Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày - Chương 264: Đưa dao cho tôi
Chương trước- Chương 1: Tôi bị kẹt ở ngày này đã một ngàn lẻ một ngày rồi
- Chương 2: Nhân vật tàn nhẫn! NGÔ THẦN, AI CŨNG QUEN
- Chương 3: Có hiểu quy tắc không vậy?
- Chương 4: Một ngày mới! NGÀY TÁM THÁNG BẢY!
- Chương 5: Thoát rồi! THẾ GIỚI! TÔI TỚI ĐÂY!
- Chương 6: Bọn họ tìm đến đây rồi
- Chương 7: Lần đầu tiên chủ động thiết lập lại, tuyến đường điên cuồng!
- Chương 8: Một người phụ nữ có giọng nói lạnh lùng và tính cách bá đạo
- Chương 9: Lý Nhược Băng mất bình tĩnh
- Chương 10: Tôi biết toàn bộ về cô
- Chương 11: Tôi có thể làm bạn trai giả thứ tư của cô, suy xét một chút đi
- Chương 12: Em trai của cô sắp xảy ra chuyện
- Chương 13: Tôi sẽ dùng tay bóp chết anh ta!
- Chương 14: Chị... ANH RỂ?
- Chương 15: Tên bám váy này nhất định là lừa bà chị
- Chương 16: Xin lỗi tôi, tôi chỉ cậu!
- Chương 17: Đúng đúng đúng, anh rể nói đúng!
- Chương 18: Chuyện gì vậy? Anh rể còn biết thuật đánh bài?
- Chương 19: Stud
- Chương 20: Thằng nhóc này lên rồi!
- Chương 21: Con chín bích chí mạng
- Chương 22: Chơi gian lận, chặt tay!
- Chương 23: Anh còn hiểu nghệ thuật nữa sao?
- Chương 24: Cậu đang thả thính tôi sao?
- Chương 25: Em không thấy mâu thuẫn hả
- Chương 26: Tôi! NGÔ THẦN! XUẤT THÂN TRONG GIA ĐÌNH BÌNH THƯỜNG!
- Chương 27: Cậu với tên lừa đảo nào?
- Chương 28: Anh Ngô thật sự rất đẹp trai lịch thiệp!
- Chương 29: Sao tôi lại có cảm giác chị hơi quen vậy nhỉ
- Chương 30: Ngô Thần đã nói gì với Lỗ Quảng Niên
- Chương 31: Cái bẫy âm mưu chiếm đoạt tài sát và giết hại người khác
- Chương 32: Tát cho mọi người một cái tát ngu người
- Chương 33: Ông còn nhớ Mã Tuệ Phương không?
- Chương 34: Tôi không muốn chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với ông
- Chương 35: Tôi có bí mật xấu hổ nào sao?
- Chương 36: Không có riêng tư! KHÔNG CÓ BÍ MẬT!
- Chương 37: Anh yêu à! ANH ĐẾN ĐÂY ĐI MÀ!
- Chương 38: Dạy cho tên lừa đảo một bài học nhớ đời
- Chương 39: Cô vẫn nên lo cho mình nhiều hơn đi
- Chương 40: Có thôi đi không?
- Chương 41: Bão táp Đông Hải
- Chương 42: Đã xảy ra chuyện
- Chương 43: Loại rất trí mạng ấy
- Chương 44: Cược cô đừng ăn giấm
- Chương 45: Bá Phục Vương Giả-Thần!
- Chương 46: Thật sự không phải tôi nói khoác với cậu!
- Chương 47: Trùng hợp? Không! LÀ CHÚNG TA CÓ DUYÊN!
- Chương 48: Ông cẩn thận vậy sao?
- Chương 49: Lý Nhược Băng hỗ trợ!
- Chương 50: Là đàn ông thì không thể khiếp sợ, dẹp mẹ nó tên Đinh Thụy Long kia đi!
- Chương 51: Vụ tai nạn xe hơi vào mười năm trước ấy
- Chương 52: Kết bạn với tôi là quyết định đúng đắn nhất của anh
- Chương 53: Chú Ngô, lần này anh nợ chú
- Chương 54: Lại thêm một “anh em ruột”
- Chương 55: Thật là đúng dịp
- Chương 56: Trăng sáng khi nào tỏ
- Chương 57: Đừng trông cậy vào ai
- Chương 58: Một căn biệt thự bạc tỷ, nói tặng là tặng
- Chương 59: Cuộc đời thật đẹp tươi
- Chương 60: Ai? Cô nói ai?
- Chương 61: Đừng so sánh với Lý Nhược Băng
- Chương 62: Lý Nhược Băng cũng vô cùng kinh ngạc
- Chương 63: Cậu đúng là biết chém gió
- Chương 64: Cái quỳ này…
- Chương 65: Muốn đánh cược nữa không?
- Chương 66: Chuyện về đệ nhất mỹ nữ ở Đông Hải
- Chương 67: Đừng chê anh bẩn
- Chương 68: Tên tra nam dối trá và tiểu tam
- Chương 69: Trả thù! NHẤT ĐỊNH SẼ DÙNG LOẠI PHƯƠNG THỨC SẢNG KHOÁI NHẤT!
- Chương 70: Phú bà và trai bao
- Chương 71: Ngô Thần khủng khiếp giống như vực sâu!
- Chương 72: Có phải ngài Ngô không? Tôi là Tô Thanh Ảnh!
- Chương 73: Vương bát đản không chiếm tiện nghi (1)
- Chương 74: Đã trực tiếp bắt đầu rồi
- Chương 75: Nhìn tôi làm gì? Đánh bóng đi!
- Chương 76: Có muốn chạy cùng tôi không
- Chương 77: Bà chủ, cô chủ chạy cùng thằng nhóc kia
- Chương 78: Sức bật sau áp lực cực đoan. THẬT ĐÁNG SỢ!
- Chương 79: Thuộc tính bí mật của Tô Thanh Ảnh
- Chương 80: Khiêu vũ dưới ánh trăng, gì vui hơn ở dưới cõi đời
- Chương 81: Nào, nói một câu đi
- Chương 82: Bạn bè mà cô gọi là chồng à
- Chương 83: Là giả! LẠI LÀ GIẢ
- Chương 84: Lý Nhược Băng buồn bực
- Chương 85: Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên kỳ lạ
- Chương 86: Khiêu khích và phản đòn
- Chương 87: Chị à, chị sao rồi?
- Chương 88: Tình thế nguy hiểm? Không thể là tình thế nguy hiểm!
- Chương 89: Nhà họ Tô đúng không? Tìm rắc rối cho Lý Nhược Băng tôi sao?
- Chương 90: Hai người phụ nữ IQ cao
- Chương 91: Bà Tô, hân hạnh!
- Chương 92: Chúng ta đều là phụ nữ, cô không cần phải lừa tôi
- Chương 93: Cảm ơn thì không cần đâu
- Chương 94: Anh đang dạy cô chủ nhà chúng tôi chơi golf
- Chương 95: Cũng không biết vì sao lại phát triển thành tình huống như thế này
- Chương 96: Chồng à, em thực sự rất ngốc sao?
- Chương 97: Ngô Thần! CẬU MUỐN LÀM GÌ? CẬU ĐỪNG CÓ LÀM LOẠN!
- Chương 98: Lựa chọn thứ hai
- Chương 99: Cướp quyền của bố cô ấy?
- Chương 100: Ngô Thần bị dụ dỗ và đe dọa
- Chương 101: Hai trăm triệu, không, ba trăm triệu
- Chương 102: Chỉ đơn giản như vậy
- Chương 103: Sau đó thì sao? Chỉ như vậy thôi sao?
- Chương 104: Mẹ nó, cậu là bán tiên à
- Chương 105: Ngày mai xem kịch là được rồi
- Chương 106: Lý Nhược Băng cảm thấy có nguy cơ
- Chương 107: Không còn lựa chọn nào khác
- Chương 108: Ngô Thần! TÔI MUỐN ANH TA CHẾT NGAY LẬP TỨC!
- Chương 109: Cậu thực sự biết vẽ phác họa sao?
- Chương 110: Hiệu quả của khoe nghề
- Chương 111: Nhân chứng tài liệu đen trí mạng
- Chương 112: Tô Thanh Ảnh nổi loạn
- Chương 113: Vì lợi ích của công ty
- Chương 114: Cậu là người bán thông tin thật à
- Chương 115: Chú em, chú phải giúp tôi, coi như tôi xin chú
- Chương 116: Ngay từ đầu đã sai lầm rồi
- Chương 117: Rốt cuộc thì ông định quậy đến bao giờ? Cút ngay
- Chương 118: Cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời của tập đoàn Kim Phúc
- Chương 119: Không chỉ muốn thắng mà còn muốn thắng hoàn toàn!
- Chương 120: Biểu quyết đi
- Chương 121: Sự phản bội cực kỳ nghiêm trọng
- Chương 122: Mẹ! MẸ NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀM NHƯ VẬY SAO?
- Chương 123: Kim Phúc thay đổi lớn!
- Chương 124: Long trời lở đất, rúng động Đông Hải!
- Chương 125: Cô ta quá ghê gớm!
- Chương 126: Các người có giỏi thì đánh chết tôi đi!
- Chương 127: Xin lỗi tôi đi, có thể tôi sẽ cho ông một cơ hội
- Chương 128: Tôi tiễn ông lên thiên đường
- Chương 129: Cậu là ông nội của tôi
- Chương 130: Cho dù có làm như thế nào thì cũng phải chết
- Chương 131: Không còn lựa chọn nào khác
- Chương 132: Mục Thiên Thiên khóc to
- Chương 133: Em dâu biết chuyện này không?
- Chương 134: Đều là bạn của Ngô Thần
- Chương 135: Ngọn lửa bát quái trong lòng bùng cháy hừng hực!
- Chương 136: Chúng tôi đều ở lại, anh ngủ với ai?
- Chương 137: Học thầy không tày học bạn!
- Chương 138: Đùa giả làm thật sao? Làm thì làm!
- Chương 139: Đây là thế lực sau lưng cậu ta sao? Con tin sao?
- Chương 140: Bạn trai của con gái chắc chắn là giả
- Chương 141: Giả, quá giả
- Chương 142: Bên trong súng có sáu viên đạn
- Chương 143: Tự hủy! LẠI TỰ HỦY! CHÍNH LÀ CÓ VẤN ĐỀ LỜN!
- Chương 144: Cậu là ai? Vì sao xuất hiện bên cạnh con gái của tôi?
- Chương 145: Không biết đạo lý nhưng luôn miệng nhắc tới lợi ích!
- Chương 146: Cháu đã liên lạc với Hạ Thi Cầm rồi
- Chương 147: Có thể đổi đúng không?
- Chương 148: Đinh Thụy Long nhất định phải chết
- Chương 149: Cô đang làm nũng với tôi đấy à?
- Chương 150: Cô là chúa hề sao?
- Chương 151: Cô ta? Là ai?
- Chương 152: Đàn anh, anh có ý gây rối ư
- Chương 153: Góa Phụ Đen trong truyền thuyết
- Chương 154: Sởn tóc gáy
- Chương 155: Hoa khôi của đại học Đông Hải
- Chương 156: Anh nhìn tôi lớn lên giống kẻ coi tiền như rác sao?
- Chương 157: Để cô ấy rõ ràng rốt cuộc thì bản thân đã bỏ qua điều gì
- Chương 158: Bài hát được phát hành, số liệu tăng vọt
- Chương 159: Bọn họ muốn ra tay với anh! CẨN THẬN!
- Chương 160: Cách đơn giản hơn! LẦN THIẾT LẬP THỨ HAI!
- Chương 161: Anh bạn, đi một chuyến không?
- Chương 162: Toàn quân bị diệt
- Chương 163: Bảy người
- Chương 164: Không kịp nữa rồi
- Chương 165: Chiến thần thang máy
- Chương 166: Anh muốn đi giết Đinh Thụy Long ư?
- Chương 167: Không thể nào! KHÔNG THỂ NÀO! KHÔNG THỂ NÀO!
- Chương 168: Cậu ta đang tắm
- Chương 169: Cậu đúng là đa tài đa nghệ
- Chương 170: Ngô Thần có thể biết trước được tương lai
- Chương 171: Anh rể, anh tiết lộ một chút được không?
- Chương 172: Vu oan hãm hại
- Chương 173: Học trưởng có phải anh được phú bà bao nuôi không?
- Chương 174: Không hot thì tôi trả tiền lại cho cô
- Chương 175: Ông chủ, anh ta biết...
- Chương 176: Con gái sinh hộ, bà cũng quan tâm như vậy sao?
- Chương 177: Tôi có suy nghĩ về bà
- Chương 178: Cậu muốn chơi tôi sao?
- Chương 179: Đúng vậy! TÔI LÀM ĐÓ!
- Chương 180: Cậu ta dựa vào đâu?
- Chương 181: Say
- Chương 182: Anh Ngô, anh cố ý đúng không?
- Chương 183: Xúc phạm! RẤT XÚC PHẠM!
- Chương 184: Cậu không sợ cô Lý biết được sẽ đau lòng sao?
- Chương 185: Ô Ngữ Dung, mày không cần mặt mũi nữa sao? Cậu ta mới hai mươi hai tuổi thôi
- Chương 186: Cậu Ngô, tối nay cậu rảnh chứ?
- Chương 187: Bà chủ, bà chắc chắn không?
- Chương 188: Không nhìn thấy gì hết
- Chương 189: Khó xử không thôi
- Chương 190: Còn dám có thái độ này?!
- Chương 191: Quỳ xuống, xin lỗi tôi!
- Chương 192: Quỳ xuống ư? Không thể nào
- Chương 193: Ngô Thần! LẦN SAU ANH CÓ THỂ KIẾM NGƯỜI BÌNH THƯỜNG MỘT CHÚT KHÔNG?
- Chương 194: Đâu ra nhiều tình huống xảy ra đột ngột như vậy?
- Chương 195: Sởn gai ốc
- Chương 196: Là không đến? Hay là chưa đến?
- Chương 197: Ông cần cái gì?
- Chương 198: Tôi cho anh một cơ hội
- Chương 199: Hai tài liệu đen
- Chương 200: Tôi cần anh nói dối
- Chương 201: Chúc ông may mắn
- Chương 202: Một trăm triệu USD tiền chuộc, suy nghĩ chút không?
- Chương 203: Vòng tới vòng lui, cuối cùng đây là tình huống gì?
- Chương 204: Cô đang làm gì?
- Chương 205: Đêm nay cô sẽ gặp phải tai nạn đổ máu
- Chương 206: Đúng là em trai!
- Chương 207: Nói chuyện gì? Lại nói chuyện nữa sao?
- Chương 208: Cô tìm không thấy anh ấy?
- Chương 209: Cậu đang làm gì vậy? Có thôi đi không?
- Chương 210: Quá khoa trương rồi phải không? Quay phim sao?
- Chương 211: Hàng đầu thế giới
- Chương 212: Tôi nói làm tốt lắm!
- Chương 213: Đây là hận bao nhiêu chứ?
- Chương 214: Là anh rể của tôi, hãy khách sáo một chút
- Chương 215: Tiệm mì sợi là danh hiệu của tổ chức sao?
- Chương 216: Tôi muốn xin chỉ bảo một chút
- Chương 217: Đã chuẩn bị sẵn mới đến?
- Chương 218: Cô ta không thể nào là người phụ nữ của Ngô Thần!
- Chương 219: Quan hệ hợp tác thân thiết?
- Chương 220: Dựa vào cái gì?
- Chương 221: Thật sự là quá tuyệt vời!
- Chương 222: Nhượng bộ cực lớn!
- Chương 223: Ông ta muốn đến Đông Hải, đích thân tới trước mặt xin lỗi tôi
- Chương 224: Em không nhớ thầy sao?
- Chương 225: Phải dạy dỗ một chút rồi mơi đuổi đi
- Chương 226: Cô đúng là một thiên tài
- Chương 227: Gia sư ác ma
- Chương 228: Mang đến hy vọng
- Chương 229: Hơn một trăm người
- Chương 230: Ngoài đường anh trâu bò như vậy, người nhà anh có biết không?
- Chương 231: Sao tao lại sinh ra một đứa con phá hoại như mày!
- Chương 232: Chú! XIN LỖI CHÚ!
- Chương 233: Siêu đáng yêu siêu ngoan ngoãn
- Chương 234: Bao nhiêu tiền đều phải thuê!
- Chương 235: Cô gái này là
- Chương 236: Đột nhiên ngả bài
- Chương 237: Không rét mà run
- Chương 238: Không phải vợ chồng mà là một đôi
- Chương 239: Tại sao ôm tôi?
- Chương 240: Cắm sừng anh ta và để anh ta trở thành một con trâu có sừng không phải sẽ tốt hơn sao?
- Chương 241: Tôi đồng ý, nhưng tôi có một yêu cầu!
- Chương 242: Chị muốn như thế nào cũng được
- Chương 243: Quý nhân trong đời
- Chương 244: Anh ta có thể nguyên vẹn rời khỏi Đông Hải hay không, cháu không đảm bảo
- Chương 245: Tôi không cần thể diện sao?
- Chương 246: Nữ hoàng lạnh lùng Lý Nhược Băng!
- Chương 247: Đã cho đủ thể diện rồi
- Chương 248: Cô không đi nhầm đâu, cô Tô!
- Chương 249: Cực kỳ kinh ngạc!
- Chương 250: Thác loạn vậy sao?
- Chương 251: Đàn anh về Đông Hải rồi sao?
- Chương 252: Đây chính là cái gọi là thiên tài!
- Chương 253: Ngô Thần yêu dấu à, tối nay cậu ở đâu vậy?
- Chương 254: Tự ti rồi! TỰ KỶ RỒI!
- Chương 255: Sự hài hoà lớn của sinh mệnh
- Chương 256: Tự tiết lộ hành tung
- Chương 257: Phản cảm! THẬM CHÍ LÀ NỔI GIẬN!
- Chương 258: Cẩn thận bị nhìn thấy
- Chương 259: Để tôi hỏi anh ấy
- Chương 260: Không lãng phí ngày hôm nay
- Chương 261: Giống nhau và thay đổi
- Chương 262: Cực kỳ kích động cực kỳ thích thú
- Chương 263: Để tôi đi!
- Chương 264: Đưa dao cho tôi
- Chương 265: Buổi chiều, bốn giờ ba chín phút hai mươi mốt giây
- Chương 266: Tình nhân trong bóng tối
- Chương 267: Nếu như để cô Lý biết chuyện này, e rằng sẽ ghen mất thôi, đúng không?
- Chương 268: Anh à, tôi phục anh lắm đấy!
- Chương 269: Đoạn video được quay trước đó
- Chương 270: Cả hai người đều không trong sạch
- Chương 271: Nghệ thuật ngôn từ
- Chương 272: Vì anh em của tôi
- Chương 273: Ông không hiểu tình hình
- Chương 274: Nói cảm ơn gì chứ, chúng ta là anh em
- Chương 275: Có chút bản lĩnh, đáng tiếc..
- Chương 276: Ngô Thần
- Chương 277: Cao thủ tuyệt thế
- Chương 278: Còn có thể rất đặc biệt!
- Chương 279: Đại ca, anh biết em?
- Chương 280: Đường Tân Bảo và Quách Kỳ Kỳ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày
Chương 264: Đưa dao cho tôi
Đối với Tưởng Xuyên, mấy ngày này đúng là ác mộng.
Vốn là anh ta muốn bỏ chạy nhưng lúc lấy hộ chiếu lại bị đánh ngất. Lúc tỉnh lại, anh ta mới biết chính là người của lão Đao đã bắt anh ta. Anh ta hỏi lý do tại sao nhưng không một ai trả lời rằng tại sao anh ta bị bịt mắt, bị bắt cóc, còn bị nhét vào trong xe, bị đưa qua nhiều nơi, chịu giày vò suốt hai ngày, cuối cùng mới tới đây.
Tưởng Xuyên dựa vào bảng hiệu tòa nhà và những quảng cáo được phát trên những chiếc xe buýt công cộng đi trên đường, đoán là mình đã bị đưa tới Đông Hải. Anh ta vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng, bởi vì Đông Hải chính là địa bàn của Lý Nhược Thái.
Anh ta cũng không biết bọn Lý Nhược Thái, Ngô Thần và lão Đao sẽ làm sao. Nhưng anh ta có thể tưởng tượng ra được, cho dù mình rơi vào tay Ngô Thần hay Lý Nhược Thái cũng đều không sống nổi, không chỉ không sống nổi mà có khi còn là sống không bằng chết, liên lụy tới người nhà.
Thậm chí trưa hôm nay anh ta còn nghĩ tới cái chết.
Dù sao kiểu gì cũng phải chết, chết sớm một chút, nhà họ Đinh sẽ không cho rằng anh ta là kẻ phản bội, sẽ không làm hại tới người nhà anh ta.
Anh ta đã quyết tâm làm thế, vậy mà không ngờ lại bị bắt cóc.
Cũng không biết tại sao trước đó anh ta chỉ bị nhốt vào một căn phòng chứ không hề bị trói lại.
Thế rồi anh ta cũng rơi vào tuyệt vọng.
Cho tới khi Ngô Thần xuất hiện.
Cơ hội tới rồi!
"Thả tao đi! Bằng không tao sẽ giết nó!" Tưởng Xuyên hét lên với Ngô Thần nãy giờ vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, tay cầm con dao hơi cắm sâu xuống tí nữa, đồng thời lùi bước về sau.
Người đàn ông nhỏ gầy bị Tưởng Xuyên uy hiếp, trên cổ đã xuất hiện một vệt máu đỏ tươi.
Thân thủ của anh ta rất tốt, nhưng giờ con dao nằm trong tay Tưởng Xuyên, anh ta cũng không thể tùy tiện nhúc nhích.
Kỹ năng của Tưởng Xuyên mạnh hơn anh ta, tuy rằng Tưởng Xuyên đã hơn bốn mươi tuổi, kỹ năng không bằng khi còn trẻ, nhưng dù sao anh ta vẫn rất mạnh. Ngay cả lão Đao cũng phải gọi anh ta một tiếng "lão Xuyên', xưng hô như vậy không chỉ là bởi vì lão Đao coi Tưởng Xuyên là người trong nhà, cũng bởi anh ta là một người đàn ông đích thực, là một người rất biết gánh vác.
So về thân thủ, đấu tay không, lão Đao cũng được coi là ngang sức ngang hàng với Tưởng Xuyên.
Về kỹ thuật bắn súng, Tưởng Xuyên giỏi hơn!
Nhưng xét về dao và những loại vũ khí lạnh khác, Tưởng Xuyên không lại được lão Đao!
"Mày làm gì vậy?"
"Đm mày!"
Hai người khác ở phòng khách vừa mở cửa ra đã chú ý đến tình hình trong này, nghe thấy tiếng hét của Tưởng Xuyên, bọn họ vừa chạy tới chửi bới, một người trong số đó còn rút ra một con dao ngắn, còn thanh niên trắng trắng đeo kính kia thì rút một khẩu súng từ trong ngực ra, nhắm chuẩn vào Tưởng Xuyên.
"Thả tao ra!" Tưởng Xuyên vẫn không để ý tới mấy người này, anh ta cứ hét lên với Ngô Thần, tình trạng có vẻ kích động, trên trán nổi gân xanh.
Tưởng Xuyên biết thừa ba tên đàn em thân cận này của lão Đao ai cũng có súng.
Anh ta cũng biết bọn này rất liều mạng, nhưng Tưởng Xuyên là một người luôn thủ sẵn trong người những đòn đánh vô cùng hiểm nên ai cũng không thể là đối thủ của anh ta, có điều ba người hợp lại thì rất dễ dàng đánh thắng, thậm chí còn giết chết anh ta.
Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao mấy ngày này Tưởng Xuyên không dám làm loạn, anh ta hiểu rõ mình không có cơ hội, cho dù khống chế được một người này thì hai tên còn lại cũng dám mạo hiểm để xả súng bắn anh ta.
Chính là dám chơi đùa với mạng người.
Nhưng giờ Ngô Thần đến, cục diện đã thay đổi, vì anh có thể đứng ra làm chủ.
Đối với những kẻ sẵn sàng liều mạng, chiêu khống chế này vô dụng, nhưng lại hữu dụng với người làm chủ. Mấu chốt nằm ở chỗ nếu người trước khiến người ta chạy đi, không thể nói chuyện được với người làm chủ thì sẽ không thể khiến người làm chủ thả người, còn người sau chính là đại ca, anh ta có quyền quyết định.
Cho nên Tưởng Xuyên tay kìm kẹp tên nhỏ gầy, miệng hét lên đòi Ngô Thần thả mình ra, còn lại, anh ta không thèm để tâm tới hai người kia.
Đây là cơ hội duy nhất.
Cũng là cách bất lực nhất.
Ngược lại Tưởng Xuyên muốn xem xem rốt cuộc Ngô Thần có nhẫn tâm nhìn mình giết chết người của anh không, như vậy có thể khiến đàn em của anh dè chừng.
"Việc gì phải thế?" Ngô Thần bình thản, nhìn Tưởng Xuyên rồi mỉm cười.
Anh vừa nói vừa giơ tay lên, tỏ ý bảo người bên cạnh bỏ súng xuống.
"Thả tao đi, tao sẽ không làm nó bị thương. Sau này cũng sẽ không dính dáng gì đến chuyện giữa mày và nhà họ Đinh nữa! Thả tao ngay!" Tưởng Xuyên thật sự càng lúc càng kích động, không thể kìm chế được cảm xúc vốn đã nén nhịn từ mấy ngày trước.
Nếu Tưởng Xuyên chỉ vừa mới bị bắt thì lúc gặp Ngô Thần, chắc chắn anh ta sẽ không bày ra bộ dạng như hiện giờ.
Mấy ngày này anh ta suy nghĩ quá nhiều, càng nghĩ càng sợ, càng tuyệt vọng. Nghĩ rằng bàn thân đã vượt qua được giai đoạn khó khăn, đạt đến trạng thái cảm thấy bản thân đã nghĩ thông đạo lý có thể chạy thì lập tức chạy, không chạy được thì chết, không còn cách nào quay đầu được nữa.
"Có rất nhiều chuyện, không phải anh cứ nói là không liên quan thì sẽ không liên quan." Ngô Thần mỉm cười lãnh đạm nhìn Tưởng Xuyên: "Ví dụ như bao nhiêu năm nay anh làm chuyện dơ bẩn vì nhà họ Đinh, chỉ cần lộ ra, vợ và các con của anh ở Mỹ sẽ có thể chết vì hỏa hoạn hay nạn cướp bóc gì đó. Anh thấy sao?"
Sắc mặt Tưởng Xuyên lập tức biến đổi.
"Nghe nói phong cảnh ở Santa Clara rất đẹp, đã hai năm rồi anh chưa qua đó phải không?" Ngô Thần lại hỏi, nói xong lại cười.
Sắc mặt Tưởng Xuyên trở nên trắng bệch.
Chỉ với hai câu nói đơn giản của Ngô Thần mà đã hàm chứa một lượng thông tin rất lớn.
Santa Clara là một địa danh, chính là một thị trấn nhỏ thuộc thành phố nổi tiếng ở nước Mỹ, là một bộ phận của Silicon Valley. Tại đây, có rất nhiều trụ sở đầu não của các công ty quốc tế, và từ mật độ dân số có thể thấy nơi đây có tới 35% là người châu Á.
Vợ và con của Tưởng Xuyên đều sống ở đây.
Ngay cả người trong nhà họ Đinh cũng không biết được chuyện này, bọn họ có thể cho điều tra, nhưng khẳng định trước điều tra hoàn toàn không biết!
Mà Ngô Thần lại biết.
Ngô Thần còn biết lần gần đây nhất Tưởng Xuyên tới thăm vợ con mình là vào hai năm trước.
"Không muốn bàn bạc với tôi à?" Giọng điệu của Ngô Thần có xen chút chế giễu Tưởng Xuyên.
Ngô Thần nhắc tới nơi ở của vợ con mình, còn nói gì mà hỏa hoạn tai nạn. Tưởng Xuyên không hề hiểu lầm! Ngô Thần rõ ràng là đang uy hiếp anh ta.
Lúc nói chuyện với lão Đao, Ngô Thần không muốn lão Đao gây cho anh cảm giác bị uy hiếp, mà là tự lão Đao quyết định, thậm chí còn đưa súng cho lão Đao.
Còn đối với Tưởng Xuyên, không cần thiết phải vậy.
Người với người không giống nhau, tính cách của Tưởng Xuyên và lão Đao khác nhau rất rõ ràng. Lão Đao thuộc kiểu người dù cho bị hành hạ như thế nào cũng sẽ không nói, còn Tưởng Xuyên lại không như vậy, tâm tư, cách nghĩ của anh ta luôn linh hoạt hơn lão Đao.
Vả lại tình trạng của Tưởng Xuyên phức tạp hơn lão Đao, Dù sao cũng là người làm việc cho nhà họ Đinh hai mươi năm trời, còn Ngô Thần và Đinh Thụy Long thì đúng là không đội trời chung!
Ngô Thần biết Tưởng Xuyên đã nghĩ tới mọi khả năng, cũng biết nếu không phải hôm nay mình gọi điện thoại đến căn dặn lão Đao bắt cóc Tưởng Xuyên thì anh ta đã sớm chạy thoát rồi.
Thứ duy nhất có thể điều khiển được Tưởng Xuyên chính là vợ và con anh ta.
Tưởng Xuyên trừng mắt nhìn Ngô Thần, trán nổi gân xanh, hô hấp vẫn nặng nề như cũ.
Cuối cùng.
Anh ta dứt khoát buông tay cầm dao sang một bên, tay kia đẩy tên nhỏ gầy một cái, tên gầy nhỏ lảo đảo bước hai bước về phía cửa rồi mới đứng vững được.
Tưởng Xuyên siết chặt con dao trong tay, lùi lại, hướng về cửa sổ.
Thả người rồi.
Thái độ đã rõ ràng.
Nhưng anh ta vẫn không chủ quan mà bỏ dao xuống, muốn nói chuyện với Ngô Thần nhưng không muốn bị ai đả thương mình. Hiện giờ con dao này là vũ khí duy nhất của anh ta.
Tên nhỏ gầy sờ lên cổ mình, rồi quay ngoắt người lại tức giận nhìn Tưởng Xuyên.
"Đi ra ngoài hết đi." Lúc này Ngô Thần mới buông một câu.
Tên gầy nhỏ nhìn Ngô Thần rồi lại tức giận nhìn Tưởng Xuyên, cuối cùng đành đi ra ngoài, hai người kia đứng ở cửa cũng lùi bước lại, ba người trở về phòng khách, Ngô Thần bèn đóng cửa phòng ngủ lại.
Ngô Thần đứng ở cửa.
Tưởng Xuyên thì đứng cạnh cửa sổ.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Ngô Thần đi lại một chút trong phòng, nhìn mọi thứ xung quanh có hơi bừa bộn, cách Tưởng Xuyên hơn một mét, ánh mắt anh dừng lại trên người đối phương, đoạn chìa tay ra: "Đưa dao cho tôi."
Tưởng Xuyên vẫn nhìn chằm chằm Ngô Thần, hơi thở vẫn nặng nề, anh ta chậm rãi giơ tay ra, đưa trả lại con dao cho Ngô Thần.
Đột nhiên!
Anh buông tay ra, con dao cứ thế rơi xuống đất, bình thường mà nói cái này sẽ làm phân tán sự chú ý của người ta. Con người sẽ theo bản năng mà nhìn xuống con dao bị rơi xuống.
Ngay sau khi Tưởng Xuyên buông tay để con dao rơi xuống đất, anh ta tung chân đá một cước về phía Ngô Thần.
Động tác cực kỳ nhanh gọn!
Vốn là anh ta muốn bỏ chạy nhưng lúc lấy hộ chiếu lại bị đánh ngất. Lúc tỉnh lại, anh ta mới biết chính là người của lão Đao đã bắt anh ta. Anh ta hỏi lý do tại sao nhưng không một ai trả lời rằng tại sao anh ta bị bịt mắt, bị bắt cóc, còn bị nhét vào trong xe, bị đưa qua nhiều nơi, chịu giày vò suốt hai ngày, cuối cùng mới tới đây.
Tưởng Xuyên dựa vào bảng hiệu tòa nhà và những quảng cáo được phát trên những chiếc xe buýt công cộng đi trên đường, đoán là mình đã bị đưa tới Đông Hải. Anh ta vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng, bởi vì Đông Hải chính là địa bàn của Lý Nhược Thái.
Anh ta cũng không biết bọn Lý Nhược Thái, Ngô Thần và lão Đao sẽ làm sao. Nhưng anh ta có thể tưởng tượng ra được, cho dù mình rơi vào tay Ngô Thần hay Lý Nhược Thái cũng đều không sống nổi, không chỉ không sống nổi mà có khi còn là sống không bằng chết, liên lụy tới người nhà.
Thậm chí trưa hôm nay anh ta còn nghĩ tới cái chết.
Dù sao kiểu gì cũng phải chết, chết sớm một chút, nhà họ Đinh sẽ không cho rằng anh ta là kẻ phản bội, sẽ không làm hại tới người nhà anh ta.
Anh ta đã quyết tâm làm thế, vậy mà không ngờ lại bị bắt cóc.
Cũng không biết tại sao trước đó anh ta chỉ bị nhốt vào một căn phòng chứ không hề bị trói lại.
Thế rồi anh ta cũng rơi vào tuyệt vọng.
Cho tới khi Ngô Thần xuất hiện.
Cơ hội tới rồi!
"Thả tao đi! Bằng không tao sẽ giết nó!" Tưởng Xuyên hét lên với Ngô Thần nãy giờ vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, tay cầm con dao hơi cắm sâu xuống tí nữa, đồng thời lùi bước về sau.
Người đàn ông nhỏ gầy bị Tưởng Xuyên uy hiếp, trên cổ đã xuất hiện một vệt máu đỏ tươi.
Thân thủ của anh ta rất tốt, nhưng giờ con dao nằm trong tay Tưởng Xuyên, anh ta cũng không thể tùy tiện nhúc nhích.
Kỹ năng của Tưởng Xuyên mạnh hơn anh ta, tuy rằng Tưởng Xuyên đã hơn bốn mươi tuổi, kỹ năng không bằng khi còn trẻ, nhưng dù sao anh ta vẫn rất mạnh. Ngay cả lão Đao cũng phải gọi anh ta một tiếng "lão Xuyên', xưng hô như vậy không chỉ là bởi vì lão Đao coi Tưởng Xuyên là người trong nhà, cũng bởi anh ta là một người đàn ông đích thực, là một người rất biết gánh vác.
So về thân thủ, đấu tay không, lão Đao cũng được coi là ngang sức ngang hàng với Tưởng Xuyên.
Về kỹ thuật bắn súng, Tưởng Xuyên giỏi hơn!
Nhưng xét về dao và những loại vũ khí lạnh khác, Tưởng Xuyên không lại được lão Đao!
"Mày làm gì vậy?"
"Đm mày!"
Hai người khác ở phòng khách vừa mở cửa ra đã chú ý đến tình hình trong này, nghe thấy tiếng hét của Tưởng Xuyên, bọn họ vừa chạy tới chửi bới, một người trong số đó còn rút ra một con dao ngắn, còn thanh niên trắng trắng đeo kính kia thì rút một khẩu súng từ trong ngực ra, nhắm chuẩn vào Tưởng Xuyên.
"Thả tao ra!" Tưởng Xuyên vẫn không để ý tới mấy người này, anh ta cứ hét lên với Ngô Thần, tình trạng có vẻ kích động, trên trán nổi gân xanh.
Tưởng Xuyên biết thừa ba tên đàn em thân cận này của lão Đao ai cũng có súng.
Anh ta cũng biết bọn này rất liều mạng, nhưng Tưởng Xuyên là một người luôn thủ sẵn trong người những đòn đánh vô cùng hiểm nên ai cũng không thể là đối thủ của anh ta, có điều ba người hợp lại thì rất dễ dàng đánh thắng, thậm chí còn giết chết anh ta.
Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao mấy ngày này Tưởng Xuyên không dám làm loạn, anh ta hiểu rõ mình không có cơ hội, cho dù khống chế được một người này thì hai tên còn lại cũng dám mạo hiểm để xả súng bắn anh ta.
Chính là dám chơi đùa với mạng người.
Nhưng giờ Ngô Thần đến, cục diện đã thay đổi, vì anh có thể đứng ra làm chủ.
Đối với những kẻ sẵn sàng liều mạng, chiêu khống chế này vô dụng, nhưng lại hữu dụng với người làm chủ. Mấu chốt nằm ở chỗ nếu người trước khiến người ta chạy đi, không thể nói chuyện được với người làm chủ thì sẽ không thể khiến người làm chủ thả người, còn người sau chính là đại ca, anh ta có quyền quyết định.
Cho nên Tưởng Xuyên tay kìm kẹp tên nhỏ gầy, miệng hét lên đòi Ngô Thần thả mình ra, còn lại, anh ta không thèm để tâm tới hai người kia.
Đây là cơ hội duy nhất.
Cũng là cách bất lực nhất.
Ngược lại Tưởng Xuyên muốn xem xem rốt cuộc Ngô Thần có nhẫn tâm nhìn mình giết chết người của anh không, như vậy có thể khiến đàn em của anh dè chừng.
"Việc gì phải thế?" Ngô Thần bình thản, nhìn Tưởng Xuyên rồi mỉm cười.
Anh vừa nói vừa giơ tay lên, tỏ ý bảo người bên cạnh bỏ súng xuống.
"Thả tao đi, tao sẽ không làm nó bị thương. Sau này cũng sẽ không dính dáng gì đến chuyện giữa mày và nhà họ Đinh nữa! Thả tao ngay!" Tưởng Xuyên thật sự càng lúc càng kích động, không thể kìm chế được cảm xúc vốn đã nén nhịn từ mấy ngày trước.
Nếu Tưởng Xuyên chỉ vừa mới bị bắt thì lúc gặp Ngô Thần, chắc chắn anh ta sẽ không bày ra bộ dạng như hiện giờ.
Mấy ngày này anh ta suy nghĩ quá nhiều, càng nghĩ càng sợ, càng tuyệt vọng. Nghĩ rằng bàn thân đã vượt qua được giai đoạn khó khăn, đạt đến trạng thái cảm thấy bản thân đã nghĩ thông đạo lý có thể chạy thì lập tức chạy, không chạy được thì chết, không còn cách nào quay đầu được nữa.
"Có rất nhiều chuyện, không phải anh cứ nói là không liên quan thì sẽ không liên quan." Ngô Thần mỉm cười lãnh đạm nhìn Tưởng Xuyên: "Ví dụ như bao nhiêu năm nay anh làm chuyện dơ bẩn vì nhà họ Đinh, chỉ cần lộ ra, vợ và các con của anh ở Mỹ sẽ có thể chết vì hỏa hoạn hay nạn cướp bóc gì đó. Anh thấy sao?"
Sắc mặt Tưởng Xuyên lập tức biến đổi.
"Nghe nói phong cảnh ở Santa Clara rất đẹp, đã hai năm rồi anh chưa qua đó phải không?" Ngô Thần lại hỏi, nói xong lại cười.
Sắc mặt Tưởng Xuyên trở nên trắng bệch.
Chỉ với hai câu nói đơn giản của Ngô Thần mà đã hàm chứa một lượng thông tin rất lớn.
Santa Clara là một địa danh, chính là một thị trấn nhỏ thuộc thành phố nổi tiếng ở nước Mỹ, là một bộ phận của Silicon Valley. Tại đây, có rất nhiều trụ sở đầu não của các công ty quốc tế, và từ mật độ dân số có thể thấy nơi đây có tới 35% là người châu Á.
Vợ và con của Tưởng Xuyên đều sống ở đây.
Ngay cả người trong nhà họ Đinh cũng không biết được chuyện này, bọn họ có thể cho điều tra, nhưng khẳng định trước điều tra hoàn toàn không biết!
Mà Ngô Thần lại biết.
Ngô Thần còn biết lần gần đây nhất Tưởng Xuyên tới thăm vợ con mình là vào hai năm trước.
"Không muốn bàn bạc với tôi à?" Giọng điệu của Ngô Thần có xen chút chế giễu Tưởng Xuyên.
Ngô Thần nhắc tới nơi ở của vợ con mình, còn nói gì mà hỏa hoạn tai nạn. Tưởng Xuyên không hề hiểu lầm! Ngô Thần rõ ràng là đang uy hiếp anh ta.
Lúc nói chuyện với lão Đao, Ngô Thần không muốn lão Đao gây cho anh cảm giác bị uy hiếp, mà là tự lão Đao quyết định, thậm chí còn đưa súng cho lão Đao.
Còn đối với Tưởng Xuyên, không cần thiết phải vậy.
Người với người không giống nhau, tính cách của Tưởng Xuyên và lão Đao khác nhau rất rõ ràng. Lão Đao thuộc kiểu người dù cho bị hành hạ như thế nào cũng sẽ không nói, còn Tưởng Xuyên lại không như vậy, tâm tư, cách nghĩ của anh ta luôn linh hoạt hơn lão Đao.
Vả lại tình trạng của Tưởng Xuyên phức tạp hơn lão Đao, Dù sao cũng là người làm việc cho nhà họ Đinh hai mươi năm trời, còn Ngô Thần và Đinh Thụy Long thì đúng là không đội trời chung!
Ngô Thần biết Tưởng Xuyên đã nghĩ tới mọi khả năng, cũng biết nếu không phải hôm nay mình gọi điện thoại đến căn dặn lão Đao bắt cóc Tưởng Xuyên thì anh ta đã sớm chạy thoát rồi.
Thứ duy nhất có thể điều khiển được Tưởng Xuyên chính là vợ và con anh ta.
Tưởng Xuyên trừng mắt nhìn Ngô Thần, trán nổi gân xanh, hô hấp vẫn nặng nề như cũ.
Cuối cùng.
Anh ta dứt khoát buông tay cầm dao sang một bên, tay kia đẩy tên nhỏ gầy một cái, tên gầy nhỏ lảo đảo bước hai bước về phía cửa rồi mới đứng vững được.
Tưởng Xuyên siết chặt con dao trong tay, lùi lại, hướng về cửa sổ.
Thả người rồi.
Thái độ đã rõ ràng.
Nhưng anh ta vẫn không chủ quan mà bỏ dao xuống, muốn nói chuyện với Ngô Thần nhưng không muốn bị ai đả thương mình. Hiện giờ con dao này là vũ khí duy nhất của anh ta.
Tên nhỏ gầy sờ lên cổ mình, rồi quay ngoắt người lại tức giận nhìn Tưởng Xuyên.
"Đi ra ngoài hết đi." Lúc này Ngô Thần mới buông một câu.
Tên gầy nhỏ nhìn Ngô Thần rồi lại tức giận nhìn Tưởng Xuyên, cuối cùng đành đi ra ngoài, hai người kia đứng ở cửa cũng lùi bước lại, ba người trở về phòng khách, Ngô Thần bèn đóng cửa phòng ngủ lại.
Ngô Thần đứng ở cửa.
Tưởng Xuyên thì đứng cạnh cửa sổ.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Ngô Thần đi lại một chút trong phòng, nhìn mọi thứ xung quanh có hơi bừa bộn, cách Tưởng Xuyên hơn một mét, ánh mắt anh dừng lại trên người đối phương, đoạn chìa tay ra: "Đưa dao cho tôi."
Tưởng Xuyên vẫn nhìn chằm chằm Ngô Thần, hơi thở vẫn nặng nề, anh ta chậm rãi giơ tay ra, đưa trả lại con dao cho Ngô Thần.
Đột nhiên!
Anh buông tay ra, con dao cứ thế rơi xuống đất, bình thường mà nói cái này sẽ làm phân tán sự chú ý của người ta. Con người sẽ theo bản năng mà nhìn xuống con dao bị rơi xuống.
Ngay sau khi Tưởng Xuyên buông tay để con dao rơi xuống đất, anh ta tung chân đá một cước về phía Ngô Thần.
Động tác cực kỳ nhanh gọn!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tôi bị kẹt ở ngày này đã một ngàn lẻ một ngày rồi
- Chương 2: Nhân vật tàn nhẫn! NGÔ THẦN, AI CŨNG QUEN
- Chương 3: Có hiểu quy tắc không vậy?
- Chương 4: Một ngày mới! NGÀY TÁM THÁNG BẢY!
- Chương 5: Thoát rồi! THẾ GIỚI! TÔI TỚI ĐÂY!
- Chương 6: Bọn họ tìm đến đây rồi
- Chương 7: Lần đầu tiên chủ động thiết lập lại, tuyến đường điên cuồng!
- Chương 8: Một người phụ nữ có giọng nói lạnh lùng và tính cách bá đạo
- Chương 9: Lý Nhược Băng mất bình tĩnh
- Chương 10: Tôi biết toàn bộ về cô
- Chương 11: Tôi có thể làm bạn trai giả thứ tư của cô, suy xét một chút đi
- Chương 12: Em trai của cô sắp xảy ra chuyện
- Chương 13: Tôi sẽ dùng tay bóp chết anh ta!
- Chương 14: Chị... ANH RỂ?
- Chương 15: Tên bám váy này nhất định là lừa bà chị
- Chương 16: Xin lỗi tôi, tôi chỉ cậu!
- Chương 17: Đúng đúng đúng, anh rể nói đúng!
- Chương 18: Chuyện gì vậy? Anh rể còn biết thuật đánh bài?
- Chương 19: Stud
- Chương 20: Thằng nhóc này lên rồi!
- Chương 21: Con chín bích chí mạng
- Chương 22: Chơi gian lận, chặt tay!
- Chương 23: Anh còn hiểu nghệ thuật nữa sao?
- Chương 24: Cậu đang thả thính tôi sao?
- Chương 25: Em không thấy mâu thuẫn hả
- Chương 26: Tôi! NGÔ THẦN! XUẤT THÂN TRONG GIA ĐÌNH BÌNH THƯỜNG!
- Chương 27: Cậu với tên lừa đảo nào?
- Chương 28: Anh Ngô thật sự rất đẹp trai lịch thiệp!
- Chương 29: Sao tôi lại có cảm giác chị hơi quen vậy nhỉ
- Chương 30: Ngô Thần đã nói gì với Lỗ Quảng Niên
- Chương 31: Cái bẫy âm mưu chiếm đoạt tài sát và giết hại người khác
- Chương 32: Tát cho mọi người một cái tát ngu người
- Chương 33: Ông còn nhớ Mã Tuệ Phương không?
- Chương 34: Tôi không muốn chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với ông
- Chương 35: Tôi có bí mật xấu hổ nào sao?
- Chương 36: Không có riêng tư! KHÔNG CÓ BÍ MẬT!
- Chương 37: Anh yêu à! ANH ĐẾN ĐÂY ĐI MÀ!
- Chương 38: Dạy cho tên lừa đảo một bài học nhớ đời
- Chương 39: Cô vẫn nên lo cho mình nhiều hơn đi
- Chương 40: Có thôi đi không?
- Chương 41: Bão táp Đông Hải
- Chương 42: Đã xảy ra chuyện
- Chương 43: Loại rất trí mạng ấy
- Chương 44: Cược cô đừng ăn giấm
- Chương 45: Bá Phục Vương Giả-Thần!
- Chương 46: Thật sự không phải tôi nói khoác với cậu!
- Chương 47: Trùng hợp? Không! LÀ CHÚNG TA CÓ DUYÊN!
- Chương 48: Ông cẩn thận vậy sao?
- Chương 49: Lý Nhược Băng hỗ trợ!
- Chương 50: Là đàn ông thì không thể khiếp sợ, dẹp mẹ nó tên Đinh Thụy Long kia đi!
- Chương 51: Vụ tai nạn xe hơi vào mười năm trước ấy
- Chương 52: Kết bạn với tôi là quyết định đúng đắn nhất của anh
- Chương 53: Chú Ngô, lần này anh nợ chú
- Chương 54: Lại thêm một “anh em ruột”
- Chương 55: Thật là đúng dịp
- Chương 56: Trăng sáng khi nào tỏ
- Chương 57: Đừng trông cậy vào ai
- Chương 58: Một căn biệt thự bạc tỷ, nói tặng là tặng
- Chương 59: Cuộc đời thật đẹp tươi
- Chương 60: Ai? Cô nói ai?
- Chương 61: Đừng so sánh với Lý Nhược Băng
- Chương 62: Lý Nhược Băng cũng vô cùng kinh ngạc
- Chương 63: Cậu đúng là biết chém gió
- Chương 64: Cái quỳ này…
- Chương 65: Muốn đánh cược nữa không?
- Chương 66: Chuyện về đệ nhất mỹ nữ ở Đông Hải
- Chương 67: Đừng chê anh bẩn
- Chương 68: Tên tra nam dối trá và tiểu tam
- Chương 69: Trả thù! NHẤT ĐỊNH SẼ DÙNG LOẠI PHƯƠNG THỨC SẢNG KHOÁI NHẤT!
- Chương 70: Phú bà và trai bao
- Chương 71: Ngô Thần khủng khiếp giống như vực sâu!
- Chương 72: Có phải ngài Ngô không? Tôi là Tô Thanh Ảnh!
- Chương 73: Vương bát đản không chiếm tiện nghi (1)
- Chương 74: Đã trực tiếp bắt đầu rồi
- Chương 75: Nhìn tôi làm gì? Đánh bóng đi!
- Chương 76: Có muốn chạy cùng tôi không
- Chương 77: Bà chủ, cô chủ chạy cùng thằng nhóc kia
- Chương 78: Sức bật sau áp lực cực đoan. THẬT ĐÁNG SỢ!
- Chương 79: Thuộc tính bí mật của Tô Thanh Ảnh
- Chương 80: Khiêu vũ dưới ánh trăng, gì vui hơn ở dưới cõi đời
- Chương 81: Nào, nói một câu đi
- Chương 82: Bạn bè mà cô gọi là chồng à
- Chương 83: Là giả! LẠI LÀ GIẢ
- Chương 84: Lý Nhược Băng buồn bực
- Chương 85: Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên kỳ lạ
- Chương 86: Khiêu khích và phản đòn
- Chương 87: Chị à, chị sao rồi?
- Chương 88: Tình thế nguy hiểm? Không thể là tình thế nguy hiểm!
- Chương 89: Nhà họ Tô đúng không? Tìm rắc rối cho Lý Nhược Băng tôi sao?
- Chương 90: Hai người phụ nữ IQ cao
- Chương 91: Bà Tô, hân hạnh!
- Chương 92: Chúng ta đều là phụ nữ, cô không cần phải lừa tôi
- Chương 93: Cảm ơn thì không cần đâu
- Chương 94: Anh đang dạy cô chủ nhà chúng tôi chơi golf
- Chương 95: Cũng không biết vì sao lại phát triển thành tình huống như thế này
- Chương 96: Chồng à, em thực sự rất ngốc sao?
- Chương 97: Ngô Thần! CẬU MUỐN LÀM GÌ? CẬU ĐỪNG CÓ LÀM LOẠN!
- Chương 98: Lựa chọn thứ hai
- Chương 99: Cướp quyền của bố cô ấy?
- Chương 100: Ngô Thần bị dụ dỗ và đe dọa
- Chương 101: Hai trăm triệu, không, ba trăm triệu
- Chương 102: Chỉ đơn giản như vậy
- Chương 103: Sau đó thì sao? Chỉ như vậy thôi sao?
- Chương 104: Mẹ nó, cậu là bán tiên à
- Chương 105: Ngày mai xem kịch là được rồi
- Chương 106: Lý Nhược Băng cảm thấy có nguy cơ
- Chương 107: Không còn lựa chọn nào khác
- Chương 108: Ngô Thần! TÔI MUỐN ANH TA CHẾT NGAY LẬP TỨC!
- Chương 109: Cậu thực sự biết vẽ phác họa sao?
- Chương 110: Hiệu quả của khoe nghề
- Chương 111: Nhân chứng tài liệu đen trí mạng
- Chương 112: Tô Thanh Ảnh nổi loạn
- Chương 113: Vì lợi ích của công ty
- Chương 114: Cậu là người bán thông tin thật à
- Chương 115: Chú em, chú phải giúp tôi, coi như tôi xin chú
- Chương 116: Ngay từ đầu đã sai lầm rồi
- Chương 117: Rốt cuộc thì ông định quậy đến bao giờ? Cút ngay
- Chương 118: Cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời của tập đoàn Kim Phúc
- Chương 119: Không chỉ muốn thắng mà còn muốn thắng hoàn toàn!
- Chương 120: Biểu quyết đi
- Chương 121: Sự phản bội cực kỳ nghiêm trọng
- Chương 122: Mẹ! MẸ NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀM NHƯ VẬY SAO?
- Chương 123: Kim Phúc thay đổi lớn!
- Chương 124: Long trời lở đất, rúng động Đông Hải!
- Chương 125: Cô ta quá ghê gớm!
- Chương 126: Các người có giỏi thì đánh chết tôi đi!
- Chương 127: Xin lỗi tôi đi, có thể tôi sẽ cho ông một cơ hội
- Chương 128: Tôi tiễn ông lên thiên đường
- Chương 129: Cậu là ông nội của tôi
- Chương 130: Cho dù có làm như thế nào thì cũng phải chết
- Chương 131: Không còn lựa chọn nào khác
- Chương 132: Mục Thiên Thiên khóc to
- Chương 133: Em dâu biết chuyện này không?
- Chương 134: Đều là bạn của Ngô Thần
- Chương 135: Ngọn lửa bát quái trong lòng bùng cháy hừng hực!
- Chương 136: Chúng tôi đều ở lại, anh ngủ với ai?
- Chương 137: Học thầy không tày học bạn!
- Chương 138: Đùa giả làm thật sao? Làm thì làm!
- Chương 139: Đây là thế lực sau lưng cậu ta sao? Con tin sao?
- Chương 140: Bạn trai của con gái chắc chắn là giả
- Chương 141: Giả, quá giả
- Chương 142: Bên trong súng có sáu viên đạn
- Chương 143: Tự hủy! LẠI TỰ HỦY! CHÍNH LÀ CÓ VẤN ĐỀ LỜN!
- Chương 144: Cậu là ai? Vì sao xuất hiện bên cạnh con gái của tôi?
- Chương 145: Không biết đạo lý nhưng luôn miệng nhắc tới lợi ích!
- Chương 146: Cháu đã liên lạc với Hạ Thi Cầm rồi
- Chương 147: Có thể đổi đúng không?
- Chương 148: Đinh Thụy Long nhất định phải chết
- Chương 149: Cô đang làm nũng với tôi đấy à?
- Chương 150: Cô là chúa hề sao?
- Chương 151: Cô ta? Là ai?
- Chương 152: Đàn anh, anh có ý gây rối ư
- Chương 153: Góa Phụ Đen trong truyền thuyết
- Chương 154: Sởn tóc gáy
- Chương 155: Hoa khôi của đại học Đông Hải
- Chương 156: Anh nhìn tôi lớn lên giống kẻ coi tiền như rác sao?
- Chương 157: Để cô ấy rõ ràng rốt cuộc thì bản thân đã bỏ qua điều gì
- Chương 158: Bài hát được phát hành, số liệu tăng vọt
- Chương 159: Bọn họ muốn ra tay với anh! CẨN THẬN!
- Chương 160: Cách đơn giản hơn! LẦN THIẾT LẬP THỨ HAI!
- Chương 161: Anh bạn, đi một chuyến không?
- Chương 162: Toàn quân bị diệt
- Chương 163: Bảy người
- Chương 164: Không kịp nữa rồi
- Chương 165: Chiến thần thang máy
- Chương 166: Anh muốn đi giết Đinh Thụy Long ư?
- Chương 167: Không thể nào! KHÔNG THỂ NÀO! KHÔNG THỂ NÀO!
- Chương 168: Cậu ta đang tắm
- Chương 169: Cậu đúng là đa tài đa nghệ
- Chương 170: Ngô Thần có thể biết trước được tương lai
- Chương 171: Anh rể, anh tiết lộ một chút được không?
- Chương 172: Vu oan hãm hại
- Chương 173: Học trưởng có phải anh được phú bà bao nuôi không?
- Chương 174: Không hot thì tôi trả tiền lại cho cô
- Chương 175: Ông chủ, anh ta biết...
- Chương 176: Con gái sinh hộ, bà cũng quan tâm như vậy sao?
- Chương 177: Tôi có suy nghĩ về bà
- Chương 178: Cậu muốn chơi tôi sao?
- Chương 179: Đúng vậy! TÔI LÀM ĐÓ!
- Chương 180: Cậu ta dựa vào đâu?
- Chương 181: Say
- Chương 182: Anh Ngô, anh cố ý đúng không?
- Chương 183: Xúc phạm! RẤT XÚC PHẠM!
- Chương 184: Cậu không sợ cô Lý biết được sẽ đau lòng sao?
- Chương 185: Ô Ngữ Dung, mày không cần mặt mũi nữa sao? Cậu ta mới hai mươi hai tuổi thôi
- Chương 186: Cậu Ngô, tối nay cậu rảnh chứ?
- Chương 187: Bà chủ, bà chắc chắn không?
- Chương 188: Không nhìn thấy gì hết
- Chương 189: Khó xử không thôi
- Chương 190: Còn dám có thái độ này?!
- Chương 191: Quỳ xuống, xin lỗi tôi!
- Chương 192: Quỳ xuống ư? Không thể nào
- Chương 193: Ngô Thần! LẦN SAU ANH CÓ THỂ KIẾM NGƯỜI BÌNH THƯỜNG MỘT CHÚT KHÔNG?
- Chương 194: Đâu ra nhiều tình huống xảy ra đột ngột như vậy?
- Chương 195: Sởn gai ốc
- Chương 196: Là không đến? Hay là chưa đến?
- Chương 197: Ông cần cái gì?
- Chương 198: Tôi cho anh một cơ hội
- Chương 199: Hai tài liệu đen
- Chương 200: Tôi cần anh nói dối
- Chương 201: Chúc ông may mắn
- Chương 202: Một trăm triệu USD tiền chuộc, suy nghĩ chút không?
- Chương 203: Vòng tới vòng lui, cuối cùng đây là tình huống gì?
- Chương 204: Cô đang làm gì?
- Chương 205: Đêm nay cô sẽ gặp phải tai nạn đổ máu
- Chương 206: Đúng là em trai!
- Chương 207: Nói chuyện gì? Lại nói chuyện nữa sao?
- Chương 208: Cô tìm không thấy anh ấy?
- Chương 209: Cậu đang làm gì vậy? Có thôi đi không?
- Chương 210: Quá khoa trương rồi phải không? Quay phim sao?
- Chương 211: Hàng đầu thế giới
- Chương 212: Tôi nói làm tốt lắm!
- Chương 213: Đây là hận bao nhiêu chứ?
- Chương 214: Là anh rể của tôi, hãy khách sáo một chút
- Chương 215: Tiệm mì sợi là danh hiệu của tổ chức sao?
- Chương 216: Tôi muốn xin chỉ bảo một chút
- Chương 217: Đã chuẩn bị sẵn mới đến?
- Chương 218: Cô ta không thể nào là người phụ nữ của Ngô Thần!
- Chương 219: Quan hệ hợp tác thân thiết?
- Chương 220: Dựa vào cái gì?
- Chương 221: Thật sự là quá tuyệt vời!
- Chương 222: Nhượng bộ cực lớn!
- Chương 223: Ông ta muốn đến Đông Hải, đích thân tới trước mặt xin lỗi tôi
- Chương 224: Em không nhớ thầy sao?
- Chương 225: Phải dạy dỗ một chút rồi mơi đuổi đi
- Chương 226: Cô đúng là một thiên tài
- Chương 227: Gia sư ác ma
- Chương 228: Mang đến hy vọng
- Chương 229: Hơn một trăm người
- Chương 230: Ngoài đường anh trâu bò như vậy, người nhà anh có biết không?
- Chương 231: Sao tao lại sinh ra một đứa con phá hoại như mày!
- Chương 232: Chú! XIN LỖI CHÚ!
- Chương 233: Siêu đáng yêu siêu ngoan ngoãn
- Chương 234: Bao nhiêu tiền đều phải thuê!
- Chương 235: Cô gái này là
- Chương 236: Đột nhiên ngả bài
- Chương 237: Không rét mà run
- Chương 238: Không phải vợ chồng mà là một đôi
- Chương 239: Tại sao ôm tôi?
- Chương 240: Cắm sừng anh ta và để anh ta trở thành một con trâu có sừng không phải sẽ tốt hơn sao?
- Chương 241: Tôi đồng ý, nhưng tôi có một yêu cầu!
- Chương 242: Chị muốn như thế nào cũng được
- Chương 243: Quý nhân trong đời
- Chương 244: Anh ta có thể nguyên vẹn rời khỏi Đông Hải hay không, cháu không đảm bảo
- Chương 245: Tôi không cần thể diện sao?
- Chương 246: Nữ hoàng lạnh lùng Lý Nhược Băng!
- Chương 247: Đã cho đủ thể diện rồi
- Chương 248: Cô không đi nhầm đâu, cô Tô!
- Chương 249: Cực kỳ kinh ngạc!
- Chương 250: Thác loạn vậy sao?
- Chương 251: Đàn anh về Đông Hải rồi sao?
- Chương 252: Đây chính là cái gọi là thiên tài!
- Chương 253: Ngô Thần yêu dấu à, tối nay cậu ở đâu vậy?
- Chương 254: Tự ti rồi! TỰ KỶ RỒI!
- Chương 255: Sự hài hoà lớn của sinh mệnh
- Chương 256: Tự tiết lộ hành tung
- Chương 257: Phản cảm! THẬM CHÍ LÀ NỔI GIẬN!
- Chương 258: Cẩn thận bị nhìn thấy
- Chương 259: Để tôi hỏi anh ấy
- Chương 260: Không lãng phí ngày hôm nay
- Chương 261: Giống nhau và thay đổi
- Chương 262: Cực kỳ kích động cực kỳ thích thú
- Chương 263: Để tôi đi!
- Chương 264: Đưa dao cho tôi
- Chương 265: Buổi chiều, bốn giờ ba chín phút hai mươi mốt giây
- Chương 266: Tình nhân trong bóng tối
- Chương 267: Nếu như để cô Lý biết chuyện này, e rằng sẽ ghen mất thôi, đúng không?
- Chương 268: Anh à, tôi phục anh lắm đấy!
- Chương 269: Đoạn video được quay trước đó
- Chương 270: Cả hai người đều không trong sạch
- Chương 271: Nghệ thuật ngôn từ
- Chương 272: Vì anh em của tôi
- Chương 273: Ông không hiểu tình hình
- Chương 274: Nói cảm ơn gì chứ, chúng ta là anh em
- Chương 275: Có chút bản lĩnh, đáng tiếc..
- Chương 276: Ngô Thần
- Chương 277: Cao thủ tuyệt thế
- Chương 278: Còn có thể rất đặc biệt!
- Chương 279: Đại ca, anh biết em?
- Chương 280: Đường Tân Bảo và Quách Kỳ Kỳ
- bình luận