Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày - Chương 211: Hàng đầu thế giới

Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày Chương 211: Hàng đầu thế giới
Mao Như Tùng luống cuống là thật.

Ông ta cho rằng Ngô Thần là sát thủ do kẻ thù phái tới! Hơn nữa còn là loại sát thủ hàng đầu quốc tế cần phải trả một khoản tiền cực lớn mới mời được, cũng giống như trong nhiều bộ phim, ông ta lập tức nghi ngờ rằng Ngô Thần hẳn là người của một tổ chức sát thủ tầm cỡ thế giới!

Có thể nói trí tưởng tượng rất phong phú!

Nhưng mà không phong phú cũng không được, không phong phú thì không xứng với năng lực mà Ngô Thần thể hiện ra, kỹ thuật bắn súng của Ngô Thần mạnh như thế, không chỉ có thể vượt qua tầm nhận thức của người thường, thậm chí... còn vượt qua khỏi nhận thức của tay súng chuyên nghiệp!

Không chỉ có mỗi Mao Như Tùng bị trấn áp, mà mấy người bảo vệ của Mao Như Tùng, và mấy người khác có mặt ở đó, tất cả đều bị trấn áp.

Ngô Thần biết rõ sẽ có hiệu quả như thế.

Bởi vì anh biết rõ, kỹ thuật bắn súng của chính mình, đã mạnh đến nỗi vượt qua trình độ của bất cứ người nào trên trái đất này rồi!

Từ sau khi Ngô Thần ở trong luân hồi phát hiện ra sự thay đổi về khả năng ghi nhớ của mình, thì anh phát hiện ra ở phương diện nào đó khả năng học tập của mình, sự tập trung, đã được cải thiện rất nhiều, hơn nữa sự cải thiện này không những tăng lên, mà còn không ngừng tăng lên!

Mà khi luyện tập kỹ thuật bắn súng, Ngô Thần có một ưu thế khác mà bất luận là ai cũng không có được, đó là mỗi người có thể bắn được rất nhiều đạn!

Muốn luyện kỹ thuật bắn súng thật tốt, nhất định phải bắn thật nhiều.

Súng có sức giật, người bình thường mà không biết dùng, bắn một phát súng ngược lại cũng có thể làm cổ tay bị thương, mà cho dù là đã từng trải qua việc huấn luyện, một ngày bắn một hai trăm viên đạn thì cũng không thể nào, bắn nhiều thì ngày hôm sau cổ tay sẽ sưng đỏ đau đớn, tay như bị phế đi tạm thời.

Những tay súng thiện xạ được huấn luyện trong đội đặc công, trong một năm cũng bắn được ba mươi ngàn viên đạn.

Mà cho dù là tay súng đứng đầu, ví dụ như át chủ bài tinh anh trong đội đặc công, khi huấn luyện đặc biệt, một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể bắn năm sáu trăm viên đạn, kết quả của việc trong một ngày mà bắn nhiều như vậy, thường thường là, gan bàn tay nứt toác, da tróc thịt bong.

Loại hình huấn luyện siêu với cường độ lớn này, cho dù là tay súng đứng đầu, cũng không thể duy trì liên tục trong vòng vài ngày.

Nhưng khi Ngô Thần luyện súng, một ngày bắn mấy ngàn viên đạn,máu đầy tay, anh cũng có thể dùng băng vải cột lại rồi luyện tiếp, thậm chí xương cũng đã từng nứt ra, thậm chí còn gãy xương, mà đó là hậu quả của việc luyện tập quá sức, đối với Ngô Thần mà nói, đều không hề hấn gì cả!

Bởi vì mỗi ngày đều quan trọng! Luyện súng mà xảy ra bất cứ thương bệnh gì, đều sẽ lại biến mất khi ngày mới đến.

Số đạn mấy trăm ngày Ngô Thần điên cuồng luyện súng, cả đời của tay súng thiện xạ đứng đầu cũng nhiều hơn!

Quan trọng nhất là, cảm giác và kí ức sẽ không mất đi!

Không chỉ sẽ không mất đi... mà còn có thể lưu giữ mãi mãi.

Khi ở trong luân hồi, Ngô Thần cũng không quá bối rối vì sao trạng thái có thể duy trì mãi mãi, mà những người khác lại không giống như thế, vài ngày không luyện súng sẽ có phần không quen tay, Ngô Thần lại không như thế.

Sau khi cuộc sống mới bắt đầu, Ngô Thần mới hiểu được, sở dĩ như vậy, là bởi vì trị số tinh thần của mình, tăng lên hơn một vạn.

Cho nên nói, chỉ với kỹ thuật bắn súng, Ngô Thần đã tự tin mình chính là số một thế giới! Nhưng mà cái đứng đầu này cao hơn thứ hai thế giới tận một bậc!

Tay súng đứng đầu thế giới là một cấp độ khác, Ngô Thần muốn cao hơn bọn họ một cấp độ, mà trình độ này, chỉ có một mình anh có.

Ngô Thần vẫn như cũ nhắm súng về phía Mao Như Tùng, trên mặt nở nụ cười.

Tất cả mọi người đều không dám di chuyển.

Ngô Thần không chỉ có kỹ thuật bắn súng hơn thần, mà dường như sau lưng anh cũng có đôi mắt.

"Một, một triệu... Tôi ra giá một triệu! Không! Tôi lại tăng thêm một triệu nữa!" Mao Như Tùng lại tăng giá lần nữa, trên trán đã có một tầng mồ hôi lạnh, giọng nói cũng khô khốc hơn rất nhiều: "Đừng giết tôi! Phía bên kia cho cậu bao nhiêu tiền, tôi sẽ tăng thêm một triệu nữa!"

Mao Như Tùng sợ là thật, càng nghĩ càng sợ.

Theo ông ta đoán thì thân phận sát thủ của Ngô Thần nghiêng về phía cực đoan, ông ta thậm chí đã tưởng tượng ra, Ngô Thần bắn mình một phát, sau đó nghênh ngang rời đi, những người thuộc hạ của mình, không một ai dám cản Ngô Thần lại.

Có một điều đáng để nhắc tới.

Thì đó chính là quán bar này.

Sự khác biệt lớn nhất giữa quán bar và nhà ở thông thường với các tòa nhà văn phòng là khi lắp đặt thiết bị cho quán bar, sẽ phải xử lý vấn đề cách âm, mà Cửu Độ Không Gian cũng được coi là một trong những quán bar hàng đầu ở Ma Đô, nên khi lắp đặt thiết bị bất cứ giá nào cũng phải xử lý được việc cách âm tổng thể.

Bởi vậy, cho dù Ngô Thần có bắn bảy phát súng ở trong phòng, cho dù tiếng súng có bị lọt ra ngoài, thì cũng chỉ có thể nghe được một chút tiếng động mà thôi, căn bản không thể nghe ra được đó là tiếng súng.

Trong phong làm việc yên ắng.

"Tôi rất ghét việc có người nói lời bẩn thỉu với tôi." Rốt cuộc Ngô Thần cũng mở miệng cười nói, giọng nói rất nhẹ.

"Thật xin lỗi! Tôi có mắt không thấy núi thái sơn, thật xin lỗi cậu!" Mao Như Tùng lập tức xin lỗi, đàn ông thông minh biết thức thời hơn là khiêu chiến, ông ta cũng là một người co được giãn được.

Trước tiên phải bảo vệ mạng sống của mình trước, thì mới có thể phản kháng, mới có thể báo thù được!

Ngô Thần vẫn như cũ vừa giơ súng vừa mỉm cười nhìn Mao Như Tùng, nhưng không nói gì cả.

"Ông lớn, ngài là ông lớn, tôi đây nói chuyện có chút không suy nghĩ, ông lớn như ngài đừng để bụng tôi được không?" Mao Như Tùng nói xong, còn nâng tay không nặng không nhẹ mà đành vào má của mình một cái, nhếch miệng cười với Ngô Thần.

Ông ta vừa gầy lại vừa nhỏ, khi nhếch miệng cười, mang đến cảm giác của kẻ phản bội và đội trưởng điệp viên trong phim truyền hình.

Ngô Thần bỏ súng xuống.

Hôm nay anh vốn không phải đến để giết người.

Ngô Thần ngồi xuống, lại mỉm cười nói với Mao Như Tùng: "Nói chuyện riêng?"

"Này..." Mao Như Tùng chần chờ, lại lập tức đồng ý: "Được, được... Đi ra ngoài, các người đều ra ngoài trước đi."

Ông ta chần chờ là bởi vì sợ sẽ bị hại, lo lắng tất cả thuộc hạ dưới tay mình ra ngoài, Ngô Thần một phát bắn chết ông ta, nhưng ông lại nghĩ lại, không đúng, nếu như Ngô Thần muốn giết ông ta, có thể trực tiếp bắn chết ông ta, những người khác có ở đây hay không cũng không quan trọng, tất cả đều bị dọa sợ đến mức không dám di chuyển.

Mà để cho thuộc hạ ra ngoài cũng có một lợi ích... Tay sai của ông ta sẽ thông báo cho những người khác biết, hơn nữa thuộc hạ dưới tay ông ta cũng có thể đi lấy súng.

Mao Như Tùng để cho những người khác ra ngoài.

Tất cả những người kia thấy vậy thì vội vội vàng vàng cuống quít đi ra ngoài, bọn họ không muốn ở lại trong phòng làm việc này một giây phút nào nữa, hơn nữa cũng rất khó xử, sợ sẽ bị Ngô Thần giết chết, có xông lên để bảo vệ ông chủ hay không cũng khiến bọn họ bị rơi vào thế khó xử, đi lên là tự tìm cái chết, không lên thì lại không trung thành.

Đi ra ngoài là tốt nhất.

Tất cả mọi người đều nối đuôi nhau đi ra ngoài, bao gồm cả cái người phụ nữ trang điểm kỹ lưỡng Đinh Giao Mai kia của Mao Như Tùng.

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người Ngô Thần và Mao Như Tùng.

Cửa chính khép lại.

"Ngồi đi, ông chủ Mao." Ngô Thần cười ra hiệu một cái.

"À, được..." Mao Như Tùng vừa khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, trên mặt còn hiện ra chút nụ cười giả tạo, trên mặt mang theo nụ cười khi chiêu đãi khách quý, nhưng khi ông ta ngồi xuống, thì ánh mắt vẫn theo bản năng mà liếc mắt nhìn chiếc súng lục trên tay Ngô Thần một cái.

Sau khi Mao Như Tùng ngồi xuống.

Ngô Thần lại trực tiếp vươn tay đặt chiếc súng ở trên bàn, vừa vặn hướng về phía Mao Như Tùng.

Bốp!

Mao Như Tùng vỗ vào báng súng một cái, đặt ở bên cạnh bàn, cả người có chút mơ màng.

Có ý gì?

Thật ra bản thân Mao Như Tùng cũng không nhớ rõ trong cái chuôi súng lục ày có tổng cộng bao nhiêu viên đạn, để không lâu quá, chẳng qua là, ngay cả khi Ngô Thần bắn bảy phát súng, súng lục vẫn như cũ không hề có "khoảng không trong ống súng", chỉ là ngoài ống súng không có xuất hiện bất cứ cảnh tượng gì cả.

Mao Như Tùng lại ngẩn ra.

Ngay cả ông ta cũng biết rốt cuộc bên trong súng có bao nhiêu viên đạn, Ngô Thần lại chưa từng kiểm tra qua tình hình thực tế của băng đạn, rất dễ để xác định! Thật hay giả, có thể hay không? Ông ta không biết, Ngô Thần chỉ dựa vào trọng lượng của súng lục, là có thể xác định được số lượng viên đạn có trong súng.

"Cái kia..." Mao Như Tùng đắn đo nói, đồng thời động tác cầm lấy súng rất chậm, rút băng đạn ra, nhìn một cái.

Băng đạn trống không.

Ngô Thần nói rất đúng, quả thật là còn có một viên đạn, ở trong thang súng, đang ở trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra.

Mao Như Tùng đóng băng đạn lại, rồi sau đó mở ngăn kéo tủ ra, vươn tay thả súng trở về.

Ông ta là một người thông minh, ông ta không chỉ bị Ngô Thần trấn áp, còn biết được rằng, cho dù Ngô Thần có dùng viên đạn cuối cùng của súng lục trả lại cho ông ta, ông ta cũng không còn cơ hội nào nữa, nếu như ông ta còn dám làm xằng làm bậy, không biết chừng Ngô Thần sẽ giết ông ta, sẽ không dễ nói chuyện.

Ở trước mặt cao thủ hàng đầu, khoảng cách gần như vậy, tạm thời phối hợp luôn luôn là phương pháp đúng đắn nhất.

"Cái kia... Cậu..." Mao Như Tùng lại nhìn về phía Ngô Thần, cười nụ cười giả trân.

"Nghe nói ông đang chuẩn bị một người phụ nữ cho Đinh Thụy Long, là một cô gái rất đẹp, đúng không?" Ngô Thần mỉm cười nói.

Sắc mặt Mao Như Tùng ngay lập tức trở nên không ổn.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận