Phượng Tê Thần Cung - Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phượng Tê Thần Cung
Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
Nắng sớm chiếu sáng tẩm cung thanh lịch, mang theo hơi ấm tràn đầy khắp phòng.
Hoàng đế đã vào Triều từ sớm, Lộ Ánh Tịch uể oải đứng dậy, rửa mặt chải đầu, rồi dùng bữa. Thực ra xét ở mức độ nào đó, hắn cho nàng khá nhiều tự do, ngầm mặc nhận cho nàng không cần tuân thủ theo từng lễ nghi rườm rà. Thế nhưng, hắn càng dung túng nàng, thì càng khiến phi tần trong hậu cung xem nàng là cái gai trong mắt. Mà kết quả này, chính là niềm vui mà hắn chờ mong.
Qua giờ Thìn, nàng tự mình pha bình, tay cầm một quyển sách y học, nhàn nhã trở mình. Thực ra trong đầu nàng lại đang suy nghĩ, chuyện của Hạ Như Sương nên giải quyết như thế nào mới thỏa đáng.
“Nương nương,” Cung nữ Tình Thấm đứng bên cạnh, thấp giọng nói: “Nương nương có thể nghe nô tỳ nói không?”
Nàng mở mắt, từ tốn nói: “Tiểu Thấm, ngươi càng ngày càng không có phép tắc.”
Tình Thấm cúi đầu, quỳ xuống, kính cẩn nói: “Nương nương, nô tỳ nhận được tin, Tê Điệp lén lút qua lại với các quý tần. Nô tỳ lo lắng các nàng ấy sẽ gây bất lợi với Nương nương.”
Lộ Ánh Tịch day trán, mệt mỏi buông lời: “Tiểu Thấm, ngươi ghi nhớ, chớ có tự tung tự tác.”
Dáng vẻ Tình Thấm cung kính, nhưng lại nhấn mạnh: “Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ lo lắng cho Nương nương. Nương nương phải mau loại trừ trở ngại, thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.” Nàng ta dừng một chút, chậm rãi nói tiếp: “Hôm qua, người ám sát Không Huyền tử thần y là…”
“Tiểu Thấm.” Lộ Ánh Tịch khẽ quát một tiếng, chặn ngang lời nàng ta sau đó tiếp lời: “Có một số chuyện, ngươi cho rằng thích hợp để bàn bạc ngay tại đây?”
“Nô tỳ sơ sót, xin Nương nương nguôi giận.” Tình Thấm ra vẻ phục tùng thỉnh tội, lại nói: “Nhưng nô tỳ không rõ, vì sao nương nương cũng không lưu tâm nghe ngóng chuyện này.”
Lộ Ánh Tịch không đáp lời, thản nhiên quan sát một lát, mất hứng khoát tay, nói: “Ngươi lui xuống đi.”
“Vâng, Nương nương.” Tình Thấm theo lời lui ra ngoài, vẻ mặt cung kính nhưng lạnh lùng, hoàn toàn bất đồng với diện mạo xinh xắn.
Đợi bóng dáng nàng ta khuất hẳn, Lộ Ánh Tịch nhíu mày. Tình Thấm là người phụ hoàng sắp xếp cho nàng, hết sức trung thành với phụ hoàng, nhưng lại không hẳn có tình cảm với nàng. Ban đầu khi nàng hoạch định chọn lựa con đường mà phụ hoàng đề ra, trước tiên cần tranh giành sủng ái của Hoàng đế, sau đó sinh hạ Long tự Hoàng Triều, kế tiếp phải tỉ mỉ lập mưu hạ độc mãn tính giết chết Mộ Dung Thần Duệ. Như vậy, hoàng tử mà nàng sinh hạ sẽ thuận lý thành chương kế thừa ngai vàng, còn nàng cũng có thể buông rèm nhiếp chính. Chỉ tiếc rằng, cách nghĩ hiện tại của nàng đã thay đổi. Nếu chiến thắng, nàng muốn mình phải thắng sao cho Mộ Dung Thần Duệ tâm phục khẩu phục!
Xoa huyệt mi tâm, nàng buông sách xuống, rồi ra khỏi tẩm cung. Mới vừa đến bậc cửa, nàng liền thấy vẻ mặt đầy sát khí của Phạm Thống đang đi đến, sau lưng hắn là bốn tên thị vệ mang kiếm đi theo.
“Phạm hiệp sĩ, chuyện gì?” Nàng hơi nhướn mày hỏi.
Phạm Thống không nói, sắc mặt cau có khó coi, lạnh tanh.
Một tên thị vệ trong đó khom người hành lễ, giọng điệu tôn sùng cung kính: “Hoàng hậu nương nương, ty chức phụng khẩu lệnh Hoàng thượng, khám xét Phượng Tê cung.”
“Sao?” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ tay về hướng sau cửa tẩm cung, nói: “Là thánh dụ của Hoàng thượng, vậy thì các ngươi nên vào, kiểm tra kỹ càng.”
Bọn thị vệ đồng loạt cúi đầu hành lễ, sau đó lần lượt bước qua cánh cửa sơn đỏ của tẩm cung.
Nhưng Phạm Thống lại đứng im, bất động như núi tại chỗ, đôi mắt ngời sáng lộ rõ chán ghét.
“Phạm hiệp sĩ, vì sao ngươi không vào lục soát?” Lộ Ánh Tịch ý cười tràn đầy, không chút mảy may uất ức và phẫn nộ vì bị mạo phạm. Bọn họ hướng thẳng đến tẩm cung của nàng, rõ ràng có người chỉ điểm. Người nọ rắp tâm hãm hại nàng, mà Hoàng đế đã nghĩ đến cục diện này từ trước, chắc đang định bụng ngồi xem hổ đấu phân tranh.
“Tẩm cung Hoàng hậu, Phạm mỗ không tiện bước vào.” Sắc mặt Phạm Thống khó chịu, như không tình nguyện tới đây, lại càng không muốn nhìn thấy nàng.
“Chẳng biết rốt cuộc các ngươi muốn tìm cái gì? Nói cho ta biết, biết đâu ta có thể giúp.” Lộ Ánh Tịch thoải mái, cười nhìn hắn ta.
Khóe mắt Phạm Thống mơ hồ co rút, vô cùng không quen nhìn bộ dạng không đứng đắn của nàng, gắng gượng trả lời: “Có người mật báo, huân lò trong tẩm cung Hoàng hậu có Thôi tình dược. Thuốc ấy sẽ làm ảnh hưởng long thể của Hoàng thượng.”
*Thôi tình dược: là một loại thuốc, khi đốt lên hương của nó kích thích tỉnh cảm nam nữ.
Lộ Ánh Tịch liếc mắt thoáng thấy lỗ tai ửng đỏ của hắn, không khỏi lấy tay áo che miệng, ho nhẹ hai tiếng, nén cười, nghiêm mặt lên tiếng: “Bản cung không dùng huân hương, sao cần huân lò, vì vậy thế nào lại có thôi tình dược?” Hoàng đế là người nắm rõ điểm này nhất, nhưng hắn lại mặc kệ. Đây là tiết mục vu oan vô căn cứ nhưng hắn vẫn cứ thích diễn?
Phạm Thống hừ lạnh một tiếng, nói: “Sự thực ra sao, cứ phải đợi chân tướng rõ ràng.” Việc dâm ô này, hắn cảm thấy xấu hổ khi nói ra khỏi miệng, nhưng nàng lại chẳng chút lưu tâm. Quả nhiên, nữ tử này không biết cái gì gọi là xấu hổ!
Lộ Ánh Tịch nhún vai, dịch bước đến bên hông cửa. Dù nàng và Phạm Thống nói chuyện cùng nhau, nhưng khóe mắt vẫn luôn để ý bên trong tẩm cung.
Bọn thị vệ lục soát hết gian ngoài, liền muốn vượt qua bình phong, nàng lập tức lên tiếng: “Đứng lại.”
Phạm Thống buồn hừ một tiếng, như xem thường, cho rằng nàng có tật giật mình.
Lộ Ánh Tịch không rảnh để ý đến hắn ta, cất cao giọng: “Giường Phượng của Bản cung, các ngươi dám dòm ngó lục soát?”
Bọn thị vệ liếc mắt nhìnnhau, lui ra ngoài, khúm núm nói: “Ty chức không dám.”
“Bọn họ không thể lục soát, vậy Trẫm cũng không thể lục soát?” Một giọng nói trầm thấp chợt vọng từ xa đến.
Lộ Ánh Tịch chớp mắt nhìn lại, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống, lấp lánh lóa mắt sắc vàng long bào cao quý.
“Hoàng hậu khoan hãy nóng giận, Trẫm chỉ muốn trả lại trong sạch cho nàng.” Hoàng đế đến gần, nhướng mày cười ấm áp.
Lộ Ánh Tịch cũng cười nhẹ theo, khom gối nhưng kiêu ngạo: “Vậy thì làm phiền Hoàng thượng.” Nàng thầm châm biếm trong lòng. Hóa ra, hắn không chỉ muốn xem kịch vui mà còn có ý đồ khác.
Hoàng đế ôn hòa nhìn nàng, nắm tay nàng đi, nói: “Hoàng hậu cùng đi với Trẫm. Để tránh Trẫm không cẩn thận va hỏng vật yêu thích của nàng.”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười gật đầu, cùng hắn bước qua cửa tẩm cung, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc hắn muốn như thế nào. Không phải hắn đã phát hiện ra cái gì chứ…
Mới được hai bước, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói nhẹ nhàng hoảng hốt: “Hoàng thượng! Hoàng thượng minh giám! Đây không phải là đồ trong phòng nô tỳ!”
Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn, gương mặt giống nàng đang hoang mang khiếp sợ, nước mắt đầm đìa, nhưng vẫn điềm đạm đáng yêu.
Tê Điệp lúc này mới nhìn thấy nàng, quỳ ập xuống, buồn bã cầu xin: “Hoàng hậu nương nương! Nô tỳ bị oan! Cầu Người làm chủ cho nô tỳ!”
Lộ Ánh Tịch không trả lời, ánh mắt lướt nhìn nàng ta, thì trông thấy phía sau nàng ta có một thị vệ kề đao trên cổ nàng ta. Thảo nào, nàng ta lại kinh sợ như vậy. Như vậy xem ra, Hoàng đế không phải chỉ hạ lệnh lục soát tẩm cung của nàng, mà là muốn tra xét toàn bộ Phượng Tê cung.
Hành động phô trương như vậy, là để làm gì? Lẽ nào… Hắn thực sự biết Phượng Tê cung của nàng có mật đạo bí mật?!
Nàng dời ánh nhìn, chống lại đôi mắt thâm trầm khó lường của Hoàng đế. Trong lúc nhất thời, nàng chỉ cười không nói lời nào.
Nếu mật đạo bị bại lộ, nàng cũng hết đường để chối. Dù nàng không chết, chắc chắn cũng bị đày vào lãnh cung.
-Hết chương 23-
Hoàng đế đã vào Triều từ sớm, Lộ Ánh Tịch uể oải đứng dậy, rửa mặt chải đầu, rồi dùng bữa. Thực ra xét ở mức độ nào đó, hắn cho nàng khá nhiều tự do, ngầm mặc nhận cho nàng không cần tuân thủ theo từng lễ nghi rườm rà. Thế nhưng, hắn càng dung túng nàng, thì càng khiến phi tần trong hậu cung xem nàng là cái gai trong mắt. Mà kết quả này, chính là niềm vui mà hắn chờ mong.
Qua giờ Thìn, nàng tự mình pha bình, tay cầm một quyển sách y học, nhàn nhã trở mình. Thực ra trong đầu nàng lại đang suy nghĩ, chuyện của Hạ Như Sương nên giải quyết như thế nào mới thỏa đáng.
“Nương nương,” Cung nữ Tình Thấm đứng bên cạnh, thấp giọng nói: “Nương nương có thể nghe nô tỳ nói không?”
Nàng mở mắt, từ tốn nói: “Tiểu Thấm, ngươi càng ngày càng không có phép tắc.”
Tình Thấm cúi đầu, quỳ xuống, kính cẩn nói: “Nương nương, nô tỳ nhận được tin, Tê Điệp lén lút qua lại với các quý tần. Nô tỳ lo lắng các nàng ấy sẽ gây bất lợi với Nương nương.”
Lộ Ánh Tịch day trán, mệt mỏi buông lời: “Tiểu Thấm, ngươi ghi nhớ, chớ có tự tung tự tác.”
Dáng vẻ Tình Thấm cung kính, nhưng lại nhấn mạnh: “Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ lo lắng cho Nương nương. Nương nương phải mau loại trừ trở ngại, thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.” Nàng ta dừng một chút, chậm rãi nói tiếp: “Hôm qua, người ám sát Không Huyền tử thần y là…”
“Tiểu Thấm.” Lộ Ánh Tịch khẽ quát một tiếng, chặn ngang lời nàng ta sau đó tiếp lời: “Có một số chuyện, ngươi cho rằng thích hợp để bàn bạc ngay tại đây?”
“Nô tỳ sơ sót, xin Nương nương nguôi giận.” Tình Thấm ra vẻ phục tùng thỉnh tội, lại nói: “Nhưng nô tỳ không rõ, vì sao nương nương cũng không lưu tâm nghe ngóng chuyện này.”
Lộ Ánh Tịch không đáp lời, thản nhiên quan sát một lát, mất hứng khoát tay, nói: “Ngươi lui xuống đi.”
“Vâng, Nương nương.” Tình Thấm theo lời lui ra ngoài, vẻ mặt cung kính nhưng lạnh lùng, hoàn toàn bất đồng với diện mạo xinh xắn.
Đợi bóng dáng nàng ta khuất hẳn, Lộ Ánh Tịch nhíu mày. Tình Thấm là người phụ hoàng sắp xếp cho nàng, hết sức trung thành với phụ hoàng, nhưng lại không hẳn có tình cảm với nàng. Ban đầu khi nàng hoạch định chọn lựa con đường mà phụ hoàng đề ra, trước tiên cần tranh giành sủng ái của Hoàng đế, sau đó sinh hạ Long tự Hoàng Triều, kế tiếp phải tỉ mỉ lập mưu hạ độc mãn tính giết chết Mộ Dung Thần Duệ. Như vậy, hoàng tử mà nàng sinh hạ sẽ thuận lý thành chương kế thừa ngai vàng, còn nàng cũng có thể buông rèm nhiếp chính. Chỉ tiếc rằng, cách nghĩ hiện tại của nàng đã thay đổi. Nếu chiến thắng, nàng muốn mình phải thắng sao cho Mộ Dung Thần Duệ tâm phục khẩu phục!
Xoa huyệt mi tâm, nàng buông sách xuống, rồi ra khỏi tẩm cung. Mới vừa đến bậc cửa, nàng liền thấy vẻ mặt đầy sát khí của Phạm Thống đang đi đến, sau lưng hắn là bốn tên thị vệ mang kiếm đi theo.
“Phạm hiệp sĩ, chuyện gì?” Nàng hơi nhướn mày hỏi.
Phạm Thống không nói, sắc mặt cau có khó coi, lạnh tanh.
Một tên thị vệ trong đó khom người hành lễ, giọng điệu tôn sùng cung kính: “Hoàng hậu nương nương, ty chức phụng khẩu lệnh Hoàng thượng, khám xét Phượng Tê cung.”
“Sao?” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ tay về hướng sau cửa tẩm cung, nói: “Là thánh dụ của Hoàng thượng, vậy thì các ngươi nên vào, kiểm tra kỹ càng.”
Bọn thị vệ đồng loạt cúi đầu hành lễ, sau đó lần lượt bước qua cánh cửa sơn đỏ của tẩm cung.
Nhưng Phạm Thống lại đứng im, bất động như núi tại chỗ, đôi mắt ngời sáng lộ rõ chán ghét.
“Phạm hiệp sĩ, vì sao ngươi không vào lục soát?” Lộ Ánh Tịch ý cười tràn đầy, không chút mảy may uất ức và phẫn nộ vì bị mạo phạm. Bọn họ hướng thẳng đến tẩm cung của nàng, rõ ràng có người chỉ điểm. Người nọ rắp tâm hãm hại nàng, mà Hoàng đế đã nghĩ đến cục diện này từ trước, chắc đang định bụng ngồi xem hổ đấu phân tranh.
“Tẩm cung Hoàng hậu, Phạm mỗ không tiện bước vào.” Sắc mặt Phạm Thống khó chịu, như không tình nguyện tới đây, lại càng không muốn nhìn thấy nàng.
“Chẳng biết rốt cuộc các ngươi muốn tìm cái gì? Nói cho ta biết, biết đâu ta có thể giúp.” Lộ Ánh Tịch thoải mái, cười nhìn hắn ta.
Khóe mắt Phạm Thống mơ hồ co rút, vô cùng không quen nhìn bộ dạng không đứng đắn của nàng, gắng gượng trả lời: “Có người mật báo, huân lò trong tẩm cung Hoàng hậu có Thôi tình dược. Thuốc ấy sẽ làm ảnh hưởng long thể của Hoàng thượng.”
*Thôi tình dược: là một loại thuốc, khi đốt lên hương của nó kích thích tỉnh cảm nam nữ.
Lộ Ánh Tịch liếc mắt thoáng thấy lỗ tai ửng đỏ của hắn, không khỏi lấy tay áo che miệng, ho nhẹ hai tiếng, nén cười, nghiêm mặt lên tiếng: “Bản cung không dùng huân hương, sao cần huân lò, vì vậy thế nào lại có thôi tình dược?” Hoàng đế là người nắm rõ điểm này nhất, nhưng hắn lại mặc kệ. Đây là tiết mục vu oan vô căn cứ nhưng hắn vẫn cứ thích diễn?
Phạm Thống hừ lạnh một tiếng, nói: “Sự thực ra sao, cứ phải đợi chân tướng rõ ràng.” Việc dâm ô này, hắn cảm thấy xấu hổ khi nói ra khỏi miệng, nhưng nàng lại chẳng chút lưu tâm. Quả nhiên, nữ tử này không biết cái gì gọi là xấu hổ!
Lộ Ánh Tịch nhún vai, dịch bước đến bên hông cửa. Dù nàng và Phạm Thống nói chuyện cùng nhau, nhưng khóe mắt vẫn luôn để ý bên trong tẩm cung.
Bọn thị vệ lục soát hết gian ngoài, liền muốn vượt qua bình phong, nàng lập tức lên tiếng: “Đứng lại.”
Phạm Thống buồn hừ một tiếng, như xem thường, cho rằng nàng có tật giật mình.
Lộ Ánh Tịch không rảnh để ý đến hắn ta, cất cao giọng: “Giường Phượng của Bản cung, các ngươi dám dòm ngó lục soát?”
Bọn thị vệ liếc mắt nhìnnhau, lui ra ngoài, khúm núm nói: “Ty chức không dám.”
“Bọn họ không thể lục soát, vậy Trẫm cũng không thể lục soát?” Một giọng nói trầm thấp chợt vọng từ xa đến.
Lộ Ánh Tịch chớp mắt nhìn lại, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống, lấp lánh lóa mắt sắc vàng long bào cao quý.
“Hoàng hậu khoan hãy nóng giận, Trẫm chỉ muốn trả lại trong sạch cho nàng.” Hoàng đế đến gần, nhướng mày cười ấm áp.
Lộ Ánh Tịch cũng cười nhẹ theo, khom gối nhưng kiêu ngạo: “Vậy thì làm phiền Hoàng thượng.” Nàng thầm châm biếm trong lòng. Hóa ra, hắn không chỉ muốn xem kịch vui mà còn có ý đồ khác.
Hoàng đế ôn hòa nhìn nàng, nắm tay nàng đi, nói: “Hoàng hậu cùng đi với Trẫm. Để tránh Trẫm không cẩn thận va hỏng vật yêu thích của nàng.”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười gật đầu, cùng hắn bước qua cửa tẩm cung, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc hắn muốn như thế nào. Không phải hắn đã phát hiện ra cái gì chứ…
Mới được hai bước, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói nhẹ nhàng hoảng hốt: “Hoàng thượng! Hoàng thượng minh giám! Đây không phải là đồ trong phòng nô tỳ!”
Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn, gương mặt giống nàng đang hoang mang khiếp sợ, nước mắt đầm đìa, nhưng vẫn điềm đạm đáng yêu.
Tê Điệp lúc này mới nhìn thấy nàng, quỳ ập xuống, buồn bã cầu xin: “Hoàng hậu nương nương! Nô tỳ bị oan! Cầu Người làm chủ cho nô tỳ!”
Lộ Ánh Tịch không trả lời, ánh mắt lướt nhìn nàng ta, thì trông thấy phía sau nàng ta có một thị vệ kề đao trên cổ nàng ta. Thảo nào, nàng ta lại kinh sợ như vậy. Như vậy xem ra, Hoàng đế không phải chỉ hạ lệnh lục soát tẩm cung của nàng, mà là muốn tra xét toàn bộ Phượng Tê cung.
Hành động phô trương như vậy, là để làm gì? Lẽ nào… Hắn thực sự biết Phượng Tê cung của nàng có mật đạo bí mật?!
Nàng dời ánh nhìn, chống lại đôi mắt thâm trầm khó lường của Hoàng đế. Trong lúc nhất thời, nàng chỉ cười không nói lời nào.
Nếu mật đạo bị bại lộ, nàng cũng hết đường để chối. Dù nàng không chết, chắc chắn cũng bị đày vào lãnh cung.
-Hết chương 23-
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu