Bảo Bối Của Mặc Thiếu - Chương 22: Dưỡng thương
Chương trước- Chương 1: Phản bội
- Chương 2: Hậu sự
- Chương 3: Truy sát
- Chương 4: Bẫy
- Chương 5: Thuộc hạ
- Chương 6: Anh hai à
- Chương 7: Ám Nguyệt
- Chương 8: Hắc lao
- Chương 9: Phối hợp
- Chương 10: Diệt gọn bầy chuột
- Chương 11: Mở rộng địa bàn
- Chương 12: Bê đá đập chân mình
- Chương 13: Tha?
- Chương 14: Sợi dây hình rồng
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18: Nguy hiểm
- Chương 19: Nguy hiểm(2)
- Chương 20: Nguy hiểm(3)
- Chương 21: Nguy hiểm(4)
- Chương 22: Dưỡng thương
- Chương 23: Đàm phán
- Chương 24: Bao vây
- Chương 25: Nhảy dù
- Chương 26: Vật lộn chốn rừng thiêng
- Chương 27: Trở về
- Chương 28: Truyền máu
- Chương 29: Về Hàn gia
- Chương 30: Kẻ thù ngay trước mắt mà chẳng thể làm gì
- Chương 31: Lão đại nổi giận rồi
- Chương 32: "Tôi tới rồi."
- Chương 33: "Tôi chống đỡ cho em."
- Chương 34: Tổng giám đốc
- Chương 35: Lâu rồi không gặp
- Chương 36: Kẻ thao túng
- Chương 37: Dùng bữa
- Chương 38: Chạm mặt
- Chương 39: Dự tiệc
- Chương 40: Bạn gái tôi
- Chương 41: Sóng gió
- Chương 42: Kẻ cười người khóc
- Chương 43: Chạm mặt bạn cũ
- Chương 44: Tự mình vào hang cọp
- Chương 45: Vào hang cọp (2)
- Chương 46: Thật thật, giả giả
- Chương 47: Có đáng không?
- Chương 48: "Lão đại, anh tới rồi."
- Chương 49: Demon assassin
- Chương 50: Ranh giới bị phá bỏ
- Chương 51: Ranh giới bị há bỏ [2]
- Chương 52
- Chương 53: Ghen
- Chương 54: Trả thù
- Chương 55: Trả thù(2)
- Chương 56: Trả Thù (3)
- Chương 57: Trả thù [4]
- Chương 58: Ám Nguyệt muốn chạy trốn
- Chương 59: Tiểu hồ Ly, em không thoát được tôi đâu
- Chương 60
- Chương 61: Ném đá giấu tay
- Chương 62
- Chương 63: Sắp lộ diện
- Chương 64: Người bí ẩn
- Chương 65: Bất ngờ
- Chương 66: Cuộc chiến cam go
- Chương 67: Đường nào cũng là đường chết
- Chương 68: Hợp tác
- Chương 69
- Chương 70: Anh em song sinh
- Chương 71
- Chương 72: Cứu
- Chương 73: Cứu (2)
- Chương 74: Cứu (3)
- Chương 75: Cô thua rồi
- Chương 76: Cùng chết
- Chương 77
- Chương 78: Họp
- Chương 79: Tiểu hồ ly của Mặc thiếu.
- Chương 80: Tới Itali.
- Chương 81: Tới Itali.
- Chương 82: Huấn luyện.
- Chương 83
- Chương 84: Phát hiện.
- Chương 85
- Chương 86: khu tập trận giả.
- Chương 87: Kẻ nội gián.
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93: Mất tích
- Chương 94
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bảo Bối Của Mặc Thiếu
Chương 22: Dưỡng thương
Vì thương tích khắp người cộng thêm việc mất máu quá nhiều nên Ám Nguyệt đã nằm bẹp trên giường suốt ba ngày. Trong ba ngày này ngoài những lúc ra ngoài xử lí công việc ra thì Mặc Tiêu Dao luôn kề sát bên cạnh cô không rời.
Mọi công việc đều đã được bàn giao qua cho Ngụy Lỗi và Nam Dương giải quyết nốt. Nhờ có đoạn ghi âm mà cô liều mình vào hang cọp lấy được mà tất cả những tên đầu sỏ hợp tác chia lợi nhuận với Demon bang đều bị tóm gọn. Mặc Tiêu Dao đã cho người đưa những kẻ đó lưu đày bên Châu Phi, toàn bộ gia sản đều được đem đấu giá.
Còn về Marcus, Ám Nguyệt nghe Bạch Phong thuật lại sự việc tối hôm đó sau khi cô đã ngất đi vì mất máu quá nhiều.
Toàn bộ căn biệt thự đó đều bị Mặc Tiêu Dao cho người cài bom nổ tung, riêng tên Marcus bị áp giải nhốt xuống hầm. Hắn ta vẫn còn chút giá trị nên tạm thời giữ lại cho hắn nửa cái mạng.
…
Ám Nguyệt buồn chán toan ngồi dậy thì bị ánh mắt cảnh cáo của Mặc Tiêu Dao dọa sợ. Nằm ngó ngang ngó dọc suy nghĩ một hồi cô chợt nhớ ra cậu nhóc mà cô vô tình nhặt về - Johnne mane. Không biết cậu bé thế nào, có lẽ vẫn đang ở bên đó.
Đang sầu não không biết nên nói sao về cậu nhóc đó cho Mặc Tiêu Dao thì bên tai cô bỗng vang lên giọng nói: “Có chuyện gì?”
“Lão…lão đại.”
Mặc Tiêu Dao rời sự chú ý từ màn hình laptop sang cô.
“Chuyện là lúc trước tôi có vô tình cứu được một cậu bé bị một đám người đuổi theo truy sát. Nghe nói cả gia đình đều đã bị giết sạch chỉ có mình cậu ta chạy thoát. Vì vậy nên…nên tôi đã…tôi đã đưa cậu bé về biệt thự bên Iland.” Ám Nguyệt hơi ngập ngừng đôi chút rồi nói tiếp: “Lão đại anh có thể đưa thằng bé qua đây không?”
“Đã qua rồi.”
Ám Nguyệt thiếu chút đã ngồi bật dậy, ngay lập tức cơn đau từ bả vai truyền đến.
“Nằm im, đã sắp xếp người chăm sóc cho cậu ta rồi.”
“Cảm ơn anh, lão đại.”
Ám Nguyệt toan nói thêm gì đó thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cốc…cốc…
“Vào đi.”
Là Bạch Phong, anh đảo mắt nhìn cô một cái rồi báo cáo với Mặc Tiêu Dao: “Lão đại, lô vũ khí lần này của chúng ta bị chặn lại, cần giấy thông quan qua địa phận nước Frice. Tôi đã cho người báo với lão già đó là anh muốn gặp.”
“Chuẩn bị đi, báo với Phong Duật và Nam Dương lập tức trở về. Sáng ngày mai xuất phát. Còn cậu và Ngụy Lỗi ở lại lo liệu mọi chuyện.”
“Vâng.”
Vẫy tay ra hiệu cho Bạch Phong ra ngoài, Mặc Tiêu Dao đóng lap top lại rồi luồn tay bế cô lên. Động tác rất nhẹ nhàng, cẩn thận để không chạm vào vết thương.
“Lão đại có chuyện gì sao?” Từ trước đến nay hầu hết địa bàn ở các nước đều do hai nhà Mặc gia và Demon bang ngấm ngầm thao túng vì vậy hàng hóa vận chuyển qua đều không cần giấy phép thông hành. Chính phủ của các nước đó đều được chia lợi nhuận nên mắt nhắm mắt mở coi như không biết hoặc một số thì e sợ thế lực của Mặc gia nên không dám có ý kiến. Vậy mà lần này lại có nơi cần đích thân Mặc Tiêu Dao ra mặt để lấy quyền vận chuyển hàng.
Mặc Tiêu Dao đương nhiên là hiểu cô đang thắc mắc điều gì, anh nhàn nhạt giải thích: “Frice là một quốc gia không hề đơn giản, có một lực lượng quân đội hùng mạnh, số lượng vũ khí khủng đều từ trong nước chế tạo. Nếu trực tiếp va chạm chỉ e là cả hai bên đều thiệt hại, tổn thất và hàng của chúng ta sẽ đến chậm so với dự tính. Vì vậy lần này tôi mới phải bay qua bên đó một chuyến.”
Không biết từ lúc nào Ám Nguyệt đã nằm gọn trong lòng Mặc Tiêu Dao và bị anh bế lên ôm vào trong bồn tắm.
“Vậy lão đại…a…lão đại nay vết thương đỡ rồi tôi có thể tự mình tắm.” Từng chiếc cúc áo trên người cô dần bị cởi bung ra.
“Lão đại…”
Từ hôm cô bị thương đến giờ đều là Mặc Tiêu Dao vệ sinh vết thương và tắm cho cô. Ám Nguyệt rất muốn kháng cự nhưng rất sợ chọc anh giận rồi ném mình vào hắc lao. Cô đã đề xuất nên để giúp việc làm chuyện này nhưng Mặc Tiêu Dao lại vờ như không nghe thấy, không để những lời cô nói vào tai. Đam Mỹ H Văn
Gò má Ám Nguyệt ửng hồng nhìn từng mảnh quần áo rơi trên nền đất, cả thân thể dần chìm trong hơi nước ấm áp. Đây là nước thuốc mà Duy Vũ đã vất cả tìm nguyên liệu để pha chế, ngâm mình trong làn nước này rất dễ chịu.
Sau khi đã tắm xong Mặc Tiêu Dao ôm Ám Nguyệt dậy bọc cô vào một chiếc khăn lông rồi đặt xuống giường. Anh lấy hộp thuốc vệ sinh rồi băng bó vết thương cho cô sau đó lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Ám Nguyệt sau khi ngâm mình trong nước thuốc thì cả cơ thể đề cảm thấy rất thư thái, sảng khoái. Cô nằm một lát rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cho đến khi tỉnh lại thấy tay mình đang đặt trên lồng ngực săn chắc, mùi thương quen thuộc bao bọc khắp cơ thể. Ám Nguyệt khẽ liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Ngoài những lúc hung dữ ra thì cũng rất tiêu soái, suy nghĩ ấy bất chợt hiện ra xong lại bị Ám Nguyệt dập tắt ngay tức khắc. Thật là quá vớ vẩn.
Mọi công việc đều đã được bàn giao qua cho Ngụy Lỗi và Nam Dương giải quyết nốt. Nhờ có đoạn ghi âm mà cô liều mình vào hang cọp lấy được mà tất cả những tên đầu sỏ hợp tác chia lợi nhuận với Demon bang đều bị tóm gọn. Mặc Tiêu Dao đã cho người đưa những kẻ đó lưu đày bên Châu Phi, toàn bộ gia sản đều được đem đấu giá.
Còn về Marcus, Ám Nguyệt nghe Bạch Phong thuật lại sự việc tối hôm đó sau khi cô đã ngất đi vì mất máu quá nhiều.
Toàn bộ căn biệt thự đó đều bị Mặc Tiêu Dao cho người cài bom nổ tung, riêng tên Marcus bị áp giải nhốt xuống hầm. Hắn ta vẫn còn chút giá trị nên tạm thời giữ lại cho hắn nửa cái mạng.
…
Ám Nguyệt buồn chán toan ngồi dậy thì bị ánh mắt cảnh cáo của Mặc Tiêu Dao dọa sợ. Nằm ngó ngang ngó dọc suy nghĩ một hồi cô chợt nhớ ra cậu nhóc mà cô vô tình nhặt về - Johnne mane. Không biết cậu bé thế nào, có lẽ vẫn đang ở bên đó.
Đang sầu não không biết nên nói sao về cậu nhóc đó cho Mặc Tiêu Dao thì bên tai cô bỗng vang lên giọng nói: “Có chuyện gì?”
“Lão…lão đại.”
Mặc Tiêu Dao rời sự chú ý từ màn hình laptop sang cô.
“Chuyện là lúc trước tôi có vô tình cứu được một cậu bé bị một đám người đuổi theo truy sát. Nghe nói cả gia đình đều đã bị giết sạch chỉ có mình cậu ta chạy thoát. Vì vậy nên…nên tôi đã…tôi đã đưa cậu bé về biệt thự bên Iland.” Ám Nguyệt hơi ngập ngừng đôi chút rồi nói tiếp: “Lão đại anh có thể đưa thằng bé qua đây không?”
“Đã qua rồi.”
Ám Nguyệt thiếu chút đã ngồi bật dậy, ngay lập tức cơn đau từ bả vai truyền đến.
“Nằm im, đã sắp xếp người chăm sóc cho cậu ta rồi.”
“Cảm ơn anh, lão đại.”
Ám Nguyệt toan nói thêm gì đó thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cốc…cốc…
“Vào đi.”
Là Bạch Phong, anh đảo mắt nhìn cô một cái rồi báo cáo với Mặc Tiêu Dao: “Lão đại, lô vũ khí lần này của chúng ta bị chặn lại, cần giấy thông quan qua địa phận nước Frice. Tôi đã cho người báo với lão già đó là anh muốn gặp.”
“Chuẩn bị đi, báo với Phong Duật và Nam Dương lập tức trở về. Sáng ngày mai xuất phát. Còn cậu và Ngụy Lỗi ở lại lo liệu mọi chuyện.”
“Vâng.”
Vẫy tay ra hiệu cho Bạch Phong ra ngoài, Mặc Tiêu Dao đóng lap top lại rồi luồn tay bế cô lên. Động tác rất nhẹ nhàng, cẩn thận để không chạm vào vết thương.
“Lão đại có chuyện gì sao?” Từ trước đến nay hầu hết địa bàn ở các nước đều do hai nhà Mặc gia và Demon bang ngấm ngầm thao túng vì vậy hàng hóa vận chuyển qua đều không cần giấy phép thông hành. Chính phủ của các nước đó đều được chia lợi nhuận nên mắt nhắm mắt mở coi như không biết hoặc một số thì e sợ thế lực của Mặc gia nên không dám có ý kiến. Vậy mà lần này lại có nơi cần đích thân Mặc Tiêu Dao ra mặt để lấy quyền vận chuyển hàng.
Mặc Tiêu Dao đương nhiên là hiểu cô đang thắc mắc điều gì, anh nhàn nhạt giải thích: “Frice là một quốc gia không hề đơn giản, có một lực lượng quân đội hùng mạnh, số lượng vũ khí khủng đều từ trong nước chế tạo. Nếu trực tiếp va chạm chỉ e là cả hai bên đều thiệt hại, tổn thất và hàng của chúng ta sẽ đến chậm so với dự tính. Vì vậy lần này tôi mới phải bay qua bên đó một chuyến.”
Không biết từ lúc nào Ám Nguyệt đã nằm gọn trong lòng Mặc Tiêu Dao và bị anh bế lên ôm vào trong bồn tắm.
“Vậy lão đại…a…lão đại nay vết thương đỡ rồi tôi có thể tự mình tắm.” Từng chiếc cúc áo trên người cô dần bị cởi bung ra.
“Lão đại…”
Từ hôm cô bị thương đến giờ đều là Mặc Tiêu Dao vệ sinh vết thương và tắm cho cô. Ám Nguyệt rất muốn kháng cự nhưng rất sợ chọc anh giận rồi ném mình vào hắc lao. Cô đã đề xuất nên để giúp việc làm chuyện này nhưng Mặc Tiêu Dao lại vờ như không nghe thấy, không để những lời cô nói vào tai. Đam Mỹ H Văn
Gò má Ám Nguyệt ửng hồng nhìn từng mảnh quần áo rơi trên nền đất, cả thân thể dần chìm trong hơi nước ấm áp. Đây là nước thuốc mà Duy Vũ đã vất cả tìm nguyên liệu để pha chế, ngâm mình trong làn nước này rất dễ chịu.
Sau khi đã tắm xong Mặc Tiêu Dao ôm Ám Nguyệt dậy bọc cô vào một chiếc khăn lông rồi đặt xuống giường. Anh lấy hộp thuốc vệ sinh rồi băng bó vết thương cho cô sau đó lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Ám Nguyệt sau khi ngâm mình trong nước thuốc thì cả cơ thể đề cảm thấy rất thư thái, sảng khoái. Cô nằm một lát rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cho đến khi tỉnh lại thấy tay mình đang đặt trên lồng ngực săn chắc, mùi thương quen thuộc bao bọc khắp cơ thể. Ám Nguyệt khẽ liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Ngoài những lúc hung dữ ra thì cũng rất tiêu soái, suy nghĩ ấy bất chợt hiện ra xong lại bị Ám Nguyệt dập tắt ngay tức khắc. Thật là quá vớ vẩn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phản bội
- Chương 2: Hậu sự
- Chương 3: Truy sát
- Chương 4: Bẫy
- Chương 5: Thuộc hạ
- Chương 6: Anh hai à
- Chương 7: Ám Nguyệt
- Chương 8: Hắc lao
- Chương 9: Phối hợp
- Chương 10: Diệt gọn bầy chuột
- Chương 11: Mở rộng địa bàn
- Chương 12: Bê đá đập chân mình
- Chương 13: Tha?
- Chương 14: Sợi dây hình rồng
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18: Nguy hiểm
- Chương 19: Nguy hiểm(2)
- Chương 20: Nguy hiểm(3)
- Chương 21: Nguy hiểm(4)
- Chương 22: Dưỡng thương
- Chương 23: Đàm phán
- Chương 24: Bao vây
- Chương 25: Nhảy dù
- Chương 26: Vật lộn chốn rừng thiêng
- Chương 27: Trở về
- Chương 28: Truyền máu
- Chương 29: Về Hàn gia
- Chương 30: Kẻ thù ngay trước mắt mà chẳng thể làm gì
- Chương 31: Lão đại nổi giận rồi
- Chương 32: "Tôi tới rồi."
- Chương 33: "Tôi chống đỡ cho em."
- Chương 34: Tổng giám đốc
- Chương 35: Lâu rồi không gặp
- Chương 36: Kẻ thao túng
- Chương 37: Dùng bữa
- Chương 38: Chạm mặt
- Chương 39: Dự tiệc
- Chương 40: Bạn gái tôi
- Chương 41: Sóng gió
- Chương 42: Kẻ cười người khóc
- Chương 43: Chạm mặt bạn cũ
- Chương 44: Tự mình vào hang cọp
- Chương 45: Vào hang cọp (2)
- Chương 46: Thật thật, giả giả
- Chương 47: Có đáng không?
- Chương 48: "Lão đại, anh tới rồi."
- Chương 49: Demon assassin
- Chương 50: Ranh giới bị phá bỏ
- Chương 51: Ranh giới bị há bỏ [2]
- Chương 52
- Chương 53: Ghen
- Chương 54: Trả thù
- Chương 55: Trả thù(2)
- Chương 56: Trả Thù (3)
- Chương 57: Trả thù [4]
- Chương 58: Ám Nguyệt muốn chạy trốn
- Chương 59: Tiểu hồ Ly, em không thoát được tôi đâu
- Chương 60
- Chương 61: Ném đá giấu tay
- Chương 62
- Chương 63: Sắp lộ diện
- Chương 64: Người bí ẩn
- Chương 65: Bất ngờ
- Chương 66: Cuộc chiến cam go
- Chương 67: Đường nào cũng là đường chết
- Chương 68: Hợp tác
- Chương 69
- Chương 70: Anh em song sinh
- Chương 71
- Chương 72: Cứu
- Chương 73: Cứu (2)
- Chương 74: Cứu (3)
- Chương 75: Cô thua rồi
- Chương 76: Cùng chết
- Chương 77
- Chương 78: Họp
- Chương 79: Tiểu hồ ly của Mặc thiếu.
- Chương 80: Tới Itali.
- Chương 81: Tới Itali.
- Chương 82: Huấn luyện.
- Chương 83
- Chương 84: Phát hiện.
- Chương 85
- Chương 86: khu tập trận giả.
- Chương 87: Kẻ nội gián.
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93: Mất tích
- Chương 94
- bình luận