Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 110:

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Chương 110:
Mục Thiên Dương thật cẩn thận ôm cô, tham lam nhìn mặt cô, không buông tha gì một biểu tình của cô, thấy cô khóe miệng dính sữa, đến gần dùng khăn ăn lau cho cô, động tác nhẹ nhàng đến mức Thiên Tuyết ở một bên phải nhíu mày.

Trong lòng Thiên Tuyết thở dài, cái này thật sự là ngậm trong miệng sợ tan, nâng niu nơi tay trên sợ ngã a! Ô, thật ghen tị! Khi nào mới có nam nhân đối với cô như vậy?

Vị thành niên Thiên Tuyết, bị bọn họ kích thích có chút ảo tưởng!

\-\-\- \-\-\-\-\-\- \-\-\-\-\-

Giữa trưa thứ bảy, Uyển Tình giặt quần áo trên ban công. Thiên Tuyết lại đây gặm táo, nói với cô: "Đêm nay không có tiết học, chúng ta đi xem phim đi, nghe nói《 phi thường hoàn mỹ 》xem hay lắm!"

Uyển Tình nói: "Tớ muốn trở về."

Thiên Tuyết sửng sốt một chút: "Về đâu?"

Uyển Tình nhẹ nhàng thở dài, thần sắc buồn bã, một bộ dáng "Trừ nơi đó còn là nơi nào". Thiên Tuyết đột nhiên không cao hứng, thấp giọng mắng: "Các người quả thực là......" Là cái gì, cô cũng không nói lên được! Nhưng nghĩ đến trong lòng sẽ không thoải mái! Một buổi tối thứ bảy cũng muốn gặp mặt, cho dù gặp, cư nhiên không nói qua cho cô!

Thiên Tuyết nổi giận đùng đùng đi vào phòng ngủ, cầm sách đi vào phòng học. Hai bạn cùng phòng hai mặt nhìn nhau, hỏi Uyển Tình: "Mục Thiên Tuyết làm sao vậy?"

Cô ấy mời tôi xem phim......" Uyển Tình nói, "Tôi có việc đi không được, cô ấy đại khái tức giận đi."

Bạn cùng phòng bất khả tư thi nhìn cô, giống như nói đầu óc cô bị hư: "Cô ấy mời cậu đi cậu phải đi! Cô ấy thế nhưng là Mục gia đại tiểu thư, người khác cầu còn cầu không được!" Nói xong, hai mắt nghi hoặc nhìn cô.

Mọi người đều đang nói, Đinh Uyển Tình rốt cuộc là cái thân phận gì? Khi sinh nhật Thiên Tuyết, mọi người biết cô là đứa con gái bị vứt bỏ của Đinh gia, cho dù Đinh Chí Cương nuôi nấng cô, nhưng xem cách ăn mặc của cô, cũng không phải Đinh Chí Cương đưa cho được.

Việc này không cần điều tra, sau khi hơi nghe ngóng chút chỉ biết. Đinh Thải Nghiên còn không có hưởng thụ được như Đinh Uyển Tình, lấy Đinh Chí Cương cái loại thân gia này, cũng liền vừa mới đủ dưỡng Đinh Thải Nghiên thành như vậy. Lại nhìn Uyển Tình, tuyệt đối là có người khác thanh toán cho cô. Mà người này, cũng không phải là phú quý bình thường, ít nhất có tài lực như Đỗ Thiến, thậm chí khả năng so với Thiên Tuyết càng giàu có hơn!

Mọi người đều đoán, có phải mẹ Đinh Uyển Tình rất có tiền hay không? Hoặc là, là một ít khả năng ghê tởm? Bọn họ sinh ra cao quý, thật đúng là không muốn nghĩ đến sự tình theo hướng ghê tởm.

Sau khi tan học, Uyển Tình tay không rời khỏi phòng học, trực tiếp ra ngoài cổng trường. xe Mục Thiên Dương đã muốn đến đây, cô đang muốn đi qua, phát hiện Thiên Tuyết cũng từ trong trường học đi ra, so với cô nhanh hơn từng bước đi đến phía ô tô.

Cô chỉ có thể đứng lại, có chút há hốc mồm nhìn kia một người một xe.

Thiên Tuyết mở cửa xe ra, Mục Thiên Dương ngồi ở trong xe âm trầm nhìn cô. Cô hếch cằm lên: "Muốn gặp riêng sao? Cả ngày đều muốn làm sự kiện kia, ghê tởm!"

Mục Thiên Dương nhu nhu trán: "Kêu cô ấy đến đây. Có người hỏi, em hãy là nói mời cô ấy ăn cơm."

Thiên Tuyết sửng sốt một chút, thấy ánh mắt hắn nhìn Uyển Tình có chút bức thiết, phỏng chừng là muốn có không được. Cô thở dài, đột nhiên thực đau lòng vì hắn: "Anh...... Cô ấy lại không thích anh ——"

"Đi!" Mục Thiên Dương đột nhiên hét lớn một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm cô, có tức giận, cũng có đau xót. Hắn biết cô ấy không thích hắn, không cần bất luận kẻ nào nhắc nhở!

Thiên Tuyết hoảng sợ, tâm càng vô cùng đau đớn. Hơn nữa ngày, cô mới nói: "Chỉ cần anh thích, em không phản đối......" Nói xong, đi về phía Uyển Tình.

Có bạn cùng lớp đi ra thấy các cô: "A, Thiên Tuyết, Uyển Tình, các cậu muốn đi đâu? Cùng đi dạo phố đi!"

"Không được." Thiên Tuyết nói, "Tôi hẹn tốt với Uyển Tình là cùng nhau xem phim rồi. Bất quá anh tôi đột nhiên tới đón, tôi cùng hắn nói rồi, cho hắn trước hết mời chúng tôi ăn cơm!"

"Oa!" Mọi người hâm mộ nhìn Uyển Tình, "Cậu thật hạnh phúc!"

Thiên Tuyết nghĩ rằng, ăn cơm tính cái gì hạnh phúc a, Mục tổng giám đốc còn tự mình đút cơm cơ! Bất quá, đổi lại là các người, các người cũng không được đãi ngộ này, hâm mộ không đến!

Cô dắt tay Uyển Tình, nói với mọi người: "Chúng tôi đi trước!" Đi đến giữa đường cái, cô hạ giọng nói, "Uyển Tình...... Đối với anh mình tốt một chút."

Uyển Tình nghi hoặc nhìn cô, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Mục Thiên Dương không có cần cô đối tốt với hắn được không? Hắn không thương tổn cô là mừng rồi!

Lên xe, Uyển Tình ngồi ở giữa, một bàn tay Mục Thiên Dương duỗi thẳng đến, nhẹ nhàng vòng quanh ở trên lưng cô, ý tứ giữ lấy thập phần rõ ràng. Nhưng trên mặt hắn lại phi thường bình tĩnh, cảm xúc gì cũng chưa lộ ra, giống như vừa rồi vội vàng, khốn khổ đều là biểu hiện giả dối.

Thiên Tuyết ở trong lòng khinh bỉ một phen, giả bộ! Cho anh giả bộ! Anh thích người ta không ở người ta trước mặt biểu hiện ra ngoài, xứng đáng khốn khổ vì tình!

Bên trong ô tô đang chạy, Mục Thiên Dương nhìn ngoài cửa sổ, thật giống như người đang ôm bên cạnh là điêu khắc. Uyển Tình cũng tận trách làm điêu khắc, vẫn không nhúc nhích, thật giống như cái cánh tay trên lưng kia không tồn tại.

Trong xe quỷ bí yên tĩnh một trận, thẳng đến khi lái xe A Thành hỏi: "Tổng giám đốc, muốn đi đâu?"

Mục Thiên Dương quay đầu liếc nhìn Uyển Tình cùng Thiên Tuyết một cái, hỏi: "Đói bụng không?"

Thiên Tuyết nói: "Giống như không phải rất đói bụng. Chúng ta đi xem phim đi, ăn mấy miếng bỏng ngô, uống hai ly nước có ga, cũng không đói đến mức ngực dán vào lưng. Chờ xem xong rồi, cũng liền đến bảy tám giờ, lại ăn cơm còn kém không nhiều lắm."

Mục Thiên Dương trừng cô một cái, anh hỏi em sao? Anh hỏi em sao? Em đều an bài tốt lắm, Uyển Tình làm sao bây giờ, vạn nhất cô không thích thì sao?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận