Phượng Tê Thần Cung - Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phượng Tê Thần Cung
Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
Mưa gió vẫn gào thét bên ngoài, tuy lòng Lộ Ánh Tịch đang lo âu lại sốt ruột, nhưng nàng vẫn phải nhẫn nại, nén lòng đợi cơn mưa tạnh bớt.
Không ngờ, trận mưa này lại kéo dài hơn một canh giờ. Cho đến khi trời tối mù, bóng đêm dần buông xuống mới có dấu hiệu nhỏ lại.
Lộ Ánh Tịch đẩy song cửa ra, đưa mắt nhìn bên ngoài thế nào. Nàng hít sâu bầu không khí tươi mát sau cơn mưa và quyết tâm nhân màn đêm sẽ lẻn vào Thần cung.
Nhưng nàng còn chưa kịp hành động, chợt nghe bên ngoài cung truyền đến một tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm… Hoàng thượng giá lâm…”
Lộ Ánh Tịch bỗng sững người, hai chân dính chặt trên mặt đất, cả buổi cũng không nhúc nhích được.
Nhưng chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen tai đang tiến về phía nàng. Bức mành châu treo trước cửa phòng ngủ bị vén lên, âm thanh leng keng giòn tan vang lên.
Nàng yên lặng ngẩng đầu nhìn sang. Hàng lông mày bừng bừng khí khái anh hùng kéo dài đến tận tóc mai cùng khuôn mặt tuấn tú đập thẳng vào mắt nàng. Đôi mắt đen xanh hun hút không có chút khác thường nào, cứ như vậy nhìn sâu vào đáy mắt của nàng.
“Thần?” Nàng nhẹ giọng gọi hắn.
“Ừ.” Hắn cũng trầm giọng trả lời, nét mặt bình tĩnh không nhìn ra bất cứ tâm tình nào.
Lộ Ánh Tịch không nói gì, nàng chỉ chậm rãi đến khóa chặt cửa ra vào, rồi từ từ quay lại chỗ cũ.
Mộ Dung Thần Duệ đã tự ý ngồi xuống bên giường. Vẻ mặt biếng nhác, điệu bộ thảnh thơi ưu nhã, giống như vị Hoàng đế cao cao tại thượng như khi lần đầu gặp mặt kia.
Lộ Ánh Tịch cau mày nhìn hắn, cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không tìm ra chỗ có vấn đề.
“Trẫm ngồi một chút sẽ trở lại Thần cung.” Mộ Dung Thần Duệ bỗng nhiên mở miệng nói, giọng nói đều đều, thậm chí gần như lãnh đạm.
“Thần, chàng không có gì muốn nói với thiếp sao?” Lộ Ánh Tịch cảm thấy vô cùng quái dị, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
Mộ Dung Thần Duệ nghe vậy hơi chau mày lại, không hài lòng nói: “Đừng nói là rời cung quá lâu, nên nàng quên hết cung quy rồi?”
Lộ Ánh Tịch mím môi không nói. Ý của hắn là chỉ nàng đã không dùng kính ngữ.
Quả nhiên, Mộ Dung Thần Duệ lại nói: “Dám gọi tên húy của Trẫm, nàng tưởng rằng đó là chuyện nàng có thể làm sao?”
Lộ Ánh Tịch hoàn toàn không mở miệng nổi, kinh ngạc trố mắt nhìn hắn. Vầng trán của nàng bất giác nhăn nhó cả lên.
“Mà thôi.” Thấy nàng không hé răng, Mộ Dung Thần Duệ lộ vẻ bực dọc phất tay, ánh mắt tối sầm hẳn đi.
“Hoàng thượng, có phải trong triều đã xảy ra chuyện gì khó giải quyết hay không?” Lộ Ánh Tịch hỏi lại, cố gắng tìm ra nguyên nhân mà quan sát kĩ hắn.
Mộ Dung Thần Duệ lặng lẽ không đáp, tựa như hãy còn sa vào tâm tư của chính mình.
Lộ Ánh Tịch cũng im lặng chờ đợi, chỉ chốc lát sau nàng không nhịn được từ từ giơ tay lên, chầm chậm khua trước mắt hắn một chút.
“Nàng đang làm cái gì đó?” Mộ Dung Thần Duệ bỗng chốc lạnh giọng chất vấn, ánh mắt lạnh căm.
Lộ Ánh Tịch vô ý thức vội thụt tay về, nghi ngờ mà thỏ thẻ hỏi: “Thần, mắt của chàng…”
Mộ Dung Thần Duệ lạnh lùng nhíu mày, hỏi ngược lại: “Mắt của Trẫm làm sao?”
“Chàng… thấy được sao?” Lộ Ánh Tịch lấy lại bình tĩnh, hơi nheo đôi mắt sáng, âm thầm phân tích từng biểu hiện, nét mặt của hắn.
Mộ Dung Thần Duệ đanh mặt, không nói một lời.
Lộ Ánh Tịch thấy có gì đó khó hiểu, lần thứ hai huơ tay qua lại trước mặt hắn.
“Làm càn!” Mộ Dung Thần Duệ đột ngột quát lớn, lấy tay chụp lấy cổ tay của nàng, gắng sức giữ chặt lại.
Lộ Ánh Tịch nhất thời cả kinh, muốn rút tay của mình về. Nhưng hắn nắm rất chặt, dùng khá nhiều sức khiến nàng có vùng vẫy cũng không xê dịch chút nào.
Trong phòng, bầu không khí tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng hít thở phập phồng của hai người.
Lộ Ánh Tịch không cố giãy ra nữa, dặn lòng nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh. Một lúc lâu, nàng dứt khoát ngồi thẳng xuống giường, sát bên người hắn. Nàng nhỏ nhẹ lên tiếng: “Thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chàng hãy nói cho thiếp biết, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”
Có thể là do giọng nói dịu nhẹ của nàng có hiệu quả, Mộ Dung Thần Duệ từ từ buông lỏng bàn tay ra, nhạt giọng nói: “Trẫm biết nàng am hiểu y thuật, cho nên tối nay Trẫm mới cố ý qua đây.” Dừng lại một chút, hắn mới nói tiếp, “Đôi mắt của Trẫm đúng là có chút vấn đề. Không biết sao, tầm nhìn của Trẫm đặc biệt mờ nhạt, có lúc có thể thấy bóng người lay động, mà có lúc sẽ bị mù trong nháy mắt, không có cách nào thấy gì cả.”
Lộ Ánh Tịch nghe giọng điệu của hắn hình như có chút không quen, vả lại hắn không giống như đang giả vờ, đáy lòng ngạc nhiên không thôi.
“Hoàng thượng có thể để cho Thần thiếp chẩn bệnh một lát không?” Giọng nàng càng thêm nhu mì, êm tai. Nàng biết rằng, nếu muốn tìm được chân tướng sự việc, nàng phải hết sức bình tĩnh.
Mộ Dung Thần Duệ không lên tiếng từ chối. Thế là Lộ Ánh Tịch liền nhẹ nhàng chạm vào mi mắt của hắn, hơi banh lên kiểm tra, sau đó đặt tay lên mạch cổ tay của hắn.
“Thế nào?” Một lúc sau, Mộ Dung Thần Duệ lên tiếng hỏi.
Lộ Ánh Tịch vẫn tiếp tục xem mạch cho hắn, đáy lòng đã nổi sóng to gió lớn cuồn cuộn, nhíu mày nhưng lại không mở miệng trả lời.
“Làm sao?” Mộ Dung Thần Duệ trầm giọng, lên tiếng hỏi lần nữa.
Lộ Ánh Tịch tận lực điều chỉnh tâm trạng, vẫn duy trì giọng nói nhỏ nhẹ, “Có phải mấy ngày nay trong tẩm cung của Hoàng thượng đều có xông hương hay không?”
Mộ Dung Thần Duệ trầm ngâm trả lời: “Trong tẩm cung của Trẫm luôn đốt Long diên hương.”
Lộ Ánh Tịch nghiêng người, ngửi ngửi mùi hương trên áo bào của hắn.
Mặc dù tâm tình Mộ Dung Thần Duệ lo lắng, nhưng suy nghĩ vẫn minh mẫn, nhanh nhạy hỏi nàng, “Có kẻ đã hạ độc trong lư hương của Trẫm?”
Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, lập tức nhớ tới hắn không thể nhìn thấy, liền vội trả lời: “Cũng không phải là độc dược, hẳn là Thần hồn tán.”
“Cái gì gọi là Thần hồn tán?” Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên lạnh tê tái, quanh thân tỏa ra hàn khí sắc bén.
Lộ Ánh Tịch thấy thế không khỏi thở dài trong lòng. Không trách được vì sao hắn lại đề phòng kĩ như thế. Chắc hẳn mấy ngày qua, hắn nhất định bị nội tâm dày vò. Bởi vì người bị mắc Thần hồn tán, sẽ từng chút từng chút một mất đi một phần ký ức. Có lẽ chính hắn không hẳn nhận ra bản thân mình đang dần mất trí nhớ, chỉ cảm nhận được có vài vật hay vài người xung quanh hắn dường như trở nên xa lạ.
“Nói đi!” Thấy nàng bỗng chốc im lặng, Mộ Dung Thần Duệ lớn tiếng quát, hai mắt sắc bén bắn về phía nàng.
Lộ Ánh Tịch cũng biết chẳng qua hắn ra vẻ đôi mắt không bị làm sao, nàng thoáng chốc bủn rủn chân tay. Nàng nhẹ nhàng cầm tay hắn, chậm rãi nói: “Thần, chàng phải tin thiếp. Thần hồn tán sẽ khiến chàng từng bước một mất đi ký ức trước đây, đem quãng thời gian của chàng quên sạch không còn một mảnh. Mắt của chàng cũng dần dần bị mù hoàn toàn.”
Nàng đem câu chuyện nói rất thành thực, nắm chặt bàn tay to lớn của hắn, lại nói: “Thần hồn tán vốn là một loại phấn hương rất khó phát hiện. Thiếp có thể nhận ra chỉ bởi vì thiếp đã từng thấy qua trong sách y bí truyền của Huyền môn. Về việc làm sao trị tận gốc, trong quyển sách y kia không có đề cập đến. Nhưng mà chàng đừng nôn nóng, phàm là độc dược thì nhất định có cách tương khắc.”
Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi cười nhạt, rút tay về, trào phúng nói: “Nàng vừa nói Thần hồn tán không phải là độc dược, đã vậy cũng có cách tương khắc sao?”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu, bị hắn bắt bẻ câu chữ, nàng không khỏi thầm phát cáu trong lòng vì hắn vẫn giữ lại sự cơ trí như trước đây.
Dường như cảm nhận được tâm trạng bực bội của nàng, nụ cười bên khóe môi của Mộ Dung Thần Duệ thêm phần ấm áp.
Hắn còn chưa nhận ra điều đó, nhưng Lộ Ánh Tịch đã phát hiện ra, vui vẻ nói: “Thần, chàng còn nhớ những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta không? Chàng đem những gì còn nhớ được, mỗi ngày đều hồi tưởng, ôn lại chúng một lần. Nó có thể tạm thời trì hoãn tốc độ mất trí nhớ của chàng.”
Mộ Dung Thần Duệ lại không dưng quát lên: “Không cần nàng nhắc, Trẫm cũng đã làm như vậy.”
Lộ Ánh Tịch hậm hực, nhưng cố gắng im lặng trấn tĩnh một lúc, mới mở miệng hỏi: “Chàng còn nhớ rõ bao nhiêu? Vì sao không chịu gặp thiếp? Vì sao lại cấm túc thiếp? Phụ thân của thai nhi trong bụng Tê Điệp là ai?”
Nàng liên tiếp đặt câu hỏi dồn dập, nhưng lúc này Mộ Dung Thần Duệ lại nhớ được toàn bộ, liền trả lời mạch lạc theo thứ tự: “Còn nhớ được phân nửa. Không gặp nàng bởi vì có một số việc không nhớ được, cảm thấy rất kì quái. Cấm túc nàng vì không muốn nàng và Tê Điệp có qua lại không đáng. Đoàn Tê Điệp, người này…” Hắn bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày đau khổ suy tư. Trong ánh mắt hắn hiện lên lớp sương mù dày đặc, “Đoàn Tê Điệp có thai, không phải là cốt nhục của Trẫm sao?”
“Không phải!” Lộ Ánh Tịch nhanh chóng tiếp lời.
Mộ Dung Thần Duệ mím môi mỏng, không nói một câu, hiển nhiên là đang cố gắng hồi tưởng lại.
Nhìn vẻ mờ mịt mông lung trên mặt hắn càng ngày càng đậm đặc, Lộ Ánh Tịch chán nản.
Cực khổ cố nhớ lại hồi lâu, Mộ Dung Thần Duệ căng cứng cơ thể, ánh mắt dần u tối, giọng nói âm u: “Trẫm không thể ở đây lâu được, cần phải quay về Thần cung.”
“Vì sao?” Lộ Ánh Tịch vừa mở miệng hỏi thì trong lòng nàng đã lóe lên đáp án.
“Từ hôm kia Trẫm đã cảm thấy kì lạ sâu sắc. Mặc dù các Thái y đều không tìm ra điều bất thường. Nhưng Trẫm biết bên cạnh mình ắt có gian tế, nhất định đã làm chuyện gì đó với Trẫm. Hôm nay sang đây vừa nghe nàng nói, Trẫm cũng đã hiểu rõ được bảy tám phần rồi.” Mộ Dung Thần Duệ đứng dậy, đi thẳng một mạch ra đến cửa. Hắn không mảy may tỏ ra lưu luyến, nhưng không nhanh không chậm để lại một câu: “Hãy giúp Trẫm nghĩ ra biện pháp giải Thần hồn tán.”
Lộ Ánh Tịch nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, khẽ nhếch môi cười. Ở sâu trong trái tim hắn vẫn tín nhiệm nàng, cho dù hắn đang dần dần cảm thấy nàng rất xa lạ.
Nhìn bóng dáng của hắn dần mất hút trong tầm nhìn, Lộ Ánh Tịch tĩnh tâm lại và suy nghĩ. Thần hồn tán là vị thuốc xưa nay vô cùng hiếm thấy, cuộc đời nàng chưa từng gặp qua. Có lẽ sư tôn hoặc sư phụ biết lai lịch cũng như cách giải loại thuốc lạ này. Thế nhưng hành tung của sư tôn bất định, còn sư phụ…
Lộ Ánh Tịch cố đè nén nỗi chua xót chực chờ trào dâng. Nàng tiếp tục dùng lí trí suy đoán. Chuyện lần này, kẻ tình nghi lớn nhất là Lâm Quốc, đã nói đến Lâm Quốc thì nàng không thể không nghi ngờ Tê Điệp. Nếu Mộ Dung Thần Duệ quên Tê Điệp đang mang thai của ai, như vậy người chiếm được lợi ích nhiều nhất đương nhiên là Tê Điệp.
Suy nghĩ đến đây, đôi mắt sáng trong của Lộ Ánh Tịch phát ra tia sáng sắc nhọn. Bất luận có phải Tê Điệp là người đứng sau gây nên mọi chuyện hay không, nàng cũng muốn thử làm một lần!
“Tiểu Thấm!” Tư tưởng đã quyết, nàng cất giọng gọi lớn.
“Vâng, nô tỳ ở đây!” Thanh âm đáp lại truyền từ ngoài vào, chỉ chốc lát sau, nàng đã thấy Tình Thấm đến trước mặt nàng.
“Tiểu Thấm, giúp ta một chuyện.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, đôi mắt sáng trong lấp lánh, mang trong đó là mũi dao nhọn bén.
“Vâng, thưa nương nương.” Tình Thấm thông minh cúi người kề tai sát vào miệng nàng, nghe lời giao phó thì thầm của nàng.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Sau khi căn dặn tỉ mỉ xong xuôi, Lộ Ánh Tịch cho nàng ta lui ra. Nàng tự mình đến phía sau bàn, tự tay mài mực, và cầm bút viết thư. Nàng muốn bắt ép Tê Điệp giao ra thuốc giải, nhưng phải cần một ít thời gian. Chỉ sợ là trong lúc chờ đợi đó, trí nhớ của Mộ Dung Thần Duệ không gượng được. Cho nên nàng muốn mỗi ngày viết cho hắn một bức thư, giúp hắn ôn lại những chuyện quan trọng.
Nàng cầm bút chấm mực, ngoẹo đầu nhớ lại những chuyện trước đây không lâu, môi cười chúm chím. Tính đến bây giờ, nàng và Mộ Dung Thần Duệ có viết vài bức thư, chỉ có điều dường như chưa có lần nào có thể xem là thư tình. Lần này nàng sẽ chủ động làm mẫu, sau đó muốn hắn học theo.
Trên trang giấy trắng Tuyên Thành được trải thẳng ra, nàng vừa cười vừa viết nhanh.
“Thần, chàng có nhớ đêm đại hôn đó? Chàng ôm thiếp vào lòng nhưng lại lạnh lùng vô tình như vậy? Chàng có còn nhớ chàng đã tặng thiếp chiếc trâm gỗ kết tóc kia, hóa ra nó thuộc về người khác không? Chàng có còn nhớ lúc đầu cùng thiếp đối đầu tranh đấu, gần như đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết? Bắt đầu từ lúc nào, tất cả lặng lẽ biến hóa?
Chàng còn nhớ không? Ngày ấy thiếp đánh đàn ẩm rượu, nhưng lại mượn cơ hội uy hiếp chàng. Chàng đã lạnh lùng nói từ nay về sau không muốn nghe thấy tiếng đàn của thiếp nữa. Còn có một ngày, dưới làn hoa tuyết trắng xóa bay tán loạn, thiếp đã nhảy một khúc Kinh hồng vũ tặng chàng. Nhưng chàng lại lạnh mặt, lớn tiếng quát thiếp, bảo thiếp dừng bài múa lại. Vì sao rõ ràng là một chuyện tốt đẹp kiều diễm, khi xảy ra giữa chúng ta lại biến thành tuốt gươm giương cung đối mặt nhau? Sau này thiếp mới hiểu được, khi đó chàng vì thiếp mà nhẫn nại, dù thầm tức giận trong lòng nhưng chàng vẫn không ra tay với thiếp. Chàng đã động tình, nhưng không cách nào thừa nhận điều đó.
Người không dám thừa nhận tình cảm của chính mình, còn có thiếp.”
Lộ Ánh Tịch dừng bút, quyết định đem những chuyện xảy ra sau này giữ lại để ngày mai mới viết. Nếu như hồi ức hết quá nhanh, e rằng không đủ thời gian để nàng hành sự.
Thế nhưng trước khi nhấc bút đề tên “Tịch” ở cuối thư, nàng còn thêm vào một câu.
“Phu thê kết tóc xe duyên, Yêu thương thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau[1].”
[1] Đây là 2 câu thơ trong bài thơ Từ biệt 2 của nhà thơ Tô Vũ. Bài thơ:
Phu thê kết tóc xe duyên,
Yêu thương thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau.
Niềm vui chỉ còn lại đêm nay,
Chớ nên để mất, hãy gần nhau thêm!
Lòng hoài ngẫm bước nẻo nào,
Đêm khuya thức giấc trời cao xem giờ.
Tham, Thìn lặn ánh sao mờ.
Bình minh chốc đã đến giờ chia ly.
Không ngờ, trận mưa này lại kéo dài hơn một canh giờ. Cho đến khi trời tối mù, bóng đêm dần buông xuống mới có dấu hiệu nhỏ lại.
Lộ Ánh Tịch đẩy song cửa ra, đưa mắt nhìn bên ngoài thế nào. Nàng hít sâu bầu không khí tươi mát sau cơn mưa và quyết tâm nhân màn đêm sẽ lẻn vào Thần cung.
Nhưng nàng còn chưa kịp hành động, chợt nghe bên ngoài cung truyền đến một tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm… Hoàng thượng giá lâm…”
Lộ Ánh Tịch bỗng sững người, hai chân dính chặt trên mặt đất, cả buổi cũng không nhúc nhích được.
Nhưng chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen tai đang tiến về phía nàng. Bức mành châu treo trước cửa phòng ngủ bị vén lên, âm thanh leng keng giòn tan vang lên.
Nàng yên lặng ngẩng đầu nhìn sang. Hàng lông mày bừng bừng khí khái anh hùng kéo dài đến tận tóc mai cùng khuôn mặt tuấn tú đập thẳng vào mắt nàng. Đôi mắt đen xanh hun hút không có chút khác thường nào, cứ như vậy nhìn sâu vào đáy mắt của nàng.
“Thần?” Nàng nhẹ giọng gọi hắn.
“Ừ.” Hắn cũng trầm giọng trả lời, nét mặt bình tĩnh không nhìn ra bất cứ tâm tình nào.
Lộ Ánh Tịch không nói gì, nàng chỉ chậm rãi đến khóa chặt cửa ra vào, rồi từ từ quay lại chỗ cũ.
Mộ Dung Thần Duệ đã tự ý ngồi xuống bên giường. Vẻ mặt biếng nhác, điệu bộ thảnh thơi ưu nhã, giống như vị Hoàng đế cao cao tại thượng như khi lần đầu gặp mặt kia.
Lộ Ánh Tịch cau mày nhìn hắn, cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không tìm ra chỗ có vấn đề.
“Trẫm ngồi một chút sẽ trở lại Thần cung.” Mộ Dung Thần Duệ bỗng nhiên mở miệng nói, giọng nói đều đều, thậm chí gần như lãnh đạm.
“Thần, chàng không có gì muốn nói với thiếp sao?” Lộ Ánh Tịch cảm thấy vô cùng quái dị, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.
Mộ Dung Thần Duệ nghe vậy hơi chau mày lại, không hài lòng nói: “Đừng nói là rời cung quá lâu, nên nàng quên hết cung quy rồi?”
Lộ Ánh Tịch mím môi không nói. Ý của hắn là chỉ nàng đã không dùng kính ngữ.
Quả nhiên, Mộ Dung Thần Duệ lại nói: “Dám gọi tên húy của Trẫm, nàng tưởng rằng đó là chuyện nàng có thể làm sao?”
Lộ Ánh Tịch hoàn toàn không mở miệng nổi, kinh ngạc trố mắt nhìn hắn. Vầng trán của nàng bất giác nhăn nhó cả lên.
“Mà thôi.” Thấy nàng không hé răng, Mộ Dung Thần Duệ lộ vẻ bực dọc phất tay, ánh mắt tối sầm hẳn đi.
“Hoàng thượng, có phải trong triều đã xảy ra chuyện gì khó giải quyết hay không?” Lộ Ánh Tịch hỏi lại, cố gắng tìm ra nguyên nhân mà quan sát kĩ hắn.
Mộ Dung Thần Duệ lặng lẽ không đáp, tựa như hãy còn sa vào tâm tư của chính mình.
Lộ Ánh Tịch cũng im lặng chờ đợi, chỉ chốc lát sau nàng không nhịn được từ từ giơ tay lên, chầm chậm khua trước mắt hắn một chút.
“Nàng đang làm cái gì đó?” Mộ Dung Thần Duệ bỗng chốc lạnh giọng chất vấn, ánh mắt lạnh căm.
Lộ Ánh Tịch vô ý thức vội thụt tay về, nghi ngờ mà thỏ thẻ hỏi: “Thần, mắt của chàng…”
Mộ Dung Thần Duệ lạnh lùng nhíu mày, hỏi ngược lại: “Mắt của Trẫm làm sao?”
“Chàng… thấy được sao?” Lộ Ánh Tịch lấy lại bình tĩnh, hơi nheo đôi mắt sáng, âm thầm phân tích từng biểu hiện, nét mặt của hắn.
Mộ Dung Thần Duệ đanh mặt, không nói một lời.
Lộ Ánh Tịch thấy có gì đó khó hiểu, lần thứ hai huơ tay qua lại trước mặt hắn.
“Làm càn!” Mộ Dung Thần Duệ đột ngột quát lớn, lấy tay chụp lấy cổ tay của nàng, gắng sức giữ chặt lại.
Lộ Ánh Tịch nhất thời cả kinh, muốn rút tay của mình về. Nhưng hắn nắm rất chặt, dùng khá nhiều sức khiến nàng có vùng vẫy cũng không xê dịch chút nào.
Trong phòng, bầu không khí tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng hít thở phập phồng của hai người.
Lộ Ánh Tịch không cố giãy ra nữa, dặn lòng nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh. Một lúc lâu, nàng dứt khoát ngồi thẳng xuống giường, sát bên người hắn. Nàng nhỏ nhẹ lên tiếng: “Thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chàng hãy nói cho thiếp biết, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”
Có thể là do giọng nói dịu nhẹ của nàng có hiệu quả, Mộ Dung Thần Duệ từ từ buông lỏng bàn tay ra, nhạt giọng nói: “Trẫm biết nàng am hiểu y thuật, cho nên tối nay Trẫm mới cố ý qua đây.” Dừng lại một chút, hắn mới nói tiếp, “Đôi mắt của Trẫm đúng là có chút vấn đề. Không biết sao, tầm nhìn của Trẫm đặc biệt mờ nhạt, có lúc có thể thấy bóng người lay động, mà có lúc sẽ bị mù trong nháy mắt, không có cách nào thấy gì cả.”
Lộ Ánh Tịch nghe giọng điệu của hắn hình như có chút không quen, vả lại hắn không giống như đang giả vờ, đáy lòng ngạc nhiên không thôi.
“Hoàng thượng có thể để cho Thần thiếp chẩn bệnh một lát không?” Giọng nàng càng thêm nhu mì, êm tai. Nàng biết rằng, nếu muốn tìm được chân tướng sự việc, nàng phải hết sức bình tĩnh.
Mộ Dung Thần Duệ không lên tiếng từ chối. Thế là Lộ Ánh Tịch liền nhẹ nhàng chạm vào mi mắt của hắn, hơi banh lên kiểm tra, sau đó đặt tay lên mạch cổ tay của hắn.
“Thế nào?” Một lúc sau, Mộ Dung Thần Duệ lên tiếng hỏi.
Lộ Ánh Tịch vẫn tiếp tục xem mạch cho hắn, đáy lòng đã nổi sóng to gió lớn cuồn cuộn, nhíu mày nhưng lại không mở miệng trả lời.
“Làm sao?” Mộ Dung Thần Duệ trầm giọng, lên tiếng hỏi lần nữa.
Lộ Ánh Tịch tận lực điều chỉnh tâm trạng, vẫn duy trì giọng nói nhỏ nhẹ, “Có phải mấy ngày nay trong tẩm cung của Hoàng thượng đều có xông hương hay không?”
Mộ Dung Thần Duệ trầm ngâm trả lời: “Trong tẩm cung của Trẫm luôn đốt Long diên hương.”
Lộ Ánh Tịch nghiêng người, ngửi ngửi mùi hương trên áo bào của hắn.
Mặc dù tâm tình Mộ Dung Thần Duệ lo lắng, nhưng suy nghĩ vẫn minh mẫn, nhanh nhạy hỏi nàng, “Có kẻ đã hạ độc trong lư hương của Trẫm?”
Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, lập tức nhớ tới hắn không thể nhìn thấy, liền vội trả lời: “Cũng không phải là độc dược, hẳn là Thần hồn tán.”
“Cái gì gọi là Thần hồn tán?” Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên lạnh tê tái, quanh thân tỏa ra hàn khí sắc bén.
Lộ Ánh Tịch thấy thế không khỏi thở dài trong lòng. Không trách được vì sao hắn lại đề phòng kĩ như thế. Chắc hẳn mấy ngày qua, hắn nhất định bị nội tâm dày vò. Bởi vì người bị mắc Thần hồn tán, sẽ từng chút từng chút một mất đi một phần ký ức. Có lẽ chính hắn không hẳn nhận ra bản thân mình đang dần mất trí nhớ, chỉ cảm nhận được có vài vật hay vài người xung quanh hắn dường như trở nên xa lạ.
“Nói đi!” Thấy nàng bỗng chốc im lặng, Mộ Dung Thần Duệ lớn tiếng quát, hai mắt sắc bén bắn về phía nàng.
Lộ Ánh Tịch cũng biết chẳng qua hắn ra vẻ đôi mắt không bị làm sao, nàng thoáng chốc bủn rủn chân tay. Nàng nhẹ nhàng cầm tay hắn, chậm rãi nói: “Thần, chàng phải tin thiếp. Thần hồn tán sẽ khiến chàng từng bước một mất đi ký ức trước đây, đem quãng thời gian của chàng quên sạch không còn một mảnh. Mắt của chàng cũng dần dần bị mù hoàn toàn.”
Nàng đem câu chuyện nói rất thành thực, nắm chặt bàn tay to lớn của hắn, lại nói: “Thần hồn tán vốn là một loại phấn hương rất khó phát hiện. Thiếp có thể nhận ra chỉ bởi vì thiếp đã từng thấy qua trong sách y bí truyền của Huyền môn. Về việc làm sao trị tận gốc, trong quyển sách y kia không có đề cập đến. Nhưng mà chàng đừng nôn nóng, phàm là độc dược thì nhất định có cách tương khắc.”
Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi cười nhạt, rút tay về, trào phúng nói: “Nàng vừa nói Thần hồn tán không phải là độc dược, đã vậy cũng có cách tương khắc sao?”
Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu, bị hắn bắt bẻ câu chữ, nàng không khỏi thầm phát cáu trong lòng vì hắn vẫn giữ lại sự cơ trí như trước đây.
Dường như cảm nhận được tâm trạng bực bội của nàng, nụ cười bên khóe môi của Mộ Dung Thần Duệ thêm phần ấm áp.
Hắn còn chưa nhận ra điều đó, nhưng Lộ Ánh Tịch đã phát hiện ra, vui vẻ nói: “Thần, chàng còn nhớ những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta không? Chàng đem những gì còn nhớ được, mỗi ngày đều hồi tưởng, ôn lại chúng một lần. Nó có thể tạm thời trì hoãn tốc độ mất trí nhớ của chàng.”
Mộ Dung Thần Duệ lại không dưng quát lên: “Không cần nàng nhắc, Trẫm cũng đã làm như vậy.”
Lộ Ánh Tịch hậm hực, nhưng cố gắng im lặng trấn tĩnh một lúc, mới mở miệng hỏi: “Chàng còn nhớ rõ bao nhiêu? Vì sao không chịu gặp thiếp? Vì sao lại cấm túc thiếp? Phụ thân của thai nhi trong bụng Tê Điệp là ai?”
Nàng liên tiếp đặt câu hỏi dồn dập, nhưng lúc này Mộ Dung Thần Duệ lại nhớ được toàn bộ, liền trả lời mạch lạc theo thứ tự: “Còn nhớ được phân nửa. Không gặp nàng bởi vì có một số việc không nhớ được, cảm thấy rất kì quái. Cấm túc nàng vì không muốn nàng và Tê Điệp có qua lại không đáng. Đoàn Tê Điệp, người này…” Hắn bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày đau khổ suy tư. Trong ánh mắt hắn hiện lên lớp sương mù dày đặc, “Đoàn Tê Điệp có thai, không phải là cốt nhục của Trẫm sao?”
“Không phải!” Lộ Ánh Tịch nhanh chóng tiếp lời.
Mộ Dung Thần Duệ mím môi mỏng, không nói một câu, hiển nhiên là đang cố gắng hồi tưởng lại.
Nhìn vẻ mờ mịt mông lung trên mặt hắn càng ngày càng đậm đặc, Lộ Ánh Tịch chán nản.
Cực khổ cố nhớ lại hồi lâu, Mộ Dung Thần Duệ căng cứng cơ thể, ánh mắt dần u tối, giọng nói âm u: “Trẫm không thể ở đây lâu được, cần phải quay về Thần cung.”
“Vì sao?” Lộ Ánh Tịch vừa mở miệng hỏi thì trong lòng nàng đã lóe lên đáp án.
“Từ hôm kia Trẫm đã cảm thấy kì lạ sâu sắc. Mặc dù các Thái y đều không tìm ra điều bất thường. Nhưng Trẫm biết bên cạnh mình ắt có gian tế, nhất định đã làm chuyện gì đó với Trẫm. Hôm nay sang đây vừa nghe nàng nói, Trẫm cũng đã hiểu rõ được bảy tám phần rồi.” Mộ Dung Thần Duệ đứng dậy, đi thẳng một mạch ra đến cửa. Hắn không mảy may tỏ ra lưu luyến, nhưng không nhanh không chậm để lại một câu: “Hãy giúp Trẫm nghĩ ra biện pháp giải Thần hồn tán.”
Lộ Ánh Tịch nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, khẽ nhếch môi cười. Ở sâu trong trái tim hắn vẫn tín nhiệm nàng, cho dù hắn đang dần dần cảm thấy nàng rất xa lạ.
Nhìn bóng dáng của hắn dần mất hút trong tầm nhìn, Lộ Ánh Tịch tĩnh tâm lại và suy nghĩ. Thần hồn tán là vị thuốc xưa nay vô cùng hiếm thấy, cuộc đời nàng chưa từng gặp qua. Có lẽ sư tôn hoặc sư phụ biết lai lịch cũng như cách giải loại thuốc lạ này. Thế nhưng hành tung của sư tôn bất định, còn sư phụ…
Lộ Ánh Tịch cố đè nén nỗi chua xót chực chờ trào dâng. Nàng tiếp tục dùng lí trí suy đoán. Chuyện lần này, kẻ tình nghi lớn nhất là Lâm Quốc, đã nói đến Lâm Quốc thì nàng không thể không nghi ngờ Tê Điệp. Nếu Mộ Dung Thần Duệ quên Tê Điệp đang mang thai của ai, như vậy người chiếm được lợi ích nhiều nhất đương nhiên là Tê Điệp.
Suy nghĩ đến đây, đôi mắt sáng trong của Lộ Ánh Tịch phát ra tia sáng sắc nhọn. Bất luận có phải Tê Điệp là người đứng sau gây nên mọi chuyện hay không, nàng cũng muốn thử làm một lần!
“Tiểu Thấm!” Tư tưởng đã quyết, nàng cất giọng gọi lớn.
“Vâng, nô tỳ ở đây!” Thanh âm đáp lại truyền từ ngoài vào, chỉ chốc lát sau, nàng đã thấy Tình Thấm đến trước mặt nàng.
“Tiểu Thấm, giúp ta một chuyện.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, đôi mắt sáng trong lấp lánh, mang trong đó là mũi dao nhọn bén.
“Vâng, thưa nương nương.” Tình Thấm thông minh cúi người kề tai sát vào miệng nàng, nghe lời giao phó thì thầm của nàng.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Sau khi căn dặn tỉ mỉ xong xuôi, Lộ Ánh Tịch cho nàng ta lui ra. Nàng tự mình đến phía sau bàn, tự tay mài mực, và cầm bút viết thư. Nàng muốn bắt ép Tê Điệp giao ra thuốc giải, nhưng phải cần một ít thời gian. Chỉ sợ là trong lúc chờ đợi đó, trí nhớ của Mộ Dung Thần Duệ không gượng được. Cho nên nàng muốn mỗi ngày viết cho hắn một bức thư, giúp hắn ôn lại những chuyện quan trọng.
Nàng cầm bút chấm mực, ngoẹo đầu nhớ lại những chuyện trước đây không lâu, môi cười chúm chím. Tính đến bây giờ, nàng và Mộ Dung Thần Duệ có viết vài bức thư, chỉ có điều dường như chưa có lần nào có thể xem là thư tình. Lần này nàng sẽ chủ động làm mẫu, sau đó muốn hắn học theo.
Trên trang giấy trắng Tuyên Thành được trải thẳng ra, nàng vừa cười vừa viết nhanh.
“Thần, chàng có nhớ đêm đại hôn đó? Chàng ôm thiếp vào lòng nhưng lại lạnh lùng vô tình như vậy? Chàng có còn nhớ chàng đã tặng thiếp chiếc trâm gỗ kết tóc kia, hóa ra nó thuộc về người khác không? Chàng có còn nhớ lúc đầu cùng thiếp đối đầu tranh đấu, gần như đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết? Bắt đầu từ lúc nào, tất cả lặng lẽ biến hóa?
Chàng còn nhớ không? Ngày ấy thiếp đánh đàn ẩm rượu, nhưng lại mượn cơ hội uy hiếp chàng. Chàng đã lạnh lùng nói từ nay về sau không muốn nghe thấy tiếng đàn của thiếp nữa. Còn có một ngày, dưới làn hoa tuyết trắng xóa bay tán loạn, thiếp đã nhảy một khúc Kinh hồng vũ tặng chàng. Nhưng chàng lại lạnh mặt, lớn tiếng quát thiếp, bảo thiếp dừng bài múa lại. Vì sao rõ ràng là một chuyện tốt đẹp kiều diễm, khi xảy ra giữa chúng ta lại biến thành tuốt gươm giương cung đối mặt nhau? Sau này thiếp mới hiểu được, khi đó chàng vì thiếp mà nhẫn nại, dù thầm tức giận trong lòng nhưng chàng vẫn không ra tay với thiếp. Chàng đã động tình, nhưng không cách nào thừa nhận điều đó.
Người không dám thừa nhận tình cảm của chính mình, còn có thiếp.”
Lộ Ánh Tịch dừng bút, quyết định đem những chuyện xảy ra sau này giữ lại để ngày mai mới viết. Nếu như hồi ức hết quá nhanh, e rằng không đủ thời gian để nàng hành sự.
Thế nhưng trước khi nhấc bút đề tên “Tịch” ở cuối thư, nàng còn thêm vào một câu.
“Phu thê kết tóc xe duyên, Yêu thương thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau[1].”
[1] Đây là 2 câu thơ trong bài thơ Từ biệt 2 của nhà thơ Tô Vũ. Bài thơ:
Phu thê kết tóc xe duyên,
Yêu thương thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau.
Niềm vui chỉ còn lại đêm nay,
Chớ nên để mất, hãy gần nhau thêm!
Lòng hoài ngẫm bước nẻo nào,
Đêm khuya thức giấc trời cao xem giờ.
Tham, Thìn lặn ánh sao mờ.
Bình minh chốc đã đến giờ chia ly.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
- bình luận