Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày - Chương 21: Con chín bích chí mạng

Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày Chương 21: Con chín bích chí mạng
Phần thắng lần này quá lớn, Thẩm Quang Quân vốn có tính ham mê cờ bạc nên đã quyết định đánh cược! Ngô Thần không thèm xem cả bài úp, ông ta không tin vận may của Ngô Thần lại lớn đến vậy!

Không thể nào! Vô lý! Phản khoa học!

Thẩm Quang Quân bước nhanh ra ngoài, Bao Vĩ cũng đi theo, Thẩm Quang Quân phải đi chuyển khoản lấy chip đánh bạc, câu lạc bộ Hoàng Quan không cho ghi nợ, vì vậy Thẩm Quang Quân muốn lấy chip đánh bạc buộc phải chuyển khoản tại chỗ, tài khoản của ông chủ lớn như ông ta, đương nhiên sẽ không có giới hạn chuyển khoản.

Và dĩ nhiên, nếu ông ta thắng, lúc rời khỏi câu lạc bộ Hoàng Quan, chip đánh bạc có thể trực tiếp đổi thành tiền, điều này Lý Nhược Thái vô cùng uy tín, quy tắc đã đặt ra chắc chắn sẽ không phá hỏng nó.

Những người trong phòng VIP đều đang đợi Thẩm Quang Quân quay lại.

Bài trên bàn đều đã được che kỹ, tạm thời niêm phong bài, tuy có người nhìn chằm chằm, người của hai bên đều có mặt tại đó, nhưng niêm phong bài cũng là quy tắc.

Hai tay Ngô Thần chắp phía sau đầu, anh tựa lưng vào ghế, bỗng nhiên anh nghiêng đầu, khẽ nói gì đó với Lý Nhược Thái.

Vẻ mặt Lý Nhược Băng đầy nghi hoặc, không hiểu chuyện gì nhìn Ngô Thần.

"Đi lấy đi, đừng làm ầm lên, có tác dụng, phối hợp một chút." Ngô Thần khẽ cười đáp.

"Bớt sai khiến tôi đi." Lý Nhược Thái đáp lại một câu, nhưng vẫn đứng dậy ra ngoài.

Cũng chỉ vài phút sau đó, Lý Nhược Thái đã trở lại, cậu ta ngồi xuống cạnh Ngô Thần, một lát sau Thẩm Quang Quân cũng quay lại, trong tay cầm một cái khay nhỏ, trong đó là hai mươi chip đánh bạc năm trăm vạn.

Lần này ông ta đưa cao thủ đến phá, chuẩn bị tổng cộng một tỷ năm ngàn vạn tiền vốn, đây là số tiền khó khăn lắm ông ta mới xoay sở được, còn vay mượn của người khác, nhưng cao thủ này không làm ông ta thất vọng, sau lần đầu đổi ba ngàn vạn chip đánh bạc để bắt đầu chơi, ông ta cũng chưa đi đổi tiếp lần nào.

Vì vậy ông ta vẫn có thể tiếp tục lấy ra một tỷ này.

Trong tài khoản vẫn còn lại hai ngàn vạn.

Thẩm Quang Quân giao một tỷ cho Diêu Bân.

Ngô Thần đẩy hết toàn bộ số chip đánh bạc trên bàn của mình ra, sau đó lại ra hiệu với Bao Vĩ vừa quay lại.

Bởi vì có đặt tiền cược mấy vòng trước, cho nên số tiền cuối cùng Diêu Bân đặt cược là tám ngàn vạn, tính cả số chip đánh bạc đã đặt mấy vòng trước, tổng cộng mới được chín ngàn vạn.

Ngô Thần cũng cược theo toàn bộ số tiền ông ta đặt, cũng là tám ngàn vạn, tính thêm tiền đặt cược mấy ván trước, tổng cộng là chín ngàn vạn!

Ông ta lại đặt thêm một tỷ! Vì vậy tổng cộng là một tỷ chín ngàn vạn.

Nhưng anh không có nhiều chip đánh bạc như vậy, anh chỉ có một tỷ rưỡi, may mà Bao Vĩ trước đó cầm sang một tỷ, tuy Ngô Thần bảo ông ta cầm đi, nhưng ông ta cũng không cầm đi, cứ đặt trên bàn trong góc phòng bao.

Bao Vĩ lại lấy một cái hộp nhỏ sang.

Ngô Thần lấy bốn ngàn vạn chip đánh bạc trong đó ra, sau đó lại đẩy hết toàn bộ số chip đánh bạc vào trong.

"Đặt hết theo ông, nói xong anh lại đặt thêm một tỷ!" Ngô Thần nói: "Một ván quyết định thắng thua, tới đi!"

"Được! Theo cậu!" Diêu Bân cũng đẩy hết toàn bộ số chip đánh bạc ra, sau đó ông ta cầm bài úp của mình đứng dậy, đẩy cặp mắt kính lên cười nói: "Chàng trai trẻ, cậu nên biết đánh bài kiêng kỵ nhất là tính xốc nổi, cho dù thua cũng được, hay là thắng cũng được, nếu như cậu không thể kiểm soát trạng thái của mình, vậy thì cậu không đi xa được đâu."

Ngô Thần khẽ cười nhìn Diêu Bân đang dạy bảo anh.

Cảm thấy trước đó ông ta kiềm chế lắm rồi.

Quả thật, từ ván thứ mười một bị Ngô Thần đánh lừa, ông ta đã bắt đầu kìm nén, nhưng làm thế nào cũng không thắng nổi Ngô Thần, thắng tiền nhỏ nhưng thua tiền lớn, trước đó thắng hai tỷ đều thua lại từ từ, sao có thể không kìm nén được.

Nếu ông ta bị thua bởi cao thủ thuật đánh bài nổi tiếng nhiều năm kinh nghiệm, vậy cũng coi như tạm chấp nhận được!

Nhưng ông ta bị thua bởi người trẻ tuổi không tên tuổi như Ngô Thần, như thế thật mất mặt!

Bây giờ cuối cùng cũng đến lúc bung xõa rồi.

"Thật ra thiên phú của cậu rất cao, nhưng những vấn đề người trẻ tuổi có thì cậu cũng có, hơi khôn lỏi, tin vào may mắn, lúc chơi bài có động tác theo thói quen cố định, dễ bị đối thủ nhìn ra sơ hở, tuy rằng có rất nhiều vấn đề, nhưng... nếu cậu có hứng thú, tôi có thể làm thầy của cậu, tôi dạy cậu chơi!"

"Thậm chí cả bài úp cậu cũng không xem, cách chơi này của cậu quả thật tôi mới nghe lần đầu, chắc hẳn cũng chỉ có người trẻ tuổi như cậu mới làm vậy! Tuy hai chúng là bài ngửa lớn như nhau, nhưng cậu dựa vào đâu mà đòi thắng tôi?"

Diêu Bân cuối cùng cũng kết thúc bài nói thao thao bất tuyệt của mình, thần bài cũng không nói nhiều như ông ta!

Bốp!

Diêu Bân mở bài úp của mình ra rồi ném lên bàn.

Lá chín rô!

"Tôi có một đôi chín, bài không lớn! Nhưng bài ngửa của cậu giống tôi, cậu muốn thắng tôi, chỉ có một lá có thể làm được, đó là lá chín bích! Tôi thật không hiểu tại sao cậu không xem bài úp!" Diêu Bân vừa nói vừa cười, sau đó chống hai tay lên bàn, cơ thể nghiêng về phía trước, rất có cảm giác áp đảo, ông ta trừng mắt nói: "Tôi không tin! Bài úp của cậu sẽ là lá chín bích! Cậu cũng không thèm xem thử! Cậu muốn cược vận may với tôi thật sao?"

Diêu Bân cuối cùng cũng ngừng nói những lời áp đảo.

Mọi người trong phòng VIP đều thay đổi sắc mặt.

Cách chơi cược hết một lần là so bài lớn nhỏ, trước tiên so chất bài, bài cùng chất thì so số lớn nhỏ, số giống nhau thì so hoa văn.

Chẳng hạn như bài của hai người đều là mậu thầu, đều có lá Xì lớn nhất, vậy thì Xì bích thắng, hoa văn từ lớn đến nhỏ là bích, cơ, chuồn, rô.

Còn bài của Diêu Bân là chín rô, chín cơ, bảy rô, sáu chuồn và ba chuồn.

Ông ta có một đôi chín!

Còn Ngô Thần cũng có chín, bảy, sáu, ba!

Trong tình huống này, nếu bài úp của Ngô Thần không có lá nào lặp lại, vậy thì đều là mậu thầu, đương nhiên sẽ không có "một đôi" lớn nào, nếu như có lá lặp lại, đôi bảy, đôi sáu, đôi ba cũng không lớn bằng bài của Diêu Bân.

Cho nên Ngô Thần muốn thắng chỉ có một lá, đó là lá chín cuối cùng! Lá chín bích!

Nếu như bài úp của Ngô Thần là lá chín bích, vậy hai người đều có một đôi, hơn nữa đều là đôi chín, vậy chỉ có thể so hoa văn lớn nhỏ, con bích lớn nhất!

Đây là lý do tại sao Diêu Bân lại tự tin như vậy!

Chỉ có một lá bài có thể giúp Ngô Thần thắng!

Cơ hội duy nhất!

Nhưng hai người chơi bài, xác suất bốn lá chín đều ra trong một ván cũng rất thấp! Có thể nói đó chỉ là tia hy vọng mong manh!

Nếu Ngô Thần trước đó đã xem bài úp, có lẽ Diêu Bân sẽ còn suy nghĩ thêm, xem trước rồi lại cược thêm, đó là vì cảm thấy mình sẽ thắng, chuyện đó hết sức bình thường, nhưng Ngô Thần không hề xem bài úp của mình, anh hoàn toàn nhờ vào vận may, Diêu Bân không cảm thấy Ngô Thần có vận may trời độ gì đó cả!

Mọi người có mặt ở đó đều nhận ra rằng phần thắng của Ngô Thần còn thấp hơi cả trúng số!

Vẻ mặt Lý Nhược Thái phút chốc cũng kém đi nhiều.

Không phải cậu ta trách móc Ngô Thần, dù sao có thua thì Ngô Thần cũng thắng trước mới thua lại sau, tóm lại hôm nay câu lạc bộ Hoàng Quan thua hơn hai tỷ, trong đó có hơn bốn ngàn vạn do Ngô Thần thua, cũng không phải trách nhiệm của anh.

Cậu ta chỉ trách mình vừa nãy sao không ngăn cản "anh rể" trông rất đáng tin nhưng thực tế lại không như vậy của mình!

Sau cùng lại chơi một ván lớn như vậy, cược vận may gì chứ!

"Hahaha, cậu Lý, nhà họ Lý của cậu nhà cao cửa rộng, tiền muôn bạc vạn, thua chút tiền này chắc cậu sẽ không tức giận chứ?" Thẩm Quang Quân vỗ vai Lý Nhược Thái, cười khanh khách nói.

Lý Nhược Thái khẽ nhún vai, hất tay Thẩm Quang Quân ra.

"Ông nói xong chưa?" Ngô Thần vẫn luôn tựa vào ghế, chắp hai tay sau đầu cuối cùng cũng mở lời, anh nhìn sang Diêu Bân vẫn đang cười tươi như cũ.

"Lật bài đi." Diêu Bân cười thản nhiên làm động tác mời.

"Vậy... thật ngại quá." Ngô Thần ngồi thẳng, khuỷu tay áp xuống bàn, hai ngón tay kẹp bài úp của mình lên, anh không thèm xem mà trực tiếp mở ra cho Diêu Bân xem: "Lá của tôi là chín bích thật!"

Bốp!

Ngô Thần ném bài lên bàn!

"Cậu..." Con ngươi Diêu Bân co rút kịch liệt, vẻ mặt cũng trắng bệch.

Trong phòng yên tĩnh đến lạ thường.

Mọi người đều kinh ngạc không thôi!

Ngô Thần thong thả đứng dậy, thản nhiên nói: "Ông tưởng rằng tôi không xem bài úp thật sao? Tôi có nói tôi không xem sao?"
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận