Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 101:
Chương trước- Chương 1:C1
- Chương 2:C2
- Chương 3:C3
- Chương 4:C4
- Chương 5:C5
- Chương 6:C6
- Chương 7:C7
- Chương 8:C8
- Chương 9:C9
- Chương 10:C10
- Chương 11:C11
- Chương 12:C12
- Chương 13:C13
- Chương 14:C14
- Chương 15:C15
- Chương 16:16
- Chương 17:C17
- Chương 18:C18
- Chương 19:C19
- Chương 20:C20
- Chương 21:C21
- Chương 22:C22
- Chương 23:C23
- Chương 24:C24
- Chương 25:C25
- Chương 26:C26
- Chương 27:C27
- Chương 28:C28
- Chương 29:C29
- Chương 30:C30
- Chương 31:C31
- Chương 32:C32
- Chương 33:C33
- Chương 34:C34
- Chương 35:C35
- Chương 36:C36
- Chương 37:C37
- Chương 38:C38
- Chương 39:C39
- Chương 40:C40
- Chương 41:C41
- Chương 42:C42
- Chương 43:C43
- Chương 44:C44
- Chương 45:C45
- Chương 46:C46
- Chương 47:C47
- Chương 48:C48
- Chương 49:C49
- Chương 50:C50
- Chương 51:C51
- Chương 52:C52
- Chương 53:C53
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:
- Chương 81:
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:
- Chương 121:
- Chương 122:
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:
- Chương 126:
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 101:
"Hả." Uyển Tình nghi hoặc nhìn hắn một cái, đi đến phòng bếp.
Tiếp nhận nước, Mục Thiên Dương ừng ực ừng ực uống hơn phân nửa ly, tiếp tục ăn cơm. Tuy rằng hương vị không tốt, nhưng rốt cuộc là cô làm, hắn vẫn là ăn thật sự hãnh diện.
Ăn mấy miếng, hắn lại bảo Uyển Tình: "Rót nước."
Một chén cơm chưa ăn xong, hắn đã uống ba ly nước, Uyển Tình lo lắng nhìn hắn: "Anh...... Không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Hắn rút khăn tay bên cạnh ra, lau mồ hôi. Cô vợ này, cần rèn luyện nấu ăn a! Bằng không chồng con sẽ chết!
Mục Thiên Dương rất nhanh uống hết ba ly nước, ngẩng đầu muốn lại kêu Uyển Tình rót, thấy cô vùi đầu ăn cơm, đầu cơ hồ chôn vào trong bát. Linh quang chợt lóe, hắn đứng phắt dậy kéo nữ nhân này lên, thấy cô tươi cười đến không thu hồi nổi.
Uyển Tình hoảng sợ, biến sắc, dùng sức chụp tay hắn: "Anh làm sao? Buông!"
"Đinh Uyển Tình!" Mục Thiên Dương hét to, "Em nữ nhân này! Em cố ý!"
"Tôi tôi tôi...... Tôi không biết anh nói cái gì!" Uyển Tình tránh hắn ra bỏ chạy.
Mục Thiên Dương đuổi theo nhanh. Cô trốn vào phòng ngủ, nhưng chậm bước, không khóa cửa kịp, chỉ có thể thối lui đến bên kia giường, cùng hắn diều hâu bắt gà con.
"Lại đây!"
" Anh...... Anh có bệnh a!"
"Còn giả bộ?" Hắn trực tiếp đi qua, Uyển Tình không có đường lui, liền bò lên giường, muốn từ trên giường nhảy ra. Hắn một phen đè cô lại, giơ tay lên đánh lên mông cô.
Ba ba ba! Đánh liền ba bốn, Uyển Tình đau đến khóc lớn.
"Thả ra...... Đau quá......"
"Nói! Có phải cố ý làm cay như vậy, mặn như vậy hay không!"
"Tôi không có......"
Ba một tiếng, Mục Thiên Dương lại đánh một cái: "Còn dám nói sạo!"
"Ô ô...... Tôi sai lầm rồi......" Uyển Tình ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn, "Đừng đánh, đau quá......"
Mục Thiên Dương thấy cô khóc, có chút mềm lòng. Nhưng nghĩ đến đồ ăn trên cái bàn khó có thể nuốt xuống kia, nhất thời lại vẻ mặt băng sương. Hắn một phen đẩy cô ra: "Em chán ghét anh như vậy? Vậy không bằng trực tiếp hạ độc đi!"
Uyển Tình đứng lên, ôm mông đau đớn: "Tôi...... Tôi chỉ đùa một chút thôi...... Ai, ai kêu anh luôn đối với tôi như vậy."
"Anh đối với em như vậy làm sao?!" Mục Thiên Dương rống to. Hắn đối với cô còn chưa đủ tốt? Hắn nghỉ làm mặc kệ công ty, mỗi ngày đến dính lấy cô, còn đối với cô không tốt!
"Anh nhỏ giọng một chút!" Uyển Tình bồ nhào qua, che miệng hắn, "Hàng xóm sẽ nghe thấy."
Mục Thiên Dương trừng cô, trừng đến khi cô sợ hãi lấy tay về. Nửa ngày sau, hắn hỏi: "Ớt xanh hương vị như thế nào?"
Uyển Tình xấu hổ cười: "Rất tốt."
"Em có biết anh không thích ăn ớt xanh?"
"Ừ......" Uyển Tình cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Hắn sắc mặt tối tăm, tối tăm...... Chậm rãi, nhiễm lên một chút sắc thái vui mừng. A, còn biết một chút cái hắn yêu thích...... Đáng giá!
"Quên đi!" Hắn đứng lên, "Đi ra ăn cơm."
Sau khi rời khỏi đây, hắn ớt xanh đem đến chính trước mặt mình, đem dưa chuột cùng cà tím toàn bộ cho Uyển Tình.
Uyển Tình hỏi: "Anh không phải không thích ăn ớt xanh?"
"Hôm nay bắt đầu thích ăn! Em giải quyết dưa chuột cùng cà tím đi!"
Uyển Tình đáng thương hề hề nhìn hắn, hắn lòng dạ khoang dung: "Cho em đi rót nước!"
Uyển Tình vừa nghe, buông đũa liền chạy về hướng phòng bếp, một lát sau bưng một ly nước ra, nhưng không có uống, mà thay vào đó đổ vào bên trong đồ ăn đảo trộn, vừa ăn bên cạnh.
Mục Thiên Dương nhìn, đầu tiên là vẻ mặt như mây đen dần dần bao phủ, tiếp theo lại đẩy ớt xanh qua: "Quên đi, thấy em đáng thương...... Tha cho em."
Uyển Tình vui vẻ, vội vàng kéo ớt xanh qua, ngẩng đầu cười về phía hắn một cái.
Trong lòng hắn chấn động, ngơ ngác phản ứng không kịp. Cô...... Cô cười với hắn? Nội tâm của hắn mừng như điên, hốc mắt đều cơ hồ ẩm ướt.
"Uyển, Uyển Tình." Hắn khàn khàn gọi tên cô.
"Ừ?" Uyển Tình ngẩng đầu, đã thành gương mặt trước sau như một không chút thay đổi, càng có một loại bản năng xa cách khi đối mặt với hắn.
"Ăn nhiều một chút." Hắn nói, ngón tay run run vén tóc bên mặt cô lên, "Về sau không cho phép như vậy."
"Á....." Uyển Tình không được tự nhiên giật giật, toàn bộ lực chú ý chuyển tới trên mông. Xuống tay nặng như vậy, cô làm sao còn dám......
Mục Thiên Dương vừa thấy, xì cười ra tiếng đến.
Uyển Tình bất mãn nhìn hắn một cái, tiếp tục ăn cơm.
\( đánh yêu í mà !\)
\-\-\- \-\-\-\-\-\- \-\-\-\-\-\- \-\-\-\-\-\-\-\-\-
Mục Thiên Dương đang muốn rời đi công ty, đã bị chính mình trợ lý có khả năng nhất \- Văn Sâm chặn đường đi.
"Có việc?" Mục Thiên Dương nhíu mày.
Văn Sâm mặt không chút thay đổi: "Nghe nói tổng giám đốc gần nhất thường xuyên không ở công ty?" Mục Thiên Dương này, ngẫu nhiên còn nghe hắn nói mấy câu. Cho nên, nhận được thỉnh cầu của nhân mã khắp nơi, hắn chỉ có thể tự mình tìm người nào đó đàm nói chuyện.
"Ừ, có vấn đề sao?" Mục Thiên Dương trên mặt hiện lên một chút chột dạ. Gần nhất xác thực công việc đọng lại nhiều lắm, rõ ràng mang theo máy tính hết sức xử lý. Nhưng nữ nhân này rất ngọt, ngẫu nhiên trì hoãn, cũng là không có cách nào khác. Dù sao chỉ có vài ngày, cô sẽ khai giảng, đều sẽ bình thường lại!
"Tổng giám đốc hiện tại lại muốn đi ra ngoài?" Văn Sâm nhìn máy tính trên tay hắn.
Tiếp nhận nước, Mục Thiên Dương ừng ực ừng ực uống hơn phân nửa ly, tiếp tục ăn cơm. Tuy rằng hương vị không tốt, nhưng rốt cuộc là cô làm, hắn vẫn là ăn thật sự hãnh diện.
Ăn mấy miếng, hắn lại bảo Uyển Tình: "Rót nước."
Một chén cơm chưa ăn xong, hắn đã uống ba ly nước, Uyển Tình lo lắng nhìn hắn: "Anh...... Không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Hắn rút khăn tay bên cạnh ra, lau mồ hôi. Cô vợ này, cần rèn luyện nấu ăn a! Bằng không chồng con sẽ chết!
Mục Thiên Dương rất nhanh uống hết ba ly nước, ngẩng đầu muốn lại kêu Uyển Tình rót, thấy cô vùi đầu ăn cơm, đầu cơ hồ chôn vào trong bát. Linh quang chợt lóe, hắn đứng phắt dậy kéo nữ nhân này lên, thấy cô tươi cười đến không thu hồi nổi.
Uyển Tình hoảng sợ, biến sắc, dùng sức chụp tay hắn: "Anh làm sao? Buông!"
"Đinh Uyển Tình!" Mục Thiên Dương hét to, "Em nữ nhân này! Em cố ý!"
"Tôi tôi tôi...... Tôi không biết anh nói cái gì!" Uyển Tình tránh hắn ra bỏ chạy.
Mục Thiên Dương đuổi theo nhanh. Cô trốn vào phòng ngủ, nhưng chậm bước, không khóa cửa kịp, chỉ có thể thối lui đến bên kia giường, cùng hắn diều hâu bắt gà con.
"Lại đây!"
" Anh...... Anh có bệnh a!"
"Còn giả bộ?" Hắn trực tiếp đi qua, Uyển Tình không có đường lui, liền bò lên giường, muốn từ trên giường nhảy ra. Hắn một phen đè cô lại, giơ tay lên đánh lên mông cô.
Ba ba ba! Đánh liền ba bốn, Uyển Tình đau đến khóc lớn.
"Thả ra...... Đau quá......"
"Nói! Có phải cố ý làm cay như vậy, mặn như vậy hay không!"
"Tôi không có......"
Ba một tiếng, Mục Thiên Dương lại đánh một cái: "Còn dám nói sạo!"
"Ô ô...... Tôi sai lầm rồi......" Uyển Tình ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn, "Đừng đánh, đau quá......"
Mục Thiên Dương thấy cô khóc, có chút mềm lòng. Nhưng nghĩ đến đồ ăn trên cái bàn khó có thể nuốt xuống kia, nhất thời lại vẻ mặt băng sương. Hắn một phen đẩy cô ra: "Em chán ghét anh như vậy? Vậy không bằng trực tiếp hạ độc đi!"
Uyển Tình đứng lên, ôm mông đau đớn: "Tôi...... Tôi chỉ đùa một chút thôi...... Ai, ai kêu anh luôn đối với tôi như vậy."
"Anh đối với em như vậy làm sao?!" Mục Thiên Dương rống to. Hắn đối với cô còn chưa đủ tốt? Hắn nghỉ làm mặc kệ công ty, mỗi ngày đến dính lấy cô, còn đối với cô không tốt!
"Anh nhỏ giọng một chút!" Uyển Tình bồ nhào qua, che miệng hắn, "Hàng xóm sẽ nghe thấy."
Mục Thiên Dương trừng cô, trừng đến khi cô sợ hãi lấy tay về. Nửa ngày sau, hắn hỏi: "Ớt xanh hương vị như thế nào?"
Uyển Tình xấu hổ cười: "Rất tốt."
"Em có biết anh không thích ăn ớt xanh?"
"Ừ......" Uyển Tình cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Hắn sắc mặt tối tăm, tối tăm...... Chậm rãi, nhiễm lên một chút sắc thái vui mừng. A, còn biết một chút cái hắn yêu thích...... Đáng giá!
"Quên đi!" Hắn đứng lên, "Đi ra ăn cơm."
Sau khi rời khỏi đây, hắn ớt xanh đem đến chính trước mặt mình, đem dưa chuột cùng cà tím toàn bộ cho Uyển Tình.
Uyển Tình hỏi: "Anh không phải không thích ăn ớt xanh?"
"Hôm nay bắt đầu thích ăn! Em giải quyết dưa chuột cùng cà tím đi!"
Uyển Tình đáng thương hề hề nhìn hắn, hắn lòng dạ khoang dung: "Cho em đi rót nước!"
Uyển Tình vừa nghe, buông đũa liền chạy về hướng phòng bếp, một lát sau bưng một ly nước ra, nhưng không có uống, mà thay vào đó đổ vào bên trong đồ ăn đảo trộn, vừa ăn bên cạnh.
Mục Thiên Dương nhìn, đầu tiên là vẻ mặt như mây đen dần dần bao phủ, tiếp theo lại đẩy ớt xanh qua: "Quên đi, thấy em đáng thương...... Tha cho em."
Uyển Tình vui vẻ, vội vàng kéo ớt xanh qua, ngẩng đầu cười về phía hắn một cái.
Trong lòng hắn chấn động, ngơ ngác phản ứng không kịp. Cô...... Cô cười với hắn? Nội tâm của hắn mừng như điên, hốc mắt đều cơ hồ ẩm ướt.
"Uyển, Uyển Tình." Hắn khàn khàn gọi tên cô.
"Ừ?" Uyển Tình ngẩng đầu, đã thành gương mặt trước sau như một không chút thay đổi, càng có một loại bản năng xa cách khi đối mặt với hắn.
"Ăn nhiều một chút." Hắn nói, ngón tay run run vén tóc bên mặt cô lên, "Về sau không cho phép như vậy."
"Á....." Uyển Tình không được tự nhiên giật giật, toàn bộ lực chú ý chuyển tới trên mông. Xuống tay nặng như vậy, cô làm sao còn dám......
Mục Thiên Dương vừa thấy, xì cười ra tiếng đến.
Uyển Tình bất mãn nhìn hắn một cái, tiếp tục ăn cơm.
\( đánh yêu í mà !\)
\-\-\- \-\-\-\-\-\- \-\-\-\-\-\- \-\-\-\-\-\-\-\-\-
Mục Thiên Dương đang muốn rời đi công ty, đã bị chính mình trợ lý có khả năng nhất \- Văn Sâm chặn đường đi.
"Có việc?" Mục Thiên Dương nhíu mày.
Văn Sâm mặt không chút thay đổi: "Nghe nói tổng giám đốc gần nhất thường xuyên không ở công ty?" Mục Thiên Dương này, ngẫu nhiên còn nghe hắn nói mấy câu. Cho nên, nhận được thỉnh cầu của nhân mã khắp nơi, hắn chỉ có thể tự mình tìm người nào đó đàm nói chuyện.
"Ừ, có vấn đề sao?" Mục Thiên Dương trên mặt hiện lên một chút chột dạ. Gần nhất xác thực công việc đọng lại nhiều lắm, rõ ràng mang theo máy tính hết sức xử lý. Nhưng nữ nhân này rất ngọt, ngẫu nhiên trì hoãn, cũng là không có cách nào khác. Dù sao chỉ có vài ngày, cô sẽ khai giảng, đều sẽ bình thường lại!
"Tổng giám đốc hiện tại lại muốn đi ra ngoài?" Văn Sâm nhìn máy tính trên tay hắn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:C1
- Chương 2:C2
- Chương 3:C3
- Chương 4:C4
- Chương 5:C5
- Chương 6:C6
- Chương 7:C7
- Chương 8:C8
- Chương 9:C9
- Chương 10:C10
- Chương 11:C11
- Chương 12:C12
- Chương 13:C13
- Chương 14:C14
- Chương 15:C15
- Chương 16:16
- Chương 17:C17
- Chương 18:C18
- Chương 19:C19
- Chương 20:C20
- Chương 21:C21
- Chương 22:C22
- Chương 23:C23
- Chương 24:C24
- Chương 25:C25
- Chương 26:C26
- Chương 27:C27
- Chương 28:C28
- Chương 29:C29
- Chương 30:C30
- Chương 31:C31
- Chương 32:C32
- Chương 33:C33
- Chương 34:C34
- Chương 35:C35
- Chương 36:C36
- Chương 37:C37
- Chương 38:C38
- Chương 39:C39
- Chương 40:C40
- Chương 41:C41
- Chương 42:C42
- Chương 43:C43
- Chương 44:C44
- Chương 45:C45
- Chương 46:C46
- Chương 47:C47
- Chương 48:C48
- Chương 49:C49
- Chương 50:C50
- Chương 51:C51
- Chương 52:C52
- Chương 53:C53
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:
- Chương 81:
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:
- Chương 121:
- Chương 122:
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:
- Chương 126:
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- bình luận