Phượng Tê Thần Cung - Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phượng Tê Thần Cung
Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
Lộ Ánh Tịch sống lại từ cõi chết, trở thành một chuyện truyền kì. Mặc dù Hoàng đế nghiêm cấm người trong cung không được lén lút bàn tán chuyện này, nhưng mọi bức tường trong thiên hạ đều bị gió lùa xô đổ, thế nên tin tức này cứ mặc nhiên luồn ra ngoài. Trong chốc lát ngoài hoàng thành đều bàn luận chuyện này, trăm họ tụm năm tụm bảy trao đổi hăng say với câu chuyện li kì như vậy.
Lộ Ánh Tịch không quan tâm bản thân trở thành nhân vật chính trong đề tài mà người người nhắc đến trong những lúc rỗi rãi. Nàng và Hoàng đế đã trao đổi với nhau, liền tuyên bố ra bên ngoài là Huyền môn sư tôn đã âm thầm ra tay giúp nàng cải tử hồi sinh. Thế nên hai người dễ dàng đem chuyện thần kỳ này đổ lên người của sư tôn.
Mộ Dung Thần Duệ cười nói: “Nếu như tiền bối biết bản thân trở thành nhân vật thần tiên, không biết người sẽ cười hay bực đây.”
Lộ Ánh Tịch không lưu tâm, nhàn nhạt nói: “Sư tôn vốn đã là một nhân vật thần bí khó hiểu, thêm chuyện này cũng không có gì lạ.”
Mộ Dung Thần Duệ kéo nàng ôm vào lòng, tựa như vô tình hỏi: “Đêm hôm kia đã xảy ra chuyện gì?”
Lòng Lộ Ánh Tịch không mấy kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, làm như không có chuyện gì hỏi ngược lại: “Đêm hôm kia có chuyện gì đặc biệt xảy ra sao?”
Mộ Dung Thần Duệ cúi đầu nhìn nàng, khóe môi mỉm cười. Nhưng ánh mắt của hắn sắc bén, chầm chậm nói ra: “Quan tài băng đã di chuyển vị trí, đừng nói là do nàng rảnh rỗi, không có việc gì làm nên nửa đêm ngồi dậy chuyển nó đi nhé?!”
Lộ Ánh Tịch chỉ cười mà không đáp, trong lòng lại bội phục năng lực quan sát của hắn. Nhưng nàng không thể tiết lộ chuyện sư phụ đến đây nhờ mật đạo.
Mộ Dung Thần Duệ biếng nhác đưa tay vuốt ve hai gò má mềm mại của nàng, mặt khác lại như tùy ý nói: “Xem ra trong tẩm cung này cất giấu không ít bí mật.”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt sâu sắc của hắn, chộp được một chút ánh sáng sắc nhọn rồi biến mất. Tâm trạng nàng không khỏi kinh hãi. Không phải hắn đã nghi ngờ cửa vào mật đạo nằm trong tẩm cung của nàng rồi chứ?
“Ánh Tịch.” Mộ Dung Thần Duệ buông tay, lùi lại một bước giữ một khoảng cách, đứng nhìn nàng. Giọng nói trầm ấm thường ngày thêm một chút thâm ý: “Có phải Trẫm vẫn không có cách nào làm nàng an tâm? Cho nên nàng muốn giữ lại một đường lui, để tương lai có thể trốn nhà đi?”
Lộ Ánh Tịch nghẹn lời, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng. Quả thực lòng nàng có tồn tại tâm tư như thế, nhưng không phải là nàng không tin hắn mà là nàng bắt buộc phải làm thế. Nàng giữ lại mật đạo, như vậy nàng vừa dễ dàng tiến tới tấn công cũng có thể lùi bước để cố thủ. Nếu như đến một ngày phát sinh chuyện bất trắc, nàng vẫn có thể tự bảo vệ mình.
“Nàng sợ Trẫm sẽ phụ nàng trong tương lai sao?” Mộ Dung Thần Duệ hỏi tiếp, giọng nói không mang ý ép buộc nhưng tựa như có cảm giác bùi ngùi than thở.
Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, trả lời hắn: “Thần hồn tán trong người chàng vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn. Nếu như mai sau có biến cố phát sinh, cho dù thiếp không nghĩ tới bản thân thì cũng phải nghĩ cho bé con trong bụng.”
Mộ Dung Thần Duệ nhíu mày, nói tiếp: “Vậy tức là đến khi Trẫm hoàn toàn hồi phục, nàng sẽ không giữ bí mật mà đối với Trẫm thẳng thắn hơn?”
Lộ Ánh Tịch không khỏi chần chờ, nhớ tới minh ước năm năm giữa Hoàng thượng và Ô Quốc thì nàng càng thêm khó xử.
Mộ Dung Thần Duệ thấy thế, nhếch môi cười nhạt: “Trẫm không thúc ép nàng, nhưng nàng phải dọn sang Thần cung.” Còn Phượng Tê cung, tất nhiên từ nay về sau sẽ có binh lính canh giữ nghiêm ngặt.
Lộ Ánh Tịch sao lại không hiểu tính nết của hắn chứ, nhưng hắn đã nhượng bộ thì nàng cũng chỉ có thể nghe theo.
“Được ạ.” Nàng gật đầu, khẽ mở miệng cười nói: “Nhưng mà thiếp có một yêu cầu.”
“Nói đi.”
“Từ nhỏ thiếp đã có mười hầu nữ thân cận, lúc trước bởi vì xuất giá mà để các nàng lại Ô Quốc, bây giờ thiếp muốn gọi các nàng ấy quay lại bên cạnh thiếp.”
Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ bình thường, thẳng thắn gật đầu đồng ý.
Lộ Ánh Tịch khẽ nhẹ nhõm thở dài một hơi. Lòng thầm nghĩ, có lẽ trong cuộc sống hai người thì nên thỏa hiệp với nhau như vậy, chỉ khi đạt được cân bằng mới có thể kéo dài mãi mãi.
Mộ Dung Thần Duệ như đọc được suy nghĩ của nàng, nói tự nhiên: “Đạo phu thê, Trẫm cũng nên học hỏi thật tốt.”
Lộ Ánh Tịch cười liếc mắt nhìn hắn, tâm tình bất giác thả lỏng. Tương lai ra sao không ai có thể biết trước, nhưng ít ra lúc này hai người họ rất tâm đầu ý hợp, ăn ý lại hạnh phúc.
Mộ Dung Thần Duệ thu lại nét mặt, nói nghiêm túc: “Hiện nay Đoàn Tê Điệp đã bị Trẫm giam lỏng trong Lạc Hà cung. Lâm Quốc nhất định sẽ có hành động. Thân phận của nàng rất đặc biệt, nàng phải hết sức cẩn thận.” Ngừng lại một lát, hắn lại nói: “Trẫm không cho phép nàng bị tổn hại một tí nào!”
“Vâng, Thần thiếp tuân chỉ.” Lộ Ánh Tịch cười dịu dàng, hạ thấp người.
Mộ Dung Thần Duệ cau mày, đưa tay đỡ nàng, không vui nói: “Không cần thiết phải làm như vậy. Trẫm đặc biệt ân chuẩn cho nàng không cần hành lễ, tránh làm động đến thai nhi.”
Thấy cánh tay hắn giữ chặt như vậy, Lộ Ánh Tịch cảm thấy buồn cười trong lòng. Nàng thuận theo cánh tay hắn tựa vào ngực hắn, trêu chọc: “Đây là Hoàng thượng căng thẳng vì Thần thiếp, hay là căng thẳng vì bé con trong bụng thiếp?”
Mộ Dung Thần Duệ nghé mắt liếc nàng, chẳng màng đáp lời nàng. Bàn tay to lớn của hắn đặt lên cái bụng nhô lên của nàng, thì thầm: “Hoàng nhi ngoan, sau này con lớn lên đừng có học hỏi cái tính nhanh mồm nhanh miệng của mẫu thân nhé. Con phải làm một người vô cùng bình tĩnh, vững vàng.”
“Có phải Hoàng thượng đang chửi xéo Thần thiếp?” Lộ Ánh Tịch càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, cố ý tranh cãi với hắn: “Làm sao Hoàng thượng biết đây nhất định là Hoàng nhi? Có thể là Công chúa.”
“Công chúa?” Mộ Dung Thần Duệ bỗng dưng chăm chú, cau hàng lông mày rậm lại, trầm ngâm nói: “Nếu là Công chúa, nàng nhất định phải sinh cho Trẫm thêm một đứa nữa.”
“Sao Hoàng thượng có thể trọng nam khinh nữ như vậy được.” Lộ Ánh Tịch nghe hắn nói xong, không biết là nên khóc hay nên cười, lại bảo: “Nếu đứa tiếp theo vẫn là Công chúa, vẫn chàng sẽ làm sao?”
