Ma Thần Trời Sinh - Chương 316: C317: Thủy hỏa bất dung

Ma Thần Trời Sinh

Chương 316: C317: Thủy hỏa bất dung



Vân Trung Hầu trầm ngâm trong chốc lát, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên là tiểu Hầu gia của Kiếm Các Hầu Phủ, có địa vị rất cao trong triều đình, bổn Hầu không thể tàn sát đồng liêu được.

Vân Trung Hầu mặc dù nói bản thân rất nguyên tắc, sẽ không tàn sát đồng liêu, thế nhưng, trên thực tế hắn muốn công bố thân phận của Ninh Tiểu Xuyên, để kéo Kiếm Các Hầu Phủ xuống bùn với Ninh Tiểu Xuyên.

Đây không chỉ đơn giản là muốn diệt trừ Ninh Tiểu Xuyên.

Hắn còn muốn mượn tay Bạch Ly thiếu chủ để diệt trừ cả Kiếm Các Hầu Phủ.

Bạch Ly thiếu chủ nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, mỉa mai nói:

- Người trẻ tuổi, ngươi thật không biết trời cao đất rộng, việc Huyền thú chúng ta ăn người mà ngươi cũng muốn quả, thật sự chán sống mà. Ngươi tự sát đi, bằng không gia tộc của ngươi sẽ liên lụy.

Ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên rất lạnh lùng, cười nói:

- Người ăn Huyền thú, Huyền thú ăn người, song phương đã sớm thủy hỏa bất dung rồi, tại sao ta lại không dám quản?

- Người và Huyền thú vốn là địch nhân, rốt cuộc là người ăn Huyền thú hay là Huyền thú ăn người, còn phải xem thực lực của ai cường đại hơn? Rất hiển nhiên, bây giờ thực lực của ta cường đại hơn ngươi, ngươi chỉ có thể bị ta ăn mà thôi.

Bạch Ly thiếu chủ ưỡn ngực, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, căn bản không để loại sâu kiến như Ninh Tiểu Xuyên vào mắt.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Muốn ta tự sát là chuyện không có khả năng. Ngươi thật sự tin chắc mình có thể ăn được ta sao? Không bằng thử động thủ xem.

Không ai ngờ rằng, ở trước mặt Bạch Ly thiếu chủ mà Ninh Tiểu Xuyên còn biểu hiện ngang ngạnh như vậy.

Long Ưng và Hoàng Kim sư thú đều lộ ra nụ cười đắc ý, cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên đúng là đáng đời, đây là kết cục của kẻ dám xen vào chuyện của người khác.

Có người khuyên nhủ:

- Ninh Tiểu Xuyên à, hay là ngươi tự sát đi, như vậy thì xong chuyện, Bạch Ly thiếu chủ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, sẽ không truy cứu trách nhiệm trên người Kiếm Các Hầu Phủ.

- Đúng vậy, nếu ngươi thật sự chọc giận Bạch Ly thiếu chủ, đến lúc đó, không chỉ ngươi phải chết, mà còn có thể liên lụy đến toàn bộ Kiếm Các Hầu Phủ, uổng mạng rất nhiều người.


Tất cả mọi người đều cảm thấy, Ninh Tiểu Xuyên khiêu chiến Bạch Ly thiếu chủ, chính là lấy trứng chọi đá.

Đây là hành vi thật quá ngu xuẩn.

- Tỷ tỷ, ta cảm thấy tiểu Hầu gia không làm sai, tại sao tất cả mọi người đều nhằm vào hắn? Nếu tất cả chúng ta liên thủ, cũng chưa chắc đã sợ Bạch Ly thiếu chủ.

Nhiếp Lan Chi thấp giọng nói.

Thanh âm của nàng mặc dù rất thấp, thế nhưng lại không thể qua được lỗ tai của Bạch Ly thiếu chủ.

Ánh mắt Bạch Ly thiếu chủ trầm xuống, chiến kiếm vung lên trong hư không, một đạo kiếm khí lợi hại liền đánh về phía Nhiếp Lan Chi.

- Cần gì phải chấp nhặt với một tiểu cô nương, nếu ngươi đã muốn giết ta, vậy thì để ta chiếu cố ngươi.

Trước người Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện từng vòng rung động, hấp thu kiếm khí của Bạch Ly thiếu chủ vào trong vòng rung động, vận chuyển võ pháp “Đẩu Chuyển Tinh Di”, đem lực lượng gấp mấy lần kiếm khí ban dầu, phản ngược trở về.

- Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Trong mắt Bạch Ly thiếu chủ, lóe lên một tia hào quang tà khí, hóa thành một đạo bạch quang, tiện tay chém ra một kiếm, chém vỡ “Đẩu Chuyển Tinh Di”, đâm về phía trái tim của Ninh Tiểu Xuyên.

Một kiếm này nhanh như thiểm điện, khiến cho tất cả Võ giả xung quanh cảm thấy đau mắt khi nhìn.

Huyền thú cứ tăng lên một phẩm cấp, thì thực lực lại cách biệt một trời một vực. Bạch Ly thiếu chủ chính là Huyền thú cửu phẩm, mặc dù còn chưa trưởng thành, nhưng cũng đã cường đại hơn xa các Huyền thú khác, thậm chí còn cường đại hơn cả Võ Tôn.

Ninh Tiểu Xuyên đã sớm chuẩn bị, lập tức thi triển Thất Thải Na Di, tránh được một kiếm cực kỳ hung hiểm này.

- Dưỡng Tâm Chân Đỉnh.

Ninh Tiểu Xuyên không thể sử dụng Ma kiếm, chỉ có thể gọi Dưỡng Tâm Chân Đỉnh ra, dùng nó làm vũ khí chiến đấu của mình.

Dưỡng Tâm Chân Đỉnh là dùng Huyền Khí bát phẩm “Âm Dương Lô” dung luyện mà thành, có uy năng của Huyền Khí bát phẩm.

Hơn nữa, nó còn được Phượng Hoàng tế luyện qua, cho nên uy lực thật sự đã vượt qua phần lớn Huyền Khí bát phẩm, hoàn toàn có thể phát huy được uy lực cường đại không gì sánh nổi.


Dưới tác dụng của Huyền Khí, thể tích của Dưỡng Tâm Chân Đỉnh dần dần bành trướng, cao lên đến chín mét, bên trong bốc cháy hỏa diễm hừng hực, tản mát ra lực lượng chấn động nhân tâm.

- Dưỡng Tâm Chân Đỉnh… Trời đất… Ninh Tiểu Xuyên không ngờ đã dung luyện Chân Đỉnh thành công, đã trở thành Dưỡng Tâm Sư cao cấp. Hắn vẫn còn rất trẻ a, tương lai rất có thể sẽ trở thành Đại Dưỡng Tâm Sư thứ năm của Ngọc Lam Đế quốc.

Dưỡng Tâm Chân Đỉnh vừa xuất thế, quả thật tạo nên chấn động cực lớn.

Vốn dĩ, với thiên phú Võ Đạo của Ninh Tiểu Xuyên, cũng đã đủ khiến vô số người hâm mộ ghen ghét, thế nhưng, tất cả mọi người lại không ngờ rằng, tạo nghệ tại phương diện Dưỡng Tâm Sư của hắn cũng cực cao, quả thật có thể sánh ngang với những trưởng bối Dưỡng Tâm Sư đã sống vài trăm tuổi.

Nhiếp Lan Chi che lấy miệng, đôi mắt đẹp nổi lên gợn sóng, nắm chặt lấy tay Nhiếp Lan Tâm, kích động nói:

- Khó trách tiểu Hầu gia có thể trị được độc thú cho tỷ tỷ, thì ra hắn là một Dưỡng Tâm Sư cao cấp, quả thực lợi hại. Ngay cả Cổ Trưởng lão của Thiên Âm Tông cũng không đạt tới cấp bậc Dưỡng Tâm Sư cao cấp a.

Nói đến việc trị liệu thú độc, vẻ mặt Nhiếp Lan Tâm đột nhiên trở nên mất tự nhiên, nói:

- Thì sao? Đắc tội với Bạch Ly thiếu chủ, cho dù thiên tư tuyệt đại đến đâu, cũng sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước.

- Tỷ tỷ, tỷ cứu tiểu Hầu gia đi, hắn có ân cứu mạng với chúng ta a.

Nhiếp Lan Chi nói.

Nhiếp Lan Tâm khẽ nhíu mày, sau đó lắc đầu, nói:

- Đã nằm ngoài năng lực của chúng ta, không thể cứu được.

Nếu như thật sự có thể cứu, nàng cũng không ngại cứu Ninh Tiểu Xuyên một lần. Thế nhưng, chuyện ngày hôm nay, quả thật đã nằm ngoài phạm vi năng lực của nàng, cho dù nàng có ra tay, cũng không thể thay đổi được cục diện.

Bên trên Dưỡng Tâm Chân Đỉnh lưu động Âm Dương nhị khí, ngưng tụ thành một đoàn “Âm Dương Minh Hỏa” chói mắt, giống như một đoàn hỏa diễm cực lớn, phóng về phía Bạch Ly thiếu chủ.

Đây là công kích cấp bậc Huyền Khí bát phẩm, một kích có thể đánh sập cả tòa núi lớn.

Long tử và Long nữ đều liếc nhìn nhau, mỗi người đánh ra ba khối Huyền thạch thượng phẩm, cố định tại sáu phương vị, tạo thành trận pháp Long tộc, khiến cho không gian Long cốc càng trở nên vững chắc hơn.

Long tử và Long nữ đều không nhúng tay vào, tựa như hai người qua đường đứng ngoài theo dõi, mặc cho hai bên đánh đến mức trời rung đất chuyển, chỉ gia cố kết cấu không gian, phòng ngừa Long cốc bị tổn hại.


Bạch Ly thiếu chủ tay không đánh lên Dưỡng Tâm Chân Đỉnh, khiến cho Dưỡng Tâm Chân Đỉnh phát ra tiếng vang “ầm ầm”, giống như tiếng sét đánh.

Có thể tay không đấu với Huyền Khí bát phẩm thì cũng đủ biết lực lượng thân thể của Bạch Ly thiếu chủ mạnh đến mức nào, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

- Ngươi chỉ có chút năng lực ấy thôi sao? Nếu như ngươi dùng hết toàn lực rồi, vậy thì ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!

Lông tơ trên cánh tay của Bạch Ly thiếu chủ đột nhiên dài ra, giữa mi tâm ngưng tụ một cái Thần nhãn, mái tóc màu trắng bay ngược ra sau, hào quang trên người tựa như một vầng thái dương.

Vụt...

Rất nhiều người đều bị chói mắt đến mức không mở mắt ra nổi, trong lòng cảm thấy nguy hiểm cực độ, liền vội vàng lui về phía sau.

Bạch Ly thiếu chủ thi triển thiên phú Thần Thông, Thần nhãn ở mi tâm phóng ra một đạo ánh sáng, bắn ra Thần quang chói mắt, đánh lên Dưỡng Tâm Chân Đỉnh, phát ra một tiếng “ầm” quái dị.

Dưỡng Tâm Chân Đỉnh bay ngược trở về, đụng vỡ trận pháp mà Long tử và Long nữ bố trí, sau đó đâm vào vách đá, khảm sâu trong vách.

Bạch Ly thiếu chủ tay cầm chiến kiếm, toàn thân bốc lên bạch quang, giữa mi tâm mọc ra một con mắt dọc, từng bước đi về phía Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Ngươi ngay cả Huyền Khí cũng đã mất, còn muốn tiếp tục chiến đấu sao?

- Tại sao lại không?

Ninh Tiểu Xuyên vỗ lên đầu Tiểu Hồng một cái, Tiểu Long màu đỏ đang quấn quanh cổ hắn ngủ, đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn trái phải không ngừng, miệng phát ra tiếng “ngao ngao”.

Rất hiển nhiên, vừa rồi nó ngủ rất sâu, cho nên hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Ninh Tiểu Xuyên lại vỗ mạnh một cái lên đầu của nó.

Tiểu Long giật mình, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại, nhìn thấy Bạch Ly thiếu chủ đang từng bước tiến lại gần, lập tức ánh mắt sáng ngời, trong miệng không ngừng phát ra tiếng “ngao ngao”.

Nó muốn dùng tiếng kêu để uy hiếp Bạch Ly thiếu chủ.

Nói thế nào thì nó cũng là ấu thú Thần Long kiêu ngạo.

Thế nhưng, tiếng kêu của nó lại không có bất kỳ lực uy hiếp nào, bất kể nó trừng mắt, gào rống, vung trảo kiểu gì thì cũng không dọa được người khác, ngược lại người khác còn cho rằng nó đang đùa giỡn.

- Huyền thú chiến sủng của Ninh Tiểu Xuyên có phải phát điên rồi không? Thật đúng là chủ nhân như thế nào thì Huyền thú như thế đó, quả là một cặp dở hơi.

Có người cười nhạo.


- Tiểu gia hỏa này có chút giống Thầnh Long trong truyền thuyết, chẳng qua hình thể quá nhỏ, lại càng giống một con cá rồng hơn.

Long tử và Long nữ cũng đều nhìn chăm chú vào Tiểu Long, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Bọn họ cũng có thể cảm nhận được khí tức của Rồng trên người Tiểu Long màu đỏ kia, mặc dù luồng Long khí này rất nhỏ yếu, nhưng lại cực kỳ tinh khiết, thậm chí so với Long khí của Long Vương còn tinh khiết hơn.

Ngay lúc mọi người bị Tiểu Hồng chọc cười, Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên lạnh lùng thốt ra hai chữ:

- Hợp thể!

Phành...

Thân hình Tiểu Long đột biến binh giải thành từng tia Long khí, bao trùm quanh người Ninh Tiểu Xuyên, ngưng tụ thành một bộ áo giáp Thần Long đỏ thẫm, trên lưng mọc ra một đôi Long Dực lân phiến dài hơn mười thước, bên trên Long Dực mọc ra móc câu màu đen sắc bén.

Toàn thân Ninh Tiểu Xuyên đều bị áo giáp bao trùm, 70% cơ thể là lân phiến, trước ngực hình thành một cái hộ tâm hình tròn, trên đỉnh đầu mọc ra sừng dài, tựa như hai cái sừng của Thần Long.

Một thanh chiến kiếm long trảo đỏ thẫm xuất hiện trong tay hắn, kết hợp làm một thể với áo giáp trên người, thân kiếm bị Long Lân bao trùm, mũi kiếm lộ ra hàn quang.

- Grào...

Một tiếng long ngâm bá đạo không gì sánh nổi vang lên, chấn cho trời long đất lở, kinh thiên động địa.

Sắc mặt Long tử và Long nữ đều liên tục biến đổi, cảm thấy một luồng uy áp khổng lồ đè lên người bọn họ.

Sau lưng Ninh Tiểu Xuyên thò ra một cái đầu rồng cực lớn, đầu lớn bằng chum nước, thân hình tráng kiến như cột trụ, Long nhãn mở trừng trừng nhìn vào Bạch Ly thiếu chủ, phát ra âm thanh gào thét, chấn cho màng nhĩ của những Võ giả xung quanh đều đau nhức.

Long thân dài mấy chục trượng vòng ra sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, kết hợp thành một thể với áo giáp trên người hắn.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm, trong lòng không thể bình tĩnh nổi.

Mà ngay cả Vân Trung Hầu trước sau đều bình thản, thì ánh mắt cũng bắt đầu trở nên đặc sắc, trong mắt bắn ra tia sáng nóng bỏng.

- A… Thật đúng là một đầu ấu thú Thần Long.

Sử Tiến Vu xoa xoa bàn tay, ánh mắt tỏa sáng, quả thực còn kích động hơn cả nhìn thấy mỹ nữ tuyệt sắc. Nếu không phải bị Ngự Thanh cản lại, nói không chừng hắn đã nhào tới ôm hôn Ninh Tiểu Xuyên rồi.

Ninh Tiểu Xuyên đứng trên mặt đất, cầm kiếm trong tay, áo giáp trên người toát ra hỏa diễm hừng hực, nhìn chằm chằm vào Bạch Ly thiếu chủ, nói:

- Nếu đã muốn chiến, tất nhiên phải phụng bồi tới cùng.


Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận