Phượng Tê Thần Cung - Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phượng Tê Thần Cung
Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
Sắc trời dần tối, đúng lúc này chiếc xe ngựa cũng vừa tiến vào một trấn nhỏ thôn quê.
Đoàn Đình Thiên tìm thấy một nhà trọ nhỏ, liền quyết định ở trọ qua đêm tại đây.
Nhà trọ có hơi sơ sài, nhưng thức ăn lại tươi sống và ngon miệng. Lộ Ánh Tịch nhìn một bàn toàn rau dưa và món ăn dân dã bỗng dưng cay cay khó chịu. Nàng còn nhớ rõ mùa đông năm trước, vào ngày sinh nhật của nàng đã có vị tôn quý bậc nhất vì nàng mà tự mình xuống bếp. Đại khái là nàng đã được thưởng thức mùi vị của bát canh dở nhất kia, nhưng lại là món ăn được khắc sâu trong lòng nàng nhất. Mà người đã xắn tay áo xuống bếp để nấu bát canh than cho nàng, bây giờ đang ở đâu? Còn sống trên đời hay không?
Ở đầu bên kia bàn ăn, Đoàn Đình Thiên nhìn nàng hồi lâu. Hắn ta thấy nàng cúi đầu thẫn thờ, cố gắng hắng giọng hai cái, dịu dàng thắm thiết ngân nga: “Xưa nay không biết tương tư, mới biết tương tư, lại sợ tương tư[1].”
[1] Đây là câu đầu trong khúc hát thuộc thể loại Chiết quế lệnh - Xuân Tình của Tái Tử Tư. Khúc hát diễn tả nỗi cô đơn của cô gái mới biết yêu, biết tương tư vì thế mà sợ tương tư. Cô gái héo hon, gầy mòn ngóng trông tin chàng, và nỗi nhớ đong đầy khi màn đêm buông xuống. Lời bài hát như sau:
“Xưa nay không biết tương tư, mới biết tương tư, lại sợ tương tư.
Thân như mây trôi, trái tim hao liễu, thở tựa phun tơ.
Đây một chút hương thừa đọng lại.
Ngóng thiên kim lãng tử phương nào.
Bệnh đến bao giờ, khổ nhất khi nào.
Lên đèn chiều tà, trăng rằm sáng tỏ.
Lộ Ánh Tịch hoàn hồn, giương mắt dò xét hắn. Nhưng nàng không phản ứng lại, chỉ yên lặng cầm đũa ăn cơm.
“Lộ muội muội, huynh nghe nói cái địa đạo trong nha phủ ở Du Thành bị lấp kín rồi?” Đoàn Đình Thiên gắp liền hai món ăn, chậm chạp hỏi.
Lộ Ánh Tịch hờ hững ừm một tiếng.
“Không ngờ Mộ Dung Thần Duệ một thời vang danh lẫy lừng, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị chôn sống.” Đoàn Đình Thiên tựa như tiếc nuối vô hạn mà than thở.
Sắc mặt Lộ Ánh Tịch hơi đanh lại, đặt mạnh đôi đũa xống bàn. Nàng nhìn thẳng hắn ta, mạnh mẽ nói: “Lúc đó, trong địa đạo không có ai cả.”
“Phải không?” Đoàn Đình Thiên không đồng ý, nhếch môi cười khẩy nói: “Trước đây, không phải Lộ muội muội đã nói không cứu được Mộ Dung Thần Duệ ra sao? Chẳng nhẽ hắn có thể tan biến vào hư không, phải không?”
“Lúc ta quay trở lại địa đạo, bên trong thực sự không có ai.” Lộ Ánh Tịch kiên trì nhắc lại.
“Biết đâu muội chưa có tìm kỹ.” Đoàn Đình Thiên nói ngược lại với nàng, hắn ta một mực cho rằng Mộ Dung Thần Duệ đã chết là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa.
“Không thể nào.” Lộ Ánh Tịch cũng bình tĩnh đáp trả. Nàng không tin Mộ Dung Thần Duệ đã chết. Cũng chính là nàng đang ôm hy vọng này, chỉ có vậy nàng mới dằn nén được hoang mang và bi thương cùng cực xuống tận đáy lòng.
“Vì sao không thể nào?” Đoàn Đình Thiên lại muốn tranh luận với nàng đến cùng, lại nói: “Lúc đó trong địa đạo thế nào cũng tối đen, có lẽ Mộ Dung Thần Duệ đã hôn mê ở trong một góc nào đó, bị che lấp bởi đất đá đổ xuống. Sau đó Trang Thủ Nghĩa sai người lấp đất trước khi tìm kỹ, hắn có thể đã bị chôn sống rồi.”
Lộ Ánh Tịch mím chặt môi, trong đôi mắt lung linh đang quật cường nước mắt trào ra. Sống thì thấy người, chết phải thấy xác, bằng không nàng tuyệt đối sẽ không tin bất cứ điều gì.
“Lộ muội muội, muội suy nghĩ lại đi. Với kiến thức Kỳ môn độn pháp của muội, nếu trong địa đạo có lối ra khác, thế sao muội không phát hiện ra được chứ?” Đoàn Đình Thiên dường như cố tình muốn khiêu khích nàng, vẫn tiếp tục kéo dài câu chuyện, “Ngay cả muội cũng bó tay không có cách, vậy thì trên thế gian này còn có ai có thể cứu Mộ Dung Thần Duệ? Có thể Nam Cung huynh rành thuật Kỳ môn ngũ hành hơn muội, nhưng y đang ở mút xa Tây Quan Hoàng Triều, làm sao có thể phân thân đến đây? Cho nên…”
Hắn ta dừng lại, híp mắt nhìn nàng.
Lộ Ánh Tịch không mở miệng, một lần nữa nàng lại cầm đũa lên, cắm cúi dùng bữa.
Đoàn Đình Thiên nhìn chòng chọc hành động của nàng trong chốc lát, khóe miệng hiện lên nụ cười nửa miệng đầy hàm ý.
Sau bữa cơm, Lộ Ánh Tịch vào phòng nghỉ ngơi. Những lời vừa nói lúc nãy của Đoàn Đình Thiên cứ quanh quẩn trong đầu nàng, xua mãi không tan. Vành mắt đỏ hoe, ươn ướt nước mắt. Nàng vốn sợ như vậy, sợ rằng cuộc đời này không còn cơ hội gặp lại người đó. Nếu trời xanh cho nàng một ước nguyện, nàng thà cùng sống cùng chết với hắn, chứ không muốn sống chết cách biệt. Cho dù mỗi người ở hai đầu chân trời, cũng có thể đứng xa mừng cho nhau. Thế nhưng bây giờ một trái tim đã ở tận trời cao, chẳng bao giờ có thể chấm đất.
Cốc… Cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng Đoàn Đình Thiên vang lên lanh lảnh: “Lộ muội muội, đã quyết định được chưa? Có muốn gieo ‘Linh cơ’ hay không?”
Lộ Ánh Tịch không lên tiếng trả lời, lẳng lặng đến mở cửa phòng.
“Sao hả?” Đoàn Đình Thiên tựa lưng vào cạnh cửa, nhướng mày nhìn nàng, cười đùa nói: “Nếu muội không tin ta là chính nhân quân tử, thì có thể bịt mắt của ta mà.”
“Đoàn huynh không tiếc trích máu lại còn mất sức, có thật không có yêu cầu gì sao?” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, lời nói thẳng thắn.
“Đương nhiên là có yêu cầu, nhưng không phải là trộm hương cấp ngọc.” Đoàn Đình Thiên cười sằng sặc không câu nệ. Hắn ta nói thẳng: “Giá trị hiện nay của Lộ muội muội, còn cao hơn nhiều so với nhan sắc tuyệt thế.”
Lộ Ánh Tịch im lặng một chút, sau đó làm động tác mời vào với hắn ta.
Đoàn Đình Thiên hiên ngang bước vào phòng, khóa chặt cửa phòng lại. Bên khóe miệng hắn ta không giấu nổi ý cười đặc biệt vui mừng.
“Đoàn huynh, mời ngồi.” Lộ Ánh Tịch chỉ về phía chiếc giường gỗ mộc mạc, nhưng thoải mái trang nhã.
“Thất lễ, thất lễ rồi.” Đoàn Đình Thiên vừa chắp tay thi lễ, vừa đến ngồi xuống bên mép giường.
Lộ Ánh Tịch đưa tay lên tháo dải lụa buộc búi tóc xuống, xé thành hai đoạn, đem một đoạn đưa cho hắn ta.
Đoàn Đình Thiên ngầm hiểu, miệng giương cao cười khì. Hắn ta không nói nhiều, tự mình bịt kín hai mắt.
Lộ Ánh Tịch không khỏi thở dài một hơi. Nàng cũng đến ngồi xếp bằng trên giường, cũng tự buộc chặt mắt. Vì bé con trong bụng nàng, nàng phải nhận sự giúp đỡ từ Đoàn Đình Thiên. Như vậy cũng không tính là nàng thất đức chứ?
Nàng đưa lưng về phía Đoàn Đình Thiên. Nàng nghe thấy phía sau tiếng cởi quần áo sột soạt vang lên, không nén nổi cảm thấy vô cùng xấu hổ, gò má ửng hồng cả lên.
“Lộ muội muội, tới lượt muội.” Giọng nói trầm thấp của Đoàn Đình Thiên từ sau lưng nàng truyền đến.
Thân thể Lộ Ánh Tịch đông cứng, ngón tay bấu chặt vạt áo một lúc lâu mà nàng vẫn không có cách nào ra tay. Trước đây sư phụ gieo linh cơ cho nàng, mặc dù nàng có cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, nhưng không cảm thấy hổ thẹn. Thế nhưng hôm nay, nàng nghĩ nàng rất khó lòng làm được…
“Lộ muội muội, muội yên tâm đi. Huynh thật sự đã bịt kín mắt rồi mà. Tuyệt đối sẽ không nhìn lén.” Đoàn Đình Thiên như thấu hiểu tâm trạng của nàng, dịu dàng lên tiếng: “Tất cả những chuyện muội làm đều là vì đứa trẻ, không ai có thể trách muội đâu.”
Lộ Ánh Tịch nghiến răng, tay nắm chặt. Sau đó nàng thoát hết áo váy, quần áo mềm mại tuột xuống giường.
Trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng, nàng hơi co người lại. Trong lòng nàng bất ngờ hiện lên một ý nghĩ. Mộ Dung Thần Duệ đã từng vô cùng chú ý đến chuyện sư phụ hạ linh cơ vì nàng. Nếu hắn biết nàng một lần lại… sẽ không nổi trận lôi đình chứ?
Nghĩ đến bộ dạng nổi giận của nam tử thường ngày vẫn lạnh lùng, thu mình kia, nàng không kiềm được mỉm cười. Chỉ cần hắn còn sống, nàng không sợ bị hắn mắng chửi xối xả.
Suy nghĩ thay đổi, vì vậy mà tâm tình nàng thả lỏng hơn đôi chút. Nàng chậm rãi cởi tấm áo cuối cùng. Vạt áo mới trượt đến vai, bờ vai mềm mại lộ ra ngoài. Bởi vì đưa lưng trước mặt hắn ta, nên nàng không thấy được Đoàn Đình Thiên đang cười xảo trá, xấu xa.
“Đoàn huynh.” Lộ Ánh Tịch đột nhiên dừng động tác cởi áo, lạnh giọng nói: “Nếu huynh dám xem lén, chớ trách ta chọc mù hai mắt của huynh.”
“Không dám, không dám.” Đoàn Đình Thiên kinh sợ trả lời, nhưng ý cười trên miệng hắn ta vẫn không giảm. Thật ra thì, quả thật hắn ta không có tháo dải băng ra, nhưng cái đó cũng không quan trọng. Thử nghĩ xem, khi một nam nhân thấy thê tử của mình trần như nhộng, lại ở cùng một chỗ với một nam nhân khác cũng trần như nhộng, sẽ cảm thấy thế nào? Cho dù hai người họ không làm gì cả, nhưng cũng đủ để nam nhân kia căm phẫn đến mức muốn giết người rồi.
Lộ Ánh Tịch vẫn để ý đến âm thanh sau lưng. Sau khi xác định Đoàn Đình Thiên không có gỡ dải lụa bịt mắt ra, nàng mới từ từ cởi váy trong.
Cơ thể trắng như ngọc, trên người chỉ còn áo lót, nhưng nó mỏng manh gần như không thể che chắn cơ thể.
Nhưng vào lúc này, thính giác của nàng rất nhạy cảm, kinh hãi phát hiện âm thanh khác thường!
Nàng đang muốn mặc quần áo, thì sau ót nàng bỗng dưng tê rần.
Một bàn tay ấm áp áp lên đóa hoa thược dược đã phai màu trên cổ của nàng.
“Gần đây có người!” Lộ Ánh Tịch nghiến răng nghiến lợi nói, thấp giọng nói tiếp: “Đoàn Đình Thiên! Bây giờ không phải là lúc thích hợp, nhỡ có người xông vào đây thì sao?”
“Có người sao? Ta không nhận thấy.” Đoàn Đình Thiên tỏ vẻ vô tư, tay còn lại của hắn ta sờ đến cổ của nàng, kéo nút thắt dây cột áo lót của nàng xuống.
Lộ Ánh Tịch tức tối đến cực điểm, nhưng trên gáy đã có chân khí bơm vào. Nàng mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí. Trong lòng biết Đoàn Đình Thiên đã cắt cổ tay, lúc này không thể bỏ dở nửa chừng.
“Lộ muội muội, chịu đựng một chút. Huynh phải cầm dao găm vạch huyệt vị trên gáy của muội.” Đoàn Đình Thiên dịu giọng giải thích, “Huynh sẽ chỉ đụng tới da thịt ở cổ của muội, tuyệt đối sẽ không cố ý di chuyển lung tung. Trong lúc huynh trút máu vào cho muội, muội phải vận khí song song đó. Bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng không được dừng lại.”
Lộ Ánh Tịch không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu một cái.
Nhưng trong nháy mắt, trên cổ hơi đau đớn, ngay sau đó được một dòng khí nóng ấm bao trùm.
Hai người tập trung vận khí, mùi máu lan tràn khắp nơi. Nhiệt độ bên trong phòng tăng cao, mồ hôi đã rịn ướt trán hai người, tụ lại thành dòng chảy xuống hai bên thái dương.
Âm thanh khác thường kia ban đầu còn cách khá xa, từ từ đến gần, giờ đã sát bên cửa phòng.
Lộ Ánh Tịch không khỏi phân tâm. Tuy rằng cửa phòng đã bị khóa chặt, cũng đã căn dặn tiểu nhị của nhà trọ không được quấy rầy. Nhưng mà tiếng bước chân bên ngoài phòng kia rõ ràng là của người biết võ công. Chẳng lẽ là thổ phỉ Lục Lâm[1]?
[2] Lục Lâm: vốn là tên núi Đại Đông ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc chống quan lại.
“Chuyên tâm!” Đoàn Đình Thiên cố gắng mở miệng nhắc nhở một tiếng, mồ hôi đã thấm ướt cả người.
Bỗng nhiên, tiếng “Rầm” cực lớn vang lên. Cửa phòng đã bị người ta đá văng ra. Nhưng lập tức lại nghe thấy tiếng của phòng đóng sầm lại.
Thời gian đắn đo cực ngắn, Đoàn Đình Thiên thu tay điều tức hơi thở, rồi mới chậm rãi mặc quần áo.
Lòng Lộ Ánh Tịch phát hoảng, nàng cố gắng trấn định và nhanh chóng mặc quần áo vào, tiện đà tháo dải lụa theo bản năng, nhìn Đoàn Đình Thiên một chặp. Quả nhiên hắn ta từ đầu đến cuối không có tháo dải lụa ra. Sau đó nàng mới quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
Vừa nhìn ra, nàng nhất thời sững sờ ngây ngốc.
Bầu không khí trong chốc lát đã lặng ngắt như tờ, yên tĩnh giống như thời gian đã ngừng trôi.
Nam tử đang đứng hiên ngang ở cửa phòng kia, lưng dính chặt vào cửa, giống như muốn ngăn cản mọi ánh mắt bên ngoài. Nhưng thật ra hắn đã sớm đóng cửa phòng theo bản năng. Sắc mặt của hắn u ám đến đáng sợ. Một đôi mắt xanh đen lạnh lẽo như băng, nhưng lại nhen nhóm bên dưới là ngọn lửa hừng hực. Chúng nhảy múa điên cuồng và phóng ra những mũi nhọn sắc bén.
Lộ Ánh Tịch bị hắn trừng mắt, nhìn chòng chọc. Tim nàng đập dồn dập, không có tiết tấu. Mọi cảm xúc giao hòa tại một chỗ, khó có thể phân rõ là đang vui, đang sợ hay là cảm xúc nào khác.
“Lộ Ánh Tịch!” Tiếng quát trầm thấp mà lạnh lẽo bỗng vang lên, khiến tinh thần người ta chấn động.
“Thần…” Nàng lúng ta lúng túng gọi hắn.
Nhưng hắn không màng để ý đến nàng, ánh mắt như dao găm nhọn hoắc đột nhiên chuyển hướng. Đường nhìn mang theo hung khí của hắn bắn về phía Đoàn Đình Thiên đang đứng một bên xem kịch vui.
“Muốn chết kiểu nào, ta cho ngươi được chọn.” Hắn bước từng bước đến gần giường. Toàn thân hắn bị bao bọc bởi hàn khí, đôi mắt tàn nhẫn lại vô cùng nghiêm túc.
Đoàn Đình Thiên hơi ngẩn người. Tuy rằng hắn ta đã chuẩn bị tốt đường lui từ trước, nhưng không ngờ tới lại được thấy bộ mặt độc ác, đen tối của Mộ Dung Thần Duệ như vậy.
“Ngươi không chọn, ta sẽ chọn thay cho ngươi.” Tiếng nói lạnh lùng giống như gió lạnh đêm đông quét qua khiến con người ta rét run, đông cứng người lại.
Đoàn Đình Thiên thấy hắn vô cùng thong thả nhấc tay phải lên. Trong lòng hắn ta đương nhiên biết một chưởng này rất ghê người, một chiêu là đủ toi mạng. Hắn ta vội vã nói: “Chờ một chút! Nhà ngươi giết ta, Lộ muội muội cũng không có đường sống!”
Lời này vừa nói ra, trong phòng lập tức rơi vào bầu không khí càng thêm lạnh giá.
Đoàn Đình Thiên tìm thấy một nhà trọ nhỏ, liền quyết định ở trọ qua đêm tại đây.
Nhà trọ có hơi sơ sài, nhưng thức ăn lại tươi sống và ngon miệng. Lộ Ánh Tịch nhìn một bàn toàn rau dưa và món ăn dân dã bỗng dưng cay cay khó chịu. Nàng còn nhớ rõ mùa đông năm trước, vào ngày sinh nhật của nàng đã có vị tôn quý bậc nhất vì nàng mà tự mình xuống bếp. Đại khái là nàng đã được thưởng thức mùi vị của bát canh dở nhất kia, nhưng lại là món ăn được khắc sâu trong lòng nàng nhất. Mà người đã xắn tay áo xuống bếp để nấu bát canh than cho nàng, bây giờ đang ở đâu? Còn sống trên đời hay không?
Ở đầu bên kia bàn ăn, Đoàn Đình Thiên nhìn nàng hồi lâu. Hắn ta thấy nàng cúi đầu thẫn thờ, cố gắng hắng giọng hai cái, dịu dàng thắm thiết ngân nga: “Xưa nay không biết tương tư, mới biết tương tư, lại sợ tương tư[1].”
[1] Đây là câu đầu trong khúc hát thuộc thể loại Chiết quế lệnh - Xuân Tình của Tái Tử Tư. Khúc hát diễn tả nỗi cô đơn của cô gái mới biết yêu, biết tương tư vì thế mà sợ tương tư. Cô gái héo hon, gầy mòn ngóng trông tin chàng, và nỗi nhớ đong đầy khi màn đêm buông xuống. Lời bài hát như sau:
“Xưa nay không biết tương tư, mới biết tương tư, lại sợ tương tư.
Thân như mây trôi, trái tim hao liễu, thở tựa phun tơ.
Đây một chút hương thừa đọng lại.
Ngóng thiên kim lãng tử phương nào.
Bệnh đến bao giờ, khổ nhất khi nào.
Lên đèn chiều tà, trăng rằm sáng tỏ.
Lộ Ánh Tịch hoàn hồn, giương mắt dò xét hắn. Nhưng nàng không phản ứng lại, chỉ yên lặng cầm đũa ăn cơm.
“Lộ muội muội, huynh nghe nói cái địa đạo trong nha phủ ở Du Thành bị lấp kín rồi?” Đoàn Đình Thiên gắp liền hai món ăn, chậm chạp hỏi.
Lộ Ánh Tịch hờ hững ừm một tiếng.
“Không ngờ Mộ Dung Thần Duệ một thời vang danh lẫy lừng, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị chôn sống.” Đoàn Đình Thiên tựa như tiếc nuối vô hạn mà than thở.
Sắc mặt Lộ Ánh Tịch hơi đanh lại, đặt mạnh đôi đũa xống bàn. Nàng nhìn thẳng hắn ta, mạnh mẽ nói: “Lúc đó, trong địa đạo không có ai cả.”
“Phải không?” Đoàn Đình Thiên không đồng ý, nhếch môi cười khẩy nói: “Trước đây, không phải Lộ muội muội đã nói không cứu được Mộ Dung Thần Duệ ra sao? Chẳng nhẽ hắn có thể tan biến vào hư không, phải không?”
“Lúc ta quay trở lại địa đạo, bên trong thực sự không có ai.” Lộ Ánh Tịch kiên trì nhắc lại.
“Biết đâu muội chưa có tìm kỹ.” Đoàn Đình Thiên nói ngược lại với nàng, hắn ta một mực cho rằng Mộ Dung Thần Duệ đã chết là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa.
“Không thể nào.” Lộ Ánh Tịch cũng bình tĩnh đáp trả. Nàng không tin Mộ Dung Thần Duệ đã chết. Cũng chính là nàng đang ôm hy vọng này, chỉ có vậy nàng mới dằn nén được hoang mang và bi thương cùng cực xuống tận đáy lòng.
“Vì sao không thể nào?” Đoàn Đình Thiên lại muốn tranh luận với nàng đến cùng, lại nói: “Lúc đó trong địa đạo thế nào cũng tối đen, có lẽ Mộ Dung Thần Duệ đã hôn mê ở trong một góc nào đó, bị che lấp bởi đất đá đổ xuống. Sau đó Trang Thủ Nghĩa sai người lấp đất trước khi tìm kỹ, hắn có thể đã bị chôn sống rồi.”
Lộ Ánh Tịch mím chặt môi, trong đôi mắt lung linh đang quật cường nước mắt trào ra. Sống thì thấy người, chết phải thấy xác, bằng không nàng tuyệt đối sẽ không tin bất cứ điều gì.
“Lộ muội muội, muội suy nghĩ lại đi. Với kiến thức Kỳ môn độn pháp của muội, nếu trong địa đạo có lối ra khác, thế sao muội không phát hiện ra được chứ?” Đoàn Đình Thiên dường như cố tình muốn khiêu khích nàng, vẫn tiếp tục kéo dài câu chuyện, “Ngay cả muội cũng bó tay không có cách, vậy thì trên thế gian này còn có ai có thể cứu Mộ Dung Thần Duệ? Có thể Nam Cung huynh rành thuật Kỳ môn ngũ hành hơn muội, nhưng y đang ở mút xa Tây Quan Hoàng Triều, làm sao có thể phân thân đến đây? Cho nên…”
Hắn ta dừng lại, híp mắt nhìn nàng.
Lộ Ánh Tịch không mở miệng, một lần nữa nàng lại cầm đũa lên, cắm cúi dùng bữa.
Đoàn Đình Thiên nhìn chòng chọc hành động của nàng trong chốc lát, khóe miệng hiện lên nụ cười nửa miệng đầy hàm ý.
Sau bữa cơm, Lộ Ánh Tịch vào phòng nghỉ ngơi. Những lời vừa nói lúc nãy của Đoàn Đình Thiên cứ quanh quẩn trong đầu nàng, xua mãi không tan. Vành mắt đỏ hoe, ươn ướt nước mắt. Nàng vốn sợ như vậy, sợ rằng cuộc đời này không còn cơ hội gặp lại người đó. Nếu trời xanh cho nàng một ước nguyện, nàng thà cùng sống cùng chết với hắn, chứ không muốn sống chết cách biệt. Cho dù mỗi người ở hai đầu chân trời, cũng có thể đứng xa mừng cho nhau. Thế nhưng bây giờ một trái tim đã ở tận trời cao, chẳng bao giờ có thể chấm đất.
Cốc… Cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng Đoàn Đình Thiên vang lên lanh lảnh: “Lộ muội muội, đã quyết định được chưa? Có muốn gieo ‘Linh cơ’ hay không?”
Lộ Ánh Tịch không lên tiếng trả lời, lẳng lặng đến mở cửa phòng.
“Sao hả?” Đoàn Đình Thiên tựa lưng vào cạnh cửa, nhướng mày nhìn nàng, cười đùa nói: “Nếu muội không tin ta là chính nhân quân tử, thì có thể bịt mắt của ta mà.”
“Đoàn huynh không tiếc trích máu lại còn mất sức, có thật không có yêu cầu gì sao?” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, lời nói thẳng thắn.
“Đương nhiên là có yêu cầu, nhưng không phải là trộm hương cấp ngọc.” Đoàn Đình Thiên cười sằng sặc không câu nệ. Hắn ta nói thẳng: “Giá trị hiện nay của Lộ muội muội, còn cao hơn nhiều so với nhan sắc tuyệt thế.”
Lộ Ánh Tịch im lặng một chút, sau đó làm động tác mời vào với hắn ta.
Đoàn Đình Thiên hiên ngang bước vào phòng, khóa chặt cửa phòng lại. Bên khóe miệng hắn ta không giấu nổi ý cười đặc biệt vui mừng.
“Đoàn huynh, mời ngồi.” Lộ Ánh Tịch chỉ về phía chiếc giường gỗ mộc mạc, nhưng thoải mái trang nhã.
“Thất lễ, thất lễ rồi.” Đoàn Đình Thiên vừa chắp tay thi lễ, vừa đến ngồi xuống bên mép giường.
Lộ Ánh Tịch đưa tay lên tháo dải lụa buộc búi tóc xuống, xé thành hai đoạn, đem một đoạn đưa cho hắn ta.
Đoàn Đình Thiên ngầm hiểu, miệng giương cao cười khì. Hắn ta không nói nhiều, tự mình bịt kín hai mắt.
Lộ Ánh Tịch không khỏi thở dài một hơi. Nàng cũng đến ngồi xếp bằng trên giường, cũng tự buộc chặt mắt. Vì bé con trong bụng nàng, nàng phải nhận sự giúp đỡ từ Đoàn Đình Thiên. Như vậy cũng không tính là nàng thất đức chứ?
Nàng đưa lưng về phía Đoàn Đình Thiên. Nàng nghe thấy phía sau tiếng cởi quần áo sột soạt vang lên, không nén nổi cảm thấy vô cùng xấu hổ, gò má ửng hồng cả lên.
“Lộ muội muội, tới lượt muội.” Giọng nói trầm thấp của Đoàn Đình Thiên từ sau lưng nàng truyền đến.
Thân thể Lộ Ánh Tịch đông cứng, ngón tay bấu chặt vạt áo một lúc lâu mà nàng vẫn không có cách nào ra tay. Trước đây sư phụ gieo linh cơ cho nàng, mặc dù nàng có cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, nhưng không cảm thấy hổ thẹn. Thế nhưng hôm nay, nàng nghĩ nàng rất khó lòng làm được…
“Lộ muội muội, muội yên tâm đi. Huynh thật sự đã bịt kín mắt rồi mà. Tuyệt đối sẽ không nhìn lén.” Đoàn Đình Thiên như thấu hiểu tâm trạng của nàng, dịu dàng lên tiếng: “Tất cả những chuyện muội làm đều là vì đứa trẻ, không ai có thể trách muội đâu.”
Lộ Ánh Tịch nghiến răng, tay nắm chặt. Sau đó nàng thoát hết áo váy, quần áo mềm mại tuột xuống giường.
Trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng, nàng hơi co người lại. Trong lòng nàng bất ngờ hiện lên một ý nghĩ. Mộ Dung Thần Duệ đã từng vô cùng chú ý đến chuyện sư phụ hạ linh cơ vì nàng. Nếu hắn biết nàng một lần lại… sẽ không nổi trận lôi đình chứ?
Nghĩ đến bộ dạng nổi giận của nam tử thường ngày vẫn lạnh lùng, thu mình kia, nàng không kiềm được mỉm cười. Chỉ cần hắn còn sống, nàng không sợ bị hắn mắng chửi xối xả.
Suy nghĩ thay đổi, vì vậy mà tâm tình nàng thả lỏng hơn đôi chút. Nàng chậm rãi cởi tấm áo cuối cùng. Vạt áo mới trượt đến vai, bờ vai mềm mại lộ ra ngoài. Bởi vì đưa lưng trước mặt hắn ta, nên nàng không thấy được Đoàn Đình Thiên đang cười xảo trá, xấu xa.
“Đoàn huynh.” Lộ Ánh Tịch đột nhiên dừng động tác cởi áo, lạnh giọng nói: “Nếu huynh dám xem lén, chớ trách ta chọc mù hai mắt của huynh.”
“Không dám, không dám.” Đoàn Đình Thiên kinh sợ trả lời, nhưng ý cười trên miệng hắn ta vẫn không giảm. Thật ra thì, quả thật hắn ta không có tháo dải băng ra, nhưng cái đó cũng không quan trọng. Thử nghĩ xem, khi một nam nhân thấy thê tử của mình trần như nhộng, lại ở cùng một chỗ với một nam nhân khác cũng trần như nhộng, sẽ cảm thấy thế nào? Cho dù hai người họ không làm gì cả, nhưng cũng đủ để nam nhân kia căm phẫn đến mức muốn giết người rồi.
Lộ Ánh Tịch vẫn để ý đến âm thanh sau lưng. Sau khi xác định Đoàn Đình Thiên không có gỡ dải lụa bịt mắt ra, nàng mới từ từ cởi váy trong.
Cơ thể trắng như ngọc, trên người chỉ còn áo lót, nhưng nó mỏng manh gần như không thể che chắn cơ thể.
Nhưng vào lúc này, thính giác của nàng rất nhạy cảm, kinh hãi phát hiện âm thanh khác thường!
Nàng đang muốn mặc quần áo, thì sau ót nàng bỗng dưng tê rần.
Một bàn tay ấm áp áp lên đóa hoa thược dược đã phai màu trên cổ của nàng.
“Gần đây có người!” Lộ Ánh Tịch nghiến răng nghiến lợi nói, thấp giọng nói tiếp: “Đoàn Đình Thiên! Bây giờ không phải là lúc thích hợp, nhỡ có người xông vào đây thì sao?”
“Có người sao? Ta không nhận thấy.” Đoàn Đình Thiên tỏ vẻ vô tư, tay còn lại của hắn ta sờ đến cổ của nàng, kéo nút thắt dây cột áo lót của nàng xuống.
Lộ Ánh Tịch tức tối đến cực điểm, nhưng trên gáy đã có chân khí bơm vào. Nàng mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí. Trong lòng biết Đoàn Đình Thiên đã cắt cổ tay, lúc này không thể bỏ dở nửa chừng.
“Lộ muội muội, chịu đựng một chút. Huynh phải cầm dao găm vạch huyệt vị trên gáy của muội.” Đoàn Đình Thiên dịu giọng giải thích, “Huynh sẽ chỉ đụng tới da thịt ở cổ của muội, tuyệt đối sẽ không cố ý di chuyển lung tung. Trong lúc huynh trút máu vào cho muội, muội phải vận khí song song đó. Bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng không được dừng lại.”
Lộ Ánh Tịch không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu một cái.
Nhưng trong nháy mắt, trên cổ hơi đau đớn, ngay sau đó được một dòng khí nóng ấm bao trùm.
Hai người tập trung vận khí, mùi máu lan tràn khắp nơi. Nhiệt độ bên trong phòng tăng cao, mồ hôi đã rịn ướt trán hai người, tụ lại thành dòng chảy xuống hai bên thái dương.
Âm thanh khác thường kia ban đầu còn cách khá xa, từ từ đến gần, giờ đã sát bên cửa phòng.
Lộ Ánh Tịch không khỏi phân tâm. Tuy rằng cửa phòng đã bị khóa chặt, cũng đã căn dặn tiểu nhị của nhà trọ không được quấy rầy. Nhưng mà tiếng bước chân bên ngoài phòng kia rõ ràng là của người biết võ công. Chẳng lẽ là thổ phỉ Lục Lâm[1]?
[2] Lục Lâm: vốn là tên núi Đại Đông ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc chống quan lại.
“Chuyên tâm!” Đoàn Đình Thiên cố gắng mở miệng nhắc nhở một tiếng, mồ hôi đã thấm ướt cả người.
Bỗng nhiên, tiếng “Rầm” cực lớn vang lên. Cửa phòng đã bị người ta đá văng ra. Nhưng lập tức lại nghe thấy tiếng của phòng đóng sầm lại.
Thời gian đắn đo cực ngắn, Đoàn Đình Thiên thu tay điều tức hơi thở, rồi mới chậm rãi mặc quần áo.
Lòng Lộ Ánh Tịch phát hoảng, nàng cố gắng trấn định và nhanh chóng mặc quần áo vào, tiện đà tháo dải lụa theo bản năng, nhìn Đoàn Đình Thiên một chặp. Quả nhiên hắn ta từ đầu đến cuối không có tháo dải lụa ra. Sau đó nàng mới quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
Vừa nhìn ra, nàng nhất thời sững sờ ngây ngốc.
Bầu không khí trong chốc lát đã lặng ngắt như tờ, yên tĩnh giống như thời gian đã ngừng trôi.
Nam tử đang đứng hiên ngang ở cửa phòng kia, lưng dính chặt vào cửa, giống như muốn ngăn cản mọi ánh mắt bên ngoài. Nhưng thật ra hắn đã sớm đóng cửa phòng theo bản năng. Sắc mặt của hắn u ám đến đáng sợ. Một đôi mắt xanh đen lạnh lẽo như băng, nhưng lại nhen nhóm bên dưới là ngọn lửa hừng hực. Chúng nhảy múa điên cuồng và phóng ra những mũi nhọn sắc bén.
Lộ Ánh Tịch bị hắn trừng mắt, nhìn chòng chọc. Tim nàng đập dồn dập, không có tiết tấu. Mọi cảm xúc giao hòa tại một chỗ, khó có thể phân rõ là đang vui, đang sợ hay là cảm xúc nào khác.
“Lộ Ánh Tịch!” Tiếng quát trầm thấp mà lạnh lẽo bỗng vang lên, khiến tinh thần người ta chấn động.
“Thần…” Nàng lúng ta lúng túng gọi hắn.
Nhưng hắn không màng để ý đến nàng, ánh mắt như dao găm nhọn hoắc đột nhiên chuyển hướng. Đường nhìn mang theo hung khí của hắn bắn về phía Đoàn Đình Thiên đang đứng một bên xem kịch vui.
“Muốn chết kiểu nào, ta cho ngươi được chọn.” Hắn bước từng bước đến gần giường. Toàn thân hắn bị bao bọc bởi hàn khí, đôi mắt tàn nhẫn lại vô cùng nghiêm túc.
Đoàn Đình Thiên hơi ngẩn người. Tuy rằng hắn ta đã chuẩn bị tốt đường lui từ trước, nhưng không ngờ tới lại được thấy bộ mặt độc ác, đen tối của Mộ Dung Thần Duệ như vậy.
“Ngươi không chọn, ta sẽ chọn thay cho ngươi.” Tiếng nói lạnh lùng giống như gió lạnh đêm đông quét qua khiến con người ta rét run, đông cứng người lại.
Đoàn Đình Thiên thấy hắn vô cùng thong thả nhấc tay phải lên. Trong lòng hắn ta đương nhiên biết một chưởng này rất ghê người, một chiêu là đủ toi mạng. Hắn ta vội vã nói: “Chờ một chút! Nhà ngươi giết ta, Lộ muội muội cũng không có đường sống!”
Lời này vừa nói ra, trong phòng lập tức rơi vào bầu không khí càng thêm lạnh giá.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu