Báo Ứng Hiện Đời - Chương 150: Sáu Chuyện Nhân Quả

Báo Ứng Hiện Đời Chương 150: Sáu Chuyện Nhân Quả
Gần đây có một vị họ Trương, nhà ở tại thôn Hồ Khẩu, huyện Tân Trúc, đã viết thư tới, kể rất nhiều câu chuyện nhân quả do chính ông đích thân chứng kiến hoặc nghe thuật lại. Ông khẳng định những chuyện này hoàn toàn có thật: Là người thật, việc thật, có bằng chứng hẳn hoi, xin công bố ra để thế nhân cùng cảnh giác. Hy vọng thông qua đây mọi người sẽ học được nhiều điều hay, càng tin sâu nhân quả để “Không làm các điều ác, vâng làm các điều lành” nhờ đó mà phong khí xã hội được cải thiện.

Giờ xin kể ra từng chuyện theo thứ tự như sau:

1. Ác báo của tôi

Trước khi tôi biết đến Phật pháp, tính rất tàn nhẫn, đối với loài vật không có lòng từ bi, không biết thương xót hay cảm thông gì.

Hơn 20 năm trước, cả nhà tôi công tác tại xưởng giày, có ông giáo X (dạy về kỹ thuật) rất ưa ăn thịt chó. Lần nọ ông X ra ngoài mua về một con chó, ngỏ ý muốn tôi đem nó đi giết, lúc đó tôi không chút do dự, dùng chùy sắt đập mạnh vào đầu nó, con chó kêu rú thảm thiết, tôi vẫn không chút động tâm, tiếp tục nện tới tấp, cho đến khi đầu vỡ máu tuôn, chó chết giẫy giụa tôi mới dừng tay.

Còn nữa, nếu như tình cờ gặp con rắn nào, thì tôi nghĩ đủ trăm phương nghìn kế để bắt cho bằng được, rồi dùng đá đập nát đầu rắn, trước khi chết con rắn không ngừng giẫy giụa, lăn lộn thống khổ, tôi cứ tỉnh bơ nhìn như không thấy gì, lòng chẳng có chút xót thương, chẳng chút áy náy vì hành động bất nhân tàn độc của mình.

Sau này tôi liên tiếp vướng nhiều chứng bệnh khổ: 7 năm trước tôi công tác tại đội làm đường nọ, khi một chiếc xe đang thi công đột ngột lui bánh, tôi không đề phòng nên bị tông đến chấn thương não, phải nhập viện điều trị, rất lâu mới hồi phục.

Sau đó, chứng đau dạ dày(bao tử) bộc phát, tôi đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ để chữa trị, uống đủ thuốc Đông lẫn Tây Y, nhưng vô hiệu.

Cuối cùng, bất đắc dĩ tôi phải áp dụng theo một số đơn thuốc dân gian chỉ bày, do phương thuốc này cần thịt nhiều loại chúng sinh (như chó, mèo, rắn, rùa, rết, gà, vịt v.v…) phối hợp đề chưng, nấu, hầm, nướng… mới có tác dụng. Kết quả tôi hại chết thêm nhiều sinh linh nữa… Nhưng trải qua trường kỳ dùng đủ thứ thuốc, bệnh của tôi không những chẳng giảm mà ngày càng nặng thêm.

Sau đó tôi đi các bệnh viện lớn khám, bác sĩ nói nếu không mổ ngay thì khó cứu được mạng, vì vậy phải phẫu thuật. Dạ dày của tôi bị cắt bỏ hơn hai phần ba, ruột cũng bị cắt bớt một khúc, đủ thấy tình huống lúc đó cực kỳ nghiêm trọng.

Năm ngoái lúc tôi làm việc tại công xưởng, sơ ý bị máy dập làm ngón tay bị thương nát bấy, chảy máu không ngừng, đau thấu tim gan, tôi kêu la thảm thiết, suýt chút nữa thì ngất đi. Khi nhìn thấy tay nát máu chảy, ngón tay run lẩy bẩy không kềm được, bất giác tôi nhớ lại hồi xưa mình từng đập rắn, giết chó… máu nhuộm đỏ cả khoảng sân. Nhân đấy tôi bắt đầu tự hỏi: “Tôi suốt mười mấy năm nay không ngừng bị các bệnh quái ác hành hạ, còn gặp đủ tai nạn thương tật, vậy có phải đều là quả báo, do ngày xưa sát sinh hay chăng?”…



2. Trần lão gia

Tôi có một nữ đồng nghiệp họ Trần, trong lúc họp mặt, vị tiểu thư này kể, cha cô là Trần lão gia có một sở thích đặc biệt là: Rất ưa ăn mắt cá. Mỗi khi dùng bữa nếu trên bàn có cá, thì luôn móc mắt nó ăn, khen rằng rất ngon, ông còn dặn người nhà phải mua nhiều cá, nhất là cá phải còn sống, thì ăn mới khoái khẩu.

Sau này phụ thân cô bỗng dưng bị viêm một con mắt. Bệnh phát và chuyển nặng nghiêm trọng, nhiều bác sĩ danh tiếng đều bó tay không chữa được. Sau đó mắt của ba cô mù hẳn, bác sĩ bèn lấy nó ra, thay vào một nhãn cầu giả.

Năm sau, con mắt còn lại của ba cô cũng bị bệnh, không bao lâu thì mất thị lực, hiện giờ ông phải sống qua chuỗi ngày không nhìn thấy ánh sáng.

3. Ác báo của anh em họ Trần

Tôi có một bạn học họ Trần, anh là quân nhân, mỗi lần nghỉ phép về nhà, anh và em trai thường đi câu cá, lên núi sán bắt các động vật hoặc bắn chim… xem đây là thú tiêu khiển.

Sau này nhà anh liên tục phát sinh rủi ro, đầu tiên lả em trai anh, trong lúc xây dựng công trình, sơ ý bị té từ giàn giáo lầu hai xuống, vì là nơi xây dựng nên phía dưới sắt thép nằm bừa bãi ngỗn ngang, em trai anh bị sắt đâm thủng bụng, làm ruột bị thương nặng, không lâu thì tử vong. Tiếp đến là bản thân anh Trần, bệnh hoạn hành thê thảm, đau đớn thống thiết… Chưa hết, chỉ vì chút việc vặt mà cãi gây cùng vợ một trận dữ dội đến phải ly hôn. Một gia đình trước đây hạnh phúc mỹ mãn giờ thành ly tán, khiến người không khỏi thở dài.

4. Anh bạn xạ thủ

Nơi chỗ làm của tôi có một đồng nghiệp rất ưa dùng ná bắn chim. Tài xạ thủ vô cùng chuẩn xác, hầu như trăm phát trăm trúng. Hễ bắn ra là trúng ngay chỗ hiểm, làm chim bị thương nơi phần đầu. Anh mà ra tay là không con nào thoát khỏi…

Mấy năm nay đối với tài nghệ này của anh, mọi người đều hâm mộ, không tiếc lời trầm trồ ngợi khen.

Năm ngoái trong lúc đơn vị tôi tu sửa công trình, thì cần cẩu trên xe bất ngờ bị đứt và rớt từ trên cao xuống, nện thẳng vào đầu một nhân viên phía dưới, lực đập nặng nề của móc sắt khiến đầu nạn nhân bị nát (như dưa hấu bị bổ), óc bắn tứ tung, máu chảy đầy đất. Ai chứng kiến cũng kinh tâm, không dám nhìn. Hóa ra người bị nạn chính là anh bạn đồng nghiệp có tài xạ thủ nọ.



–> đọc thêm ngoài: Chuyện Có Thật Đáng Suy Ngẫm Về Việc Đi Săn Bắn Động Vật, Thú Rừng

5. Khi oan gia báo

Tôi có một vị trưởng bối, rất ưa ăn thịt, thích nhất là giò heo, cánh và chân gà. Không những ngày ăn ba bữa liên tục, mà mỗi khi đối ẩm thưởng thức cùng năm-ba bạn nhậu phải luôn có các món trên, có thề nói là ông ưa ăn thịt cực kỳ, không biết chán.

Đến lúc tuổi già, vị trưởng bối này do quá thừa Acid Uric, nên tay chân biến dạng cong queo, hơn nữa trên mặt có nhiều vết lở loét đáng sợ. Vài chỗ trên da còn phát sinh hiện tượng nát rữa, dù ông đi khắp nơi cầu trị, nhưng không chữa được. Lần nọ ông sơ ý bị té, gãy xương đùi, ông đau đớn rên rỉ suốt mấy ngày rồi tạ thế. Theo lời người nhà kể, vài ngày trước khi lâm chung, ông thường run rẩy kêu thét hoảng sợ:

– “Có người tới muốn bắt tôi đi! Có người muốn bắt tôi đi! Họ đòi làm bạn với tôi”… khiến ai nghe cũng nổi gai ốc.

6. Cẩn thân khi thề thốt

Ở quê tôi các bô lão thường kể cho đám thanh niên trẻ chúng tôi nghe một câu chuyện để cảnh giác:

Ba mươi năm trước Đài Loan có một số người nghèo khổ, mưu sinh bằng cách chở hàng đi bán dạo. Lần nọ anh bán vải chở hàng vào thôn, các phụ nữ bu xem. Họ cầm vải chuyền tay nhau cùng xem rồi luân phiên bình phẩm, nhưng không ai mua. Người bán thấy vậy bèn thu vải về, nhưng khi kiểm hàng anh phát hiện bị mất một xấp vải. Lúc này ai cũng nói mình không có lấy. Trong đám phụ nữ có một chị không những hung hăng xác định mình không lấy mà còn thề độc như sau:

– Tôi mà có lấy vải như mấy người nói, thì sẽ bị xe tông chết!

Sau đó chị ta đến Kim Môn. Ngày nọ chị đang ngồi trong nhà, thì một chiếc xe tải bị đứt phanh(thắng), đâm thẳng vào nhà và tông chết chị.

Khi tin này truyền ra, mọi người ai cũng bàn tán xôn xao, cho đây là nhân quả báo ứng đáng sợ vô cùng.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận