Ma Thần Trời Sinh - Chương 825: C826: Thực binh thú

Ma Thần Trời Sinh

Chương 825: C826: Thực binh thú



Nhạc Minh Tùng theo sát bên cạnh Tứ Tượng Thần Tử, trên mặt treo nụ cười tươi rói, nói:

- Thần Tử, nghe nói tu sĩ của Tứ Tượng Thánh Thổ các ngươi đều tinh thông “Đoán Mệnh đạo” và “Quan Tinh thuật”, không bằng ngươi thử tính giúp ta được không?

Tứ Tượng Thần Tử mỉm cười khoan thai, nói:

- Có đạo là vô cực sinh thái cực, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh vạn vật. Vạn sự vạn vật tất có định luật của nó, đều có vết tích để có thể lần ra. Không biết Nhạc sư đệ muốn tại hạ giúp ngươi tính toán chuyện gì?

- Có thể giúp ta suy tính hung cát không?

Nhạc Minh Tùng hỏi.

Tứ Tượng Thần Tử cười nói:

- Chẳng lẽ Nhạc sư đệ sợ chết trong Quy Hư sao?

- Không có biện pháp, loại cấm địa như Quy Hư, ngay cả Chân Nhân cũng có thể vẫn lạc, ta sợ chết như vậy, tất nhiên phải tìm cao nhân như ngươi để tính toán một quẻ rồi.

Nhạc Minh Tùng nói.

- Được rồi! Tại hạ sẽ giúp Nhạc sư đệ tính toán một quẻ.

Tứ Tượng Thần Tử lấy ra hai cái mai rùa lớn bằng lòng bàn tay, ném xuống mặt đất.

Tứ Tượng Thần Tử nhìn vị trí hai quẻ Âm Dương trên mai rùa, trong miệng phát ra tiếng tặc lưỡi, lắc đầu thở dài nói:

- Nhạc sư đệ, ta cảm thấy ngươi tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi Quy Hư thì hơn.

- Quẻ tượng giải thích thế nào?

Nhạc Minh Tùng tiến lại gần, cũng nhìn chằm chằm hai cái mai rùa Âm Dương, tò mò hỏi.

- Quẻ tử, khó giải.

Tứ Tượng Thần Tử thu lại hai cái mai rùa Âm Dương trên mặt đất, sau đó thở dài một tiếng, nói:

- Nhạc sư đệ cũng không nên quá để trong lòng, nói không chừng ta đoán sai a.

- Ta thấy cũng không chuẩn lắm.

Nhạc Minh Tùng cười hắc hắc, lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, sau đó lại đuổi theo đám người Ninh Tiểu Xuyên ở phía trước.


Tứ Tượng Thần Tử nhìn chằm chằm bóng lưng Nhạc Minh Tùng, lạnh lùng cười, lẩm bẩm:

- Ngu xuẩn, khu thứ chín của Quy Hư chính là nơi chôn thây các ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên và Tử Hàm Yên sóng vai nhau mà đi, không phải ngiên cứu thảo luận nghi hoặc tu luyện thì cũng là kể lại trải nghiệm của bản thân cho đối phương, quả thực giống như một đôi thần tiên quyến lữ.

Bảo Châu Địa Tạng theo sau bọn họ, trong tay cầm Chúng Sinh Phật Châu, mặc một bộ Phật y trắng muốt, mái tóc dài trôi bồng bềnh, thần sắc vẫn bình thẩn, miệng lẩm nhẩm đọc một quyển kinh Phật tĩnh tâm.

Ầm ầm ầm...

Bên dưới lòng đất truyền đến một tiếng vang thật lớn, mặt đất dưới chân mấy người vỡ ra, để lộ một cái hố to sâu không thấy đáy.

Từ đáy cái hố truyền đến một luồng lực hút cường đại, kéo cả đám đông xuống lòng đất.

Ninh Tiểu Xuyên kéo theo Tử Hàm Yên và Tiểu Hồng phóng lên trời, tránh thoát khỏi luồng hấp lực, sau đó đáp xuống cách ngoài mấy chục dặm.

- Chuyện gì vậy?

Nhạc Minh Tùng hú lên một tiếng, vội vàng bỏ chạy, tẩu thoát còn nhanh hơn cả chó săn.

Tứ Tượng Thần Tử và Bảo Châu Địa Tạng cũng đều là cao thủ hàng đầu thế hệ trẻ, mỗi người đều thi triển thân pháp Thần Thông, tránh thoát khỏi khu vực đó, nên mới không bị luồng hấp lực kia hút vào.

Ầm ầm ầm...

Mặt đất không ngừng vỡ ra, xuất hiện một cái hô lớn mấy ngàn thước, sau đó bắt đầu sụp đổ xuống. Một đầu sinh linh cổ quái cao tới mấy ngàn thước, toàn thân bị mảnh vỡ của tàn thiết đoạn khí bao trùm, từ dưới lòng đất chui lên.

Cái hố to vừa rồi, chỉ là miệng của sinh linh cổ quái kia mà thôi.

Sở dĩ xuất hiện luồng hấp lực đó, chính là vì sinh linh cổ quái kia đang hô hấp.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn đầu quái vật khổng lồ trước mắt, cảm nhận được trên người nó phát ra một luồng khí tức khát máu cường đại, khiến mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.

Nhạc Minh Tùng nhận ra đầu sinh linh cổ quái kia, liền hét lên:

- Đại sự không ổn rồi, chúng ta đã đến biên giới khu thứ chín, đây là một đầu “Thực Binh thú” hiếm thấy, chuyện thôn phệ Huyền Khí và Chí Tôn Khí để sống. Nhìn hình thể khổng lồ của nó như vậy, e rằng đã nuốt chửng mấy trăm vạn kiện tàn binh chiến khí rồi, chiến lực thậm chí có thể sánh ngang một vị Chân Nhân.

Nhạc Minh Tùng tựa như một vạn sự thông, thập phần hiểu rõ Quy Hư, gần như không có chuyện gì mà hắn không biết.

Tiểu Hồng lập tức thở dài một hơi, nói:

- May mà trên người ta không có binh khí, bằng không thì nó đã công kích ta rồi.


Grào...

Đôi mắt đỏ thẫm của Thực Binh thú lớn như hai cái đèn lồng, trừng mắt nhìn về phía Tiểu Hồng, sau đó mở miệng gào thét.

Khí tức mà nó thổ ra, hóa thành một trận gió lốc khủng bố, trực tiếp thổi bay Tiểu Hồng ra ngoài.

Phành phành phành...

Thực Binh thú di chuyển trên mặt đất, cứ mỗi bước chân đều vượt xa ngàn mét, đuổi theo sát Tiểu Hồng.

Nó duỗi cái móng vuốt kim loại ra, đánh lên người Tiểu Hồng, lại đánh Tiểu Hồng bay ra xa mấy ngàn thước.

Thể chất Thần Long ấu thú cường đại, không ngờ có thể ngạnh kháng được một kích toàn lực của Thực Binh thú.

Tiểu Hồng từ dưới đất đứng dậy, toàn thân đau đớn, hai nắm tay nhỏ siết chặt, trong mắt tràn ngập nộ khí, miệng thổ ra một ngụm Thần Tức Long Hỏa.

Thần Tức Long Hỏa hóa thành một mảnh biển lửa, bao trùm lấy Thực Binh thú, tựa như muốn dung luyện nó.

Ngũ Hành tương sinh tương khắc, Hỏa khắc chế Kim.

80% thân thể của Thực Binh thú đều là kim loại, vừa vặn bị hỏa diễm khắc chế.

Thế nhưng, Ngũ Hành tương khắc lại hình thành trên cơ sở lực lượng ngang bằng nhau, nếu hai bên chênh lệch quá lớn thì cho dù là hỏa diễm cũng không thể hòa tan được kim loại.

Phành...

Thực Binh thú từ trong Thần Tức Long Hỏa lao ra, lại bổ ra một trảo, đánh bay Tiểu Hồng ra ngoài lần nữa.

- Không phải nói nó chỉ ăn Huyền Khí và Chí Tôn Khí thôi ư, tại sao hết lần này đến lần khác đều nhằm vào ta mà công kích?

Tiểu Hồng biết rõ mình không phải là đối thủ của Thực Binh thú, lập tức hóa thành bản thể, biến thành một đầu Thần Long đỏ thẫm dài mấy chục thước, chân đạp tường vân, đầu đội thần quang, cấp tốc bỏ chạy thục mạng.

Nhạc Minh Tùng nói:

- Thực Binh thú trời sinh tính khát máu, sinh linh đẳng cấp càng cao dễ bị nó công kích. Ngươi là Thần Long ấu thú, chắc chắn phải bị nó trọng điểm chiếu cố rồi.

Dưới sự đuổi giết của Thực Binh thú, Tiểu Hồng khẳng định không thể kiên trì được bao lâu.

Ninh Tiểu Xuyên nói:


- Mọi người cùng ra tay, bằng vào lực lượng của mấy người chúng ta, nhất định có thể trấn áp được Thực Binh thú.

Ninh Tiểu Xuyên là kẻ tài cao gan lớn, cho dù là tồn tại cấp bậc Chân Nhân thì hắn cũng dám chiến một trận.

Nhạc Minh Tùng lộ vẻ kích động, cười nói:

- Trong máu của Thực Binh thú có chứa “Binh tủy”, nếu như có thể chém giết được đầu Thực Binh thú này, nhất định có thể khiến Huyền Khí cửu phẩm đề thăng tới cấp bậc Chí Tôn Khí hạ phẩm.

Nghe thấy Nhạc Minh Tùng nói vậy, Ninh Tiểu Xuyên lại càng thêm kích động, nếu có thể khiến Ma kiếm đề thăng đến cấp bậc Chí Tôn Khí hạ phẩm, như vậy hắn rất có khả năng sẽ đột phá tới Thiên Nhân cảnh tầng thứ chín.

Thật quá tốt rồi, không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải giết chết Thực Binh thú này.

- Tiểu Hồng, hợp thể!

Ninh Tiểu Xuyên lấy Tinh La Kích ra, sau đó hợp thể với Tiểu Hồng.

Lực lượng của một người một rồng kết hợp cùng một chỗ, một luồng Long khí cường đại từ trên người Ninh Tiểu Xuyên bạo phát ra, hóa thành một đoàn hỏa diễm chói mắt.

Tinh La Kích từ trong tay Ninh Tiểu Xuyên bay ra, đoạn kích vốn dĩ loang lổ vết rỉ, lập tức bộc phát hào quang chói mắt, đánh lên đỉnh đầu Thực Binh thú.

Phành...

Tinh La Kích vừa đánh lên đỉnh đầu Thực Binh thú, liền đánh rơi một khối nửa huyết nhục nửa kim loại nặng tới vạn cân.

Thực Binh thú chịu đau, phẫn nộ không gì sánh được, trong miệng thổ ra hơn trăm chuôi chiến khí đao kiếm, tạo thành một dòng Huyền Khí, ập thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức dang hai tay ra, thi triển Thần Long Tật Tốc, tránh thoát khỏi phạm vi công kích của Thực Binh thú.

So với lần trước đánh chết Phệ Thần Lão Thử, tu vi của Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng đều tăng lên một đoạn, sau khi hợp thể, chiến lực cũng trở nên cường đại hơn.

Cho dù bọn hắn vẫn không phải là đối thủ của Chân Nhân, nhưng Chân Nhân muốn đối phó bọn hắn thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

- Nhân loại, ngươi chọc giận ta rồi!

Trong miệng Thực Binh thú phát ra thanh âm nhân loại, nó ngửa mặt lên trời gào thét, lao tới đuổi giết Ninh Tiểu Xuyên.

Trên bụng của nó xuất hiện một đoàn hào quang màu đen, phát tán khí lưu lạnh như băng.

Xoạt...

Một khối mảnh vỡ kim loại lớn bằng bàn tay từ trong bụng nó bay ra, tản mát hào quang hắc sắc, khiến cho cả không gian đều biến thành một màu đen.

- Không tốt, đó là tàn phiến của một kiện Chí Tôn Vương Khí!

Ninh Tiểu Xuyên lập tức điều đồng toàn bộ nguyên khí trong cơ thể quán chú vào trong Tinh La Kích, đâm tới mảnh tàn phiến đang cấp tốc bay tới.

Tàn phiến màu đen va chạm với Tinh La Kích, liền bộc phát ra âm thanh kim loại va chạm, bắn ra một mảng tia lửa.


Phốc… Phốc…

Cánh tay cầm Tinh La Kích của Ninh Tiểu Xuyên, bị mảnh tàn phiến màu đen đánh trúng, để lại một đạo vết thương rất lớn.

Một luồng hàn khí rét thấu xương xâm nhập vào thân thể, lan khắp huyết dịch, khiến tốc độ máu lưu chuyển trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên càng ngày càng chậm, tựa như muốn đông cứng.

- Luồng hàn khí này… là ma khí…

Toàn thân Ninh Tiểu Xuyên đều giống như bị đông cứng, huyết dịch gần như hoàn toàn ngừng chảy.

Ma khí nhập thể, tràn vào Võ Đạo Tâm Cung của hắn, tựa như muốn ăn mòn nó.

Vừa lúc đó, sâu trong huyết mạch của Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện một luồng ma khí cường hoành không gì sánh được, thậm chí còn cường đại hơn luồng ma khí đang xâm nhập cơ thể hắn, không ngờ lại có thể thôn phệ được luồng ma khí kia.

Đùng đùng…

Sau khi thôn phệ luồng ma khí xâm nhập cơ thể, tu vi của Ninh Tiểu Xuyên lại tăng một bước dài, trùng kích tới Thiên Nhân cảnh tầng thứ tám đỉnh phong.

Ninh Tiểu Xuyên mở mắt ra, cặp đồng tử biến thành màu đỏ thẫm, nguyên khí trong cơ thể không ngừng truyền vào Tinh La Kích, cuối cùng cũng thức tỉnh được một tia lực lượng của Tinh La Kích, bắt đầu công kích Thực Binh thú.

Xoạt...

Bảo Châu Địa Tạng, Tử Hàm Yên, Nhạc Minh Tùng gần như đồng thời truyền lực lượng vào Tinh La Kích, kích phát ra càng nhiều lực lượng của Chí Tôn Vương Khí, triển khai đấu pháp với mảnh tàn phiến mà Thực Binh thú thổ ra.

Kết hợp lực lượng của mọi người, cuối cùng cũng áp chế được Thực Binh thú.

Phành...

Phành...



Tinh La Kích không ngừng công kích lên thân Thực Binh thú, vô số khối nửa huyết nhục nửa kim loại từ trên người Thực Binh thú rơi xuống, gần như xé nát toàn bộ thân thể nó.

Tứ Tượng Thần Tử đứng cách đó không xa, khóe miệng chợt lộ ra một nụ cười lạnh lùng, hắn lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay hiện ra hai thanh ngọc đao màu tím.

Toàn bộ tinh lực của đám người Ninh Tiểu Xuyên đều đặt trên việc khống chế Tinh La Kích, căn bản không hề chú ý đến Tứ Tượng Thần Tử.

Ngay lúc Thực Binh thú sắp bị đám người Ninh Tiểu Xuyên trấn sát…

Phốc… Phốc…

Hai thanh ngọc đao màu tím gần như đồng thời chém lên người Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng, máu tươi bắn tung tóe, đao khí cùng lúc đánh bay hai người ra ngoài.

Thanh ngọc đao kia vốn chém về phía cổ Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng lại bị Ninh Tiểu Xuyên sớm phát giác, mới tránh được chỗ hiểm. Vì vậy ngọc đao chém lên lưng Ninh Tiểu Xuyên, để lại một đạo vết đao dài chừng ba thước.

Thân thể Nhạc Minh Tùng thiếu chút nữa bị ngọc đao chặt đứt ngang, chết oan uổng, cũng may là hắn đã sớm cảnh giác, tránh thoát được một kích tất sát của Tứ Tượng Thần Tử. Thế nhưng, cái mông của hắn lại bị ngọc đao chém trúng, cái quần hoàn toàn bị máu tươi nhuốm đỏ.


Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận