Phượng Tê Thần Cung - Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phượng Tê Thần Cung
Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
Tiếng thét bi thương, mọi người đứng trên cổng thành đều chấn động. Nhưng dân chúng không nghe thấy cũng không thể nghe lọt tai được, vì họ vẫn đang điên cuồng ra sức đùn đẩy chen lấn, đánh đấm loạn xạ một cách mù quáng, dữ dội.
Ngực Hoàng đế phập phồng kịch liệt, hai tay vô thức xiết chặt, toàn thân kiềm chế mà run rẩy từng cơn.
Lộ Ánh Tịch cau mày, muốn rút ra bàn tay đang bị hắn nắm chặt đến phát đau. Nhưng hắn không chút phản ứng lại, vẫn bóp chặt tay nàng.
“Hoàng thượng!” Nàng nhón chân kề miệng sát vào tai hắn, khẽ gọi một tiếng.
Hoàng đế kinh động, dần dần hoàn hồn, mới thả lỏng tay ra.
Nàng quay sang mỉm cười với hắn. Sau đó nàng tiến gần đến tường thành, hơi cúi người về phía trước, lấy giọng hô to: “Bách tính Huy Thành nghe đây! Hoàng thượng lo lắng tình hình bệnh dịch ở Huy Thành nên ngự giá thân chinh. Người cũng đã sắp xếp đại phu ở kinh thành chuẩn bị vào thành, khám và chữa bệnh cho mọi người...”
Tiếng nói trong trẻo, mềm mại nhưng đầy nội lực vang vọng giữa không trung, dư âm kéo dài.
Tất cả mọi người dưới cổng thành đều sửng sốt, dừng lại mọi động tác xô đẩy, đánh đấm, hết thảy đều ngẩng đầu trông lên.
“Hai ngày sau, sẽ có rất nhiều thầy thuốc vào thành sẽ chẩn đoán chính xác cho bách tính chưa nhiễm bệnh trong thành! Những người không mắc bệnh sẽ được ra khỏi thành!” Lộ Ánh Tịch cất cao giọng nói, rành mạch rõ ràng, âm thanh truyền đi xa: “Mọi người đừng hoang mang, triều đình chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp Huy Thành vượt qua khó khăn!”
Dân chúng ngửa đầu nhìn nàng chằm chặp, lặng ngắt như tờ. Sau một lúc lâu, tiếng bàn tán trao đổi tăng lên, không bao lâu làn sóng âm thanh cuộn trào.
“Ngươi là ai? Dựa vào cái gì muốn chúng tôi tin tưởng ngươi!” Có một người dẫn đầu trong đám đông la to lên.
“Làm sao Hoàng thượng có thể tự mình tới đây? Người không sợ nhiễm ôn dịch sao?” Một người nghi hoặc hỏi.
“Huy Thành này muốn nhốt tất cả bệnh nhân trong thành, Hoàng thượng không có khả năng đến đây!” Lại có một người tiếp lời, vừa hoài nghi vừa sợ hãi.
Lộ Ánh Tịch xoay đầu nhìn Hoàng đế, khẽ gật đầu khích lệ với hắn.
Hoàng đế tiếp thu ý nàng, tiến lên tới gần tường thành, cất cao giọng: “Trẫm đang ở đây! Trẫm cam đoan, sẽ dốc hết sức lực bảo vệ con dân của Trẫm!”
Lời nói to rõ, khí phách khiến khung cảnh lại im bặt lần nữa.
Hoàng đế vung tay phải lên, trên tay là một tấm lệnh bài sáng chói dưới ánh mặt trời. Mặc dù lệnh bài chói lóa khó nhìn rõ nhưng vẫn thấy được hình Cửu Long được khắc trên đó, rực rỡ lóa mắt.
Dân chúng bị dọa sợ, không đánh nhau với binh lính nữa. Tất cả trầm mặc, khoanh tay đứng nhìn. Trong lòng mỗi người đều bán tín bán nghi. Tuy rằng Hoàng đế đích thân đến, nhưng bệnh dịch rất đáng sợ, bị vây khốn trong thành lâu cũng sẽ có nguy cơ bị nhiễm bệnh.
Lộ Ánh Tịch quay người lại bảo quan trông coi thành tiếp tục đứng ra kêu gọi, trấn an lòng dân, sau đó kéo Hoàng đế lui ra sau.
“Hoàng thượng, nên trở về cung thôi.” Nàng nói nhỏ, “Tin tức Hoàng thượng ngự giá đến tận đây sẽ lan truyền trong chốc lát, sẽ có nhiều người dân chạy đến trước cổng thành hơn.”
Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng chằm chặp, đôi môi mím chặt như một lưỡi kiếm mỏng sắc bén. Một lát sau hắn mới thốt ra một câu: “Trẫm muốn đến Tề Nhân Đường.”
Lộ Ánh Tịch kinh hãi, vội vã nói: “Tuyệt đối không được!”
“Nếu như Trẫm không dám đi, thì làm sao các thầy thuốc tự nguyện đến Huy Thành đây?” Giọng Hoàng đế khàn thấp nhưng rắn rỏi, kiên quyết.
Tề Nhân Đường vốn là dược đường lớn nhất trong Huy Thành, nay đã thành nơi nguy hiểm nhất. Triều đình trưng dụng nhà dân xung quanh Tề Nhân Đường để cách ly những người mắc dịch bệnh nghiêm trọng.
Lộ Ánh Tịch trố mắt nhìn hắn, hạ giọng nài nỉ hắn: “Thần thiếp hiểu tâm tình của Hoàng thượng lúc này, nhưng Hoàng thượng long thể rất quan trọng, còn rất nhiều chuyện chờ Hoàng thượng giải quyết, định đoạt kìa.”
Hoàng đế giữ im lặng. Vầng trán tái nhợt nay đã trở nên thê lương hơn.
Lộ Ánh Tịch bình thản nắm tay hắn, kéo hắn đi theo một lối khác trên tường thành. Nhiệt độ cơ thể hắn cực thấp, tay lạnh như băng. Những lời chửi rủa, gào thét đầy căm phẫn của bách tính, hắn nghe thấy nhất định cảm thấy những câu nói đó như mũi khoan đục khoét trái tim hắn đến tận xương tủy.
Trước khi trèo thang xuống khỏi thành, Phạm Thống vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên thốt ra: “Hoàng thượng, Phạm mỗ muốn ở lại Huy Thành.”
Hoàng đế nhíu mày, thấp giọng nói: “Vì sao?”
Phạm Thống nhếch môi cười trừ, kính cẩn cúi đầu nhưng không nói gì.
Trong mắt Hoàng đế hiện vẻ tự chê bản thân, đưa tay vỗ vai Phạm Thống, cũng không nhiều lời nữa, sau đó quay người trèo xuống dưới.
Lộ Ánh Tịch liếc mắt Phạm Thống một cái, mang theo vài phần tán thưởng không thành tiếng. Hiện nay rất ít quần thần tự động xin vào Huy Thành chống chọi với bệnh dịch. Xem ra Phạm Thống cũng là người có trái tim lương thiện.
“Phạm huynh, hai ngày tới tạm thời huynh không nên tiếp cận quá gần người bệnh, chỉ cần canh giữ ở cổng thành là được.” Nàng nhỏ nhẹ căn dặn hắn ta, lại nói: “Khi lương thực và dược liệu được chuyển vào, làm phiền Phạm huynh trông coi cẩn thận. Đừng để người khác đục nước béo cò, lén trộm tiền của bất chính.”
Phạm Thống nhìn nàng với ánh mắt thắc mắc, nhưng không cố gắng hỏi, khấu đầu nói: “Vâng, Phạm mỗ nhất định sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ thành.”
Lộ Ánh Tịch vểnh môi cười nhạt, xoay người leo xuống thang dây nhẹ nhàng thoăn thoắt mà xuống dưới thành.
Thị vệ và xe ngựa đang chờ, Hoàng đế đứng lặng bên cạnh xe, đưa mắt nhìn ra xa, vẻ mặt ưu sầu thế kia.
“Hoàng thượng, hồi cung thôi.” Lộ Ánh Tịch đến gần hắn, dịu dàng nói.
“Ừ.” Hoàng đế thu lại đường nhìn, khẽ gật đầu.
Còn chưa bước lên xe, sắc mặt hai người đều bỗng dưng xấu đi.
Lộ Ánh Tịch khe khẽ thở dài, tâm trạng rầu rĩ. Ngọn núi phía nam lại có cuộn khói đen cuồn cuộn bốc lên, chứng tỏ lại có một nhóm thi thể người bệnh nữa bị đốt.
Ánh mắt Hoàng đế trầm trọng, lộ ra sự bi thương đau buồn không thể diễn đạt bằng lời.
“Hoàng thượng, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn đã.” Lộ Ánh Tịch dịu dàng khuyên nhủ.
Hoàng đế không hé răng, hai tay nắm chặt thành quyền, nhảy phóc lên xe ngựa. Bất lực! Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân bất lực như vậy!
Lộ Ánh Tịch theo sau trèo lên xe. Tiếng vó ngựa đều đều vang lên, nàng mới cúi đầu nói: “Nhân lực ít ỏi, nhưng không cần phải hổ thẹn.” Đã là sinh mệnh một con người thì đều đáng quý, nàng sẽ không phân chia đó là con dân của nước nào.
Hoàng đế mở miệng giọng khàn đặc: “Lúc Trẫm mới lên ngôi, luôn có bè lũ phản động gây rối. Trẫm xuất quân chinh phạt và chẳng bao giờ bị đánh bại. Nhưng hôm nay Trẫm mới biết được, Trẫm chẳng hề có năng lực mạnh mẽ hơn người, Trẫm cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.”
Lộ Ánh Tịch im lặng ngóng nhìn hắn, không tìm được lời nào để an ủi. Bây giờ chỉ mới bắt đầu, Huy Thành mỗi ngày đều có người chết, cuối cùng sẽ là hàng chục ngàn. Hoàng đế nghiêm trị hà khắc đối với Thái thú Huy Thành cùng một số viên quan liên quan, nhưng cũng không thể kéo vãn tình thế đã rồi. Cho dù bây giờ có tra ra kẻ nào đầu sỏ trong việc ném xác gia súc xuống sông Vị Hà cũng là chuyện vô ích.
Bầu không khí im ắng, ngột ngạt. Nàng nhìn hắn, nhỏ nhẹ thưa: “Hoàng thượng, hai ngày sau sư phụ sẽ dẫn một số y giả đến Huy Thành.”
Hoàng đế ngẩng phắt đầu lên nhìn nàng: “Có bao nhiêu người?”
“Thần thiếp không biết.” Lộ Ánh Tịch lắc đầu. Nàng quả thực không rõ, chỉ hy vọng sư phụ có thể huy động càng nhiều đệ tử Huyền môn đến đây càng tốt. Nhưng nàng biết sư phụ cũng rất khó khăn, không có khả năng điều động toàn bộ đệ tử Huyền môn.
Hoàng đế nheo mắt, không bày tỏ ý kiến. Nàng quả nhiên có cách liên lạc với Nam Cung Uyên, đồng thời thuyết phục y điều động đệ tử Huyền môn. Lẽ nào Ô Quốc và Lâm Quốc âm thầm bắt tay nhau?
Thấy mắt hắn bắn ra tia sáng sắc nhọn, đáy lòng Lộ Ánh Tịch cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nếu không vì bách tính vô tội, nàng quyết không muốn làm những chuyện vô bổ.
Hoàng đế rủ mi mắt không muốn nhìn nàng, dựa lưng vào vách xe chợp mắt suy nghĩ, khuôn mặt vẫn duy trì vẻ u sầu như bị bao trùm bởi bóng ma vô hình.
***
Trở lại hoàng cung, xe ngựa đưa Hoàng đế về lại Thần cung trước, sau đó mới đưa nàng về Phượng Tê cung.
Nàng vất vả cả ngày, khó khăn lắm mới về đến trước cửa điện, thì bỗng có một người từ con đường mòn bên cạnh bổ nhào ra, đồng thời quỳ sụp xuống trước bậc thềm.
Lộ Ánh Tịch nhíu mày nhìn lại, không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Hạ Quý phi?”
Nữ tử mặc váy trắng toàn thân, mái tóc dài rối tung rối mù kia đúng là Hạ Như Sương ư?
“Hoàng hậu tỷ tỷ!” Tiếng gọi thống khổ nghẹn ngào vuột ra, Hạ Như Sương ngẩng gương mặt bi ai chờ mong nàng.
Nàng còn chưa kịp đáp lại đã thấy hai tên thái giám cuống quít đuổi theo, vội vã hành lễ với nàng. Rồi mỗi tên bên trái bên phải chụp một cánh tay vừa đỡ vừa kéo Hạ Như Sương đứng dậy.
Lộ Ánh Tịch ho khan một tiếng, mắt đảo qua hai tên thái giám.
Một gã lớn tuổi hơn trong hai tên thái giám đứng ra cung kính thưa với nàng, “Hoàng hậu nương nương, Hạ Quý phi mắc bệnh trong người, nô tài phụng mệnh Hoàng thượng, hầu hạ và trông coi Quý phi nương nương.”
“Hoàng hậu tỷ tỷ, Như Sương không có bệnh...” Tiếng nói Hạ Như Sương mềm yếu vỡ tan, khuôn mặt tràn ngập đau thương.
Lộ Ánh Tịch yên lặng suy nghĩ trong giây lát, sau đó mới dịu ngọt nói: “Muội muội tu dưỡng cho tốt. Đợi khi nào Bản cung rảnh rỗi sẽ đến thăm hỏi muội muội.”
“Hoàng hậu tỷ tỷ, Như Sương chỉ muốn nói vài câu với tỷ tỷ.” Thân thể Hạ Như Sương yếu đuối, sắc mặt lại tái nhợt, hốc hác tiều tụy đi nhiều.
Lộ Ánh Tịch chăm chú nhìn nàng ta, không khó để đoán ra mấy ngày qua bị giam lỏng nàng ta trở nên quá thê thảm.
“Các ngươi lui trước đi, Bản cung nói chuyện với Hạ Quý phi một chút.” Lộ Ánh Tịch nhìn về phía hai tên thái giám, lời nói uy nghiêm không cho phép cãi lại.
Hai tên thái giám do dự đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau mới cùng nhau hành lễ rồi lui ra, đứng chờ ở cuối hành lang cách đó không xa.
Lộ Ánh Tịch lại cho các thị vệ bảo vệ nàng lui ra. Khi xung quanh đã vắng lặng, nàng mới mở miệng hỏi: “Hạ Quý phi có chuyện gì muốn nói với Bản cung?”
Hạ Như Sương lại quỳ xuống lần nữa, khuôn mặt nhăn nhó khổ sở: “Hoàng hậu tỷ tỷ! Hoàng thượng nói Như Sương sinh bệnh kỳ quái, tâm thần bất ổn, không cho Như Sương ra ngoài gặp ai. Như Sương biết Hoàng thượng muốn giam lỏng Như Sương cho đến chết. Hôm nay Như Sương mạo hiểm, không sợ chết chống lại ý chỉ đến đây gặp tỷ tỷ, chỉ cầu tỷ tỷ trả lại công bằng cho Như Sương.”
“Công bằng?” Lộ Ánh Tịch nhắc lại hai từ này, ánh mắt nhìn nàng ta chòng chọc.
Hạ Như Sương bày ra bộ mặt yếu đuối mỏng manh, đôi mắt đẹp ẩn chứa u tối mãnh liệt: “Như Sương vốn sắp được làm mẹ, có thể chạm tới tương lai hạnh phúc. Nhưng hôm nay lại phải sống thê thảm đến nông nỗi này. Chẳng lẽ tỷ tỷ không thấy Như Sương đáng thương sao? Cũng không thấy áy náy ư?”
Lộ Ánh Tịch không nói, vẻ mặt bình thản không chút thay đổi.
Hạ Như Sương chua chát cười gằn hai tiếng, từ từ lại nói: “Trông cậy vào lòng người thiện lương, đúng là Như Sương quá ngu xuẩn rồi. Nếu như Như Sương nói cho tỷ tỷ nghe một bí mật kinh thiên động địa, chẳng biết tỷ tỷ có giúp Như Sương được tự do hay không?”
“Bí mật thế nào?” Lộ Ánh Tịch hơi nhíu mày. Nàng còn nhớ lúc Hạ thị thất thế, Hoàng đế muốn tống Hạ Như Sương sang biệt viện ở hành cung. Vì đề phòng Hạ thị gây tội lại liên lụy đến nàng ta, nên Hoàng đế mới cho nàng ta một con đường lui. Ai có ngờ đâu, người trong Hạ thị chưa kịp gây chuyện lần nào nữa, thế nhưng chính Hạ Như Sương tự đi vào con đường chết.
“Về Tê Điệp cũng là về Hoàng hậu tỷ tỷ người.” Hạ Như Sương hơi hất cao mặt, đôi mắt kiên quyết hàm chứa vài phần tàn ác. Trước đây nàng ta không biết vốn dĩ chính Ô Quốc làm hại nàng ta mất con. Hiện tại đã biết rõ, nàng tuyệt đối không tha thứ Ô Quốc, cũng tuyệt đối không tha thứ cho Lộ Ánh Tịch! Khi đó, nếu nàng ta không sảy thai, nếu vẫn bình an sinh hạ hoàng tử, thì bây giờ nàng ta đã được nở mày nở mặt, phú quý đề huề, cũng không bị rơi vào kết cục thảm thương như bây giờ!
Lộ Ánh Tịch bình tĩnh quan sát nàng ta một lúc lâu sau mới khẽ than thở: “Bản cung không muốn biết cái bí mật gì đó. Càng biết nhiều, sẽ càng thêm nhọc lòng.” Nói xong, nàng liền cất bước vào trong điện, chỉ bỏ lại Hạ Như Sương một mình quỳ trên thềm đá.
“Lộ Ánh Tịch...” Hạ Như Sương mở miệng gào thét, uất hận nghẹn ngang cổ họng không trút ra được.
Nàng ta nhìn chằm chằm bóng lưng hiên ngang rời đi của nàng, con ngươi co rút lại, phát ra tia lửa hận.
Ngực Hoàng đế phập phồng kịch liệt, hai tay vô thức xiết chặt, toàn thân kiềm chế mà run rẩy từng cơn.
Lộ Ánh Tịch cau mày, muốn rút ra bàn tay đang bị hắn nắm chặt đến phát đau. Nhưng hắn không chút phản ứng lại, vẫn bóp chặt tay nàng.
“Hoàng thượng!” Nàng nhón chân kề miệng sát vào tai hắn, khẽ gọi một tiếng.
Hoàng đế kinh động, dần dần hoàn hồn, mới thả lỏng tay ra.
Nàng quay sang mỉm cười với hắn. Sau đó nàng tiến gần đến tường thành, hơi cúi người về phía trước, lấy giọng hô to: “Bách tính Huy Thành nghe đây! Hoàng thượng lo lắng tình hình bệnh dịch ở Huy Thành nên ngự giá thân chinh. Người cũng đã sắp xếp đại phu ở kinh thành chuẩn bị vào thành, khám và chữa bệnh cho mọi người...”
Tiếng nói trong trẻo, mềm mại nhưng đầy nội lực vang vọng giữa không trung, dư âm kéo dài.
Tất cả mọi người dưới cổng thành đều sửng sốt, dừng lại mọi động tác xô đẩy, đánh đấm, hết thảy đều ngẩng đầu trông lên.
“Hai ngày sau, sẽ có rất nhiều thầy thuốc vào thành sẽ chẩn đoán chính xác cho bách tính chưa nhiễm bệnh trong thành! Những người không mắc bệnh sẽ được ra khỏi thành!” Lộ Ánh Tịch cất cao giọng nói, rành mạch rõ ràng, âm thanh truyền đi xa: “Mọi người đừng hoang mang, triều đình chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp Huy Thành vượt qua khó khăn!”
Dân chúng ngửa đầu nhìn nàng chằm chặp, lặng ngắt như tờ. Sau một lúc lâu, tiếng bàn tán trao đổi tăng lên, không bao lâu làn sóng âm thanh cuộn trào.
“Ngươi là ai? Dựa vào cái gì muốn chúng tôi tin tưởng ngươi!” Có một người dẫn đầu trong đám đông la to lên.
“Làm sao Hoàng thượng có thể tự mình tới đây? Người không sợ nhiễm ôn dịch sao?” Một người nghi hoặc hỏi.
“Huy Thành này muốn nhốt tất cả bệnh nhân trong thành, Hoàng thượng không có khả năng đến đây!” Lại có một người tiếp lời, vừa hoài nghi vừa sợ hãi.
Lộ Ánh Tịch xoay đầu nhìn Hoàng đế, khẽ gật đầu khích lệ với hắn.
Hoàng đế tiếp thu ý nàng, tiến lên tới gần tường thành, cất cao giọng: “Trẫm đang ở đây! Trẫm cam đoan, sẽ dốc hết sức lực bảo vệ con dân của Trẫm!”
Lời nói to rõ, khí phách khiến khung cảnh lại im bặt lần nữa.
Hoàng đế vung tay phải lên, trên tay là một tấm lệnh bài sáng chói dưới ánh mặt trời. Mặc dù lệnh bài chói lóa khó nhìn rõ nhưng vẫn thấy được hình Cửu Long được khắc trên đó, rực rỡ lóa mắt.
Dân chúng bị dọa sợ, không đánh nhau với binh lính nữa. Tất cả trầm mặc, khoanh tay đứng nhìn. Trong lòng mỗi người đều bán tín bán nghi. Tuy rằng Hoàng đế đích thân đến, nhưng bệnh dịch rất đáng sợ, bị vây khốn trong thành lâu cũng sẽ có nguy cơ bị nhiễm bệnh.
Lộ Ánh Tịch quay người lại bảo quan trông coi thành tiếp tục đứng ra kêu gọi, trấn an lòng dân, sau đó kéo Hoàng đế lui ra sau.
“Hoàng thượng, nên trở về cung thôi.” Nàng nói nhỏ, “Tin tức Hoàng thượng ngự giá đến tận đây sẽ lan truyền trong chốc lát, sẽ có nhiều người dân chạy đến trước cổng thành hơn.”
Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng chằm chặp, đôi môi mím chặt như một lưỡi kiếm mỏng sắc bén. Một lát sau hắn mới thốt ra một câu: “Trẫm muốn đến Tề Nhân Đường.”
Lộ Ánh Tịch kinh hãi, vội vã nói: “Tuyệt đối không được!”
“Nếu như Trẫm không dám đi, thì làm sao các thầy thuốc tự nguyện đến Huy Thành đây?” Giọng Hoàng đế khàn thấp nhưng rắn rỏi, kiên quyết.
Tề Nhân Đường vốn là dược đường lớn nhất trong Huy Thành, nay đã thành nơi nguy hiểm nhất. Triều đình trưng dụng nhà dân xung quanh Tề Nhân Đường để cách ly những người mắc dịch bệnh nghiêm trọng.
Lộ Ánh Tịch trố mắt nhìn hắn, hạ giọng nài nỉ hắn: “Thần thiếp hiểu tâm tình của Hoàng thượng lúc này, nhưng Hoàng thượng long thể rất quan trọng, còn rất nhiều chuyện chờ Hoàng thượng giải quyết, định đoạt kìa.”
Hoàng đế giữ im lặng. Vầng trán tái nhợt nay đã trở nên thê lương hơn.
Lộ Ánh Tịch bình thản nắm tay hắn, kéo hắn đi theo một lối khác trên tường thành. Nhiệt độ cơ thể hắn cực thấp, tay lạnh như băng. Những lời chửi rủa, gào thét đầy căm phẫn của bách tính, hắn nghe thấy nhất định cảm thấy những câu nói đó như mũi khoan đục khoét trái tim hắn đến tận xương tủy.
Trước khi trèo thang xuống khỏi thành, Phạm Thống vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên thốt ra: “Hoàng thượng, Phạm mỗ muốn ở lại Huy Thành.”
Hoàng đế nhíu mày, thấp giọng nói: “Vì sao?”
Phạm Thống nhếch môi cười trừ, kính cẩn cúi đầu nhưng không nói gì.
Trong mắt Hoàng đế hiện vẻ tự chê bản thân, đưa tay vỗ vai Phạm Thống, cũng không nhiều lời nữa, sau đó quay người trèo xuống dưới.
Lộ Ánh Tịch liếc mắt Phạm Thống một cái, mang theo vài phần tán thưởng không thành tiếng. Hiện nay rất ít quần thần tự động xin vào Huy Thành chống chọi với bệnh dịch. Xem ra Phạm Thống cũng là người có trái tim lương thiện.
“Phạm huynh, hai ngày tới tạm thời huynh không nên tiếp cận quá gần người bệnh, chỉ cần canh giữ ở cổng thành là được.” Nàng nhỏ nhẹ căn dặn hắn ta, lại nói: “Khi lương thực và dược liệu được chuyển vào, làm phiền Phạm huynh trông coi cẩn thận. Đừng để người khác đục nước béo cò, lén trộm tiền của bất chính.”
Phạm Thống nhìn nàng với ánh mắt thắc mắc, nhưng không cố gắng hỏi, khấu đầu nói: “Vâng, Phạm mỗ nhất định sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ thành.”
Lộ Ánh Tịch vểnh môi cười nhạt, xoay người leo xuống thang dây nhẹ nhàng thoăn thoắt mà xuống dưới thành.
Thị vệ và xe ngựa đang chờ, Hoàng đế đứng lặng bên cạnh xe, đưa mắt nhìn ra xa, vẻ mặt ưu sầu thế kia.
“Hoàng thượng, hồi cung thôi.” Lộ Ánh Tịch đến gần hắn, dịu dàng nói.
“Ừ.” Hoàng đế thu lại đường nhìn, khẽ gật đầu.
Còn chưa bước lên xe, sắc mặt hai người đều bỗng dưng xấu đi.
Lộ Ánh Tịch khe khẽ thở dài, tâm trạng rầu rĩ. Ngọn núi phía nam lại có cuộn khói đen cuồn cuộn bốc lên, chứng tỏ lại có một nhóm thi thể người bệnh nữa bị đốt.
Ánh mắt Hoàng đế trầm trọng, lộ ra sự bi thương đau buồn không thể diễn đạt bằng lời.
“Hoàng thượng, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn đã.” Lộ Ánh Tịch dịu dàng khuyên nhủ.
Hoàng đế không hé răng, hai tay nắm chặt thành quyền, nhảy phóc lên xe ngựa. Bất lực! Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân bất lực như vậy!
Lộ Ánh Tịch theo sau trèo lên xe. Tiếng vó ngựa đều đều vang lên, nàng mới cúi đầu nói: “Nhân lực ít ỏi, nhưng không cần phải hổ thẹn.” Đã là sinh mệnh một con người thì đều đáng quý, nàng sẽ không phân chia đó là con dân của nước nào.
Hoàng đế mở miệng giọng khàn đặc: “Lúc Trẫm mới lên ngôi, luôn có bè lũ phản động gây rối. Trẫm xuất quân chinh phạt và chẳng bao giờ bị đánh bại. Nhưng hôm nay Trẫm mới biết được, Trẫm chẳng hề có năng lực mạnh mẽ hơn người, Trẫm cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.”
Lộ Ánh Tịch im lặng ngóng nhìn hắn, không tìm được lời nào để an ủi. Bây giờ chỉ mới bắt đầu, Huy Thành mỗi ngày đều có người chết, cuối cùng sẽ là hàng chục ngàn. Hoàng đế nghiêm trị hà khắc đối với Thái thú Huy Thành cùng một số viên quan liên quan, nhưng cũng không thể kéo vãn tình thế đã rồi. Cho dù bây giờ có tra ra kẻ nào đầu sỏ trong việc ném xác gia súc xuống sông Vị Hà cũng là chuyện vô ích.
Bầu không khí im ắng, ngột ngạt. Nàng nhìn hắn, nhỏ nhẹ thưa: “Hoàng thượng, hai ngày sau sư phụ sẽ dẫn một số y giả đến Huy Thành.”
Hoàng đế ngẩng phắt đầu lên nhìn nàng: “Có bao nhiêu người?”
“Thần thiếp không biết.” Lộ Ánh Tịch lắc đầu. Nàng quả thực không rõ, chỉ hy vọng sư phụ có thể huy động càng nhiều đệ tử Huyền môn đến đây càng tốt. Nhưng nàng biết sư phụ cũng rất khó khăn, không có khả năng điều động toàn bộ đệ tử Huyền môn.
Hoàng đế nheo mắt, không bày tỏ ý kiến. Nàng quả nhiên có cách liên lạc với Nam Cung Uyên, đồng thời thuyết phục y điều động đệ tử Huyền môn. Lẽ nào Ô Quốc và Lâm Quốc âm thầm bắt tay nhau?
Thấy mắt hắn bắn ra tia sáng sắc nhọn, đáy lòng Lộ Ánh Tịch cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nếu không vì bách tính vô tội, nàng quyết không muốn làm những chuyện vô bổ.
Hoàng đế rủ mi mắt không muốn nhìn nàng, dựa lưng vào vách xe chợp mắt suy nghĩ, khuôn mặt vẫn duy trì vẻ u sầu như bị bao trùm bởi bóng ma vô hình.
***
Trở lại hoàng cung, xe ngựa đưa Hoàng đế về lại Thần cung trước, sau đó mới đưa nàng về Phượng Tê cung.
Nàng vất vả cả ngày, khó khăn lắm mới về đến trước cửa điện, thì bỗng có một người từ con đường mòn bên cạnh bổ nhào ra, đồng thời quỳ sụp xuống trước bậc thềm.
Lộ Ánh Tịch nhíu mày nhìn lại, không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Hạ Quý phi?”
Nữ tử mặc váy trắng toàn thân, mái tóc dài rối tung rối mù kia đúng là Hạ Như Sương ư?
“Hoàng hậu tỷ tỷ!” Tiếng gọi thống khổ nghẹn ngào vuột ra, Hạ Như Sương ngẩng gương mặt bi ai chờ mong nàng.
Nàng còn chưa kịp đáp lại đã thấy hai tên thái giám cuống quít đuổi theo, vội vã hành lễ với nàng. Rồi mỗi tên bên trái bên phải chụp một cánh tay vừa đỡ vừa kéo Hạ Như Sương đứng dậy.
Lộ Ánh Tịch ho khan một tiếng, mắt đảo qua hai tên thái giám.
Một gã lớn tuổi hơn trong hai tên thái giám đứng ra cung kính thưa với nàng, “Hoàng hậu nương nương, Hạ Quý phi mắc bệnh trong người, nô tài phụng mệnh Hoàng thượng, hầu hạ và trông coi Quý phi nương nương.”
“Hoàng hậu tỷ tỷ, Như Sương không có bệnh...” Tiếng nói Hạ Như Sương mềm yếu vỡ tan, khuôn mặt tràn ngập đau thương.
Lộ Ánh Tịch yên lặng suy nghĩ trong giây lát, sau đó mới dịu ngọt nói: “Muội muội tu dưỡng cho tốt. Đợi khi nào Bản cung rảnh rỗi sẽ đến thăm hỏi muội muội.”
“Hoàng hậu tỷ tỷ, Như Sương chỉ muốn nói vài câu với tỷ tỷ.” Thân thể Hạ Như Sương yếu đuối, sắc mặt lại tái nhợt, hốc hác tiều tụy đi nhiều.
Lộ Ánh Tịch chăm chú nhìn nàng ta, không khó để đoán ra mấy ngày qua bị giam lỏng nàng ta trở nên quá thê thảm.
“Các ngươi lui trước đi, Bản cung nói chuyện với Hạ Quý phi một chút.” Lộ Ánh Tịch nhìn về phía hai tên thái giám, lời nói uy nghiêm không cho phép cãi lại.
Hai tên thái giám do dự đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau mới cùng nhau hành lễ rồi lui ra, đứng chờ ở cuối hành lang cách đó không xa.
Lộ Ánh Tịch lại cho các thị vệ bảo vệ nàng lui ra. Khi xung quanh đã vắng lặng, nàng mới mở miệng hỏi: “Hạ Quý phi có chuyện gì muốn nói với Bản cung?”
Hạ Như Sương lại quỳ xuống lần nữa, khuôn mặt nhăn nhó khổ sở: “Hoàng hậu tỷ tỷ! Hoàng thượng nói Như Sương sinh bệnh kỳ quái, tâm thần bất ổn, không cho Như Sương ra ngoài gặp ai. Như Sương biết Hoàng thượng muốn giam lỏng Như Sương cho đến chết. Hôm nay Như Sương mạo hiểm, không sợ chết chống lại ý chỉ đến đây gặp tỷ tỷ, chỉ cầu tỷ tỷ trả lại công bằng cho Như Sương.”
“Công bằng?” Lộ Ánh Tịch nhắc lại hai từ này, ánh mắt nhìn nàng ta chòng chọc.
Hạ Như Sương bày ra bộ mặt yếu đuối mỏng manh, đôi mắt đẹp ẩn chứa u tối mãnh liệt: “Như Sương vốn sắp được làm mẹ, có thể chạm tới tương lai hạnh phúc. Nhưng hôm nay lại phải sống thê thảm đến nông nỗi này. Chẳng lẽ tỷ tỷ không thấy Như Sương đáng thương sao? Cũng không thấy áy náy ư?”
Lộ Ánh Tịch không nói, vẻ mặt bình thản không chút thay đổi.
Hạ Như Sương chua chát cười gằn hai tiếng, từ từ lại nói: “Trông cậy vào lòng người thiện lương, đúng là Như Sương quá ngu xuẩn rồi. Nếu như Như Sương nói cho tỷ tỷ nghe một bí mật kinh thiên động địa, chẳng biết tỷ tỷ có giúp Như Sương được tự do hay không?”
“Bí mật thế nào?” Lộ Ánh Tịch hơi nhíu mày. Nàng còn nhớ lúc Hạ thị thất thế, Hoàng đế muốn tống Hạ Như Sương sang biệt viện ở hành cung. Vì đề phòng Hạ thị gây tội lại liên lụy đến nàng ta, nên Hoàng đế mới cho nàng ta một con đường lui. Ai có ngờ đâu, người trong Hạ thị chưa kịp gây chuyện lần nào nữa, thế nhưng chính Hạ Như Sương tự đi vào con đường chết.
“Về Tê Điệp cũng là về Hoàng hậu tỷ tỷ người.” Hạ Như Sương hơi hất cao mặt, đôi mắt kiên quyết hàm chứa vài phần tàn ác. Trước đây nàng ta không biết vốn dĩ chính Ô Quốc làm hại nàng ta mất con. Hiện tại đã biết rõ, nàng tuyệt đối không tha thứ Ô Quốc, cũng tuyệt đối không tha thứ cho Lộ Ánh Tịch! Khi đó, nếu nàng ta không sảy thai, nếu vẫn bình an sinh hạ hoàng tử, thì bây giờ nàng ta đã được nở mày nở mặt, phú quý đề huề, cũng không bị rơi vào kết cục thảm thương như bây giờ!
Lộ Ánh Tịch bình tĩnh quan sát nàng ta một lúc lâu sau mới khẽ than thở: “Bản cung không muốn biết cái bí mật gì đó. Càng biết nhiều, sẽ càng thêm nhọc lòng.” Nói xong, nàng liền cất bước vào trong điện, chỉ bỏ lại Hạ Như Sương một mình quỳ trên thềm đá.
“Lộ Ánh Tịch...” Hạ Như Sương mở miệng gào thét, uất hận nghẹn ngang cổ họng không trút ra được.
Nàng ta nhìn chằm chằm bóng lưng hiên ngang rời đi của nàng, con ngươi co rút lại, phát ra tia lửa hận.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu