Báo Ứng Hiện Đời - Chương 141: Nguyên Nhân Do Đâu?

Báo Ứng Hiện Đời Chương 141: Nguyên Nhân Do Đâu?
Trước đây không lâu, gia đình bạn tôi di cư sang nước Mỹ, sau đó vợ chồng Điền nữ sĩ về nước thăm thân nhân, bà rầu rĩ kể cho tôi nghe bệnh tình em trai Điền Kiệt của bà tại Mỹ. Hy vọng lần về nước này tôi có thề dẫn bà đến bái kiến Hòa thượng Diệu Pháp, thỉnh giáo nguyên nhân bệnh (cả nhà Điền nữ sĩ đã quy y Phật từ năm 1993, một bề duy trì sự nghiệp hoằng pháp).

Gặp sư phụ rồi, bà kể rõ về bệnh tình em trai mình.

Điền Kiệt sang Mỹ làm được thẻ xanh rồi thì kết hôn cùng một cô gái Trung Hoa ở đấy. Mới đầu họ sống rất hạnh phúc. Sao đó chẳng biết cớ nào mà Điền Kiệt khởi tâm nghi ngờ một đồng nghiệp rất tốt của anh, cho rằng người bạn X này đã dùng thiết bị điện tử “điều khiển từ xa” ngầm ám hại Kiệt, khiến anh đau đầu, toàn thân khó chịu…

Do vậy Kiệt không dám đi làm, phải ở nhà. Nhưng anh luôn cảm giác bạn X đang dùng thiết bị điện tử ngầm tấn công anh. Kiệt nói nếu như không nhờ ngày trước mình có luyện khí công được chút công phu, thì đã bị hại chết từ lâu rồi!

Khi người khác hỏi vì sao bạn X muốn hại anh, thì Kiệt nói là do ganh ghét tài năng với anh. Vì trình độ vi tính của anh giỏi hơn…

Bởi vậy mà Kiệt luôn lo lắng, ăn ngủ bất an, anh dán giấy bạc đầy tường quanh nhà, nói phải làm vậy để ngăn thiết bị điện tử quấy nhiễu, còn chế tạo một hòm sắt to rỗng, có khí thông hơi, để khi ngủ thì vào đó nằm, lại còn che trên lót dưới…

Nhưng nằm được máy ngày, anh vẫn có cảm giác chống không lại thiết bị điện xâm hại… Thế là Kiệt bèn lấy một cái chậu bằng kim loại, úp trên đầu mình, rồi trốn dưới gầm giường hoặc nơi xó góc, tùy thời, tùy chỗ, tùy theo lúc khủng hoảng cực độ… Tinh thần anh hầu như suy sụp. Bác sĩ nói Kiệt bị bệnh thần kinh hoang tưởng và kê thuốc cho anh. Nhưng Kiệt nhất quyết không uống, khăng khăng bảo là mình không có bệnh!

Điền nữ sĩ vô cùng lo lắng, sợ bệnh em trai sẽ phát nặng hơn, hậu quả khó mà nghĩ tưởng. Vì trong thân tộc bà đã có hai người (là chú họ và con trai của chú Ba), mấy năm trước đã bị bệnh thần kinh hoang tưởng giống hệt như vầy, kết quả: Người chú họ đã tự sát, riêng con trai chú Ba tuy còn sống, nhưng lại trường kỳ nằm viện, tuy sống mà giống như đã chết.

Giờ đây chứng bệnh đó lại giáng lên đầu em trai bà, chắc chắn không thể nào dùng thuốc mà chữa khỏi được… Bà muốn thỉnh giáo Hòa thượng, đây rốt cuộc là lỗi do đâu? Vì sao hai đời phụ huynh, cả ba người đều mắc phải quái bệnh giống y nhau? Vậy tương lai bệnh này có di truyền cho đời con cháu hay không?

Hòa thượng bảo Điền nữ sĩ:



– Trong số tổ phụ con, có một vị là nhà văn, ưa viết tiểu thuyết kinh dị quỷ quái… để tiêu khiển, di hại trầm trọng cho biết bao độc giả. Những tác phẩm này đã khiến người xem sợ đến tim kinh thịt run, còn sinh tật nghi thần, nghi quỷ; đêm hoảng loạn ngủ không an. Còn có nhiều thanh thiếu niên sau khi xem xong tiều thuyết này rồi thì tâm bị khủng bố, lưu ảnh hưởng rất sâu. Có người đâm sợ bóng tối, đêm không dám ra đường… Thậm chí có người gặp hoàn cảnh đặc biệt, chẳng hạn như bị hiện tượng âm thanh nào đó làm kinh sợ, hoảng loạn đến phát bệnh và chết đi…

“Nhân như vậy thì quả như vậy”. Bởi vì tiểu thuyết kinh dị này lưu truyền trong nhân gian, gieo hại nhiều đời độc giả và cuối cùng quả báo đó quay lại, hại đến con cháu của chính người viết sách nhảm.

Sách nào được người ưa xem, thì mực độ lưu truyền càng lâu. Song những loại sách thiện lành, đem lại cho người tri thức, an vui, giúp người tiến lên, hướng dẫn người sống hiếu thuận, nhân nghĩa; quý trên nhường dưới, công chính liêm minh; tuân công giữ pháp… thì sẽ chiêu phúc báo lớn vì giúp cho phong khí(bộ mặt, đạo đức) xã hội thêm tốt lành.

Ngược lại, nếu viết những điều tệ, như các tiểu thuyết, tuồng kịch, truyền hình, phim ảnh chuyên tuyên truyền những nội dung khủng bố, sắc dục, trộm cướp, dâm uế v.v… thì chẳng những làm hại xã hội đương thời mà còn di họa đến nhiều đời sau.

Vì vậy người cầm bút nhất định phải hiểu rõ nhân quả, không nên vì tham vui ham lợi nhất thời mà sáng tác nhảm, lưu lại độc phẩm cho người, di họa vô tận cho các đời con cháu.

Phải biết dù hiện thời họ có nổi danh, hưởng cảm giác khoái vui ngàn vạn, nhưng vô thường rồi cũng đến. Phút nhắm mắt tất cả không đem theo được gì, chỉ mang theo nghiệp xấu và để lại tai họa, nạn khổ… cho đời sau lẫn con cháu. “Hại người cũng như hại mình” mà! Xin hỏi Điền nữ sĩ, tổ bối của bà có ai từng viết tiểu thuyết kinh dị khủng bố chăng?

– Thưa, hoàn cảnh nhà con tương đối phức tạp, hồi bé con biết rất ít… vì nguyên nhân chính trị nên gia đình bị ly tán mỗi người một phương… Do vậy mà chuyện về các bậc cố, tổ… con lại càng ít biết hơn. Lớn lên, có lần con được nghe mẹ kể sơ qua một chút. Nhờ vậy mà biết phụ thân mình xuất thân trong hàng danh gia vọng tộc thuộc dòng dõi thư hương, ông nội và ông cố con đều là học sĩ của Thanh triều. Con nghe nói bà cô chúng con từng dịch tiểu thuyết kinh dị của một đại tác gia nào đó sang Trung văn. Còn như ai viết tiểu thuyết khủng bố thì con không rành…nhưng trong một gia đình mà đa số theo nghề viết văn, rất thích sáng tác tạo cảm giác mạnh… thì chuyện này chắc chắn là có…Ị

Con rất tin vào thuyết Hòa thượng giảng lúc nãy, nếu không thì gia tộc con vì sao liên tục phát sinh các quái bệnh giống nhau như thế? Đã có ba người mắc phải rồi. Hiện tại lòng con rất lo, vì không biết bao giờ những tiểu thuyết khủng bố quỷ quái đó mới tiêu hết trên thế gian? Vậy thì chứng bệnh đáng sợ này, há phải chăng sẽ đời đời di truyền hành con cháu sau này hay sao? Kính hỏi sư phụ, có cách gì cứu em con không? Có cách gì cấm chỉ chứng di truyền này không?

Sư phụ mỉm cười đáp:

– Con đừng lo quá, tất nhiên là phải phá việc này. Nếu như không có biện pháp giải quyết thì chẳng phải khiến các con tăng thêm tâm bệnh ư? Lúc nãy ta nói là “liên quan đến nhân quả”, vì thực tế đã có người bị loại bệnh này. Kiếp trước của người bệnh nhất định cũng đã gieo ác nhân tương đồng như thế. Thí dụ như: họ đã từng dọa nạt, làm người kinh sợ đến chết… cho nên đời này mới đầu thai vào gia đình tương tự, cùng dung nhập vào một gia tộc để gánh chịu “báo ứng nhân quả” ập đến…



Bởi vì con đã biết và tin Phật pháp, hơn nữa còn dốc sức hộ trì Phật giáo, cho nên đã tích phúc và kết Phật duyên được cho người nhà, nhờ vậy mà em trai con có hy vọng hồi phục. Nhưng ắt là con chưa hoàn toàn ăn chay, phải không?

– Dạ đúng vậy, thưa sư phụ.

– Thế… sau khi về, con có thể ăn trường trai không?

– Không vấn đề gì, thưa sư phụ.

– Tốt. Vậy con hãy tổ chức một pháp hội lễ sám tại chùa, nhằm siêu độ cho những người do đọc các tiểu thuyết khủng bổ kia mà bị tổn hại. Con hãy sám hối thay cho tiền nhân (tức là cho những tác giả trưởng bối) đã sáng tác các loại tiểu thuyết độc hại này.

Sau đó thì bản thân con có thể ở tại nhà, tụng liên tục 10 bộ Kinh Lăng Nghiêm để hồi hướng cho pháp giới chúng sinh, dùng công đức này tiêu trừ tội nghiệp cho tiền nhân. Được vậy thì từ nay trở đi trong gia tộc sẽ không còn ai mắc bệnh này nữa! Ngoài ra, hằng ngày nhớ cúng một ly nước trước Phật, mỗi ngày con thành tâm tụng một biến kinh “Quan Thế Âm Bồ tát Phổ Môn Phẩm” và tụng ba biến chú Đại Bi, sau đó đem cho em trai con dùng, thì tinh thần nó sẽ dần chuyển tốt.

Điền nữ sĩ cung kính ghi những điều Hòa thượng Diệu Pháp chỉ bày.

Hiện nay Điền nữ sĩ đã quay về Mỹ. Do câu chuyện này có cảnh báo hay về nhân quả, nên tôi viết ra, chia sẻ cho quý vị tham khảo và cũng hy vọng thông qua đoản văn này, nhắc nhở mọi người cảnh giác, cẩn thận lúc gieo nhân.

Xin hồi hướng công đức này cho tiên sinh Điền Kiệt, cầu ông sớm lành mạnh.

Quả Khanh
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận