Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 46:C46

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Chương 46:C46
Mục Thiên Dương tựa hồ vẫn không hài lòng, vẫn rống to: "Lại kêu!"

Uyển Tình nức nở một tiếng, đề cao âm lượng.

Có lẽ là tiếng kêu kích thích hắn, động tác của hắn càng thêm điên cuồng: "Lại kêu! To lên!"

Như thế, bốn năm lần. Uyển Tình nghĩ là hắn đang hưng phấn, đến cuối cùng phát hiện hắn là đang phẫn nộ, thân hình nho nhỏ đã thừa nhận không tàn phá của hắn đến mức không dậy nổi, chỉ đành phải cầu xin tha thứ: "Dừng lại đi mà...... Ô ô...... A ——"

Mục Thiên Dương cắn răng, giống như thú điên chạy nước rút, không nói một câu.

"Không...... Ô ô...... Van cầu anh......" Thấy người ở trên càng lúc càng điên cuồng, Uyển Tình rốt cục nhịn không được la to, "Thiên Dương, Thiên Dương —— thả tôi ra...... Cầu xin anh......"

Mục Thiên Dương bỗng dưng ngừng lại, bắt đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dưới thân lại biến thành chậm rãi thong thả ra vào như lúc ban đầu kia. Một lát sau, hắn buông môi của cô ra: "Sớm nói tôi không phải không có việc gì sao?"

Uyển Tình lúc này mới hiểu được, hắn không phải kêu cô lớn lên, mà là phải gọi tên của hắn.

Đúng lúc này, cửa bị ai đó đá phanh ra. Mục Thiên Dương phản ứng cực nhanh nhấc chăn lên, phủ lên hai người. Uyển Tình sợ tới mức ôm chặt hắn, hắn không cần đoán cũng biết là ai, quay đầu lại trừng mắt ra cửa nhìn Mục Thiên Tuyết: "Em phát điên cái gì?!"

Mục Thiên Tuyết chỉ vào bọn họ, ngón tay run rẩy: "Các ngươi...... Các ngươi thật sự......"

"Đi ra ngoài!" Mục Thiên Dương mệnh lệnh chân thật đáng tin.

"Các ngươi......" Mục Thiên Tuyết vẻ mặt càng thêm tuyệt vọng chấn kinh quá độ, "Các ngươi thật quá đáng ——" cô còn khờ dại nghĩ bọn họ chỉ là nói đùa, không nghĩ tới thật là loại quan hệ này, rõ ràng ngay trong phòng làm chuyện này!

"Đi ra ngoài!" Mục Thiên Dương vẫn đang ra lệnh.

Uyển Tình tựa vào trong lòng hắn, run rẩy khóc.

Mục Thiên Tuyết tuy rằng nhìn không thấy quang cảnh trong chăn, nhưng nhìn hình dạng của chăn, cũng biết hai chân Uyển Tình còn vòng ở trên lưng của Mục Thiên Dương. Nói cách khác, hiện tại nơi đó của bọn họ còn...... Còn......

"A ——" Mục Thiên Tuyết điên cuồng quát to một tiếng, xoay người bỏ chạy, cửa cũng không đóng.

Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, đè lại Uyển Tình tiếp tục vận động. Uyển Tình đã muốn bị dọa đến không có dục vọng, kêu to: "Đóng cửa! Thiên Dương, đóng cửa!"

"Câm miệng!" Mục Thiên Dương hét lớn một tiếng.

Uyển Tình không dám nói nữa, yên lặng thừa nhận xâm nhập của hắn…

Khi ăn cơm chiều, mẹ của Mục Thiên Dương gọi điện thoại đến, Mục Thiên Tuyết nói với bà: "Về sau con muốn ở đây!"

"Như thế nào đột nhiên muốn ở đấy?"

Mục Thiên Dương cảnh cáo nhìn cô, cô nói: "Một mình anh trai ở đây rất cô đơn, ngay cả cơm cũng không ăn ngon, con phải giám sát ảnh!"

"Được rồi." Ngô Nhã suy nghĩ một chút, "Nếu nhìn thấy nữ nhân nào đi cùng hắn, nhớ nói cho mẹ biết."

"Nói cho mẹ để làm chi?" Mục Thiên Tuyết biết rõ cố, giống như rất ngây thơ.

"Mẹ không muốn hắn tìm nữ nhân lung tung! Con hẳn là cũng không thích nữ nhân tùy tùy tiện tiện làm đại tẩu của mình đi?"

"Vậy cũng được." Mục Thiên Tuyết cúp điện thoại, nói với Mục Thiên Dương, "Em về sau ở nơi này, ở đến cô ta đi mới thôi!" Cô chỉ vào Uyển Tình.

Uyển Tình cúi đầu im lặng ăn cơm, căn bản không để ý tới cô. Mục Thiên Dương cũng chỉ là thản nhiên liếc cô một cái, giống như tuyên cáo của cô không có đánh giá gì, làm cô tức giận đến ném luôn cả bát đũa xuống, quả thực nuốt không trôi.

Mục Thiên Dương nói: "Gia sư riêng dạy em lễ nghĩ, em học như vậy sao?"

Mục Thiên Tuyết ủy khuất cắn môi dưới, cầm chén lên. Là thiên kim tiểu thư liền ngay cả quyền lợi tức giận cũng không có sao? Làm cái gì đều phải để ý, phát giận cũng phải nhịn, thời điểm gì cũng không có thể luống cuống, không thể tổn hại hình tượng......

Ngày hôm sau đi học, ô tô chạy đến phụ cận trường học, Mục Thiên Dương kêu A Thành dừng xe, sau đó nói với Mục Thiên Tuyết: "Xuống xe."

"Vì cái gì? Còn chưa tới."

"Em muốn cho người thấy em cùng Uyển Tình đi cùng ô tô sao?"

Cô xác thực không nghĩ tới! Cô hừ một tiếng, cao ngạo hất cằm lên, nhìn Uyển Tình: "Sao cô ta không xuống!"

"Anh không thích." Mục Thiên Dương nói.

Uyển Tình ngẩng đầu nhìn hắn, không biết hắn là thật haylà giả. Bất quá Mục Thiên Tuyết đích xác tức giận, mở cửa đi xuống, còn hung hăng đá một cước: "Anh khốn kiếp! Em thì anh bỏ được! Em hận anh chết đi được!" Rõ ràng người đó trước kia thương cô, Đinh Uyển Tình vì cái gì xuất hiện?!

Mục Thiên Dương cười cười: "Chú ý hình tượng, đứa em tốt! Đi hai bước, nói với bọn nhà giàu kia, em không giống với bọn họ, em không phải mắt cao hơn đầu, thiên kim đại tiểu thư chỉ biết hưởng thụ!" Dứt lời, xua tay cho A Thành lái xe.

Thiên Tuyết tức giận đến muốn đá lại lần nữa, nhưng thấy đi lên lui tới trên đường cái đều là xe tư gia đưa học sinh đi học, chỉ phải nhịn xuống, mềm mại tao nhã bước hướng trường học đi đến.

Vài phần chung sau, đi đến cổng trường, vừa lúc gặp Đỗ Thiến xuống xe. Đỗ Thiến cười: "Í, đây không phải Mục đại tiểu thư sao? Như thế nào, Mục gia tan sản sao, ngươi cư nhiên phải đi bộ đến trường?"

Thiên Tuyết bễ nghễ liếc nhìn cô một cái: "Tôi chỉ là thể nghiệm cuộc sống mà thôi."

Chính lúc này, xe của Mục Thiên Dương từ phía sau mở ra, quay cửa kính xe xuống: "Thiên Tuyết ——"

Đỗ Thiến cùng những người khác vừa thấy, đều nín thở ngưng thần, si ngốc nhìn hắn.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận