Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 64:

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Chương 64:
Mục Thiên Dương cười khúc khích: "Cùng lắm thì, địa phương bị người ta thấy, tôi sẽ khống chế. Như em đã nói, chỉ cần em ngoan ngoãn mà chớ chọc tôi sinh khí, tôi đều nghe lời em."

Uyển Tình nghe xong, ôm lấy cổ hắn, tựa vào trước ngực hắn.

Hắn thở dài: "Xong rồi...... Tôi hôm nay đặc biệt muốn nặng nề mà trừng phạt em!" Chủ động dựa vào trong lòng ngực hắn, làm hắn tâm tình kích động, muốn hung hăng mà chà đạp cô!

Uyển Tình cực nhanh ngồi thẳng người, hoảng sợ nói: "Tôi...... Tôi lại không có làm gì?"

Mục Thiên Dương giận tái mặt: "Không được làm ra bộ dáng lo lắng hãi hùng! Dựa vào lại đây!"

Uyển Tình đành phải lại đi tới dựa vào

Tấc tấc mất hồn, kịch liệt triền miên, đến hơn mười một giờ mới dừng lại.

Uyển Tình mệt đắc thủ chỉ cũng không nhớ động một chút. Hắn xác thực không tùy tiện để lại dấu ở trên cổ cô, phàm là địa phương quần áo không che được, hắn đều không có lưu lại dấu, nhưng địa phương che được...... Thật thảm!

Cả ngực đều sắp bị hắn hấp sưng lên, sớm biết như vập còn không bằng không cầu hắn.

Mơ mơ màng màng, nghe được tiếng chuông di động. Uyển Tình khó khăn mở mắt ra, thấy đầu của hắn đè xuống. Hắn còn muốn sao? Cô ngay cả khí lực sợ hãi cùng trốn tránh đều không có.

Hắn nhẹ nhàng mà hôn cô một chút, ôn nhu nói: "Mau ngủ." Nói xong nghe điện thoại ——

"Chuyện gì? Bây giờ là mười một giờ rưỡi, em không biết là em hẳn là nên gọi sớm một chút sao? Chẳng hạn như trước khi ăn cơm chiều? Đã quên? Dạy em như thế nào, cấp bậc lễ nghĩa như vậy cũng đều không hiểu? Là chính em nói hôm nay phải lại đây, kết quả...... Cô ấy tất nhiên đã sớm trở lại, cô ấy không dám không nghe anh. Vậy em sai lầm rồi, cô ấy nghe lời, em không nghe lời, anh sẽ càng ngày càng yêu thương cô ấy, càng ngày càng không thương em. Em về sau muốn Patek Philippe, Hermes đừng kêu anh bỏ tiền! Ok, tùy!"

Mục Thiên Dương cúp điện thoại, tắt đèn nằm xuống, ôm Uyển Tình vào lòng: "Là Thiên Tuyết. Em ấy cố ý, chắc cho chúng ta hiện tại đang làm việc, muốn quấy nhiễu chúng ta. Hừ, tôi chỉ biết em ấy làm sẽ mấy chuyện xấu này, cho nên làm trước thời gian ba giờ......"

\-\-\- \-\-\-\-\-\- \-\-\-\-\-\- \-\-\-\-\-\- \-\-\-\-\-\-\-\-\-

Sáng sớm hôm sau, trường học.

Mới vừa bắt đầu buổi tự học, chủ nhiệm lớp cầm bảng thành tích kiểm tra hàng tháng đi vào phòng học. Tuy rằng không có nói phải lên coi, nhưng sau khi bạn học ngồi bàn thứ nhất thuận tay tiếp nhận, mọi người đi lên đều vây quanh lại xem.

Mỗi người ở nơi này đều có sinh ra trong hoàn cảnh tốt, nhưng không thoải mái như mọi người nghĩ.

Không cần đọc sách là có thể có làm việc tốt? Tương lai tốt? Sai lầm rồi! Như vậy chỉ có thể ngồi ăn rồi chờ chết, miệng ăn núi lở, công ty cha mẹ sáng tạo còn cần bọn họ đến kế thừa, tuyệt đối không thể giao cho ngoại nhân! Cho nên, thành tích đối với bọn họ cũng rất quan trọng.

Hơn nữa, cha mẹ của bọn họ thường xuyên ở các yến hội lớn gặp nhau, so sánh gia sản rồi so sánh thực lực, còn không thể phân ra thắng bại, vậy chỉ có thể so sánh con của nhau! Không ít người bởi vậy phải thừa nhận áp lực rất lớn, mà có một số người từ nhỏ phải chịu sự giáo dục tinh anh, trong tự điển của bọn họ không có chữ bại, làm việc gì đều phải tranh thứ nhất.

Cho nên, thành tích thi tháng này, bọn họ thấy cũng để ý lắm. Mỗi một lần thi, đều là một hồi cạnh tranh, cạnh tranh cả về tôn nghiêm lẫn thực lực của.

Thiên Tuyết ngồi phía trên, bởi vì hai ngày này không thấy Uyển Tình, vốn muốn đi châm chọc cô một chút. Ai biết có bảng thành tích, cô nhất thời không có tâm tình, phiền não gõ ngón tay xuống bàn.

Bao nhiêu điểm? Đứng thứ bao nhiêu a? Thành tích của cô cùng Đỗ Thiến vẫn tương xứng nhau, thứ tự thường thường đều lần lượt nhau, lần này điểm cô ở trước Đỗ Thiến sao?

"Tê ——"

Phía trước mọi người thở hốc vì kinh ngạc, đều quay đầu, nhìn cô. Cô hoảng sợ, biểu tình bọn họ là ý gì? Chẳng lẽ cô đứng cuối sao? Không đúng! Ai sẽ đi quan tâm người đứng cuối? Chẳng lẽ cô đứng thứ nhất?!

Thiên Tuyết tâm tình kích động, đang muốn hỏi rõ ràng, đột nhiên phát hiện, bọn họ không phải đang nhìn cô! Cô buồn bực quay đầu lại,thấy một loạt chỗ ngồi sau mình, chỉ còn lại có Uyển Tình.

Cô đứng phắt lên, vọt tới bàn đầu: "Cho tôi xem!"

Lấy bảng thành tích, rõ ràng tên người đứng thứ nhất chính là "Đinh Uyển Tình"! Ta phi, cô ta cư nhiên thứ nhất? Cô ta ở trong này thi lần đầu tiên cư nhiên đứng thứ nhất! Ông trời sao lại chiếu cố cô ta như vậy?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận