Bảo Bối Của Mặc Thiếu - Chương 43: Chạm mặt bạn cũ
Chương trước- Chương 1: Phản bội
- Chương 2: Hậu sự
- Chương 3: Truy sát
- Chương 4: Bẫy
- Chương 5: Thuộc hạ
- Chương 6: Anh hai à
- Chương 7: Ám Nguyệt
- Chương 8: Hắc lao
- Chương 9: Phối hợp
- Chương 10: Diệt gọn bầy chuột
- Chương 11: Mở rộng địa bàn
- Chương 12: Bê đá đập chân mình
- Chương 13: Tha?
- Chương 14: Sợi dây hình rồng
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18: Nguy hiểm
- Chương 19: Nguy hiểm(2)
- Chương 20: Nguy hiểm(3)
- Chương 21: Nguy hiểm(4)
- Chương 22: Dưỡng thương
- Chương 23: Đàm phán
- Chương 24: Bao vây
- Chương 25: Nhảy dù
- Chương 26: Vật lộn chốn rừng thiêng
- Chương 27: Trở về
- Chương 28: Truyền máu
- Chương 29: Về Hàn gia
- Chương 30: Kẻ thù ngay trước mắt mà chẳng thể làm gì
- Chương 31: Lão đại nổi giận rồi
- Chương 32: "Tôi tới rồi."
- Chương 33: "Tôi chống đỡ cho em."
- Chương 34: Tổng giám đốc
- Chương 35: Lâu rồi không gặp
- Chương 36: Kẻ thao túng
- Chương 37: Dùng bữa
- Chương 38: Chạm mặt
- Chương 39: Dự tiệc
- Chương 40: Bạn gái tôi
- Chương 41: Sóng gió
- Chương 42: Kẻ cười người khóc
- Chương 43: Chạm mặt bạn cũ
- Chương 44: Tự mình vào hang cọp
- Chương 45: Vào hang cọp (2)
- Chương 46: Thật thật, giả giả
- Chương 47: Có đáng không?
- Chương 48: "Lão đại, anh tới rồi."
- Chương 49: Demon assassin
- Chương 50: Ranh giới bị phá bỏ
- Chương 51: Ranh giới bị há bỏ [2]
- Chương 52
- Chương 53: Ghen
- Chương 54: Trả thù
- Chương 55: Trả thù(2)
- Chương 56: Trả Thù (3)
- Chương 57: Trả thù [4]
- Chương 58: Ám Nguyệt muốn chạy trốn
- Chương 59: Tiểu hồ Ly, em không thoát được tôi đâu
- Chương 60
- Chương 61: Ném đá giấu tay
- Chương 62
- Chương 63: Sắp lộ diện
- Chương 64: Người bí ẩn
- Chương 65: Bất ngờ
- Chương 66: Cuộc chiến cam go
- Chương 67: Đường nào cũng là đường chết
- Chương 68: Hợp tác
- Chương 69
- Chương 70: Anh em song sinh
- Chương 71
- Chương 72: Cứu
- Chương 73: Cứu (2)
- Chương 74: Cứu (3)
- Chương 75: Cô thua rồi
- Chương 76: Cùng chết
- Chương 77
- Chương 78: Họp
- Chương 79: Tiểu hồ ly của Mặc thiếu.
- Chương 80: Tới Itali.
- Chương 81: Tới Itali.
- Chương 82: Huấn luyện.
- Chương 83
- Chương 84: Phát hiện.
- Chương 85
- Chương 86: khu tập trận giả.
- Chương 87: Kẻ nội gián.
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93: Mất tích
- Chương 94
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bảo Bối Của Mặc Thiếu
Chương 43: Chạm mặt bạn cũ
Ám Nguyệt nhìn vẻ mặt vừa tức giận vừa hoang mang lại xen lẫn tia sợ hãi của Trương Đình thì bật cười nói: “Tôi rất tò mò về người tên Hàn Quyên nhưng tôi lặp lại một lần nữa tôi tên ÁM NGUYỆT.” Hai từ cuối được cô đặc biệt nhấn mạnh.
“Nếu Trương tiểu thư đã đến thì không gian này là của hai người. Tôi còn có việc xin phép đi trước.”
“Đứng lại đó. Cô quay về để khuyến rũ Tuấn Khang? Tôi nói cho cô biết cô đừng có mơ.” Trương Đình toan nắm lấy tóc cô kéo lại thì bị cả một cái túi xách đập thẳng vô mặt.
“Trương tiểu thư, thật xin lỗi nhé. Từ nhỏ ba mẹ đã cho tôi đi học võ, đây chỉ là phản xạ tự nhiên.” Ám Nguyệt cười mỉm khiến cho Trương Đình càng thêm tức giận.
“Cô.” Trương Đình tức đến nghiến răng ngiến lợi, ôm mặt nói.
“Còn nữa, tôi với Trần tổng gặp nhau để bàn công việc. Con mắt nào của Trương tiểu thư thấy tôi khuyến rũ anh ta?” Ám Nguyệt nhướng mày nhìn cô ta nói.
“Đặt điều vu khống sẽ gặp báo ứng đó.”
Nhặt túi xách lên, Ám Nguyệt quay người rời đi.
“Hàn Quyên, cô có thành tro tôi cũng nhận ra cô. Cô cứ đợi đấy cho tôi.” Giọng của Trương Đình vang ra từ trong căn phòng. Ám Nguyệt cười mỉa mai nói: “Vậy để tôi xem các người làm gì được tôi đây.”
“Đủ rồi.” Trần Tuấn Khang đập tay xuống bàn lớn tiếng quát khiến cho Trương Đình sợ ngây người.
“Cô làm loạn đủ chưa?”
“Tuấn Khang, cô ta đánh em anh không nói gì giờ anh còn dám lớn tiếng với em?”
“Còn không phải do cô tự mình chuốc lấy?”
“Ha Trần Tuấn Khang, anh đừng tưởng tôi không biết anh vẫn luôn nhung nhớ Hàn Quyên. Hết lần này tới lần khác tìm lí do để hoãn hôn sự với tôi.” Trước đây nhiều lần Trần Tuấn Khang chạy tới Hàn gia, Trương Đình đều biết nhưng vì khi ấy Hàn Quyên đã chết không có gì uy hiếp đến cô ta nên cô ta đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng hiện tại xuất hiện thêm một Ám Nguyệt, ngoại hình, khuôn mặt giống Hàn Quyên đến 8 9 phần, cô ta không thể không lo sợ.
“Nhưng anh nên nhớ, ba mẹ cô ta là ai hại chết? Anh trai cô ta hết mực yêu thương là ai hại chết? Hàn gia vì sao phải lâm vào bước đường cùng đi đến phá sản? Trần Tuấn Khang anh đã quên tất cả rồi à? Cô ta sẽ chấp nhận bên cạnh một kẻ như anh sao?”
“Nhưng Ám Nguyệt không phải Hàn Quyên.”
“Anh có gì dám chắc cô ta không phải?”
Câu nói này của Trương Đình khiến Trần Tuấn Khang sững người giây lát, nhưng ngay lập tức anh ta phản bác lại: “Tôi nói không phải chính là không phải. Nếu cô còn muốn ngồi lên chiếc ghế thiếu phu nhân Trần gia thì tốt nhất nên giữ cái miệng, đừng làm càn. Nếu không hậu quả tự cô gánh lấy, lúc ấy đừng trách tôi vô tình.” Trần Tuấn Khang siết chặt tay đang nắm lấy cằm Trương Đình nói, sau đó anh ta rời đi bỏ lại Trương Đình đang căm phẫn tuột độ.
Rầm…cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo.
“Trần Tuấn Khang nếu không nhờ Trương gia thì các người có được ngày hôm nay? Anh muốn qua lại với con đàn bà đó? Anh đừng có mơ, anh chống mắt lên mà xem tôi hủy hoại cô ta như thế nào.”
“Hàn Quyên hay Ám Nguyệt dù là ai đi chăng nữa cũng đều phải chết.” Cô ta quyết không để cho kẻ nào đe dọa đến vị trí của cô ta.
Tút…tút…tút…Trương Đình lấy điện thoại gọi cho ai đó.
“Tôi có chuyện cần bàn với ngài. Được, tối nay tôi sẽ bay qua đó. Vâng.”
…
Trở về biệt thự, Ám Nguyệt nhờ người giúp việc vệ sinh lại túi xách sau đó lên phòng tắm ngâm mình.
Đến khi trở ra liền nhận được cuộc gọi của Mặc Tiêu Dao.
“Lão đại.”
“Ừm, thế nào rồi?”
“Quill sắp phá sản, cổ phiếu liên tục giảm. Đám người đó đang rất hả hê. Phải rồi lão đại, bên đó sao rồi?”
“Đều ổn, vài hôm nữa tôi sẽ trở về với em.”
“Vâng. Lão đại anh phải cẩn thận.”
“Cần gì cứ gọi Bạch Phong.”
“Vâng.” Dù không ở cạnh nhau, cũng chẳng nói lời đường mật, hoa mĩ nhưng trái tim lại ấm áp đến lạ. Chẳng đòi hỏi gì cao siêu, chỉ cần vậy thôi Ám Nguyệt đã cảm thấy mãn nguyện.
Tin tức về hai tập đoàn lớn vẫn ngang nhiên chiếm trọn ghế đầu hot search, liên tục là tin nóng được cánh truyền thông săn lùng. Nhìn những số liệu trên màn hình laptop, Ám Nguyệt chẳng mảy may có một tia lo lắng bởi vì ván cờ này cô nắm chắc phần thắng. Hơn nữa Mặc Tiêu Dao cũng không tiếc một tập đoàn nhỏ, vì vậy Ám Nguyệt mới có gan giăng một cái bẫy lớn như vậy.
Vừa kết thúc cuộc gọi với Mặc Tiêu Dao thì Bạch Phong gọi đến.
“Mọi chuyện thế nào? Có cần tôi bay qua không?” Bạch Phong được Mặc Tiêu Dao lệnh ở lại quản lí những tập đoàn khác, đồng thời giúp Ám Nguyệt những lúc cô cần. Những người khác đều đã theo Mặc Tiêu Dao đi giải quyết vụ Nam Dương bị ám toán.
“Đều ổn cả, tạm thời vẫn trong tầm kiểm soát của tôi. Anh lo việc bên đó trước đi.”
“Được tôi sẽ thu xếp rồi bay qua đó.”
“Ừm.”
“Phải rồi tôi vừa mới check hình như có kẻ đang điều tra về thân phận của cô.”
Ám Nguyệt cũng không lấy làm bất ngờ, cô cười nhạt nói: “Chiều tối nay Trần Tuấn Khang hẹn gặp tôi, tên đó muốn tôi làm tình nhân của hắn đổi lại sẽ giúp Quill vực dậy.”
“Hắn cũng chỉ chờ có vậy.” Bạch Phong cười mỉa mai nói, xong lại thầm nghĩ: “Dám giành người của lão đại, kẻ này định sẵn chỉ còn con đường chết chỉ là chờ xem lão đại sẽ để hắn chết theo cách nào.”
“Sau đó Trương Đình đến, tôi đã chạm mặt với cô ta.”
“Vậy tôi đoán sắp có sóng to gió lớn đây. Ám Nguyệt cô vẫn nên cẩn thận, xong việc tôi sẽ bay qua.”
“Ừm.”
“Nếu Trương tiểu thư đã đến thì không gian này là của hai người. Tôi còn có việc xin phép đi trước.”
“Đứng lại đó. Cô quay về để khuyến rũ Tuấn Khang? Tôi nói cho cô biết cô đừng có mơ.” Trương Đình toan nắm lấy tóc cô kéo lại thì bị cả một cái túi xách đập thẳng vô mặt.
“Trương tiểu thư, thật xin lỗi nhé. Từ nhỏ ba mẹ đã cho tôi đi học võ, đây chỉ là phản xạ tự nhiên.” Ám Nguyệt cười mỉm khiến cho Trương Đình càng thêm tức giận.
“Cô.” Trương Đình tức đến nghiến răng ngiến lợi, ôm mặt nói.
“Còn nữa, tôi với Trần tổng gặp nhau để bàn công việc. Con mắt nào của Trương tiểu thư thấy tôi khuyến rũ anh ta?” Ám Nguyệt nhướng mày nhìn cô ta nói.
“Đặt điều vu khống sẽ gặp báo ứng đó.”
Nhặt túi xách lên, Ám Nguyệt quay người rời đi.
“Hàn Quyên, cô có thành tro tôi cũng nhận ra cô. Cô cứ đợi đấy cho tôi.” Giọng của Trương Đình vang ra từ trong căn phòng. Ám Nguyệt cười mỉa mai nói: “Vậy để tôi xem các người làm gì được tôi đây.”
“Đủ rồi.” Trần Tuấn Khang đập tay xuống bàn lớn tiếng quát khiến cho Trương Đình sợ ngây người.
“Cô làm loạn đủ chưa?”
“Tuấn Khang, cô ta đánh em anh không nói gì giờ anh còn dám lớn tiếng với em?”
“Còn không phải do cô tự mình chuốc lấy?”
“Ha Trần Tuấn Khang, anh đừng tưởng tôi không biết anh vẫn luôn nhung nhớ Hàn Quyên. Hết lần này tới lần khác tìm lí do để hoãn hôn sự với tôi.” Trước đây nhiều lần Trần Tuấn Khang chạy tới Hàn gia, Trương Đình đều biết nhưng vì khi ấy Hàn Quyên đã chết không có gì uy hiếp đến cô ta nên cô ta đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng hiện tại xuất hiện thêm một Ám Nguyệt, ngoại hình, khuôn mặt giống Hàn Quyên đến 8 9 phần, cô ta không thể không lo sợ.
“Nhưng anh nên nhớ, ba mẹ cô ta là ai hại chết? Anh trai cô ta hết mực yêu thương là ai hại chết? Hàn gia vì sao phải lâm vào bước đường cùng đi đến phá sản? Trần Tuấn Khang anh đã quên tất cả rồi à? Cô ta sẽ chấp nhận bên cạnh một kẻ như anh sao?”
“Nhưng Ám Nguyệt không phải Hàn Quyên.”
“Anh có gì dám chắc cô ta không phải?”
Câu nói này của Trương Đình khiến Trần Tuấn Khang sững người giây lát, nhưng ngay lập tức anh ta phản bác lại: “Tôi nói không phải chính là không phải. Nếu cô còn muốn ngồi lên chiếc ghế thiếu phu nhân Trần gia thì tốt nhất nên giữ cái miệng, đừng làm càn. Nếu không hậu quả tự cô gánh lấy, lúc ấy đừng trách tôi vô tình.” Trần Tuấn Khang siết chặt tay đang nắm lấy cằm Trương Đình nói, sau đó anh ta rời đi bỏ lại Trương Đình đang căm phẫn tuột độ.
Rầm…cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo.
“Trần Tuấn Khang nếu không nhờ Trương gia thì các người có được ngày hôm nay? Anh muốn qua lại với con đàn bà đó? Anh đừng có mơ, anh chống mắt lên mà xem tôi hủy hoại cô ta như thế nào.”
“Hàn Quyên hay Ám Nguyệt dù là ai đi chăng nữa cũng đều phải chết.” Cô ta quyết không để cho kẻ nào đe dọa đến vị trí của cô ta.
Tút…tút…tút…Trương Đình lấy điện thoại gọi cho ai đó.
“Tôi có chuyện cần bàn với ngài. Được, tối nay tôi sẽ bay qua đó. Vâng.”
…
Trở về biệt thự, Ám Nguyệt nhờ người giúp việc vệ sinh lại túi xách sau đó lên phòng tắm ngâm mình.
Đến khi trở ra liền nhận được cuộc gọi của Mặc Tiêu Dao.
“Lão đại.”
“Ừm, thế nào rồi?”
“Quill sắp phá sản, cổ phiếu liên tục giảm. Đám người đó đang rất hả hê. Phải rồi lão đại, bên đó sao rồi?”
“Đều ổn, vài hôm nữa tôi sẽ trở về với em.”
“Vâng. Lão đại anh phải cẩn thận.”
“Cần gì cứ gọi Bạch Phong.”
“Vâng.” Dù không ở cạnh nhau, cũng chẳng nói lời đường mật, hoa mĩ nhưng trái tim lại ấm áp đến lạ. Chẳng đòi hỏi gì cao siêu, chỉ cần vậy thôi Ám Nguyệt đã cảm thấy mãn nguyện.
Tin tức về hai tập đoàn lớn vẫn ngang nhiên chiếm trọn ghế đầu hot search, liên tục là tin nóng được cánh truyền thông săn lùng. Nhìn những số liệu trên màn hình laptop, Ám Nguyệt chẳng mảy may có một tia lo lắng bởi vì ván cờ này cô nắm chắc phần thắng. Hơn nữa Mặc Tiêu Dao cũng không tiếc một tập đoàn nhỏ, vì vậy Ám Nguyệt mới có gan giăng một cái bẫy lớn như vậy.
Vừa kết thúc cuộc gọi với Mặc Tiêu Dao thì Bạch Phong gọi đến.
“Mọi chuyện thế nào? Có cần tôi bay qua không?” Bạch Phong được Mặc Tiêu Dao lệnh ở lại quản lí những tập đoàn khác, đồng thời giúp Ám Nguyệt những lúc cô cần. Những người khác đều đã theo Mặc Tiêu Dao đi giải quyết vụ Nam Dương bị ám toán.
“Đều ổn cả, tạm thời vẫn trong tầm kiểm soát của tôi. Anh lo việc bên đó trước đi.”
“Được tôi sẽ thu xếp rồi bay qua đó.”
“Ừm.”
“Phải rồi tôi vừa mới check hình như có kẻ đang điều tra về thân phận của cô.”
Ám Nguyệt cũng không lấy làm bất ngờ, cô cười nhạt nói: “Chiều tối nay Trần Tuấn Khang hẹn gặp tôi, tên đó muốn tôi làm tình nhân của hắn đổi lại sẽ giúp Quill vực dậy.”
“Hắn cũng chỉ chờ có vậy.” Bạch Phong cười mỉa mai nói, xong lại thầm nghĩ: “Dám giành người của lão đại, kẻ này định sẵn chỉ còn con đường chết chỉ là chờ xem lão đại sẽ để hắn chết theo cách nào.”
“Sau đó Trương Đình đến, tôi đã chạm mặt với cô ta.”
“Vậy tôi đoán sắp có sóng to gió lớn đây. Ám Nguyệt cô vẫn nên cẩn thận, xong việc tôi sẽ bay qua.”
“Ừm.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phản bội
- Chương 2: Hậu sự
- Chương 3: Truy sát
- Chương 4: Bẫy
- Chương 5: Thuộc hạ
- Chương 6: Anh hai à
- Chương 7: Ám Nguyệt
- Chương 8: Hắc lao
- Chương 9: Phối hợp
- Chương 10: Diệt gọn bầy chuột
- Chương 11: Mở rộng địa bàn
- Chương 12: Bê đá đập chân mình
- Chương 13: Tha?
- Chương 14: Sợi dây hình rồng
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18: Nguy hiểm
- Chương 19: Nguy hiểm(2)
- Chương 20: Nguy hiểm(3)
- Chương 21: Nguy hiểm(4)
- Chương 22: Dưỡng thương
- Chương 23: Đàm phán
- Chương 24: Bao vây
- Chương 25: Nhảy dù
- Chương 26: Vật lộn chốn rừng thiêng
- Chương 27: Trở về
- Chương 28: Truyền máu
- Chương 29: Về Hàn gia
- Chương 30: Kẻ thù ngay trước mắt mà chẳng thể làm gì
- Chương 31: Lão đại nổi giận rồi
- Chương 32: "Tôi tới rồi."
- Chương 33: "Tôi chống đỡ cho em."
- Chương 34: Tổng giám đốc
- Chương 35: Lâu rồi không gặp
- Chương 36: Kẻ thao túng
- Chương 37: Dùng bữa
- Chương 38: Chạm mặt
- Chương 39: Dự tiệc
- Chương 40: Bạn gái tôi
- Chương 41: Sóng gió
- Chương 42: Kẻ cười người khóc
- Chương 43: Chạm mặt bạn cũ
- Chương 44: Tự mình vào hang cọp
- Chương 45: Vào hang cọp (2)
- Chương 46: Thật thật, giả giả
- Chương 47: Có đáng không?
- Chương 48: "Lão đại, anh tới rồi."
- Chương 49: Demon assassin
- Chương 50: Ranh giới bị phá bỏ
- Chương 51: Ranh giới bị há bỏ [2]
- Chương 52
- Chương 53: Ghen
- Chương 54: Trả thù
- Chương 55: Trả thù(2)
- Chương 56: Trả Thù (3)
- Chương 57: Trả thù [4]
- Chương 58: Ám Nguyệt muốn chạy trốn
- Chương 59: Tiểu hồ Ly, em không thoát được tôi đâu
- Chương 60
- Chương 61: Ném đá giấu tay
- Chương 62
- Chương 63: Sắp lộ diện
- Chương 64: Người bí ẩn
- Chương 65: Bất ngờ
- Chương 66: Cuộc chiến cam go
- Chương 67: Đường nào cũng là đường chết
- Chương 68: Hợp tác
- Chương 69
- Chương 70: Anh em song sinh
- Chương 71
- Chương 72: Cứu
- Chương 73: Cứu (2)
- Chương 74: Cứu (3)
- Chương 75: Cô thua rồi
- Chương 76: Cùng chết
- Chương 77
- Chương 78: Họp
- Chương 79: Tiểu hồ ly của Mặc thiếu.
- Chương 80: Tới Itali.
- Chương 81: Tới Itali.
- Chương 82: Huấn luyện.
- Chương 83
- Chương 84: Phát hiện.
- Chương 85
- Chương 86: khu tập trận giả.
- Chương 87: Kẻ nội gián.
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93: Mất tích
- Chương 94
- bình luận