Phượng Tê Thần Cung - Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phượng Tê Thần Cung
Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
Hoàng đế ngồi trên ghế cao, khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng liếc nhìn phía dưới, nói chầm chậm: “Chiếu theo cung quy, phàm là phi tần vì ganh ghét mà sinh sự, nhẹ thì nhốt vào phòng tĩnh tâm, nặng thì tước đi chức vị.”
Diêu Lăng ngẩng đầu, đôi mắt lạnh căm chiếu thẳng đến hắn, trả lời: “Từ khi Thần thiếp nhập cung đến nay, đã vứt bỏ tất cả mọi thứ lại sau lưng. Hoàng thượng nói thế nào thì liền làm thế ấy.”
Vầng trán Hoàng đế nhăn lại, ánh mắt nặng nề u ám hàm chứa nhiều cảm xúc, môi mím chặt.
Bầu không khí lại trở nên im ắng, tù túng.
Cung nữ đã nhận lệnh mang dây thừng tới, và một thái giám vác thang gỗ theo sau. Sau đó, hắn ta trèo lên thang, cột dây để treo chuông pháp khí lên xà ngang.
Lộ Ánh Tịch vẫn giữ im lặng, mày cau chặt nhìn mọi thứ đang diễn ra. Đối với nàng mà nói, chuyện xui xẻo này chỉ là chuyện nhỏ, nàng vốn định chuyện nhỏ hóa không. Không hiểu vì sao Hoàng đế đột nhiên lại cố chấp muốn nhất định phải làm đến cùng. Có thể hắn đã quên, nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ, ngay mai là đến kỳ hạn bảy ngày. Đó mới là chuyện lớn.
“Hoàng thượng.” Diêu Lăng bỗng dùng giọng nói rét buốt lên tiếng, “Nếu Hoàng thượng chứng minh được Hoàng hậu vô tội, Hoàng thượng dự định đối xử với Thần thiếp ra sao?”
Hoàng đế lạnh tanh như cũ đứng dậy nhìn nàng ta từ trên cao: “Hiền phi ở trong cung đã lâu, hẳn là biết rõ cung quy.”
Diêu Lăng cười gằn, sẵng giọng nói: “Vâng, bây giờ Thần thiếp xin lĩnh tội, chịu phạt tự đóng cửa ăn năn hối cải.” Nếu hắn còn một chút lương tâm, thì không nên từng bước ép nàng ta đến đường cùng, không nên làm nàng ta mất mặt, chật vật trước mọi người.
Hoàng đế liếc mắt trông nàng ta một cái, hờ hững nói: “Ác ý nói xấu Hoàng hậu chính là tội lớn.”
Diêu Lăng mím môi, nghiến răng phát ra tiếng “ken két”, như là sự căm hận đã lên đến đỉnh điểm, “Hoàng thượng đã quyết như vậy, Thần thiếp sẽ không quyến luyến vị trí Hiền phi này.”
Nhất thời Hoàng đế im lặng nhắm mắt, như muốn che giấu tâm tình vô cùng phức tạp.
Lộ Ánh Tịch bàng quan với cảnh trước mắt nhưng vẫn không tránh khỏi thổn thức, cúi đầu khe khẽ thở dài. Dù Diêu Hiền phi có bị phế truất, giáng cấp thành cung nữ thì nàng ta vẫn phải sống tại hoàng cung, đây là cung quy, một ngày là nữ nhân của Hoàng đế, thì cả một đời là nữ nhân của người.
Diêu Lăng tiến lên một bước, rồi quỳ dưới đài cao, đầu gối va mạnh xuống nền đá, nghe một tiếng phịch nặng nề.
“Hoàng thượng có còn nhớ, lúc sắc phong Thần thiếp làm Hiền phi, Hoàng thượng đã tự tay cài chiếc trâm[1] san hô Như Ý này lên mái tóc Thần thiếp?” Diêu Lăng vươn tay rút cây trâm trên tóc xuống, đôi mắt quyết liệt và ngập tràn hận ý.
[1] Trâm: là một vật trang sức cài lên tóc, ngoài ra nếu nam giới tặng trâm cho nữ giới, điều đó có ý nghĩa là kết tóc se duyên làm vợ chồng.
Hoàng đế gật nhẹ đầu, chỉ chớp mắt không nói gì. Giả sử hắn không đăng cơ làm Hoàng đế, quà tặng nàng ta cũng là cây trâm san hô Như Ý này, không phải ư? Thế nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại, và mọi thứ sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa.
“Bảy năm.” Diêu Lăng rì rà rì rầm. Sau đó nàng ta ngẩng cao đầu, nói lớn: “Duyên phận giữa Thần thiếp và Hoàng thượng giống như cây trâm này, cắt đứt từ hôm nay!”
Cây trâm san hô tuyệt đẹp bị bẻ gãy làm đôi, tiếng “rắc” giòn tan vang lên, ngay sau đó là tiếng “lạch cạnh” khi hai đoạn trâm rơi xuống đất.
Hoàng đế chấn động, quay mặt sang một bên, như không đành lòng xem cảnh này.
Diêu Lăng quay ngược về phía Lộ Ánh Tịch, cười lạnh nói: “Kết quả như vậy, Hoàng hậu nương nương đã vừa lòng rồi chứ? Giờ đây Diêu Lăng không dám tự xưng là Thần thiếp. Sau này nô tỳ phải đến đâu tùy thuộc sự an bài của Hoàng hậu nương nương.”
Lộ Ánh Tịch chỉ yên lặng nhìn nàng ta chăm chú. Thực ra nàng có thể hiểu hành động của nàng ta. Nàng ta dùng cách thức đoạn tuyệt dứt khoát và đau lòng như thế là vì muốn giữ lại cho bản thân chút tôn nghiêm cuối cùng. Nhưng nàng ta chưa từng suy xét lại bản thân, cũng không cho rằng chính mình đã làm sai.
“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ bạo gan nói một câu thật lòng.” Diêu Lăng ngước nhìn nàng, giọng nói bảy phần u buồn, ba phần từ tốn: “Lệ đẫm khăn thêu mộng chẳng thành[2]. Tình trạng của nô tỳ hôm nay chính là chuyện trong tương lai của Hoàng hậu. Nô tỳ hy vọng Hoàng hậu hãy bảo trọng.”
[2] Đây là câu thơ trong bài thơ “Hậu cung từ” (Bài ca hậu cung) của Bạch Cư Dị. Ý của bài thơ này cũng như lời của Diêu Lăng là nữ nhân trong hoàng cung nay được ân sủng, mai lại bị hắt hủi, cuối cùng ôm hận khóc thầm, chết dần chết mòn trong chốn hậu cung.
Lộ Ánh Tịch lòng xúc động khôn nguôi, đó cũng chính là tiếng lòng của nàng.
Sắc mặt Hoàng đế tái mét, phất tay áo đi xuống dưới đài, đến bên cột nhà, vận công tung một chưởng thật mạnh!
Hắn dùng sức rất lớn, trên trụ nhà to lớn bị lõm xuống với hình dạng bàn tay người, pháp khí treo lơ lửng trên xà ngang chỉ đong đưa không ngừng, nhưng không rớt xuống.
“Chân tướng ra sao, không cần Trẫm nói nhiều!” Hắn lạnh lẽo quăng một câu, sau đó xoay người rời khỏi.
Diêu Lăng vừa quỳ trên mặt đất vừa trông theo bóng lưng của hắn. Nàng ta ngửa đầu bật cười, tiếng cười vô cùng thê lương như tiếng kêu ai oán của chim Đỗ Quyên[3].
[3] Chim Đỗ Quyên: còn gọi là Tử Quy, nôm na là chim Cuốc. Nó thường lủi trong bụi rậm, dưới ao sâu hoặc hồ rộng. Cuối Xuân sang Hè thì bắt đầu kêu vào đêm trăng mờ tịch mịch ở nông thôn. Tiếng kêu buồn thảm, gợi lòng lữ khách nhớ nhà, nhớ quê hương.
Lộ Ánh Tịch ngậm ngùi thương cảm. Nàng đến bên rồi bồi thêm một chưởng lên cột nhà. Chiếc chuông pháp khí kia liền rơi xuống, nhưng không phải do dây thừng bị đứt làm hai, mà là vì chỗ nút buộc hơi lỏng nên không thể chịu nổi sức nặng của pháp khí mà tuột bung ra.
Lộ Ánh Tịch nhìn Diêu Lăng một cái, rồi cũng rời khỏi chỗ đó. Có lẽ Diêu Hiền phi quá ung dung tự tin mà quên mất một kẽ hở nhỏ, mới khiến chiến thắng trong tầm tay lại biến thành thất bại thảm hại. Và phải chăng nàng ta quá tin chắc vào sự bao dung vô bờ bến, trước sau như một của Hoàng đế đối với nàng ta? Cũng có thể nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến, bao khoan dung nhẫn nại rồi cũng đến một ngày biến mất không còn vết tích.
Sau lưng Lộ Ánh Tịch, tiếng cười đau thương khàn đặc xen lẫn nước mắt vẫn vọng đến, ai nghe đến đều tái tê lòng.
©STE.NT
Ra khỏi Trai cung, Lộ Ánh Tịch ngồi kiệu đến tẩm điện của tiểu công chúa.
Nàng cho kiệu dừng lại trước cung điện, chỉ đưa mắt ngóng nhìn vào trong.
Hai bên cửa cung buông dài những dải lụa trắng, chúng bay phất phơ trong gió. Khung cảnh tang tóc, thê lương làm lòng người đớn đau, nghẹn ngào.
“Hoàng hậu.” Tiếng gọi mạnh mẽ cứng rắn. Một nam nhân cao lớn từ khúc cua hành lang chạy tới, khom người hành lễ với nàng.
“Phạm huynh.” Nàng ngoảnh đầu lại, mỉm cười dịu dàng.
“Phạm mỗ đã phụ lòng ủy thác của Hoàng thượng và Hoàng hậu.” Phạm Thống hổ thẹn cúi đầu.
“Không sao.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu. Nàng đã dự tính kết quả này từ trước. Hung thủ hạ độc tiểu công chúa rất xảo quyệt, đến trên người cung nữ đã treo cổ tự sát cũng không tìm ra manh mối. Cung nữ kia thường ngày rất nề nếp khuôn phép, tính tình hiền lành, không có qua lại với bất kỳ phi tần nào, không chút vết tích đáng ngờ.
Thoáng chốc cả hai đều trầm tư. Phạm Thống ngẩng đầu nhìn nàng, nói khẽ: “Phạm mỗ tin Hoàng hậu không phải là người điên làm bừa.”
“Sao lại tin?” Lộ Ánh Tịch không nhịn được cười mủm mỉm, cố ý liếc hắn bằng nửa con mắt, “Bản cung vẫn còn nhớ, hồi trước Phạm hiệp sĩ cực kỳ ghét Bản cung.”
Phạm Thống đông cứng người, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, vội nói: “Phạm mỗ chỉ nói là tin Hoàng hậu không phải người điên làm bừa.”
Lộ Ánh Tịch cười khẽ, cố tình gây khó dễ với hắn ta: “Trong mắt Phạm hiệp sĩ, tuy Bản cung không phải người đại gian đại ác, nhưng cũng không phải người tốt?”
“Phạm mỗ chưa hề nói như vậy!” Sắc mặt Phạm Thống khó coi, lông mày nhíu chặt. Kỳ hạn cuối cùng đã đến gần mà nàng vẫn không đứng đắn, còn tâm trạng bỡn cợt hắn ta? Lẽ nào nàng thật không biết sợ là gì?
“Phạm huynh.” Thần sắc Lộ Ánh Tịch bỗng trầm trọng, dòm những thái giám khiêng kiệu, nhìn trái nhìn phải như kẻ trộm, sau đó nhích lại gần hắn ta nói nhỏ nhất có thể, “Nhỡ mà ta không tránh nổi kiếp nạn này, Phạm huynh có giúp ta trốn khỏi hoàng cung không?”
Phạm Thống giật mình, không cất nên lời chỉ lăm lăm nhìn nàng. Hắn biết chuyện lần này lớn thế nào, nàng có thể không qua nổi buổi xét xử ngày mai. Nhưng chuyện đào tẩu là tội vô cùng nặng, không phải hắn ta sợ bị liên lụy đến bản thân mà là hắn sẽ không còn mặt mũi nào ăn nói với Hoàng thượng. Nhưng nếu hắn ta không giúp nàng, nàng có thể bị phán tội tử hình? Cho dù Hoàng thượng cho nàng một con đường sống, e nàng sẽ bị tống đến lãnh cung, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Lộ Ánh Tịch mím môi, khóe môi ngày càng cong lên, cuối cùng nín nhịn không được nữa, nàng bật cười to.
Phạm Thống phát cáu, đôi mắt có thể phát ra lửa trợn trừng nhìn nàng. Hóa ra nàng lại trêu đùa hắn ta, uổng công hắn ta thực tâm lo lắng cho nàng!
Lộ Ánh Tịch tươi cười, hiền dịu nhìn hắn ta. Nàng biết một người có tấm lòng chất phác, tốt bụng như thế đáng quý trọng và khó tìm được xiết bao. Nếu không phải do hiện tại mạng sống của nàng khó đảm bảo, thì nàng rất muốn làm huynh muội kết nghĩa cùng hắn ta.
Nàng xoay người bước lên kiệu, không nói những lời thừa thãi, chỉ nhẹ gật đầu chào Phạm Thống một cái.
Phạm Thống chắp tay đáp lễ, trông theo chiếc kiệu mang nàng rời đi. Một lúc lâu, hắn mới thu lại ánh mắt, khuôn mặt cương nghị, thẳng tính không giấu được vẻ lo lắng.
Lộ Ánh Tịch về đến Phượng Tê cung thì mặt trời bắt đầu xuống núi.
Sắc hoàng hôn nhuộm hồng chân trời, đối lập hoàn toàn với bầu trời xanh thẳm, vòm trời càng thêm rực rỡ.
Lộ Ánh Tịch ngồi trên bàn đu dây trong đình viện. Cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo dòng khí lành lạnh từ từ thấm vào da thịt, len lỏi từ chân tay đến trái tim.
Nàng buông lỏng hai tay đang nắm dây thường xuân hai bên chiếc đu, xòe tay trên đầu gồi, nhìn chúng chăm chăm không chớp mắt.
Bàn tay trái nõn nà như ngọc, ngón tay thon dài mịn màng, một bàn tay gần như hoàn hảo xinh xắn. Mà bàn tay phải lõm xuống, đen kịt cháy xém, đặc biệt xấu xí. Đôi bàn tay giống như chính con người nàng, một nửa thiện lương tốt đẹp, một nửa tàn ác, u tối.
Chỉ còn lại tối hôm nay, nàng sẽ không bao giờ mềm lòng. Thà rằng nàng giết sai, cũng không bỏ sót. Tay phải nàng nắm thật chặt, ánh mắt phát ra tia sáng sắc nhọn.
“Ánh Tịch.” Hoàng đế đi đến từ phía hành lang, vầng trán nhăn lại, hiện rõ vẻ lo âu.
“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch tụt khỏi bàn đu dây để đón hắn.
“Lăng nhi thỉnh cầu ý chỉ đến Hoán Y Uyển[4].” Hoàng đế nhăn mặt, ánh mắt u ám, trầm buồn.
[4] Hoán Y Uyển: nơi phụ trách giặt giũ quần áo trong hoàng cung.
“Hoàng thượng không muốn?” Lộ Ánh Tịch cười nhẹ, nói thẳng: “Hoàng thượng đã hối hận rồi sao?”
“Trẫm không phải hối hận.” Hoàng đế lắc đầu, vẻ ảm đạm nhuộm sâu.
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn chăm chú, bỗng nói: “Đoạn tuyệt chẳng phải chính là một khởi đầu mới.”
Hoàng đế ngước mắt nhìn nàng, bất ngờ ngâm nga vài câu thơ:
“Lệ đẫm khăn thêu mộng chẳng thành,
Đêm khuya Tiền điện rộn tiếng ca.
Nhan sắc chưa tan, tình đã nhạt,
Dựa lò hương lạnh đợi thâu đêm.”
Lộ Ánh Tịch cười khổ, dịu hiền nói: “Thì ra Hoàng thượng để ý những lời Diêu Hiền phi đã nói.”
“Nàng ta không còn là phi tử của Trẫm.” Giọng nói nhỏ nhẹ, một tầng hơi mù bao phủ đôi mắt, khiến người ta không nhìn thấu nội tâm của Hoàng đế.
Lộ Ánh Tịch nghiêm mặt thở than: “Thế sự khó vẹn đôi đường, vì vậy phải đánh đổi để chọn một cái. Bảy năm trước, Hoàng thượng đã đưa ra lựa chọn của mình, bây giờ có hối tiếc cũng không được nữa.” Điều đó là vô nghĩa vì chúng ta không thể quay trở lại.
Hoàng đế cụp mắt trầm ngâm, chốc lát lại ngẩng đầu, ánh mắt trở lại vẻ trong sáng bình tĩnh vốn có.
“Ngày mai, Hình bộ sẽ mở công đường thẩm án.” Hắn nhìn nàng, nhàn nhạt nói.
“Vâng, Thần thiếp biết.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, trong lòng tự dưng nổi lên một ý nghĩ, liền hiếu kỳ hỏi, “Nếu chuyện cũ lặp lại một lần nữa, Hoàng thượng sẽ lựa chọn thế nào? Giang sơn vạn dặm, hay là tình yêu cùng mỹ nhân?”
Hoàng đế nghe xong liền chìm trong tư lự, đôi mắt phát sáng, cười như không cười nói: “Phải xem mỹ nhân đó đẹp thế nào, tình yêu sâu đậm ra sao.”
“Thần thiếp có được xem là mỹ nhân?” Lộ Ánh Tịch cũng cười theo, lại hỏi tiếp.
“Nghiêng nước nghiêng thành.” Hoàng đế tươi cười.
“Vậy nếu Hoàng thượng yêu Thần thiếp, thì người sẽ chọn thế nào?” Lộ Ánh Tịch hỏi hắn nhưng cũng là tự hỏi bản thân. Ngược lại nếu là chính nàng, nàng sẽ làm sao?
“Giang sơn và mỹ nhân, Trẫm muốn cả hai.” Hoàng đế cười to, mặt mày ngang ngạnh tự tin cùng với đôi mắt kiêu ngạo thách thức. Hắn đã không còn là Hoàng đế non nớt mới lên ngôi. Ngày nay hắn đã sở hữu một quân lực hùng mạnh không ai sánh nổi.
“Hoàng thượng tự tin như vậy, Thần thiếp xin bái phục.” Lộ Ánh Tịch nở nụ cười. Nếu đổi lại là nàng, nàng sẽ lựa chọn vứt bỏ một thứ. Tính cách của nàng và hắn đúng là rất khác nhau.
Hoàng đế liếc nhìn nàng, ánh mắt xẹt qua một tia sắc nhọn u tối. Nàng không có lòng tin với hắn, vậy thì hắn phải làm một chút việc để thay đổi nàng.
Diêu Lăng ngẩng đầu, đôi mắt lạnh căm chiếu thẳng đến hắn, trả lời: “Từ khi Thần thiếp nhập cung đến nay, đã vứt bỏ tất cả mọi thứ lại sau lưng. Hoàng thượng nói thế nào thì liền làm thế ấy.”
Vầng trán Hoàng đế nhăn lại, ánh mắt nặng nề u ám hàm chứa nhiều cảm xúc, môi mím chặt.
Bầu không khí lại trở nên im ắng, tù túng.
Cung nữ đã nhận lệnh mang dây thừng tới, và một thái giám vác thang gỗ theo sau. Sau đó, hắn ta trèo lên thang, cột dây để treo chuông pháp khí lên xà ngang.
Lộ Ánh Tịch vẫn giữ im lặng, mày cau chặt nhìn mọi thứ đang diễn ra. Đối với nàng mà nói, chuyện xui xẻo này chỉ là chuyện nhỏ, nàng vốn định chuyện nhỏ hóa không. Không hiểu vì sao Hoàng đế đột nhiên lại cố chấp muốn nhất định phải làm đến cùng. Có thể hắn đã quên, nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ, ngay mai là đến kỳ hạn bảy ngày. Đó mới là chuyện lớn.
“Hoàng thượng.” Diêu Lăng bỗng dùng giọng nói rét buốt lên tiếng, “Nếu Hoàng thượng chứng minh được Hoàng hậu vô tội, Hoàng thượng dự định đối xử với Thần thiếp ra sao?”
Hoàng đế lạnh tanh như cũ đứng dậy nhìn nàng ta từ trên cao: “Hiền phi ở trong cung đã lâu, hẳn là biết rõ cung quy.”
Diêu Lăng cười gằn, sẵng giọng nói: “Vâng, bây giờ Thần thiếp xin lĩnh tội, chịu phạt tự đóng cửa ăn năn hối cải.” Nếu hắn còn một chút lương tâm, thì không nên từng bước ép nàng ta đến đường cùng, không nên làm nàng ta mất mặt, chật vật trước mọi người.
Hoàng đế liếc mắt trông nàng ta một cái, hờ hững nói: “Ác ý nói xấu Hoàng hậu chính là tội lớn.”
Diêu Lăng mím môi, nghiến răng phát ra tiếng “ken két”, như là sự căm hận đã lên đến đỉnh điểm, “Hoàng thượng đã quyết như vậy, Thần thiếp sẽ không quyến luyến vị trí Hiền phi này.”
Nhất thời Hoàng đế im lặng nhắm mắt, như muốn che giấu tâm tình vô cùng phức tạp.
Lộ Ánh Tịch bàng quan với cảnh trước mắt nhưng vẫn không tránh khỏi thổn thức, cúi đầu khe khẽ thở dài. Dù Diêu Hiền phi có bị phế truất, giáng cấp thành cung nữ thì nàng ta vẫn phải sống tại hoàng cung, đây là cung quy, một ngày là nữ nhân của Hoàng đế, thì cả một đời là nữ nhân của người.
Diêu Lăng tiến lên một bước, rồi quỳ dưới đài cao, đầu gối va mạnh xuống nền đá, nghe một tiếng phịch nặng nề.
“Hoàng thượng có còn nhớ, lúc sắc phong Thần thiếp làm Hiền phi, Hoàng thượng đã tự tay cài chiếc trâm[1] san hô Như Ý này lên mái tóc Thần thiếp?” Diêu Lăng vươn tay rút cây trâm trên tóc xuống, đôi mắt quyết liệt và ngập tràn hận ý.
[1] Trâm: là một vật trang sức cài lên tóc, ngoài ra nếu nam giới tặng trâm cho nữ giới, điều đó có ý nghĩa là kết tóc se duyên làm vợ chồng.
Hoàng đế gật nhẹ đầu, chỉ chớp mắt không nói gì. Giả sử hắn không đăng cơ làm Hoàng đế, quà tặng nàng ta cũng là cây trâm san hô Như Ý này, không phải ư? Thế nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại, và mọi thứ sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa.
“Bảy năm.” Diêu Lăng rì rà rì rầm. Sau đó nàng ta ngẩng cao đầu, nói lớn: “Duyên phận giữa Thần thiếp và Hoàng thượng giống như cây trâm này, cắt đứt từ hôm nay!”
Cây trâm san hô tuyệt đẹp bị bẻ gãy làm đôi, tiếng “rắc” giòn tan vang lên, ngay sau đó là tiếng “lạch cạnh” khi hai đoạn trâm rơi xuống đất.
Hoàng đế chấn động, quay mặt sang một bên, như không đành lòng xem cảnh này.
Diêu Lăng quay ngược về phía Lộ Ánh Tịch, cười lạnh nói: “Kết quả như vậy, Hoàng hậu nương nương đã vừa lòng rồi chứ? Giờ đây Diêu Lăng không dám tự xưng là Thần thiếp. Sau này nô tỳ phải đến đâu tùy thuộc sự an bài của Hoàng hậu nương nương.”
Lộ Ánh Tịch chỉ yên lặng nhìn nàng ta chăm chú. Thực ra nàng có thể hiểu hành động của nàng ta. Nàng ta dùng cách thức đoạn tuyệt dứt khoát và đau lòng như thế là vì muốn giữ lại cho bản thân chút tôn nghiêm cuối cùng. Nhưng nàng ta chưa từng suy xét lại bản thân, cũng không cho rằng chính mình đã làm sai.
“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ bạo gan nói một câu thật lòng.” Diêu Lăng ngước nhìn nàng, giọng nói bảy phần u buồn, ba phần từ tốn: “Lệ đẫm khăn thêu mộng chẳng thành[2]. Tình trạng của nô tỳ hôm nay chính là chuyện trong tương lai của Hoàng hậu. Nô tỳ hy vọng Hoàng hậu hãy bảo trọng.”
[2] Đây là câu thơ trong bài thơ “Hậu cung từ” (Bài ca hậu cung) của Bạch Cư Dị. Ý của bài thơ này cũng như lời của Diêu Lăng là nữ nhân trong hoàng cung nay được ân sủng, mai lại bị hắt hủi, cuối cùng ôm hận khóc thầm, chết dần chết mòn trong chốn hậu cung.
Lộ Ánh Tịch lòng xúc động khôn nguôi, đó cũng chính là tiếng lòng của nàng.
Sắc mặt Hoàng đế tái mét, phất tay áo đi xuống dưới đài, đến bên cột nhà, vận công tung một chưởng thật mạnh!
Hắn dùng sức rất lớn, trên trụ nhà to lớn bị lõm xuống với hình dạng bàn tay người, pháp khí treo lơ lửng trên xà ngang chỉ đong đưa không ngừng, nhưng không rớt xuống.
“Chân tướng ra sao, không cần Trẫm nói nhiều!” Hắn lạnh lẽo quăng một câu, sau đó xoay người rời khỏi.
Diêu Lăng vừa quỳ trên mặt đất vừa trông theo bóng lưng của hắn. Nàng ta ngửa đầu bật cười, tiếng cười vô cùng thê lương như tiếng kêu ai oán của chim Đỗ Quyên[3].
[3] Chim Đỗ Quyên: còn gọi là Tử Quy, nôm na là chim Cuốc. Nó thường lủi trong bụi rậm, dưới ao sâu hoặc hồ rộng. Cuối Xuân sang Hè thì bắt đầu kêu vào đêm trăng mờ tịch mịch ở nông thôn. Tiếng kêu buồn thảm, gợi lòng lữ khách nhớ nhà, nhớ quê hương.
Lộ Ánh Tịch ngậm ngùi thương cảm. Nàng đến bên rồi bồi thêm một chưởng lên cột nhà. Chiếc chuông pháp khí kia liền rơi xuống, nhưng không phải do dây thừng bị đứt làm hai, mà là vì chỗ nút buộc hơi lỏng nên không thể chịu nổi sức nặng của pháp khí mà tuột bung ra.
Lộ Ánh Tịch nhìn Diêu Lăng một cái, rồi cũng rời khỏi chỗ đó. Có lẽ Diêu Hiền phi quá ung dung tự tin mà quên mất một kẽ hở nhỏ, mới khiến chiến thắng trong tầm tay lại biến thành thất bại thảm hại. Và phải chăng nàng ta quá tin chắc vào sự bao dung vô bờ bến, trước sau như một của Hoàng đế đối với nàng ta? Cũng có thể nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến, bao khoan dung nhẫn nại rồi cũng đến một ngày biến mất không còn vết tích.
Sau lưng Lộ Ánh Tịch, tiếng cười đau thương khàn đặc xen lẫn nước mắt vẫn vọng đến, ai nghe đến đều tái tê lòng.
©STE.NT
Ra khỏi Trai cung, Lộ Ánh Tịch ngồi kiệu đến tẩm điện của tiểu công chúa.
Nàng cho kiệu dừng lại trước cung điện, chỉ đưa mắt ngóng nhìn vào trong.
Hai bên cửa cung buông dài những dải lụa trắng, chúng bay phất phơ trong gió. Khung cảnh tang tóc, thê lương làm lòng người đớn đau, nghẹn ngào.
“Hoàng hậu.” Tiếng gọi mạnh mẽ cứng rắn. Một nam nhân cao lớn từ khúc cua hành lang chạy tới, khom người hành lễ với nàng.
“Phạm huynh.” Nàng ngoảnh đầu lại, mỉm cười dịu dàng.
“Phạm mỗ đã phụ lòng ủy thác của Hoàng thượng và Hoàng hậu.” Phạm Thống hổ thẹn cúi đầu.
“Không sao.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu. Nàng đã dự tính kết quả này từ trước. Hung thủ hạ độc tiểu công chúa rất xảo quyệt, đến trên người cung nữ đã treo cổ tự sát cũng không tìm ra manh mối. Cung nữ kia thường ngày rất nề nếp khuôn phép, tính tình hiền lành, không có qua lại với bất kỳ phi tần nào, không chút vết tích đáng ngờ.
Thoáng chốc cả hai đều trầm tư. Phạm Thống ngẩng đầu nhìn nàng, nói khẽ: “Phạm mỗ tin Hoàng hậu không phải là người điên làm bừa.”
“Sao lại tin?” Lộ Ánh Tịch không nhịn được cười mủm mỉm, cố ý liếc hắn bằng nửa con mắt, “Bản cung vẫn còn nhớ, hồi trước Phạm hiệp sĩ cực kỳ ghét Bản cung.”
Phạm Thống đông cứng người, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, vội nói: “Phạm mỗ chỉ nói là tin Hoàng hậu không phải người điên làm bừa.”
Lộ Ánh Tịch cười khẽ, cố tình gây khó dễ với hắn ta: “Trong mắt Phạm hiệp sĩ, tuy Bản cung không phải người đại gian đại ác, nhưng cũng không phải người tốt?”
“Phạm mỗ chưa hề nói như vậy!” Sắc mặt Phạm Thống khó coi, lông mày nhíu chặt. Kỳ hạn cuối cùng đã đến gần mà nàng vẫn không đứng đắn, còn tâm trạng bỡn cợt hắn ta? Lẽ nào nàng thật không biết sợ là gì?
“Phạm huynh.” Thần sắc Lộ Ánh Tịch bỗng trầm trọng, dòm những thái giám khiêng kiệu, nhìn trái nhìn phải như kẻ trộm, sau đó nhích lại gần hắn ta nói nhỏ nhất có thể, “Nhỡ mà ta không tránh nổi kiếp nạn này, Phạm huynh có giúp ta trốn khỏi hoàng cung không?”
Phạm Thống giật mình, không cất nên lời chỉ lăm lăm nhìn nàng. Hắn biết chuyện lần này lớn thế nào, nàng có thể không qua nổi buổi xét xử ngày mai. Nhưng chuyện đào tẩu là tội vô cùng nặng, không phải hắn ta sợ bị liên lụy đến bản thân mà là hắn sẽ không còn mặt mũi nào ăn nói với Hoàng thượng. Nhưng nếu hắn ta không giúp nàng, nàng có thể bị phán tội tử hình? Cho dù Hoàng thượng cho nàng một con đường sống, e nàng sẽ bị tống đến lãnh cung, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Lộ Ánh Tịch mím môi, khóe môi ngày càng cong lên, cuối cùng nín nhịn không được nữa, nàng bật cười to.
Phạm Thống phát cáu, đôi mắt có thể phát ra lửa trợn trừng nhìn nàng. Hóa ra nàng lại trêu đùa hắn ta, uổng công hắn ta thực tâm lo lắng cho nàng!
Lộ Ánh Tịch tươi cười, hiền dịu nhìn hắn ta. Nàng biết một người có tấm lòng chất phác, tốt bụng như thế đáng quý trọng và khó tìm được xiết bao. Nếu không phải do hiện tại mạng sống của nàng khó đảm bảo, thì nàng rất muốn làm huynh muội kết nghĩa cùng hắn ta.
Nàng xoay người bước lên kiệu, không nói những lời thừa thãi, chỉ nhẹ gật đầu chào Phạm Thống một cái.
Phạm Thống chắp tay đáp lễ, trông theo chiếc kiệu mang nàng rời đi. Một lúc lâu, hắn mới thu lại ánh mắt, khuôn mặt cương nghị, thẳng tính không giấu được vẻ lo lắng.
Lộ Ánh Tịch về đến Phượng Tê cung thì mặt trời bắt đầu xuống núi.
Sắc hoàng hôn nhuộm hồng chân trời, đối lập hoàn toàn với bầu trời xanh thẳm, vòm trời càng thêm rực rỡ.
Lộ Ánh Tịch ngồi trên bàn đu dây trong đình viện. Cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo dòng khí lành lạnh từ từ thấm vào da thịt, len lỏi từ chân tay đến trái tim.
Nàng buông lỏng hai tay đang nắm dây thường xuân hai bên chiếc đu, xòe tay trên đầu gồi, nhìn chúng chăm chăm không chớp mắt.
Bàn tay trái nõn nà như ngọc, ngón tay thon dài mịn màng, một bàn tay gần như hoàn hảo xinh xắn. Mà bàn tay phải lõm xuống, đen kịt cháy xém, đặc biệt xấu xí. Đôi bàn tay giống như chính con người nàng, một nửa thiện lương tốt đẹp, một nửa tàn ác, u tối.
Chỉ còn lại tối hôm nay, nàng sẽ không bao giờ mềm lòng. Thà rằng nàng giết sai, cũng không bỏ sót. Tay phải nàng nắm thật chặt, ánh mắt phát ra tia sáng sắc nhọn.
“Ánh Tịch.” Hoàng đế đi đến từ phía hành lang, vầng trán nhăn lại, hiện rõ vẻ lo âu.
“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch tụt khỏi bàn đu dây để đón hắn.
“Lăng nhi thỉnh cầu ý chỉ đến Hoán Y Uyển[4].” Hoàng đế nhăn mặt, ánh mắt u ám, trầm buồn.
[4] Hoán Y Uyển: nơi phụ trách giặt giũ quần áo trong hoàng cung.
“Hoàng thượng không muốn?” Lộ Ánh Tịch cười nhẹ, nói thẳng: “Hoàng thượng đã hối hận rồi sao?”
“Trẫm không phải hối hận.” Hoàng đế lắc đầu, vẻ ảm đạm nhuộm sâu.
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn chăm chú, bỗng nói: “Đoạn tuyệt chẳng phải chính là một khởi đầu mới.”
Hoàng đế ngước mắt nhìn nàng, bất ngờ ngâm nga vài câu thơ:
“Lệ đẫm khăn thêu mộng chẳng thành,
Đêm khuya Tiền điện rộn tiếng ca.
Nhan sắc chưa tan, tình đã nhạt,
Dựa lò hương lạnh đợi thâu đêm.”
Lộ Ánh Tịch cười khổ, dịu hiền nói: “Thì ra Hoàng thượng để ý những lời Diêu Hiền phi đã nói.”
“Nàng ta không còn là phi tử của Trẫm.” Giọng nói nhỏ nhẹ, một tầng hơi mù bao phủ đôi mắt, khiến người ta không nhìn thấu nội tâm của Hoàng đế.
Lộ Ánh Tịch nghiêm mặt thở than: “Thế sự khó vẹn đôi đường, vì vậy phải đánh đổi để chọn một cái. Bảy năm trước, Hoàng thượng đã đưa ra lựa chọn của mình, bây giờ có hối tiếc cũng không được nữa.” Điều đó là vô nghĩa vì chúng ta không thể quay trở lại.
Hoàng đế cụp mắt trầm ngâm, chốc lát lại ngẩng đầu, ánh mắt trở lại vẻ trong sáng bình tĩnh vốn có.
“Ngày mai, Hình bộ sẽ mở công đường thẩm án.” Hắn nhìn nàng, nhàn nhạt nói.
“Vâng, Thần thiếp biết.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, trong lòng tự dưng nổi lên một ý nghĩ, liền hiếu kỳ hỏi, “Nếu chuyện cũ lặp lại một lần nữa, Hoàng thượng sẽ lựa chọn thế nào? Giang sơn vạn dặm, hay là tình yêu cùng mỹ nhân?”
Hoàng đế nghe xong liền chìm trong tư lự, đôi mắt phát sáng, cười như không cười nói: “Phải xem mỹ nhân đó đẹp thế nào, tình yêu sâu đậm ra sao.”
“Thần thiếp có được xem là mỹ nhân?” Lộ Ánh Tịch cũng cười theo, lại hỏi tiếp.
“Nghiêng nước nghiêng thành.” Hoàng đế tươi cười.
“Vậy nếu Hoàng thượng yêu Thần thiếp, thì người sẽ chọn thế nào?” Lộ Ánh Tịch hỏi hắn nhưng cũng là tự hỏi bản thân. Ngược lại nếu là chính nàng, nàng sẽ làm sao?
“Giang sơn và mỹ nhân, Trẫm muốn cả hai.” Hoàng đế cười to, mặt mày ngang ngạnh tự tin cùng với đôi mắt kiêu ngạo thách thức. Hắn đã không còn là Hoàng đế non nớt mới lên ngôi. Ngày nay hắn đã sở hữu một quân lực hùng mạnh không ai sánh nổi.
“Hoàng thượng tự tin như vậy, Thần thiếp xin bái phục.” Lộ Ánh Tịch nở nụ cười. Nếu đổi lại là nàng, nàng sẽ lựa chọn vứt bỏ một thứ. Tính cách của nàng và hắn đúng là rất khác nhau.
Hoàng đế liếc nhìn nàng, ánh mắt xẹt qua một tia sắc nhọn u tối. Nàng không có lòng tin với hắn, vậy thì hắn phải làm một chút việc để thay đổi nàng.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu