Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày - Chương 274: Nói cảm ơn gì chứ, chúng ta là anh em

Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày Chương 274: Nói cảm ơn gì chứ, chúng ta là anh em
Hồ Hỉ Lâm cầm lấy rồi lướt điện thoại.

Ông ta vẫn còn chưa bình tĩnh lại đầu óc của ông ta đều là chuyện Lôi Thành đã tìm thấy bằng chứng để đánh bại Lôi Hữu.

Liếc nhìn Ngô Thần rồi Hồ Hỉ Lâm mới cầm điện thoại cúi đầu xem.

Điện thoại di động vẫn là giao diện phát lại video nhưng đã phát lại từ đầu.

Hồ Hỉ Lâm lại liếc nhìn Ngô Thần và Lôi Thành, cái người có vẻ vẫn đang tức giận nhưng vẻ mặt không để lộ cảm xúc sau đó mới nhấn phát video.

Mười mấy giây sau.

Đang xem video đột nhiên Hồ Hỉ Lâm biến sắc.

Ông ta vốn cho rằng video này liên quan đến dấu vết của tài xế trong vụ tai nên xe năm đó hoặc là video liên quan đến Lôi Hữu nhưng không ngờ rằng video này lại liên quan đến vợ mình.

Nội dung của video rất sắc nét âm thanh rõ ràng.

Vẻ mặt Hồ Hỉ Lâm ngày càng trở nên khó coi, trên trán nổi gân xanh.

Đàn ông là thế, chơi bời với phụ nữ vì nhu cầu sinh lý chứ đâu có muốn y hôn, rõ ràng bản thân cũng ngoại tình nhưng sẽ vô cùng tức giận khi thấy vợ mình ngoại tình.

Trong vòng mười mấy giây.

Hồ Hỉ Lâm im lặng xem đoạn video, càng xem càng nghiêm túc, hô hấp của ông ta cũng trở nên nặng nề.

Cuối cùng Hồ Hỉ Lâm không xem hết video mà tắt đi rồi bỏ điện thoại xuống.

Lúc trước ông ta tỏ ra rất kích động nhưng lúc này lại càng thêm bình tĩnh.

Vẻ mặt rất đáng sợ.

“Cậu Ngô, đây là video cậu quay chiều nay?” Hồ Hỉ Lâm ngẩng đầu nhìn Ngô Thần hỏi.

“Đúng thế, quay lúc hơn bốn giờ chiều.” Ngô Thần nhìn Hồ Hỉ Lâm rồi nói một cách lạnh nhạt: “Chu Hạo Ba là thân tín của Lôi Hữu nên tôi đã điều tra và rất trùng hợp là nhìn thấy người mà Chu Hạo Ba hẹn...”

“Vốn dĩ mặc dù tôi biết người phụ nữ ở cùng với Chu Hạo ba là ai nhưng tôi lại không quen biết ông chủ Hồ.”

Ngô Thần nói rồi liếc nhìn Lôi Thành.

Rồi sau đó lại nói với Hồ Hỉ Lâm: “Vì vậy, tôi muốn giao đoạn video này cho anh Lôi rồi anh Lôi sẽ đưa cho ông để nhắc nhở ông nhưng tôi cũng không ngờ hôm nay chúng ta đã gặp mặt trực tiếp.”

Hồ Hỉ Lâm liếc nhìn Lôi Thành.

“Trước đây anh Lôi còn nói với tôi.” Ngô Thần tiếp tục nói: “Không thể đưa trực tiếp video cho ông vì sợ ông chịu không nổi nên nhắc nhở ông trước hoặc ám chỉ gì đó nhưng tôi cảm thấy vẫn nên đưa trực tiếp cho ông xem!”

Hồ Hỉ Lâm lại nhìn Ngô Thần.

Ông ta hiểu rồi, lúc Ngô Thần đang giúp Lôi Thành điều tra Chu Hạo Ba thì vô tình phát hiện chuyện này nhưng lời nói sau đó của Ngô Thần khiến ông ta biến sắc, lại có gì đó sai sai.

“Chuyện này không thể kéo dài.” Ngô Thần nhìn Hồ Hỉ Lâm: “Nếu như phụ nữ thay lòng thì chắc chắn sẽ muốn ly hôn nhưng vì thỏa thuận trước khi kết hôn của hai người nên Tiền Thụy Linh không dám yêu cầu ly hôn sợ ông sẽ nghi ngờ.”

Ngô Thần nhắc đến thỏa thuận trước hôn nhân.

Thỏa thuận này được ký vào hai mươi năm trước, chỉ có Lôi Thành, Tiền Thụy Linh và người thân hai bên biết.

Ngô Thần sao biết được chuyện này?

“Sợ thì sợ.” Ngô Thần lại tiếp tục nói: “Sau này một ngày nào đó Chu Hạo Ba có suy tính và xúi giục Tiền Thụy Linh hai bọn họ cấu kết với nhau muốn lấy tài sản của ông thì không biết lúc đó bọn họ sẽ giở thủ đoạn gì.”

Ngô thần suýt nữa nói ra bốn chữ giết người cướp của.

Vì có thỏa thuận trước khi kết hôn nên Tiền Thụy Linh không dám yêu cầu ly hôn nhưng bà ta muốn ly hôn, muốn có tài sản thì phải làm sao?

Ngô Thần nói Chu Hạo Ba xúi giục là đang bôi xấu người ta!

Đó cũng không coi là vu oan hãm hại vì nếu như chuyện này cứ tiếp tục thì sẽ rất có khả năng.

“Vì vậy ông chủ Hồ, ông nên biết chuyện này càng sớm càng tốt như vậy thì ông mới có thể sắp xếp ổn thỏa đảm bảo khi ly hôn có thể lấy được phần lớn tài sản.”

Phòng làm việc yên tĩnh.

Vẻ mặt Hồ Hỉ Lâm lúc xanh lúc tím, có chỗ ông ta nghĩ không thông nhưng những thứ đó không quan trọng, dù sao ông ta không cảm thấy Ngô Thần sẽ hại mình vì Ngô Thần và Lôi Thành là anh em mà Lôi Thành và ông ta cũng là anh em.

Lôi Thành đang ngồi ở đây.

Đều đang nói trước mặt.

“Cậu Ngô nói đúng.” Lôi Thành đột nhiên lên tiếng, ông ta đã thay đổi trạng thái tức giận lúc trước: “Lão Hồ, đôi cẩu nam nữ đó nói không chừng đang âm mưu gì đó! Mé nó! Người của Lôi Hữu thì có thể là hạng tốt đẹp gì chứ nói không chừng vốn dĩ Lôi Hữu cũng biết chuyện này.”

Sắc mặt Hồ Hỉ Lâm lại càng có sự thay đổi lớn, ánh mắt lóe lên, không biết là đang nghĩ gì.

“Còn nữa lão Hồ.” Lôi Thành nghiêng người về phía Hồ Hỉ Lâm rướn người lại gần một chút rồi ra hiệu nói: “Ông đừng phanh phui chuyện này vội, trở về cũng đừng làm ẫm ĩ với Tiền Thụy Linh, cứ coi như không xảy ra chuyện gì!”

“Sau đó ông giải quyết ổn thỏa mấy người phụ nữ phía ông bảo bọn họ rời khỏi Đông Hải trước tốt nhất là để bọn họ ra nước ngoài một thời gian.”

“Đợi đến khi ông ly hôn tài sản đều thuộc về ông thì ông lại để bọn họ quay về không thể để lúc đang ầm ĩ chuyện ly hôn để Tiền Thụy Linh nắm được thóp được vậy thì phí công vô ích.”

Vẻ mặt Hồ Hỉ Lâm cứng đờ, ông ta sững sờ nhìn Lôi Thành.

Chuyện ông ta có những người phụ nữ khác ông ta bảo mật rất nghiêm ngặt, trước giờ chưa từng đưa mấy cô tiểu tam tiểu tứ đi gặp bạn bè.

Chính là vì thỏa thuận trước khi kết hôn.

Lộ ra sơ hở là xong đời ngay.

Vậy mà Lôi Thành lại biết?

Tin tức lộ ra lúc nào vậy? Hồ Hỉ Lâm cũng không biết nhưng Lôi Thành biết, lại còn nói thẳng ra như vậy còn giúp ông ta tính kế sách.

“Mé nó, Lôi Hữu, bây giờ tôi có chút nghi ngờ Lôi Hữu chính là kẻ đứng đằng sau cố tình để Chu Hạo Ba quyến rũ Tiền Thụy Linh.” Lôi Thành lại bắt đầu mắng chửi Lôi Hữu: “Năm đó ông ta vì tài sản mà mé nó muốn giết chết tôi nhưng tôi mệnh lớn, chỉ thương cho vợ tôi.”

Ngô Thần vu oan giá họa cho Chu Hạo Ba.

Lôi Thành thì trực tiếp đổ tội cho Lôi Hữu.

Thuyết âm mưu.

Mặc kệ Hồ Hỉ Lâm có tin hay không thì nhất định cũng sẽ ảnh hướng đến tâm lý của ông ta.

“Anh Hồ, yên tâm đi!” Lôi Thành lại tiếp tục nói với Hồ Hỉ Lâm: “Đợi đến khi tôi tống Lôi Hữu vào tù tôi nhất định sẽ bảo người hỏi rõ ông ta! Chu Hạo Ba là con chó của Lôi Hữu, không chạy thoát được đâu, đều phải vào tù hết!”

Đã nói thẳng ra vậy rồi.

Vẻ mặt Hồ Hỉ Lâm vẫn bất thường, mãi không nói gì.

Một lúc lâu.

Hồ Hỉ Lâm cuối cùng cũng nhìn Lôi Thành nói: “Cảm ơn lão Lôi!” Nói xong bèn nhìn Ngô Thần nói: “Cũng cảm ơn cậu Ngô nếu không có cậu kịp thời phát hiện thì tôi...”

“Nói cảm ơn gì chứ? Chúng ta là anh em mà.” Lôi Thành khoát tay nói, dù sao thì cũng trách tính khí nóng giận của Hồ Hỉ Lâm.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên hài hòa.

Như Ngô Thần đã từng nói trước đây, ngôn ngữ là nghệ thuật!

Thực ra Hồ Hỉ Lâm biết có chuyện nhưng đi đến bước này ngoài việc nói cảm ơn cũng chẳng biết nói gì nữa.

Vào ngày nhà họ Lôi xung đột, Hồ Hỉ Lâm không những không báo tin trước cho Lôi Hữu mà còn cố gắng hết sức giúp đỡ Lôi Thành.

Ấn tượng của ông ta đối với Lôi Hữu đã trở nên rất tệ.

Mặt khác một điều rất quan trọng đó là ông ta không thể lật mặt với Lôi Thành bởi vì vụ kiện ly hôn sẽ kéo dài và nhất là những vụ liên quan đến tài sản tiền tỉ mất tới một năm rưỡi tranh chấp.

Trong thời gian này Lôi Thành nắm được thóp của Hồ Hỉ Lâm, cho dù Lôi Thành không có để lộ ra chuyện này cũng chẳng có ý định uy hiếp ngược lại còn muốn giúp Hồ Hỉ Lâm.

Nhưng Hồ Hỉ Lâm sẽ nghĩ, nếu như ông ta làm lớn chuyện với Lôi Thành thì ông ta sẽ xảy ra chuyện lớn, nếu như chuyện ông ta ngoại tình bị vợ phát hiện thì xong đời.

Một tiếng đồng hồ tiếp theo.

Ba người nói chuyện bí mật với nhau.

Họ nói về việc trước tiên Hồ Hỉ Lâm nên sắp xếp thế nào, lúc nào thì đề nghị ly hôn. Tốt nhất là tìm cơ hội chặn Chu Hạo Ba và Tiền Thụy Linh ở khách sạn rồi nói bí mật của Lôi Thành với Lôi Hữu.

Hơn mười giờ tối.

Đào Mạn Ảnh lại đi lên tầng để gọi ăn cơm.

Nên mấy người lại đi xuống cùng nhau ăn tối.

Bữa tối rất phong phú, mười hai món này không chỉ có bảo mẫu làm mà Đào Mạn Ảnh cũng đích thân xuống bếp nấu vài món, thậm chí Trang Tiểu Điệp cũng giúp đỡ làm hai món.

Trang Tiểu Điệp là khách, Đào Mạn Ảnh vốn dĩ không muốn để cô ấy làm nhưng Trang Tiểu Điệp nói không sao vì cũng đang rảnh rỗi.

Nói ra thì, Trang Tiểu Điệp sẵn sàng kết thân với Đào Mạn Ảnh nhưng Đào Mạn Ảnh thì không mấy sẵn lòng kết thân với Trang Tiểu Điệp.

Biệt thự này rất lớn, có phòng ăn riêng.

Năm người đóng cửa lại cùng nhau ăn tối.

Bắt đầu bữa tối, mới nói được vài câu thì trong phòng ăn vang lên tiếng chuông điện thoại.

Leng keng.

Là điện thoại của Lôi Thành.

Lôi Thành lấy điện thoại ra xem rồi lập tức nhíu mày, sau đó ông ta liếc nhìn Ngô Thần rồi ấn nhận điện thoại, rồi ghé sát vào tai.

“Alo, ông Đinh.” Lôi Thành nói.

Là Đinh Thụy Long.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận