Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người - Chương 44
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Xuyên Về Quá Khứ Mang Theo Không Gian Kì Diệu Bên Người
Chương 44
Nhưng ai biết còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên một người phụ nữ đi tới trước mặt Trương Hùng, trên mặt anh lộ ra một nụ cười ngây ngô, tiếp nhận cặp lồng từ trong tay người phụ nữ kia, rồi trở về chỗ nghỉ ngơi ăn cơm.
Lúc này hai vợ chồng bọn họ đều sững sờ, Trương Võ con thứ hai nhà họ Trương nhìn sang đó đầy ghen tị, không cần hỏi cũng biết người phụ nữ đưa đồ ăn cho Trương Hùng nhất định là người vợ mới cưới của Trương Hùng.
Dựa vào cái gì mà tên xui xẻo bị đuổi ra khỏi nhà và một người ốm yếu có thể có bữa ăn ngon như vậy, mà anh ta làm việc chăm chỉ bán sống bán c.h.ế.t để kiếm công điểm, nhưng buổi trưa anh ta chỉ có thể ăn hai cái bánh bột ngô khô cứng.
Nghĩ đến đây, Trương Võ kéo vợ của mình là Tiểu Lưu đi tới, vốn dĩ chỉ muốn nói vài câu chua ngoa, nhưng khi nhìn thấy bát mì đầy ắp, anh ta càng ghen tị hơn!
Trương Hùng phớt lờ những lời chua ngoa của Trương Võ, anh vẫn đang ngồi ăn mì, nếu nhìn kỹ sẽ thấy tốc độ ăn của Trương Hùng rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều.
Nhiều năm như vậy Trương Hùng đối với hai vợ chồng này tính tình rất rõ ràng, cũng chính là bởi vì như vậy, Trương Hùng mới tăng tốc độ ăn.
Bằng không, lấy tính cách của hai vợ chồng mặt dày này, bữa cơm của vợ nấu chắc chắn sẽ rơi vào tay bọn họ.
Mặc dù Trương Hùng rất tự tin có anh ở đây, hai người bọn họ sẽ không cướp được đồ ăn trong tay anh, nhưng Trương Hùng không muốn lãng phí đồ ăn dù chỉ là một chút.
Cách duy nhất để an toàn là ăn những sợi mì này trong chính miệng của mình.
“Làm sao vậy, sau khi rời khỏi nhà đôi cánh cứng cáp rồi, liền anh hai cũng không kêu nữa!” Trương Võ cảm thấy chính mình như đang ở đàn gảy tai trâu, thanh âm cũng không tự giác tăng lên mấy phần.
Lúc này, xung quanh đang ăn uống nghỉ ngơi người thấy nơi này càng ngày càng náo nhiệt, nên nhìn về phía bên này ánh mắt càng thêm không kiêng nể gì.
“Anh là anh hai phải không? Trương Hùng làm việc cả buổi sáng, đã đói bụng rồi, nếu như anh thật sự là anh trai của anh ấy, nếu có chuyện gì, thì chờ anh ấy ăn no đi rồi nói!”
Lúc này, Hứa Mỹ Lam cũng từ trong ký ức của nguyên chủ mà nhận ra hai người trước mặt này, nhưng là trong ký ức của nguyên chủ đôi vợ chồng này tựa hồ cũng không có đối xử tốt với nguyên chủ. Bây giờ đã biết tính cách của hai người họ, Hứa Mỹ Lam không muốn cho bọn họ mặt mũi, vốn dĩ không muốn để ý đến bọn họ, nhưng bọn họ đã quấy rầy bữa ăn của Trương Hùng, còn châm chọc mỉa mai anh ấy, liền làm người khó chịu!
“Ồ, em dâu ba đúng không? Em là một người ốm yếu sao không nằm ở nhà, mà lại đến đưa đồ ăn cho Trương Hùng, không lẽ là không có người đàn ông ở nhà nên cô đơn, cho nên mới nghĩ cách ra ngoài vụm trộm với đàn ông?”
Nếu Trương Hùng không để ý đến bọn họ, thì lấy vợ của anh khai đao, trong mắt bọn họ hiện lên một tia âm hiểm, ác độc.
“Bang!”
“A!”
Vừa dứt lời, Trương Võ đã nhận được một cái tát mạnh vào mặt và bị một chân không biết từ đâu ra đá văng ra ngoài.
Hứa Mỹ Lam rút tay lại, nhìn người đàn ông đang bình tĩnh vẫn không quên ăn nốt hai quả trứng còn sót lại trong cặp lồng, cô chợt cảm thấy có chút buồn cười.
Cô thực sự không thể kìm được nên “phụt” cười ra tiếng.
“A, Trương Võ!” Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên phát ra từ trong miệng Tiểu Lưu, khiến cho Hứa Mỹ Lam giật mình.
Chỉ thấy Tiểu Lưu một bên hét lên, một bên hỏi han.
“Trương Võ, anh không sao chứ? Anh có bị đau ở đâu không? Trương Hùng c.h.ế.t tiệt, cái đồ xui xẻo, mày còn dám đánh anh hai của mày, tao sẽ về nhà nói cho mẹ, để cho bà ấy xử lý mày.”
Dừng lại một chút, cô ta đột nhiên quay về phía Hứa Mỹ Lam, “Còn mày nữa, đồ chó đẻ, sao mày dám đánh người đàn ông của tao, tao sẽ đánh c.h.ế.t mày.”
Khi Tiểu Lưu nói xong, cô ta đột nhiên lao lên muốn đánh nhau với Hứa Mỹ Lam.
Hứa Mỹ Lam không phải là người sẽ chịu thiệt, vì vậy cô không nói lời nào và nắm lấy tay phải của Tiểu Lưu khi cô ta muốn duỗi tay đánh cô.
Lúc này hai vợ chồng bọn họ đều sững sờ, Trương Võ con thứ hai nhà họ Trương nhìn sang đó đầy ghen tị, không cần hỏi cũng biết người phụ nữ đưa đồ ăn cho Trương Hùng nhất định là người vợ mới cưới của Trương Hùng.
Dựa vào cái gì mà tên xui xẻo bị đuổi ra khỏi nhà và một người ốm yếu có thể có bữa ăn ngon như vậy, mà anh ta làm việc chăm chỉ bán sống bán c.h.ế.t để kiếm công điểm, nhưng buổi trưa anh ta chỉ có thể ăn hai cái bánh bột ngô khô cứng.
Nghĩ đến đây, Trương Võ kéo vợ của mình là Tiểu Lưu đi tới, vốn dĩ chỉ muốn nói vài câu chua ngoa, nhưng khi nhìn thấy bát mì đầy ắp, anh ta càng ghen tị hơn!
Trương Hùng phớt lờ những lời chua ngoa của Trương Võ, anh vẫn đang ngồi ăn mì, nếu nhìn kỹ sẽ thấy tốc độ ăn của Trương Hùng rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều.
Nhiều năm như vậy Trương Hùng đối với hai vợ chồng này tính tình rất rõ ràng, cũng chính là bởi vì như vậy, Trương Hùng mới tăng tốc độ ăn.
Bằng không, lấy tính cách của hai vợ chồng mặt dày này, bữa cơm của vợ nấu chắc chắn sẽ rơi vào tay bọn họ.
Mặc dù Trương Hùng rất tự tin có anh ở đây, hai người bọn họ sẽ không cướp được đồ ăn trong tay anh, nhưng Trương Hùng không muốn lãng phí đồ ăn dù chỉ là một chút.
Cách duy nhất để an toàn là ăn những sợi mì này trong chính miệng của mình.
“Làm sao vậy, sau khi rời khỏi nhà đôi cánh cứng cáp rồi, liền anh hai cũng không kêu nữa!” Trương Võ cảm thấy chính mình như đang ở đàn gảy tai trâu, thanh âm cũng không tự giác tăng lên mấy phần.
Lúc này, xung quanh đang ăn uống nghỉ ngơi người thấy nơi này càng ngày càng náo nhiệt, nên nhìn về phía bên này ánh mắt càng thêm không kiêng nể gì.
“Anh là anh hai phải không? Trương Hùng làm việc cả buổi sáng, đã đói bụng rồi, nếu như anh thật sự là anh trai của anh ấy, nếu có chuyện gì, thì chờ anh ấy ăn no đi rồi nói!”
Lúc này, Hứa Mỹ Lam cũng từ trong ký ức của nguyên chủ mà nhận ra hai người trước mặt này, nhưng là trong ký ức của nguyên chủ đôi vợ chồng này tựa hồ cũng không có đối xử tốt với nguyên chủ. Bây giờ đã biết tính cách của hai người họ, Hứa Mỹ Lam không muốn cho bọn họ mặt mũi, vốn dĩ không muốn để ý đến bọn họ, nhưng bọn họ đã quấy rầy bữa ăn của Trương Hùng, còn châm chọc mỉa mai anh ấy, liền làm người khó chịu!
“Ồ, em dâu ba đúng không? Em là một người ốm yếu sao không nằm ở nhà, mà lại đến đưa đồ ăn cho Trương Hùng, không lẽ là không có người đàn ông ở nhà nên cô đơn, cho nên mới nghĩ cách ra ngoài vụm trộm với đàn ông?”
Nếu Trương Hùng không để ý đến bọn họ, thì lấy vợ của anh khai đao, trong mắt bọn họ hiện lên một tia âm hiểm, ác độc.
“Bang!”
“A!”
Vừa dứt lời, Trương Võ đã nhận được một cái tát mạnh vào mặt và bị một chân không biết từ đâu ra đá văng ra ngoài.
Hứa Mỹ Lam rút tay lại, nhìn người đàn ông đang bình tĩnh vẫn không quên ăn nốt hai quả trứng còn sót lại trong cặp lồng, cô chợt cảm thấy có chút buồn cười.
Cô thực sự không thể kìm được nên “phụt” cười ra tiếng.
“A, Trương Võ!” Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên phát ra từ trong miệng Tiểu Lưu, khiến cho Hứa Mỹ Lam giật mình.
Chỉ thấy Tiểu Lưu một bên hét lên, một bên hỏi han.
“Trương Võ, anh không sao chứ? Anh có bị đau ở đâu không? Trương Hùng c.h.ế.t tiệt, cái đồ xui xẻo, mày còn dám đánh anh hai của mày, tao sẽ về nhà nói cho mẹ, để cho bà ấy xử lý mày.”
Dừng lại một chút, cô ta đột nhiên quay về phía Hứa Mỹ Lam, “Còn mày nữa, đồ chó đẻ, sao mày dám đánh người đàn ông của tao, tao sẽ đánh c.h.ế.t mày.”
Khi Tiểu Lưu nói xong, cô ta đột nhiên lao lên muốn đánh nhau với Hứa Mỹ Lam.
Hứa Mỹ Lam không phải là người sẽ chịu thiệt, vì vậy cô không nói lời nào và nắm lấy tay phải của Tiểu Lưu khi cô ta muốn duỗi tay đánh cô.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256: Hoàn