Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày - Chương 14: Chị... ANH RỂ?

Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày Chương 14: Chị... ANH RỂ?
Triệu què, Vương Trạng Nguyên và những người khác đều đứng lên.

Cửa phòng bị vệ sĩ bên ngoài mở ra, Lý Nhược Băng ra hiệu vệ sĩ không cần theo vào, chỉ dẫn Ngô Thần vào trong. Triệu què và Vương Trạng Nguyên nhìn thấy Lý Nhược Băng, họ đều cúi đầu chào: "Cô Lý!"

Thật ra bọn họ chỉ mới gặp Lý Nhược Băng vài lần.

Hiểu biết của bọn họ về Lý Nhược Băng là vô cùng hạn chế.

Nhưng họ biết rằng Lý Nhược Băng là người đứng đầu đời thứ ba của nhà họ Lý, năng lực và thủ đoạn còn lợi hại hơn mấy tên cáo già, nhưng vì là con gái lại có tính cách mạnh mẽ như thế nên có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với gia đình.

Mối quan hệ của Lý Nhược Băng với gia đình có tốt hay không cũng không liên quan gì đến những kẻ lưu manh thấp kém như Triệu què và Vương Trạng Nguyên.

Bọn họ đều biết cậu Lý rất sợ chị gái của mình, vì vậy bọn họ càng sợ Lý Nhược Băng hơn.

Đắc tội với Lý Nhược Băng còn khủng khiếp hơn đắc tội Lý Nhược Thái!

“Chị, có việc gì gấp mà chị phải tự mình đến đây vậy?” Lý Nhược Thái cười nói, thoạt nhìn cậu ta có vẻ hơi căng thẳng, tay còn đang quạt trong không khí cho bay bớt mùi thuốc lá.

Ngay khi Lý Nhược Thái nói chuyện, Triệu què và những người khác đang đi ra ngoài.

Đột nhiên!

Lưu râu kêu lên một tiếng.

"Chính là tên này!" Lưu râu kích động kêu lên, tay chỉ vào người thanh niên mặc bộ đồ vest màu xanh lam đứng bên cạnh Lý Nhược Băng, anh ta nhìn từ trái qua phải, vẻ mặt kích động và run rẩy: "Đại ca, cậu Lý, người tối qua chính là tên này!"

Lưu râu vô cùng căm hận.

Ngày hôm qua Lưu râu quả thật vô cùng sợ hãi, biết mình đã đắc tội với người không thể đụng vào, tuy rằng chặt ngón tay, nhưng trong lòng anh ta không có hận, thậm chí còn có chút cảm kích vì nhân vật lớn đã không so đo với anh ta.

Nhưng khi biết chính mình bị lừa, lửa giận trong lòng lại tăng lên gấp ngàn lần!

Rất nhiều người đều như vậy.

Khi bị một nhân vật lớn dằn mặt, cũng không dám hận đối phương, thậm chí còn rút ra được một bài học.

Nhưng sau khi phát hiện bản thân bị một thằng nhóc không ra gì đùa giỡn thì sự hận thù do bị sỉ nhục lại càng dữ dội hơn sự hận thù do đau đớn khi bị chặt ngón tay!

Vừa rồi Lưu râu đã nhìn thấy cậu Lý tức giận như thế nào, trong lòng anh ta cũng đã tính toán kỹ càng, một khi bắt được thằng nhóc đó, chặt đứt tay nó trước sau đó giao cho cậu Lý xử trí, cậu Lý chỉ nói muốn thằng nhóc đó sống, chứ không nói phải còn nguyên vẹn.

Nhưng Lưu râu thật sự không ngờ đến, anh ta vừa mới tính toán, Ngô Thần đã xuất hiện trước mặt anh ta.

Khi cửa vừa mới mở, Lưu râu cũng không nhận ra Ngô Thần, bởi vì Ngô Thần đã thay quần áo, trước khi đến đây, Lý Nhược Băng đã mua cho anh một bộ đồ vest cực kỳ đắt tiền, cùng những phụ kiện như đồng hồ và khuy măng sét.

Thoạt nhìn Ngô Thần trông hoàn toàn khác so với ngày hôm qua.

Lưu râu rất kích động, anh ta hét lên ngay khi nhận ra Ngô Thần, điều này đã khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.

Vương Trạng Nguyên cau mày cẩn thận nhìn Ngô Thần.

Ngày hôm qua anh ta đã từng gặp qua Ngô Thần, nhưng không có chú ý đến, có điều sau đó xem lại camera giám sát ở quán bar, anh ta có nhìn lại dáng vẻ của Ngô Thần, quả thật chính là thằng nhóc ngày hôm qua.

Tuy nhiên, cả Vương Trạng Nguyên và Triệu què đều không dám ra tay, bởi vì đây là chỗ của cậu Lý, bọn họ không thể làm bậy.

Hơn nữa, thằng nhóc này còn đi cùng với chị gái của cậu Lý.

“Chính là anh ta?” Lý Nhược Thái liếc mắt nhìn Lưu râu, sau đó nhìn về phía Ngô Thần.

“Đúng, đúng, người đêm qua chính là anh ta!” Lưu râu hét lên, nhưng anh ta để ý thấy đại ca Triệu què đang nháy mắt ra hiệu, vì vậy đã thấp giọng xuống.

“A, tất cả đều ở đây.” Đột nhiên Ngô Thần lên tiếng, nở một nụ cười điềm tĩnh và tự nhiên, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh.

Triệu què cũng chưa từng nhìn thấy anh, nhưng Ngô Thần đã nhìn thấy Triệu què trong những lần chuyển sinh trước.

Một phòng toàn những người quen!

"À đúng rồi, hôm qua tôi mượn xe của anh đi dạo, chìa khóa trả lại cho anh. Xe đang ở bãi đậu xe số 7 của CBD." Ngô Thần lấy chìa khóa xe Lamborghini ném về phía Vương Trạng Nguyên.

Vương Trạng Nguyên bắt được chìa khóa, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng nói gì.

Ngô Thần này là loại người gì mà đến Vương Trạng Nguyên cũng không thể tìm ra được danh tính của anh.

"Chị, thằng nhóc này là..." Cuối cùng Lý Nhược Thái cũng mở miệng hỏi.

“Thằng nhóc này cái gì?” Lý Nhược Băng nhíu mày: “Đây là anh rể của em, chào anh rể đi!”

“Chị… Anh rể?” Lý Nhược Thái dường như mắc nghẹn cái gì đó, suýt chút nữa thì nghẹn chết, cậu ta còn nghĩ rằng chị gái của mình lại giở trò tìm bạn trai giả, nhưng từ trước đến nay, Lý Nhược Băng chưa bao giờ để cậu ta gọi bạn trai giả là anh rể.

“Chào đi!” Lý Nhược Băng liếc mắt nhìn Lý Nhược Thái.

“Chị, chào anh rể!” Lý Nhược Thái lập tức chào hỏi, quả thật rất nghe lời.

Tất nhiên cậu ta không sợ Ngô Thần, mà là sợ chị gái của chính mình.

Cậu ta lo lắng nếu mình không chịu chào hỏi, bà chị già lại đánh cậu ta, ở đây có nhiều người như vậy, nếu bị nhìn thấy thì rất xấu hổ.

Vương Trạng Nguyên, Triệu què và Lưu râu đều hít một hơi.

Chàng trai mới ngoài hai mươi tuổi này lại là anh rể của cậu Lý? Là người đàn ông của Lý Nhược Băng?

Xong rồi xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!

Vốn tưởng rằng đã bị một thằng nhóc lừa đảo trêu chọc, lẩn quẩn một vòng cuối cùng thằng nhóc đó lại là một nhân vật lớn! Hơn nữa ngay cả cậu Lý của bọn họ cũng không dám động vào!

Mặc dù không biết tại sao cậu Lý lại không biết anh rể của mình, nhưng có thể đoán ra rằng thời gian Lý Nhược Băng ở bên cạnh người đàn ông này không lâu.

Nhưng nếu như lúc này Lý Nhược Băng yêu cầu cậu Lý gọi người này là anh rể ở trước mặt mọi người, thì có thể thấy hai người họ có mối quan hệ rất tốt.

Người đó là người một nhà với cậu Lý.

Còn bọn họ đều là người ngoài.

Triệu què không ngừng nheo mắt nhìn Lưu râu.

Lưu râu đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, anh ta cảm thấy mình thực sự đang rất ớn lạnh.

Không khí trong phòng trở nên rất kỳ lạ.

“Các người trở về trước đi.” Lý Nhược Thái phá vỡ bầu không khí nói.

“Dạ, dạ.” Đám người Triệu què nhanh chóng đồng ý, cũng không dám liếc nhìn Lý Nhược Băng và Ngô Thần, bọn họ đồng loạt đi ra ngoài. Lý Nhược Băng và Ngô Thần cùng nhau bước vào, hai người còn nắm tay nhau một cách rất tự nhiên.

Đột nhiên!

Lý Nhược Băng che miệng lại giống như đang rất khó chịu, cô ta buồn nôn hai lần, sau đó dường như không thể chịu đựng được nữa, đẩy Ngô Thần ra rồi đi thẳng vào toilet, sau khi đi vào toilet thì đóng sầm cửa lại, rồi liên tục nôn ọe.

Đám người Triệu què vừa ra tới cửa đã nhìn thấy cảnh này, ai nấy cũng đều kinh ngạc và ngẩn người ra.

Bọn họ đã từng tuổi này, đương nhiên đều là người từng trải, đều hiểu tại sao phụ nữ lại buồn nôn.

Lý Nhược Thái cũng hiểu.

Đừng nói là bọn họ, ngay cả Ngô Thần cũng có chút ngây người.

Điều này không được nói trước! Đó là một quyết định đột xuất của Lý Nhược Băng, mặc dù Ngô Thần biết nó có nghĩa là gì, nhưng đây... Diễn cũng quá lố rồi phải không? Đúng lúc lợi dụng những đàn em thân cận của Lý Nhược Thái đang có mặt ở đây, cố ý diễn trò này.

Cô ta muốn để cho tất cả mọi người hiểu lầm phải không?

Ngô Thần không thể suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy tới, định tiến vào toilet, nhưng lại phát hiện ra rằng nó đã bị khóa trái.

Anh gõ cửa và nói vọng vào bên trong: "Nhược Băng, em không sao chứ?"

"Không sao... Oẹ... Em không sao... Lập tức..."

Khi Lý Nhược Băng từ toilet đi ra, trong phòng đã không còn người nào khác, chỉ có Lý Nhược Thái đang ngồi trên ghế sô pha và Ngô Thần đứng ở cửa toilet.

Ngô Thần đỡ Lý Nhược Băng, quan tâm hỏi: "Em không sao chứ?"

“Không sao.” Lý Nhược Băng mỉm cười.

Lý Nhược Thái sợ đến mức ngây người, chị gái nở nụ cười, bà chị già nhà mình lại mỉm cười với người đàn ông đó!

“Cô thật sự muốn như vậy?” Ngô Thần nghiêng đầu kề tai nói nhỏ với Lý Nhược Băng.

"Cậu sợ à? Sợ rằng Đinh Thụy Long biết sẽ giết cậu sao?" Lý Nhược Băng thấp giọng trả lời.

“Cô nghĩ tôi sẽ sợ à?” Ngô Thần trả lời.

Lý Nhược Thái không nghe rõ được hai người đang nói gì, vì vậy cảnh tượng này trong mắt cậu ta chính là bà chị già đang thì thầm rất thân mật với "Anh rể", trên mặt hai người đều nở nụ cười tươi.

Trong phòng vẫn còn một chút mùi thuốc lá.

Đột nhiên, Lý Nhược Thái bước nhanh đến cửa sổ và đẩy cửa sổ ra để thông gió.

Cậu ta quay lại bàn trà, cầm cái gạt tàn lên, ném thẳng cái gạt tàn vào thùng rác.

“Không vội, ngồi đi.” Lý Nhược Băng kéo Ngô Thần ngồi xuống, nói.

"Chị, không phải chị..." Lý Nhược Thái giơ tay lên, khoa tay múa chân lung tung, chỉ vào bụng của Lý Nhược Băng.

“Chỉ là có chút không thoải mái.” Lý Nhược Băng cố ý nói không rõ ràng, có chút phủ nhận, nhưng cô ta càng phủ nhận, Lý Nhược Thái càng hiểu lầm.

Chẳng lẽ bà chị già thật sự mang thai?

Là con của người đàn ông này sao?

Đây có thật không vậy?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận