Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày - Chương 256: Tự tiết lộ hành tung

Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày Chương 256: Tự tiết lộ hành tung
Đinh Thụy Long đã tìm đến Lôi Thành bởi vì Đào Mạn Ảnh.

Lôi Thành là kim chủ đứng sau lưng Đào Mạn Ảnh. Chuyện này không phải là chuyện bí mật trong làng giải trí.

Đinh Thụy Long đột nhiên tìm Lôi Thành, điều này có nghĩa là anh ta muốn nói đến chuyện Đào Mạn Ảnh làm đại diện cho tập đoàn Huyễn Thải thời thượng, chuyện này bị lộ sớm cũng không có gì bất ngờ.

Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Huyễn Thải thời thượng cũng chỉ còn lại một vài ngày. Đào Mạn Ảnh bây giờ đã phối hợp với tập đoàn Huyễn Thải thời thượng quay một loạt tư liệu tuyên truyền quảng cáo, hơn nữa, cô ta sẽ đợi đến khi kết thúc buổi họp báo ra mắt kết thúc mới rời đi!

Công việc này khó tránh phải tiếp xúc với đủ loại người, thông tin bị tiết lộ cũng là điều khó tránh. Đinh Thụy Long vẫn luôn để mắt đến Lý Nhược Băng.

“Anh ta đã nói gì?” Ngô Thần dửng dưng cười hỏi.

“Anh ta tự khai danh tính trước, sau đó nói.” Lôi Thành thẳng thắn nói hết tình hình với Ngô Thần mà không giấu giếm điều gì.

Đinh Thụy Long gọi điện thoại cho Lôi Thành, hai người xã giao với nhau vài câu lịch sự. Đinh Thụy Long thay đổi chủ đề, anh ta hy vọng Lôi Thành có thể yêu cầu Đào Mạn Ảnh hủy bỏ hợp đồng, được vậy thì Đinh Thụy Long sẽ chấp nhận gánh vác mọi tổn thất mà Lôi Thành gây ra.

Sau đó, Lôi Thành giả vờ không hiểu, ông ta hỏi Đinh Thụy Long tại sao muốn phá hoại công việc làm ăn của Lý Nhược Băng. Không phải anh ta vẫn luôn theo đuổi Lý Nhược Băng sao?

Đinh Thụy Long nói, anh ta không muốn để Lý Nhược Băng có được sự nghiệp, anh ta còn nói rằng trong tương lai anh ta muốn cưới Lý Nhược Băng, nói bóng gió cho Lôi Thành hiểu. Sau đó, Lôi Thành tỏ vẻ rất khó xử, ông ta từ chối khéo bằng cách nói rằng làm như vậy sẽ bán danh dự uy tín và cũng rất khó giải thích với cô Lý Nhược Băng.

Đinh Thụy Long còn hỏi Lôi Thành xem anh ta có thể cho ông ta lợi ích gì, nhưng điều đó vẫn không thay đổi được thái độ của Lôi Thành!

Cuối cùng, thương lượng không thành công.

Ngô Thần nghe thấy thì anh cũng hiểu được đại khái. Những lời mà Đinh Thụy Long không nói ra, Lôi Thành cũng giả ngu, bởi vì hai bên không quen biết, không thân thiết với nhau, cho nên lần đầu tiên nói chuyện nhất định sẽ không nói quá tường tận.

Từ tình hình này mà nói, rất có thể Đinh Thụy Long cho rằng Lôi Thành chỉ là cậu hai của nhà họ Lôi và doanh nghiệp Hồng Phát, là một kẻ thua cuộc trong cuộc tranh giành quyền lực gia tộc, anh ta nghĩ rằng Lôi Thành sẽ nể mặt anh ta, thậm chí có thể ôm đùi nịnh bợ anh ta.

Nhưng Lôi Thành lại không làm như vậy!

Điều này khiến Đinh Thụy Long phát điên, cũng không thể đe dọa Lôi Thành điều gì đó nếu ông ta không đồng ý.

Anh ta không phải là người thiểu não như vậy.

Nhà họ Lôi ở Chuẩn Tây là một gia đình có nhiều tiền và nhiều quyền thế, nhiều hơn cả gia đình giàu nhất Đông Hải là Tô Thụy Văn và nhà họ Tô.

Tài sản gia đình vượt quá hai mươi tỷ!

Mà tập đoàn Tinh Mật Vỹ Hưng Hồng Phát do nhà họ Lôi nắm quyền có tổng khối tài sản hơn sáu mươi tỷ.

Hồng Phát là một con rồng lớn của Chuẩn Tây, là một doanh nghiệp phát triển mấy chục năm rồi, gốc gác rất đáng sợ. Mối quan hệ vô cùng rắc rối phức tạp, khó bị thế lực bên ngoài làm cho lung lay!

Nhà họ Đinh cũng không phải là không động vào được nhà họ Lôi, nhưng bởi vì sự nghiệp, nhà họ Đinh cũng không thể đi tìm nhà họ Lôi để gây thêm rắc rối, mà chỉ dựa vào một mình Đinh Thụy Long thì anh ta không thể lay chuyển được nhà họ Lôi!

Vì vậy, Đinh Thụy Long sẽ không tùy tiện xích mích với Lôi Thành.

Lý do quan trọng nhất của việc này nằm ở chỗ dù Lôi Thành như thế nào thì ông ta cũng là cậu hai nhà họ Lôi. Bố của ông ta chính là Lôi Chính Huy, hiện đang là anh cả, Lôi Chính Huy sẽ không thể để người ngoài bắt nạt con trai mình vì một chuyện nhỏ như vậy!

Hiện tại hiểu biết của Đinh Thụy Long đối với tình hình bên trong nhà họ Lôi cũng còn hạn chế, vì thế anh ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

“Cuối cùng Đinh Thụy Long nói với tôi rằng anh ta sẽ đến Đông Hải để gặp tôi, anh ta muốn nói chuyện trực tiếp với tôi về việc này.” Cuối cùng Lôi Thành nói.

Ngô Thần nghe thấy những lời này thì lập tức nhướng mày. Nụ cười trên khuôn mặt anh càng tươi hơn.

Đinh Thụy Long đã phạm một sai lầm.

Đó chính là anh ta không biết mối quan hệ giữa Lôi Thành và Ngô Thần.

Ngô Thần và Lôi Thành quen biết nhau qua việc chơi game, hôm đó họ đã bí mật gặp nhau, kể từ đó thì không liên lạc với nhau nữa. Không có người nào ở Đông Hải biết được chuyện Ngô Thần và Lôi Thành quen biết nhau, tất cả các tin đồn về Ngô Thần ở Đông Hải vào tháng trước đều không đề cập đến Lôi Thành.

Đứng ở góc độ của Đinh Thụy Long mà nói, anh ta nhất định cho rằng Lý Nhược Băng đã liên lạc với Lôi Thành, vì vậy mới có thể mời Đào Mạn Ảnh làm đại diện.

Điều này rất hợp lý.

Chuyện Ngô Thần và Lôi Thành quen biết nhau là vô lý!

Đinh Thụy Long không biết được chuyện Lôi Thành và Ngô Thần quen biết nhau, cũng không biết được rằng Lôi Thành đã sớm quyết định đứng về phía Ngô Thần, nhưng việc anh ta muốn đến Đông Hải để gặp mặt riêng Lôi Thành, đây là một sai lầm rất nghiêm trọng!

Ngô Thần vốn không thể nào biết được rốt cuộc ngày nào Đinh Thụy Long sẽ đến Đông Hải, liệu anh ta có bí mật đến đây hay không, khi nào muốn gặp Lý Nhược Băng, có làm chuyện gì lén lút hay không, tất cả vấn đề này đều thật sự khó nói.

Nhưng bây giờ, buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn Huyễn Thải thời thượng đang đến gần, vì Đinh Thụy Long muốn ngăn cản việc Đào Mạn Ảnh làm đại diện, vì vậy nếu anh ta bí mật đến Đông Hải thì người đầu tiên anh ta muốn gặp chắc chắn là Lôi Thành!

Ngô Thần sẽ nắm rõ được hành tung của Đinh Thụy Long!

“Cậu em Ngô, Đinh Thụy Long này đến Đông Hải là vì…” Lôi Thành nói xong thì dừng lại một lát, ông ta đương nhiên hiểu rõ, Đinh Thụy Long không thể nào chỉ vì ông ta nên mới đến Đông Hải một chuyến, đoán chừng việc này có liên quan đến Lý Nhược Băng.

“Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện.” Ngô Thần cười: “Thôi thì ông Lôi, ông cứ hẹn thời gian, chúng ta gặp mặt nhau nhé.”

“Được, buổi chiều nhé. Buổi chiều tôi cũng có thời gian. Cậu thấy khi nào thì tiện cho cậu?” Sau khi Lôi Thành vui vẻ nói xong, hai người cùng thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt, sau đó cúp máy.

Ngô Thần giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, anh tiếp tục xem ti vi.

Chưa được nửa giờ trôi qua.

Trang Tiểu Điệp bưng hai món cuối cùng lên bàn, sau đó cô ấy bước ra khỏi phòng ăn và nói với Ngô Thần.

“Xong rồi.”

Ngô Thần quay đầu lại, anh nhìn cô ấy rồi cười đáp: “Được.”

Sau khi đã tắt ti vi.

Ngô Thần lên lầu trước, anh đi gọi Lý Nhược Băng.

Khi lên đến phòng ngủ chính trên lầu hai, nhìn thấy Lý Nhược Băng vẫn đang ngủ say, Ngô Thần đi tới và vén chăn lên.

Lý Nhược Băng lập tức thức dậy, đầu tiên là trợn to hai mắt nhìn Ngô Thần, một lúc sau cô ta mới định thần lại, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau đó nhìn về phía Ngô Thần và hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Cũng một giờ rồi đấy, vậy mà em vẫn chưa chịu thức.” Ngô Thần cười nói.

“Một giờ rồi sao? Anh thức dậy khi nào vậy?”

“Mười hai giờ.” Ngô Thần nói.

“Cơ thể hồi phục cũng không tệ đấy.” Giọng điệu của Lý Nhược Băng có chút kỳ lạ, cô ta vừa nói vừa liếc nhìn Ngô Thần một cái.

“Đương nhiên, chắc chắn hồi phục tốt hơn em rồi, ngủ sáu tiếng là đủ rồi.” Ngô Thần lại cười.

“Lợi hại như vậy sao?” Lý Nhược Băng lập tức giở giọng châm chọc, cô ta nở nụ cười đầy ẩn ý: “Không biết anh Ngô yêu dấu của em có từng nghe nói “chỉ lo bò mệt chứ không lo thiếu ruộng cày” chưa?” Cô ta vừa nói vừa ngồi dậy, câu nói vẫn còn chưa nói xong thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô ta muốn xoay người ngồi bên mép giường, nhưng vừa nhấc chân lên, trong miệng phát ra một tiếng “a”!

Cơ thể co lại, cô ta lập tức nằm xuống.

“Biết đau rồi sao?” Ngô Thần cười nói: “Sao em lại như vậy, chuyện này mà cũng phân cao thấp với anh, tối qua có lần thứ nhất, còn có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư.”

“Em đồng ý mà!” Lý Nhược Băng ngẩng đầu lên nói với Ngô Thần một câu, ánh mắt rất dịu dàng, cô ta mím mím môi rồi giang hai cánh tay ra, nói với Ngô Thần: “Bế em”.

“Bây giờ em biết cầu xin anh rồi sao?” Ngô Thần nói.

“Bế em.” Lý Nhược Băng lại nói, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn, bả vai khẽ đung đưa, mang theo chút nũng nịu.

Ngô Thần mỉm cười rồi đi đến bế cô lên, Lý Nhược Băng hôn lên má Ngô Thần một cái.

Đầu tiên là bế vào nhà vệ sinh để rửa mặt…

Mười phút sau, Ngô Thần bế Lý Nhược Băng vẫn còn mặc đồ ngủ đi xuống lầu, anh bế thẳng đến phòng ăn, rồi đặt xuống ghế.

Bộ dạng trông rất chán.

Trang Tiểu Điệp nhìn thấy cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ấy chỉ nghĩ rằng lý do Lý Nhược Băng và Ngô Thần ở nhà chính là vì quá mệt mỏi, cũng không dám nói, cũng không dám hỏi, cô ấy bới cơm cho Lý Nhược Băng rồi đặt trước mặt Lý Nhược Băng, sau đó lại bới cơm cho Ngô Thần, cuối cùng là bới cơm cho mình, cuối cùng mới ngồi xuống.

Ăn cơm.

Ngô Thần vừa cầm lấy đũa.

Reng reng reng.

Điện thoại anh reo lên.

Anh đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra. Ngô Thần nhìn vào màn hình điện thoại, lại là Lôi Thành gọi đến!

Ngô Thần đưa điện thoại lên tai và nghe máy.

“Lôi Hữu đã gọi điện thoại cho tôi! Cũng là chuyện làm đại diện.” Lôi Thành nói.

“À.” Ngô Thần mỉm cười nói.

Đinh Thụy Long lại phạm thêm một sai lầm.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận