Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày - Chương 7: Lần đầu tiên chủ động thiết lập lại, tuyến đường điên cuồng!

Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày Chương 7: Lần đầu tiên chủ động thiết lập lại, tuyến đường điên cuồng!
Ngô Thần biết sắp gay go rồi.

Trước đây anh làm việc không bao giờ cân nhắc đến hậu quả. Giết người không phải là vấn đề bởi vì mọi thứ sẽ được thiết lập lại.

Nhưng lần này, thời gian đã bắt đầu trôi qua rồi, ngày hôm qua Ngô Thần đã chọc mù mắt của một người, cắt cổ của một người, không chắc có được cứu sống lại hay không, anh còn dùng danh nghĩa của người tai to mặt lớn để giả gây sức ép để bỏ trốn, còn lấy trộm xe của Vương Trạng Nguyên nữa, có thể nói là phiền phức vô cùng.

Mặc dù anh vẫn có thể chủ động thiết lập lại thời gian.

Nhưng ngày 7 tháng 7 đã trôi qua và bây giờ đã là ngày 8 tháng 7 rồi. Ngô Thần không thể thiết lập lại ngày hôm qua.

Rắc rối tiếp theo này, nếu không xử lý tốt, hoặc là Ngô Thần sẽ bị người trên đường giết chết, hoặc là bị kết án tử hình với tội giết người, những chuyện này đều hoàn toàn có thể xảy ra!

Nghĩ đến đây, Ngô Thần mỉm cười.

Cuộc sống mà, như thế này mới thú vị chứ!

Ngô Thần lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy Vương Trạng Nguyên đích thân tới, chắc là vẫn còn đang trên đường đi, nhưng những tên đàn em dưới quyền của anh ta đã tới mấy chục người rồi.

Ngô Thần không biết liệu ngày hôm qua Lưu râu có nói với Vương Trạng Nguyên chạy đến sau về thân phận của mình hay không.

Nếu như nói rồi, tạm thời sẽ không có phiền phức, Vương Trạng Nguyên nhất định sẽ không dám động vào anh, mà chỉ tìm anh trước thôi.

Nếu không nói, thì đoán chừng Vương Trạng Nguyên sẽ trực tiếp cho người ra tay.

Ở khu vực Đông Hải vậy mà lại có người dám động vào chiếc xe yêu quí của anh ta, có thể nói là không cần mạng nữa rồi.

Vương Trạng Nguyên tên thật là Vương Triết. Mười lăm năm trước thi đại học, anh ta là thủ khoa khối tự nhiên ở Đông Hải. Đáng lẽ phải trở thành một sinh viên hàng đầu có một tương lai đầy hứa hẹn. Tuy nhiên, trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học, bố mẹ anh ta đã bị đánh đập do phá dỡ nhà, bố thì bị liệt nửa người, trong cơn thịnh nộ anh ta đã đâm người.

Vụ thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học đâm người một thời đã từng là tiêu đề của tin tức thời sự.

Vì lý do này, Vương Triết đã phải ngồi tù 3 năm, sau khi ra tù, anh ta bắt đầu quậy phá và trở nên nổi tiếng, anh ta không quyền không thế, không có lai lịch khủng cũng không có tiền, nhưng lại có chỉ số IQ cao ngất mà hầu hết người khác không có.

Vương Trạng Nguyên hiện tại là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Hải, thế lực vô cùng to lớn.

Ngô Thần biết cách đối phó với Vương Trạng Nguyên, nhưng lần này, thời cơ không đúng.

Trên thực tế, Vương Trạng Nguyên là một vấn đề nhỏ trong chuyện rắc rối lần này mà thôi.

Vấn đề lớn là ngày hôm qua Ngô Thần đã mượn danh cậu Lý, cáo mượn oai hùm đến đây, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài mới là một vấn đề lớn, một rắc rối lớn! Đoán chừng đến lúc đó sẽ bị tất cả người ở khu vực Hoa Đông truy sát.

Thật là kích thích mà!

Bang! Bang! Bang!

Những người bên ngoài vẫn đang đập cửa, hơn nữa nghe động tĩnh bên ngoài hình như đã có mấy người rồi.

“Phải, phải làm sao đây...” Mục Thiên Thiên sợ hãi chạy hai bước về phía Ngô Thần, nhưng “ầm” một tiếng ngã xuống đất, nước mắt chảy ròng ròng.

Bây giờ cơ thể của cô vẫn rất yếu, vẫn còn hơi đau, căn bản là không thể chạy nổi.

Ngô Thần vội vàng đến đỡ Mục Thiên Thiên, nhìn thấy khuỷu tay của cô đều đã bầm tím rồi.

Cơ thể của Mục Thiên Thiên không tiện, còn chưa mặc quần áo nữa mà đang quấn chăn. Tay của Ngô Thần thì bị thương, bị người ta chặn cửa, anh nhìn thấy cửa cũng sắp bị đánh sập rồi.

“Phải làm sao, tôi sợ lắm.” Mục Thiên Thiên bật khóc.

“Không sao, không sao, chúng ta làm lại lần nữa.” Ngô Thần xoa xoa tóc cô, cười nói.

Thiết lập lại thời gian và không gian!

“Ding! Máy chủ sẽ thực hiện thiết lập lại thời gian và không gian lần đầu tiên vào ngày 8 tháng 7 năm 2020. Lần này tiêu hao hạn ngạch thời gian và không gian 1 điểm, hạn ngạch thời gian và không gian còn lại là 364.999 điểm.”

*

Ngày 8 tháng 7 năm 2020 lúc 7 giờ sáng.

Ngô Thần mở mắt ra nhìn trần nhà, trong lòng lộ ra một nụ cười. 7 giờ là điểm kết toán thời gian và cũng điểm thiết lập lại thời gian, nếu thiết lập lại trước 7 giờ sáng thì thực tế ngày thiết lập lại là ngày hôm trước và sau 7 giờ mới là cùng ngày.

“Này! Cái tên xấu xa, không phải anh nói là ngày 7 tháng 7 cứ lặp đi lặp lại sao? Ngày nào cũng thiết lập lại. Hôm nay là ngày 8 tháng 7. Anh giải thích thế nào đây?” Giọng nói yếu ớt của cô gái bên cạnh đột nhiên vang lên.

Ngô Thần quay đầu lại và nhìn thấy Mục Thiên Thiên, người đang đắp chăn, hai tay đang cầm chặt cây gậy bóng chày, bĩu môi và hung dữ nhìn chằm chằm vào anh.

“Cô không biết tôi là kẻ nói dối sao? Từ khi nào cô tin vào những lời tôi nói thế?” Ngô Thần mỉm cười nói, một tay giật lấy cây gậy bóng chày, đặt nó lại trên bàn.

“Hứ! Không vui, không vui chút nào, anh không phối hợp với người ta một chút nữa.” Mục Thiên Thiên thở hồng hộc.

Ngô Thần đưa tay ra hiệu cho Mục Thiên Thiên.

“Cái tên xấu xa!” Mục Thiên Thiên vỗ vào cánh tay Ngô Thần, nhưng sau đó ngoan ngoãn nằm xuống và hôn lên má Ngô Thần một cái.

“Cô có hối hận không?” Ngô Thần hỏi.

“Hối hận cái gì?” Mục Thiên Thiên không hiểu.

“Hối hận vì đã về nhà với tôi không?”

“Hừm... Tôi hối hận rồi, cho nên anh mau thiết lập lại thời gian đi, nhanh lên! Hừ!” Mục Thiên Thiên nói, nhưng giọng điệu lại như đang trêu chọc Ngô Thần, không phải thực sự hối hận.

“Tôi là một người đàn ông đã ngủ với mười nghìn người phụ nữ, cô không hối hận sao?” Ngô Thần cười híp mắt hỏi.

“Chuyện này có quan trọng không? Anh đâu có nói là muốn hẹn hò với tôi.” Mục Thiên Thiên liếc Ngô Thần một cái.

“Tôi sợ cô sẽ yêu tôi mất.”

“Hứ! Nằm mơ đi! Anh nhớ cho kỹ đấy, tối hôm qua là tôi ngủ với anh, không phải là anh ngủ với tôi.”

“Chậc! Được thôi!”

Ngô Thần vừa nói vừa ngồi dậy, vào phòng tắm lấy quần áo, ném qua cho Mục Thiên Thiên và nói: “Mặc quần áo vào, chúng ta nên xuất phát rồi.”

“Đi đâu vậy? Tôi còn muốn ngủ một chút nữa.” Mục Thiên Thiên nói, chơi xấu trùm chăn lại kín đầu.

“Hôm qua chúng ta đã chọc phải rắc rối lớn. Cô biết tôi đã nói dối cô, tôi không có bản lĩnh gì to lớn hết. Tôi đoán với thế lực của Vương Trạng Nguyên, anh ta sẽ sớm tìm đến đây thôi. Nếu chúng ta không chạy trốn, sẽ rắc rối to đấy...” Ngô Thần cười nhạt nói.

Mục Thiên Thiên đột ngột ngồi dậy, nhanh chóng mặc lại quần áo.

“Anh, anh thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào hết, rõ ràng biết là tối qua là… lần đầu tiên của tôi, anh còn không ngừng… đau lắm đấy!” Mục Thiên Thiên mặc quần áo vào, rồi ném giấy vệ sinh về phía Ngô Thần.

“Đừng nói nhảm nữa, nếu còn không rời đi sẽ bị đánh đấy!” Ngô Thần cười đi qua ẵm Mục Thiên Thiên lên.

Xuất phát!

Ẵm Mục Thiên Thiên đi ra ngoài, ẵm Mục Thiên Thiên đi qua con hẻm nhỏ.

Trên đường đi, một số cô chú đi mua sắm từ sáng sớm về nhìn thấy họ, nhưng Mục Thiên Thiên không quan tâm đến ánh mắt của bọn họ, cô thật sự rất là thoải mái, là một người rất hướng ngoại.

Chiếc Lamborghini màu trắng dừng bên ngoài con hẻm.

Người của Vương Trạng Nguyên vẫn chưa đến, nhưng đoán chừng sắp đến rồi.

Cả hai lên xe.

“Anh định đi đâu vậy?” Sau khi Mục Thiên Thiên thắt dây an toàn xong liền hỏi, rồi nhỏ giọng nói: “Anh định lái xe đến chỗ không có người rồi vứt đi sao?”

“Cô đoán xem?” Ngô Thần cười với Mục Thiên Thiên.

“Cắt! Cứ luôn lời ngon tiếng ngọt, còn bày đặt làm ra vẻ bí mật nữa. Quên đi, quên đi, không hỏi nữa, anh sẽ bịa chuyện nữa mà thôi.” Mục Thiên Thiên giơ một ngón giữa lên với Ngô Thần.

Thật ra, những gì cô nói chính là những điểm cô cảm thấy Ngô Thần thú vị, tất nhiên, cô có thể về nhà với Ngô Thần không chỉ vì Ngô Thần thú vị, mà còn vì Ngô Thần đã cứu cô.

Một cô gái nhỏ ở độ tuổi của cô thích mơ mộng về Bạch mã hoàng tử, một anh hùng cứu mỹ nhân, hay là những thứ tương tự như vậy, hoặc là nhân lúc còn trẻ yêu đương một trận điên cuồng.

Tuy nhiên, vì tính cách nổi loạn và tâm lý nổi loạn của mình, có rất nhiều chuyện ngoài miệng Mục Thiên Thiên sẽ không chịu thừa nhận đâu.

Ùn ùn…

Ngô Thần khởi động xe, còn chưa kịp nhấn ga thì phía sau đã truyền đến tiếng nhấn ga.

Anh nhìn vào gương chiếu hậu, đó là một vài chiếc xe địa hình. Dẫn đầu là một chiếc Mercedes-Benz G. Sau khi nhìn lướt qua biển số xe, Ngô Thần biết bọn họ là người của Vương Trạng Nguyên. Bọn họ đến rồi, hơn nữa cũng đã nhìn thấy chiếc xe Lamborghinmàu trắng đang đậu ở bên đường.

“Rất thú vị.” Ngô Thần lẩm bẩm một câu rồi tươi cười nói: “Ngồi yên nhé!”

Rồi nhanh chóng chuyển chế độ, sang số, đạp ga!

Bắt đầu lăn bánh!

Lamborghini trực tiếp lao đi, khi lên đường cái liền bắt đầu điên cuồng tăng tốc cực độ!

“A! Anh điên à, mới sáng sớm đường đầy xe đó!” Mục Thiên Thiên hét lên.

“Nhìn phía sau đi, bọn họ đang đuổi theo chúng ta đó, bị bắt sẽ thảm lắm đấy!” Ngô Thần nghiêng đầu.

Mục Thiên Thiên liếc nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên phía sau có vài chiếc xe cũng đang lái rất nhanh, tăng tốc đuổi theo, nhưng chiếc Lamborghini đã nhanh hơn nên khoảng cách càng lúc càng xa.

“Đừng nói chuyện, tôi gọi điện thoại.” Ngô Thần nói, mò lấy điện thoại và bấm một dãy số.

Rất nhanh sau đó đã kết nối.

“Nói!” Trong điện thoại truyền ra một giọng nói vô cùng lạnh lùng và già giặn của một người phụ nữ.

 

 
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận