Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày - Chương 266: Tình nhân trong bóng tối

Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày Chương 266: Tình nhân trong bóng tối
Ánh sáng trong quán bar rất mờ, hầu hết các quán bar đều được trang trí theo phong cách này, không phải là không có cửa sổ mà là các cửa sổ sẽ bị chặn kín lại. Hoàn toàn cách ly với ly tiếng ồn của đường phố bên ngoài là một mặt, mặt khác nó cũng tạo nên một môi trường yên tĩnh và mờ ảo.

Có nhiều đồ trang trí phát sáng trên các bức tường xung quanh, ánh sáng nói chung cũng tương đối mờ ảo.

Trời còn hơi sáng, nhưng ở trong quán bar này cũng không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ. Sẽ có cảm giác đã về đêm, có thể ở đây nghe nhạc, thư giãn và tận hưởng.

Do thời gian nên trong quán bar không có nhiều khách cho lắm.

Không gian rất rộng lớn thông qua sự sắp xếp vị trí ra phân chia thành những khu vực riêng.

Người đàn ông và người phụ nữ ngồi xuống ở chỗ Ngô Thần, giữa hai hàng ghế ngồi vẫn còn một lối đi nữa, nhưng thực ra khoảng cách không xa lắm, điện thoại di động của Ngô Thần cách bọn họ cũng chỉ hơn hai mét mà thôi.

Phạm vi ghi âm của máy quay phim rất lớn.

Hai người bọn họ không hề nhận thấy trên bàn của Ngô Thần có gì đặc biệt.

Vì ánh sáng và mỗi bàn đều có đèn trang trí hình ngọn nến, cốc, rây, gạt tàn thuốc và những thứ khác, những thứ chưa được động vào đều đặt chung với nhau, nhìn thoáng qua chỉ là một số được đặt cạnh nhau và sẽ không thể trực tiếp tìm thấy “trọng điểm”!

Và hầu hết điện thoại di động của Ngô Thần đã bị chặn bởi đèn trang trí.

Đương nhiên, nếu để ý kỹ thì nhất định sẽ thấy điện thoại di động đứng tựa vào đèn trang trí, nhưng mà... cũng chẳng có ai lại vô duyên vô cớ quan sát kỹ trên bàn bên cạnh có những thứ, nên rất khó nhận ra được!

Người đàn ông và phụ nữ đó cũng không để ý tới Ngô Thần, huống chi là bàn của Ngô Thần.

Chẳng qua chỉ là một thanh niên đến quán bar uống rượu mà thôi, không có gì đặc biệt.

Ngô Thần biết rằng họ sẽ không chú ý đến đâu.

Sau khi một nam một nữ ngồi xuống đối diện nhau, người đàn ông cởi mũ lưỡi trai ra, tiện tay ném xuống bàn, là một người đàn ông trung niên, tóc ngắn, ngoài bốn mươi tuổi, trông cũng khá phong độ.

Người phụ nữ cũng cởi bỏ khẩu trang, bà ta trông cũng khoảng bốn mươi tuổi, có chút xinh đẹp, trang điểm rất đậm, so với những phụ nữ trung niên bình thường thì xinh đẹp hơn rất nhiều, nhìn cũng có chút cảm giác thanh tú.

Cả hai đều trông rất giàu có, người đàn ông đeo chiếc đồng hồ của một hãng nổi tiếng trị giá hàng trăm nghìn nhân dân tệ, bộ đồ vest trên người dường như là hàng đặt làm riêng, trong khi người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

“Uống gì?” Người đàn ông hỏi.

“Anh gọi đi.” Người phụ nữ nói.

Không cần hai người lên tiếng, nhân viên phục vụ của quán bar đã đi tới.

Sau khi cả hai gọi đồ uống và đĩa trái cây, bọn họ bắt đầu trò chuyện bằng giọng điệu thoải mái.

“Tối nay em có về không?” Người đàn ông hỏi.

“Tôi phải về chứ, mấy ngày nay ông Hồ đều về nhà, nếu không về ông ta sẽ sinh nghi. Lần trước ông ta đã hỏi em rồi.” Người phụ nữ nói.

“Hỏi em cái gì?”

“Hỏi em tại sao lại về muộn như vậy, em nói em đi dự tiệc với bà Phương Lâm và những người khác.”

“Ông ta nghi ngờ em à?”

“Không có. Ông ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Ngày nào ông ta cũng bận muốn chết, làm gì thời gian giám sát em.”

Hai người trò chuyện được một lúc, nhân viên phục vụ mang đồ uống và một đĩa trái cây đến, sau khi nhân viên phục vụ rời đi, hai người tiếp tục trò chuyện.

“Vợ anh đâu? Bà ta còn kiểm tra anh không?” Người phụ nữ hỏi.

“Kiểm tra cái khỉ gì. Lần trước cãi nhau với anh, anh đã tát bà ta một bạt tai, bây giờ ngoan ngoãn lắm.” Người đàn ông nói

“Bà ta không nghi ngờ em chứ?” Người phụ nữ lại hỏi.

“Không, làm sao có thể được, em cứ yên tâm đó.” Người đàn ông nói xong, ông ta cầm lấy quả dâu tây trong bát trái cây, vươn tay đưa về phía trước, trực tiếp đưa vào trong miệng của người phụ nữ.

Người phụ nữ nhận lấy bằng miệng và ăn nó.

Mọi thứ đều rất tự nhiên.

Những cặp vợ chồng ở tuổi này rất hiếm khi làm chuyện này, việc đút đồ ăn cho đối phương là điều mà chỉ những cặp vợ chồng trẻ mới thích làm mà thôi.

Hai người này đương nhiên cũng không phải là vợ chồng, mà là tình nhân bí mật.

“À đúng rồi, đơn đặt hàng của xưởng Bắc lần trước...” Người đàn ông lại lên tiếng.

Hai người lại bắt đầu trò chuyện về những vấn đề kinh doanh.

Nói cái gì cũng đều không quan trọng.

Ít nhất là đối với Ngô Thần mà nói chính là như vậy.

Điều quan trọng là mối quan hệ tình nhân bí mật của hai người bọn họ, trong mối quan hệ này, cả hai sẽ lén lút đi ra ngoài hẹn hò và trò chuyện, không cần biết chủ đề của cuộc trò chuyện là gì, trong lúc nói chuyện với nhau, bọn họ ẽ có những hành động mà chỉ những người yêu nhau mới có thể làm, nói những chuyện mà chỉ giữa những người yêu nhau mới nói, đương nhiên cũng sẽ rất tự nhiên nhắc tới đình của đối phương, cũng như một số chuyện khác.

Hai người đều đang ngoại tình.

Ngô Thần đã chụp ảnh họ lại chính là vì để lưu lại bằng chứng rằng hai người họ đã ngoại tình.

Vào ngày “20 tháng 7” trước đó, sau khi Ngô Thần quẳng lại mọi việc cho Ô Ngữ Dung, anh đã đi rất nhiều nơi, điều tra rất nhiều chuyện, cũng vì một số lý do, anh đã điều tra thêm một số thứ.

Ngô Thần biết rằng hai người này sẽ đến đây để hẹn hò, là do bọn họ đích thân nói với Ngô Thần.

Cũng vì bị ép thôi!

Do Ngô Thần đã bắt cóc họ, tra tấn bức cung để hỏi chuyện!

Và để xác định thời điểm chính xác hai người bọn họ đến đây... Ngô Thần đã xác định hông camera giám sát!

Chính là camera giám sát của quán bar này! Ngô Thần đã ở đây trước 8 giờ tối ngày “20 tháng 7”. Thông qua camera giám sát ghi lại, Ngô Thần biết chính xác thời gian hai người đến, cũng biết luôn cả thời gian chính xác hai người bọn họ rời đi, chính xác đến từng giây!

Tuy nhiên, do các ghế ngồi đều có chỗ tựa lưng cao nên camera giám sát trong quán bar không quay lại được những chuyện hai người họ làm sau khi ngồi xuống.

Hơn mười phút sau.

“Khi nào em nộp đơn ly hôn với chồng mình?”, Người đàn ông hỏi.

“Sao lại phải nộp? Đột nhiên nộp không phải là ông ta sẽ sinh nghi ngay sao? Trước tiên em phải soi mói để cãi nhau với ông ta đã...” Người phụ nữ nói.

Ngô Thần lúc này mới liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, sau đó vươn tay gõ vài lần vào màn hình điện thoại, dừng ghi âm, lưu lại! Quá đủ rồi, hai mươi phút ghi âm này đã hoàn toàn có thể chứng minh hai người là một cặp tình nhân già rồi.

Đứng dậy!

Rời đi!

Sau khi ra ngoài, Ngô Thần quay trở lại xe, nhưng thay vì trực tiếp rời đi, anh đã đợi một lúc.

Lại vài phút nữa trôi qua.

Một chiếc Mercedes-Benz màu đen đậu sau chiếc Lamborghini, một cô gái mặc váy ngắn rộng khoe trọn dáng người mảnh mai, trang điểm tinh tế, xinh đẹp bước ra khỏi chiếc Mercedes-Benz, rồi đi vài bước “cạch cạch cạch” trên đôi giày cao gót.

Cô ấy trực tiếp đi tới bên cạnh chiếc Lamborghini màu xanh lam, mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào.

Đó là Trang Tiểu Điệp.

Chiếc Mercedes-Benz màu đen là xe của vệ sĩ Lý Nhược Băng, vệ sĩ của Lý Nhược Băng đã chở cô ấy đến đây.

Trước khi Ngô Thần rời khỏi chung cư Liễu Ngạn, muốn lái xe đến đây, anh đã gọi điện thoại cho cô ấy và bảo cô ấy mười phút sau hãy xuất phát đến đây.

Trang Tiểu Điệp ngồi vào trong xe, đóng cửa lại, quay đầu nhìn Ngô Thần cười rất ngọt ngào chào hỏi: “Anh Ngô.” Sau đó anh kéo dây an toàn.

Ngô Thần quay đầu lại, mỉm cười quan sát Trang Tiểu Điệp.

Trang Tiểu Điệp thật sự rất nghe lời, buổi trưa Ngô Thần đã nói với cô ấy rằng sẽ đưa cô ấy ra ngoài... Mặc dù Trang Tiểu Điệp không biết Ngô Thần muốn đưa cô ấy đi theo để làm gì, nhưng cô ấy vẫn chuẩn bị rất kỹ càng, cho dù là trang điểm hay quần áo hay là phối đồ trang sức đều toát lên một cảm giác tinh tế và quyến rũ.

Lên đường.

Ngô Thần khởi động chiếc Lamborghini và lên đường lần nữa.

Khoảng nửa giờ sau.

Đường Thượng Phong, quận Trung Thành, tại tiểu khu của biệt thự trang viên Chí Trăn.

Một vệ sĩ mặc vest đen, đeo tai nghe đứng ngoài cổng tiểu khu, nhìn dòng xe cộ qua lại trên đường, anh ta đã ra ngoài được một lúc và đang đợi người đến.

Chiếc Lamborghini màu xanh dương xuất hiện trên đường, nhanh chóng đến trước cổng tiểu khu.

Vệ sĩ mặc bộ đồ đen khom người nhìn vào trong xe, nhìn thấy Ngô Thần, liền lấy điều khiển từ trong túi ra, mở lan can cổng.

Ngô Thần lái chiếc Lamborghini đi thẳng vào tiểu khu biệt thự có an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.

Vệ sĩ mặc vest đen theo nhìn xe chạy vào, bấm tai nghe nói: “Ông chủ, anh Ngô đã đến rồi.”

Tiểu khu biệt thự trang viên Chí Trăn cực kỳ lớn.

Lần đầu tiên đến, rất khó để tìm biệt thự mà mình muốn đến trong tiểu khu ngay lập tức, thực sự rất có thể sẽ bị lạc đường.

Ngô Thần lại không như vậy.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Ngô Thần đến từ khi bắt đầu cuộc sống mới, nhưng trong vòng luân hồi, anh đã đến đây quá nhiều lần rồi.

Rất nhanh.

Lamborghini đậu bên lề đường trước căn biệt thự số 7 trong tiểu khu.

Đây là một biệt thự độc lập vô cùng lớn, được bao quanh bởi cỏ, có thể nhìn thấy một số vệ sĩ mặc đồ đen đang đi qua đi lại tuần tra xung quanh, còn có những vệ sĩ đang dắt một con chó lớn vừa dắt chó đi dạo vừa quan sát xung quanh.

Xã hội ngày nay, khung cảnh như vậy sẽ mang đến cho người ta cảm giác được canh phòng nghiêm mật.

Và ở đây thực sự được bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Ngô Thần và Trang Tiểu Điệp xuống xe.

Trang Tiểu Điệp đi đến bên cạnh Ngô Thần, khoác lấy tay Ngô Thần, hai người cùng nhau đi về phía cổng biệt thự số 7.

Một vệ sĩ mặc đồ đen ngay lập tức đến đón, tiến lại gần và cất lời bằng một giọng điệu rất lịch sự: “Anh Ngô, xin mời đi lối này.” Sau đó anh ta lại đi tới phía trước, vẫy tay ra hiệu và chỉ đường cho Ngô Thần.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận