Phượng Tê Thần Cung - Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Phượng Tê Thần Cung
Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
Chiến sự ở Phong Thành diễn ra ác liệt từ lúc bình minh đến khi trời tối đen, lại từ nửa đêm kéo dài đến khi trời sáng tỏ.
Qua hai ngày, cuối cùng khói lửa mới tiêu tan, tiếng la hét mới tắt lịm, chiến tranh đã chấm dứt. Trên vùng đất hoang vu rộng lớn là thi thể nằm la liệt khắp chốn, máu chảy thành sông.
Còn Lộ Ánh Tịch chìm sâu trong hôn mê đến ba ngày sau mới tỉnh dậy. Khi nàng vẫn còn vô tri vô giác thì đã trên đường quay lại Hoàng Triều.
Xe ngựa chạy vô cùng thoang thả, cảm giác lắc lư tròng trành rất ít. Nàng nghe thấy tiếng lộc cộc nhịp nhàng, chậm rãi mở mắt. Trong lúc nhất thời tâm thần nàng hoảng hốt, không biết bản thân đang ở nơi nào.
“Tịch, nàng tỉnh rồi?!”
Giọng nói ấm áp xen lẫn trong đó là niềm vui không kiềm chế được. Nàng chuyển dời tầm mắt nhìn sang chủ nhân của âm thanh đó. Nàng muốn mở miệng trả lời, nhưng phát hiện cổ họng mình khô khốc, không phát ra tiếng.
“Nào, uống miếng nước đi!”
Nàng được hắn nhẹ nhàng nâng dậy, lưng dựa lên vách tường thùng xe. Sau lưng nàng được chèn một chiếc gối mềm.
Một chén nước được kề sát bên môi nàng, nàng từ từ uống từng ngụm từ mép chén nước. Não bộ dần phục hồi tỉnh táo. Nào là tiếng trống trận rúng động kia… Nào là lớp lớp áo giáp lạnh giá sáng chói kia… Nào là mưa tên hung ác, sắc nhọn kia…
“Sư phụ thế nào rồi?!” Áng sáng trong mắt nàng chợt lóe lên, vội vã bật thốt ra câu hỏi.
Cánh tay đang đỡ bả vai nàng của Mộ Dung Thần Duệ cứng lại. Hắn lặng lẽ nhìn sâu vào ánh mắt của nàng.
“Lẽ nào…” Lộ Ánh Tịch thì thào không dám tin, đau đớn tràn đầy.
Mộ Dung Thần Duệ chăm chú nhìn nàng. Hắn trầm giọng mở miệng nói, nhưng lại đề cập đến chuyện khác, “Nàng đã ngủ mê man tròn ba ngày. Tiền bối đã phá lệ đích thân chuẩn bệnh cho nàng, cũng kê phương thuốc cho bệnh tim của nàng. Mặc dù những thảo dược pha chế đều lạ và hiếm, nhưng Trẫm nhất định sẽ không quản khó khăn, tốn kém ra sao để tìm kiếm chúng cho bằng được.”
“Sư phụ thế nào rồi?” Lộ Ánh Tịch giống như không nghe những lời hắn nói, vẫn khàn giọng nhắc lại câu hỏi đó.
Nhưng Mộ Dung Thần Duệ lại cố tình ngoảnh mặt với chuyện đó, tự nói: “Trong khi nàng vẫn đang mê man, Trẫm đã đặt tay lên trên bụng của nàng. Trẫm có thể cảm nhận được đứa nhỏ đá Trẫm một cái. Cái cảm giác này vô cùng kỳ diệu. Con của chúng ta hết sức kiên cường, cho dù có gặp hoàn cảnh gian nan cũng kiên cường sống tiếp.”
Hắn vừa nói, vừa vươn tay khẽ vuốt chiếc bụng căng tròn của nàng. Nhưng ánh mắt hắn vẫn lặng lẽ dán chặt vào khuôn mặt nàng.
Nàng mím môi thật chặt, điềm xấu trong lòng càng hiện lên rõ nét. Hắn là đang ám chỉ nàng phải kiên cường? Là sư phụ đã tử trận?
Mộ Dung Thần Duệ giơ tay còn lại lên, giúp nàng gạt những lọn tóc lộn xộn trước trán sang hai bên cho nàng. Miệng hắn vẫn tiếp tục kể: “Cuộc chiến ở Phong Thành, quân ta tổn hại ba mươi ngàn người, nhưng đổi lại giành được toàn thắng. Hạ Diệu Tổ thật sự là nhân tài quân sự. Trong lúc rối loạn mà hắn vẫn bình tĩnh chỉ huy. Hắn phái mười mấy binh sĩ cải trang thành binh lính Lâm Quốc, nhân lúc lộn xộn trà trộn vào trong. Sau đó bọn họ tung tin chủ tướng và phó tướng Phong Thành đều đã tử trận. Hắn kiên trì phát động tấn công trong thời gian dài, muốn triệt để đánh tan sĩ khí quân địch. Hơn nữa Tư Đồ Phác dũng mãnh thiện chiến, quân ta như hổ thêm cánh, Lâm Quốc liên tiếp bị đánh bại.”
Hắn dừng lại trong chốc lát, quan sát kĩ thần sắc của nàng. Hắn thấy nàng vẫn còn bình tĩnh, mới nói tiếp: “Quân ta chiếm lấy Phong Thành, năm mươi ngàn quân Lâm Quốc bị tiêu diệt toàn quân.”
Lộ Ánh Tịch nghe thấy bốn chữ “tiêu diệt toàn quân”, cơ thể chấn động không thôi.
Mộ Dung Thần Duệ không bỏ qua bất kì sự khác thường nhỏ nhặt nào của nàng. Hắn vòng cánh tay dịu dàng ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói: “Tịch! Trẫm không gạt nàng đâu. Hiện tại Nam Cung Uyên không rõ tung tích, sống chết chưa biết.”
Sắc mặt Lộ Ánh Tịch tái xanh, nàng vô ý thức nắm chặt bàn tay trắng bệch. Mũi tên cắm vào ngực trái của sư phụ kia, là mũi tên sắc bén và đầy nội lực thế nào…
“Mũi tên kia là ai đã bắn ra?” Nàng khàn giọng hỏi, âm thanh khe khẽ, u ám.
Mộ Dung Thần Duệ liếc nàng một cái, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Lúc đó ba mũi tên đồng loạt bắn ra, mà Nam Cung Uyên cũng ngay lập tức bắn trả. Nên Trẫm cũng không thấy rõ.”
“Đúng vậy, ba mũi tên đồng loạt bắn ra mà.” Lộ Ánh Tịch tự nhủ nói, “Sư phụ tránh được hai trong ba mũi tên đó, nhưng không thể tránh được mũi tên trí mạng kia. Cho dù đó là chàng, hay là Tư Đồ tướng quân, hoặc Phạm huynh, tất cả đều là cao thủ có nội công thâm hậu. Thật ra là ai bắn trúng đã không còn quan trọng nữa rồi…”
Thấy thần sắc đau khổ và lơ lửng trên mây của nàng. Mộ Dung Thần Duệ không khỏi nhăn mày. Hắn bưng tới chén thuốc trên chiếc bàn con, nói lảng sang chuyện khác: “Tiền bối dự đoán hôm nay nàng sẽ tỉnh dậy. Trẫm đã sắc cho nàng thuốc dưỡng thai rồi.”
Lộ Ánh Tịch dường như không nghe thấy, vầng trán của Mộ Dung Thần Duệ càng thêm nhiều nếp nhăn. Hắn để bát thuốc bên môi nàng. Nàng thuận theo nuốt xuống, giống như một con rối đờ đẫn.
“Tiểu Phạm chắn một mũi tên thay Trẫm, thương thế rất nặng.” Mộ Dung Thần Duệ đặt bát thuốc trống không xuống, bỗng nhiên phát ra một câu.
Lộ Ánh Tịch giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Mũi tên kia của Nam Cung Uyên cũng là dốc toàn lực ứng phó, không chút lưu tình.” Mộ Dung Thần Duệ dùng giọng điệu nhàn nhạt trần thuật lại sự thật, không có ý định giải thích đôi co. Khi đó đang ở trên chiến trường, không nhắc gì đến tình cảm cả, chỉ có phân định là quân địch hay quân ta mà thôi. Nếu như không nhờ sự hy sinh dũng cảm của tiểu Phạm, có lẽ hắn cũng sẽ như Nam Cung Uyên, sống chết khó lường.
“Tình trạng Phạm huynh bây giờ thế nào?” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng hỏi. Lòng nàng trống rỗng hoang mang, lại có chút đau đớn. Nàng không có cách nào nghĩ rằng sư phụ đã chết. Không phải sư phụ có sứ mạng còn chưa hoàn thành sao? Không phải người còn muốn chờ đến khi thiên hạ thái bình, sẽ trải qua cuộc sống người mong muốn hay sao? Không phải người vẫn luôn muốn vừa hành y cứu thế vừa thưởng ngoạn sông nước sao? Hết thảy những việc này còn chưa thực hiện được, người có thể nào vứt bỏ tất cả vào lúc này mà rời khỏi trần thế ư?
“Tên trúng chỗ hiểm, hai ngày qua hắn không ngừng sốt cao. Nhưng tình hình hiện tại đã tạm ổn định rồi.” Mộ Dung Thần Duệ nói lớn giọng hơn, nhằm lôi kéo sự chú ý của nàng.
Lộ Ánh Tịch im lặng trong giây lát, khẽ nhướng mày lên cao hỏi: “Chúng ta đang trên đường quay về Hoàng Triều ư? Phạm huynh bị thương nặng như thế, chắc là ở lại Phong Thành rồi?”
“Hắn theo chúng ta về nước. Xe ngựa của hắn ngay sau chúng ta.” Mộ Dung Thần Duệ vén một góc mành lên, để nàng nhìn ra ngoài.
“Có quân y chăm sóc Phạm huynh hay không?” Lộ Ánh Tịch chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt vẫn u buồn như cũ.
“Nàng có muốn sang thăm tiểu Phạm một lát không?” Mộ Dung Thần Duệ muốn phân tán chú ý của nàng, liền kể chuyện không đâu về Phạm Thống, “Lần này tiểu Phạm xem như là đã gặp quý nhân. Trẫm luôn biết được trong doanh trại Tư Đồ tướng quân có nhận nhân tài khác thường, nhưng lại không ngờ trong quân y lại có một nữ tử. Hơn nữa y thuật của nữ tử này cũng rất giỏi. Thương thế của tiểu Phạm vốn rất nguy kịch, may mắn là được nàng ta dốc lòng chăm sóc, cuối cùng hắn cũng có thể tỉnh lại.”
Lộ Ánh Tịch không tiếp lời, chỉ im lặng lắng nghe và đưa mắt nhìn hắn.
Mộ Dung Thần Duệ thấy nàng có hứng thú nghe hắn kể chuyện, liền nhếch môi cười, hơn nữa còn bảo: “Nàng ta và tiểu Phạm đều không phải là kiểu người dễ dãi. Nhưng khác nhau ở chỗ nàng ta không hề đề phòng khác biệt nam nữ, ngược lại động tác còn thô lỗ. Nàng ta tháo băng trên ngực tiểu Phạm dứt khoát, nhanh nhẹn đến độ khiến người ta trố mắt đứng nhìn. Trong thời gian tiểu Phạm hôn mê lại sốt cao đương nhiên là không nhận ra. Nhưng lúc hắn tỉnh lại thì phát hiện chính mình đang để ngực trần trước mặt một nữ tử. Hắn nhất thời vừa hoảng sợ vừa nôn nóng, mắng thẳng nàng ta là đồ nữ tử không biết liêm sỉ.”
Lộ Ánh Tịch nghe thế, khóe môi không khỏi hiện lên nụ cười nhẹ. Tuy rằng vành môi chỉ nhếch lên một chút, cũng đủ để Mộ Dung Thần Duệ cảm thấy vui mừng hơn tí xíu. Hắn lại tiếp tục kể: “Tiểu Phạm vùng vẫy muốn đứng dậy mặc áo nhưng bị nàng ta một tay đè xuống, không cho hắn nhúc nhích. Nàng ta lạnh lùng nói với tiểu Phạm rằng, đã là bệnh nhân thì nên có bộ dạng của một bệnh nhân. Vừa dứt lời, nàng ta tiếp tục kiểm tra vết thương, đắp thuốc lên trên rồi dùng băng gạc sạch băng bó vết thương lại. Nàng ta đối mặt với nửa người trên trần trụi của nam tử mà không có chút ngượng ngùng nào. Thậm chí có mặt Trẫm ở đó, nàng ta cũng không hề kiêng nể. Nàng ta còn bị xem là một người quái dị.”
“Nàng ta kế tục gia đình nào thế?” Lộ Ánh Tịch đặt câu hỏi.
“Là con gái của Vương lão ngự y quá cố. Một người có thể vào doanh trại làm quân y thì xuất thân cần phải trong sạch, thân phận đáng tin.” Mộ Dung Thần Duệ dừng lại một chút, khẽ cười nói: “Vương lão ngự y khi còn sống là một người không câu nệ tiểu tiết, con gái của lão kế thừa y thuật gia truyền của lão, và cũng di truyền tính cách không chịu gò bó đó từ lão luôn.”
“Nghe qua nàng ta dường như rất xứng đôi vừa lứa với Phạm huynh.” Lộ Ánh Tịch cúi đầu than ngắn thở dài, “Không biết vị tiểu thư nhà họ Vương kia có chê cái chân tàn tật của Phạm huynh hay không nữa?”
“Nàng ta là người học y thuật, sao lại kỳ thị người bị bệnh tật được chứ?” Mộ Dung Thần Duệ dịu dàng ngắm nhìn nàng, lại còn nói: “Nàng ngủ mê rất lâu, tuy Trẫm có cho nàng uống thuốc nhưng chắc chắn bụng nàng đã trống rỗng và rất đói. Lúc trước Trẫm đã sai người nấu cháo cho nàng rồi. Nàng nằm nghỉ một lát đi, Trẫm đi kêu người bưng tới.”
“Sư tôn đi đâu rồi ạ?” Lộ Ánh Tịch đột ngột hỏi, ánh mắt lại tăm tối hẳn đi.
“Sau khi khám bệnh cho nàng xong, có lẽ tiền bối đã đi tìm Nam Cung Uyên rồi.” Mộ Dung Thần Duệ lại nóng lòng nhìn nàng, nhịn không được thở dài thườn thượt. Hắn lại khuyên nhủ: “Tịch à, cả hai đều bị trúng tên giống nhau, tiểu Phạm có thể chịu đựng vượt qua được, thì Nam Cung Uyên cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Huống hồ bản thân y lại am hiểu y thuật.”
“Dạ.” Lộ Ánh Tịch nhỏ giọng ậm ừ một tiếng, khuôn mặt vẫn chưa thả lỏng. Trong thâm tâm nàng trước sau vẫn luôn tồn tại một cảm giác buồn bực, gần giống như loại đau đớn khi hít thở không thông. Nó vừa mơ hồ vừa sâu kín xâm nhập tay chân lẫn xương cốt.
©STE.NT
Bên ngoài xe chợt có một giọng nói trầm ấm vang lên.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ vừa nhận được một bức thư do bồ câu đưa thư đến từ Phong Thành. Mời Hoàng thượng xem qua.”
Mộ Dung Thần Duệ khom người về phía đầu xe, tướng sĩ điều khiển xe ngựa kính cẩn trình bức mật hàm lên.
Mộ Dung Thần Duệ quay vào ngồi xuống chỗ của mình trong thùng xe. Hắn mở thư ra, xem sơ qua một lượt. Sắc mặt hắn hơi tái đi, sau đó nhanh chóng gấp thư lại.
“Phải chăng có tin tức của sư phụ ạ?” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Mộ Dung Thần Duệ lắc đầu, nhưng không có lên tiếng.
“Có phải không tìm thấy sư phụ?” Lộ Ánh Tịch tiếp tục hỏi. Trực giác cho nàng biết, bức mật hàm kia nhất định có liên quan đến tung tích của Nam Cung Uyên.
Mộ Dung Thần Duệ cắn răng không chịu trả lời. Đôi mắt thêm thâm trầm, nhưng sắc mặt hờ hững không biểu lộ chút tâm tình nào.
Lộ Ánh Tịch vươn tay về phía hắn, nhẹ nhàng nói: “Xin hãy cho Thần thiếp xem bức thư.”
Mộ Dung Thần Duệ cúi đầu nhìn lòng bàn tay của nàng không chớp mắt, ánh mắt thêm buồn bã. Lòng bàn tay phải của nàng bị lõm một lỗ, có lẽ nó sẽ theo nàng đến suốt cuộc đời. Nhưng loại vết thương này, nàng có thể vui vẻ phớt lờ nó. Nhưng nếu là vết thương trong tim thì sao? Có phải cả cuộc đời này, nàng không bao giờ hồi phục được như cũ hay không?
Lộ Ánh Tịch vẫn cố chấp chìa tay trước mặt hắn, kiên trì yêu cầu được đọc lá thư trong yên lặng.
Mộ Dung Thần Duệ thở dài nặng trĩu, từ từ mới đem bức thư đặt lên tay nàng.
Lộ Ánh Tịch nhận lấy bức thư. Nàng còn chưa mở ra xem mà tay đã run rẩy cả lên.
Mộ Dung Thần Duệ im lặng nhìn nàng, giọng nói trầm thấp và dịu nhẹ vang lên: “Thám tử mang về hai tin tức. Một là về Diêu Lăng, hai là về Nam Cung Uyên.”
Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt, không mở bức thư ra chỉ hỏi khe khẽ: “Diêu Lăng làm sao vậy?”
“Phát độc, không có khả năng qua khỏi, đã tắt thở.” Giọng Mộ Dung Thần Duệ đều đều, gần như không có chút nhấp nhô phập phồng: “Sư huynh của nàng ấy đang mang theo nàng ấy đi khắp nơi tìm kiếm Trẫm, hình như muốn báo thù rửa hận thay nàng ấy.”
“Mang theo nàng ấy?”
“Thi thể.”
Lời vừa dứt, cả hai người đều im bặt. Bầu không khí nặng nề dường như mang thêm chút lạnh lẽo.
Lộ Ánh Tịch vò mạnh bức thư trong tay, bởi vì nàng dùng sức quá mạnh, nên tờ giấy mỏng kêu sồn sột.
“Hạ Diệu Tổ đã tìm được Nam Cung Uyên trong một ngôi miếu đổ nát ở Phong Thành.” Giọng Mộ Dung Thần Duệ vẫn rất bằng phẳng, “Lúc đó Nam Cung Uyên mất máu quá nhiều nên bất tỉnh nhân sự. Hạ Diệu Tổ đưa y đến chỗ quân y, nhưng giữa đường thì Nam Cung Uyên đã tắt thở.”
Nét mặt Lộ Ánh Tịch cứng ngắc. Một mặt buông mi mắt xuống, mặt khác lại xoắn tờ giấy viết thư. Giống như nàng hoàn toàn chuyên chú vào việc thực hiện hành động này, mà không nghe không thấy âm thanh bên ngoài.
Mộ Dung Thần Duệ cũng không mở miệng nữa. Sắc mặt lãnh đạm tựa như lạnh lùng vô tình. Hai tay hắn cũng vô ý thức nắm chặt lại. Nắm tay dùng lực quá lớn nên các đốt ngón tay chuyển sang màu trắng, mu bàn tay nổi gân xanh rõ rệt.
Hai người cứ ngồi yên như vậy không hề lên tiếng. Trong không khí giống như tràn ngập sự bi thương và đau xót không thể diễn tả bằng lời nói, chúng vô hình bao trùm hai người họ.
Qua hai ngày, cuối cùng khói lửa mới tiêu tan, tiếng la hét mới tắt lịm, chiến tranh đã chấm dứt. Trên vùng đất hoang vu rộng lớn là thi thể nằm la liệt khắp chốn, máu chảy thành sông.
Còn Lộ Ánh Tịch chìm sâu trong hôn mê đến ba ngày sau mới tỉnh dậy. Khi nàng vẫn còn vô tri vô giác thì đã trên đường quay lại Hoàng Triều.
Xe ngựa chạy vô cùng thoang thả, cảm giác lắc lư tròng trành rất ít. Nàng nghe thấy tiếng lộc cộc nhịp nhàng, chậm rãi mở mắt. Trong lúc nhất thời tâm thần nàng hoảng hốt, không biết bản thân đang ở nơi nào.
“Tịch, nàng tỉnh rồi?!”
Giọng nói ấm áp xen lẫn trong đó là niềm vui không kiềm chế được. Nàng chuyển dời tầm mắt nhìn sang chủ nhân của âm thanh đó. Nàng muốn mở miệng trả lời, nhưng phát hiện cổ họng mình khô khốc, không phát ra tiếng.
“Nào, uống miếng nước đi!”
Nàng được hắn nhẹ nhàng nâng dậy, lưng dựa lên vách tường thùng xe. Sau lưng nàng được chèn một chiếc gối mềm.
Một chén nước được kề sát bên môi nàng, nàng từ từ uống từng ngụm từ mép chén nước. Não bộ dần phục hồi tỉnh táo. Nào là tiếng trống trận rúng động kia… Nào là lớp lớp áo giáp lạnh giá sáng chói kia… Nào là mưa tên hung ác, sắc nhọn kia…
“Sư phụ thế nào rồi?!” Áng sáng trong mắt nàng chợt lóe lên, vội vã bật thốt ra câu hỏi.
Cánh tay đang đỡ bả vai nàng của Mộ Dung Thần Duệ cứng lại. Hắn lặng lẽ nhìn sâu vào ánh mắt của nàng.
“Lẽ nào…” Lộ Ánh Tịch thì thào không dám tin, đau đớn tràn đầy.
Mộ Dung Thần Duệ chăm chú nhìn nàng. Hắn trầm giọng mở miệng nói, nhưng lại đề cập đến chuyện khác, “Nàng đã ngủ mê man tròn ba ngày. Tiền bối đã phá lệ đích thân chuẩn bệnh cho nàng, cũng kê phương thuốc cho bệnh tim của nàng. Mặc dù những thảo dược pha chế đều lạ và hiếm, nhưng Trẫm nhất định sẽ không quản khó khăn, tốn kém ra sao để tìm kiếm chúng cho bằng được.”
“Sư phụ thế nào rồi?” Lộ Ánh Tịch giống như không nghe những lời hắn nói, vẫn khàn giọng nhắc lại câu hỏi đó.
Nhưng Mộ Dung Thần Duệ lại cố tình ngoảnh mặt với chuyện đó, tự nói: “Trong khi nàng vẫn đang mê man, Trẫm đã đặt tay lên trên bụng của nàng. Trẫm có thể cảm nhận được đứa nhỏ đá Trẫm một cái. Cái cảm giác này vô cùng kỳ diệu. Con của chúng ta hết sức kiên cường, cho dù có gặp hoàn cảnh gian nan cũng kiên cường sống tiếp.”
Hắn vừa nói, vừa vươn tay khẽ vuốt chiếc bụng căng tròn của nàng. Nhưng ánh mắt hắn vẫn lặng lẽ dán chặt vào khuôn mặt nàng.
Nàng mím môi thật chặt, điềm xấu trong lòng càng hiện lên rõ nét. Hắn là đang ám chỉ nàng phải kiên cường? Là sư phụ đã tử trận?
Mộ Dung Thần Duệ giơ tay còn lại lên, giúp nàng gạt những lọn tóc lộn xộn trước trán sang hai bên cho nàng. Miệng hắn vẫn tiếp tục kể: “Cuộc chiến ở Phong Thành, quân ta tổn hại ba mươi ngàn người, nhưng đổi lại giành được toàn thắng. Hạ Diệu Tổ thật sự là nhân tài quân sự. Trong lúc rối loạn mà hắn vẫn bình tĩnh chỉ huy. Hắn phái mười mấy binh sĩ cải trang thành binh lính Lâm Quốc, nhân lúc lộn xộn trà trộn vào trong. Sau đó bọn họ tung tin chủ tướng và phó tướng Phong Thành đều đã tử trận. Hắn kiên trì phát động tấn công trong thời gian dài, muốn triệt để đánh tan sĩ khí quân địch. Hơn nữa Tư Đồ Phác dũng mãnh thiện chiến, quân ta như hổ thêm cánh, Lâm Quốc liên tiếp bị đánh bại.”
Hắn dừng lại trong chốc lát, quan sát kĩ thần sắc của nàng. Hắn thấy nàng vẫn còn bình tĩnh, mới nói tiếp: “Quân ta chiếm lấy Phong Thành, năm mươi ngàn quân Lâm Quốc bị tiêu diệt toàn quân.”
Lộ Ánh Tịch nghe thấy bốn chữ “tiêu diệt toàn quân”, cơ thể chấn động không thôi.
Mộ Dung Thần Duệ không bỏ qua bất kì sự khác thường nhỏ nhặt nào của nàng. Hắn vòng cánh tay dịu dàng ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói: “Tịch! Trẫm không gạt nàng đâu. Hiện tại Nam Cung Uyên không rõ tung tích, sống chết chưa biết.”
Sắc mặt Lộ Ánh Tịch tái xanh, nàng vô ý thức nắm chặt bàn tay trắng bệch. Mũi tên cắm vào ngực trái của sư phụ kia, là mũi tên sắc bén và đầy nội lực thế nào…
“Mũi tên kia là ai đã bắn ra?” Nàng khàn giọng hỏi, âm thanh khe khẽ, u ám.
Mộ Dung Thần Duệ liếc nàng một cái, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Lúc đó ba mũi tên đồng loạt bắn ra, mà Nam Cung Uyên cũng ngay lập tức bắn trả. Nên Trẫm cũng không thấy rõ.”
“Đúng vậy, ba mũi tên đồng loạt bắn ra mà.” Lộ Ánh Tịch tự nhủ nói, “Sư phụ tránh được hai trong ba mũi tên đó, nhưng không thể tránh được mũi tên trí mạng kia. Cho dù đó là chàng, hay là Tư Đồ tướng quân, hoặc Phạm huynh, tất cả đều là cao thủ có nội công thâm hậu. Thật ra là ai bắn trúng đã không còn quan trọng nữa rồi…”
Thấy thần sắc đau khổ và lơ lửng trên mây của nàng. Mộ Dung Thần Duệ không khỏi nhăn mày. Hắn bưng tới chén thuốc trên chiếc bàn con, nói lảng sang chuyện khác: “Tiền bối dự đoán hôm nay nàng sẽ tỉnh dậy. Trẫm đã sắc cho nàng thuốc dưỡng thai rồi.”
Lộ Ánh Tịch dường như không nghe thấy, vầng trán của Mộ Dung Thần Duệ càng thêm nhiều nếp nhăn. Hắn để bát thuốc bên môi nàng. Nàng thuận theo nuốt xuống, giống như một con rối đờ đẫn.
“Tiểu Phạm chắn một mũi tên thay Trẫm, thương thế rất nặng.” Mộ Dung Thần Duệ đặt bát thuốc trống không xuống, bỗng nhiên phát ra một câu.
Lộ Ánh Tịch giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Mũi tên kia của Nam Cung Uyên cũng là dốc toàn lực ứng phó, không chút lưu tình.” Mộ Dung Thần Duệ dùng giọng điệu nhàn nhạt trần thuật lại sự thật, không có ý định giải thích đôi co. Khi đó đang ở trên chiến trường, không nhắc gì đến tình cảm cả, chỉ có phân định là quân địch hay quân ta mà thôi. Nếu như không nhờ sự hy sinh dũng cảm của tiểu Phạm, có lẽ hắn cũng sẽ như Nam Cung Uyên, sống chết khó lường.
“Tình trạng Phạm huynh bây giờ thế nào?” Lộ Ánh Tịch nhẹ giọng hỏi. Lòng nàng trống rỗng hoang mang, lại có chút đau đớn. Nàng không có cách nào nghĩ rằng sư phụ đã chết. Không phải sư phụ có sứ mạng còn chưa hoàn thành sao? Không phải người còn muốn chờ đến khi thiên hạ thái bình, sẽ trải qua cuộc sống người mong muốn hay sao? Không phải người vẫn luôn muốn vừa hành y cứu thế vừa thưởng ngoạn sông nước sao? Hết thảy những việc này còn chưa thực hiện được, người có thể nào vứt bỏ tất cả vào lúc này mà rời khỏi trần thế ư?
“Tên trúng chỗ hiểm, hai ngày qua hắn không ngừng sốt cao. Nhưng tình hình hiện tại đã tạm ổn định rồi.” Mộ Dung Thần Duệ nói lớn giọng hơn, nhằm lôi kéo sự chú ý của nàng.
Lộ Ánh Tịch im lặng trong giây lát, khẽ nhướng mày lên cao hỏi: “Chúng ta đang trên đường quay về Hoàng Triều ư? Phạm huynh bị thương nặng như thế, chắc là ở lại Phong Thành rồi?”
“Hắn theo chúng ta về nước. Xe ngựa của hắn ngay sau chúng ta.” Mộ Dung Thần Duệ vén một góc mành lên, để nàng nhìn ra ngoài.
“Có quân y chăm sóc Phạm huynh hay không?” Lộ Ánh Tịch chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt vẫn u buồn như cũ.
“Nàng có muốn sang thăm tiểu Phạm một lát không?” Mộ Dung Thần Duệ muốn phân tán chú ý của nàng, liền kể chuyện không đâu về Phạm Thống, “Lần này tiểu Phạm xem như là đã gặp quý nhân. Trẫm luôn biết được trong doanh trại Tư Đồ tướng quân có nhận nhân tài khác thường, nhưng lại không ngờ trong quân y lại có một nữ tử. Hơn nữa y thuật của nữ tử này cũng rất giỏi. Thương thế của tiểu Phạm vốn rất nguy kịch, may mắn là được nàng ta dốc lòng chăm sóc, cuối cùng hắn cũng có thể tỉnh lại.”
Lộ Ánh Tịch không tiếp lời, chỉ im lặng lắng nghe và đưa mắt nhìn hắn.
Mộ Dung Thần Duệ thấy nàng có hứng thú nghe hắn kể chuyện, liền nhếch môi cười, hơn nữa còn bảo: “Nàng ta và tiểu Phạm đều không phải là kiểu người dễ dãi. Nhưng khác nhau ở chỗ nàng ta không hề đề phòng khác biệt nam nữ, ngược lại động tác còn thô lỗ. Nàng ta tháo băng trên ngực tiểu Phạm dứt khoát, nhanh nhẹn đến độ khiến người ta trố mắt đứng nhìn. Trong thời gian tiểu Phạm hôn mê lại sốt cao đương nhiên là không nhận ra. Nhưng lúc hắn tỉnh lại thì phát hiện chính mình đang để ngực trần trước mặt một nữ tử. Hắn nhất thời vừa hoảng sợ vừa nôn nóng, mắng thẳng nàng ta là đồ nữ tử không biết liêm sỉ.”
Lộ Ánh Tịch nghe thế, khóe môi không khỏi hiện lên nụ cười nhẹ. Tuy rằng vành môi chỉ nhếch lên một chút, cũng đủ để Mộ Dung Thần Duệ cảm thấy vui mừng hơn tí xíu. Hắn lại tiếp tục kể: “Tiểu Phạm vùng vẫy muốn đứng dậy mặc áo nhưng bị nàng ta một tay đè xuống, không cho hắn nhúc nhích. Nàng ta lạnh lùng nói với tiểu Phạm rằng, đã là bệnh nhân thì nên có bộ dạng của một bệnh nhân. Vừa dứt lời, nàng ta tiếp tục kiểm tra vết thương, đắp thuốc lên trên rồi dùng băng gạc sạch băng bó vết thương lại. Nàng ta đối mặt với nửa người trên trần trụi của nam tử mà không có chút ngượng ngùng nào. Thậm chí có mặt Trẫm ở đó, nàng ta cũng không hề kiêng nể. Nàng ta còn bị xem là một người quái dị.”
“Nàng ta kế tục gia đình nào thế?” Lộ Ánh Tịch đặt câu hỏi.
“Là con gái của Vương lão ngự y quá cố. Một người có thể vào doanh trại làm quân y thì xuất thân cần phải trong sạch, thân phận đáng tin.” Mộ Dung Thần Duệ dừng lại một chút, khẽ cười nói: “Vương lão ngự y khi còn sống là một người không câu nệ tiểu tiết, con gái của lão kế thừa y thuật gia truyền của lão, và cũng di truyền tính cách không chịu gò bó đó từ lão luôn.”
“Nghe qua nàng ta dường như rất xứng đôi vừa lứa với Phạm huynh.” Lộ Ánh Tịch cúi đầu than ngắn thở dài, “Không biết vị tiểu thư nhà họ Vương kia có chê cái chân tàn tật của Phạm huynh hay không nữa?”
“Nàng ta là người học y thuật, sao lại kỳ thị người bị bệnh tật được chứ?” Mộ Dung Thần Duệ dịu dàng ngắm nhìn nàng, lại còn nói: “Nàng ngủ mê rất lâu, tuy Trẫm có cho nàng uống thuốc nhưng chắc chắn bụng nàng đã trống rỗng và rất đói. Lúc trước Trẫm đã sai người nấu cháo cho nàng rồi. Nàng nằm nghỉ một lát đi, Trẫm đi kêu người bưng tới.”
“Sư tôn đi đâu rồi ạ?” Lộ Ánh Tịch đột ngột hỏi, ánh mắt lại tăm tối hẳn đi.
“Sau khi khám bệnh cho nàng xong, có lẽ tiền bối đã đi tìm Nam Cung Uyên rồi.” Mộ Dung Thần Duệ lại nóng lòng nhìn nàng, nhịn không được thở dài thườn thượt. Hắn lại khuyên nhủ: “Tịch à, cả hai đều bị trúng tên giống nhau, tiểu Phạm có thể chịu đựng vượt qua được, thì Nam Cung Uyên cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Huống hồ bản thân y lại am hiểu y thuật.”
“Dạ.” Lộ Ánh Tịch nhỏ giọng ậm ừ một tiếng, khuôn mặt vẫn chưa thả lỏng. Trong thâm tâm nàng trước sau vẫn luôn tồn tại một cảm giác buồn bực, gần giống như loại đau đớn khi hít thở không thông. Nó vừa mơ hồ vừa sâu kín xâm nhập tay chân lẫn xương cốt.
©STE.NT
Bên ngoài xe chợt có một giọng nói trầm ấm vang lên.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ vừa nhận được một bức thư do bồ câu đưa thư đến từ Phong Thành. Mời Hoàng thượng xem qua.”
Mộ Dung Thần Duệ khom người về phía đầu xe, tướng sĩ điều khiển xe ngựa kính cẩn trình bức mật hàm lên.
Mộ Dung Thần Duệ quay vào ngồi xuống chỗ của mình trong thùng xe. Hắn mở thư ra, xem sơ qua một lượt. Sắc mặt hắn hơi tái đi, sau đó nhanh chóng gấp thư lại.
“Phải chăng có tin tức của sư phụ ạ?” Lộ Ánh Tịch nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Mộ Dung Thần Duệ lắc đầu, nhưng không có lên tiếng.
“Có phải không tìm thấy sư phụ?” Lộ Ánh Tịch tiếp tục hỏi. Trực giác cho nàng biết, bức mật hàm kia nhất định có liên quan đến tung tích của Nam Cung Uyên.
Mộ Dung Thần Duệ cắn răng không chịu trả lời. Đôi mắt thêm thâm trầm, nhưng sắc mặt hờ hững không biểu lộ chút tâm tình nào.
Lộ Ánh Tịch vươn tay về phía hắn, nhẹ nhàng nói: “Xin hãy cho Thần thiếp xem bức thư.”
Mộ Dung Thần Duệ cúi đầu nhìn lòng bàn tay của nàng không chớp mắt, ánh mắt thêm buồn bã. Lòng bàn tay phải của nàng bị lõm một lỗ, có lẽ nó sẽ theo nàng đến suốt cuộc đời. Nhưng loại vết thương này, nàng có thể vui vẻ phớt lờ nó. Nhưng nếu là vết thương trong tim thì sao? Có phải cả cuộc đời này, nàng không bao giờ hồi phục được như cũ hay không?
Lộ Ánh Tịch vẫn cố chấp chìa tay trước mặt hắn, kiên trì yêu cầu được đọc lá thư trong yên lặng.
Mộ Dung Thần Duệ thở dài nặng trĩu, từ từ mới đem bức thư đặt lên tay nàng.
Lộ Ánh Tịch nhận lấy bức thư. Nàng còn chưa mở ra xem mà tay đã run rẩy cả lên.
Mộ Dung Thần Duệ im lặng nhìn nàng, giọng nói trầm thấp và dịu nhẹ vang lên: “Thám tử mang về hai tin tức. Một là về Diêu Lăng, hai là về Nam Cung Uyên.”
Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt, không mở bức thư ra chỉ hỏi khe khẽ: “Diêu Lăng làm sao vậy?”
“Phát độc, không có khả năng qua khỏi, đã tắt thở.” Giọng Mộ Dung Thần Duệ đều đều, gần như không có chút nhấp nhô phập phồng: “Sư huynh của nàng ấy đang mang theo nàng ấy đi khắp nơi tìm kiếm Trẫm, hình như muốn báo thù rửa hận thay nàng ấy.”
“Mang theo nàng ấy?”
“Thi thể.”
Lời vừa dứt, cả hai người đều im bặt. Bầu không khí nặng nề dường như mang thêm chút lạnh lẽo.
Lộ Ánh Tịch vò mạnh bức thư trong tay, bởi vì nàng dùng sức quá mạnh, nên tờ giấy mỏng kêu sồn sột.
“Hạ Diệu Tổ đã tìm được Nam Cung Uyên trong một ngôi miếu đổ nát ở Phong Thành.” Giọng Mộ Dung Thần Duệ vẫn rất bằng phẳng, “Lúc đó Nam Cung Uyên mất máu quá nhiều nên bất tỉnh nhân sự. Hạ Diệu Tổ đưa y đến chỗ quân y, nhưng giữa đường thì Nam Cung Uyên đã tắt thở.”
Nét mặt Lộ Ánh Tịch cứng ngắc. Một mặt buông mi mắt xuống, mặt khác lại xoắn tờ giấy viết thư. Giống như nàng hoàn toàn chuyên chú vào việc thực hiện hành động này, mà không nghe không thấy âm thanh bên ngoài.
Mộ Dung Thần Duệ cũng không mở miệng nữa. Sắc mặt lãnh đạm tựa như lạnh lùng vô tình. Hai tay hắn cũng vô ý thức nắm chặt lại. Nắm tay dùng lực quá lớn nên các đốt ngón tay chuyển sang màu trắng, mu bàn tay nổi gân xanh rõ rệt.
Hai người cứ ngồi yên như vậy không hề lên tiếng. Trong không khí giống như tràn ngập sự bi thương và đau xót không thể diễn tả bằng lời nói, chúng vô hình bao trùm hai người họ.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Danh xưng Hoàng Hậu
- Quyển 1 - Chương 2: Lòng vua khó lường
- Quyển 1 - Chương 3: Phong ba ngầm nổi
- Quyển 1 - Chương 4: Thăm dò lẫn nhau
- Quyển 1 - Chương 5: Gượng ép bản thân
- Quyển 1 - Chương 6: Huyết mạch hoàng thất
- Quyển 1 - Chương 7: Bệnh cũ tái phát
- Quyển 1 - Chương 8: Đêm ghé thăm thiên lao
- Quyển 1 - Chương 9: Nụ cười nghiêng nước
- Quyển 1 - Chương 10: Có người uy hiếp
- Quyển 1 - Chương 11: Nhìn thấu lòng người
- Quyển 1 - Chương 12: Rục rịch ngóc đầu dậy
- Quyển 1 - Chương 13: Vạch trần bí mật
- Quyển 1 - Chương 14: Mặt rồng thầm giận
- Quyển 1 - Chương 15: Không thủ thì công
- Quyển 1 - Chương 16: Có hành động
- Quyển 1 - Chương 17: Cân tài cân sức
- Quyển 1 - Chương 18: Tát tai Hoàng đế
- Quyển 1 - Chương 19: Khoảng khắc mềm lòng
- Quyển 1 - Chương 20: Quy phục
- Quyển 1 - Chương 21: Thích khách thần bí
- Quyển 1 - Chương 22: Tâm sự đêm thanh vắng
- Quyển 1 - Chương 23: Viện kế lục soát cung
- Quyển 1 - Chương 24: Quá khứ đã qua
- Quyển 1 - Chương 25: Mục tiêu mơ hồ
- Quyển 1 - Chương 26: Mục đích khác nhau
- Quyển 1 - Chương 27: Tặng thê tử kết tóc của ta
- Quyển 1 - Chương 28: Viếng thăm Trai cung
- Quyển 1 - Chương 29: Hương hoa thoáng qua
- Quyển 1 - Chương 30: Cùng giường chung gối
- Quyển 1 - Chương 31: Cải trang xuất cung
- Quyển 1 - Chương 32: Long thể nhiễm bệnh nhẹ
- Quyển 1 - Chương 33: Nảy sinh tình cảm
- Quyển 1 - Chương 34: Tài năng Đế vương
- Quyển 1 - Chương 35: Nửa năm ước hẹn
- Quyển 1 - Chương 36: Nụ hôn đầu rung động
- Quyển 2 - Chương 1: Cảnh giác với tai họa ngầm
- Quyển 2 - Chương 2: Tự nguyện thua cuộc
- Quyển 2 - Chương 3: Khó phân cao thấp
- Quyển 2 - Chương 4: Người thắng làm vua
- Quyển 2 - Chương 5: Biến hóa khôn lường
- Quyển 2 - Chương 6: Chuẩn bệnh thấy hỉ mạch
- Quyển 2 - Chương 7: Giống nhau vô cùng
- Quyển 2 - Chương 8: Suy trước tính sau
- Quyển 2 - Chương 9: Lương duyên nghiệt duyên
- Quyển 2 - Chương 10: Mỗi người một tâm nguyện
- Quyển 2 - Chương 11: Thà làm ngọc nát
- Quyển 2 - Chương 12: Như lúc đầu gặp mặt
- Quyển 2 - Chương 13: Hoàng thành sinh loạn
- Quyển 2 - Chương 14: Chất độc một năm
- Quyển 2 - Chương 15: Tức giận khó dập tắt
- Quyển 2 - Chương 16: Nụ hôn mãnh liệt
- Quyển 2 - Chương 17: Thầm sinh căm hờn
- Quyển 2 - Chương 18: Mỗi người một chí hướng
- Quyển 2 - Chương 19: Ân oán của hai quý phi
- Quyển 2 - Chương 20: Đè nén xao xuyến
- Quyển 2 - Chương 21: Xả thân cứu nguy
- Quyển 2 - Chương 22: Thổ lộ chân tình
- Quyển 2 - Chương 23: Chìm trong ác mộng
- Quyển 2 - Chương 24: Trăm mối nghi ngờ
- Quyển 2 - Chương 25: Phá kén nhả tơ
- Quyển 2 - Chương 26: Dụ dỗ yêu
- Quyển 2 - Chương 27: Tai họa bất ngờ
- Quyển 2 - Chương 28: Ai thiện ai ác
- Quyển 2 - Chương 29: Tình cảm lay động
- Quyển 2 - Chương 30: Đau lòng
- Quyển 2 - Chương 31: Ai cũng có dĩ vãng
- Quyển 2 - Chương 32: Tự nhiên chen ngang
- Quyển 2 - Chương 33: Bỗng nhiên bùng nổ
- Quyển 2 - Chương 34: Cực hình tàn nhẫn
- Quyển 2 - Chương 35: Phẫn nộ cùng căm hận
- Quyển 2 - Chương 36: Tâm bất do kỷ
- Quyển 2 - Chương 37: Sóng ngầm
- Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
- Quyển 2 - Chương 39: Kinh hồng diễm ảnh
- Quyển 2 - Chương 40: Không dụng binh đao
- Quyển 2 - Chương 41: Điều tra cẩn thận
- Quyển 2 - Chương 42: Nữ giả nam
- Quyển 2 - Chương 43: Đêm ở ngoài hoàng cung
- Quyển 2 - Chương 44: Đột nhập không thành
- Quyển 2 - Chương 45: Nghe câu chuyện buồn
- Quyển 2 - Chương 46: Lấy thân dụ tình
- Quyển 3 - Chương 1: Sắc xuân tươi hồng
- Quyển 3 - Chương 2: Một đêm rối rắm
- Quyển 3 - Chương 3: Thể theo yêu cầu
- Quyển 3 - Chương 4: Bị khống chế
- Quyển 3 - Chương 5: Bí mật của Hoàng đế
- Quyển 3 - Chương 6: Muốn vào lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 7: Đêm đẹp đến muộn
- Quyển 3 - Chương 8: Đêm đầu là thế
- Quyển 3 - Chương 9: Hồi ức về lãnh cung
- Quyển 3 - Chương 10: Cái gọi là số phận
- Quyển 3 - Chương 11: Giông bão sắp đến
- Quyển 3 - Chương 12: Khó tìm được sơ hở
- Quyển 3 - Chương 13: Tội chồng thêm tội
- Quyển 3 - Chương 14: Hoàng đế thẩm vấn
- Quyển 3 - Chương 15: Đêm trước giông bão
- Quyển 3 - Chương 16: Mảnh ghép chân tướng
- Quyển 3 - Chương 17: Yêu hận khó cả đôi đường
- Quyển 3 - Chương 18: Nhẫn tâm cắt đứt
- Quyển 3 - Chương 19: Bệnh dịch ở Huy Thành
- Quyển 3 - Chương 20: Đích thân đến dịch thành
- Quyển 3 - Chương 21: Có lòng không có sức
- Quyển 3 - Chương 22: Tình cảm vô hình
- Quyển 3 - Chương 23: Tạm xa nhau
- Quyển 3 - Chương 24: Ổn định bệnh dịch
- Quyển 3 - Chương 25: Ốm đau mệt mỏi
- Quyển 3 - Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc
- Quyển 3 - Chương 27: Thăm bệnh trong đêm
- Quyển 3 - Chương 28: Sóng ngầm thành lâu
- Quyển 3 - Chương 29: Trờ lại hoàng cung
- Quyển 3 - Chương 30: Tranh cãi nổ ra
- Quyển 3 - Chương 31: Sắp sửa mất đi
- Quyển 3 - Chương 32: Tình yêu chưa bộc lộ
- Quyển 3 - Chương 33: Thân phận bí ẩn
- Quyển 3 - Chương 34: Long sàng triền miên
- Quyển 3 - Chương 35: Đi hay ở
- Quyển 3 - Chương 36: Mất phương hướng
- Quyển 3 - Chương 37: Liễu yếu đào tơ
- Quyển 3 - Chương 38: Mùa đông đến
- Quyển 3 - Chương 39: Ngày sinh nhật
- Quyển 3 - Chương 40: Bỗng thấy hỉ mạch
- Quyển 3 - Chương 41: Vì người mà thỏa hiệp
- Quyển 3 - Chương 42: Trúng đại kiếp nạn
- Quyển 3 - Chương 43: Mỗi người một nơi
- Quyển 3 - Chương 44: Xuân ấm áp, lòng nguội lạnh
- Quyển 3 - Chương 45: Hừng hực chiến tranh
- Quyển 3 - Chương 46: Gặp lại cố nhân
- Quyển 4 - Chương 1: Tình hình căng thẳng
- Quyển 4 - Chương 2: Chất vấn lúc gặp lại
- Quyển 4 - Chương 3: Hận cũ thù mới
- Quyển 4 - Chương 4: Bức thư khi đó
- Quyển 4 - Chương 5: Hồi ức tràn về
- Quyển 4 - Chương 6: Hồng nhan khuynh thành
- Quyển 4 - Chương 7: Khoảng khắc ấm lòng
- Quyển 4 - Chương 8: Nổi giận vì ai đó
- Quyển 4 - Chương 9: Biến cố trong đêm
- Quyển 4 - Chương 10: Thành tù nhân
- Quyển 4 - Chương 11: Hoạn nạn biết chân tình
- Quyển 4 - Chương 12: Sinh ly tử biệt
- Quyển 4 - Chương 13: Mất tích bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 14: Trên đường trở về
- Quyển 4 - Chương 15: Cùng đồng hành
- Quyển 4 - Chương 16: Tương phùng thế này
- Quyển 4 - Chương 17: Bốn người kết giao
- Quyển 4 - Chương 18: Sóng ngầm tuôn trào
- Quyển 4 - Chương 19: Ngoài dự đoán
- Quyển 4 - Chương 20: Mỹ nhân rắn rết
- Quyển 4 - Chương 21: Kết cục thế này
- Quyển 4 - Chương 22: Xuất hiện bước ngoặt
- Quyển 4 - Chương 23: Dối lòng giải độc
- Quyển 4 - Chương 24: Tình này khó cả đôi đường
- Quyển 4 - Chương 25: Trưởng thành trong tình yêu
- Quyển 4 - Chương 26: Duyên sâu phận ngắn
- Quyển 4 - Chương 27: Mỗi người mỗi ngã
- Quyển 4 - Chương 28: Lại gặp bãi tố
- Quyển 4 - Chương 29: Dưỡng sức chờ thời
- Quyển 4 - Chương 30: Cuộc chiến của nam nhân
- Quyển 4 - Chương 31: Chiến trường vô tình
- Quyển 4 - Chương 32: Nhận được tin dữ
- Quyển 4 - Chương 33: Vui buồn lẫn lộn
- Quyển 4 - Chương 34: Gặp mặt lần cuối
- Quyển 4 - Chương 35
- Quyển 5 - Chương 1: Che đậy huyền cơ
- Quyển 5 - Chương 2: Lại như người xa lạ
- Quyển 5 - Chương 3: Mưa gió bấp bênh
- Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ
- Quyển 5 - Chương 5: Thần trí lạc lối
- Quyển 5 - Chương 6: Lần đầu nói yêu
- Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
- Quyển 5 - Chương 8: Thật sự thoải mái
- Quyển 5 - Chương 9: Mảnh giấy huyền bí
- Quyển 5 - Chương 10: Đêm ở lãnh cung
- Quyển 5 - Chương 11: Kỵ tinh rớt xuống
- Quyển 5 - Chương 12: Sánh bước cùng nhau
- Quyển 5 - Chương 13: Tính toán cuối cùng
- Quyển 5 - Chương 14: Ngự giá viễn chinh
- Quyển 5 - Chương 15: Ngoại truyện 1: Tương thân tương ái
- Quyển 5 - Chương 16: Ngoại truyện 2: Mâu thuẫn nho nhỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Ngoại truyện 3: Long Phượng tranh đấu
- bình luận