Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày - Chương 271: Nghệ thuật ngôn từ

Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày Chương 271: Nghệ thuật ngôn từ
Hồ Hỉ Lâm và Tiền Thụy Linh đều là 'phú nhị đại'.

Hơn hai mươi năm trước.

Cha ruột của Hồ Hỉ Lâm, Hồ Thái Quốc là doanh nhân trong một trấn nhỏ, thuộc xã Đại An, huyện Du Lâm, thành phố Đông Hải, bên dưới còn quản lý tổng cộng bốn công xưởng nhỏ.

Còn cha ruột của Tiền Thụy Linh, Tiền Đức Quân lại là doanh nhân xã Khánh Viễn, huyện Du Lâm, bên dưới còn quản lý ba công xưởng nhỏ.

Hai người này đều là đại gia có trong người tài sản mười triệu.

Hồ Thái Quốc và Tiền Đức Quân quen nhau qua làm ăn từ những năm chín mươi, thường xuyên qua lại, quan hệ cũng càng ngày càng tốt.

Cuối thế kỷ trước.

Hồ Hỉ Lâm hai mươi tư tuổi.

Tiền Thụy Linh hai mươi hai tuổi.

Nhờ sự kết hợp giữa cha mẹ hai bên, hai người họ mới kết hôn với nhau. Mặc dù là bị ép cưới nhưng hai người cũng khá ưng nhau, cho nên mọi việc diễn ra rất thuận lợi.

Lúc hai người kết hôn, hai gia đình cũng đã thỏa thuận ổn thỏa, mỗi nhà bỏ ra một khu công xưởng và năm triệu tệ...

Hồ Đại Quốc bỏ ra công xưởng "Chấn Dương Ngũ Kim" của mình, còn Tiền Đức Quân thì lại bỏ ra công xưởng chế tạo "Vượng Phát" của mình.

Sau khi hai người kia hết hôn, hai công xưởng này đều thuộc sở hữu của đôi vợ chồng, sau đó mới đổi lại thành công ty TNHH chế tạo Hỉ Thụy.

Hai chữ "Hỉ Thụy" này, chính là được ghép từ tên đệm của Hồ Hỉ Lâm và Tiền Thụy Linh.

Cũng chính là nguồn gốc của điện tử Hỉ Thụy.

Ở thế kỷ mới, cho dù là Hồ Đại Quốc hay Tiền Đức Quân cũng đều không theo kịp với tư tưởng kinh doanh cũ và thiếu đi tinh thần mạo hiểm, điều này khiến chuyện làm ăn của hai nhà không cùng phát triển thêm lớn mạnh được.

Mà chính là do con gái Hồ Hỉ Lâm và Tiền Thụy Linh của bọn họ làm được.

Điện tử Hỉ Thụy đã thấu hiểu được thị hiếu, cấp tiến phát triển cho tới tận ngày hôm nay. Mặc dù điện tử Hỉ Thụy luôn kiên trì không bị bán ra thị trường nhưng giá trị cũng đã vượt quá năm tỷ.

Tài sản có giá trị hơn ba tỷ của Hồ Hỉ Lâm đa phần cũng có cổ phần của điện tử Hỉ Thụy.

Mà mặc dù cổ phần đều nằm dưới tên Hồ Hỉ Lâm, chủ yếu là vì muốn ổn định kinh doanh, trên thực tế vẫn là tài sản chung của hai vợ chồng, bao gồm cả căn nhà này.

Vì vậy, nếu bây giờ Hồ Hỉ Lâm và Tiền Thụy Linh ly hôn, theo lý mà nói thì tài sản sẽ được chia ra mỗi người một nửa.

Nhưng bởi vì trước khi cưới đã ký hợp đồng, Tiền Thụy Linh bị lấy mất ví, thật ra cô ta cũng không hoàn toàn không có thì đề phòng trong người, nếu làm lớn chuyện này thì đôi bên đều bẽ mặt, kiểu gì cũng kiện cáo nhau...

Cũng bởi vì có được bản hợp đồng trước hôn nhân kia, cho nên lúc tòa án đưa ra phán quyết, chắc chắn sẽ để Hồ Hỉ Lâm mang đi đa số tài sản.

Cho dù những năm này Tiền Thụy Linh có cống hiến cho công ty nhiều cỡ nào thì cuối cùng cũng chi được phép nhận lấy một phần nhỏ cổ phần.

Lôi Thành đã nghĩ rất nhiều, càng suy nghĩ càng hiểu ra tại sao Ngô Thần lại chẳng có vẻ gì là để tâm bao giờ, lại còn nhìn thẳng vào mặt Hồ Hỉ Lâm nữa chứ.

Không sợ Hồ Hỉ Lâm sinh nghi sao? Mặc dù anh ta tr ra tức giận với những chuyện quá trớn của vợ mình, cũng rất muốn nghi ngờ Ngô Thần, nhưng sao lại sợ máy quay: "Tại sao lại điều tra vợ tôi?"

Ngô Thần không hề lo sợ.

Bởi vì cái clip này có thể mang lại lợi ích cho Hồ Hỉ Lâm, giống như một cái vung đậy lại được mọi chuyện.

Chính là đã có một cảm giác được "biếu xén".

"Cho dù không có dụng tâm khác, muốn anh làm giúp tôi chút chuyện, hoặc không bảo anh làm gì đó, chỉ cần câm miệng lại là tốt rồi, giả ngu cũng tốt, tôi tặng anh món quà lớn như vậy, để anh giúp tôi một chuyện nhỏ cũng là quá đáng sao?"

Không hề quá đáng dù chỉ một chút.

Huống gì là không hề quá đáng, vậy tính là cái thá gì!

Lôi Thành càng nghĩ càng cảm thấy thật ngầu.

Chuyện này có cảm giác khá kỳ bí, mặc dù Ngô Thần chỉ phát một đoạn video nhưng ảnh hưởng hay hậu quả mà nó gây ra có thể nói là mang tính thay đổi, rất là ghê gớm!

Ghê gớm hơn nữa là!

Ngô Thần đã biết được rất nhiều chuyện tỷ dụ như chuyện hợp đồng trước hôn nhân, biết được chuyện Tiền Thụy Linh quá trớn, ngay cả thời gian, địa điểm hẹn gặp giữa cô ta và Chu Hạo Ba hôm nay anh cũng nắm rõ.

Mà Đinh Thụy Long tìm Lôi Thành, lại tìm tới Lôi Hựu, Lôi Hựu lại tìm Lôi Thành, Hồ Hỉ Lâm, Hồ Hỉ Lâm gọi điện thoại cho Lôi Thành, tất cả chuỗi sự việc này đều xảy ra vỏn vẹn chỉ trong một ngày hôm nay!

Những chuyện có liên quan cũng xảy ra vào ngày hôm nay.

Buổi trưa Lôi Thành gọi điện thoại cho Ngô Thần, tới giờ mới có năm, sáu tiếng: "Như vậy sao?"

Đã lập tức mang đoạn video được phát tới.

Lôi Thành chợt cảm thấy trên người phát lạnh, cảm giác mà Ngô Thần mang lại cho anh ta thật sự khó chịu, lời anh nói cũng có cảm giác rõ ràng, vô cùng đáng sợ.

"Người anh em, anh..." Lôi Thành mở miệng, anh ta đã nghĩ ngợi rất lâu rồi mới mở miệng nói, nhưng rồi lại đột nhiên ngừng lại. Bởi vì anh ta càng nghĩ càng biết rõ mình nên hỏi như thế nào cho phải.

Từ lúc nào đã xen vào rồi?

Những thông tin có trong chuyện này thật sự phức tạp.

"Anh Lôi..." Ngô Thần mỉm cười nói, anh không để Lôi Thành có cơ hội giải thích dài dòng, không cần thiết, mà cái cần biết đó là: "Đối với chuyện mà anh đang làm với anh trai mình hiện giờ, tôi cảm thấy có thể để Hồ Hỉ Lâm biết."

"Hửm?" Lôi Thành lại ngẩn người.

Đột nhiên anh ta cảm thấy bản thân giống như đang nghe lầm.

Sao có thể nói chuyện này cho Hồ Hỉ Lâm?

Chuyện này mà bị tiết lộ ra... e là sẽ rất phiền phức.

Hiện giờ rắc rối lớn nhất không phải Lôi Hựu sẽ thế nào mà chính là người cha mà Lôi Thành rất mực thiên vị, Lôi Chính Huy!

Cho nên đối với Lôi Thành mà nói, một khi anh ta ra tay thì nhất định phải đẩy Lôi Hựu vào bước đường cùng. Như vậy thì cha của anh ta, Lôi Chính Huy mới chắc chắn có được quyền lựa chọn lần nữa!

Chỉ có hai người con trai, nếu Lôi Hựu đã không thể trông cậy được thì Lôi Chính Huy đành phải chuyển sang Lôi Thành, không còn lực chọn nào khác!

Không được nhắc tới chuyện tiết lộ thông tin, bằng không Lôi Chính Huy sẽ tìm mọi cách giúp Lôi Hựu xóa sạch phiền toái chứ không chuyển hướng sang Lôi Thành nữa.

"Có thể để anh ta biết chuyện." Ngô Thần cười nói với Lôi Thành: "Hồ Hỉ Lâm có thể trợ giúp cho anh, anh ta hợp tác cùng Hồng Phát cũng mười năm rồi, anh ta có thể là người đáng tin cậy giúp đỡ anh, coi như một cuộc làm ăn. Nếu anh ta nhận ra anh, anh sẽ cảm thấy như thế nào, người nhà anh cũng sẽ nghĩ sao?"

Lôi Thành ngẩn ra nhìn Ngô Thần.

Anh ta không biết Ngô Thần đang nghĩ gì, cũng không biết dựa vào cái gì mà mình phải tin Hồ Hỉ Lâm? Rồi cả vì sao Hồ Hỉ Lâm lại phải giúp anh ta?

Đây không phải chỉ là giúp đỡ một chuyện cỏn con, này là muốn Hồ Hỉ Lâm hoàn toàn về phe của mình!

"Chu Hạo Ba là chỗ thân tín của Lôi Hựu, anh ta đã ngủ với vợ của Hồ Hỉ Lâm rồi..." Ngô Thần nói.

"Tôi biết, nhưng nếu làm lớn chuyện này thì nhất định Lôi Hựu cũng sẽ xử lý chuyện của Chu Hạo Ba. Anh ta không thể không nể mặt Hồ Hỉ Lâm, vì Chu Hạo Ba mà đắc tội với Hồ Hỉ Lâm chứ, chuyện đó đâu có đáng." Lôi Thành cắt ngang lời Ngô Thần.

"Đó chỉ là một trong số những lý do." Ngô Thần lại nói: "Điều thứ hai, Hồ Hỉ Lâm cũng đã lang chạ bên ngoài."

Lôi Thành lập tức im bặt.

Nhìn Ngô Thần, Lôi Thành phản ứng lại chút, cuối cùng cũng hiểu ý anh muốn nói.

"Tức là muốn uy hiếp Hồ Hỉ Lâm?" Lôi Thành trợn to hai mắt, hỏi bằng giọng trầm thấp.

Nếu đưa bằng chứng ngoại tình của Hồ Hỉ Lâm cho Tiền Thụy Linh, vậy thì chưa chắc đã biết ai mới là kẻ tay trắng ra đi đâu, còn phải xem là ai có được chứng cứ đã.

Ngô Thần biết được cả hai người họ đều ngoại tình.

"Không, không, không phải uy hiếp." Ngô Thần nói.

"Cùng là một chuyện, anh lại dùng cách khác nhau để nói ra, cảm giác mang lại cho người khác, và cả hiệu quả nó mang lại cũng không giống nhau... Ví dụ như quen biết một người, lại muốn kết giao với người khác, muốn người đó chủ động làm việc gì giúp ta... Nói như thế nào, biểu đạt như thế nào là điều vô cùng quan trọng."

Lôi Thành nhìn Ngô Thần, nghe anh nói, cảm thấy toàn thân rung động.

Bởi vì anh ta nhớ tới chính mình và Ngô Thần.

Hai người bọn họ từ lúc quen biết tới khi nói chuyện được với nhau, sự thay đổi trong quá trình đó, mãi tận bây giờ Lôi Thần vẫn cảm thấy thật không thể tin nổi.

Nhưng rõ ràng Lôi Thành biết mục đích của Ngô Thần, vậy mà anh ta vẫn cam tâm tình nguyện, thậm chí còn kết nghĩa anh em với Ngô Thần.

Đúng là đáng sợ!

"Anh Lôi..." Ngô Thần bắt đầu giải thích tiếp về tình hình với Lôi Thành, anh muốn cho Lôi Thành biết sau khi Hồ Hỉ Lâm tới thì nên nói gì, không nên nói cái gì, và nói như thế nào.

Ngô Thần nhìn như đang giúp đỡ Lôi Thành, cốt là để lôi kéo lực lượng bên cạnh anh ta.

Cũng thật sự là như vậy.

Nhưng không chỉ có thế, Ngô Thần sẽ còn biến đám người Hồ Hỉ Lâm thành trợ thủ đắc lực cho mình!

Không bao lâu sau.

Cửa phòng khách dưới tầng được mở ra.

Một người đàn ông mặc vest màu xám hơi cao gầy vội vàng bước vào trong.

Đào Mạn Ảnh đang nói chuyện bèn đứng dậy, chào hỏi người mới vào, chính là Hồ Hỉ Lâm.

"Cô Đào, đang ở đâu vậy... lão Lôi đâu?" Hồ Hỉ Lâm thân thiết nói với Đào Mạn Ảnh.

"Trên tầng, phòng sách, đang đợi ngài đấy." Đào Mạn Ảnh cười, nói.

"Được được, cô Đào cứ làm việc của mình đi." Hồ Hỉ Lâm vội vàng chào hỏi rồi nhanh chóng đi xuyên qua phòng khách, bước lên cầu thang lên tầng.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận