Báo Ứng Hiện Đời - Chương 216: 7. Buổi Cầu Siêu Kỳ Lạ

Báo Ứng Hiện Đời Chương 216: 7. Buổi Cầu Siêu Kỳ Lạ
Hôm qua tôi được mời đi làm lễ siêu độ cho một thanh niên trẻ, thuộc con nhà giàu có. Ông nội và phụ thân y đều là phú thương. Trong lúc tổ chức lễ sám, cúng phẩm chưng bày rất phong nhiêu. Tôi lên pháp tòa, mới ngồi chưa bao lâu, thì thấy quan Táo thần trong nhà, cầm một tám vải trắng, trên viết hai từ: “DÂM BÁO”, đưa cho tôi xem.

Tôi xem xong im lặng không nói gì, nhưng trong lòng rất kinh ngạc. Tôi ngồi trên tòa cao, đọc bài báo cáo, biết thanh niên này tên Từ Bổn, chết năm 25 tuổi, chết không rõ nguyên nhân. Trong lúc tôi dẫn thỉnh vong linh, tôi luôn quan sát xem hồn có tới chăng, đây là điểm đặc biệt: Nếu tôi thấy linh có tới và đi, tức là làm siêu độ được. Còn không, thì chỉ là biểu hiện giả dối có siêu độ bên ngoài mà thôi.

Tôi đã niệm chú triệu thỉnh, đốt văn trình báo xong rồi mà vẫn không thấy hồn của tên Từ Bổn tới, bốn bề mênh mông trống rỗng! Nếu cứ thế này thì buổi lễ xem như vô phương tiếp tục tiến hành (nếu như là chư sư khác, thì pháp sự vẫn cứ làm, bởi dù sao người nhà họ đâu ai nhìn thấy gì).

Tôi bèn bắt ấn câu triệu của Mật giáo để câu hồn phách, nhưng vong linh vẫn không tới! Chỉ thấy ông Táo thần lò dò tới, công vẫn cầm miếng vải trắng, nêu rõ hai từ: “DÂM BÁO!”

Táo thần là tên thế gian thường gọi, song ông còn có danh khác là “Tư mệnh chân quân”, là vị thần trông coi nhà bếp. Theo âm lịch thì ngày mồng 3 tháng 8 là sinh nhật Táo thần, còn ngày 23 tháng chạp thì Táo thần lên trời, cũng gọi là “thượng thiên ngôn hảo sự, hạ địa báo bình an” (lên trời trình hảo sự, xuống dưới báo bình an).

Táo thần chuyên trông coi về thiện ác, công, tội của mỗi nhà. Hằng năm ông báo cáo lên trời, rồi y theo đó mà định nhân gian qua năm mới phúc họa ra sao, cần tước phúc hay ban phúc, việc này thuộc trên trời định luận.

Tôi hỏi Táo thần:

– Vong hồn Từ Bổn hiện đang ở đâu vậy?

Táo đáp: Vô! (Không!)

Tôi nói: sống là người, chết thành vong, vậy mà ngay cả hồn cũng không, điều này quá vô lý! Có phải ông giấu linh hồn Từ Bổn chăng?

Táo lắc đầu nói:

– Không có!

Tôi ngẩn ngơ. Táo không giấu vong linh Từ Bổn? Mà tôi đã dùng u minh thiệp triệu thỉnh, nếu hồn Từ Bổn hiện ở cõi âm, thì đúng lý phải sớm bay tới đây rồi? Thế nhưng tại sao đợi mãi vẫn không đến? Tôi đang hoang mang thắc mắc, vì chẳng thấy tăm hơi hồn Từ Bổn đâu!

Tại dương gian Từ Bổn đã chết, thế mà lại không tìm ra hắn tại âm gian. Vậy y hiện đang ở đâu? Đến chỗ nào kia chứ? Tôi tự hỏi mãi, trong bốn chỗ: Phong, địa, thủy, hỏa… y đang trụ ở đâu đây?

Tiếp đến tôi lại trì một câu chú, đại ý là: “Nếu có thể tìm được trong vi trần, trong thủy thế giới, trong tất cả tàng thân thế giới vi tế, hễ chỗ nào có… thì xin đều hiển hiện!”…

Nhưng kết quả vẫn là không!

Tôi biết rõ uy lực câu triệu của Mật chú này, vì trong pháp siêu độ triệu thỉnh, Mật chú có trăm ngàn vạn ức đại oai thần lực, nếu đã đọc lên triệu thỉnh… mà không thấy vong đến, thì pháp sự này chẳng cần làm nữa, vì có làm cũng uổng công vô ích. Thế là tôi liền xuống tòa, bảo chủ nhà:

– Không thề tiến hành siêu độ được.

Chủ nhà hỏi:

– Có chỗ nào không đúng ư? Là do tiền không đủ ư?

– Không! Không phải vấn đề tiền, mà là có chuyện rất quái lạ…

– Quái lạ gì hả?

Tôi thật thà nói: Là do khí phận rất lạ, hồn chẳng đến, điều này liên quan đến việc vong linh phạm tội đại ác về dâm! Do vậy mà cá nhân tôi không cách chi làm lễ siêu độ được!

Gia chủ xẵng giọng:



– Thầy nói tức cười chưa? Lẽ nào lại thế? Nói vậy không phải quá vô lý ư! Chỉ một lễ siêu độ nhỏ thôi mà thầy không ưa làm thì cứ nói không làm! Đâu cần phải đổ thừa lung tung nào là do: Khí phận, hồn phách và miệt thị con tôi bị dâm báo như vậy? Thầy không làm thì chúng tôi sẽ thỉnh người khác đến làm! Có hề chi đâu?

Tôi chào chủ nhà cùng các thân hữu tại hiện trường rồi ưu tư ra về.

Nghe kể tối đó chủ nhà mời rất nhiều đoàn nổi tiếng đến tụng kinh, phối hợp đủ màn diễn tấu với đầy đủ dụng cụ điện tử hiện đại, tạo thành một lễ cầu siêu rất náo nhiệt. Sau đó chủ nhà còn thốt lời chê bai cười nhạo tôi.

Tôi từng vì chuyện siêu độ này mà cảm thấy khó kham, bởi mình đã lên pháp tòa rồi mà lại tuột xuống, còn thốt lời nói với chủ sự là: “Không thể làm lễ siêu độ này!”…

Nói thực, đến bây giờ tôi cũng không thể làm!… Điều này quả thực là chuyện hi hữu, rất hiếm khi xảy ra trong đời tôi!

Tuyệt không phải do tôi cống cao ngã mạn, chỉ vì tôi biết quá rõ: Vong hồn Từ Bổn không đến! Nếu vong không đến, làm sao tôi có thể tiến hành pháp sự siêu độ được? Do không thể tận mắt thấy vong linh siêu thăng, thì làm sao tôi có thể nói là: Buổi lễ này tiến hành viên mãn tốt đẹp được chứ?…

Tôi rất muốn tìm hiểu linh hồn của anh chàng Từ Bổn này, rốt cuộc là đang ở chỗ nào, bèn bỏ công đi đến miếu Thành hoàng, quyết điều tra cho bằng được mới thôi.

Tôi hỏi Tôn thần Thành hoàng:

– Hồn Từ Bổn đang ở đâu?

Thần hoàng liền kiểm tra, dòm trong sổ thấy không chứng lục (Xin giải thích: Có hai hạng người sau khi chết rồi, không trải qua chứng lục số liệu. Một là: Hạng người tu hành, được trực tiếp siêu thăng, nhưng hạng này tương đối hiếm. Hai là: Hạng đại ác, do phải thọ thảm báo, nên hình hài thần hồn đều diệt, gọi là: “Hình thần câu diệt” nên vô tư liệu).

Tôi hỏi:

– Vậy thì Từ Bổn được phi thăng rồi ư?

Thành hoàng xác định:

– Đương nhiên là không.

– Vậy… y bị “hình thần câu diệt” rồi ư?

– Điều này hoàn toàn có thể!

Thành hoàng nói: Hiện nay, xét nguyên nhân phạm tội: Sát nhân là đại ác, dâm nhân là đại độc, hiếp sát là cực ác, tất phải thọ u báo là chuyện hiển nhiên.

Tôi cảm tạ Tôn thần Thành hoàng chỉ điểm. Sau khi quay về am rồi, tôi vì việc này mà suy tư mãi. Rõ ràng tôi đã nhìn thấy Táo thần cầm tấm vải trắng, trên viết hai từ DÂM BÁO, thế thì có thể do Từ Bổn phạm dâm ác mà bị hình thần câu diệt, linh phách đều thọ tội…

Tôi ngồi xuống tĩnh tọa, nhắm mắt quán sát, bỗng thấy trước mắt hiện ra một màn bạc, hoạt cảnh diễn tiến rõ ràng hệt như cuộn phim được trình chiếu:

Các nữ tỳ giúp việc đều bị Từ Bổn bức hại cưỡng dâm, làm thương phong bại tục, tuổi trẻ y dâm tâm hừng thịnh, không gì mà không phạm. Càng phóng túng, càng ngông cuồng! Từ Bổn chẳng kiêng dè ở trước Táo hành dâm, nên tội bị tăng thêm một bậc! Y mặc tình dâm dục chẳng khác thú cầm, hệt kẻ điên si! Nơi Phật môn thanh tịnh cũng dám cả gan làm chuyện nhiễm ô, gây bại hoại cho người thanh tu, đây là hành vi cực kỳ ác. Tội này nặng gấp trăm, không thể trốn thoát, xem ra y không ác gì mà không làm!

Hễ gặp mỹ phụ, thì y tâm đầy dục loạn, giở thói cưỡng hiếp, ép càn. Bị mỹ phụ kháng cự thà chết chẳng thuận, nên Từ Bổn đã bóp cổ, giết hiếp họ…

Sau khi hiếp mỹ phụ và giết chết, y vùi thây nàng nơi hoang sơn, tâm không chút cải hối còn hại luôn gái nhà lành.

Trong cơn thiền quán, từng chữ từng câu lội trạng Từ Bổn hiện lên vô cùng rõ ràng trên màn ảnh, tôi xem mà hết hồn!

Tôi đã hiểu rõ: Từ Bồn chết là bị La sát quỷ trừng hại, trong lễ cầu siêu vong hắn không thể đến, nguyên nhân là do đây!



Một hôm tôi đang đi trên đường, tình cờ gặp một ông lão, ông vồn vã hỏi thăm:

– Có phải Thầy Lư đó không ạ?

– Phải!

– Ngài không nhận ra tôi ư?

– Chỉ thấy quen quen thôi. Xin lỗi nhé, do hằng ngày tôi tiếp xúc cả trăm người, nên nhất thời chưa thể nhớ ra…

Ông già tự giới thiệu:

– Tôi họ Tô, là quản gia nhà tỷ phú họ Từ, tôi trông coi cậu Từ Bổn từ nhỏ đến lớn. Lúc thầy làm Lễ siêu độ, tôi cũng có mặt ở đó.

– À! Ra là vậy? Tôi nhớ rồi, đã có gặp lão mấy lần, từng trò chuyện căn dặn lão sắp đặt đàn tràng làm sao… cho tôi xin lỗi nhé, quả thực tôi vô phương siêu độ Từ Bổn, tôi đã cố hết sức rồi!

Lão Tô thân mật nói:

– Ngài là một tu sĩ chân chánh, đúng bậc chánh hạnh! Ngài không giả dối lại thẳng tính, chẳng ưa che giấu điều gì.

Rồi lão hạ giọng nói nhỏ vào tai tôi:

– Đối với những việc Từ Bổn làm, chúng tôi rất rành và quá hiểu các hành vi bất hảo, tác oai tác quái của y. Cho nên chuyện ngài vô phương siêu độ là đúng thực, bọn chúng tôi ai cũng tin. Thế nhưng phận làm công ăn lương nhà họ Từ, chúng tôi nào dám nói…

Rồi lão thở dài than:

-Từ bổn háo sắc đại tà, tạo ác kinh thiên, do vậy mà bị yểu mạng, chết không lành.

Số nữ gia nhân của Từ gia có bốn vị, còn nam quản gia chỉ có mình tôi. Hôm nọ, lão nô ngủ không được, muốn rít một hơi thuốc bèn đứng dậy đi ra hoa viên, chuẩn bị mồi thuốc hút… thì bỗng chứng kiến cảnh Từ Bổn đang hành tà sự, hiếp nữ tỳ…

Còn bà giúp việc họ Trần đã kết hôn, đã có chồng ở nhà. Sau cũng bị y hành tà dục tại bếp. Càng không tưởng tượng được là cả đám tỳ nữ giúp việc tổng cộng bốn người, y đều xâm hại, Từ Bổn không bỏ qua ai…

Tôi nói: Y không tha nữ tu và còn giết hiếp cả quả phụ nữa…

Lão nghe tôi nói, kinh sợ đến giật cả mình:

– Làm sao mà ngài biết rành hết vậy?

Tôi đáp:

– Muốn người đừng biết, thì mình đừng làm!

Lão Tô nói: Vâng, tôi hiểu rồi. Ôi chao! Cái gã Từ Bổn ngông cuồng dâm ác này, hắn ỷ thế giàu sang tạo tội vô số, khó mà kể hết. Làm ác thì phải thọ ác báo! Y không biết ăn năn sám hối thì làm sao có thể siêu độ được chứ?

Lão quản gia lắc đầu than thở… sau đó lão lễ phép cáo biệt tôi, buồn bã bước đi…

Lư Lão sư
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận