Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày - Chương 70: Phú bà và trai bao

Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày Chương 70: Phú bà và trai bao
Người đàn ông trung niên anh tuấn sợ chết khiếp, vào lúc nhìn thấy quý bà trung niên đó ông ta chợt sững sờ.

Quý bà trung niên xuống xe bèn liếc mắt nhìn sang, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt đầy sát khí, bà ta bước về phía cái bàn kia. Hơn mười vệ sĩ cũng vây quanh.

Những người có mặt ở đó ai nấy cũng nhìn ra được có chuyện bất thường.

Lý Nhược Băng nghiêng đầu nhìn sang, sau khi nhìn thấy vẻ mặt quý bà trung niên đó thì hơi kinh ngạc, bởi vì cô ta quen biết người phụ nữ này, hơn nữa còn là doanh nhân địa phương cô quen đầu tiên sau khi đến Đông Hải.

Chiêm Tú Mai, năm nay bốn mươi lăm tuổi, chủ tịch tập đoàn Quý Phong, chủ Câu lạc bộ Hải Triều ở Đông Hải, phó chủ tịch Hiệp hội Thương Mại Đông Hải, chủ tịch Hiệp hội Doanh nhân Đông Hải... hiện nay là một người giàu có với khối tài sản khoảng mười mấy tỷ.

Nếu chỉ nói về của cải, tài sản riêng của Chiêm Tú Mai vẫn chưa là gì ở Đông Hải. Trong mười người giàu nhất Đông hải không có bà ta.

Nhưng địa vị của bà ta trong giới kinh doanh Đông Hải lại rất đặc biệt.

Bố bà ta là Chiêm Kiến Nghĩa, thuộc tốp doanh nhân Hoa Kiều yêu nước đầu tiên trở về nước đầu tư sau cải cách và khôi phục đất nước vào đầu những năm hai mươi của thế kỷ trước.

Ông ta là người sáng lập "653" và là chủ tịch đầu tiên của Hiệp hội Thương mại Đông Hải, đồng thời cũng là chủ tịch đầu tiên của Hiệp hội Doanh nhân Đông Hải, ông ta còn góp phần thành lập nên Hiệp hội Thương mại Hoa Kiều Đông Hải. Ông ta góp tiền tài và sức lực giúp đỡ chiêu mộ doanh nhân và thu hút vốn đầu tư cho Đông Hải, ông ta cũng đã có những cống hiến to lớn giúp ngành thương mại hơn mấy chục năm nay của Đông Hải ngày một phát triển.

Chiêm Kiến Nghĩa từng làm đại biểu Đại Hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc hai khóa, và từng làm ủy viên Hội Nghị Hiệp thương Chính trị Toàn quốc khóa một, nhưng trước đó ông ta tuổi đã cao, vì vậy đã nghỉ hưu dưỡng già từ lâu.

Nhưng ông ta vẫn giữ chức vụ lãnh đạo danh dự của Hiệp hội Thương mại Đông Hải và Hiệp hội Doanh nhân Đông Hải.

Con trai cả của ông ta gần sáu mươi tuổi, là người thừa kế chính của tập đoàn, nhưng để sản nghiệp của gia tộc phát triển tốt hơn con trai ông ta đã chuyển trụ sở chính của công ty về thủ đô từ lâu.

Con trai thứ hai và thứ tư của Chiêm Kiến Nghĩa đều là công chức nhà nước, trong đó người con trai thứ tư tiền đồ rộng mở, hiện tại đảm nhiệm chức thị trưởng của một thành phố ở Đông Hải. Con trai thứ tư còn chưa được năm mươi tuổi, nếu như thuận lợi tương lai lúc ông ta nghỉ hưu, đoán chừng ít nhất cũng thăng chức đến cấp phó tỉnh.

Người con thứ ba và thứ năm đều là con gái, con gái thứ ba đã lấy chồng, gả cho con trai bạn chí cốt của Chiêm Kiến Nghĩa, hiện tại đang sống ở nước Mễ.

Con gái thứ năm... chính là Chiêm Tú Mai.

Năm người con của Chiêm Kiến Nghĩa, hiện tại chỉ có Chiêm Tú Mai ở cạnh ông ta.

Tuy Chiêm Tú Mai không thừa kế sản nghiệp của gia tộc, nhưng lúc bà ta hai mươi tuổi đã bắt đầu kinh doanh dưới sự giúp đỡ của gia tộc, bước vào con đường "người đàn bà thép" của mình!

Bốn năm trước Lý Nhược Băng đã quen biết Chiêm Tú Mai.

Ở nơi như Đông Hải, tuy sau khi nhà họ Chiêm tách ra ở riêng đã không còn tiếng nói như lúc trước nữa, nhưng vẫn là gia tộc có địa vị nhất ở Đông Hải. Không phải có nhiều tiền nhất, nhưng chắc chắn có địa vị nhất!

Chỉ cần Chiêm Kiến Nghĩa còn sống ngày nào thì điều này vẫn sẽ không thay đổi!

Lúc Lý Nhược Băng vừa đến Đông Hải đã cùng đi Lý Nhược Thái đi thăm hỏi Chiêm Kiến Nghĩa, có ý xin giúp đỡ để được kinh doanh, nhưng cũng không cần Chiêm Kiến Nghĩa giúp đỡ gì, chỉ lấy thân phận người vai dưới đi thăm hỏi người bề trên mà thôi, chào hỏi trước để tránh sau này xảy ra những xung đột không cần thiết.

Chiêm Kiến Nghĩa và ông cụ nhà họ Lý cũng có quen biết.

Dù lúc Chiêm Kiến Nghĩa đang ở vị trí cao nhất, ông ta cũng không thể nào sánh với ông cụ Lý, nhưng cũng coi như là người quen, lúc đầu Lý Nhược Thái đến Đông Hải phát triển là vì ông cụ Lý có qua lại với Chiêm Kiến Nghĩa.

Lý Nhược Băng từng đến thăm Chiêm Kiến Nghĩa vì vậy cũng quen biết Chiêm Tú Mai.

Nhưng vì hai người không qua lại bàn chuyện làm ăn, Lý Nhược Băng cũng không thích giao tiếp riêng, vì vậy cũng không gặp mặt Chiêm Tú Mai nhiều, cô ta lại càng chưa từng gặp chồng hiện tại của Chiêm Tú Mai!

Nhưng cô ta biết, Chiêm Tú Mai đã kết hôn hai lần, hai lần trước đều thất bại, lần thứ ba tìm một ông chồng ở rể.

Chồng bà ta là một tên trai bao trẻ hơn bà ta rất nhiều, năm đó cưới bà ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Trai bao không phải định nghĩa của Lý Nhược Băng mà là người ta đều nói như vậy.

Nghe nói mười năm trước, lúc bà ta vừa kết hôn lần ba còn thường đưa chồng đi tham dự các sự kiện, về sau lại không đưa đi nữa.

Lý Nhược Băng nhìn Chiêm Tú Mai suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn Ngô Thần, sau đó cô ta lại quay người nhìn sang phía bên kia, nhìn người trung niên anh tuấn vẻ mặt đang trắng bệch đầy sợ hãi.

Ông ta chính là chồng của Chiêm Tú Mai?

Đó là tên trai bao hơn mười năm trước vào nhà họ Chiêm ở rể sao?

Vừa rồi Ngô Thần gửi tin nhắn cho Chiêm Tú Mai, bảo bà ta đến đánh ghen?

Lý Nhược Băng suy nghĩ kỹ một chút bèn cảm thấy hoàn toàn đúng.

Người trung niên có gương mặt đẹp thích giả vờ ra vẻ ta đây, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, hơn mười năm trước kết hôn vừa khéo hơn hai mươi tuổi, hơn nữa bây giờ ông ta đã đến độ tuổi trung niên, trông hơi béo ra, nhưng vẫn cho người ta cảm giác rất thu hút.

Từ đó có thể tưởng tượng được, lúc ông ta còn trẻ có lẽ là một tên trai bao... rất đẹp trai!

Lý Nhược Băng vẫn còn nhớ tên ông ta, từng nghe người ta nhắc đến, hình như là "Vương Vĩ Tuấn".

Chiêm Tú Mai không để ý đến Lý Nhược Băng.

Hoặc là, bà ta không thèm để ý đến người khác, vừa xuống xe ánh mắt đã dán chặt vào người đàn ông anh tuấn là chồng bà ta - Vương Vĩ Tuấn!

Bà ta dẫn theo một tốp vệ sĩ, khí thế hùng hồn bước đi.

Cô gái trang điểm lòe loẹt thấy tình hình không ổn lập tức dựa vào ôm lấy cánh tay người đàn ông trung niên, sau đó còn hỏi: "Chồng à, bọn họ là ai vậy? Anh có quen không?"

Cô ta không đoán được Chiêm Tú Mai là vợ của Vương Vĩ Tuấn, bởi vì hai người khác biệt tuổi tác rất rõ ràng, cảm giác như hơn nhau mười tuổi.

Vương Vĩ Tuấn suýt chút đã sợ chết khiếp, vội vàng đẩy cô gái đó ra.

Thậm chí còn đứng lên tránh ra một bên.

Dáng vẻ tránh cô gái như tránh tà.

"Mẹ kiếp, anh làm gì vậy? Anh đẩy em, khốn kiếp..." Cô gái này cũng không phải dạng vừa.

"Cô bé à. Ở đây không có chuyện của cô, cút đi." Chiêm Tú Mai bước đến nói, giọng điệu vô cùng đanh thép.

Bà ta không muốn kiếm chuyện với cô gái này, bởi vì đây không phải lần đầu Vương Vĩ Tuấn ngoại tình bị bà ta bắt được.

Lúc trước bà ta rất giận, oán giận người phụ nữ dụ dỗ chồng mình.

Sau này bà ta đã hiểu ra rồi.

Không trách người khác nữa!

Oan có đầu nợ có chủ, bà ta biết rất rõ nên đánh ai!

"Mẹ kiếp bà là ai? Mụ béo! Cút cho tôi, tôi nói cho bà biết đừng hù dọa tôi, xã hội bây giờ có luật pháp cai trị..." Cô gái trang điểm lòe loẹt quay đầu bắt đầu trách mắng Chiêm Tú Mai.

Bốp!

Một cái tát vang dội!

Cô gái trang điểm lòe loẹt bị Chiêm Tú Mai đánh quay mòng mòng, cắm đầu đụng vào ghế ngã xuống đất, cả người bị đánh quay cuồng.

"Cút!" Chiêm Tú Mai lườm cô ta lạnh lùng nói.

Cô gái trang điểm lòe loẹt không chỉ bị đánh quay cuồng, lại còn bị dọa sợ chết khiếp.

Cô ta nằm co ro trên mặt đất lui về phía sau.

Vài vệ sĩ của Chiêm Tú Mai trực tiếp lôi người dậy, lôi đến bên đường cách xa mười mét, vứt cô ta xuống giống như vứt rác.

Chiêm Tú Mai cũng không thèm nhìn cô gái trang điểm lòe loẹt đó nữa, tiếp tục bước về phía Vương Vĩ Tuấn đang đứng bên cạnh bàn.

Phịch! Vương Vĩ Tuấn từ khi bước vào nhà hàng vẫn luôn tỏ vẻ không coi ai ra gì bỗng nhiên lại quỳ xuống.

Còn Chiêm Tú Mai cùng lúc đó cũng cầm bình nước chanh bằng thủy tinh lên, Vương Vĩ Tuấn vừa nói xong đã nghe "xoảng" một tiếng. Bình thủy tinh đập thẳng lên đầu Vương Vĩ Tuấn, vỡ đầu chảy máu!

"Mấy lần rồi? Đây là lần thứ mấy? Bà đây bỏ tiền ra nuôi mày, mẹ kiếp mày lại đi nuôi con đàn bà khác, đây là lần thứ mấy? Bà nuôi mày chi bằng nuôi chó cho xong!" Chiêm Tú Mai nổi giận, bước đến đạp vào mặt Vương Vĩ Tuấn, sau đó hai tay lại cầm ghế lên ném thẳng vào người ông ta.

Khách khứa xung quanh trong ngoài đều giật mình.

Phục vụ nhà hàng chạy ra muốn ngăn cản, nhưng bị vệ sĩ của Chiêm Tú Mai chặn lại, những vệ sĩ này vẫn đang cảnh giác nhìn xung quanh, ai dám lấy điện thoại ra chụp bọn họ sẽ tìm người đó!

Chiêm Tú Mai không để vệ sĩ ra tay, bà ta tự ra tay đánh Vương Vĩ Tuấn một trận tơi bời suốt năm phút đồng hồ!

Vương Vĩ Tuấn ôm đầu xin tha, không dám làm gì cả, cũng không dám chống lại, trên đầu, mặt mũi và tay chân bị đánh toàn là máu.

Cuối cùng Chiêm Tú Mai cũng đánh đủ rồi.

"Dẫn đi." Bà ta ra hiệu với vệ sĩ.

Vệ sĩ bèn bước đến lôi Vương Vĩ Tuấn dậy, muốn đưa lên xe.

Chiêm Tú Mai không thèm quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, tự mình cầm điện thoại gọi đi.

Là một số điện thoại lạ báo cho bà ta đến bắt ghen.

Bà ta không biết là ai, nhưng đoán chừng chắc chắn vừa rồi ở gần đây, cho nên bà ta gọi xem thử còn ở đây hay không.

Reng reng reng.

Cách vài mét ở đó, chiếc điện thoại đặt trên bàn của Ngô Thần vang lên.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận