Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 99:

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Chương 99:
Bên trong cũng phải bôi." Mục Thiên Dương an ủi nói, "Ngoan, thả lỏng, đừng phát ra âm thanh, bằng không anh cũng không dám cam đoan anh không phản ứng."

Uyển Tình kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn có là lừa mình hay không.

Mục Thiên Dương há không nhìn ra tiểu tâm tư của cô? Cũng lười lại giải thích, đưa thuốc mỡ liền thăm dò vào bên trong. Ngô, thật chặt...... Hy vọng hắn nhẫn được.

Uyển Tình trừ bỏ đau, không có cảm giác khác. Nhớ tới lời nói hắn vừa mới nói, chẳng lẽ hắn nghĩ cô sẽ mau chóng có cảm giác sao? Cô thừa nhận, vô luận cô tình nguyện hay không, trừ bỏ vài lần ban đầu, về sau cô đều đã thực thoải mái, muốn ngừng mà không được.

Cái loại cảm giác này rất đang sợ. Rõ ràng cô hận hắn như vậy, nhưng sẽ trầm luân bên trong tình dục hắn khơi mào. Cô thật sự sợ lâu ngày, chính mình sẽ trở nên không giống chính mình.

Theo ngón tay hắn ra vào, cô đột nhiên rên rỉ một tiếng. Mục Thiên Dương bỗng dưng ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô khó chịu nhíu mi.

Hẳn là đau đi?

Quả nhiên, Uyển Tình nói một tiếng " Đau", tựa hồ muốn cầu hắn nhẹ một chút. Sau đó, cô dùng gối đầu che lên mặt, không cho chính mình phát ra âm thanh.

Mục Thiên Dương khó chịu giật giật, tiếp tục bôi thuốc cho cô. Bôi thuốc xong, cả người đầu đầy mồ hôi. Hắn ném thuốc, nói;"Tự mình mặc!" Sau đó chạy ra khỏi phòng

Uyển Tình chậm rãi ngồi xuống, nghe thấy phanh một tiếng, hình như là theo hướng toilet truyền đến.

Uyển Tình mặc quần vào, nhặt thuốc mỡ lên nhìn thoáng qua, trên hộp có chữ viết. Tuy rằng là chữ cái tiếng Anh, nhưng ghép lại không giống tiếng Anh, cũng không biết là nước nào sản xuất.

Cô lặng lẽ đi ra ngoài nhìn thoáng qua, nghe thấy phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, không biết hắn đang làm cái gì, trở về ngồi vào trên ghế đọc sách.

Mười đến phút sau, Mục Thiên Dương đi vào, lẩm bẩm thầm oán: "Có cái nữ nhân có thể muốn làm gì thì làm, mình còn đi tắm nước lạnh...... Mình nhất định điên rồi!"

Uyển Tình đánh dấu lên sách, cô nhíu nhíu mày, cầm lấy gôm tẩy đi. Đáng tiếc là bút trung tính, tẩy đến tẩy đi tẩy không xong, nhiều nhất nhạt đi một chút.

5 giờ, Mục Thiên Dương thu thập tốt máy tính rời đi, lưu thuốc mỡ lại cho cô: "Buổi tối tắm rửa xong tự mình bôi thuốc. Sợ mẹ em phát hiện, liền giấu kĩ đi. Em cẩn thận như vậy, làm này hẳn là không khó."

Uyển Tình thầm oán nhìn hắn một cái, không nói.

Mục Thiên Dương ngẩng đầu thắt caravat, đột nhiên dừng lại: "Uyển Tình, em lại đây."

"Làm sao?"

"Thắt cho anh caravat." Đưa caravat cho cô.

"Tôi không."

"Anh dạy cho em." Mục Thiên Dương một bên dạy cô thắt từng bước.

Uyển Tình nhìn, nhịn cười, liên tục gật đầu. Chờ hắn thắt tốt lắm, vui mừng đưa máy tính qua: "Tốt lắm, tôi mở cửa cho anh!"

"Em ——" Mục Thiên Dương chán nản, lôi kéo caravat ra, " Em tới!"

Uyển Tình buồn bực, đều thắt tốt lắm còn cởi bỏ làm gì? Cô đành phải buông máy tính, không tình nguyện đi đến trước mặt hắn, kiễng mũi chân.

"Không phải như vậy. Là như thế này...... Bên kia...... Sai rồi, bên này......" Mục Thiên Dương chỉ huy cô, rốt cục thắt tốt caravat. Nhìn thoáng qua gương, hắn lắc đầu: "Không được, làm lại."

Uyển Tình thở dài một hơi, đành phải làm lại. Lại đến ba bốn lần, hắn cũng không vừa lòng, cô chán nản nói: "Cứ như vậy đi, đều nhanh đến sáu giờ!"

"Không thắt tốt tôi không đi!" Cư nhiên dám đuổi hắn! Chán sống!

Uyển Tình áp chế cơn tức, bất đắc dĩ tiếp tục. Lại làm vài lần, hắn rốt cục vừa lòng, hôn lên mặt cô một cái: "Ngày mai anh đi Nhật Bản, ba ngày mới trở về, nghỉ ngơi tốt."

Uyển Tình kì lạ, ngẩng đầu, cửa vừa đóng lại, người đã muốn đi rồi.

Mục Thiên Dương vuốt caravat còn lưu lại nhiệt độ của cô, cứng ngắc giật giật khóe miệng. Nói xong đi Nhật Bản, hắn cũng không dám nhìn cô, chỉ sợ nhìn thấy ánh mắt vui sướng của cô. Cô chán ghét hắn, ước gì cách hắn càng xa càng tốt, hắn biết.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận