Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 23:C23
Chương trước- Chương 1:C1
- Chương 2:C2
- Chương 3:C3
- Chương 4:C4
- Chương 5:C5
- Chương 6:C6
- Chương 7:C7
- Chương 8:C8
- Chương 9:C9
- Chương 10:C10
- Chương 11:C11
- Chương 12:C12
- Chương 13:C13
- Chương 14:C14
- Chương 15:C15
- Chương 16:16
- Chương 17:C17
- Chương 18:C18
- Chương 19:C19
- Chương 20:C20
- Chương 21:C21
- Chương 22:C22
- Chương 23:C23
- Chương 24:C24
- Chương 25:C25
- Chương 26:C26
- Chương 27:C27
- Chương 28:C28
- Chương 29:C29
- Chương 30:C30
- Chương 31:C31
- Chương 32:C32
- Chương 33:C33
- Chương 34:C34
- Chương 35:C35
- Chương 36:C36
- Chương 37:C37
- Chương 38:C38
- Chương 39:C39
- Chương 40:C40
- Chương 41:C41
- Chương 42:C42
- Chương 43:C43
- Chương 44:C44
- Chương 45:C45
- Chương 46:C46
- Chương 47:C47
- Chương 48:C48
- Chương 49:C49
- Chương 50:C50
- Chương 51:C51
- Chương 52:C52
- Chương 53:C53
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:
- Chương 81:
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:
- Chương 121:
- Chương 122:
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:
- Chương 126:
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 23:C23
"Đau..." Uyển Tình kêu một tiếng.
Mục Thiên Dương ngẩng đầu, hai mắt sâu thẳm nhìn cô: "Đau?"
"Ừ…” Uyển Tình yếu thế níu ống tay áo của hắn, "Đừng ở đây được không?"
Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, trong lòng nhanh chóng nổi lên một cỗ lửa giận. Cô cư nhiên dùng loại biểu tình điềm đạm đáng yêu này cầu hắn?! Cô cư nhiên dùng loại biểu tình điềm đạm đáng yêu này cầu hắn!
Mà chết tiệt là, hắn cư nhiên thực hưởng thụ! Hắn cư nhiên muốn đáp ứng cô, ôm cô trở về phòng, đặt ở trên giường ôn nhu đối đãi!
Không! Cô chỉ là cống phẩm mà Đinh Chí Cương dâng lên thôi, cô chỉ là công cụ để hắn dùng để phát tiết mà thôi...
Chết tiệt! Là ai dạy cô? Ai chỉ cô dùng chiêu này đối phó hắn?
Hắn kéo áo của cô xuống thật mạnh, xé sang hai bên.
Bùm bùm, nút thắt trên áo toàn bộ rơi xuống đất.
"Không cần!" Uyển Tình quát to một tiếng.
Mục Thiên Dương nâng cằm của cô lên, hung hăng hỏi: "Cô hôm nay sau khi tan học muốn đi đâu?"
"Tô... Tôi muốn đi bệnh viện..." Uyển Tình biết trốn tránh không được, chỉ có thể thành thật khai báo, "Tôi thật sự rất muốn gặp mẹ!"
"Vậy thời điểm cô đi bệnh viện có nhớ tôi hay không?" Mục Thiên Dương cởi bỏ dây lưng của mình.
"Nhớ anh?" Vì cái gì phải nhớ hắn?
"Về sau có thể thử suy nghĩ một chút..." Nếu cô có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, hắn cũng không cần phải ngược đãi chính mình, vậy liền đem cô giữ trong thế giới của mình đi, "Bảo bối, từ nay về sau, em chính là vật sở hữu của tôi... Thế giới của em, chỉ có thể có tôi, bất cứ kẻ nào cũng không được chen vô!" \( thay đổi xưng hô một chút ha\)
Kích tình mãnh liệt rốt cục bình ổn.
Mục Thiên Dương đứng ở trước bàn trang điểm, áo sơmi cùng cà vạt đã bị ném xuống đất, hắn cả người trần trụi trên lưng tràn đầy mồ hôi, mơ hồ có thể thấy được vài vết cào. Một đôi tay nhỏ bé trắng nõn vịn ở đầu vai hắn, đầu ngón tay run nhè nhẹ......
Uyển Tình thở hổn hển, hai cái chân còn vòng quanh eo hắn, tay không có bám lên lưng hắn, tựa lưng ở trên gương. Cô nửa híp mắt, khóe mắt rưng rưng nước mắt......
Mục Thiên Dương đưa tay lau lệ nơi khóe mắt cô đi: "Hôm nay biểu hiện không tồi, không ngừng cố gắng."
Cô quả nhiên đáng giá dạy dỗ. Sự tình này, không phải sẽ luôn theo ý muốn của ngươi. Khi không để ý, nó chính là khối đầu gỗ khó hiểu, nhưng khi đã thục sự để ý rồi, tự nhiên sẽ nở hoa, điên cuồng sinh trưởng...... Hắn hôm nay tận lực thả chậm bước đi, động tác mềm nhẹ, làm đủ các bước dạo đầu, liền kích phát rồi bản năng dục vọng của thân thể cô, làm cho cô biết được thế nào là "Hưởng thụ". Chính cô ta lại không biết chuyện gì xảy ra, một mặt thầm nghĩ trốn tránh, chỉ biết khóc......
Không có vấn đề gì. Đoá hoa này, chỉ vì hắn mở ra, hắn sẽ chậm rãi dạy cô! Làm cho cô từ thân thể cho đến trái tim, hết thảy đều biến hóa cùng trưởng thành, đều chỉ vì một mình hắn!
"Bảo bối." Mục Thiên Dương hôn lên mặt Uyển Tình một cái, "Từ ngày mai, em mỗi ngày đều có thể đi bệnh viện thăm mẹ, cho đến lúc bà ấy xuất viện mới thôi."
"Thật sự!" Vừa rồi còn trầm lặng, đột nhiên Uyển Tình tinh thần phấn chấn lên. Cho dù bộ dáng thực chật vật, nhưng hai mắt của cô lại rạng rỡ sinh khí.
"Đừng lộn xộn!" Mục Thiên Dương đè lại thắt lưng của cô, làm cho hạ thân của cô cùng của mình chặt chẽ kết hợp, "Cẩn thận chảy ra......"
"A......" Uyển Tình hô nhỏ một tiếng, nhớ tới bài tập của mình đang trên ở bàn trang điểm, cúi đầu muốn nhìn một chút, lại thấy được bộ vị hai người giao hợp, sợ tới mức cô lập tức nhắm mắt.
Mục Thiên Dương ôm lấy cô, vẫn cho mình dừng lại ở trong cơ thể cô: "Thuốc tránh thai có uống đúng hạn không?"
"Ừ......" Uyển Tình nằm ở đầu vai hắn, trong lòng ngũ vị trần tạp.
"Xem ra em lại phải mua sách lần nữa." Hắn đột nhiên nói.
Cô ngẩng đầu, thấy sách vở mình ở trên bàn trang điểm nhăn thành các loại hình dạng, có chút thậm chí co cái bị chất lỏng trong thân thể cô chảy ra cùng mồ hôi của bọn họ làm ướt......
"Làm sao bây giờ?" Uyển Tình cảm thấy tận thế đang đến gần. Sách như vậy, cô còn có mặt mũi tiếp tục dùng sao? Huống chi còn phải nộp cho lão sư? Cho dù đem trang giấy lau sạch, nhưng cũng không xoa được đoạn trí nhớ này, cô vừa thấy đến sẽ nhớ tới ——
"Nước thật nhiều." Mục Thiên Dương liếm khóe miệng cười lên, giống con mèo con lười biếng, đôi mắt mị hoặc, "Xem ra em rất thích chuyện này đi......"
"Anh nói cái gì?!" Uyển Tình xấu hổ và giận dữ muốn chết.
"Ngoan, chúng ta đi tắm rửa." Mục Thiên Dương ôm cô đi về hướng phòng tắm.
Tắm rửa xong, hai người xuống lầu ăn cơm chiều.
Ăn được một nửa, Mục Thiên Dương đột nhiên hỏi: "Những thứ kia đều là sách mới sao?"
"A?" Uyển Tình không rõ chuyện gì.
Mục Thiên Dương nhìn cô, mập mờ nhìn thoáng lên lầu: "Những cuốn sách đó...... Hôm nay phát?"
"Phải..... Phải....." mặt Uyển Tình cháy sạch đỏ bừng, vội vàng cúi đầu.
"Trong chốc lát viết tên sách đưa cho A Hoa đi mua lại."
"Hôm nay có thể mua được sao?" Uyển Tình không được tự nhiên hỏi, "Ngày mai phải giao bài tập."
"Mua không được hắn là có thể nghỉ!"
Mục Thiên Dương ngẩng đầu, hai mắt sâu thẳm nhìn cô: "Đau?"
"Ừ…” Uyển Tình yếu thế níu ống tay áo của hắn, "Đừng ở đây được không?"
Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, trong lòng nhanh chóng nổi lên một cỗ lửa giận. Cô cư nhiên dùng loại biểu tình điềm đạm đáng yêu này cầu hắn?! Cô cư nhiên dùng loại biểu tình điềm đạm đáng yêu này cầu hắn!
Mà chết tiệt là, hắn cư nhiên thực hưởng thụ! Hắn cư nhiên muốn đáp ứng cô, ôm cô trở về phòng, đặt ở trên giường ôn nhu đối đãi!
Không! Cô chỉ là cống phẩm mà Đinh Chí Cương dâng lên thôi, cô chỉ là công cụ để hắn dùng để phát tiết mà thôi...
Chết tiệt! Là ai dạy cô? Ai chỉ cô dùng chiêu này đối phó hắn?
Hắn kéo áo của cô xuống thật mạnh, xé sang hai bên.
Bùm bùm, nút thắt trên áo toàn bộ rơi xuống đất.
"Không cần!" Uyển Tình quát to một tiếng.
Mục Thiên Dương nâng cằm của cô lên, hung hăng hỏi: "Cô hôm nay sau khi tan học muốn đi đâu?"
"Tô... Tôi muốn đi bệnh viện..." Uyển Tình biết trốn tránh không được, chỉ có thể thành thật khai báo, "Tôi thật sự rất muốn gặp mẹ!"
"Vậy thời điểm cô đi bệnh viện có nhớ tôi hay không?" Mục Thiên Dương cởi bỏ dây lưng của mình.
"Nhớ anh?" Vì cái gì phải nhớ hắn?
"Về sau có thể thử suy nghĩ một chút..." Nếu cô có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, hắn cũng không cần phải ngược đãi chính mình, vậy liền đem cô giữ trong thế giới của mình đi, "Bảo bối, từ nay về sau, em chính là vật sở hữu của tôi... Thế giới của em, chỉ có thể có tôi, bất cứ kẻ nào cũng không được chen vô!" \( thay đổi xưng hô một chút ha\)
Kích tình mãnh liệt rốt cục bình ổn.
Mục Thiên Dương đứng ở trước bàn trang điểm, áo sơmi cùng cà vạt đã bị ném xuống đất, hắn cả người trần trụi trên lưng tràn đầy mồ hôi, mơ hồ có thể thấy được vài vết cào. Một đôi tay nhỏ bé trắng nõn vịn ở đầu vai hắn, đầu ngón tay run nhè nhẹ......
Uyển Tình thở hổn hển, hai cái chân còn vòng quanh eo hắn, tay không có bám lên lưng hắn, tựa lưng ở trên gương. Cô nửa híp mắt, khóe mắt rưng rưng nước mắt......
Mục Thiên Dương đưa tay lau lệ nơi khóe mắt cô đi: "Hôm nay biểu hiện không tồi, không ngừng cố gắng."
Cô quả nhiên đáng giá dạy dỗ. Sự tình này, không phải sẽ luôn theo ý muốn của ngươi. Khi không để ý, nó chính là khối đầu gỗ khó hiểu, nhưng khi đã thục sự để ý rồi, tự nhiên sẽ nở hoa, điên cuồng sinh trưởng...... Hắn hôm nay tận lực thả chậm bước đi, động tác mềm nhẹ, làm đủ các bước dạo đầu, liền kích phát rồi bản năng dục vọng của thân thể cô, làm cho cô biết được thế nào là "Hưởng thụ". Chính cô ta lại không biết chuyện gì xảy ra, một mặt thầm nghĩ trốn tránh, chỉ biết khóc......
Không có vấn đề gì. Đoá hoa này, chỉ vì hắn mở ra, hắn sẽ chậm rãi dạy cô! Làm cho cô từ thân thể cho đến trái tim, hết thảy đều biến hóa cùng trưởng thành, đều chỉ vì một mình hắn!
"Bảo bối." Mục Thiên Dương hôn lên mặt Uyển Tình một cái, "Từ ngày mai, em mỗi ngày đều có thể đi bệnh viện thăm mẹ, cho đến lúc bà ấy xuất viện mới thôi."
"Thật sự!" Vừa rồi còn trầm lặng, đột nhiên Uyển Tình tinh thần phấn chấn lên. Cho dù bộ dáng thực chật vật, nhưng hai mắt của cô lại rạng rỡ sinh khí.
"Đừng lộn xộn!" Mục Thiên Dương đè lại thắt lưng của cô, làm cho hạ thân của cô cùng của mình chặt chẽ kết hợp, "Cẩn thận chảy ra......"
"A......" Uyển Tình hô nhỏ một tiếng, nhớ tới bài tập của mình đang trên ở bàn trang điểm, cúi đầu muốn nhìn một chút, lại thấy được bộ vị hai người giao hợp, sợ tới mức cô lập tức nhắm mắt.
Mục Thiên Dương ôm lấy cô, vẫn cho mình dừng lại ở trong cơ thể cô: "Thuốc tránh thai có uống đúng hạn không?"
"Ừ......" Uyển Tình nằm ở đầu vai hắn, trong lòng ngũ vị trần tạp.
"Xem ra em lại phải mua sách lần nữa." Hắn đột nhiên nói.
Cô ngẩng đầu, thấy sách vở mình ở trên bàn trang điểm nhăn thành các loại hình dạng, có chút thậm chí co cái bị chất lỏng trong thân thể cô chảy ra cùng mồ hôi của bọn họ làm ướt......
"Làm sao bây giờ?" Uyển Tình cảm thấy tận thế đang đến gần. Sách như vậy, cô còn có mặt mũi tiếp tục dùng sao? Huống chi còn phải nộp cho lão sư? Cho dù đem trang giấy lau sạch, nhưng cũng không xoa được đoạn trí nhớ này, cô vừa thấy đến sẽ nhớ tới ——
"Nước thật nhiều." Mục Thiên Dương liếm khóe miệng cười lên, giống con mèo con lười biếng, đôi mắt mị hoặc, "Xem ra em rất thích chuyện này đi......"
"Anh nói cái gì?!" Uyển Tình xấu hổ và giận dữ muốn chết.
"Ngoan, chúng ta đi tắm rửa." Mục Thiên Dương ôm cô đi về hướng phòng tắm.
Tắm rửa xong, hai người xuống lầu ăn cơm chiều.
Ăn được một nửa, Mục Thiên Dương đột nhiên hỏi: "Những thứ kia đều là sách mới sao?"
"A?" Uyển Tình không rõ chuyện gì.
Mục Thiên Dương nhìn cô, mập mờ nhìn thoáng lên lầu: "Những cuốn sách đó...... Hôm nay phát?"
"Phải..... Phải....." mặt Uyển Tình cháy sạch đỏ bừng, vội vàng cúi đầu.
"Trong chốc lát viết tên sách đưa cho A Hoa đi mua lại."
"Hôm nay có thể mua được sao?" Uyển Tình không được tự nhiên hỏi, "Ngày mai phải giao bài tập."
"Mua không được hắn là có thể nghỉ!"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:C1
- Chương 2:C2
- Chương 3:C3
- Chương 4:C4
- Chương 5:C5
- Chương 6:C6
- Chương 7:C7
- Chương 8:C8
- Chương 9:C9
- Chương 10:C10
- Chương 11:C11
- Chương 12:C12
- Chương 13:C13
- Chương 14:C14
- Chương 15:C15
- Chương 16:16
- Chương 17:C17
- Chương 18:C18
- Chương 19:C19
- Chương 20:C20
- Chương 21:C21
- Chương 22:C22
- Chương 23:C23
- Chương 24:C24
- Chương 25:C25
- Chương 26:C26
- Chương 27:C27
- Chương 28:C28
- Chương 29:C29
- Chương 30:C30
- Chương 31:C31
- Chương 32:C32
- Chương 33:C33
- Chương 34:C34
- Chương 35:C35
- Chương 36:C36
- Chương 37:C37
- Chương 38:C38
- Chương 39:C39
- Chương 40:C40
- Chương 41:C41
- Chương 42:C42
- Chương 43:C43
- Chương 44:C44
- Chương 45:C45
- Chương 46:C46
- Chương 47:C47
- Chương 48:C48
- Chương 49:C49
- Chương 50:C50
- Chương 51:C51
- Chương 52:C52
- Chương 53:C53
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:
- Chương 81:
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:
- Chương 121:
- Chương 122:
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:
- Chương 126:
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- bình luận