Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 67:

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Chương 67:
"Tính sao?" Thiên Tuyết hỏi.

"Đương nhiên tính. Trường học cũng bắt thi cuối kỳ thi đi?"

Thiên Tuyết gật đầu.

"Trước năm, Patek Philippe."

Thiên Tuyết trừng mắt nhìn hắn một cái, tuy rằng buồn bực, lại không nghĩ qua cô không nắm được tình hình. Cô có tự tin. Chỉ cần chuyện cô muốn làm, cô nhất định sẽ cố gắng, cuối cùng sẽ thành công. Mục Thiên Tuyết, không chỉ là một thiên kim tiểu thư bình thường, cô so với người khác có khả năng hơn! Cô là kiêu ngạo của Mục lão thái gia cùng Mục Thiên Dương!

"Về sau, cái gì không hiểu hỏi Uyển Tình, giải quyết không được nên thảo luận với nhau......"

Mục Thiên Dương còn chưa nói xong, Thiên Tuyết đinh một tiếng ném thìa: "Ai muốn hỏi cô ta? Cô ta bất quá vận khí tốt thôi!" Nói xong trừng Uyển Tình, "Cô không có khả năng vĩnh viễn là thứ nhất!"

Uyển Tình nâng cằm lên, lạnh lùng nói: "Có một lần cũng đủ rồi. Cho các người trở tay không kịp, so sánh với cái gì đều đáng giá hơn." Chuyện kia quả thực là ở trên người đám thiên chi kiêu tử kia hung hăng vẽ mặt. Đương nhiên, cô cũng không muốn đứng thứ nhất mãi. Qúa vĩ đại, không phải chuyện tốt, mẹ sẽ dùng hết toàn lực cho cô học trường danh tiếng… Điều đó rất vất vả.

" Mèo hoang nhỏ!" Mục Thiên Dương đột nhiên đưa tay nhéo nhéo mặt cô, vẻ mặt cùng giọng điệu đều thực sủng nịch. Tính tình này của cô, thật sự là không nuông chiều được, càng nuông chiều càng hư.

Uyển Tình đỏ mặt,rất nhanh cúi đầu.

Thiên Tuyết vỗ bàn: "Em ngày mai dọn đến trường học!"

" Em lại phát điên cái gì?" Mục Thiên Dương hỏi.

"Giáo viên hôm nay đã muốn thông báo, cuộc thi tháng này chuyển đến đầu tháng, bên trong không để giả. Thi tháng xong, nghĩ ba ngày, sau đó học bù, mọi người dọn đồ gì đó của mình đến trường học. Khi bắt đầu học bù, đến kì thi vào trường cao đẳng chấm dứt, cả năm sẽ học nội trú, phải tự học buổi tối!" Thiên Tuyết nói xong, đắc ý nhìn hắn một cái. Nói lầm bầm, tôi cho các người vận động kịch liệt! Không tin còn phân không các người ra được!

Mục Thiên Dương nghe xong, nhìn về phía Uyển Tình. mặt Uyển Tình không chút thay đổi: "Tôi tự nhiên là nghe lời anh an bài."

Mục Thiên Dương sắc mặt không tốt cũng không xấu, thản nhiên nói: "Nói với giáo viên, em có bệnh truyền nhiễm, không thể học nội trú!"

"Anh —— khụ khụ......" Thiên Tuyết bị sặc, khụ khụ khụ nửa ngày nói không ra lời.

Uyển Tình oán hận nhìn Mục Thiên Dương một cái, không nói gì.

Ngày hôm sau đi đi học, Thiên Tuyết không có dọn sạch đồ vật này nọ đi học, xem ra tối hôm qua là nói đùa. Thấy Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình ngồi vào cùng chiếc xe, cô trong lòng vừa đố kị vừa tức giận, phải đi cùng xe với bọn họ, hơn nữa giống như Uyển Tình, phải ngồi đằng sau, ở bên người Mục Thiên Dương.

Mục Thiên Dương không đuổi cô, xích qua bên cạnh, lạnh lạnh hỏi: "Trong chốc lát xuống xe đi đường?"

Thiên Tuyết vừa nghe, quay cửa kính xe xuống, nói với A Hoa: "Lái xe đuổi kịp!"

Nửa đường, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, thân thiết kéo cánh tay Mục Thiên Dương: "Tối hôm qua anh nói, ai trước nói cho anh, đáp ứng với người đó một yêu cầu? Em muốn vương miện cartier!"

Uyển Tình không cam lòng lạc hậu, vội vàng nói: "Tôi muốn về nhà!"

Mục Thiên Dương nhìn về phía cô, nặng nề hừ một tiếng. Muốn thứ gì dễ có như vậy sao? Thiên Tuyết tốt xấu còn kéo cánh tay hắn, cô à? Cô cái gì cũng không làm!

Uyển Tình bị ánh mắt của hắn sợ tới mức co rụt lại. Hắn bĩu môi, nhìn Thiên Tuyết nói: "Các ngươi nói cùng lúc, không có ai nhanh hơn."

Thiên Tuyết không tình nguyện nhìn Uyển Tình một cái: "Cho nên yêu cầu của hai bên anh đều đáp ứng đi, em không tính toán so đo đâu!"

"Nếu đây là trận đấu, thì không có thắng bại! Không phải người thắng, nào có phần thưởng? Lần sau tái chiến!" Mục Thiên Dương đẩy cô ra, một bên ôm Uyển Tình.

Thiên Tuyết oán hận lý sự: "Lần sau đấu cái gì?"

"Chờ anh nghĩ ra đã!" Mục Thiên Dương nói xong, nếu như có điều suy nghĩ nhìn Uyển Tình, "Em thi đứng thứ nhất, lý nên cho chút phần thưởng…"

"Cô ta thi thứ nhất, dựa vào cái gì phải anh cho phần thưởng?!" Thiên Tuyết thật không phải luyến tiếc chút phần thưởng này, thuần túy là bất mãn hắn lúc nào cũng để ý Uyển Tình.

"Anh cao hứng!"

" Anh cao hứng cái gì?" Thiên Tuyết giận dữ, "Có cái gì đáng giá cao hứng sao?!"

"Học phí của cô là anh đóng, cái này không phải là hồi báo sao? Trả giá cái gì đều có thu hoạch, có thể không cao hứng sao?"

" Anh...... Anh cư nhiên đóng học phí giúp cô?!" Thiên Tuyết trừng lớn hai mắt.

"Đương nhiên! Anh đang bảo dưỡng cô đây, hết thảy tiêu dùng của cô đều tính ở trên người anh."

Không biết vì cái gì, Uyển Tình cảm thấy, khẩu khí khi nói những lời này của hắn...... Có chút dương dương tự đắc. Bảo dưỡng người, là chuyện nên đắc ý sao?

\-\-\- \-\-\-\-\-\- \-\-\-\-\-\-

Một tháng kế tiếp, những tiết ôn tập cùng những bài trắc nghiệm buồn tẻ. Đã có hoc sinh lục tục đến trường, giáo viên uyển chuyển mà khuyên những bạn học khác: trước khi thời gian đến, tự học buổi tối sẽ giảng bài tốt!

Tuy rằng bọn họ rất nhiều người không cần ghi danh đại học quốc nội, thậm chí sớm liên hệ trường tốt của nước ngoài. Nhưng thi vào trường đại học điểm càng cao, trên mặt càng hãnh diện không phải sao? Lại nói đến, những thiên chi kiều tử này tuy rằng cố gắng, cũng thông minh, nhưng giao tiếp bình thường cũng không ít, thực không nhiều thời gian đọc sách như vậy, so sánh cũng chỉ có thể so sánh với trường nội, một khi đã văng ra, đại đa số đều không sánh bằng. Bằng không, Đinh Uyển Tình sao có thể vượt qua bọn họ......

Thiên Tuyết cùng Mục Thiên Dương nói tình huống này, Mục Thiên Dương tự nhiên không đồng ý. Cô dọn đến trường học, Uyển Tình tự nhiên không muốn trở thành người đặc biệt, không ở nội trú, khẳng định cũng phải đi đến lớp tự học. Sau khi tự học trở về đều hơn mười một giờ, ăn chút đồ ăn khuya, rửa mặt một phen, hắn sao còn có thời gian giày vò cô?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận