Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 70:
Chương trước- Chương 1:C1
- Chương 2:C2
- Chương 3:C3
- Chương 4:C4
- Chương 5:C5
- Chương 6:C6
- Chương 7:C7
- Chương 8:C8
- Chương 9:C9
- Chương 10:C10
- Chương 11:C11
- Chương 12:C12
- Chương 13:C13
- Chương 14:C14
- Chương 15:C15
- Chương 16:16
- Chương 17:C17
- Chương 18:C18
- Chương 19:C19
- Chương 20:C20
- Chương 21:C21
- Chương 22:C22
- Chương 23:C23
- Chương 24:C24
- Chương 25:C25
- Chương 26:C26
- Chương 27:C27
- Chương 28:C28
- Chương 29:C29
- Chương 30:C30
- Chương 31:C31
- Chương 32:C32
- Chương 33:C33
- Chương 34:C34
- Chương 35:C35
- Chương 36:C36
- Chương 37:C37
- Chương 38:C38
- Chương 39:C39
- Chương 40:C40
- Chương 41:C41
- Chương 42:C42
- Chương 43:C43
- Chương 44:C44
- Chương 45:C45
- Chương 46:C46
- Chương 47:C47
- Chương 48:C48
- Chương 49:C49
- Chương 50:C50
- Chương 51:C51
- Chương 52:C52
- Chương 53:C53
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:
- Chương 81:
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:
- Chương 121:
- Chương 122:
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:
- Chương 126:
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 70:
Hắn ôm cô, ở trong mái tóc cô hít một chút. Thiên Tuyết nhíu mày: "Em còn ở trong này mà, các người sao không chú ý một chút?"
"Vừa mới đi nơi nào?" Mục Thiên Dương hỏi.
Thiên Tuyết cứng lại, đột nhiên không có khí thế, cầm dưa hấu lên. Uyển Tình thấy cô như vậy, hẳn là là không muốn Mục Thiên Dương biết. Nhất thời rối rắm, rốt cuộc nên nói thật hay không? Nói thật, sẽ thế nào? Cô thật đúng là tò mò.
"Đi đến bên ngoài nhìn rồi đi vào." Uyển Tình nói, "Thiên Tuyết muốn bơi lội, chúng tôi đi đến bể bơi nhìn một chút."
"À...... Em hình như chưa có áo tắm, buổi tối nhân tiện mua vài món."
"Em cũng muốn." Thiên Tuyết nói, " Áo tắm của em không mang theo."
"Được rồi, đều mua." Mục Thiên Dương nói xong, lại hỏi Uyển Tình muốn ăn cái gì.
Thiên Tuyết lại không vui: "Anh sao không hỏi em?"
"Em cái gì chưa ăn qua?"
"Em......" Lời tuy nói như vậy, nhưng anh không quan tâm em mình, lại quan tâm ngoại nhân, có thể hay không hơi quá đáng?
Uyển Tình có chút vô lực mà nhíu mi dưới: "Tùy tiện đi, tôi không qua, cũng không có cách nào khác cho ý kiến......" Kỳ thật, cô rất nhớ nhà. Ngày hôm qua hắn không đáp ứng, hiện tại cũng không cho cô cơ hội mở miệng, rõ ràng là không được.
Thiên Tuyết ăn dưa hấu đến một nửa, nhớ tới người trong ga ra, nhớ tới mùa hè năm mười bốn tuổi, nói với Mục Thiên Dương: "Anh, em muốn vương miện của cartier!"
"Em lại nữa?" Mục Thiên Dương giận dữ. Vương miện kia khảm kim cương, cô biết bao nhiêu tiền sao? Mua một cái đồng hồ còn chưa đủ, còn muốn vương miện! Hơn nữa, cô nhắc tới vương miện, Uyển Tình sẽ nói muốn về nhà.
Quả nhiên......
Uyển Tình nhìn hắn, sâu kín nói: "Tôi muốn về nhà."
Thiên Tuyết bị hắn rống một tiếng, rầu rĩ tựa vào ghế sô pha. Mục Thiên Dương day day trán, hỏi: "Em muốn vương miện làm gì?"
"Tháng sau sinh nhật em, em phải mang nó ở party!"
Uyển Tình ngồi thẳng người: "Lần trước không phân thắng bại sao, nếu anh mua cho cô, hôm nay anh phải cho tôi về nhà!" Rõ ràng là nghỉ phép, hắn lại nói cô nói mẹ mình là nghỉ hai ngày, cô nhất định phải tranh giành một phen.
Mục Thiên Dương mặt bình tĩnh, không nói.
Uyển Tình vừa thấy, nghĩ đến hắn ý chí sắt đá tuyệt đối sẽ không đáp ứng, hốc mắt phút chốc đỏ lên, đưa tay kéo lấy ống tay áo của hắn, đáng thương hề hề rơi lệ: "Thiên Dương......"
Cô khóc, đang muốn quỳ xuống cầu xin hắn, hắn nhất thời mềm lòng, một phen giữ chặt cô lại: "Được rồi!"
Uyển Tình ngừng khóc, ánh mắt cũng không nháy mắt một chút, liền nhìn hắn như vậy.
Mục Thiên Dương rất muốn cứ như vậy thả cô đi, nhưng thật sự không muốn cho cô cảm thấy được mình rất quan tâm cô, bắt đầu kéo cô đi lên lầu.
Thiên Tuyết thấy cô cư nhiên dùng mỹ nhân kế, giận dữ nhảy tới, ngăn bọn họ lại: "Anh muốn cho cô trở về? Vậy phải mua cartier cho em!"
Mục Thiên Dương đau đầu, giằng co trong chốc lát, buông Uyển Tình ra, xoay người lại trở lại ngồi trên sô pha.
Uyển Tình vội vàng vô cùng đi tới, khẩn cầu nói: "Anh muốn tôi làm cái gì? Tôi đều làm tất cả! Tôi chỉ có thể gặp mẹ tôi ba ngày mà thôi, van cầu anh......"
Thiên Tuyết tức giận mà rống to: "Cô có cốt khí chưa? Quả thực là mất mặt nữ nhân của chúng ta!"
Mục Thiên Dương bất mãn hô to gọi nhỏ với Uyển Tình, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô một cái, đột nhiên hạ quyết đoán: "Như vậy! Các em đánh một trận!"
Cái gì? Hai người kinh ngạc nhìn hắn.
Mí mắt hắn cũng không nâng một chút: "Ai thắng, tôi đáp ứng với người đó. Thiên Tuyết thắng, tôi ——"
Còn chưa nói xong, hai người đột nhiên bổ nhào vào nhau. Vặn cánh tay, kéo tóc, bàn trà cùng sô pha bị đụng vào binh binh lách cách, một hồi gió tanh mưa máu.
Mục Thiên Dương trợn mắt há hốc mồm một hồi, bực bội ngồi trên ghế sô pha, nhìn các cô đánh.
Một hồi thời gian qua đi, Uyển Tình cưỡi ở trên người Thiên Tuyết, hung hăng nhéo mấy cái, đứng lên nhìn Mục Thiên Dương: "Tôi phải về nhà!"
Lúc này, Thiên Tuyết một cước đạp tới cô, bổ nhào tới đã đè cô lên ghế sô pha, hung ác ấn mấy cái, ép cô tới không thể động đậy, quay đầu nói với Mục Thiên Dương: "Em phải có cartier!"
Uyển Tình nóng vội, duỗi năm ngón tay ra chộp tới trên mặt cô.
"A ——" Thiên Tuyết né tránh, "Cô cư nhiên muốn hủy dung tôi!"
"Cô muốn mưu sát!"
"Cô ——"
"Đủ rồi!" Mục Thiên Dương trầm giọng đánh gảy lời các cô.
Hai người sửng sốt, nhìn hắn, hét lên: "Tôi \(Em\) thắng!"
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, chỉ vào Uyển Tình: "Em, về nhà!"
Thiên Tuyết đang muốn kháng nghị, hắn lại chỉ vào Thiên Tuyết: "Em, cùng anh cùng đi mua cartier!"
Cuối cùng, hai người đều thoải mái. Thiên Tuyết ngồi trở lại sô pha, ôm lấy dưa hấu tiếp tục ăn. Uyển Tình trực tiếp lên lầu, một lát sau xuống dưới, rửa mặt, cột đuôi ngựa, thay đổi hàng vỉa hè cô mang đến từ trong nhà.
Mục Thiên Dương thấy cô nhìn không cũng không nhìn mình một cái, rống to: "Uyển Tình!"
Uyển Tình sửng sốt một chút, xoay người: "Anh đáp ứng rồi."
Cánh tay Mục Thiên Dương đặt ở bên người nắm thành quyền, hơi hơi phát run. Cư nhiên không nhìn hắn? Hắn đồng ý cô về nhà, cô sẽ không thể đối với hắn tốt hơn một chút? Không nói hôn tạm biệt, không nói cười với hắn, liếc hắn một cái rồi đi?
"Lại đây!" Hắn lớn tiếng gầm nhẹ, hù Thiên Tuyết run một cái.
"Vừa mới đi nơi nào?" Mục Thiên Dương hỏi.
Thiên Tuyết cứng lại, đột nhiên không có khí thế, cầm dưa hấu lên. Uyển Tình thấy cô như vậy, hẳn là là không muốn Mục Thiên Dương biết. Nhất thời rối rắm, rốt cuộc nên nói thật hay không? Nói thật, sẽ thế nào? Cô thật đúng là tò mò.
"Đi đến bên ngoài nhìn rồi đi vào." Uyển Tình nói, "Thiên Tuyết muốn bơi lội, chúng tôi đi đến bể bơi nhìn một chút."
"À...... Em hình như chưa có áo tắm, buổi tối nhân tiện mua vài món."
"Em cũng muốn." Thiên Tuyết nói, " Áo tắm của em không mang theo."
"Được rồi, đều mua." Mục Thiên Dương nói xong, lại hỏi Uyển Tình muốn ăn cái gì.
Thiên Tuyết lại không vui: "Anh sao không hỏi em?"
"Em cái gì chưa ăn qua?"
"Em......" Lời tuy nói như vậy, nhưng anh không quan tâm em mình, lại quan tâm ngoại nhân, có thể hay không hơi quá đáng?
Uyển Tình có chút vô lực mà nhíu mi dưới: "Tùy tiện đi, tôi không qua, cũng không có cách nào khác cho ý kiến......" Kỳ thật, cô rất nhớ nhà. Ngày hôm qua hắn không đáp ứng, hiện tại cũng không cho cô cơ hội mở miệng, rõ ràng là không được.
Thiên Tuyết ăn dưa hấu đến một nửa, nhớ tới người trong ga ra, nhớ tới mùa hè năm mười bốn tuổi, nói với Mục Thiên Dương: "Anh, em muốn vương miện của cartier!"
"Em lại nữa?" Mục Thiên Dương giận dữ. Vương miện kia khảm kim cương, cô biết bao nhiêu tiền sao? Mua một cái đồng hồ còn chưa đủ, còn muốn vương miện! Hơn nữa, cô nhắc tới vương miện, Uyển Tình sẽ nói muốn về nhà.
Quả nhiên......
Uyển Tình nhìn hắn, sâu kín nói: "Tôi muốn về nhà."
Thiên Tuyết bị hắn rống một tiếng, rầu rĩ tựa vào ghế sô pha. Mục Thiên Dương day day trán, hỏi: "Em muốn vương miện làm gì?"
"Tháng sau sinh nhật em, em phải mang nó ở party!"
Uyển Tình ngồi thẳng người: "Lần trước không phân thắng bại sao, nếu anh mua cho cô, hôm nay anh phải cho tôi về nhà!" Rõ ràng là nghỉ phép, hắn lại nói cô nói mẹ mình là nghỉ hai ngày, cô nhất định phải tranh giành một phen.
Mục Thiên Dương mặt bình tĩnh, không nói.
Uyển Tình vừa thấy, nghĩ đến hắn ý chí sắt đá tuyệt đối sẽ không đáp ứng, hốc mắt phút chốc đỏ lên, đưa tay kéo lấy ống tay áo của hắn, đáng thương hề hề rơi lệ: "Thiên Dương......"
Cô khóc, đang muốn quỳ xuống cầu xin hắn, hắn nhất thời mềm lòng, một phen giữ chặt cô lại: "Được rồi!"
Uyển Tình ngừng khóc, ánh mắt cũng không nháy mắt một chút, liền nhìn hắn như vậy.
Mục Thiên Dương rất muốn cứ như vậy thả cô đi, nhưng thật sự không muốn cho cô cảm thấy được mình rất quan tâm cô, bắt đầu kéo cô đi lên lầu.
Thiên Tuyết thấy cô cư nhiên dùng mỹ nhân kế, giận dữ nhảy tới, ngăn bọn họ lại: "Anh muốn cho cô trở về? Vậy phải mua cartier cho em!"
Mục Thiên Dương đau đầu, giằng co trong chốc lát, buông Uyển Tình ra, xoay người lại trở lại ngồi trên sô pha.
Uyển Tình vội vàng vô cùng đi tới, khẩn cầu nói: "Anh muốn tôi làm cái gì? Tôi đều làm tất cả! Tôi chỉ có thể gặp mẹ tôi ba ngày mà thôi, van cầu anh......"
Thiên Tuyết tức giận mà rống to: "Cô có cốt khí chưa? Quả thực là mất mặt nữ nhân của chúng ta!"
Mục Thiên Dương bất mãn hô to gọi nhỏ với Uyển Tình, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô một cái, đột nhiên hạ quyết đoán: "Như vậy! Các em đánh một trận!"
Cái gì? Hai người kinh ngạc nhìn hắn.
Mí mắt hắn cũng không nâng một chút: "Ai thắng, tôi đáp ứng với người đó. Thiên Tuyết thắng, tôi ——"
Còn chưa nói xong, hai người đột nhiên bổ nhào vào nhau. Vặn cánh tay, kéo tóc, bàn trà cùng sô pha bị đụng vào binh binh lách cách, một hồi gió tanh mưa máu.
Mục Thiên Dương trợn mắt há hốc mồm một hồi, bực bội ngồi trên ghế sô pha, nhìn các cô đánh.
Một hồi thời gian qua đi, Uyển Tình cưỡi ở trên người Thiên Tuyết, hung hăng nhéo mấy cái, đứng lên nhìn Mục Thiên Dương: "Tôi phải về nhà!"
Lúc này, Thiên Tuyết một cước đạp tới cô, bổ nhào tới đã đè cô lên ghế sô pha, hung ác ấn mấy cái, ép cô tới không thể động đậy, quay đầu nói với Mục Thiên Dương: "Em phải có cartier!"
Uyển Tình nóng vội, duỗi năm ngón tay ra chộp tới trên mặt cô.
"A ——" Thiên Tuyết né tránh, "Cô cư nhiên muốn hủy dung tôi!"
"Cô muốn mưu sát!"
"Cô ——"
"Đủ rồi!" Mục Thiên Dương trầm giọng đánh gảy lời các cô.
Hai người sửng sốt, nhìn hắn, hét lên: "Tôi \(Em\) thắng!"
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, chỉ vào Uyển Tình: "Em, về nhà!"
Thiên Tuyết đang muốn kháng nghị, hắn lại chỉ vào Thiên Tuyết: "Em, cùng anh cùng đi mua cartier!"
Cuối cùng, hai người đều thoải mái. Thiên Tuyết ngồi trở lại sô pha, ôm lấy dưa hấu tiếp tục ăn. Uyển Tình trực tiếp lên lầu, một lát sau xuống dưới, rửa mặt, cột đuôi ngựa, thay đổi hàng vỉa hè cô mang đến từ trong nhà.
Mục Thiên Dương thấy cô nhìn không cũng không nhìn mình một cái, rống to: "Uyển Tình!"
Uyển Tình sửng sốt một chút, xoay người: "Anh đáp ứng rồi."
Cánh tay Mục Thiên Dương đặt ở bên người nắm thành quyền, hơi hơi phát run. Cư nhiên không nhìn hắn? Hắn đồng ý cô về nhà, cô sẽ không thể đối với hắn tốt hơn một chút? Không nói hôn tạm biệt, không nói cười với hắn, liếc hắn một cái rồi đi?
"Lại đây!" Hắn lớn tiếng gầm nhẹ, hù Thiên Tuyết run một cái.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:C1
- Chương 2:C2
- Chương 3:C3
- Chương 4:C4
- Chương 5:C5
- Chương 6:C6
- Chương 7:C7
- Chương 8:C8
- Chương 9:C9
- Chương 10:C10
- Chương 11:C11
- Chương 12:C12
- Chương 13:C13
- Chương 14:C14
- Chương 15:C15
- Chương 16:16
- Chương 17:C17
- Chương 18:C18
- Chương 19:C19
- Chương 20:C20
- Chương 21:C21
- Chương 22:C22
- Chương 23:C23
- Chương 24:C24
- Chương 25:C25
- Chương 26:C26
- Chương 27:C27
- Chương 28:C28
- Chương 29:C29
- Chương 30:C30
- Chương 31:C31
- Chương 32:C32
- Chương 33:C33
- Chương 34:C34
- Chương 35:C35
- Chương 36:C36
- Chương 37:C37
- Chương 38:C38
- Chương 39:C39
- Chương 40:C40
- Chương 41:C41
- Chương 42:C42
- Chương 43:C43
- Chương 44:C44
- Chương 45:C45
- Chương 46:C46
- Chương 47:C47
- Chương 48:C48
- Chương 49:C49
- Chương 50:C50
- Chương 51:C51
- Chương 52:C52
- Chương 53:C53
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:
- Chương 81:
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:
- Chương 121:
- Chương 122:
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:
- Chương 126:
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- bình luận