“Vậy thì sinh tiếp, chừng nào nàng sinh được hoàng nhi mới thôi.” Mộ Dung Thần Duệ nói chuyện rất dứt khoát, không thể nào cãi lại.
Lộ Ánh Tịch cười mỉm chi ngắm nhìn hắn. Nàng không phản bác, lại càng không tức giận.
Mộ Dung Thần Duệ thấy biểu tình của nàng như thế, liền biết nàng đã lĩnh hội được hàm ý trong lời hắn nói. Hắn cũng nhếch môi cười theo.
Có đôi khi, lời hứa hẹn cũng không nhất thiết phải mở miệng thề thốt, người có thể hiểu được thì sẽ hiểu rõ. Mặc dù hắn không nói thẳng nhưng đã ngầm đồng ý, Thái tử tương lai của Hoàng thượng sẽ chỉ do nàng sinh ra.
Phần tâm ý này, dường như nặng ngàn cân, hơn những lời nói suông thề non hẹn biển nhiều.
***
Mấy ngày trôi qua vô cùng bình lặng như mặt nước hồ thu. Trong cung không có việc gì lớn xảy ra, yên ổn không dậy sóng.
Lộ Ánh Tịch dọn sang Thần cung, nhưng do bận nghiên cứu thuốc giải Thần hồn tán, nên hằng ngày vẫn ra vào Thái y viện. Không biết là trùng hợp hay là cố ý, mà nàng thường xuyên gặp Hình bộ thượng thư Thẩm Dịch ở đó. Thẩm Dịch chỉ nói là vì hắn ta đang điều tra một vụ án cần mời Thái y giúp đỡ. Hắn ta cũng chưa từng có hành động tiếp cận nào đối với nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn phát sáng khác thường.
Hôm đó, nàng đang xem sách thuốc ở phòng sách của Thái y viện, cắm cúi vùi đầu sau chồng sách, thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài phòng.
“Thẩm đại nhân!” Nàng bỗng ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn về phía cửa.
Thẩm Dịch giật mình, chậm rãi đi từ cửa đến bên cạnh bàn. Bên ngoài nắng vẫn đang chói chang, dường như hắn ta phơi nắng đã lâu, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
“Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương. Nương nương phượng an.” Hắn ta cung kính hành lễ, mặt mày đỏ ửng giống như là màu sắc do bị phơi nắng, hoặc là sắc hồng khác thường.
“Có phải Thẩm đại nhân có chuyện gì đó muốn nói với Bản cung hay không?” Lộ Ánh Tịch đứng dậy sau chiếc bàn dài, thắt lưng chậm rãi đi về hướng hắn ta.
Thẩm Dịch vô ý thức lui về sau một chút, đôi mắt sáng lấp lánh, lại không dám nhìn thẳng vào nàng.
“Thẩm đại nhân?” Lộ Ánh Tịch dừng lại, đứng cách hắn ta ba bước chân, chỉ nhìn hắn chăm chú.
Thẩm Dịch khom người cúi đầu, dáng dấp thận trọng bất an, lúng ta lúng túng nói: “Vi thần không có chuyện gì muốn bẩm báo với Hoàng hậu.”
“Ồ?” Lộ Ánh Tịch cố ý kéo dài âm điệu, mới lại nói, “Đã như vậy, vì sao Thẩm đại nhân lại cứ quanh quẩn ở đây lâu như vậy, đến tột cùng là đang có tâm tình thế nào?”
Thẩm Dịch không trả lời nàng ngay lập tức, đầu cúi thấp dần dần ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo như nước của nàng.
Lộ Ánh Tịch hơi chau mày, nhưng nàng không hoảng hốt cũng không bắt bẻ. Ánh mắt của hắn ta vô cùng chuyên tâm, dường như đã rơi vào trong đôi mắt sáng trong của nàng.
Lộ Ánh Tịch cố gắng ho khan hai tiếng, thì hắn ta mới giật mình hoàn hồn. Hắn ta rủ mi mắt, mở miệng nói: “Bẩm nương nương, vi thần thật sự không dám tồn tại bất cứ dụng tâm nào. Chỉ là vi thần có một chuyện xưa đã vướng mắc trong lòng nhiều năm. Xin phép cho vi thần đánh bạo chứng thực từ nương nương.”
“Chuyện xưa thế nào?” Lộ Ánh Tịch bình thản nhìn hắn, nhưng trong lòng không hiểu sao lại nảy động một cái.
“Khoảng mười năm về trước, có phải Hoàng hậu đã bố thí thuốc cho một gã ăn mày tại kinh thành Ô Quốc?” Thẩm Dịch nhẹ giọng hỏi, lại sợ không được rõ ràng lắm, nên bổ sung thêm: “Lúc đó gã ăn xin kia bị trúng kịch độc, may mắn được một tiểu cô nương mặc váy trắng như tuyết biếu một lọ thuốc giải.”
Lộ Ánh Tịch có hơi kinh ngạc, tập trung nhớ lại, một lúc sau liền nói: “Có thể có chuyện như vậy. Nhưng lúc Bản cung còn ở Ô Quốc, thường xuyên theo sư phụ xuất cung đi hái thuốc hành y. Những người được ta chữa qua cho dù không tới một trăm, thì cũng hơn mười.”
Thẩm Dịch nghe vậy, trên khuôn mặt khôi ngô trẻ tuổi không giấu được vẻ thất vọng. Nhưng hắn ta vẫn kiên trì hỏi lại: “Nương nương có thể nghĩ kĩ lại lần nữa được không ạ?”
Thấy hắn ta vẫn cố chấp như vậy, Lộ Ánh Tịch bỗng dưng cảm thấy khá hiếu kì, hỏi lại: “Gã ăn mày kia lẽ nào là Thẩm đại nhân?”
Thẩm Dịch cúi người thi lễ, trả lời: “Chính là vi thần.”
Lộ Ánh Tịch mím môi cười, hòa nhã nói: “Chuyện cũ đã qua lâu như vậy, Thẩm đại nhân cũng đừng quá ghi nhớ trong lòng. Phàm là một người thầy thuốc, chế thuốc cứu người là chuyện phải làm, sẽ không mong đợi người khác báo đáp.”
Đáy lòng Thẩm Dịch đã sớm nhận định tiểu cô nương đó chính là nàng. Hắn ta chỉ thất vọng khi nàng căn bản không nhớ ra hắn ta. Im lặng giây lát, hắn ta ngẩng đầu nhìn nàng, khe khẽ nói: “Nhận được của người chút ân huệ, cũng đủ để cố hết sức báo đáp. Nếu sau này nương nương có chỗ nào cần dùng tới vi thần, người cứ phân phó, cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng…”
Giọng của hắn ta càng nói càng thấp, mờ nhạt tan biến trong không khí.
Thính giác của Lộ Ánh Tịch vô cùng nhạy, nên cái câu cuối cùng kia thực sự là nàng nghe rất rõ.
“… Cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, thậm chí phải bỏ mạng, Thẩm Dịch cũng vui vẻ đồng ý.”
Nhưng Lộ Ánh Tịch lại làm như không nghe thấy, chỉ hời hợt phất tay áo: “Sự trung thành này của Thẩm đại nhân, Bản cung sẽ ghi nhớ. Nếu không còn chuyện gì khác, thì xin mời Thẩm đại nhân lui ra ngoài.”
“Vâng, vi thần xin cáo lui.” Thẩm Dịch hành lễ lui ra, khi xoay người khóe mắt của hắn ta lướt nhìn nàng, chứa đựng dịu dàng trìu mến.
Đợi hắn ta đi xa, Lộ Ánh Tịch vỗ trán thở dài. Sự đào hoa bỗng dưng bay tới này, nàng chỉ cảm thấy vô phúc nhận được.
Nàng quay người trở lại bàn, vừa mới ngồi xuống thì chợt nghe trên mái nhà có một âm thanh khác vang lên, nàng nhất thời rùng mình.
Nhưng cái âm thanh rất nhỏ kia chỉ như một trận gió bay vút qua, phút chốc đã không thấy đâu nữa. Mà lúc này, trên mặt đất ngoài cửa đã xuất hiện một mảnh giấy.
Lộ Ánh Tịch nín thở cảm nhận không khí xung quanh. Sau khi đã xác định kẻ kia đã rời đi, nàng mới ra trước cửa nhặt tờ giấy kia lên.
Trên tờ giấy là những dòng chữ đen khỏe khoắn…
Trên giấy viết: “Nếu muốn lấy thuốc giải Thần hồn tán, vào giờ Tý tối nay hãy một mình tới Vô Ưu Cung. Nếu như kinh động đến Hoàng đế, thì hãy tự gánh lấy hậu quả.”
Lộ Ánh Tịch nhìn kĩ chữ viết trên tờ giấy, trong đầu liền hiện lên bóng dáng của một người…
Lộ Ánh Tịch không quan tâm bản thân trở thành nhân vật chính trong đề tài mà người người nhắc đến trong những lúc rỗi rãi. Nàng và Hoàng đế đã trao đổi với nhau, liền tuyên bố ra bên ngoài là Huyền môn sư tôn đã âm thầm ra tay giúp nàng cải tử hồi sinh. Thế nên hai người dễ dàng đem chuyện thần kỳ này đổ lên người của sư tôn.
Mộ Dung Thần Duệ cười nói: “Nếu như tiền bối biết bản thân trở thành nhân vật thần tiên, không biết người sẽ cười hay bực đây.”
Lộ Ánh Tịch không lưu tâm, nhàn nhạt nói: “Sư tôn vốn đã là một nhân vật thần bí khó hiểu, thêm chuyện này cũng không có gì lạ.”
Mộ Dung Thần Duệ kéo nàng ôm vào lòng, tựa như vô tình hỏi: “Đêm hôm kia đã xảy ra chuyện gì?”
Lòng Lộ Ánh Tịch không mấy kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, làm như không có chuyện gì hỏi ngược lại: “Đêm hôm kia có chuyện gì đặc biệt xảy ra sao?”
Mộ Dung Thần Duệ cúi đầu nhìn nàng, khóe môi mỉm cười. Nhưng ánh mắt của hắn sắc bén, chầm chậm nói ra: “Quan tài băng đã di chuyển vị trí, đừng nói là do nàng rảnh rỗi, không có việc gì làm nên nửa đêm ngồi dậy chuyển nó đi nhé?!”
Lộ Ánh Tịch chỉ cười mà không đáp, trong lòng lại bội phục năng lực quan sát của hắn. Nhưng nàng không thể tiết lộ chuyện sư phụ đến đây nhờ mật đạo.
Mộ Dung Thần Duệ biếng nhác đưa tay vuốt ve hai gò má mềm mại của nàng, mặt khác lại như tùy ý nói: “Xem ra trong tẩm cung này cất giấu không ít bí mật.”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt sâu sắc của hắn, chộp được một chút ánh sáng sắc nhọn rồi biến mất. Tâm trạng nàng không khỏi kinh hãi. Không phải hắn đã nghi ngờ cửa vào mật đạo nằm trong tẩm cung của nàng rồi chứ?
“Ánh Tịch.” Mộ Dung Thần Duệ buông tay, lùi lại một bước giữ một khoảng cách, đứng nhìn nàng. Giọng nói trầm ấm thường ngày thêm một chút thâm ý: “Có phải Trẫm vẫn không có cách nào làm nàng an tâm? Cho nên nàng muốn giữ lại một đường lui, để tương lai có thể trốn nhà đi?”
Lộ Ánh Tịch nghẹn lời, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng. Quả thực lòng nàng có tồn tại tâm tư như thế, nhưng không phải là nàng không tin hắn mà là nàng bắt buộc phải làm thế. Nàng giữ lại mật đạo, như vậy nàng vừa dễ dàng tiến tới tấn công cũng có thể lùi bước để cố thủ. Nếu như đến một ngày phát sinh chuyện bất trắc, nàng vẫn có thể tự bảo vệ mình.
“Nàng sợ Trẫm sẽ phụ nàng trong tương lai sao?” Mộ Dung Thần Duệ hỏi tiếp, giọng nói không mang ý ép buộc nhưng tựa như có cảm giác bùi ngùi than thở.
Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, trả lời hắn: “Thần hồn tán trong người chàng vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn. Nếu như mai sau có biến cố phát sinh, cho dù thiếp không nghĩ tới bản thân thì cũng phải nghĩ cho bé con trong bụng.”
Mộ Dung Thần Duệ nhíu mày, nói tiếp: “Vậy tức là đến khi Trẫm hoàn toàn hồi phục, nàng sẽ không giữ bí mật mà đối với Trẫm thẳng thắn hơn?”
Lộ Ánh Tịch không khỏi chần chờ, nhớ tới minh ước năm năm giữa Hoàng thượng và Ô Quốc thì nàng càng thêm khó xử.
Mộ Dung Thần Duệ thấy thế, nhếch môi cười nhạt: “Trẫm không thúc ép nàng, nhưng nàng phải dọn sang Thần cung.” Còn Phượng Tê cung, tất nhiên từ nay về sau sẽ có binh lính canh giữ nghiêm ngặt.
Lộ Ánh Tịch sao lại không hiểu tính nết của hắn chứ, nhưng hắn đã nhượng bộ thì nàng cũng chỉ có thể nghe theo.
“Được ạ.” Nàng gật đầu, khẽ mở miệng cười nói: “Nhưng mà thiếp có một yêu cầu.”
“Nói đi.”
“Từ nhỏ thiếp đã có mười hầu nữ thân cận, lúc trước bởi vì xuất giá mà để các nàng lại Ô Quốc, bây giờ thiếp muốn gọi các nàng ấy quay lại bên cạnh thiếp.”
Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ bình thường, thẳng thắn gật đầu đồng ý.
Lộ Ánh Tịch khẽ nhẹ nhõm thở dài một hơi. Lòng thầm nghĩ, có lẽ trong cuộc sống hai người thì nên thỏa hiệp với nhau như vậy, chỉ khi đạt được cân bằng mới có thể kéo dài mãi mãi.
Mộ Dung Thần Duệ như đọc được suy nghĩ của nàng, nói tự nhiên: “Đạo phu thê, Trẫm cũng nên học hỏi thật tốt.”
Lộ Ánh Tịch cười liếc mắt nhìn hắn, tâm tình bất giác thả lỏng. Tương lai ra sao không ai có thể biết trước, nhưng ít ra lúc này hai người họ rất tâm đầu ý hợp, ăn ý lại hạnh phúc.
Mộ Dung Thần Duệ thu lại nét mặt, nói nghiêm túc: “Hiện nay Đoàn Tê Điệp đã bị Trẫm giam lỏng trong Lạc Hà cung. Lâm Quốc nhất định sẽ có hành động. Thân phận của nàng rất đặc biệt, nàng phải hết sức cẩn thận.” Ngừng lại một lát, hắn lại nói: “Trẫm không cho phép nàng bị tổn hại một tí nào!”
“Vâng, Thần thiếp tuân chỉ.” Lộ Ánh Tịch cười dịu dàng, hạ thấp người.
Mộ Dung Thần Duệ cau mày, đưa tay đỡ nàng, không vui nói: “Không cần thiết phải làm như vậy. Trẫm đặc biệt ân chuẩn cho nàng không cần hành lễ, tránh làm động đến thai nhi.”
Thấy cánh tay hắn giữ chặt như vậy, Lộ Ánh Tịch cảm thấy buồn cười trong lòng. Nàng thuận theo cánh tay hắn tựa vào ngực hắn, trêu chọc: “Đây là Hoàng thượng căng thẳng vì Thần thiếp, hay là căng thẳng vì bé con trong bụng thiếp?”
Mộ Dung Thần Duệ nghé mắt liếc nàng, chẳng màng đáp lời nàng. Bàn tay to lớn của hắn đặt lên cái bụng nhô lên của nàng, thì thầm: “Hoàng nhi ngoan, sau này con lớn lên đừng có học hỏi cái tính nhanh mồm nhanh miệng của mẫu thân nhé. Con phải làm một người vô cùng bình tĩnh, vững vàng.”
“Có phải Hoàng thượng đang chửi xéo Thần thiếp?” Lộ Ánh Tịch càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, cố ý tranh cãi với hắn: “Làm sao Hoàng thượng biết đây nhất định là Hoàng nhi? Có thể là Công chúa.”
“Công chúa?” Mộ Dung Thần Duệ bỗng dưng chăm chú, cau hàng lông mày rậm lại, trầm ngâm nói: “Nếu là Công chúa, nàng nhất định phải sinh cho Trẫm thêm một đứa nữa.”
“Sao Hoàng thượng có thể trọng nam khinh nữ như vậy được.” Lộ Ánh Tịch nghe hắn nói xong, không biết là nên khóc hay nên cười, lại bảo: “Nếu đứa tiếp theo vẫn là Công chúa, vẫn chàng sẽ làm sao?”
“Vậy thì sinh tiếp, chừng nào nàng sinh được hoàng nhi mới thôi.” Mộ Dung Thần Duệ nói chuyện rất dứt khoát, không thể nào cãi lại.
Lộ Ánh Tịch cười mỉm chi ngắm nhìn hắn. Nàng không phản bác, lại càng không tức giận.
Mộ Dung Thần Duệ thấy biểu tình của nàng như thế, liền biết nàng đã lĩnh hội được hàm ý trong lời hắn nói. Hắn cũng nhếch môi cười theo.
Có đôi khi, lời hứa hẹn cũng không nhất thiết phải mở miệng thề thốt, người có thể hiểu được thì sẽ hiểu rõ. Mặc dù hắn không nói thẳng nhưng đã ngầm đồng ý, Thái tử tương lai của Hoàng thượng sẽ chỉ do nàng sinh ra.
Phần tâm ý này, dường như nặng ngàn cân, hơn những lời nói suông thề non hẹn biển nhiều.
***
Mấy ngày trôi qua vô cùng bình lặng như mặt nước hồ thu. Trong cung không có việc gì lớn xảy ra, yên ổn không dậy sóng.
Lộ Ánh Tịch dọn sang Thần cung, nhưng do bận nghiên cứu thuốc giải Thần hồn tán, nên hằng ngày vẫn ra vào Thái y viện. Không biết là trùng hợp hay là cố ý, mà nàng thường xuyên gặp Hình bộ thượng thư Thẩm Dịch ở đó. Thẩm Dịch chỉ nói là vì hắn ta đang điều tra một vụ án cần mời Thái y giúp đỡ. Hắn ta cũng chưa từng có hành động tiếp cận nào đối với nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn phát sáng khác thường.
Hôm đó, nàng đang xem sách thuốc ở phòng sách của Thái y viện, cắm cúi vùi đầu sau chồng sách, thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài phòng.
“Thẩm đại nhân!” Nàng bỗng ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn về phía cửa.
Thẩm Dịch giật mình, chậm rãi đi từ cửa đến bên cạnh bàn. Bên ngoài nắng vẫn đang chói chang, dường như hắn ta phơi nắng đã lâu, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
“Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương. Nương nương phượng an.” Hắn ta cung kính hành lễ, mặt mày đỏ ửng giống như là màu sắc do bị phơi nắng, hoặc là sắc hồng khác thường.
“Có phải Thẩm đại nhân có chuyện gì đó muốn nói với Bản cung hay không?” Lộ Ánh Tịch đứng dậy sau chiếc bàn dài, thắt lưng chậm rãi đi về hướng hắn ta.
Thẩm Dịch vô ý thức lui về sau một chút, đôi mắt sáng lấp lánh, lại không dám nhìn thẳng vào nàng.
“Thẩm đại nhân?” Lộ Ánh Tịch dừng lại, đứng cách hắn ta ba bước chân, chỉ nhìn hắn chăm chú.
Thẩm Dịch khom người cúi đầu, dáng dấp thận trọng bất an, lúng ta lúng túng nói: “Vi thần không có chuyện gì muốn bẩm báo với Hoàng hậu.”
“Ồ?” Lộ Ánh Tịch cố ý kéo dài âm điệu, mới lại nói, “Đã như vậy, vì sao Thẩm đại nhân lại cứ quanh quẩn ở đây lâu như vậy, đến tột cùng là đang có tâm tình thế nào?”
Thẩm Dịch không trả lời nàng ngay lập tức, đầu cúi thấp dần dần ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo như nước của nàng.
Lộ Ánh Tịch hơi chau mày, nhưng nàng không hoảng hốt cũng không bắt bẻ. Ánh mắt của hắn ta vô cùng chuyên tâm, dường như đã rơi vào trong đôi mắt sáng trong của nàng.
Lộ Ánh Tịch cố gắng ho khan hai tiếng, thì hắn ta mới giật mình hoàn hồn. Hắn ta rủ mi mắt, mở miệng nói: “Bẩm nương nương, vi thần thật sự không dám tồn tại bất cứ dụng tâm nào. Chỉ là vi thần có một chuyện xưa đã vướng mắc trong lòng nhiều năm. Xin phép cho vi thần đánh bạo chứng thực từ nương nương.”
“Chuyện xưa thế nào?” Lộ Ánh Tịch bình thản nhìn hắn, nhưng trong lòng không hiểu sao lại nảy động một cái.
“Khoảng mười năm về trước, có phải Hoàng hậu đã bố thí thuốc cho một gã ăn mày tại kinh thành Ô Quốc?” Thẩm Dịch nhẹ giọng hỏi, lại sợ không được rõ ràng lắm, nên bổ sung thêm: “Lúc đó gã ăn xin kia bị trúng kịch độc, may mắn được một tiểu cô nương mặc váy trắng như tuyết biếu một lọ thuốc giải.”
Lộ Ánh Tịch có hơi kinh ngạc, tập trung nhớ lại, một lúc sau liền nói: “Có thể có chuyện như vậy. Nhưng lúc Bản cung còn ở Ô Quốc, thường xuyên theo sư phụ xuất cung đi hái thuốc hành y. Những người được ta chữa qua cho dù không tới một trăm, thì cũng hơn mười.”
Thẩm Dịch nghe vậy, trên khuôn mặt khôi ngô trẻ tuổi không giấu được vẻ thất vọng. Nhưng hắn ta vẫn kiên trì hỏi lại: “Nương nương có thể nghĩ kĩ lại lần nữa được không ạ?”
Thấy hắn ta vẫn cố chấp như vậy, Lộ Ánh Tịch bỗng dưng cảm thấy khá hiếu kì, hỏi lại: “Gã ăn mày kia lẽ nào là Thẩm đại nhân?”
Thẩm Dịch cúi người thi lễ, trả lời: “Chính là vi thần.”
Lộ Ánh Tịch mím môi cười, hòa nhã nói: “Chuyện cũ đã qua lâu như vậy, Thẩm đại nhân cũng đừng quá ghi nhớ trong lòng. Phàm là một người thầy thuốc, chế thuốc cứu người là chuyện phải làm, sẽ không mong đợi người khác báo đáp.”
Đáy lòng Thẩm Dịch đã sớm nhận định tiểu cô nương đó chính là nàng. Hắn ta chỉ thất vọng khi nàng căn bản không nhớ ra hắn ta. Im lặng giây lát, hắn ta ngẩng đầu nhìn nàng, khe khẽ nói: “Nhận được của người chút ân huệ, cũng đủ để cố hết sức báo đáp. Nếu sau này nương nương có chỗ nào cần dùng tới vi thần, người cứ phân phó, cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng…”
Giọng của hắn ta càng nói càng thấp, mờ nhạt tan biến trong không khí.
Thính giác của Lộ Ánh Tịch vô cùng nhạy, nên cái câu cuối cùng kia thực sự là nàng nghe rất rõ.
“… Cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, thậm chí phải bỏ mạng, Thẩm Dịch cũng vui vẻ đồng ý.”
Nhưng Lộ Ánh Tịch lại làm như không nghe thấy, chỉ hời hợt phất tay áo: “Sự trung thành này của Thẩm đại nhân, Bản cung sẽ ghi nhớ. Nếu không còn chuyện gì khác, thì xin mời Thẩm đại nhân lui ra ngoài.”
“Vâng, vi thần xin cáo lui.” Thẩm Dịch hành lễ lui ra, khi xoay người khóe mắt của hắn ta lướt nhìn nàng, chứa đựng dịu dàng trìu mến.
Đợi hắn ta đi xa, Lộ Ánh Tịch vỗ trán thở dài. Sự đào hoa bỗng dưng bay tới này, nàng chỉ cảm thấy vô phúc nhận được.
Nàng quay người trở lại bàn, vừa mới ngồi xuống thì chợt nghe trên mái nhà có một âm thanh khác vang lên, nàng nhất thời rùng mình.
Nhưng cái âm thanh rất nhỏ kia chỉ như một trận gió bay vút qua, phút chốc đã không thấy đâu nữa. Mà lúc này, trên mặt đất ngoài cửa đã xuất hiện một mảnh giấy.
Lộ Ánh Tịch nín thở cảm nhận không khí xung quanh. Sau khi đã xác định kẻ kia đã rời đi, nàng mới ra trước cửa nhặt tờ giấy kia lên.
Trên tờ giấy là những dòng chữ đen khỏe khoắn…
Trên giấy viết: “Nếu muốn lấy thuốc giải Thần hồn tán, vào giờ Tý tối nay hãy một mình tới Vô Ưu Cung. Nếu như kinh động đến Hoàng đế, thì hãy tự gánh lấy hậu quả.”
Lộ Ánh Tịch nhìn kĩ chữ viết trên tờ giấy, trong đầu liền hiện lên bóng dáng của một người…
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu