Phượng Tê Thần Cung - Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phượng Tê Thần Cung
Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
Sau giờ Ngọ, Nam Cung Uyên đến thay thuốc cho hoàng đế. Lộ Ánh Tịch trầm lặng đứng một bên, chỉ lẳng lặng nhìn.
“Hoàng thượng, đây là thuốc kim thương[1] vừa được nghiên cứu, thuốc có hiệu quả tương đối nhanh chóng, nhưng lúc thoa lên sẽ hơi đau, mong Hoàng thượng cố chịu đựng.” Nam Cung Uyên ôn hòa nói, động tác tay vẫn nhẹ nhàng linh hoạt.
[1] Thuốc kim thương: là thuốc đặc trị vết thương bằng đao, kiếm, vật bằng kim loại; công hiệu là cầm máu, giảm đau, chống nhiễm trùng.
Hoàng đế dựa lưng vào đầu giường, áo bào gấm mở ra một nửa, lộ ra lồng ngực trần dày cường tráng.
Tầng tầng lớp lớp băng gạc quấn trên bả vai hắn từ từ được gỡ ra, vết thương thâm tím hiện rõ.
Lộ Ánh Tịch nhíu mày, vết thương rất sâu, giống như trên thân thể bị khoét một lỗ, lại như bị xẻo một miếng thịt lớn.
“Bao giờ có thể kết vảy?” Hoàng đế nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng, không nhìn người cũng không nhìn chỗ bị thương của mình.
“Cũng phải nửa tháng nữa.” Nam Cung Uyên vừa nói vừa lấy ra thuốc đã được tán nhuyễn bỏ trên băng gạc sạch, nhẹ nhàng phủ lên vết thương của hoàng đế.
Hoàng đế kêu đau một tiếng, đúng là bị đau trong tích tắc, từng giọt mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống thái dương.
Lộ Ánh Tịch bất giác xoay mặt đi, không muốn tận mắt thấy bộ dạng đau đớn của hắn, nhưng lại phát hiện cổ tay bị hắn nắm chặt. Nàng cúi đầu nhìn xuống, đó là một bàn tay từng khớp xương rõ rệt, gân xanh nổi chằn chịt trên mu bàn tay. Tầm mắt nàng dần di chuyển lên trên, thấy hoàng đế hờ hững nhắm mắt, vẻ mặt không chút biến đổi, chỉ có mồ hôi trên trán vẫn tuôn chảy.
Nàng xoay đầu nhìn về phía Nam Cung Uyên, y đang cúi đầu chuyên chú băng bó vết thương cho hoàng đế, dường như không nhận thấy ánh mắt lom lom của nàng.
Đại khái qua khoảng thời gian uống một chum trà, Nam Cung Uyên vừa thu dọn hòm thuốc, vừa nói: “Hoàng thượng, phải nhớ kỹ cánh tay trái không được dùng sức, để tránh vết thương bị toác ra. Nam Cung Uyên xin cáo lui.”
Hoàng đế gật đầu ừ một tiếng, cũng không mở mắt.
“Sư phụ.” Lộ Ánh Tịch bất ngờ thốt ra.
Nam Cung Uyên đã cất bước, nghe vậy bước chân không tự chủ được liền dừng lại, đôi mắt đen huyền nhuộm một tầng buồn bã.
Lộ Ánh Tịch vốn định nói sẽ tiễn y một đoạn, nhưng cổ tay đang bị nắm bất ngờ siết chặt. Nàng hoảng hốt, không biết phải làm sao đành nói: “Sư phụ đi thong thả, đồ nhi không tiễn.”
Nam Cung Uyên gật đầu, không nói không rằng nhanh chóng rời khỏi.
Phòng ngủ to lớn không một tiếng động, nhất thời chìm trong tĩnh lặng, sự yên tĩnh khiến người khác lo sợ, nghi ngờ.
Hoàng đế vẫn nắm chặt tay nàng, trước sau không hề buông lỏng, nhưng nhắm mắt không nói nửa lời, giống như hoàn toàn không biết bản thân đang nắm tay nàng.
“Hoàng thượng?” Nàng khe khẽ từ từ rút tay ra, không ngờ hắn lại nhanh chóng gằn sức nắm lại.
Nàng bị đau, mặt hầm hầm nhìn hắn. Còn hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, cả người dựa vào đầu giường bất động như núi.
“Hoàng thượng. Có phải vết thương gây đau nhức?” Nàng nuốt xuống cơn nóng giận, dịu dàng hỏi.
Hoàng đế chầm chậm mở mắt, ánh mắt hàm chứa vẻ hung ác nham hiểm, lạnh nhạt mở miệng: “Hoàng hậu nóng lòng muốn đi đâu?”
Lộ Ánh Tịch đã hiểu, khẽ nhếch môi cười, vui vẻ trả lời: “Chẳng qua Thần thiếp muốn đi vắt chiếc khăn ướt, lau mồ hôi cho Hoàng thượng.”
Mặt mày hoàng đế giãn ra, giọng điệu hòa hoãn, ấm áp hơn: “Hoàng hậu thông minh nhạy bén, nhất dịnh hiểu rõ nơi nào có thể tới, nơi nào là cấm địa.”
Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng vào đáy mắt u tối sâu thăm thẳm của hắn. Mặt nàng tươi rói, nụ cười trong trẻo, nói rõ từng từ một: “Phải chăng Hoàng thượng đang ghen?”
Hoàng đế đảo mắt qua lại, mặt biến sắc càng thêm đỏ lựng, nhỏ giọng nói: “Quả thực Trẫm đang ghen tị đó. Vừa rồi Hoàng hậu một mực cúi thấp đầu, nhưng ánh mắt luôn mải miết nhìn về hướng khác.”
Lộ Ánh Tịch không nghĩ tới hắn lại trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía nàng như vậy, tim nàng không khỏi đập loạn lên.
Hoàng đế bật cười, vẫy vẫy tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống giường, sau đó mới nói: “Hoàng hậu không cần lo lắng, Trẫm không đến nỗi nhỏ nhen hẹp hòi như vậy.”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười tiếp lời: “Nhưng Thần thiếp cảm thấy tâm tình Hoàng thượng không được tốt.”
Hoàng đế gật đầu, khuôn mặt tuấn tú chính trực nghiêm túc, thản nhiên nói: “Thực ra thì đây không phải là lần đầu tiên Trẫm thấy Hoàng hậu ở cùng chỗ với Nam Cung Uyên. Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay lại xuất hiện cảm giác rất khác.”
Lộ Ánh Tịch quyết im lặng không nói, trong lòng suy nghĩ mông lung. Hắn buồn vui thất thường, lời nói ra khó mà phân biệt được cái nào là chân thật, cái nào giả dối. Lúc này đây hắn lại đang giở trò?
Hoàng đế thở dài, đành phải vừa nhìn thẳng mắt nàng vừa nói: “Trẫm cảm thấy Hoàng hậu mới rồi không tập trung. Trẫm muốn biết, Hoàng hậu đang suy nghĩ đăm chiêu cái gì?”
Lộ Ánh Tịch bất ngờ, hắn đang muốn tâm sự với nàng chăng? Lẽ nào hắn cho rằng nàng sẽ trải lòng với hắn?
“Trẫm biết, có một số việc không thể thổ lộ dễ dàng.” Hoàng đế nhếch môi cười gượng: “Trẫm và nàng là phu thuê, nhưng lúc nào cũng đề phòng lẫn nhau. Trẫm chẳng biết nàng có mệt mỏi hay không, nhưng bây giờ Trẫm cảm thấy rất vất vả.”
“Hoàng thượng suy nghĩ nhiều quá rồi.” Lộ Ánh Tịch đáp lời mập mờ, nước đôi: “Hoàng thượng đang bị thương nặng, khó tránh khỏi cơ thể mệt mỏi bất an, nghỉ ngơi nhiều là được.” Bộ dạng yếu đuối bày ra trong giờ khắc này của hắn có bao nhiêu chân thực, nàng không dám chắc. Nhưng điều nàng có thể khẳng định chính là nàng không được mềm lòng, không được mất cảnh giác, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục[2].
[2] Câu đầy đủ là “Nhất thân nhơn thân, vạn kiếp bất phục” có nghĩa một khi thân này mất rồi thì muôn đời muôn kiếp khó mà có lại được.
“Ừm. Trẫm quả thực rệu rã cả tinh thần lẫn thể xác, cần phải tĩnh dưỡng.” Hoàng đế thở một hơi dài, kéo chiếc chăn gấm lên, “Ánh Tịch, đến đây. Nằm cùng Trẫm một lát.”
Nàng vâng lời bước đến, im lặng nằm xuống bên cạnh hắn.
Hoàng đế nằm ngửa, vẫn không chạm vào nàng, bình thản nói: “Ánh Tịch, nếu Trẫm nói có lẽ Trẫm gần yêu nàng rồi, nàng có tin không?”
Thân thể Lộ Ánh Tịch chấn động cứng đờ, tim đập dồn dập, thỏ thẻ trả lời: “Hoàng thượng cứ nói đùa.”
Tiếng nói hoàng đế càng thêm nhỏ nhẹ trầm thấp, mềm mỏng như vả lụa trơn mượt, rất êm tai cuốn hút: “Trẫm chỉ nói có lẽ. Biết đâu sẽ xảy ra, biết đâu lại không. Đương nhiên Trẫm hi vọng là sẽ không, bởi vì tình yêu là thứ giày vò con người ta vô cùng, giống như phát bệnh sốt rét, lúc nóng lúc lạnh, khiến người ta không thể khống chế được. Trẫm ghét tất cả mọi chuyện không nằm trong vòng kiểm soát. Nhưng thực sự trên đời này lại tồn tại những việc như vậy.”
Lộ Ánh Tịch thầm nghiến răng, bây giờ nàng đang lúc nóng lúc lạnh đây. Lời hắn nói chẳng khác nào đang đội lớp trá hình ngầm cổ vũ, khích lệ nàng vận dụng tất cả kỹ xảo, bản lĩnh của bản thân để khiến hắn yêu nàng. Không thể nghi ngờ điều này đối với nàng là một loại cám dỗ, khiến nàng phát sốt, nóng lòng muốn thử. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái này có thể là thủ đoạn tấn công tâm lý của hắn, dụ dỗ nàng cắn câu, cuối cùng nàng phải mất cả chì lẫn chài. Nghĩ đến đó, trái tim nàng nguội lạnh đi.
“Ánh Tịch. Nàng nói xem, Trẫm nên để mặc tình cảm nảy nở, hay là sớm bóp chết từ trong trứng nước?” Thanh âm hoàng đế trầm thấp dịu nhẹ, phiêu bồng như cơn gió lay nhẹ rèm che, phảng phất sự dụ hoặc vô hình.
Lộ Ánh Tịch trầm mặc rất lâu. Giữa nam và nữ vũ khí tấn công sắc bén nhất đó chính là tình yêu. Nếu nàng đạt được nó, thì nhất định tương lai nắm chắc phần thắng nhiều hơn thua. Nhưng mà, một lưỡi dao luôn có hai mặt…
Nàng đấu tranh tư tưởng rất lâu, đến khi liếc mắt nhìn người nằm bên cạnh, hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ, hơi thở đều đều, khuôn mặt khôi ngô vẫn còn lưu lại vẻ tái nhợt , nhưng khóe môi khẽ nhếch, nụ cười như có như không, vô cùng mị hoặc quyến rũ.
Đôi mắt trong sáng của nàng tối sầm lại, phát ra tia sát khí phức tạp cùng mâu thuẫn. Nàng lặng lẽ vươn tay, tiến sát đến trên người hắn. Chỉ cần nàng vận công hạ một chưởng, thì hắn chết chắc. Nàng sẽ không phải đắn đo lựa chọn con đường phải đi.
“Hoàng thượng, đây là thuốc kim thương[1] vừa được nghiên cứu, thuốc có hiệu quả tương đối nhanh chóng, nhưng lúc thoa lên sẽ hơi đau, mong Hoàng thượng cố chịu đựng.” Nam Cung Uyên ôn hòa nói, động tác tay vẫn nhẹ nhàng linh hoạt.
[1] Thuốc kim thương: là thuốc đặc trị vết thương bằng đao, kiếm, vật bằng kim loại; công hiệu là cầm máu, giảm đau, chống nhiễm trùng.
Hoàng đế dựa lưng vào đầu giường, áo bào gấm mở ra một nửa, lộ ra lồng ngực trần dày cường tráng.
Tầng tầng lớp lớp băng gạc quấn trên bả vai hắn từ từ được gỡ ra, vết thương thâm tím hiện rõ.
Lộ Ánh Tịch nhíu mày, vết thương rất sâu, giống như trên thân thể bị khoét một lỗ, lại như bị xẻo một miếng thịt lớn.
“Bao giờ có thể kết vảy?” Hoàng đế nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng, không nhìn người cũng không nhìn chỗ bị thương của mình.
“Cũng phải nửa tháng nữa.” Nam Cung Uyên vừa nói vừa lấy ra thuốc đã được tán nhuyễn bỏ trên băng gạc sạch, nhẹ nhàng phủ lên vết thương của hoàng đế.
Hoàng đế kêu đau một tiếng, đúng là bị đau trong tích tắc, từng giọt mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống thái dương.
Lộ Ánh Tịch bất giác xoay mặt đi, không muốn tận mắt thấy bộ dạng đau đớn của hắn, nhưng lại phát hiện cổ tay bị hắn nắm chặt. Nàng cúi đầu nhìn xuống, đó là một bàn tay từng khớp xương rõ rệt, gân xanh nổi chằn chịt trên mu bàn tay. Tầm mắt nàng dần di chuyển lên trên, thấy hoàng đế hờ hững nhắm mắt, vẻ mặt không chút biến đổi, chỉ có mồ hôi trên trán vẫn tuôn chảy.
Nàng xoay đầu nhìn về phía Nam Cung Uyên, y đang cúi đầu chuyên chú băng bó vết thương cho hoàng đế, dường như không nhận thấy ánh mắt lom lom của nàng.
Đại khái qua khoảng thời gian uống một chum trà, Nam Cung Uyên vừa thu dọn hòm thuốc, vừa nói: “Hoàng thượng, phải nhớ kỹ cánh tay trái không được dùng sức, để tránh vết thương bị toác ra. Nam Cung Uyên xin cáo lui.”
Hoàng đế gật đầu ừ một tiếng, cũng không mở mắt.
“Sư phụ.” Lộ Ánh Tịch bất ngờ thốt ra.
Nam Cung Uyên đã cất bước, nghe vậy bước chân không tự chủ được liền dừng lại, đôi mắt đen huyền nhuộm một tầng buồn bã.
Lộ Ánh Tịch vốn định nói sẽ tiễn y một đoạn, nhưng cổ tay đang bị nắm bất ngờ siết chặt. Nàng hoảng hốt, không biết phải làm sao đành nói: “Sư phụ đi thong thả, đồ nhi không tiễn.”
Nam Cung Uyên gật đầu, không nói không rằng nhanh chóng rời khỏi.
Phòng ngủ to lớn không một tiếng động, nhất thời chìm trong tĩnh lặng, sự yên tĩnh khiến người khác lo sợ, nghi ngờ.
Hoàng đế vẫn nắm chặt tay nàng, trước sau không hề buông lỏng, nhưng nhắm mắt không nói nửa lời, giống như hoàn toàn không biết bản thân đang nắm tay nàng.
“Hoàng thượng?” Nàng khe khẽ từ từ rút tay ra, không ngờ hắn lại nhanh chóng gằn sức nắm lại.
Nàng bị đau, mặt hầm hầm nhìn hắn. Còn hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, cả người dựa vào đầu giường bất động như núi.
“Hoàng thượng. Có phải vết thương gây đau nhức?” Nàng nuốt xuống cơn nóng giận, dịu dàng hỏi.
Hoàng đế chầm chậm mở mắt, ánh mắt hàm chứa vẻ hung ác nham hiểm, lạnh nhạt mở miệng: “Hoàng hậu nóng lòng muốn đi đâu?”
Lộ Ánh Tịch đã hiểu, khẽ nhếch môi cười, vui vẻ trả lời: “Chẳng qua Thần thiếp muốn đi vắt chiếc khăn ướt, lau mồ hôi cho Hoàng thượng.”
Mặt mày hoàng đế giãn ra, giọng điệu hòa hoãn, ấm áp hơn: “Hoàng hậu thông minh nhạy bén, nhất dịnh hiểu rõ nơi nào có thể tới, nơi nào là cấm địa.”
Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng vào đáy mắt u tối sâu thăm thẳm của hắn. Mặt nàng tươi rói, nụ cười trong trẻo, nói rõ từng từ một: “Phải chăng Hoàng thượng đang ghen?”
Hoàng đế đảo mắt qua lại, mặt biến sắc càng thêm đỏ lựng, nhỏ giọng nói: “Quả thực Trẫm đang ghen tị đó. Vừa rồi Hoàng hậu một mực cúi thấp đầu, nhưng ánh mắt luôn mải miết nhìn về hướng khác.”
Lộ Ánh Tịch không nghĩ tới hắn lại trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía nàng như vậy, tim nàng không khỏi đập loạn lên.
Hoàng đế bật cười, vẫy vẫy tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống giường, sau đó mới nói: “Hoàng hậu không cần lo lắng, Trẫm không đến nỗi nhỏ nhen hẹp hòi như vậy.”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười tiếp lời: “Nhưng Thần thiếp cảm thấy tâm tình Hoàng thượng không được tốt.”
Hoàng đế gật đầu, khuôn mặt tuấn tú chính trực nghiêm túc, thản nhiên nói: “Thực ra thì đây không phải là lần đầu tiên Trẫm thấy Hoàng hậu ở cùng chỗ với Nam Cung Uyên. Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay lại xuất hiện cảm giác rất khác.”
Lộ Ánh Tịch quyết im lặng không nói, trong lòng suy nghĩ mông lung. Hắn buồn vui thất thường, lời nói ra khó mà phân biệt được cái nào là chân thật, cái nào giả dối. Lúc này đây hắn lại đang giở trò?
Hoàng đế thở dài, đành phải vừa nhìn thẳng mắt nàng vừa nói: “Trẫm cảm thấy Hoàng hậu mới rồi không tập trung. Trẫm muốn biết, Hoàng hậu đang suy nghĩ đăm chiêu cái gì?”
Lộ Ánh Tịch bất ngờ, hắn đang muốn tâm sự với nàng chăng? Lẽ nào hắn cho rằng nàng sẽ trải lòng với hắn?
“Trẫm biết, có một số việc không thể thổ lộ dễ dàng.” Hoàng đế nhếch môi cười gượng: “Trẫm và nàng là phu thuê, nhưng lúc nào cũng đề phòng lẫn nhau. Trẫm chẳng biết nàng có mệt mỏi hay không, nhưng bây giờ Trẫm cảm thấy rất vất vả.”
“Hoàng thượng suy nghĩ nhiều quá rồi.” Lộ Ánh Tịch đáp lời mập mờ, nước đôi: “Hoàng thượng đang bị thương nặng, khó tránh khỏi cơ thể mệt mỏi bất an, nghỉ ngơi nhiều là được.” Bộ dạng yếu đuối bày ra trong giờ khắc này của hắn có bao nhiêu chân thực, nàng không dám chắc. Nhưng điều nàng có thể khẳng định chính là nàng không được mềm lòng, không được mất cảnh giác, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục[2].
[2] Câu đầy đủ là “Nhất thân nhơn thân, vạn kiếp bất phục” có nghĩa một khi thân này mất rồi thì muôn đời muôn kiếp khó mà có lại được.
“Ừm. Trẫm quả thực rệu rã cả tinh thần lẫn thể xác, cần phải tĩnh dưỡng.” Hoàng đế thở một hơi dài, kéo chiếc chăn gấm lên, “Ánh Tịch, đến đây. Nằm cùng Trẫm một lát.”
Nàng vâng lời bước đến, im lặng nằm xuống bên cạnh hắn.
Hoàng đế nằm ngửa, vẫn không chạm vào nàng, bình thản nói: “Ánh Tịch, nếu Trẫm nói có lẽ Trẫm gần yêu nàng rồi, nàng có tin không?”
Thân thể Lộ Ánh Tịch chấn động cứng đờ, tim đập dồn dập, thỏ thẻ trả lời: “Hoàng thượng cứ nói đùa.”
Tiếng nói hoàng đế càng thêm nhỏ nhẹ trầm thấp, mềm mỏng như vả lụa trơn mượt, rất êm tai cuốn hút: “Trẫm chỉ nói có lẽ. Biết đâu sẽ xảy ra, biết đâu lại không. Đương nhiên Trẫm hi vọng là sẽ không, bởi vì tình yêu là thứ giày vò con người ta vô cùng, giống như phát bệnh sốt rét, lúc nóng lúc lạnh, khiến người ta không thể khống chế được. Trẫm ghét tất cả mọi chuyện không nằm trong vòng kiểm soát. Nhưng thực sự trên đời này lại tồn tại những việc như vậy.”
Lộ Ánh Tịch thầm nghiến răng, bây giờ nàng đang lúc nóng lúc lạnh đây. Lời hắn nói chẳng khác nào đang đội lớp trá hình ngầm cổ vũ, khích lệ nàng vận dụng tất cả kỹ xảo, bản lĩnh của bản thân để khiến hắn yêu nàng. Không thể nghi ngờ điều này đối với nàng là một loại cám dỗ, khiến nàng phát sốt, nóng lòng muốn thử. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái này có thể là thủ đoạn tấn công tâm lý của hắn, dụ dỗ nàng cắn câu, cuối cùng nàng phải mất cả chì lẫn chài. Nghĩ đến đó, trái tim nàng nguội lạnh đi.
“Ánh Tịch. Nàng nói xem, Trẫm nên để mặc tình cảm nảy nở, hay là sớm bóp chết từ trong trứng nước?” Thanh âm hoàng đế trầm thấp dịu nhẹ, phiêu bồng như cơn gió lay nhẹ rèm che, phảng phất sự dụ hoặc vô hình.
Lộ Ánh Tịch trầm mặc rất lâu. Giữa nam và nữ vũ khí tấn công sắc bén nhất đó chính là tình yêu. Nếu nàng đạt được nó, thì nhất định tương lai nắm chắc phần thắng nhiều hơn thua. Nhưng mà, một lưỡi dao luôn có hai mặt…
Nàng đấu tranh tư tưởng rất lâu, đến khi liếc mắt nhìn người nằm bên cạnh, hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ, hơi thở đều đều, khuôn mặt khôi ngô vẫn còn lưu lại vẻ tái nhợt , nhưng khóe môi khẽ nhếch, nụ cười như có như không, vô cùng mị hoặc quyến rũ.
Đôi mắt trong sáng của nàng tối sầm lại, phát ra tia sát khí phức tạp cùng mâu thuẫn. Nàng lặng lẽ vươn tay, tiến sát đến trên người hắn. Chỉ cần nàng vận công hạ một chưởng, thì hắn chết chắc. Nàng sẽ không phải đắn đo lựa chọn con đường phải đi.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
- bình luận