Báo Ứng Hiện Đời - Chương 128: 45. Lý Do Tôi Đến Với Đạo

Báo Ứng Hiện Đời Chương 128: 45. Lý Do Tôi Đến Với Đạo
Năm 2004 tôi 32 tuổi. Trước khi tự thuật chuyện mình, dưới tòa mười phương chư Phật, Bồ-tát… cùng tất cả chúng sinh, tôi xin thành tâm sám hối.

Tôi hiện ngụ tại thành phố Mai Châu, từng cắp sách tại Trung Học Liên Hợp. Hồi đó tôi không chăm học, chuyên kết bè lập đảng, đánh lộn đánh lạo gây rối trong xã hội không ngừng. Thầy giáo và người thân khuyên mấy tôi cũng không sửa đổi, cuối cùng phải bỏ học, đi làm thuê. Tôi làm đủ công việc trong xã hội, nhưng công tác không đều, bữa đực bữa cái (lúc làm lúc nghỉ) cứ thế mà sống qua ngày và không chừa bỏ thói hư tật xấu, vẫn thường cùng đám bạn bè (tự cho là thân hữu đồng chí) đi trộm gả bắt chó, gây chuyện om sòm, tạo ra ảnh hưởng cực xấu…

Ngày xưa đối với tiền tài, vật chất tôi tham mê lắm, nên thường dối gian, tạo nghiệp trộm cắp; tính tàn nhẫn ưa giết hại loài vật, thêm nết sân giận ác khẩu, chửi tục không ngừng, tôi huân toàn thói quen cực xấu, đã vậy còn kết bè lập đảng với bọn bất lương khiến tập khí ác ngày càng tăng trường sâu nặng, vì vậy mà tôi thường xuyên bị bắt vào đồn công an, các bót đông, tây, nam, bắc khắp phố Mai Châu, thảy đều vì phạm pháp mà tôi bị nhốt vào đó.

Kể đến đây, tôi thầm sám hối với tất cả chúng sinh từng bị tôi cố ý hoặc vô tình làm thương hại, nguyện chẳng còn tái phạm lỗi xưa…Những nhân xấu ác chiêu vời quả khổ tôi xin nhận lấy, nguyện mười phương Tam bảo, Bồ-tát Địa Tạng Vương gia trì tất cả được giải thoát, sớm đắc vô thượng Bồ đề…

Giờ đây hồi tưởng lại những việc ác tôi đã làm (sau này tạo thành họa ương), khiến tôi công tác lẫn sức khỏe gì cũng không ổn, hay gặp rủi ro, tất cả đều là báo ứng! Vì “trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu”… Tồi tự gây quả khổ thì bản thân phải gánh lấy, không ai chịu thay. Sau đây xin kể về nhân duyên học Phật của tôi:

Mùa thu năm 2000, tôi đã chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng khiến trọn đời nhớ mãi, cho dù có trải qua trăm ngàn vạn kiếp cũng khó mà quên! Giờ xin thuật lại để mọi người cùng cảnh giác.

Lúc đó tôi chưa kết hôn. Một đêm nọ đã khuya lắm tôi vào giường ngủ, chốc lát đã thiu thiu vào mộng. Trong mơ, tôi thấy mình cùng hai người bạn đi tới một vùng âm u đáng sợ. Bỗng gặp trận đại hồng thủy, chúng tôi chạy trốn không kịp, nên bị hồng thủy cuốn phăng… cả ba giẫy giụa trong đó, “kêu trời gọi đất vang rần” nhưng thảy đều vô dụng.

Giống như bình thường mình xem phim vậy, trong chớp mắt mộng đổi sang cảnh khác. Tôi thấy mình nằm trên cái giường nhỏ hẹp, cảm giác cực kỳ khó chịu, liền giẫy để thoát ra, nhưng càng giẫy càng cảm thấy đau đớn, thống khổ đến nổi phải kêu rên không ngừng. Đột nhiên tôi thấy chung quanh mình rộng không bến bờ, xuất hiện vô số cái giường đơn, có vô số người ở trên giường, kêu rên, giẫy giụa thống khổ khó kham, thật đáng sợ…

Chớp mắt, lại đổi sang cảnh khác, tôi và vô số người bị vây trong một thành cao không thấy đỉnh, có giám ngục hình dáng to đen như quái vật canh gác chung quanh thành, tướng mạo họ rất đáng sợ, tay cầm đủ khí giới: côn, thương, chĩa ba… đang áp giải tra khảo, đánh người.

Lúc đó tôi cảm thấy thống khổ đến không muốn sống. Thầm nghĩ: “Phải mau mau chạy thoát khỏi chốn này”. Thế là tôi dốc toàn lực trèo lên thành để vượt ngục bôn đào. Cùng lúc ấy nhiều người bị áp giải hành hình chung quanh… cũng đồng vượt ngục giống tôi. Tình hình khi đó đại loạn, những quái vật kia liền hét to, ra oai: chúng vung côn, chùy, chĩa ba rượt theo truy đuổi… Tôi chạy bán mạng… cuối cùng cũng leo lên được trên đỉnh thành, nhìn ngoài thành thấy bên dưới là vực sâu hun hút như không có đáy, chẳng mấy chốc quái vật đã đuổi tới sát bên, nhanh nhẹn chộp bắt tôi…

Tôi vội tung mình và… nhảy! Cảm giác như hồn bay phách tán, tôi rơi thẳng xuống vực sâu hun hút nọ, cuối cùng chân cũng chạm đất… tôi lồm cồm ngóc dậy chạy trốn tiếp, ở phía sau quái vật vung binh khí lên thét to:

– Khâu Kiện Hào! Không được chạy! Mau bắt giữ Khâu Kiện Hào lại…

Bị chúng truy đuổi quá hăng, tôi mệt mỏi kiệt sức, tay chân phát run, kinh sợ hoảng loạn cực độ, đột nhiên tôi nghe lưng mình nhói đau thống thiết, té ra quái vật đã phóng chỉa ba ghim vào lưng tôi, còn thét to:

– Bắt nó lại! Bắt nó lại!

Tôi té nhào trên đất, bị quái vật trói gô lại và cắm vào lưng tôi tấm thẻ bài to có hàng chữ: KHÂU KIỆN HÀO THỌ TỬ! Rồi chúng trói tôi vào cột, tôi thấy chung quanh mình cũng có một dãy người cùng thọ hình giống vậy. Tiếp đến một quái vật giơ thùng sắt lên trước mặt tôi, hét to:

– KHÂU KIỆN HÀO THỌ HÌNH!

Và y nghiêng thùng, xối vào chân tôi…

Chu choa, tôi thấy trong thùng chảy ra chất lỏng gì rất lạ, nó đang sôi lụp bụp vang thành tiếng, khói trắng bốc cuồn cuộn, tôi nghe đau đớn khủng khiếp (giống như bị tưới acid hay nước đồng sôi vào người vậy). Lúc đó đột nhiên tôi khởi nghĩ: “A, ta chẳng thèm đề ý tới nữa, ta sẽ niệm “Lục Tự Đại Minh Chú”.

Thế là tôi vội niệm chú không ngừng: “‘Án ma ni bát di hồng”… “Án ma ni bát di hồng”… câu chú vừa niệm, lập tức tôi chẳng còn biết gì đến màn khủng bố trước mặt, tôi càng niệm càng nhanh, càng lớn tiếng, bởi vì phần thân dưới tôi đã tiêu mất… gần đến ngực rồi.

Lúc này đột nhiên trước mặt tôi vang lên âm thanh (niệm Đại Minh Chú) thật to, tôi quay đầu nhìn thì thấy phía trước, có hơn 5 đứa bé mặt y phục xinh đẹp, chúng nắm tay nhau đứng thành hàng, thân tỏa hào quang chiếu về phía tôi, cùng đọc “Lục Tự Đại Minh Chú”, âm vang trầm hùng, nghe rất hay, rất thích (nhìn bộ dạng thì hình như là chúng đến đề giúp tôi?).

– Án ma ni bát di hồng! Án ma ni bát di hồng! Án ma ni bát di hồng!…

Phần ngực tôi không còn nữa, rồi cổ cũng tiêu mất, chỉ còn một khối khí trắng sôi lụp bụp vang thành tiếng. Sắp tiêu đến đầu rồi… tôi liều mạng dốc tận lực niệm chú, nhưng không còn giọng niệm nữa, mà là tiếng rên: -“Án ma ni bát di hồng”…

Đột nhiên một câu “ÁN MA NI BÁT DI HỒNG!” phi thường hùng hậu, vang dội, trang nghiêm… vọng đến tai tôi, trước mắt tôi bỗng hiện ra một luồng hào quang sáng chói: có một vị đầu trọc thân mặc y phục trắng, hai tay chắp lại đang ở phía trên đỉnh… đầu giường của tôi. Ngài hiện bán thân, hơi nghiêng về hướng tôi, dáng vẻ cực kỳ trang nghiêm (tôi kể thì rất chậm, nhưng tình hình lúc đó cực kỳ nhanh), thanh âm hùng hậu vẫn vang to, lúc đó tôi cảm giác từ đầu trở xuống… (xem như phần thân vừa bị tiêu mất đã được hồi phục nguyên trạng trở lại) và tôi cảm thấy toàn thân khinh an dễ chịu khôn tả. Một sức sống sung mãn, đầy năng lượng phủ khắp toàn thân tôi.

Tôi thức dậy, nhận ra mình đang ngồi trên giường, liền đưa tay bật đèn. Đèn sáng. Lúc này tôi vô cùng chấn động, nhưng không hề có cảm giác sợ hãi khủng hoảng sau cơn ác mộng, mà chỉ có niềm cảm kích, xúc động tri ân… vì mình đã được sống lại, hồi sinh từ cõi chết! Tôi xúc động đến toàn thân phát run, vị bạch y đã biến mất tiêu rồi, hoàn toàn không thấy đâu nữa… nhưng trực giác tôi cảm nhận rất rõ là nhờ vị bạch y đó, “người đầu trọc” đó… đã cứu tôi! Chính ông ta có sức mạnh uy thần rất diệu kỳ, đã ban cho tôi sinh mạng mới…

Tôi ráng kềm chế bản thân và lấy lại bình tĩnh, sau đó chỉnh trang y phục, hướng về chỗ hòa thượng áo trắng vừa xuất hiện ban nãy, quỳ xuống lễ ba lễ (lúc đó vị trí đầu giường tôi nằm ở hướng tây).



Kể đến đây ắt sẽ có người hỏi:

– Vì sao anh biết niệm chú? Anh bình thường có thờ Phật không? Chẳng phải anh toàn làm việc xấu ư? Vì sao anh có thể tin Phật và biết niệm chú ngay trong mộng chứ?

Chà, nói đến đây không thể không giải thích, quả tình tôi có nhân duyên cực kỳ sâu với “Lục Tự Đại Minh Chú”. Mười năm trước, tôi tình cờ nghe được đĩa nhạc xướng tụng chú này, lập tức sinh tâm ưa thích cực kỳ, vì vậy mà suốt bao năm nay hữu ý vô ý gì cũng niệm, cũng ngâm nga chú này hết.

Dù tôi hoàn toàn mù tịt về Phật pháp, song tôi cảm nhận chú này có hiệu quả rất tốt, bằng chứng là lúc tôi ra ngoài làm việc, mấy lần bị bịnh nặng cấp tính khó hiểu (chẳng hạn như tim bị đau thắt như có vô số mũi kim châm vào, hoặc toàn thân co rút, phát run lập cập)… nhờ nhất tâm niệm chú này mà tôi thoát khỏi cơn đau. Do vậy mà bình thường bất kể ngày đêm, tôi luôn niệm chú này, quanh năm không gián đoạn (Những ai biết đạo chắc hiểu rõ uy lực thần diệu của chú này hơn tôi).

Quay lại chuyện hồi nãy, sau sự việc đó, tôi rất muốn tìm hiểu vị bạch y xuất hiện trong mộng hiển linh cứu tôi đó, là Bồ-tát nào? Bồ-tát Quan Thế Âm thì không phải rồi, vì tượng Ngài tôi đã từng thấy qua, nếu là Phật? Cũng không giống!? Tôi suy nghĩ mãi vẫn không lý giải được, liền hỏi người nhà, nhưng ai cũng chế nhạo, chê cười tôi. Họ nói do tôi bịnh nên thấy ác mộng và không thèm đếm xỉa gì đến lời tôi, hễ tôi có bàn nhắc gi thêm nữa, thì họ nói tôi điên!

Lúc đó tôi rất khổ tâm vì không ai thèm tin mình. Đành âm thầm tìm tòi, tôi nghĩ: “Bồ-tát xuất hiện tại hướng tây”… mà phía tây là hướng chùa Phật Quang… Đúng lúc đó ở địa phương kêu gọi giúp đỡ chùa Phật Quang đang xây dựng, tôi từng ghé qua chỗ này rồi, nên quyết định đến đó xem, hi vọng tìm được đáp án…

Thế là hôm ấy tôi cùng người bạn đi chùa Phật Quang, gặp lúc các thầy lên điện tụng kinh. Tôi nghĩ: “Mình phải lên tụng theo họ”… Lúc đó nhằm buổi chiều, các sư dâng hương xong thì bắt đầu tụng cuốn kinh rất dày, tên là “Địa Tạng Bồ-tát bổn nguyện kinh” tôi cũng tụng theo.

Xưa nay tôi chưa tụng qua kinh này bao giờ, nên đọc rất vất vả, khó khăn… nhưng tôi nghĩ mình phải kiên nhẫn, miệng tôi khô khốc khó thể tụng…. Tôi đành nhìn theo kinh tụng thầm… và tôi hết hồn khi thấy cảnh tượng trong kinh tả giống hệt như cảnh mộng mà tôi từng thấy qua.

“Trong địa ngục có giường, biến đầy khắp nơi, một người thọ tội, tự thấy thân mình nằm chật giường, ngàn vạn người thọ tội, cũng thấy thân mình chật cả giường”.

Trời ơi! Tụng đến đây tôi hết sức kích động, toàn thân phát run không kìm được, tôi ý thức rằng điều mình khổ công truy tìm sắp có kết quả. Đột nhiên tôi nhớ lại ngày hôm đó khí trời phi thường nóng nực, nhưng toàn thân tôi cứ xuất mồ hôi lạnh, bởi vì thấy kinh văn miêu tả quá giống với cảnh mộng của mình!

Có thể là do quyển kinh quá dày (hay còn nguyên nhân nào khác nữa mà tôi không biết) vì các thầy tụng được nửa tiếng thì tuyên bố tạm nghỉ. Lòng tôi hoang mang lo sợ, không biết phải làm gì, bèn bỏ ra đứng xớ rớ trước cổng chùa. Thấy gần cổng có một hòa thượng đang trò chuyện với một số hương khách, tôi thu hết can đảm bước đến thưa hỏi:

– Bạch thầy, trước đây con có mơ thấy một ác mộng, cảnh tượng giống y như trong kinh đã tả về địa ngục vậy, nhưng mà sau đó có một vị sư xuất hiện đến cứu con, lúc đó con niệm “Lục Tự Đại Minh Chú”, hòa thượng ấy cũng niệm chú này, vậy những chuyện đó có thật không ạ?…

Vị sư nhìn tôi, bảo:

– Đây không phải là chuyện giỡn chơi! Anh chớ nên nói đùa như thế!

Tôi vội hỏi:

– Thưa thầy, vị sư cứu con là Bồ-tát nào vậy?

– Thời đến thì anh sẽ tự hiểu thôi!…

Sư chỉ đáp như vậy. Lúc này bên trong hồi trống vang lên, tôi nghe mọi người nói: “Đến giờ tụng kinh rồi”.

Tôi cảm thấy rất mờ mịt, nhưng vị sư kia đã bỏ đi vào trong, không nghe tôi hỏi gì nữa. Do nghiệp chướng sâu nặng, hôm đó tôi không được đáp án nhiều, nhờ tụng “Kinh Địa Tạng” mà biết cảnh địa ngục trong kinh tả giống y như cảnh mộng của tôi thôi. Tôi cũng không biết gì về “Kinh Địa Tạng”, cũng chẳng rõ Bồ-tát Địa Tạng là ai? Nhưng tôi đoán “có lẽ là Bồ-tát Địa Tạng cứu tôi”, nhưng rốt ráo là sao thì tôi vẫn chưa minh bạch.

Được một thời gian, Hồng cư sĩ gọi điện thoại cho tôi, nói:

– Hào nè, tôi có một cuốn “Kinh Địa Tạng”, chú có muốn tới xem không?

Tôi vội đến chỗ anh. Anh đưa tôi một cuốn “Kinh Địa Tạng” in rất tinh xảo và nói:

– Bên trong có hình Bồ-tát Địa Tạng đẹp lắm!

Tôi mở sách ra xem, “A! Đúng là ông này nè, đúng là ổng rồi!”… ôi chao! Hòa thượng tôi mơ thấy… tướng mạo giống hệt như vầy nè… “ôi!…Nam mô Địa Tạng Bồ-tát!”. Tôi cảm động quá, cung kính để sách lên đầu và chí thành niệm danh Bồ-tát Địa Tạng.



Tôi nói với Hồng cư sĩ:

– Cho tôi thỉnh về nhà xem nha?

Hồng cư sĩ ưng thuận.

Sau khi cáo từ Hồng cư sĩ, về đến nhà, tôi mở sách ra, bắt chước trong chùa tụng kinh. Bắt đầu từ đó trở đi, tôi và Hồng huynh thường cùng nhau đến chùa Phật Quang thỉnh kinh về xem. Tại đây tôi được nhiều cư sĩ hướng dẫn chỉ bày thêm, dốc sức học tập Phật pháp.

Hồng cư sĩ lớn hơn tôi hai tuổi, chúng tôi cùng nhận thức sâu xa rằng, chỉ có học pháp, tu theo Phật dạy mới là con đường tốt nhất cho cuộc sống. Chúng tôi dốc sức tham gia các hoạt động Phật sự, siêng tụng kinh, phóng sinh… lo bồi dưỡng thiện căn, tiêu trừ nghiệp chướng, chăm chỉ tu hành.

Hồng cư sĩ đời trước vốn đã trồng thiện căn sâu dày. Mới đầu anh nói: “Muốn học Phật trước tiên phải qui y Tam bảo, xây dựng niềm tin căn bản cho tốt”… anh rủ tôi cùng qui y, nhưng tôi không chịu, nên anh đi qui y trước.

Dưới sự chỉ đạo của Hồng huynh, cộng thêm bản thân không ngừng học tập, niềm tin Phật pháp tăng mạnh, tôi phát tâm qui y.

Nhật nguyệt xoay vần như thoi đưa, thời gian qua mau như tên bắn, kiếp nhân sinh ngắn ngủi nhưng nhiều khổ đau, mạng sống vốn vô thường… Đức Phật vĩ đại đã chỉ con đường tu hành xán lạn cho chúng ta. Đây là con đường hạnh phúc, là may mắn cực lớn cho chúng sinh. Chúng ta cần phải trân quý, tinh tấn không lười. Phải niệm niệm tu hành, để thành tựu trí huệ vô thượng, hầu báo đáp Phật ân. Trước khi dừng bút, tôi xin trích dẫn những lời Phật thuyết dặn dò cứu độ nhân thiên…. trong Kinh Địa Tạng:

…”Chúng sinh chí tánh bất định, quen thói ác… Dù có phát thiện tâm nhưng trong chốc lát liền thối thất mà hễ gặp ác duyên thì niệm xấu tăng mau. Vì thế nên ta phải phân ra làm trăm ngàn vạn ức thân, tùy theo căn tánh chúng sinh mà hóa độ.

Này Địa Tạng! Nay ta ân cần đem chúng trời, người giao phó cho ông. Đời vị lai, nếu có hàng trời, người cùng thiện nam, thiện nữ nào, ở trong Phật Pháp mà trồng chút thiện căn chừng bằng mảy lông, hạt bụi, hạt cát, giọt nước… thì ông nên dùng đạo lực ủng hộ, giúp họ tu Đạo Vô Thượng lần lần, chớ để thối thất.

Nếu có trời, người, phải theo nghiệp thọ báo, đọa vào ác đạo; khi vừa đến ngưỡng cửa, mà những chúng sanh này có thể niệm được danh hiệu một đức Phật, một vị Bồ Tát, hay tụng đọc một câu kinh, bài kệ của kinh điển Đại Thừa, thì ông hãy dùng thần lục, phương tiện cứu vớt, hiện thân vô biên ở chỗ những người đó, vì họ phá tan địa ngục, làm cho họ được hưởng vui thù thắng vi diệu”.

Đọc đoạn văn này xong, chúng ta cùng tĩnh tâm suy gẫm, ắt sẽ hiểu vì sao tôi được cứu và cũng rõ được uy thần thệ nguyện Bồ-tát Địa Tạng. Ngài rất từ bi, có đại thần lực, có biện tài bất khả tư nghị! Bồ-tát một bề ở bên chúng ta, hộ niệm ta, xưa nay chưa bao giờ quên thệ nguyện của Ngài.

Nếu như đời này tôi không thành tâm qui y Tam bảo, qui y Bồ-tát Địa Tạng, quyết lòng tu sửa, hành theo đạo vô thượng… thì căn cứ theo ác nghiệp mình gây tạo, sau khi mãn thân người rồi, chắc chắn tôi sẽ đọa địa ngục vô gián vạn kiếp khó ra, vì những tội lỗi tôi đã làm, đáng phải chịu báo như thế!

Mấy tháng cuối năm nay, tôi vui học đạo cùng đông đảo chúng cư sĩ. Nhờ các pháp lữ dạy khuyên, khi thực hành cùng tập thể pháp lữ tại gia, tôi thầm cảm nhận được sức gia trì hộ vệ của đoàn thể phi thường mạnh mẽ và tốt lành, càng cảm động và thầm mừng cho phố Mai Châu có được đạo tràng tốt. Dưới sự hướng dẫn thông tuệ của thầy trụ trì Minh Huệ, ngài hóa độ tứ chúng nỗ lực tinh tấn tu không lười. Người khắp nơi đổ về viếng chùa lễ bảo tháp Thiên Phật trang nghiêm, lắng nghe đại sư khai thị, tiếp thu chánh pháp, tịnh hóa tâm linh, tẩy sạch trần cấu, hiển lộ Bồ-đề.

Tôi từ một kẻ hung dữ tục tằn không biết đạo, nhờ Phật pháp mà chuyển hóa mà thay đồi cả cuộc đời theo hướng tốt.

Mong quý vị đọc chuyện của tôi thu được nhiều lợi ích.

Khâu Kiện Hào

Nguyện đem công đức này,

Trang nghiêm cõi nước Phật

Trên đền bốn ân nặng.

Dưới cứu khổ muôn loài.

Nguyện những ai đọc, xem…

Đều phát tâm Bồ-đề,

Mãn một bảo thân này,

Đồng sinh cõi hạnh phúc.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận