vừa đi tới bên cạnh một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi mặc áo xanh, duỗi tay ra nâng cằm thiếu nữ lên, nhìn gương mặt xinh đẹp mà tinh xảo của nàng, hắn không nhịn được mà cảm thán:

- Nữ đệ tử của Thiên Âm Tông quả nhiên dung mạo đều là khuynh quốc khuynh thành, nếu như có thể dạy dỗ thành nữ nô, tuyệt đối sẽ là vưu vật mê người, đưa lên giường các vị Hầu gia, còn sợ không thể thăng quan tiến tước sao? Ha ha…

- Bại hoại, ngươi đừng đụng vào Thanh Thanh sư tỷ.

Mặc dù Nhiếp Lan Chi rất tức giận, thế nhưng thanh âm vẫn rất ôn nhu, tựa như tiếc suối chảy qua khe đá, khiến người khác có cảm giác như đang tắm trong gió xuân.

Hoắc Bất Phàm nhìn về phía Nhiếp Lan Chi, trong lòng lập tức chấn động, vốn dĩ dung nhan của nữ tử gọi là Thanh Thanh đã có thể xem là khuynh quốc khuynh thành rồi, nhưng không ngờ so với Nhiếp Lan Chi thì nàng vẫn kém xa.

Lần này, Hoắc Bất Phàm xem như đã được chiêm ngưỡng cái gì gọi là hồng nhan họa thủy rồi.


Nữ tử như vậy, vốn dĩ không nên xuất hiện trên thế gian, đến thế gian này, chính là muốn hại nước hại dân a.

Mặc dù tuổi của Nhiếp Lan Chi không lớn, thế nhưng khí chất lại đặc biệt thanh thuần thánh khiết, vóc người nhỏ nhắn như vầng trăng non, mái tóc dài đen nhánh, con ngươi màu vàng, da thịt tinh tế tỉ mỉ như trẻ sơ sinh, đồi ngực hơi nhô lên tựa như nụ hoa chớm nở.

Không chỉ Hoắc Bất Phàm nhìn chằm chằm nàng, mà ngay cả những Thiên Không Kỵ Sĩ khác cũng đều cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, rất nhiều người đều liếm môi, tựa như sài lang đói khát đang nhìn thấy một con dê trắng béo mập.

Đây không chỉ đơn giản là vưu vật, mà quả thực giống như tiên nữ hạ phàm, khiến cho người khác muốn nuốt riêng nàng, giấu trong tư trạch (*), một mình chiếm hữu nàng, tuyệt đối sẽ không hiến cho người khác.

(*) nơi ở riêng cao cấp

Nhiếp Lan Chi cũng phát hiện ánh mắt của những người này rất bất thường, tựa như muốn ăn sống nàng, trong lòng vừa sợ hãi vừa cảm thấy bất lực, trong đầu tự nhiên nghĩ đến hình ảnh tiểu Hầu gia, chỉ hi vọng tiểu Hầu gia có thể hóa thân thành Chiến Thần, mặc hoàng kim khải giáp, ngồi trong xa giá, từ trong mây bay xuống cứu nàng.

Ầm ầm ầm...

Một nhánh đại quân quy mô, mặc thiết giáp sáng loáng, xếp thành hàng ngũ chiến đấu, đứng cách ngoài trăm bước.

Ninh Tiểu Xuyên từ trên chiến xa đi xuống, trên người mặc áo giáp bằng da, tay cầm thiết kiếm, mũ sắt cắm lông vũ, khiến người khác cảm thấy tư thế này rất oai hùng lẫm liệt.

Quả thật có vài phần dáng vẻ Chiến Thần thiếu niên.

Nhiếp Lan Chi sợ đến ngây người, đây là sự thật sao? Tiểu Hầu gia thật sự đã đến? Chẳng lẽ hắn nghe thấy tiếng lòng của ta?

Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy, tu vi Võ Đạo của tiểu Hầu gia rất cường đại, có lẽ là hắn thật sự nghe được.

Nàng cảm thấy mình là người may mắn nhất thiên hạ, bởi vì mỗi lần nàng gặp nguy hiểm thì tiểu Hầu gia đều hóa thân thành Chiến Thần, xuất hiện bên cạnh nàng, cứu nàng từ trong nước sôi lửa bỏng.

- Bái kiến Hầu gia.

Mặc dù Hoắc Bất Phàm là một giáo úy của Thiên Không Kỵ Sĩ Doanh, địa vị rất cao, nhưng thân phận lại kém xa Ninh Tiểu Xuyên, tất nhiên gặp mặt thì phải hành lễ.

Ninh Tiểu Xuyên nghênh ngang bước tới, nhìn thoáng qua đám nữ đệ tử Thiên Âm Tông, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Nhiếp Lan Chi.

Có lầm hay không? Tại sao lại là nàng?

Ninh Tiểu Xuyên triệt để im lặng, lần nào cũng gặp phải Nhiếp Lan Chi, hơn nữa lần nào cũng là lúc nàng gặp nguy hiểm.

Có đôi khi, Ninh Tiểu Xuyên thật sự không thể không hoài nghi rằng, “Duyên phận” mà Nhiếp Lan Chi vẫn thường nhắc tới, rốt cuộc có thật sự tồn tại hay không?


Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận