Phượng Tê Thần Cung - Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phượng Tê Thần Cung
Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
Lộ Ánh Tịch thoáng dừng bước, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn Bạch Lộ cung dát vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đây là tẩm cung Hoàng đế đã ngự ban cho Hạ Như Sương. Trong Kinh Thi có câu:
Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thủy nhất phương. [1]
[1] Câu thơ trong "Kiêm gia 1" (Lau lách 1).
Lau lách xanh tươi và rậm rạp,
Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.
Người mà đang nói hiện thời,
Ở vùng nước biếc cách vời một phương.
Người dịch: Tạ Quang Phát
Qua câu thơ trên cũng đủ thấy rõ vị Hoàng Quý Phi này được vua sủng ái vô cùng.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười, chậm rãi cất bước vào trong.
"Hoàng hậu nương nương cát tường!" Vàng được dát khắp mọi nơi trong điện, cung tỳ và thái giám đều rũ mắt quỳ xuống vấn an.
"Đứng lên cả đi." Giọng Lộ Ánh Tịch trong vắt, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc giường mềm mại đằng sau tấm bình phong bằng gấm.
Hạ Như Sương đứng sau nàng, khẽ nói: "Hoàng hậu tỷ tỷ, Từ thái y đang khám nghiệm thi thể cung nữ."
Lộ Ánh Tịch gật đầu, không chút cấm kỵ bước qua tấm bình phong.Trên chiếc giường dài, lộ ra một gương mặt thanh tú trắng bợt, thoạt nhìn diện mạo chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, song hơi thở đã không còn. Lộ Ánh Tịch kìm không được mà thở dài. Trong chốn cung đình này, mạng người còn không bằng cả cỏ rác.
“Lão thần Từ Tấn khấu kiến Hoàng hậu nương nương.” Từ thái y kính cẩn hành lễ rồi nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, cung nữ này trúng độc ‘Phong Hầu huyết’. Loại độc này chỉ cần một lượng nhỏ cũng sẽ mất mạng ngay tức khắc.”
“Ừ.” Lộ Ánh Tịch lạnh nhạt cất giọng, rồi cúi người quan sát cổ họng của tỳ nữ. Quả nhiên, trên đó vẫn còn đọng lại vết máu nhỏ. Hậu cung tranh đấu với hàng trăm thủ đoạn, hạ độc chỉ là chuyện bình thường. Nhưng phần lớn chỉ dùng độc mãn tính, còn loại kịch độc này rất ít người dùng.
“Hoàng hậu tỷ tỷ….” Hạ Như Sương cầm quạt lụa che mặt mình, không đành lòng nhìn tiếp thi thể tỳ nữ, nàng ta liền quay đầu sang hướng khác.
Lộ Ánh Tịch xoay người bước khỏi tấm bình phong, đứng ngay giữa chánh điện, nàng lướt nhìn cung nữ và thái giám đang quỳ cạnh cửa, giọng nói nàng trong trẻo mà lạnh lùng vang lên: “Thực thiện của Hạ Quý phi do người nào phụ trách, nguyên liệu nấu ăn do người nào mang đến?” Hạ Quý phi mang long thai, nên Bạch Lộ cung có hẳn một gian bếp nhỏ của riêng mình, giống Phượng Tê cung.
“Hồi… hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, là nô tỳ phụ trách…” Một cung nữ lớn tuổi run rẩy đáp, “Nguyên liệu nấu ăn do Tiểu Lương Tử mang từ Ngự thiện phòng về Bạch Lộ cung…”
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tài là Tiểu Lương Tử. Tất cả nguyên liệu đều được đích thân ngự trù ở Ngự thiện phòng nghiệm chứng kĩ càng. Sau đó, nô tài mới dám mang về cung ạ.” Tiểu thái giám lanh lợi đáp lời.
Tầm mắt Lộ Ánh Tịch rơi vào một cung nữ, giọng nói nàng càng thêm lạnh lùng: “Ngươi tên là gì? Trước khi vào Bạch Lộ cung, ngươi hầu hạ chủ tử nào?”
“Nô…nô tỳ tên Phương Phi…. Trước kia nô tỳ hầu hạ ở cung của Hàn thục phi….” Cung nữ run rẩy vội vàng quì xuống đất.
Thần sắc nghiêm nghị của Lộ Ánh Tịch thoáng dịu lại, khẽ thở dài một hơi, ánh mắt lộ rõ bất đắc dĩ. Ai hạ độc vẫn là một câu đố chưa có lời giải. Nhưng Hạ Như Sương lại cố ra vẻ vô tình điều tra chân tướng nhằm hướng nghi ngờ về Hàn thục phi.
“Hoàng thượng giá lâm…”
Một giọng nói the thé từ ngoài cung chợt vọng đến.
Lộ Ánh Tịch chớp nhẹ mắt theo thói quen, len lén liếc nhìn vẻ mặt hớn hở như một nữ tử nhỏ bé của Hạ Như Sương.
“Hoàng thượng thánh an!” Cung nữ và thái giám khắp cung nơm nớp lo sợ quỳ xuống.
Lộ Ánh Tịch chỉ im lặng cúi người hành lễ. Người bẩm báo Hoàng đế chính là nàng. Chuyện này liên quan đến nhân mạng, lại liên quan đến cả hoàng tự, nàng không thể gánh vác, không khéo sẽ vác họa vào mình.
Gương mặt tuấn tú của Hoàng đế hờ hững. Hắn mím môi, phất nhẹ tay, rồi trầm giọng nói: “Bình thân.”
“Hoàng thượng!” Hạ Như Sương nghẹn ngào, mềm yếu bước lên trước, đôi mắt nàng ta ươn ướt, “Thần thiếp, Thần thiếp…” Lời còn chưa thốt ra, nàng ta đã run run xúc động.
Lộ Ánh Tịch cười thầm, thở dài đánh giá.
Thần sắc Hoàng đế điềm tĩnh, ôn hòa lên tiếng: “Có Trẫm ở đây, ái phi yên tâm.” Dường như lúc này hắn mới thấy Lộ Ánh Tịch, nhàn nhạt nói, “Hoàng hậu đã vất vả.”
Lộ Ánh Tịch cười dịu dàng, “Thần thiếp bất tài, làm kinh động tới Hoàng thượng.”
Nào ngờ hắn lại cười to, lời nói đầy thâm ý: “Trưởng công chúa Ô quốc sao lại là người bất tài. Hoàng hậu, nàng quá khiêm nhường rồi.”
Lộ Ánh Tịch không đáp lời, một mực cười nhu hòa. Chuyện hắn đề phòng nàng không phải ngày một ngày hai, muốn được hắn tín nhiệm, thật sự quá khó khăn. Phụ hoàng ơi Phụ hoàng, chuyện ngài muốn nữ nhi làm, còn khó hơn lên trời.
Trong cung điện yên ắng, chỉ nghe giọng nói Hoàng đế vang vọng: “Vụ án này cứ giao cho Hình bộ thẩm tra. Dám có ý đồ thương tổn long tự của Trẫm, Trẫm quyết không khoan dung!”
“Hoàng thượng thánh minh.” Lộ Ánh Tịch ôn nhu phụ họa theo, ánh mắt thoáng hiện lên châm biếm.
Đôi mắt trầm tĩnh của hắn thoáng trào phúng, thờ ơ nói: “Trẫm vừa nhớ lâu rồi Trẫm chưa đến Phượng Tê cung của Hoàng hậu. Hay là bây giờ Trẫm đưa Hoàng hậu hồi cung.”
“Hoàng thượng…” Hạ Như Sương sửng sốt. Có làm thế nào nàng ta cũng không ngờ được Hoàng đế chẳng những không an ủi người đang sợ hãi là nàng đây, mà lại muốn đưa Hoàng hậu đã bị cô quạnh lâu ngày hồi cung.
“Trẫm sẽ trở lại thăm ái phi sau. Ái phi, nàng nghỉ ngơi đi." Lời nói Hoàng đế ấm áp trấn an nàng ta. Nói xong liền bãi giá rời đi.
Lộ Ánh Tịch bước chậm lên kiệu, không nói lời nào ngồi cạnh Hoàng đế.
Hoàng đế biếng nhác dựa lưng vào đệm lót mềm mại, bỗng hờ hững nói: “Hoàng hậu nếu muốn gặp Trẫm, nàng cứ phái người báo một tiếng. Hà tất gì phải hao tổn tâm trí nhiều như vậy.”
Lộ Ánh Tịch bật cười, không lên tiếng.
Hoàng đế bỗng dưng ngồi thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng nàng, nhấn mạnh từng chữ: “Thứ mà Trẫm ghét nhất chính là kiểu người khôn lỏi bày trò đùa giỡn trước mặt Trẫm.”
Lộ Ánh Tịch cười càng thêm tươi, dung mạo tuyệt mỹ rực rỡ như tỏa nắng dưới ánh mặt trời, ung dung nói: “Hoàng thượng, kì thật khắp thiên hạ đều là kiểu người như vậy.”
Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng đế lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm: “Những kẻ giở tiểu xảo khôn lõi thường bị chính thông minh của mình làm hại. Còn những kẻ có trí tuệ chân chính thì khiến Trẫm không thể không đề phòng.”
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn một cách ngây thơ vô tội, “Theo Thần thiếp thấy, trên thế gian này, người có trí tuệ chân chính ngoại trừ Hoàng thượng ra, thì chẳng còn ai.”
Hoàng đế khẽ cong môi cười nhưng không cười, nói: “Hóa ra Hoàng hậu của Trẫm lại có một cái miệng xinh xắn ngọt ngào đến vậy.”
Lộ Ánh Tịch cúi đầu như đang ngượng ngùng.
Cái cúi đầu này để lộ ra chiếc cổ sáng bóng với đóa hoa thược dược đỏ nở rực rỡ xăm phía sau gáy, càng tôn thêm làn da trắng mịn như tuyết đầy mê người.
Đôi mắt đen thẳm của Hoàng đế sa sầm. Hắn xoa nhẹ chiếc cổ nhỏ thon của nàng, rồi tay hắn bỗng xòe rộng, từ từ bóp chặt.
Lộ Ánh Tịch sợ hãi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, lòng nàng bỗng chấn động.
Sát khí!
Hắn nổi sát tâm với nàng?!
Hết chương 2
Đây là tẩm cung Hoàng đế đã ngự ban cho Hạ Như Sương. Trong Kinh Thi có câu:
Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thủy nhất phương. [1]
[1] Câu thơ trong "Kiêm gia 1" (Lau lách 1).
Lau lách xanh tươi và rậm rạp,
Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.
Người mà đang nói hiện thời,
Ở vùng nước biếc cách vời một phương.
Người dịch: Tạ Quang Phát
Qua câu thơ trên cũng đủ thấy rõ vị Hoàng Quý Phi này được vua sủng ái vô cùng.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười, chậm rãi cất bước vào trong.
"Hoàng hậu nương nương cát tường!" Vàng được dát khắp mọi nơi trong điện, cung tỳ và thái giám đều rũ mắt quỳ xuống vấn an.
"Đứng lên cả đi." Giọng Lộ Ánh Tịch trong vắt, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc giường mềm mại đằng sau tấm bình phong bằng gấm.
Hạ Như Sương đứng sau nàng, khẽ nói: "Hoàng hậu tỷ tỷ, Từ thái y đang khám nghiệm thi thể cung nữ."
Lộ Ánh Tịch gật đầu, không chút cấm kỵ bước qua tấm bình phong.Trên chiếc giường dài, lộ ra một gương mặt thanh tú trắng bợt, thoạt nhìn diện mạo chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, song hơi thở đã không còn. Lộ Ánh Tịch kìm không được mà thở dài. Trong chốn cung đình này, mạng người còn không bằng cả cỏ rác.
“Lão thần Từ Tấn khấu kiến Hoàng hậu nương nương.” Từ thái y kính cẩn hành lễ rồi nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, cung nữ này trúng độc ‘Phong Hầu huyết’. Loại độc này chỉ cần một lượng nhỏ cũng sẽ mất mạng ngay tức khắc.”
“Ừ.” Lộ Ánh Tịch lạnh nhạt cất giọng, rồi cúi người quan sát cổ họng của tỳ nữ. Quả nhiên, trên đó vẫn còn đọng lại vết máu nhỏ. Hậu cung tranh đấu với hàng trăm thủ đoạn, hạ độc chỉ là chuyện bình thường. Nhưng phần lớn chỉ dùng độc mãn tính, còn loại kịch độc này rất ít người dùng.
“Hoàng hậu tỷ tỷ….” Hạ Như Sương cầm quạt lụa che mặt mình, không đành lòng nhìn tiếp thi thể tỳ nữ, nàng ta liền quay đầu sang hướng khác.
Lộ Ánh Tịch xoay người bước khỏi tấm bình phong, đứng ngay giữa chánh điện, nàng lướt nhìn cung nữ và thái giám đang quỳ cạnh cửa, giọng nói nàng trong trẻo mà lạnh lùng vang lên: “Thực thiện của Hạ Quý phi do người nào phụ trách, nguyên liệu nấu ăn do người nào mang đến?” Hạ Quý phi mang long thai, nên Bạch Lộ cung có hẳn một gian bếp nhỏ của riêng mình, giống Phượng Tê cung.
“Hồi… hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, là nô tỳ phụ trách…” Một cung nữ lớn tuổi run rẩy đáp, “Nguyên liệu nấu ăn do Tiểu Lương Tử mang từ Ngự thiện phòng về Bạch Lộ cung…”
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tài là Tiểu Lương Tử. Tất cả nguyên liệu đều được đích thân ngự trù ở Ngự thiện phòng nghiệm chứng kĩ càng. Sau đó, nô tài mới dám mang về cung ạ.” Tiểu thái giám lanh lợi đáp lời.
Tầm mắt Lộ Ánh Tịch rơi vào một cung nữ, giọng nói nàng càng thêm lạnh lùng: “Ngươi tên là gì? Trước khi vào Bạch Lộ cung, ngươi hầu hạ chủ tử nào?”
“Nô…nô tỳ tên Phương Phi…. Trước kia nô tỳ hầu hạ ở cung của Hàn thục phi….” Cung nữ run rẩy vội vàng quì xuống đất.
Thần sắc nghiêm nghị của Lộ Ánh Tịch thoáng dịu lại, khẽ thở dài một hơi, ánh mắt lộ rõ bất đắc dĩ. Ai hạ độc vẫn là một câu đố chưa có lời giải. Nhưng Hạ Như Sương lại cố ra vẻ vô tình điều tra chân tướng nhằm hướng nghi ngờ về Hàn thục phi.
“Hoàng thượng giá lâm…”
Một giọng nói the thé từ ngoài cung chợt vọng đến.
Lộ Ánh Tịch chớp nhẹ mắt theo thói quen, len lén liếc nhìn vẻ mặt hớn hở như một nữ tử nhỏ bé của Hạ Như Sương.
“Hoàng thượng thánh an!” Cung nữ và thái giám khắp cung nơm nớp lo sợ quỳ xuống.
Lộ Ánh Tịch chỉ im lặng cúi người hành lễ. Người bẩm báo Hoàng đế chính là nàng. Chuyện này liên quan đến nhân mạng, lại liên quan đến cả hoàng tự, nàng không thể gánh vác, không khéo sẽ vác họa vào mình.
Gương mặt tuấn tú của Hoàng đế hờ hững. Hắn mím môi, phất nhẹ tay, rồi trầm giọng nói: “Bình thân.”
“Hoàng thượng!” Hạ Như Sương nghẹn ngào, mềm yếu bước lên trước, đôi mắt nàng ta ươn ướt, “Thần thiếp, Thần thiếp…” Lời còn chưa thốt ra, nàng ta đã run run xúc động.
Lộ Ánh Tịch cười thầm, thở dài đánh giá.
Thần sắc Hoàng đế điềm tĩnh, ôn hòa lên tiếng: “Có Trẫm ở đây, ái phi yên tâm.” Dường như lúc này hắn mới thấy Lộ Ánh Tịch, nhàn nhạt nói, “Hoàng hậu đã vất vả.”
Lộ Ánh Tịch cười dịu dàng, “Thần thiếp bất tài, làm kinh động tới Hoàng thượng.”
Nào ngờ hắn lại cười to, lời nói đầy thâm ý: “Trưởng công chúa Ô quốc sao lại là người bất tài. Hoàng hậu, nàng quá khiêm nhường rồi.”
Lộ Ánh Tịch không đáp lời, một mực cười nhu hòa. Chuyện hắn đề phòng nàng không phải ngày một ngày hai, muốn được hắn tín nhiệm, thật sự quá khó khăn. Phụ hoàng ơi Phụ hoàng, chuyện ngài muốn nữ nhi làm, còn khó hơn lên trời.
Trong cung điện yên ắng, chỉ nghe giọng nói Hoàng đế vang vọng: “Vụ án này cứ giao cho Hình bộ thẩm tra. Dám có ý đồ thương tổn long tự của Trẫm, Trẫm quyết không khoan dung!”
“Hoàng thượng thánh minh.” Lộ Ánh Tịch ôn nhu phụ họa theo, ánh mắt thoáng hiện lên châm biếm.
Đôi mắt trầm tĩnh của hắn thoáng trào phúng, thờ ơ nói: “Trẫm vừa nhớ lâu rồi Trẫm chưa đến Phượng Tê cung của Hoàng hậu. Hay là bây giờ Trẫm đưa Hoàng hậu hồi cung.”
“Hoàng thượng…” Hạ Như Sương sửng sốt. Có làm thế nào nàng ta cũng không ngờ được Hoàng đế chẳng những không an ủi người đang sợ hãi là nàng đây, mà lại muốn đưa Hoàng hậu đã bị cô quạnh lâu ngày hồi cung.
“Trẫm sẽ trở lại thăm ái phi sau. Ái phi, nàng nghỉ ngơi đi." Lời nói Hoàng đế ấm áp trấn an nàng ta. Nói xong liền bãi giá rời đi.
Lộ Ánh Tịch bước chậm lên kiệu, không nói lời nào ngồi cạnh Hoàng đế.
Hoàng đế biếng nhác dựa lưng vào đệm lót mềm mại, bỗng hờ hững nói: “Hoàng hậu nếu muốn gặp Trẫm, nàng cứ phái người báo một tiếng. Hà tất gì phải hao tổn tâm trí nhiều như vậy.”
Lộ Ánh Tịch bật cười, không lên tiếng.
Hoàng đế bỗng dưng ngồi thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng nàng, nhấn mạnh từng chữ: “Thứ mà Trẫm ghét nhất chính là kiểu người khôn lỏi bày trò đùa giỡn trước mặt Trẫm.”
Lộ Ánh Tịch cười càng thêm tươi, dung mạo tuyệt mỹ rực rỡ như tỏa nắng dưới ánh mặt trời, ung dung nói: “Hoàng thượng, kì thật khắp thiên hạ đều là kiểu người như vậy.”
Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng đế lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm: “Những kẻ giở tiểu xảo khôn lõi thường bị chính thông minh của mình làm hại. Còn những kẻ có trí tuệ chân chính thì khiến Trẫm không thể không đề phòng.”
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn một cách ngây thơ vô tội, “Theo Thần thiếp thấy, trên thế gian này, người có trí tuệ chân chính ngoại trừ Hoàng thượng ra, thì chẳng còn ai.”
Hoàng đế khẽ cong môi cười nhưng không cười, nói: “Hóa ra Hoàng hậu của Trẫm lại có một cái miệng xinh xắn ngọt ngào đến vậy.”
Lộ Ánh Tịch cúi đầu như đang ngượng ngùng.
Cái cúi đầu này để lộ ra chiếc cổ sáng bóng với đóa hoa thược dược đỏ nở rực rỡ xăm phía sau gáy, càng tôn thêm làn da trắng mịn như tuyết đầy mê người.
Đôi mắt đen thẳm của Hoàng đế sa sầm. Hắn xoa nhẹ chiếc cổ nhỏ thon của nàng, rồi tay hắn bỗng xòe rộng, từ từ bóp chặt.
Lộ Ánh Tịch sợ hãi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, lòng nàng bỗng chấn động.
Sát khí!
Hắn nổi sát tâm với nàng?!
Hết chương 2
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
- bình luận