Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 34:C34
Chương trước- Chương 1:C1
- Chương 2:C2
- Chương 3:C3
- Chương 4:C4
- Chương 5:C5
- Chương 6:C6
- Chương 7:C7
- Chương 8:C8
- Chương 9:C9
- Chương 10:C10
- Chương 11:C11
- Chương 12:C12
- Chương 13:C13
- Chương 14:C14
- Chương 15:C15
- Chương 16:16
- Chương 17:C17
- Chương 18:C18
- Chương 19:C19
- Chương 20:C20
- Chương 21:C21
- Chương 22:C22
- Chương 23:C23
- Chương 24:C24
- Chương 25:C25
- Chương 26:C26
- Chương 27:C27
- Chương 28:C28
- Chương 29:C29
- Chương 30:C30
- Chương 31:C31
- Chương 32:C32
- Chương 33:C33
- Chương 34:C34
- Chương 35:C35
- Chương 36:C36
- Chương 37:C37
- Chương 38:C38
- Chương 39:C39
- Chương 40:C40
- Chương 41:C41
- Chương 42:C42
- Chương 43:C43
- Chương 44:C44
- Chương 45:C45
- Chương 46:C46
- Chương 47:C47
- Chương 48:C48
- Chương 49:C49
- Chương 50:C50
- Chương 51:C51
- Chương 52:C52
- Chương 53:C53
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:
- Chương 81:
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:
- Chương 121:
- Chương 122:
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:
- Chương 126:
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 34:C34
Uyển Tình đi đến bên ngoài thư phòng, thấy Mục Thiên Dương ngồi ở trước bàn làm việc, không biết có nên đi vào hay không. Do dự nửa ngày, Mục Thiên Dương từ trên ghế lại đây. Cô thở hốc vì kinh ngạc, đứng thẳng tắp ở nơi đó, không dám động.
Mục Thiên Dương thấy thần sắc của cô, thập phần bực bội, không hờn giận nói: "Tiến vào."
Uyển Tình khẩn trương đi vào, đóng cửa lại. Đi đến trước mặt hắn, cô run rẩy cởi bỏ nút áo của mình.
Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại: "Em làm gì vậy?"
"Tôi......" Cô cũng không biết, nhưng trừ bỏ như vậy, cô còn có biện pháp gì.
Mục Thiên Dương hung hăng trừng cô, trừng đến mức cô không dám làm nữa, chỉ đành phải chậm rãi hạ tay xuống. Hắn không nói lời nào, chỉ nhìn cô, cô không dám nhìn thẳng hắn, liền cúi đầu. Chậm rãi, cô khóc, nước mắt một viên một viên chảy xuống, nhưng lại không dám phát ra âm thanh.
"Không được khóc!"
Uyển Tình chấn động, lau nước mắt, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không cho nước mắt chảy ra. Nhưng một lát sau, vẫn nước mắt nhịn không được chảy ra. Cô lại lau đi, Mục Thiên Dương đứng lên, sợ tới mức cô lui lại một bước.
Hắn đưa tay xoa mặt của cô – phần má cô bị hắn đánh. Chính hắn đánh, nhưng nhìn cô như vậy, hắn cư nhiên cảm thấy đau lòng, cảm thấy có lỗi!
Hắn sao lại đau lòng? Sao lại cảm thấy có lỗi? Đây là chính hắn đánh, cũng không phải người khác đánh!
Cho cô cẩm y ngọc thực, cô một chút cũng không quan tâm, mỗi ngày lại muốn đi ra ngoài, hắn cần gì phải đau lòng? Đau lòng thì như thế nào, cô ngoài sợ hắn, chống đối hắn, còn có thể làm cái gì?
Mục Thiên Dương tay run lên, đột nhiên túm cô qua, đem cô đặt trên mặt bàn.
"A......" Uyển Tình kêu một tiếng, cắn chặt răng. Theo hắn...... Theo hắn...... Bằng không, hắn sẽ lại tức giận......
Mục Thiên Dương kéo váy của cô xuống, xé áo sơmi của cô, nút áo rơi bùm bùm trên mặt đất.
"Em muốn quyến rũ tôi?!" Hắn vừa nhớ tới động tác khi vừa mới đến của cô, vừa xâm nhập dũng đạo khô khốc của cô.
"A ——" Uyển Tình quát to một tiếng, đau quá...... Nước mắt không nhịn được chảy ra, cô cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể gắt gao cắn môi dưới.
"Khóc cái gì? Không phải như em mong muốn!"
"Ngô......" Uyển Tình che miệng mình, miễn cho mình cầu xin tha thứ.
Mục Thiên Dương kéo tay cô ra, ra lệnh: "Kêu ra!"
"Ngô......" Uyển Tình lắc đầu.
"Em có nghe không?" Hắn kéo tóc cô.
Uyển Tình sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn hắn, khóc ròng nói: " Nhẹ một chút...... Van cầu anh......"
Mục Thiên Dương nở nụ cười vặn vẹo, trong lòng đau đớn khó nhịn. Hắn động tác ôn nhu lại, hôn lổ tai của cô, thấp giọng dụ hoặc: "Gọi tên của tôi......"
Uyển Tình kinh ngạc nhìn hắn.
Hạ thân hắn va chạm mạnh, lãnh giận \( lạnh lẽo \+ tức giận\) ra lệnh: " Gọi tên tôi!"
"Tôi...... Tôi không dám......" Uyển Tình gục xuống bàn, khó chịu nói.
"Không dám?" Hắn tức giận đến phát run, cầm thắt lưng của cô, mãnh liệt va chạm. Hắn muốn cô gọi tên hắn mà thôi, cô lại còn nói không dám…
"A —— không cần, không cần...... Đau ——" Uyển Tình lớn tiếng cầu xin tha thứ, nhưng hắn không có xu thế dừng lại chút nào. Rốt cục, cô nhịn không được hô to, "Thiên Dương! Thiên Dương ——"
Mục Thiên Dương ngẩn ra, ở trong tiếng la của cô đạt tới đỉnh, ngừng lại…
"Ô ô......" Uyển Tình gục xuống bàn, khóc rống.
Mục Thiên Dương ghé lại gần mặt của cô, yêu thương hôn vội xuống.
"Đinh Uyển Tình......" Hôn vài cái, hắn hung hăng bóp cằm cô, thần sắc bi thương mà phẫn nộ, "Em vì cái gì không cười với tôi?"
Mục Thiên Dương thấy thần sắc của cô, thập phần bực bội, không hờn giận nói: "Tiến vào."
Uyển Tình khẩn trương đi vào, đóng cửa lại. Đi đến trước mặt hắn, cô run rẩy cởi bỏ nút áo của mình.
Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại: "Em làm gì vậy?"
"Tôi......" Cô cũng không biết, nhưng trừ bỏ như vậy, cô còn có biện pháp gì.
Mục Thiên Dương hung hăng trừng cô, trừng đến mức cô không dám làm nữa, chỉ đành phải chậm rãi hạ tay xuống. Hắn không nói lời nào, chỉ nhìn cô, cô không dám nhìn thẳng hắn, liền cúi đầu. Chậm rãi, cô khóc, nước mắt một viên một viên chảy xuống, nhưng lại không dám phát ra âm thanh.
"Không được khóc!"
Uyển Tình chấn động, lau nước mắt, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không cho nước mắt chảy ra. Nhưng một lát sau, vẫn nước mắt nhịn không được chảy ra. Cô lại lau đi, Mục Thiên Dương đứng lên, sợ tới mức cô lui lại một bước.
Hắn đưa tay xoa mặt của cô – phần má cô bị hắn đánh. Chính hắn đánh, nhưng nhìn cô như vậy, hắn cư nhiên cảm thấy đau lòng, cảm thấy có lỗi!
Hắn sao lại đau lòng? Sao lại cảm thấy có lỗi? Đây là chính hắn đánh, cũng không phải người khác đánh!
Cho cô cẩm y ngọc thực, cô một chút cũng không quan tâm, mỗi ngày lại muốn đi ra ngoài, hắn cần gì phải đau lòng? Đau lòng thì như thế nào, cô ngoài sợ hắn, chống đối hắn, còn có thể làm cái gì?
Mục Thiên Dương tay run lên, đột nhiên túm cô qua, đem cô đặt trên mặt bàn.
"A......" Uyển Tình kêu một tiếng, cắn chặt răng. Theo hắn...... Theo hắn...... Bằng không, hắn sẽ lại tức giận......
Mục Thiên Dương kéo váy của cô xuống, xé áo sơmi của cô, nút áo rơi bùm bùm trên mặt đất.
"Em muốn quyến rũ tôi?!" Hắn vừa nhớ tới động tác khi vừa mới đến của cô, vừa xâm nhập dũng đạo khô khốc của cô.
"A ——" Uyển Tình quát to một tiếng, đau quá...... Nước mắt không nhịn được chảy ra, cô cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể gắt gao cắn môi dưới.
"Khóc cái gì? Không phải như em mong muốn!"
"Ngô......" Uyển Tình che miệng mình, miễn cho mình cầu xin tha thứ.
Mục Thiên Dương kéo tay cô ra, ra lệnh: "Kêu ra!"
"Ngô......" Uyển Tình lắc đầu.
"Em có nghe không?" Hắn kéo tóc cô.
Uyển Tình sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn hắn, khóc ròng nói: " Nhẹ một chút...... Van cầu anh......"
Mục Thiên Dương nở nụ cười vặn vẹo, trong lòng đau đớn khó nhịn. Hắn động tác ôn nhu lại, hôn lổ tai của cô, thấp giọng dụ hoặc: "Gọi tên của tôi......"
Uyển Tình kinh ngạc nhìn hắn.
Hạ thân hắn va chạm mạnh, lãnh giận \( lạnh lẽo \+ tức giận\) ra lệnh: " Gọi tên tôi!"
"Tôi...... Tôi không dám......" Uyển Tình gục xuống bàn, khó chịu nói.
"Không dám?" Hắn tức giận đến phát run, cầm thắt lưng của cô, mãnh liệt va chạm. Hắn muốn cô gọi tên hắn mà thôi, cô lại còn nói không dám…
"A —— không cần, không cần...... Đau ——" Uyển Tình lớn tiếng cầu xin tha thứ, nhưng hắn không có xu thế dừng lại chút nào. Rốt cục, cô nhịn không được hô to, "Thiên Dương! Thiên Dương ——"
Mục Thiên Dương ngẩn ra, ở trong tiếng la của cô đạt tới đỉnh, ngừng lại…
"Ô ô......" Uyển Tình gục xuống bàn, khóc rống.
Mục Thiên Dương ghé lại gần mặt của cô, yêu thương hôn vội xuống.
"Đinh Uyển Tình......" Hôn vài cái, hắn hung hăng bóp cằm cô, thần sắc bi thương mà phẫn nộ, "Em vì cái gì không cười với tôi?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:C1
- Chương 2:C2
- Chương 3:C3
- Chương 4:C4
- Chương 5:C5
- Chương 6:C6
- Chương 7:C7
- Chương 8:C8
- Chương 9:C9
- Chương 10:C10
- Chương 11:C11
- Chương 12:C12
- Chương 13:C13
- Chương 14:C14
- Chương 15:C15
- Chương 16:16
- Chương 17:C17
- Chương 18:C18
- Chương 19:C19
- Chương 20:C20
- Chương 21:C21
- Chương 22:C22
- Chương 23:C23
- Chương 24:C24
- Chương 25:C25
- Chương 26:C26
- Chương 27:C27
- Chương 28:C28
- Chương 29:C29
- Chương 30:C30
- Chương 31:C31
- Chương 32:C32
- Chương 33:C33
- Chương 34:C34
- Chương 35:C35
- Chương 36:C36
- Chương 37:C37
- Chương 38:C38
- Chương 39:C39
- Chương 40:C40
- Chương 41:C41
- Chương 42:C42
- Chương 43:C43
- Chương 44:C44
- Chương 45:C45
- Chương 46:C46
- Chương 47:C47
- Chương 48:C48
- Chương 49:C49
- Chương 50:C50
- Chương 51:C51
- Chương 52:C52
- Chương 53:C53
- Chương 54:
- Chương 55:
- Chương 56:
- Chương 57:
- Chương 58:
- Chương 59:
- Chương 60:
- Chương 61:
- Chương 62:
- Chương 63:
- Chương 64:
- Chương 65:
- Chương 66:
- Chương 67:
- Chương 68:
- Chương 69:
- Chương 70:
- Chương 71:
- Chương 72:
- Chương 73:
- Chương 74:
- Chương 75:
- Chương 76:
- Chương 77:
- Chương 78:
- Chương 79:
- Chương 80:
- Chương 81:
- Chương 82:
- Chương 83:
- Chương 84:
- Chương 85:
- Chương 86:
- Chương 87:
- Chương 88:
- Chương 89:
- Chương 90:
- Chương 91:
- Chương 92:
- Chương 93:
- Chương 94:
- Chương 95:
- Chương 96:
- Chương 97:
- Chương 98:
- Chương 99:
- Chương 100:
- Chương 101:
- Chương 102:
- Chương 103:
- Chương 104:
- Chương 105:
- Chương 106:
- Chương 107:
- Chương 108:
- Chương 109:
- Chương 110:
- Chương 111:
- Chương 112:
- Chương 113:
- Chương 114:
- Chương 115:
- Chương 116:
- Chương 117:
- Chương 118:
- Chương 119:
- Chương 120:
- Chương 121:
- Chương 122:
- Chương 123:
- Chương 124:
- Chương 125:
- Chương 126:
- Chương 127:
- Chương 128:
- Chương 129:
- Chương 130:
- bình luận